Vô Thanh Hí 1938
Chương 6

Từ khi hai đội quân kéo lên núi, Đường Thập Nhất không còn quan sát được bọn họ nữa, nhưng tiếng súng nổ và tiếng hò la chém giết vọng lại khiến hắn toát mồ hôi lạnh. Vô lý, chỉ đối phó với một người sao lại có thứ âm thanh như thể đang đánh giết kịch liệt thế này, rốt cuộc trên núi xảy ra chuyện gì vậy? Hắn thấy hơi lo lắng, có điều không phải lo quân của mình thua, trái lại hắn chỉ e lỡ gã nào hăng máu quá đánh chết luôn Bạch Văn Thao thì…

Chữ viết như thế, khí thế như thế, nếu cứ vậy mà chết đi quả là đáng tiếc. Đường Thập Nhất móc đồng hồ quả quýt ra xem giờ, một giờ rồi. Còn lâu lắm mới đến rạng sáng, dù chẳng ai động được đến hắn mà hắn càng lúc càng thấy thời gian trôi thật chậm chạp.

Trong khi ấy bọn lính trên núi sau một hồi quần nhau kịch liệt trong bóng tối rốt cuộc cũng đã nhận ra toàn là người một nhà, nhất thời tiếng chửi đổng vang rợp trời. Đương lúc bọn họ điểm quân thu dọn tàn cuộc, đột nhiên một phát đạn từ đâu bắn đến trúng cạnh chân Chu Truyền Hi, biến cố bất ngờ khiến tất cả đều khựng lại quan sát, và họ thấy kẻ bắn lén xuất hiện, hai tay giơ hai khẩu súng lên cao, chậm rãi tiến về phía bọn họ, lớn tiếng gọi hàng, “Chào hai tiểu đoàn trưởng! Các ông vất vả quá, tiếc là xem ra thế trận hôm nay hai ông thua rồi!”

“Được lắm thằng nhãi, đồng bọn của mày đâu?!” Lương Vũ lớn tiếng đáp.

“Chẳng có đồng bọn nào cả, chỉ có mình tôi thôi!” Bạch Văn Thao dừng lại cách bọn họ chừng mười bước, “Kẻ giả làm quân của các ông truyền tin gây chia rẽ, bắn lén hai bên, lên tiếng kích động quân đội, làm loạn thế trận của các ông… đều là tôi!”

“Một mình mày hả?!” Chu Truyền Hi trợn mắt, “Thật tức cười, ha ha ha, thật là tức cười!” nói rồi chực lao tới sống mái một phen với hắn.

Bạch Văn Thao nổ “đoàng” một phát súng nữa trúng mũi giày Chu Truyền Hi, chuẩn xác đến mức vừa đủ đục thủng một lỗ trên giày mà không hề làm bị thương ngón chân ông ta, “Tiểu đoàn trưởng Chu, ông bình tĩnh đã, tôi không phải người Đường Thập Nhất sai đến làm mất mặt các ông, tôi cũng như các ông đều là kẻ bị anh ta thao túng mà thôi.”

“Coi bộ đêm nay không phải thao luyện bình thường rồi.” Cố Nguyên Nam chưa bao giờ ăn đòn của Chu Truyền Hi đã đời như thế, giờ hắn phải ngồi bệt ra đất thở hổn hển, “Chú mày và Đường Thập Nhất đã vờn bọn tao như khỉ cả đêm, dù sao cũng phải cho một lý do chứ!”

“Không phải có chuyện lớn chết người tôi làm sao dám liều mạng đấu với hai tiểu đoàn tinh nhuệ các ông!” nói câu này Bạch Văn Thao lại bắt đầu thấy phẫn uất, “Người con gái tôi yêu nhất trên đời bị Lưu Thục Phân vợ Phó Dịch Viễn dùng trâm cài đâm hơn mười nhát, cô ấy đã chết vì mất máu quá nhiều! Nguyên nhân cuối cùng chỉ vì một lời vu oan ‘quyến rũ chủ nhân’! Lưu Thục Phân giết chết người rồi vẫn chưa chịu buông tha, còn hủy hoại gương mặt cô ấy, bắt cô ấy thành quỷ cũng phải làm một con quỷ gớm ghiếc! Người yêu tôi mới mười bảy tuổi, từ nhỏ cô ấy bị bán vào Đường gia làm hầu gái, chưa được hưởng một ngày an lành nào, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến ngày xuất giá, để có người chồng nuôi dưỡng, thương yêu, không phải ngày đông tháng giá nai lưng giặt giũ đến nứt nẻ đôi tay, không phải trở dậy khi trời chưa sáng để làm việc đến tận canh ba… Ấy vậy mà ngày lành chưa thấy đâu, Lưu Thục Phân đó đã ghen tị vì cô ấy trẻ đẹp hơn mình rồi vu oan cho cô ấy quyến rũ chủ, đâm cô ấy đến chết! Đó là trâm cài tóc con gái chứ đâu phải dao phay! Phải độc ác đến thế nào mới dùng trâm cài đâm chết được người ta! Nếu người yêu của các ông gặp chuyện bi thảm ấy các ông sẽ xử ra sao?!”

“Còn phải hỏi nữa, phải bóp chết con đàn bà đó!” Lương Vũ là hạng thô lậu, quên cả Lưu Thục Phân là vợ của cựu tư lệnh nhà mình, mới nghe đến đó ông ta đã hùng hổ quát tướng lên.

“Phải! Tôi cũng muốn bóp chết cô ta!” Bạch Văn Thao nổ một phát súng lên trời, “Cho cô ta một phát đạn thế này này! Nhưng Đường tư lệnh của các ông không cho phép! Đường tư lệnh của các ông bảo tôi làm thế là tìm chết! Tôi làm thế năm nghìn quân của Lưu gia sẽ cho tôi bỏ xác đầu đường!”

Đến đây thì tuyệt không ai lên tiếng nữa, Bạch Văn Thao nói đúng, Lưu Thục Phân mà chết Lưu gia đương nhiên sẽ báo thù, lính mới có thể nói chuyện không nhận chủ, nhưng những người cũ như bọn họ đã theo Lưu gia từ ngày ở Phụng Thiên, qua bao nhiêu năm ròng Lưu gia có thù mất con họ không giúp báo thì thật không phải người… nhưng báo thù cho Lưu Thục Phân thì thù giết vợ của người này… phải tìm ai đòi đây?

“Đường tư lệnh của các ông là người tốt, ngài ấy nói không lại tôi nên bảo tôi đến đây thử nếm mùi đối đầu với ngàn người xem sao.” Bạch Văn Thao đột nhiên dấn tới mấy bước, hai nòng súng đã dần hướng vào đầu hai vị tiểu đoàn trưởng, “Nhưng giờ tôi nói cho các ông hay, tôi không sợ đối đầu với các ông, một ngàn, hai ngàn, hay năm ngàn người cũng thế, nếu lúc này tôi nổ súng thì hai vị tiểu đoàn trưởng đành theo tiễn chân người yêu tôi thôi.”

“Giết chúng tôi rồi cậu tưởng các anh em trên núi này sẽ để cậu sống trở về sao?” Chu Truyền Hi bình thản nói, “Cậu muốn đòi công bằng cho người yêu, chúng tôi hiểu, nhưng chúng tôi là quân nhân, trên chiến trường không cần biết cậu mang thù oán sâu nặng gì, mục tiêu của chúng tôi là hạ cậu vì đó là mệnh lệnh, mệnh lệnh chỉ để chấp hành mà thôi!”

“Thế nên tôi không định giết các ông!” Bạch Văn Thao quát lớn, “Tôi muốn các ông đầu hàng!”

“Cái gì?!” Lương Vũ cười phá lên, “Đánh bại bọn ta thì được chứ bảo đầu hàng thì… không có cửa đâu!”

“Chúng tôi đầu hàng thì cậu được gì?” Chu Truyền Hi không thất thố như Lương Vũ, “Chúng tôi đầu hàng cậu sẽ đòi công bằng được sao?”

“Phải, Đường Thập Nhất đã nói trước khi trời sáng nếu tôi đánh thắng các ông, ngài ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa.” Bạch Văn Thao nói, “Giờ các ông mang họ Đường không còn họ Lưu nữa, Đường Thập Nhất không hạ lệnh các ông chẳng phải làm gì cả!”

Chu Truyền Hi quay sang nhìn Cố Nguyên Nam rồi lại nhìn Lương Vũ, Lương Vũ cũng muốn tìm tiểu đoàn phó của mình, bất quá Cao Thăng đã bị đánh ngất ngưởng ở xó nào rồi chẳng biết, ông ta chỉ còn cách nhổ một bãi nước miếng rồi lầm bầm chửi đổng.

Chu Truyền Hi đứng thẳng dậy, vặn mình mấy cái, “Tiểu đoàn tinh nhuệ không bao giờ đầu hàng, nhưng tôi cho cậu một cơ hội đấu với tôi, cậu thắng, xin mời cậu trói tôi giải đến gặp Đường tư lệnh.”

“… được lắm.” Bạch Văn Thao ném khẩu súng trên tay xuống, lại quay sang phía Lương Vũ, “Ông cũng đứng dậy đi, tiết kiệm thời gian.”

“Đừng có lớn lối quá!”

Trong tích tắc nhìn thấy Bạch Văn Thao ném súng xuống, Chu Truyền Hi và Lương Vũ cùng nhảy xổ vào hắn, Bạch Văn Thao lập tức nhảy lùi lại, nhanh như chớp rút khẩu súng trong thắt lưng ra, bắn “đoàng”, “đoàng” hai phát xuyên qua cẳng chân hai người!

“Khốn kiếp!” hai vị chỉ huy cùng ngã phịch xuống đất ôm chân, Chu Truyền Hi nghiến răng trợn mắt với Bạch Văn Thao, “Nói không giữ lời!”

“Đó là binh bất yếm trá (*).” Bạch Văn Thao nhe răng cười, hắn ngồi xổm xuống cạnh bọn họ, “Chu Truyền Hi, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn tinh nhuệ của Đường gia, tán đả vương Quảng Châu chỉ thua đúng một lần, ấy là thua trong tay Bạch Văn Thao đê tiện này, không tổn hại đến danh tiếng của ông. Mà tôi thắng, vậy là đôi bên cũng có lợi!”

“Phi! Chú mày muốn Chu Truyền Hi thua, sao phải bắn cả tao!” Lương Vũ vội mắng xen vào.

“Chậc chậc, tiểu đoàn trưởng Lương, tiểu đoàn số một của ngài chịu tổn thất để cứu tiểu đoàn tinh nhuệ, câu này nghe êm tai đấy chứ?” Bạch Văn Thao cười lưu manh, chìa tay ra, “Ba người huề nhé, sau này nhất định Bạch Văn Thao sẽ trở lại tạ tội với hai vị.”

Chu Truyền Hi và Lương Vũ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng cười phá lên, nắm tay Bạch Văn Thao.

Đường Thập Nhất thấy Chu Truyền Hi và Lương Vũ bị mấy anh em đỡ vào văn phòng thì kinh ngạc đến á khẩu, đến khi nghe họ tự nhận thua cuộc làm mất mặt tư lệnh hắn mới hoàn hồn bảo không việc gì rồi sai tài xế đưa họ vào viện. Mà điều khiến Đường Thập Nhất kinh ngạc hơn nữa là hai người đó không hề có vẻ ác cảm với Bạch Văn Thao, ngược lại khi được xốc đi họ còn quay lại nói “Cứ chờ đấy nhé thằng nhỏ kia.”, “Rồi sẽ có bữa anh cho chú mày ăn đòn.”, rõ ràng là thái độ bông đùa suồng sã giữa anh em huynh đệ tốt.

“Đợi đã!” Chu Truyền Hi bám cửa đứng lại rồi ngoái lại nói với Đường Thập Nhất, “Tư lệnh, từ nay chúng tôi đều mang họ Đường, ngoài lời ngài chúng tôi tuyệt đối không nghe ai khác.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Đường Thập Nhất sửng sốt, thật quá hời, trong một đêm mà tiểu đoàn tinh nhuệ một tay Phó Dịch Viễn huấn luyện đã cam tâm nhận chủ mới, Bạch Văn Thao cho hắn một cái lễ quá hậu hĩnh, phen này đúng là hắn phải trả đủ một mạng cho hắn ta rồi.

Lưu Trung đưa hai vị tiểu đoàn trưởng vào viện, Đường Thập Nhất ở lại học viện đợi ông ta trở lại đón, hắn giữ cả Bạch Văn Thao lại, rót cho hắn ta một chén trà, sĩ quan Đàm mang lên hai chiếc màn thầu lớn rồi lui ra ngoài. Đường Thập Nhất mời Bạch Văn Thao ngồi xuống, “Bạch tiên sinh, anh luôn khiến tôi kinh ngạc, rốt cuộc anh là thần thánh phương nào vậy?”

“Tiểu Đào không nói với ngài sao?” lúc này Bạch Văn Thao mới thấy bớt căng thẳng, sự mệt mỏi và cơn đói từ đâu ập đến, hắn ngồi xuống cầm cái bánh màn thầu ăn ngấu nghiến.

“Anh ăn nhiệt tình thế nhỉ, không sợ tôi đầu độc sao?”

“Muốn giết tôi ngài đã chẳng đợi đến bây giờ.” Bạch Văn Thao ăn hết bay một cái màn thầu lớn, uống thêm nửa chén nước cho xuôi mới có sức nói tiếp, “Thập Nhất gia, nếu ngài chỉ lo lắng về quân đội của Lưu gia thì giờ họ đã về tay ngài cả rồi đó, ngài còn lấn cấn gì nữa?”

“Anh đúng là đồ điên, muốn chết thì chết một mình đi, lôi tôi theo làm gì?” Đường Thập Nhất bắt chéo chân, “Tôi không cứu Lưu Thục Phân cả Quảng Châu sẽ nói tôi vô tình vô nghĩa, thậm chí họ sẽ bảo tôi cố tình hại chết chị dâu để tiện tay tiếp quản quân đội của Phó Dịch Viễn.”

“Đó là việc của ngài, đâu liên quan đến tôi.” Bạch Văn Thao cầm nốt cái màn thầu kia lên, cắn một miếng to, “Ngài muốn tôi đối đầu với một nghìn người, tôi đã làm được rồi, vậy thì việc ngài đã đồng ý với tôi hẳn ngài cũng phải làm được chứ, Thập Nhất gia?”

“Bạch Văn Thao, anh thật điên quá.” Đường Thập Nhất đứng dậy, bước tới cạnh cửa, châm một điếu thuốc.

Từng vòng khói thuốc lơ đễnh bay lên, rồi khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, như thể ánh trăng tỏ lách mình khỏi mây mờ, cả gương mặt hắn chợt rạng rỡ đến động lòng nhờ nụ cười quyến rũ.

Cho đến khi cái túi vải đen bịt đầu bị lột ra, mở mắt đối diện với họng súng đen ngòm, Lưu Thục Phân mới hiểu ra mình đã bị Đường Thập Nhất bán đứng. Cô ta rú lên định chạy trốn nhưng đạn đã găm vào da thịt, một phát nữa, một phát nữa, trúng đến phát đạn thứ ba, cô ta té xoài ra đất, mắt mở trừng trừng, miệng há hốc như còn rất nhiều điều muốn nói.

Có lẽ cô ta định nói bản cung ấy là dối trá, là Đường Thập Nhất dỗ dành cô ta rằng nhân chứng vật chứng rõ ràng tốt nhất là cô ta nhận tội, rồi hắn sẽ sắp đặt để người khác nhận hình phạt thay cô ta, cô ta sẽ thay tên đổi họ trở về Nam Kinh hoặc Trùng Khánh, qua một thời gian hắn sẽ đến đón cô ta trở về.

Nhưng không còn ai nghe được lời oan khuất trong lòng cô ta nữa.

Phó Dịch Viễn trúng độc trở thành tàn phế, bị mưu sát trong bệnh viện; Lưu Thục Phân giết người đền tội, hai tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn tinh nhuệ và số một vốn thuộc về Phó Dịch Viễn cùng trúng đạn nhập viện; Đường Thập Nhất tiếp nhận toàn bộ cơ nghiệp Đường gia. Quảng Châu điên đảo trong một đêm, các tòa báo đua nhau nhào nặn bảy mươi hai tiếng đồng hồ phong vân biến sắc thành những thiên tiểu thuyết ly kỳ vượt xa truyện truyền kỳ Đường Tống, muốn mưu mô có mưu mô, thích diễm tình có diễm tình, rồi thì đủ loại bình luận về gã phá gia “phẫn trư ăn lão hổ” Đường Thập Nhất. Các gia tộc lớn giương mắt chứng kiến sự việc, ngoài mặt họ vẫn khách sáo hết sức với Đường Thập Nhất, nhưng trong lòng họ toan tính những gì chẳng ai đoán được.

Bất quá ấy là việc của bọn lắm tiền, sau ngày Lưu Thục Phân đền tội, Bạch Văn Thao cuộn mấy tờ báo, mang theo hoa trắng, tiền giấy và món kem Tiểu Đào thích nhất đến thăm mộ Tiểu Đào.

Đường Thập Nhất đối với Tiểu Đào không tệ, hắn chọn cho cô một nơi an nghỉ sơn minh thủy túc, nhưng phong cảnh hữu tình nhường nào trong mắt Bạch Văn Thao cũng chỉ như mây mù đen tối. Hắn đặt đồ lễ xuống rồi quỳ gối trước bia mộ Tiểu Đào, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Trước kia lòng đầy phẫn hận vì oan khuất không được giải, Bạch Văn Thao không hề khóc, giờ này hung thủ đã đền tội hắn mới chợt thấy lòng đau như bị dao cứa. Phải, hung thủ đã đền tội rồi, nhưng… thế thì sao đây? Tiểu Đào còn trở lại được nữa ư? Liệu hắn xuống âm ti địa phủ sẽ gặp được Tiểu Đào ư? Đừng ngu ngốc nữa, người chết đã chết rồi, làm gì có âm ti địa phủ, đó chẳng qua là cái cớ người đời nghĩ ra để tự an ủi mình mà thôi.

Bạch Văn Thao lần lượt phủ nhận mọi ảo tưởng hòng xoa dịu bản thân, rốt cuộc hắn giơ tay áo lên chùi mặt, nghẹn ngào móc khăn tay ra lau bụi trên bia mộ Tiểu Đào, vừa lau vừa thấp giọng thì thầm, “Anh biết em thích sạch sẽ, không sao, từ giờ tuần nào anh cũng sẽ đến lau dọn cho em, em thích hoa mỗi tuần anh sẽ đem đến một loại hoa mới, em bảo lần sau anh nên mang bách hợp hay cẩm chướng đây?”

Bạch Văn Thao đương lẩm bẩm thì có mấy người mặc áo khoác dài cũng xách đồ lễ từ xa đi tới, mới đầu Bạch Văn Thao nghĩ họ cũng đến tảo mộ, nhưng hắn chợt nhớ ra Đường Thập Nhất đã nói Tiểu Đào là người Hoa đầu tiên được nhập táng ở nghĩa trang cao cấp này, thế thì mấy người Trung Quốc đó đến tảo mộ ai?

Vừa chợt thấy cảnh giác, mấy người nọ đã đến sát sau lưng Bạch Văn Thao, hắn lẳng lặng bốc một nắm tro rồi bất thần quay lại, tung vào mặt những kẻ đó.

“Đoàng-đoàng” hai phát súng trật mục tiêu, Bạch Văn Thao gạt chân quét ngã một tên, đoạt súng của hắn rồi vùng dậy vừa chạy vừa bắn trả, chạy đến cổng nghĩa trang đã thấy hơn mười gã mặc đồ đen nữa xuất hiện, tên nào cũng cầm dao lao về phía hắn. Súng hết đạn, Bạch Văn Thao trở báng súng dộng vào ót một tên rồi cắm đầu chạy tiếp.

Bọn người đó không cần nghĩ cũng biết là do Lưu gia mướn đến giết hắn, Bạch Văn Thao cũng đã sớm đoán được, hắn vội chạy về hướng sở cảnh sát nhưng vừa đến khúc cua đã thấy năm sáu tên sát thủ nữa đứng chặn trên con đường dẫn đến sở, hắn quẹo ngay sang hướng khác, lại có tiếng súng bắn rát theo sau lưng, hắn hoảng hốt lẩn vào đám đông rồi gạt đổ mấy sạp hàng ven đường hòng cản chân bọn chúng. Chạy mải miết đến bờ Châu giang, ngoái lại thấy đường thẳng rộng thênh thang, người đi đường đã dạt hết cả, Bạch Văn Thao chạy hơn chục mét nữa lại có thêm một đám sát thủ túa ra đón đường hắn.

Trước mắt bị bít lối, sau lưng thì bị truy sát gắt gao, Bạch Văn Thao vừa đưa mắt cảnh giác nhìn những khẩu súng lục trong tay chúng vừa lùi dần về phía bờ sông, cùng lắm thì hắn nhảy xuống vậy.

Chuẩn bị sẵn tinh thần, Bạch Văn Thao chỉ chực tìm cơ hội nhảy sông, ngờ đâu một chiếc xe che rèm cửa từ đâu rú còi phóng vọt vào giữa đám sát thủ, chiếc xe phanh “kít” lại ngay sát mũi chân Bạch Văn Thao. Tất cả cùng sững sờ mất mấy giây, rồi bọn họ thấy cửa xe bật mở, Đường Thập Nhất rút khăn tay ra lau tay và chui ra từ ghế sau. Hắn coi mười tên sát thủ cứ như không khí để bước tới trước mặt Bạch Văn Thao, mỉm cười nói, “Bạch tiên sinh, đã hẹn sáu giờ mới khai tiệc cơ mà, anh đi sớm vậy.”

“Hả?”

Bạch Văn Thao còn đương ngơ ngác, Đường Thập Nhất đã níu tay hắn kéo lại gần xe, “Thôi vậy cũng khéo, ta cùng đi luôn cho tiện.” nhét được Bạch Văn Thao vào xe rồi, hắn mới đưa mắt nhìn bọn sát thủ đứng vây tứ phía, “Nói với ông chủ các người Bạch tiên sinh là khách quý của tôi, làm lớn chuyện mà không hỏi qua Đường Thập Nhất này không xong đâu, biết chưa?”

Cái tên Đường Thập Nhất như sấm nổ bên tai, đám sát thủ được Lưu gia thuê mướn phút chốc sững sờ, Đường Thập Nhất nhếch môi cười khinh bỉ rồi lên xe, bảo tài xế lái thẳng đến khách sạn Ái Quần.

===

(*) binh bất yếm trá: việc quân sự không ngại dối trá =))~ ô, điêu ~

vầng, và đây thì là anh hùng cứu… à hổng, là mỹ nhơn cứu anh hùng đó mà =]] ~

mà sao thấy giống đại gia vs chân dài hơn =))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương