Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
-
Quyển 1 - Chương 12: Quân Thanh Hải hận
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Quân Thanh Hải đi từ ngoài cửa vào, liếc mắt một cái đã thấy được nam nhân tuấn mỹ thanh nhuận ngồi ở bên cạnh Triệu lão, ngay lập tức không thể di chuyển ánh mắt kinh diễm.
Nam nhân ngồi yên ở trước cửa sổ, luôn nở nụ cười nhàn nhạt, ánh nắng rực rõ xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người hắn, như mộng ảo không chân thật, mà đối mặt với nam nhân hoàn mỹ như thế, sợ là sẽ không có nữ tử nào không tâm động.
Quân Thanh Hải thân là thiếu nữ hoài xuân cũng như thế.
Nhưng nàng không xem nhẹ một sự thật, đó chính là…… Nam tử này ngồi ở trên ghế, mà Triệu lão lại đứng ở bên cạnh hắn, nói như thế, thân phận của nam nhân này còn tôn quý hơn Triệu lão.
Quân Thanh Hải vẫn tự mình hiểu lấy mình, biết nam nhân tôn quý như vậy là nàng không xứng đôi. Nhưng đối mặt với thứ tốt đẹp, bất kì nam nữ đều sẽ nhìn nhiều một chút.
Chỉ là một cái liếc mắt này, khiến Cảnh Nguyệt Hiên nhíu mày lại, trong mắt thanh lạnh hiện lên một tia chán ghét. Loại ánh mắt này với hắn mà nói cũng không xa lạ, từ nhỏ đến lớn không biết đã gặp qua bao nhiêu lần.
Bất giác, đôi mắt thanh lạnh nhạt mạc kia của Quân Thanh Vũ nổi lên trong đầu, khiến hắn bất giác nở nụ cười.
Vẫn là ánh mắt kia khiến hắn thoải mái……
Lúc này Cảnh Nguyệt Hiên không thể biết, nụ cười này của hắn khiến trời đất đều ảm đạm thất sắc, hơn nữa khiến Quân Thanh Hải nhìn đến ngây người, nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào cười đẹp như thế.
“Khụ khụ.” Triệu lão ho khan hai tiếng, bất mãn lườm thị vệ vừa rồi đến thông báo: “Không phải ngươi nói khuê nữ của Quân tam gia đến gặp ta sao? Người đâu? Nữ nhân này là ai? Ai cho nàng đi vào?”
Thị vệ sợ đến mức run lên, bất ngờ quỳ rạp xuống đất: “Nhưng Triệu lão, vị này chính là nữ nhi của Quân tam gia.”
“Cái gì?” Nâng mắt nhìn về phía thiếu nữ đang đứng ở cửa chỗ, mày của Triệu lão nhíu chặt lại, đột nhiên, ông như hiểu ra cái gì, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.
Loại biện pháp này thật đúng là mệt cho Quân nhị gia nghĩ ra, không biết nếu hắn biết người tạo thành loại hội đấu giá này chính là Quân Thanh Vũ bị bọn họ truyền thành phế vật, không biết sẽ có biểu cảm đặc sắc gì.
“Triệu gia gia.” Quân Thanh Hải cúi đầu, giọng nói dịu dàng khiến người nghe có một loại cảm giác thương tiếc: “Con nghe nhị bá nói người và phụ thân biết nhau, cho nên ông để con đến chào hỏi Triệu gia gia, nếu có chỗ quấy rầy, vẫn xin Triệu gia gia thứ lỗi.”
Mày trắng khẽ nhíu lại, ánh mắt của Triệu lão nhìn thiếu nữ trước mặt, đáy lòng phát ra một tiếng thở dài.
Hai nữ nhi của Quân gia tam gia đều không đơn giản.
Trong đó một người che dấu sâu vô cùng, giấu tài, mà một người khác mặt ngoài thoạt nhìn không có chủ trương gì, mặc cho người sắp xếp, thật ra cũng không phải vậy, ngay từ đầu nàng cũng đã nói là Quân nhị gia để nàng đến, nếu mình nể mặt phụ than của nàng ta yêu ai yêu cả đường đi, nàng tự nhiên có không ít chỗ tốt, nhưng nếu là tỏ vẻ bất mãn với sự xuất hiện của nàng, cũng có thể đổ trách nhiệm lên trên đầu Quân nhị gia kia. Mà nàng lại thành một nữ tử đáng thương không thể không nghe theo mệnh lệnh.
Đáng tiếc, chỉ dựa vào aasnh mắt kinh diễm vừa rồi nàng nhìn về phía Cảnh Nguyệt Hiên kia, Triệu lão đã biết nàng không thể so với Quân Thanh Vũ……
“Cô nương, ngươi cũng đừng gọi ta là Triệu gia gia gì, ta và ngươi không thân như vậy, cho nên ngươi vẫn nên gọi ta là Triệu lão như những người khác đi, đúng rồi, trở về nói cho nhị bá của ngươi, Triệu lão ta không muốn làm ăn với các ngươi.”
Dứt lời, ông nhịn không được nói thầm vài câu: “Đều là một phụ thân nuôi, vì sao lại khác biệt lớn như vậy? Vẫn là nha đầu kia hợp lòng ta……”
Cơ thể của Quân Thanh Hải chấn động, nắm chặt nắm tay, nàng chặn lại sỉ nhục nổi lên trong lòng, rũ mắt dịu ngoan nói: “Xem ra là ta quấy rầy đến Triệu lão, xin ngài yên tâm, lời nói này ta sẽ truyền cho nhị bá.”
Sau khi nói xong lời này, thấy Triệu lão không có ý giữ lại, nàng khẽ cắn môi, từ từ xoay người, mà trước khi rời đi, lại không nhịn được quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ thanh nhuận kia……
Hội đấu giá lần này là lần đầu tiên có ở đại lục cổ võ, bởi vậy Triệu lão bố trí toàn bộ thương hội trống không thành một phòng đấu giá to như vậy, hơn nữa ở trên lầu còn thiết kế mấy gian ghế lô trang nhã.
Nếu lần này hiệu quả không tồi, ông sẽ suy xét một chút đổi thương hội Cảnh Nhân thành phòng đấu giá Cảnh Nhân……
“Thế nào?”
Trong ghế lô, nhị gia nhìn thấy Quân Thanh Hải xuất hiện, đôi mắt lập tức sáng ngời, vội vàng đi lên đón, vẻ mặtkia muốn có bao nhiêu nhiệt tình thì có bấy nhiêu nhiệt tình, rực rỡ khác với lạnh lùng lúc trước.
Quân Thanh Hải không thể không cảm thán một tiếng, lúc mình có tác dụng, nhị bá sẽ nhớ đến nàng, nếu vô dụng thì sẽ hung hăng bị ném sang một bên. Nếu không phải từ nhỏ đến lớn nàng trả giá nhiều nỗ lực như vậy, mới đạt đến thành tựu như thế, nếu không chỉ sợ ở Quân gia cũng sẽ không có địa vị như phế vật kia.
Nguyên nhân chính là vì như thế, nàng mới cố gắng khiến cho mình quên Quân Thanh Vũ, phế vật kia chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời nàng! Có lẽ Quân Thanh Vũ không sai, nhưng sai lầm lớn nhất của nàng chính là sinh ra ở Quân gia, hơn nữa là một phế vật, mình vì trở nên nổi bật mà trả giá nhiều gian khổ như vậy, tuyệt đối không thể vì nàng ta mà bỏ qua tất cả cố gắng.
“Nhị bá.” Ngăn chua xót xấu hổ trong mắt, Quân Thanh Hải rũ mắt nhìn xuống đất, yếu ớt nói, “Triệu lão bả ta tiện thể nhắn cho người, ông nói…… Ông không làn ăn với chúng ta.”
“Bốp!”
Lời chưa dứt, một bàn tay hung hăng đánh ở trên mặt nàng.
Quân Thanh Hải che má tái đau đớn lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía nhị gia, khó khăn nuốt nước miếng, giọng nói chứa vài phần nghẹn ngào: “Nhị…… Nhị bá……”
“Phế vật!” Nhị gia nhấc chân hung hăng đá vào bụng Quân Thanh Hải, một chân đá nàng bay xuống mặt đất, rồi sau hung ác nói: “Nếu Triệu lão nguyện ý lau mắt mà nhìn với loại phế vật như Quân Thanh Vũ, sao ngươi còn không bằng nàng ta? Nhất định là ngươi đã làm cái gì, hoặc nói sai cái gì đó đắc tội với Triệu lão! Đều là bởi vì ngươi làm hại ta không thể đột phá, cũng hại tương lai Quân gia chúng ta!”
Nếu không phải thiên phú của ngu xuẩn này không tồi, phế đi nàng sẽ không dễ nói với đại ca, ông đã sớm không khách khí! Một chút việc nhỏ đều làm không xong, còn muốn loại phế vật này làm gì?
“Ha ha.” Quân Nhất Phàm luôn nhìn trò hay cười nhẹ hai tiếng, khinh thường cong khóe môi lên: “Có vài người chính là ỷ vào thiên phú không tồi, không để chúng ta vào mắt, thật ra nói đến cùng cũng chỉ là một cô nhi không phụ mẫu mà thôi, ở trong lòng ta, ngươi không khác gì phế vật Quân Thanh Vũ kia.”
Cơ thể mềm mại của Quân Thanh Hải run nhè nhẹ, bụng đau đớn khiến khuôn mặt của nàng ta trở lên vặn vẹo, nhưng lúc này so với đau đớn trong bụng càng khiến cho nàng khó có thể tiếp nhận chính là lời nói của Quân Nhất Phàm.
Hắn lại nói mình không khác gì Quân Thanh Vũ! Với nàng mà nói là nhục nhã trắng trợn!
Từ trên mặt đất đứng lên, Quân Thanh Hải cúi đầu xuống, tóc đen hỗn loạn xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt của nàng, sau đó, nàng ôm bụng đi ra ngoài cửa, dù là ai cũng không phát hiện trong mắt thiếu nữ chứa tia hận ý.
Rồi sẽ có một ngày nàng sẽ trở nên nổi bật, sau đó, hung hăng đạp những người nhục nhã nàng ở dưới chân!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook