Vô Thiên Đế
-
Chương 115: Xuất phát
Y Tiên cảm giác cơ thể bắt đầu biến đổi lập tức thoát khỏi lòng ngực của hắn, hơi thở dồn dập, ngọc phong liên tục lên xuống, ánh mắt mang theo chút hờn giận nhìn nam nhân trước mặt.
- Chẳng lẽ đây là cách công tử yêu thương thê tử của mình sao?
Nàng lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc hộp ném cho hắn sao đó liền bỏ đi.
Lý Thiên Hành tiếp lấy chiếc hộp trong lòng thầm mắng bản thân thiếu kiên nhẫn nếu đợi thêm chút nữa nói không chừng hôm này không cần phải ngủ một mình.
- Không biết bên trong là thứ gì?
Hắn cảm thấy trong lòng có chút hồi hộp hai tay từ từ mở chiếc hộp, bên trong truyền ra vài tia sáng màu lục đến khi chiếc hộp hoàn toàn được mở ra một luồn ánh sáng màu lục thoát ra bên ngoài trôi lơ lửng giữa phòng.
- Là hồ điệp sao?
Hồ điệp lơ lửng trên không được một lúc đột nhiên bay đến trên vai hắn, từng tia lục sắc ánh sáng trên thân hồ điệp tỏa ra làm cho linh hồn hắn trở nên thanh tịnh.
- Sư phụ đây là thứ gì vậy?
Lý Thiên Hành nhìn hồ điệp trên vai trong lòng có chút kinh ngạc, hắn dùng thần thư quét qua hồ điệp biết được thứ này chỉ được làm bằng loại giấy bình thường nhưng công dụng lại chẳng thua gì tịnh thần châu của hắn.
- Chỉ là một loại tiên thuật bình thường có gì đáng để xem.
Lão đầu tử vừa nói xong tử sắc linh khí tiến đến bao lấy hồ điệp, lục sắc linh khí tan đi phân nữa để lộ ra vài chữ.
- Thiên Hành, Y Tiên.
Hắn vừa nhìn thấy dòng chữ trên đôi cánh hồ diệp sắc mặt trở nên vô cùng hưng phấn, bao nhiêu công sức lúc trước bỏ ra cuối cùng cũng được đến đáp.
- Không ngờ Y Tiên lại dụng tâm như vậy, không biết có nên tới tìm nàng để lấy thân báo đáp hay không?
Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, hắn không cần nghĩ cũng biết là ai đến tìm.
- Thiên Hành chàng đã nghĩ ngơi chưa?
- Thanh nhi đợi ta một chút.
Hắn thu hồ điệp vào giới chỉ thứ này phải bảo quản cẩn thận sao này còn có cớ để đi tìm Y Tiên báo đáp.
Lý Thiên Hành tiến ra mở cửa, vừa nhìn thấy nữ nhân bên ngoài hai mắt hắn tỏa sáng rực rỡ.
- Thanh… Thanh nhi tìm ta có chuyện gì sao?
Ánh mắt hắn liên tục quét qua người nàng, Ngọc Thanh chỉ mặt một bộ y phục mỏng đủ để che đi nhũng chỗ cần che còn những nơi khác như ẩn như hiện như muốn dụ người phạm tội, mái tóc nàng như thấm sương chắc là do mới tắm xong, gương mặt ửng đỏ, trên cơ thể tỏa ra mùi hương nhàn nhạt vô cùng quyến rũ.
Ngọc Thanh nhìn ánh mắt của hắn bộ dáng hơi bối rối nhưng trong lòng lại có chút vui sướng, chờ mong.
- Thiếp có thể vào trong không?
- À mời vào… nàng cứ tự nhiên như nhà của mình là được.
Lý Thiên Hành nhìn nàng tiến vào lập tức khóa của phòng, phong bế thần thức nếu bây giờ có ai tới làm phiền hắn nhất định liều mạng với người đó.
- Thanh nhi tới đây có chuyện gì sao?
- Thiếp… thiếp muốn tâm sự với chàng.
- Chỗ này có chút không tiện hay là chúng ta lên giường tâm sự có được không?
Nàng nghe hắn nói gương mặt đỏ một mảng lớn, bộ dáng e thẹn cuối đầu đứng im.
Lý Thiên Hành thấy nàng không phản đối liền chiếm thời cơ lập tức ôm nàng lên giường.
- Thanh nhi sao trước giờ ta không thấy nàng mặt bộ y phục này.
Hắn vừa nói vừa sờ bộ y phục của nàng, thứ này được làm từ loại vải thượng hạng chẳng khác gì tơ tằm vừa trơn vừa mịn vừa láng càng sờ càng thích.
- Y phục này là của mẫu thân cho muội, người nói khi nào ở riêng với chàng thì lấy ra mặt.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói trong lòng thầm hô nhạc mẫu vĩ đại, sao này phải tìm cơ hội hiếu thuận với người.
- Thanh nhi hôm nay nàng rất xinh đẹp.
- Thật… thật sao?
- Đúng vậy, ta thấy y phục này rất hợp với nàng nhưng mỗi ngày có thể mặt một bộ sẽ đẹp hơn.
- Chàng yên tâm mẫu thân tặng cho thiếp rất nhiều.
- Thật sao? Vậy chúng ta cũng không thể thất lễ ngày mai nàng mang theo mấy kiện tam phẩm dưỡng nhan quả tặng cho nhạc mẫu nàng thấy có được không?
Ngọc Thanh gật gật đầu vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
- Thiên Hành đa tạ chàng.
- Đa tạ gì chứ, hiếu thuận với nhạc mẫu là chuyện tiểu tế như ta nên làm, Thanh nhi bây giờ không còn sớm nữa chúng ta mau tranh thủ thời gian luyện công thôi.
Lý Thiên Hành vừa nói xong lập tức phóng tới bên trong căn phòng liền hiện lên một cảnh xuân vô hạn.
Sáng hôm sao Lý Thiên Hành mang theo tâm trạng hưng phấn đi đến học viện, lúc hắn đến nơi mọi người cũng đã có mặt gần đầy đủ, hắn vừa tiến lại chỗ của mình liền bị một nam tử chặn lại.
- Người là Lý Thiên Hành sao?
- Tần Phong sư huynh không biết có gì chỉ giáo?
- Người quen biết với Linh Hương khi nào?
- Linh Hương?
Lý Thiên Hành cố nhớ lại danh sách thê tử tương lai của hắn hình như không có cái tên này.
- Không biết Linh Hương là vị sư tỷ nào?
- Người thật sự không quen biết nàng?
Tần Phong nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lý Thiên Hàn, mày kiếm khẽ nhíu.
- Người đã từng đi đến đế đô chưa?
- Đệ từ nhỏ đã sống ở Vương thành, trước giờ chưa từng rời đi nữa bước.
Tần Phong nhìn vẻ mặt thành thật của hắn khẽ gật đầu.
- Người không cần lo lắng, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.
Tần Phong nói xong liền rời đi để lại Lý Thiên Hành đứng một chỗ chẳng hiểu gì.
- Chẳng lẽ ở đế đô cũng có người thầm thương trộm nhớ lão tử?
Lý Thiên Hành tiến lại chỗ của mình trong đầu liên tục suy nghĩ, từ lúc xuyên việt đến giờ hắn gặp qua không ít mỹ nữ nhưng chỉ là ở vương thành, còn hàng ở đế đô vẫn chưa có cơ hội đụng đến.
- Chẳng lẽ có liên quan đến tiểu ma nữ kia?
Lúc ở bên trong hang động, nha đầu kia tuy bá đạo nhưng lại không đụng đến Hàn Tuyết nàng còn nói Linh Hương tỷ tỷ gì đó sẽ tức giận…
- Hi vọng chuyện lần này không liên quan đến nha đầu đó.
Lý Thiên Hành suy nghĩ một lúc liền đem chuyện tiểu ma nữ vứt đi, chuyện tương lai để sao này tính hiện tại vẫn quan trọng hơn, ánh mắt hắn đảo qua một vòng trên khuôn mặt hiện lên nụ cười hưng phấn.
- Nữ nhân ở đế đô đúng là có khác.
Trong đoàn người của Tần Phong có tới 4 đại mỹ nữ, dáng người hoàn mỹ, phong thái hơn người thiên phú lại càng đáng sợ, mỗi nữ tử chỉ bằng tuổi với Ngọc Thanh nhưng đều tiến vào nguyên anh cảnh.
- Thiên Hành người đến đây lúc nào? Sao ta lại không thấy?
Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục bên cạnh ánh mắt có chút kinh ngạc.
- Tại sao người lại ở đây?
- Lần này ta cũng tham gia di tích tất nhiên là phải ở đây.
Lý Mục nói xong liền ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ.
- Người đang xem thứ gì vậy?
Lý Thiên Hành dùng thân thư quét qua Lý Mục vài lần, nét mặt có chút khó hiểu.
- Chẳng lẽ hôm nay tên này quên uống thuốc?
Hắn tiến lại bên cạnh Lý Mục khẽ hỏi.
- Lý Mục hôm nay người không đi kiếm gái sao?
- Thiên Hành huynh đệ ta nói cho người biết Lý Mục ta đời này chỉ thích một mình Như Vân, nữ nhân khác ta không có hứng thú hơn nữa ta làm sao có thể bỏ mặt huynh đệ của mình mà đi tìm gái được.
Lý Thiên Hành nghe hắn nói ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hắn nhớ lần này Như Vân không có tham gia di tích thì phải.
- Người thật sự không có hứng thú với mấy mỹ nhân phía trước sao?
- Không có.
- Hắc hắc nếu như người đã không có hứng thú vậy ta đành phải gánh luôn phần của huynh đệ người vậy.
- Tự nhiên.
Lý Thiên Hành đi được vài bước lén nhìn Lý Mục đứng mỉm cười phía sao trong lòng không hiểu sao có chút bất an, hắn vừa đi thêm vài bước thì bị một đám người chặn lại.
- Lý Thiên Hành ta còn tưởng người không dám đến.
- Các người đông như vậy cũng dám đến tại sao ta lại không dám đi?
Triệu Minh khẽ mỉm cười ánh mắt nhìn Lý Thiên Hành có chút tán thưởng.
- Xem ra người có chút bản lãnh, hi vọng người sẽ không hối hận.
- Còn chưa biết tên nào sẽ hối hận.
Lý Thiên Hành nhìn đám người Triệu Minh rời đi, sâu trong ánh mắt ẩn hiện sát khí.
- Triệu gia đúng là phiền phức, có nên giải quyết một lần hay không?
Lần này Triệu Minh nhắm vào hắn nhưng lỡ như lần sao bọn chúng nhắm vào bọn người Ngọc Thanh như lần trước thì sẽ rất nguy hiểm, hắn cũng không thể để nàng suốt đời bên trong giới chỉ được.
- Đợi khi lão tử trở về sẽ chiếu cố Triệu gia thêm vài lần.
Lý Thiên Hành tiến lại thêm vài bước phát hiện bên cạnh mấy nữ nhân trước mắt đều có ít nhất vài tên hộ hoa sứ giả, mỗi tên đều là cao thủ nguyên anh cảnh mỗi lần đệ tử hoàng gia học viện đến gần đều bị ánh mắt mấy tên này dọa chạy.
- Lão tử còn tưởng tên Lý Mục kia hôm nay ăn chay thì ra là gặp cục xương lớn nên không gặm được.
Hắn liếc nhìn mấy tên hộ hoa sứ giả vài lần quyết định tạm thời rút lui chờ cơ hội, nếu bây giờ một mình cân cả đám nguyên anh cảnh nhất định sẽ bứt dây động rừng làm cho mọi người chú ý, sao khi suy nghĩ thông suốt hắn lập tức quay lại chỗ Lý Mục.
Lý Mục nhìn Lý Thiên Hành quay trở lại vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Chẳng phải người nói đi tán gái sao? Tại sao lại quay trở lại?
- Ta làm sao có thể vì mấy nữ nhân mà bỏ mặt huynh đệ mình được, đợi người ăn mặn trở lại chúng ta sẽ tiếp tục đi tìm nữ nhân.
Lý Thiên Hành nói xong liền tìm một chỗ ngồi xuống bỏ mặt Lý Mục khinh bỉ ngồi một bên.
- Chẳng lẽ đây là cách công tử yêu thương thê tử của mình sao?
Nàng lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc hộp ném cho hắn sao đó liền bỏ đi.
Lý Thiên Hành tiếp lấy chiếc hộp trong lòng thầm mắng bản thân thiếu kiên nhẫn nếu đợi thêm chút nữa nói không chừng hôm này không cần phải ngủ một mình.
- Không biết bên trong là thứ gì?
Hắn cảm thấy trong lòng có chút hồi hộp hai tay từ từ mở chiếc hộp, bên trong truyền ra vài tia sáng màu lục đến khi chiếc hộp hoàn toàn được mở ra một luồn ánh sáng màu lục thoát ra bên ngoài trôi lơ lửng giữa phòng.
- Là hồ điệp sao?
Hồ điệp lơ lửng trên không được một lúc đột nhiên bay đến trên vai hắn, từng tia lục sắc ánh sáng trên thân hồ điệp tỏa ra làm cho linh hồn hắn trở nên thanh tịnh.
- Sư phụ đây là thứ gì vậy?
Lý Thiên Hành nhìn hồ điệp trên vai trong lòng có chút kinh ngạc, hắn dùng thần thư quét qua hồ điệp biết được thứ này chỉ được làm bằng loại giấy bình thường nhưng công dụng lại chẳng thua gì tịnh thần châu của hắn.
- Chỉ là một loại tiên thuật bình thường có gì đáng để xem.
Lão đầu tử vừa nói xong tử sắc linh khí tiến đến bao lấy hồ điệp, lục sắc linh khí tan đi phân nữa để lộ ra vài chữ.
- Thiên Hành, Y Tiên.
Hắn vừa nhìn thấy dòng chữ trên đôi cánh hồ diệp sắc mặt trở nên vô cùng hưng phấn, bao nhiêu công sức lúc trước bỏ ra cuối cùng cũng được đến đáp.
- Không ngờ Y Tiên lại dụng tâm như vậy, không biết có nên tới tìm nàng để lấy thân báo đáp hay không?
Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, hắn không cần nghĩ cũng biết là ai đến tìm.
- Thiên Hành chàng đã nghĩ ngơi chưa?
- Thanh nhi đợi ta một chút.
Hắn thu hồ điệp vào giới chỉ thứ này phải bảo quản cẩn thận sao này còn có cớ để đi tìm Y Tiên báo đáp.
Lý Thiên Hành tiến ra mở cửa, vừa nhìn thấy nữ nhân bên ngoài hai mắt hắn tỏa sáng rực rỡ.
- Thanh… Thanh nhi tìm ta có chuyện gì sao?
Ánh mắt hắn liên tục quét qua người nàng, Ngọc Thanh chỉ mặt một bộ y phục mỏng đủ để che đi nhũng chỗ cần che còn những nơi khác như ẩn như hiện như muốn dụ người phạm tội, mái tóc nàng như thấm sương chắc là do mới tắm xong, gương mặt ửng đỏ, trên cơ thể tỏa ra mùi hương nhàn nhạt vô cùng quyến rũ.
Ngọc Thanh nhìn ánh mắt của hắn bộ dáng hơi bối rối nhưng trong lòng lại có chút vui sướng, chờ mong.
- Thiếp có thể vào trong không?
- À mời vào… nàng cứ tự nhiên như nhà của mình là được.
Lý Thiên Hành nhìn nàng tiến vào lập tức khóa của phòng, phong bế thần thức nếu bây giờ có ai tới làm phiền hắn nhất định liều mạng với người đó.
- Thanh nhi tới đây có chuyện gì sao?
- Thiếp… thiếp muốn tâm sự với chàng.
- Chỗ này có chút không tiện hay là chúng ta lên giường tâm sự có được không?
Nàng nghe hắn nói gương mặt đỏ một mảng lớn, bộ dáng e thẹn cuối đầu đứng im.
Lý Thiên Hành thấy nàng không phản đối liền chiếm thời cơ lập tức ôm nàng lên giường.
- Thanh nhi sao trước giờ ta không thấy nàng mặt bộ y phục này.
Hắn vừa nói vừa sờ bộ y phục của nàng, thứ này được làm từ loại vải thượng hạng chẳng khác gì tơ tằm vừa trơn vừa mịn vừa láng càng sờ càng thích.
- Y phục này là của mẫu thân cho muội, người nói khi nào ở riêng với chàng thì lấy ra mặt.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói trong lòng thầm hô nhạc mẫu vĩ đại, sao này phải tìm cơ hội hiếu thuận với người.
- Thanh nhi hôm nay nàng rất xinh đẹp.
- Thật… thật sao?
- Đúng vậy, ta thấy y phục này rất hợp với nàng nhưng mỗi ngày có thể mặt một bộ sẽ đẹp hơn.
- Chàng yên tâm mẫu thân tặng cho thiếp rất nhiều.
- Thật sao? Vậy chúng ta cũng không thể thất lễ ngày mai nàng mang theo mấy kiện tam phẩm dưỡng nhan quả tặng cho nhạc mẫu nàng thấy có được không?
Ngọc Thanh gật gật đầu vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
- Thiên Hành đa tạ chàng.
- Đa tạ gì chứ, hiếu thuận với nhạc mẫu là chuyện tiểu tế như ta nên làm, Thanh nhi bây giờ không còn sớm nữa chúng ta mau tranh thủ thời gian luyện công thôi.
Lý Thiên Hành vừa nói xong lập tức phóng tới bên trong căn phòng liền hiện lên một cảnh xuân vô hạn.
Sáng hôm sao Lý Thiên Hành mang theo tâm trạng hưng phấn đi đến học viện, lúc hắn đến nơi mọi người cũng đã có mặt gần đầy đủ, hắn vừa tiến lại chỗ của mình liền bị một nam tử chặn lại.
- Người là Lý Thiên Hành sao?
- Tần Phong sư huynh không biết có gì chỉ giáo?
- Người quen biết với Linh Hương khi nào?
- Linh Hương?
Lý Thiên Hành cố nhớ lại danh sách thê tử tương lai của hắn hình như không có cái tên này.
- Không biết Linh Hương là vị sư tỷ nào?
- Người thật sự không quen biết nàng?
Tần Phong nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lý Thiên Hàn, mày kiếm khẽ nhíu.
- Người đã từng đi đến đế đô chưa?
- Đệ từ nhỏ đã sống ở Vương thành, trước giờ chưa từng rời đi nữa bước.
Tần Phong nhìn vẻ mặt thành thật của hắn khẽ gật đầu.
- Người không cần lo lắng, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.
Tần Phong nói xong liền rời đi để lại Lý Thiên Hành đứng một chỗ chẳng hiểu gì.
- Chẳng lẽ ở đế đô cũng có người thầm thương trộm nhớ lão tử?
Lý Thiên Hành tiến lại chỗ của mình trong đầu liên tục suy nghĩ, từ lúc xuyên việt đến giờ hắn gặp qua không ít mỹ nữ nhưng chỉ là ở vương thành, còn hàng ở đế đô vẫn chưa có cơ hội đụng đến.
- Chẳng lẽ có liên quan đến tiểu ma nữ kia?
Lúc ở bên trong hang động, nha đầu kia tuy bá đạo nhưng lại không đụng đến Hàn Tuyết nàng còn nói Linh Hương tỷ tỷ gì đó sẽ tức giận…
- Hi vọng chuyện lần này không liên quan đến nha đầu đó.
Lý Thiên Hành suy nghĩ một lúc liền đem chuyện tiểu ma nữ vứt đi, chuyện tương lai để sao này tính hiện tại vẫn quan trọng hơn, ánh mắt hắn đảo qua một vòng trên khuôn mặt hiện lên nụ cười hưng phấn.
- Nữ nhân ở đế đô đúng là có khác.
Trong đoàn người của Tần Phong có tới 4 đại mỹ nữ, dáng người hoàn mỹ, phong thái hơn người thiên phú lại càng đáng sợ, mỗi nữ tử chỉ bằng tuổi với Ngọc Thanh nhưng đều tiến vào nguyên anh cảnh.
- Thiên Hành người đến đây lúc nào? Sao ta lại không thấy?
Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục bên cạnh ánh mắt có chút kinh ngạc.
- Tại sao người lại ở đây?
- Lần này ta cũng tham gia di tích tất nhiên là phải ở đây.
Lý Mục nói xong liền ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ.
- Người đang xem thứ gì vậy?
Lý Thiên Hành dùng thân thư quét qua Lý Mục vài lần, nét mặt có chút khó hiểu.
- Chẳng lẽ hôm nay tên này quên uống thuốc?
Hắn tiến lại bên cạnh Lý Mục khẽ hỏi.
- Lý Mục hôm nay người không đi kiếm gái sao?
- Thiên Hành huynh đệ ta nói cho người biết Lý Mục ta đời này chỉ thích một mình Như Vân, nữ nhân khác ta không có hứng thú hơn nữa ta làm sao có thể bỏ mặt huynh đệ của mình mà đi tìm gái được.
Lý Thiên Hành nghe hắn nói ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hắn nhớ lần này Như Vân không có tham gia di tích thì phải.
- Người thật sự không có hứng thú với mấy mỹ nhân phía trước sao?
- Không có.
- Hắc hắc nếu như người đã không có hứng thú vậy ta đành phải gánh luôn phần của huynh đệ người vậy.
- Tự nhiên.
Lý Thiên Hành đi được vài bước lén nhìn Lý Mục đứng mỉm cười phía sao trong lòng không hiểu sao có chút bất an, hắn vừa đi thêm vài bước thì bị một đám người chặn lại.
- Lý Thiên Hành ta còn tưởng người không dám đến.
- Các người đông như vậy cũng dám đến tại sao ta lại không dám đi?
Triệu Minh khẽ mỉm cười ánh mắt nhìn Lý Thiên Hành có chút tán thưởng.
- Xem ra người có chút bản lãnh, hi vọng người sẽ không hối hận.
- Còn chưa biết tên nào sẽ hối hận.
Lý Thiên Hành nhìn đám người Triệu Minh rời đi, sâu trong ánh mắt ẩn hiện sát khí.
- Triệu gia đúng là phiền phức, có nên giải quyết một lần hay không?
Lần này Triệu Minh nhắm vào hắn nhưng lỡ như lần sao bọn chúng nhắm vào bọn người Ngọc Thanh như lần trước thì sẽ rất nguy hiểm, hắn cũng không thể để nàng suốt đời bên trong giới chỉ được.
- Đợi khi lão tử trở về sẽ chiếu cố Triệu gia thêm vài lần.
Lý Thiên Hành tiến lại thêm vài bước phát hiện bên cạnh mấy nữ nhân trước mắt đều có ít nhất vài tên hộ hoa sứ giả, mỗi tên đều là cao thủ nguyên anh cảnh mỗi lần đệ tử hoàng gia học viện đến gần đều bị ánh mắt mấy tên này dọa chạy.
- Lão tử còn tưởng tên Lý Mục kia hôm nay ăn chay thì ra là gặp cục xương lớn nên không gặm được.
Hắn liếc nhìn mấy tên hộ hoa sứ giả vài lần quyết định tạm thời rút lui chờ cơ hội, nếu bây giờ một mình cân cả đám nguyên anh cảnh nhất định sẽ bứt dây động rừng làm cho mọi người chú ý, sao khi suy nghĩ thông suốt hắn lập tức quay lại chỗ Lý Mục.
Lý Mục nhìn Lý Thiên Hành quay trở lại vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Chẳng phải người nói đi tán gái sao? Tại sao lại quay trở lại?
- Ta làm sao có thể vì mấy nữ nhân mà bỏ mặt huynh đệ mình được, đợi người ăn mặn trở lại chúng ta sẽ tiếp tục đi tìm nữ nhân.
Lý Thiên Hành nói xong liền tìm một chỗ ngồi xuống bỏ mặt Lý Mục khinh bỉ ngồi một bên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook