Vô Tận Kiếm Vực
-
Chương 6: Ngộ
[1 năm 6 tháng qua] - Hắn vẫn ngồi đó, cứ lần nhập định tỉnh lại một vệt máu sẽ được khắc trên bia đá, dù không đau, nhưng máu vẫn chảy, dòng chảy ấy để hắn còn nhớ mình là ai.
[2 năm qua] - Không từ bỏ, sâu dài nhập định để nhớ về dư vị, hắn luyện tất cả thế kiếm hắn nhớ được, biết được, nói đúng hơn là múa đại như trên phim truyền hình.
Hắn từng tập thái cực quyền buổi sáng ở học viện quân sự một tháng khi học đại học, đây chắc là môn võ mà hắn biết rõ nhất.
Cứ thế…
[5 năm qua] - Điên là gì? Cô đơn là gì? Ở cùng cực của tuyệt vòng chính là chấp niệm.
Hắn dùng lý trí dùng lời thề xưa để biến tất cả thành sự kiên định, tâm cảnh hắn hôm nay thăng hoa rồi.
Hắn đã không còn sợ hãi cô đơn nữa.
Kiếm và võ học không mang lại gì nhưng sự thăng hoa hôm nay hắn thấy được một sợi mỏng manh liên hệ tới cái gọi là khí trong tiên hiệp, từ trái tim hắn lam truyền tới một nguồn sức mạnh chạy khắp cơ thể.
[10 năm qua] - dư vị ấy càng ngày càng rõ, Vân Phàm cảm nhận được nó không chỉ tới từ khí trong cơ thể mình, nó là gì?
Là thức ăn mình ăn- không phải….
Là bia đá kia- không phải…
Là rừng cây- không phải…
Là dòng nước chảy-cũng không phải...
[Cái ngày mà bia đá đã nhuộm đỏ] - Vân Phàm ngồi lặng nơi đó bỗng mở mắt, rồi vụt người mà đứng dậy thét dài:
-“Là ngọn gió. ha… ha… a…”.
Đúng vậy ngày ấy hắn ngồi tự hỏi, ngày ây hắn nghĩ đến gió, ngày hôm nay hắn lần đầu tiên cảm nhận được một vị khách nữa nơi đây ngoài sự cô đơn, một ngọn gió thổi ngang người hắn, rồi nữa, rồi nữa, đúng lúc này hai mắt hắn sáng lên tử sắc, đồng tử cũng chuyển về màu tím thẩm, ngọn gió ấy và khí trên người hắn hòa quyện lại với nhau, một cái phất tay như tùy ý nhưng rồi khi ánh sáng ấy bay đến bia đá.
- Ầm… ầm… ầm.
Ở tận sâu trong cấm địa Long hồ, nơi một tòa cung điện, trong một gian phòng lớn nhất, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, bỗng hai mắt tinh quang chợt lé, giận giữ gào gú:
-“Hắn vẫn còn ở đây, tên chết tiệt vẫn chưa chết, ta phải bầm thây ngươi vạn đoạn, sẽ không để ngươi siêu sinh, “Bóng tối” ngươi lập tức thông tri cho ba tên phế vật kia, đều độngng toàn bộ huyết thú trong sơn mạch, tìm mọi nơi, dưới từng lớp đất, bắt tất cả huyết tộc trong kết giới, nữ lập tức giết, nam bắt sống mang về đây cho ta, mọi tên, mọi tên, không bắt được hắn đừng về đây nữa, nhanh.”
Từng chữ cuối cùng, giọng nói của người phụ nữ ây càng phát hỏa dù cách một lớp màn nhưng “Bóng tối” vẫn thấy được cơn thịnh nộ này đáng sợ như thế nào, khuôn mặt vặn vẹo, đôi mắt ngày thường như pha lê tím nay đỏ rực vì tơ máu.
Đến một người như hắn còn thấy như rớt vào địa ngục, run sợ hắn tức khắc biến mất tại chỗ chỉ để lại một tiếng vâng.
Người phụ nữ ấy mới mệt mỏi nhắm mắt lại miệng chỉ lẩm bẩm từng chữ một:
-“Ta phải giết”.
----------ka trở lại đây-
Không biết được đại họa giáng lâm, Vân Phàm đang cười điên dại, trên khuôn mặt thì hai dòng lệ tuôn trào, nhìn trước mặt mình là bộ di hài cùng tiểu bất điểm.
Hắn biết mình đã trở lại, cảm giác như lần nữa tái sinh vậy
Quá tuyệt!
Hồi tưởng lại cái lúc bia đá vỡ nát tâm tình hắn đã kích động đến khi nào, âm thanh của lão già kia một lần nữa xuất hiện, hắn đã từng hận lắm thật sự rất hận cái con người này, nhưng cuối cùng không biết vì sau có một cổ cảm kích tới lão thần bí ấy, ít nhất cho mình quyết tâm và mục tiêu để bước tiếp trên dị giới này.
Bên tai lại vàng lên thanh âm khàn khàn:
-“ Khá lắm tiểu tử, trên tay ta là thì không quyển trục nếu truyền đủ huyết lực pháp tắc vào có thể dịch chuyển ra khỏi cấm địa này, nếu tiểu tử ngươi đã là lưu ly tâm cảnh giới thì tốt, trực tiếp hãy chạy đi, nơi đây quá nguy hiểm. Nếu không khởi động được quyển trục hãy ra hang động rồi đi theo hướng mặt trời mọc, sẽ nhanh nhất ra được đây. Bảo trọng.”
Thanh âm kết thúc cũng là lúc Vân Phàm được truyền tống ra.
Ngón tay truyền tới một trận đau nhói, cái đau xác thịt từ lâu mất đi này càng cũng cố tinh thần của Vân Phàm, nhìn ngón tay đang nhỏ giọt.
Hắn bỗng biến sắc, chẳng lẽ mình quay lại lúc ban đầu, không là ảo cảnh chắc chắn là một khoảng không gian khác, xem như một giấc mơ đi vậy.
Tiểu sóc chuột nhìn biểu tượng vừa cười vừa khóc của tên dị nhân này rồi anh mắt nhìn về mình như người yêu xa mười năm không gặp liền bộ lông rùng mình liên tục, không tự chủ được lùi về sau mấy bước.
Vân Phàm nhìn thấy hành động của tiểu thử thì cười ha ha, tiểu tử này đúng là có vị mà.
Kế tiếp hắn nhìn qua tay phải của bộ xương, cầm lên chiếc nhẫn lúc đầu, vừa cầm đến như có sự liên hệ, trong đầu liền xuất hiện một không gian khác, trong đó như một phòng nhà rất to rất to, có rất nhiều thứ hắn chưa gặp bao giờ, lòng thầm động rồi nghĩ đến chắc đây là không gian giới chỉ trong truyện.
[ Quá tuyệt con cú mèo rồi].
Đeo nhẫn vào tay mình rồi nhặc quyển trục lên, nghe đồn chỉ cần truyền khí của mình vào là được đây mà, tiểu sóc chuột thấy thế cũng nhảy ngay lên vai hắn.
Tiếp tục mặc kệ con chuột nhỏ này Vân phàm tiếp tục truyền khí vào, tuy nhiên được một tí thì cả người như thoát lực, toàn bộ khí trong cơ thể dùng sach sành sanh, kỳ quái vô cùng, hắn nhớ là trong ảo khí của mình rất dồi dào chứ.
Bên cạnh tiểu bất điểm lắc đầu dùng ánh mắt đang xem con gà quăng tới như nói mình còn non mềm và mượt lém, Vân Phàm đầu đầy hắc tiếng mắng:
-“Ngươi thì biết cái gì”.
Không còn gì nữa, nhìn qua hài cốt, tuy nhỏ lớn mình chưa biết gì về ma chay, nhưng ít nhất cũng biết, nhập thổ quy an, Vân Phàm làm một cái mộ ngay tại “thủy liêm động” này cho tiền bối, cuối chào ba cái xong mới quay người đi.
Bơi 1 chóc ra ngoài nhìn chính là một đại hồ lớn, rộng lớn vô cùng, đang lúc ban đêm chỉ có thể trong chừng đợi sáng mới đi được vậy, cứ thế hắn nằm ngửa mặt lên trời ngắm trăng sáng.
Xoạt xoạt xoạt…
Bên cạnh nghe âm thanh lạ quay sang thì chợt mỉm cười thấy tên tiểu bất điểm kia đang bơi kiểu chuột [à thì nó là chuột] cạnh mình, bơi liên tục cho không chìm, đưa ánh mắt nhìn về phía xa nhưng không bơi đi được là bao, dang tay ra Vân Phàm nắm ngay tiểu thử bỏ lên ngực mình, gằng giọng:
-“sau, giờ cầu cứu ta ak, nãy tên nào ý định xấu ta, nằm yên đây, mai sáng ta đưa vào bờ”.
Nhìn con chuột này lại vừa nói, Vân Phàm bỗng thấy buồn cười. Ngủ ak!
[2 năm qua] - Không từ bỏ, sâu dài nhập định để nhớ về dư vị, hắn luyện tất cả thế kiếm hắn nhớ được, biết được, nói đúng hơn là múa đại như trên phim truyền hình.
Hắn từng tập thái cực quyền buổi sáng ở học viện quân sự một tháng khi học đại học, đây chắc là môn võ mà hắn biết rõ nhất.
Cứ thế…
[5 năm qua] - Điên là gì? Cô đơn là gì? Ở cùng cực của tuyệt vòng chính là chấp niệm.
Hắn dùng lý trí dùng lời thề xưa để biến tất cả thành sự kiên định, tâm cảnh hắn hôm nay thăng hoa rồi.
Hắn đã không còn sợ hãi cô đơn nữa.
Kiếm và võ học không mang lại gì nhưng sự thăng hoa hôm nay hắn thấy được một sợi mỏng manh liên hệ tới cái gọi là khí trong tiên hiệp, từ trái tim hắn lam truyền tới một nguồn sức mạnh chạy khắp cơ thể.
[10 năm qua] - dư vị ấy càng ngày càng rõ, Vân Phàm cảm nhận được nó không chỉ tới từ khí trong cơ thể mình, nó là gì?
Là thức ăn mình ăn- không phải….
Là bia đá kia- không phải…
Là rừng cây- không phải…
Là dòng nước chảy-cũng không phải...
[Cái ngày mà bia đá đã nhuộm đỏ] - Vân Phàm ngồi lặng nơi đó bỗng mở mắt, rồi vụt người mà đứng dậy thét dài:
-“Là ngọn gió. ha… ha… a…”.
Đúng vậy ngày ấy hắn ngồi tự hỏi, ngày ây hắn nghĩ đến gió, ngày hôm nay hắn lần đầu tiên cảm nhận được một vị khách nữa nơi đây ngoài sự cô đơn, một ngọn gió thổi ngang người hắn, rồi nữa, rồi nữa, đúng lúc này hai mắt hắn sáng lên tử sắc, đồng tử cũng chuyển về màu tím thẩm, ngọn gió ấy và khí trên người hắn hòa quyện lại với nhau, một cái phất tay như tùy ý nhưng rồi khi ánh sáng ấy bay đến bia đá.
- Ầm… ầm… ầm.
Ở tận sâu trong cấm địa Long hồ, nơi một tòa cung điện, trong một gian phòng lớn nhất, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, bỗng hai mắt tinh quang chợt lé, giận giữ gào gú:
-“Hắn vẫn còn ở đây, tên chết tiệt vẫn chưa chết, ta phải bầm thây ngươi vạn đoạn, sẽ không để ngươi siêu sinh, “Bóng tối” ngươi lập tức thông tri cho ba tên phế vật kia, đều độngng toàn bộ huyết thú trong sơn mạch, tìm mọi nơi, dưới từng lớp đất, bắt tất cả huyết tộc trong kết giới, nữ lập tức giết, nam bắt sống mang về đây cho ta, mọi tên, mọi tên, không bắt được hắn đừng về đây nữa, nhanh.”
Từng chữ cuối cùng, giọng nói của người phụ nữ ây càng phát hỏa dù cách một lớp màn nhưng “Bóng tối” vẫn thấy được cơn thịnh nộ này đáng sợ như thế nào, khuôn mặt vặn vẹo, đôi mắt ngày thường như pha lê tím nay đỏ rực vì tơ máu.
Đến một người như hắn còn thấy như rớt vào địa ngục, run sợ hắn tức khắc biến mất tại chỗ chỉ để lại một tiếng vâng.
Người phụ nữ ấy mới mệt mỏi nhắm mắt lại miệng chỉ lẩm bẩm từng chữ một:
-“Ta phải giết”.
----------ka trở lại đây-
Không biết được đại họa giáng lâm, Vân Phàm đang cười điên dại, trên khuôn mặt thì hai dòng lệ tuôn trào, nhìn trước mặt mình là bộ di hài cùng tiểu bất điểm.
Hắn biết mình đã trở lại, cảm giác như lần nữa tái sinh vậy
Quá tuyệt!
Hồi tưởng lại cái lúc bia đá vỡ nát tâm tình hắn đã kích động đến khi nào, âm thanh của lão già kia một lần nữa xuất hiện, hắn đã từng hận lắm thật sự rất hận cái con người này, nhưng cuối cùng không biết vì sau có một cổ cảm kích tới lão thần bí ấy, ít nhất cho mình quyết tâm và mục tiêu để bước tiếp trên dị giới này.
Bên tai lại vàng lên thanh âm khàn khàn:
-“ Khá lắm tiểu tử, trên tay ta là thì không quyển trục nếu truyền đủ huyết lực pháp tắc vào có thể dịch chuyển ra khỏi cấm địa này, nếu tiểu tử ngươi đã là lưu ly tâm cảnh giới thì tốt, trực tiếp hãy chạy đi, nơi đây quá nguy hiểm. Nếu không khởi động được quyển trục hãy ra hang động rồi đi theo hướng mặt trời mọc, sẽ nhanh nhất ra được đây. Bảo trọng.”
Thanh âm kết thúc cũng là lúc Vân Phàm được truyền tống ra.
Ngón tay truyền tới một trận đau nhói, cái đau xác thịt từ lâu mất đi này càng cũng cố tinh thần của Vân Phàm, nhìn ngón tay đang nhỏ giọt.
Hắn bỗng biến sắc, chẳng lẽ mình quay lại lúc ban đầu, không là ảo cảnh chắc chắn là một khoảng không gian khác, xem như một giấc mơ đi vậy.
Tiểu sóc chuột nhìn biểu tượng vừa cười vừa khóc của tên dị nhân này rồi anh mắt nhìn về mình như người yêu xa mười năm không gặp liền bộ lông rùng mình liên tục, không tự chủ được lùi về sau mấy bước.
Vân Phàm nhìn thấy hành động của tiểu thử thì cười ha ha, tiểu tử này đúng là có vị mà.
Kế tiếp hắn nhìn qua tay phải của bộ xương, cầm lên chiếc nhẫn lúc đầu, vừa cầm đến như có sự liên hệ, trong đầu liền xuất hiện một không gian khác, trong đó như một phòng nhà rất to rất to, có rất nhiều thứ hắn chưa gặp bao giờ, lòng thầm động rồi nghĩ đến chắc đây là không gian giới chỉ trong truyện.
[ Quá tuyệt con cú mèo rồi].
Đeo nhẫn vào tay mình rồi nhặc quyển trục lên, nghe đồn chỉ cần truyền khí của mình vào là được đây mà, tiểu sóc chuột thấy thế cũng nhảy ngay lên vai hắn.
Tiếp tục mặc kệ con chuột nhỏ này Vân phàm tiếp tục truyền khí vào, tuy nhiên được một tí thì cả người như thoát lực, toàn bộ khí trong cơ thể dùng sach sành sanh, kỳ quái vô cùng, hắn nhớ là trong ảo khí của mình rất dồi dào chứ.
Bên cạnh tiểu bất điểm lắc đầu dùng ánh mắt đang xem con gà quăng tới như nói mình còn non mềm và mượt lém, Vân Phàm đầu đầy hắc tiếng mắng:
-“Ngươi thì biết cái gì”.
Không còn gì nữa, nhìn qua hài cốt, tuy nhỏ lớn mình chưa biết gì về ma chay, nhưng ít nhất cũng biết, nhập thổ quy an, Vân Phàm làm một cái mộ ngay tại “thủy liêm động” này cho tiền bối, cuối chào ba cái xong mới quay người đi.
Bơi 1 chóc ra ngoài nhìn chính là một đại hồ lớn, rộng lớn vô cùng, đang lúc ban đêm chỉ có thể trong chừng đợi sáng mới đi được vậy, cứ thế hắn nằm ngửa mặt lên trời ngắm trăng sáng.
Xoạt xoạt xoạt…
Bên cạnh nghe âm thanh lạ quay sang thì chợt mỉm cười thấy tên tiểu bất điểm kia đang bơi kiểu chuột [à thì nó là chuột] cạnh mình, bơi liên tục cho không chìm, đưa ánh mắt nhìn về phía xa nhưng không bơi đi được là bao, dang tay ra Vân Phàm nắm ngay tiểu thử bỏ lên ngực mình, gằng giọng:
-“sau, giờ cầu cứu ta ak, nãy tên nào ý định xấu ta, nằm yên đây, mai sáng ta đưa vào bờ”.
Nhìn con chuột này lại vừa nói, Vân Phàm bỗng thấy buồn cười. Ngủ ak!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook