Chương 21:

[Dịch giả: Huyền

Hiệu đính: Kim Vy]

- Đó là cái gì...?

- Lần này, không phải là phép thuật.

- Làm thế nào mà anh ta có thể phát huy sức mạnh như vậy trong thực tại chứ?

- Chắc chắn trước đây anh ấy đã sử dụng Ki.

- Anh ấy có Gift gì thế?

Khả năng của người chơi bị hạn chế trong thế giới thực từ ít nhất là 50% đến 90%, và đó là lý do tại sao mọi người đều bị sốc trước sức mạnh Lực mà JiHan thể hiện.

‘Trong thế giới thực, đây là thứ sức mạnh có thể biến một chiếc danh thiếp trở thành bụi chỉ trong 10 giây…’

‘Trong trò chơi, anh ấy có thể phá hủy nội tạng của đối thủ ngay lập tức.’

‘Không, ngay cả khi không phá hủy bất cứ thứ gì, chỉ cần đâm một lỗ ở nơi quan trọng cũng có thể gây ra vết thương chí mạng.’

Đại diện của 10 bang hội trong cuộc đấu giá đều trầm ngâm.

Người chơi giải đấu hạng Đồng Sung JiHan…

Trong khi anh ấy đang đạt được những kết quả ấn tượng cho đến nay, mọi người vẫn ngần ngại chiêu mộ anh ấy do mối quan hệ của anh ấy với Kiếm Vương, nhưng khả năng độc đáo đó đủ hấp dẫn để khiến nó đáng để mạo hiểm như vậy.

‘Ngay cả khi anh ta là người chơi hạng Đồng chưa tiết lộ cửa sổ trạng thái của mình...’

‘Cho đến nay anh ấy đã đạt được những kết quả tuyệt vời và có một khả năng đặc biệt. Chúng ta phải chiêu mộ anh ta.’

Thay vì các vật phẩm đấu giá, những người trong bang hội muốn JiHan hơn.

Và có một người trong số họ là người hào hứng nhất.

‘Sức mạnh đó ... Thật sự ấn tượng.’

Takeda, người có tấm danh thiếp bị xé nát ngay trước mặt, đang ngây ngất.

- Haa… bang hội xếp hạng thứ 4 thế giới đã bị từ chối bởi một người chơi hạng Đồng.

- Tên hói này mất trí rồi.

Takeda đổ mồ hôi với khuôn mặt đỏ bừng như thể trời đang mưa.

Nếu bạn chỉ nhìn ông ấy từ phía sau, có vẻ như ông ấy đang tức giận về chuyện vừa xảy ra, nhưng...

“Aah...”

Trên thực tế, không phải vậy.

Ông ấy rất phấn khích sau khi thấy cái cách mà JiHan biến danh thiếp của mình thành bụi.

‘Không ngờ anh ta lại biến nó thành tro bụi.’

Ông ta cảm nhận được điều gì đó tuyệt vời trong cách JiHan sử dụng nguồn năng lượng bí ẩn đó.

‘Anh Sung... Tôi chắc chắn sẽ chiêu mộ anh.’

Đôi mắt Takeda ánh lên sự tham lam.

‘Tôi sẽ có một cuộc gặp với anh. Sau đó, tôi sẽ có được anh... Hehe.’

Takeda chắc chắn rằng chỉ cần một cuộc gặp là đủ. Để làm được điều đó, trước tiên ông ta cần phải giành được sự ưu ái của JiHan.

Cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi sau khi nhìn thấy biểu hiện của Takeda.

- Ew, biểu hiện của ông ta sao thế?

- Trông hắn ta như một kẻ biến thái...

- Làm ơn đuổi gã đó đi.

- Hắn ta có tất cả những đặc điểm tượng trưng cho sự kinh tởm...

Khi nụ cười nham hiểm của Takeda được ghi lại trên máy ghi hình, mọi người trong phòng trò chuyện đều đưa ra kết luận giống nhau, nhưng bầu không khí yên bình trong cửa sổ trò chuyện của JiHan đã bị đảo lộn khi…

[★☆ Take-chan ☆ ★ đã tặng 10.000 GP.]

[Anh Sung~~ Rất vui được gặp anh. ^ω^; Lần sau hãy gặp nhau 1:1 nhé. ★☆! Nếu anh cho phép tôi gửi tin nhắn riêng cho anh, tôi sẽ quyên góp nhiều hơn...! Người hâm mộ mãi mãi của anh. Take-chan ♥]

- Take-chan? Không thể nào...

- Có phải cái gã hói đó không thế?

- Woah, ông ta quyên góp 10K như thể chẳng có gì.

- Không ngờ người tài trợ đầu tiên cho kênh này lại là người Nhật.

- Có chuyện gì với tin nhắn đáng sợ của ông già đó vậy...?

JiHan dừng bước một lúc sau khi nhận được tiền quyên góp. Anh ấy đã tắt tùy chọn đọc cửa sổ trò chuyện nhưng vẫn có thể đọc được tin nhắn quyên góp nên anh ấy đã đọc tin nhắn Takeda đã viết sau khi quyên góp 10.000 GP.

[Bạn đã nhận được 10.000 GP dưới hình thức quyên góp.]

[Bạn đã đạt được thành tích thông thường ‘Người hỗ trợ đáng tin cậy (1)’.]

[Bạn đã kiếm được 1.000 điểm thành tích.]

Anh ấy đã đạt được GP và điểm thành tích, tức là giống như một mũi tên trúng hai con nhạn.

‘Không ngờ khoản quyên góp đầu tiên lại đến từ Takeda...’

JiHan cau mày. Khoản quyên góp đầu tiên đó sẽ còn tồn tại trong một thời gian dài, đặc biệt đối với một người chơi như JiHan, người đang hướng tới mục tiêu trở thành số 1 thế giới.

‘Đáng lẽ mình nên hạ thấp giới hạn quyên góp.’

Sung JiHan lần đầu tiên hối hận về hành động của mình.

* * *

Sau khi cuộc đấu giá kết thúc…

“Anh Sung, tôi là Kim JinHwan, một trinh sát của Quy Hội. Tôi có thể nói chuyện với anh một lát được không?”

“Anh Sung!”

“Tôi rất ấn tượng với màn trình diễn trước đó của anh.”

Những người tham gia đấu giá đang cố gắng mua đồ vật của Sae-jin đổ xô đến chỗ anh.

Họ rất ấn tượng với cách JiHan biến danh thiếp thành tro bụi nên đã cố gắng chiêu mộ anh ấy, trong số đó có tuyển trạch viên của 10 bang hội hàng đầu và một số người chơi nổi tiếng.

Bất kỳ người chơi hạng Đồng nào khác cũng sẽ rất phấn khích nếu ở trong tình huống đó.

‘Hiện tại mình không có ý định gia nhập bang hội. Thật khó chịu.’

JiHan thấy điều đó thật khó chịu, nhưng anh không thể từ chối thẳng thừng như đã làm với Takeda.

“Xin cảm ơn. Như mọi người có thể thấy, tôi vẫn còn quá choáng ngợp với tình hình hiện tại, nên việc tham gia một bang hội có hơi...” JiHan cố gắng từ chối lời mời của họ một cách lịch sự nhất có thể.

“Oh.”

Sae-ah, người nhận được chiếc máy ảnh từ Yoon-sik, mỉm cười trước cảnh tượng đó.

Biểu cảm đó của chú cô…

Mặc dù đang cố gắng giữ hình ảnh một chàng trai trẻ lịch sự nhưng rõ ràng chú ấy đang rất khó chịu.

‘Mình nên giúp chú ấy.’

Cô bước đến chỗ JiHan với vẻ mặt u ám.

“Chú...” Cô có giọng nói run run và khuôn mặt có chút đẫm nước mắt.

JiHan tiến lại gần cô. “Sae-ah, cháu ổn chứ?”

“Chú... cháu mệt quá, chúng ta quay về được không?” Vừa nói cô vừa nháy mắt với anh.

JiHan nhận ra cô đang diễn, mỉm cười yếu ớt và nhanh chóng diễn theo. “Vậy sao? Mọi người, tôi xin lỗi, nhưng có vẻ như cháu gái tôi hôm nay không được khỏe cho lắm.”

“Tôi... tôi hiểu rồi.”

“Chà, hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá...”

“Đúng thế, đó là lý do tại sao lần sau tôi nhất định sẽ lắng nghe mọi người. Thành thật xin lỗi.”

Sau khi nhanh chóng nói lời tạm biệt, JiHan vội vã rời khỏi hội trường sự kiện cùng với Sae-ah.

“Chú, cháu làm tốt chứ? Cháu thấy chú bị vướng vào phiền phức nên cháu diễn một chút.”

“Ừ, cháu làm tốt lắm…”

Anh nhớ lại khuôn mặt đầy nước mắt của Sae-ah. Cô ấy không thể hiện cảm xúc quá mức ngay từ đầu nên trông không giống như cô ấy đang diễn.

Trước khi Sae-ah nháy mắt, anh đã nghĩ có điều gì đó không ổn với cô ấy.

‘Đó là đang diễn thôi... phải không?’

JiHan vuốt tóc Sae-ah. “Ừ, cháu làm chú lo lắng đấy.”

“Chú lo lắng quá rồi. Trông cháu thế này thôi nhưng cháu là hội trưởng hội học sinh ở trường đó.”

Sae-ah ngước nhìn bàn tay đang xoa đầu cô như thể cô không thích nhưng cô không bảo anh bỏ tay ra.

“Chú, hãy cẩn thận. Có vẻ như chú sẽ phải lòng bất cứ cô gái nào rơi nước mắt dù chỉ một chút đấy.”

“Đừng lo lắng. Chú làm chủ được trái tim phụ nữ.”

“Hmph, chú chỉ ở nhà xem Mạng lưới chiến đấu thôi. Những gì chú học được qua trò chơi điện tử đều không tính.”

Hai người họ đang đi về phía thang máy thì…

Hai người phụ nữ đang đứng trước thang máy bước về phía họ.

“Hai người trông có vẻ như có mối quan hệ rất tốt.”

“...?”

Có một người phụ nữ quyến rũ với một nữ vệ sĩ cao lớn đi theo cô ấy.

Lông mày JiHan nhướn lên.

Một trong số họ là người mà anh biết.

‘Vậy là Im GaYeong đang làm vệ sĩ vào thời điểm đó.’

“Các cô là ai...?” Sae-ah hỏi với vẻ mặt bối rối.

“Xin chào cô Yoon, anh Sung. Tôi là Lee HaYeon, giám đốc bộ phận nhân sự của Hiệp hội Song Tinh.”

“Giám đốc...?”

“Đúng thế. Trông tôi có quá trẻ để làm giám đốc không?”

“Có…”

“Fufu, đó là vì tôi đã nhảy dù xuống.” Cô tình cờ mô tả mình như một chiếc dù.

Nếu cô ấy được nhảy dù vào Hiệp hội Song Tinh, điều đó có thể có nghĩa là cô ấy có liên hệ với công ty mẹ, Tập đoàn Sao Đôi.

Dựa vào họ của cô ấy, anh có thể đoán cô rất có thể có quan hệ họ hàng với gia đình sở hữu Tập đoàn Song Tinh.

‘Nhưng ...’

Sung JiHan nhìn vào mặt Lee HaYeon. Cô ấy xinh đẹp hơn những người nổi tiếng xuất hiện trên TV.

HaYeon toát lên sự tự tin nhờ ngoại hình, sự giàu có và địa vị xã hội nhưng điều JiHan chú ý không phải là nhan sắc.

‘Mình có cảm giác như mình đã từng gặp người này trước đây.’

Lee HaYeon… Mặc dù anh chưa bao giờ nghe tên cô và chưa bao giờ nhìn thấy cô, nhưng sự tự tin và giọng nói của cô nghe quen thuộc.

Nếu anh nhớ không nhầm thì cô ấy chắc chắn là người mà anh đã gặp ở kiếp trước khi anh ở Hoa Kỳ.

‘Cô ấy là ai?’

Trong khi đó, khi Sung JiHan nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười của HaYeon càng sâu hơn.

Cô từ từ mở môi và nói nhẹ nhàng. “Anh Sung, tôi rất ấn tượng với màn trình diễn trước đó của anh. Nó rất xúc động, đặc biệt là với tư cách là người đăng ký kênh trước đó của anh.”

“Cô là người đăng ký kênh của tôi từ trước?”

"Đúng thế. Tôi đã là fan của anh kể từ khi anh dự đoán các trò chơi trên Mạng lưới chiến đấu. Tôi rất ngạc nhiên trước khả năng phán đoán sắc bén của anh... nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh lại trở thành một người chơi tuyệt vời như vậy.”

Người dự đoán trận đấu ở Mạng lưới chiến đấu, anh Sung…

Kênh đó đã trở thành vật cứu cánh của anh khi anh bị đẩy vào tình thế cùng cực ở kiếp trước.

JiHan đã lập kỷ lục với tỷ lệ thành công là 62%.

Mọi người đổ xô đến xem dự đoán trận đấu của anh ấy và nhờ đó, JiHan đã có thể lội ngược dòng.

‘Hầu như không ai biết về nó vào thời điểm này.’

Trừ khi bạn là người yêu thích dự đoán trận đấu, nếu không thì đó là một kênh khá xa lạ.

Nếu cô ấy đăng ký một kênh như vậy... JiHan chợt nhớ đến một người yêu cờ bạc hơn bất kỳ ai khác nhưng luôn thất bại—một người phụ nữ có một trong những Gift hiếm nhất thế giới.

‘Đừng nói là...’ JiHan nhìn chằm chằm vào HaYeon.

“Chú!” Sae-ah huých khuỷu tay vào anh từ bên cạnh.

Anh đã nói anh là bậc thầy trong việc chinh phục trái tim phụ nữ, nhưng tại sao anh lại không thể bình tĩnh lại?

“Fufu, không sao đâu.” HaYeon chạm nhẹ vào mặt cô trong khi nở một nụ cười nhàn nhã.

Cử chỉ đó… nó giống hệt như của cô ấy.

‘Mình nên kiểm chứng cô ấy.’

JiHan từ từ mở miệng. “Khi thế giới tràn ngập những khả năng, thật khó để bỏ qua chúng.”

“Cái gì...?”

Đó là một câu nói nổi tiếng của Dostoevsky, một tác giả nổi tiếng và là người nghiện cờ bạc.

JiHan nói điều đó, biểu cảm của HaYeon cứng đờ.

“Đây là châm ngôn của cô phải không, cô Lee?”

“Ồ... Haha. Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi không phải là người nghiện cờ bạc. Cậu thật thô lỗ.”

HaYeon nở một nụ cười gượng gạo, nhưng…

“Sao cậu biết...?” Im GaYeong, người đứng phía sau, đứng trước HaYeon như thể đang cố gắng bảo vệ cô ấy.

“Làm cách nào anh biết được châm ngôn của cô ấy?”

“GaYeong, cô sai rồi. Tôi chưa bao giờ nói điều đó.”

“Anh là kẻ theo dõi à?”

“GaYeong... Tôi không nói thế.”

GaYeong phớt lờ lời nói của cô và trừng mắt nhìn JiHan dữ dội.

Nhìn phản ứng của cô, JiHan nghĩ rằng suy đoán của anh có lẽ đúng.

Vẫn còn quá sớm để chắc chắn, nhưng nếu HaYeon thực sự là cô ấy...

Đôi mắt JiHan lấp lánh.

‘Cô ấy là người mà mình phải chiêu mộ.’

Trưởng nhóm Zero…

Mặc dù là một người nhập cư nhưng cô đã trở thành thủ lĩnh bang hội của bang hội hạng 2 của Nhất Đẳng Hoa Kỳ nhờ Gift độc đáo của mình.

HaYeon mà JiHan biết là Zero, một người sở hữu khả năng vô song.

____


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương