Vô Tận Kiếm Vực
-
Chương 5: Hang động trong thác
Ánh nắng chiếu rọi trên dòng sông mang lại cảm giác im diệu, chàng trai của chúng ta hiện vẫn phải tiếp tục ngâm mình trong dòng sông, dù rất hoảng sợ sau chuyện cự mãng nhưng biết làm sau được trên bờ còn nguy hiểm hơn dưới đây rất nhiều/
Một đêm vừa rồi Vân Phàm phải chạy trối chết khỏi mấy dị thú, không còn đường mới phải trở về dòng sông này, chẳng biết tại sao lại càng ngày càng nhiều quái vật, làm trên bờ hắn cũng không biết mình phải đi về hướng nào.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy cuộc đời này thật kỳ dịu, trong những ngày gần đây hắn xin thề là đã đặc sắc và vượt khỏi những gì mình có thể tưởng tượng ra, dù đam mê truyện tiên hiệp nhưng cái cảm giác đọc xem yy với trải qua nó hoàn toàn khác nhau, quá thống khổ so với trong truyện rồi,
Nghĩ đến đây hắn càng hoảng sợ, đây là dị giới thế nơi đây có con người không, chắc chắn phải có chứ, mấy con quái vật mình gặp trước đây chúng có thể nói tiếng người mà, lại không đúng, đó không phải là ngôn ngữ địa cầu, chí ít là các thứ tiếng mà mình từng nghe qua.
Nhưng rồi tại sao mình lại hiểu.
Haiz!
Mọi chuyện sau càng lúc càng mơ hồ thế này.
Vừa điên đầu suy nghĩ, Vân Phàm vừa ngắm ngía xung quanh, đây đích thực là dị giới rồi nhưững tàng cây xanh um, cao không thấp hơn 10m, phải gọi là ngang tầm với cổ thụ lớn nhất địa cầu ấy nhưng nơi đây có rất nhiều.
Trên trời từng đám mây trắng lơ lửng, không khí trong lành, hít một hơi đã bay bổng cả người, bình thường hắn cũng hay gặp lũ thú tới đây uống nước, mấy lần đầu còn hiếu kỳ quan sát bọn chúng.
Tuy rất kỳ dị nhưng cũng có mang vài đặc điểm giống với thú trên địa cầu, nói đúng hơn chắc kỷ jura mới có… tiếc là sau mấy phút nhìn nhau đắm đuối, bọn chúng vô cùng rộng lượng thưởng cho một quả cầu lửa hay có lúc là lôi điện.
Trong nước mà bị giật thì xác định không chạy đi đâu được, chỉ có thể giống mấy con cá hồi xưa Vân Phàm theo xem mấy chú đi chích, nằm ngay đơ ra.
Hết lần này là bỏ ngay cái tật luyến mắt đưa tình với mấy con thú tại dị giới rồi, chỉ có thề thầm than lũ quái vật đó mà, không biết gì về hiếu khách. Nếu mấy con đó mà biết chắc phải trợn mắt mà mắng:
-Ta thảo. Tên dã nhân như ngươi thì biết gì về lãnh địa với nhận thức của con mồi là phải bị đánh.
Bỏ qua các loại kì dị ấy, nơi đây được cái chim chóc khá thích hót, rất hay, bất ngờ thì đào đâu ra cái mp3 được, nghe chim hot trở thành một thú vui giết time của hắn.
[ ầm… ầm… ầm… ]
Một số âm thanh khác lạ lọt vào tai của hắn, đang say mê feel với từng giai điệu, lúc đầu thêm đoạn rất nhỏ tiếng dòng chảy này nhưng từ từ lớn dần, tới một lúc nhận ra có gì đó không đúng, hốt hoảng xoay người thò đầu lên cao Vân Phàm mới thấy được nó, nhưng đã muộn chỉ mới thót kịp hai từ thác nước ra khỏi miệng, cậu ta đã bị cuốn ngay vào.
Ầm…
Lại một lần nữa rớt mạnh theo dòng thác, nhưng lần này chắc không khá cao, thân thể chỉ ê ẩm một hồi, lấy lại trang thái cân bằng cậu ta trồi lên lại mặt nước, chốc lát sau đã lên đến, nhưng thực ngỡ ngàng đây là đâu.
Một hang động sâu với đám thạch nhủ trên trần, quay người trở lại là dòng nước trắng xóa đang ầm ầm đỗ xuống, ngây người vài giây để mình hiểu ra vấn đề.
Đúng, là động trong thác, lúc này bỗng một tiếng chít chít vang lên, ngó lại về phía màn đêm, một đôi tử đồng sáng lên, không biết lí do gì, dù khi xưa mình vẫn có thể quen dần với bóng tối nhưng không rõ như lúc này, trước mắt Vân Phàm chính là con sóc chuột gặp trong hang lúc trước.
Giờ này nó cũng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
Ak không thể nào, đôi mắt tím ấy thực chất như có linh tính vậy, có cảm tình trong đó.
Mà ngẫm lại đều này đúng là bình thường ở cái dị giới này, nói con tiểu bất điểm này có thể hiểu được tính người không chừng, càng đánh giá trong mắt nó dần từ ngạc nhiên sang cảnh giác.
Buồn cười như nhìn nó đang dè chừng một anh đầu gấu học trưởng cướp kẹo của mấy bé mới tân sinh lớp mẫu giáo vậy.
Dù rằng lúc đầu là thật có cùng nó chia sẻ quả trứng kia, nhưng nó to lắm mình mi có thể ăn hết được sao.
Thôi không nghĩ về tên này nữa Vân Phàm chuyển sự chú ý từ con sóc chuột sang bên cạnh, hắn hoảng sở khi phát hiện là một bộ hài cốt đang nằm dựa vào vách đá, bình tĩnh lại một chút hắn mới tiếp tục dò xét, cả hang động hoàn toàn không có gì chỉ có một bộ xương trắng, chắc đã từ rất lâu, trên tay xương vẫn còn nắm 1 quyển trục bằng giấy vàng.
Tới đây hắn bỗng thấy có gì không đúng, không thể có chuyện quần áo đều biến mất hết mà quyển trục này còn nguyên được, vươn tay ra cầm lấy quyển trục chưa kịp đụng tới thì bên cạnh một bóng đen nhào tới.
Vèo… vút.
Hóa ra là con sóc chuột bị hắn quên lãng, như bị cướp thức ăn một dạng tiểu bất điểm hung hăn cắn mạnh vào ngón tay Vân Phàm, nhói đau bỗng truyền đến.
Tích tích…
Máu hắn chảy ra rơi vào chiếc nhẫn trên tay bộ xương trắng, rồi 1 vệch sáng bắn vào mi tâm Vân Phàm, những ý nghĩ nhanh lướt qua não hắn, đau… ak 1 chiếc nhẫn… rồi bóng tối, hắn chìm vào cơn mê.
-----ka là dãy phân cách--
Ý thức quay lại trước mắt hắn là 1 không gian trắng xóa mờ ảo, 1 tảng đá lớn, rồi bên tai bỗng vang lên tiếng nói:
[-“ Tỉnh rồi chứ, nghe cho kĩ đây, lão hủ là một trận pháp sư, đời trẻ từng được thượng cổ di tích tìm ra trận pháp này, nó diễn biến ra được ảo cảnh nơi ngươi đang ở, trận pháp này vô danh nhưng tác dụng thì vô địch, nó có thễ truyền thừa được sức mạnh, dạng này ở thời thượng cổ rất nổi tiếng, nhưng về sau thất truyền mất, không uổng hai chữ thiên kiêu, ta rất nhanh đã bố trí được nó nhưng khởi động trận cần một nguồn sức mạnh quá lớn, không nhưng thế còn cả linh hồn của ta nên mãi ta vẫn cất giấu nó như là một bí mất. Đừng trách ta dài dòng, thật ra ngươi không thể hiểu con người trước khi chết muốn được nói như thế nào đâu. Khặc khặc… Người có duyên nếu đã chạm vào giới chỉ của ta coi như nhận truyền thừa này, ta đến nông nổi này coi như là số trời, cùng huyết thú chiến đấu chết cũng coi như không có gì đề ngươi giúp ta báo thù, chỉ là sau này có cơ hội trở về lôi châu của Bắc huyền vực tìm Trần thị cổ tộc, cố gắng nhìn qua tộc ta một lần. Đây là 1 một kiếm, là chân chính cọi nguồn của kiếm ý, không ai khác có thể làm được trừ dùng sức mạnh của ảo cảnh, hãy cố gắng ngộ, tới khi nào ngươi có thể phát ra được nó, làm ảnh hưởng tới bia đá trước mặt ngươi thì ảo cảnh sẽ phá.”
Liên tục thanh âm vang vọng, nhưng chưa kịp nghe hết một bóng mờ xuất hiện trước mặt hắn, rồi 1 đạo thiểm điện chém ngang người hắn, cả người bay mạnh ra sau như cảm nhận được thân thể đông cứng cả lại, trong óc hắn chỉ cảm nhận được một từ là nhanh, rất nhanh nhưng rồi một dư vị, một cảm giác khó thể nói in sâu vào trí não Vân Phàm, đây là cảm giác gì. Lấy lại quyền kiểm soát lí trí, nhớ lại những câu nói trước kia, hắn lớn tiếng mà gọi:
-“Ông đâu rồi, chuyện là sau, truyền thừa là gì, còn kiếm ý…”.
Hét rất lâu vẫn không thấy ai trả lời.
Muôn ngàn suy nghĩ dần diễn tả trong đầu hắn, ông lão này thật sự có thực ư?
Còn cái gọi là kiếm ý trong truyền thuyết tiêp hiệp truyện có thực ư ?
Nhưng mình chưa bao giờ luyện kiếm, kiếm ý là ra sau?
Bình tĩnh lại suy nghĩ về thế kiếm kia, nó in gọn trong đầu hắn, rồi buông tay hắn chém mạnh về phía bia đá, không đau, không cảm giác gì, nhưng mọi thứ vẫn vậy.
[1 giờ qua] - Trong ảo cảnh vẫn có một bóng người ngồi càm ngộ ý ngĩ trong đầu, thoáng chóc lại đứng dậy đập mạnh vào tảng đá.
[1 ngày qua] - Bóng người bước đi tìm lối ra nhưng vô vọng đi nhanh chạy nhanh thế nào rồi cũng về trước mặt bia đá.
[1 tháng qua] - Bóng người đó hằng ngày đều tập luyện.
[6 tháng qua] - Hắn không biết mình đã qua bao lâu nơi đây, quá cô đơn, quá đau khổ, thời gian hắn không biết được đã qua bao lâu, mọi thứ như đứng im lại, hắn bắt đầu hoảng sợ, cứ thời gian qua đi, càng lâu, càng vô tân, cơ mặt hắn bắt đầu vặn vẹo, chết, hắn sắp chết vì thứ đáng sợ vô hình này, cái mà kiếm ý nói đến hắn suy nghĩ mãi vẫn không thể ra được chút nào, kiếm hắn chưa bao giờ cầm nói gì với cái cảnh giới trong dị giới này, dư vị vẫn còn in sâu trong lòng nhưng mãi vẫn là dư vị không thể tiến hơn được.
Điên rồi, đầu hắn trống rỗng, nhập ma rồi, bóng tối bao trùm, không một người nào không một thứ gì xung quanh.
Nhưng rồi đó là cái gì, một nụ cười, sau mà nó ấm áp thế kia, dù không nhìn rõ được là ai nhưng rồi ký ức ùa về, nụ cười ấy hắn khẳng định cả đời mình từ lúc sinh ra tời giờ chỉ có thể là của mẹ. Đúng rồi, là của mẹ.
[1 năm qua] – Ảo tưởng hắn ngắm nhìn nụ cười ấy rất lâu.
Rồi bỗng ý nghĩ khác lại chợt chuyển, đây là gì, nụ cười của mẹ trong quá khứ, lúc đó là khi nào, khi mình vừa sinh ra, khi mình uống giọt sữa đầu tiên, khi mình biết đi, khi mình lần đầu tiên nói mama, đi đến trường, rồi sau đó, lúc mình đỗ đại học, nụ cười ấy khi mình càng lớn càng xa nhà rồi càng ít thấy, không phải những thế, bên cạnh nụ cười ấy còn có nụ cười âm thầm của ba mình, đúng rồi, gia đình, mình nhớ gia đình quá, ra đi lâu như thế này họ sẽ lo như thế nào, những nụ cười nhanh chóng thay đổi thành những bóng đen khuôn mặt, đó là cái gì.
Không, là giọt nước mắt, năm ba đại học, lúc mình sinh ra đời là những giọt nước mắt của vui sướng, lúc mình thành công cũng là nhưng giọt nước mắt của tự hào, lúc mình không nghe lời là những giọt nước mắt của thương yêu, còn đây là nhưng giọt nước mắt của ly biệt, 21 năm, một đứa bé vừa vào đời đã được mấy lần gặp phải nó, đau quá, lồng ngực mình đau quá.
Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán Vân Phàm, bừng tỉnh, hắn nhìn lại xung quanh, đây là đâu, là ảo cảnh ư, nội tâm hắn càng lúc càng cô đơn hơn khi nhìn thấy bia đá nhưng cô đơn thì đã sau, chính mình phải vượt qua nó vì tâm niệm mình đã từng có một lời thề, hình ảnh của chàng trai thở thiếu niên tự nói với mình lúc vào đại học:
-“ Ta thề không để giọt nước mắt của gia đình lại rơi”.
Một chấp nhất vào đời của chính mình. Đúng mình phải tìm cách trở về, nhất định trở về.
Một đêm vừa rồi Vân Phàm phải chạy trối chết khỏi mấy dị thú, không còn đường mới phải trở về dòng sông này, chẳng biết tại sao lại càng ngày càng nhiều quái vật, làm trên bờ hắn cũng không biết mình phải đi về hướng nào.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy cuộc đời này thật kỳ dịu, trong những ngày gần đây hắn xin thề là đã đặc sắc và vượt khỏi những gì mình có thể tưởng tượng ra, dù đam mê truyện tiên hiệp nhưng cái cảm giác đọc xem yy với trải qua nó hoàn toàn khác nhau, quá thống khổ so với trong truyện rồi,
Nghĩ đến đây hắn càng hoảng sợ, đây là dị giới thế nơi đây có con người không, chắc chắn phải có chứ, mấy con quái vật mình gặp trước đây chúng có thể nói tiếng người mà, lại không đúng, đó không phải là ngôn ngữ địa cầu, chí ít là các thứ tiếng mà mình từng nghe qua.
Nhưng rồi tại sao mình lại hiểu.
Haiz!
Mọi chuyện sau càng lúc càng mơ hồ thế này.
Vừa điên đầu suy nghĩ, Vân Phàm vừa ngắm ngía xung quanh, đây đích thực là dị giới rồi nhưững tàng cây xanh um, cao không thấp hơn 10m, phải gọi là ngang tầm với cổ thụ lớn nhất địa cầu ấy nhưng nơi đây có rất nhiều.
Trên trời từng đám mây trắng lơ lửng, không khí trong lành, hít một hơi đã bay bổng cả người, bình thường hắn cũng hay gặp lũ thú tới đây uống nước, mấy lần đầu còn hiếu kỳ quan sát bọn chúng.
Tuy rất kỳ dị nhưng cũng có mang vài đặc điểm giống với thú trên địa cầu, nói đúng hơn chắc kỷ jura mới có… tiếc là sau mấy phút nhìn nhau đắm đuối, bọn chúng vô cùng rộng lượng thưởng cho một quả cầu lửa hay có lúc là lôi điện.
Trong nước mà bị giật thì xác định không chạy đi đâu được, chỉ có thể giống mấy con cá hồi xưa Vân Phàm theo xem mấy chú đi chích, nằm ngay đơ ra.
Hết lần này là bỏ ngay cái tật luyến mắt đưa tình với mấy con thú tại dị giới rồi, chỉ có thề thầm than lũ quái vật đó mà, không biết gì về hiếu khách. Nếu mấy con đó mà biết chắc phải trợn mắt mà mắng:
-Ta thảo. Tên dã nhân như ngươi thì biết gì về lãnh địa với nhận thức của con mồi là phải bị đánh.
Bỏ qua các loại kì dị ấy, nơi đây được cái chim chóc khá thích hót, rất hay, bất ngờ thì đào đâu ra cái mp3 được, nghe chim hot trở thành một thú vui giết time của hắn.
[ ầm… ầm… ầm… ]
Một số âm thanh khác lạ lọt vào tai của hắn, đang say mê feel với từng giai điệu, lúc đầu thêm đoạn rất nhỏ tiếng dòng chảy này nhưng từ từ lớn dần, tới một lúc nhận ra có gì đó không đúng, hốt hoảng xoay người thò đầu lên cao Vân Phàm mới thấy được nó, nhưng đã muộn chỉ mới thót kịp hai từ thác nước ra khỏi miệng, cậu ta đã bị cuốn ngay vào.
Ầm…
Lại một lần nữa rớt mạnh theo dòng thác, nhưng lần này chắc không khá cao, thân thể chỉ ê ẩm một hồi, lấy lại trang thái cân bằng cậu ta trồi lên lại mặt nước, chốc lát sau đã lên đến, nhưng thực ngỡ ngàng đây là đâu.
Một hang động sâu với đám thạch nhủ trên trần, quay người trở lại là dòng nước trắng xóa đang ầm ầm đỗ xuống, ngây người vài giây để mình hiểu ra vấn đề.
Đúng, là động trong thác, lúc này bỗng một tiếng chít chít vang lên, ngó lại về phía màn đêm, một đôi tử đồng sáng lên, không biết lí do gì, dù khi xưa mình vẫn có thể quen dần với bóng tối nhưng không rõ như lúc này, trước mắt Vân Phàm chính là con sóc chuột gặp trong hang lúc trước.
Giờ này nó cũng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
Ak không thể nào, đôi mắt tím ấy thực chất như có linh tính vậy, có cảm tình trong đó.
Mà ngẫm lại đều này đúng là bình thường ở cái dị giới này, nói con tiểu bất điểm này có thể hiểu được tính người không chừng, càng đánh giá trong mắt nó dần từ ngạc nhiên sang cảnh giác.
Buồn cười như nhìn nó đang dè chừng một anh đầu gấu học trưởng cướp kẹo của mấy bé mới tân sinh lớp mẫu giáo vậy.
Dù rằng lúc đầu là thật có cùng nó chia sẻ quả trứng kia, nhưng nó to lắm mình mi có thể ăn hết được sao.
Thôi không nghĩ về tên này nữa Vân Phàm chuyển sự chú ý từ con sóc chuột sang bên cạnh, hắn hoảng sở khi phát hiện là một bộ hài cốt đang nằm dựa vào vách đá, bình tĩnh lại một chút hắn mới tiếp tục dò xét, cả hang động hoàn toàn không có gì chỉ có một bộ xương trắng, chắc đã từ rất lâu, trên tay xương vẫn còn nắm 1 quyển trục bằng giấy vàng.
Tới đây hắn bỗng thấy có gì không đúng, không thể có chuyện quần áo đều biến mất hết mà quyển trục này còn nguyên được, vươn tay ra cầm lấy quyển trục chưa kịp đụng tới thì bên cạnh một bóng đen nhào tới.
Vèo… vút.
Hóa ra là con sóc chuột bị hắn quên lãng, như bị cướp thức ăn một dạng tiểu bất điểm hung hăn cắn mạnh vào ngón tay Vân Phàm, nhói đau bỗng truyền đến.
Tích tích…
Máu hắn chảy ra rơi vào chiếc nhẫn trên tay bộ xương trắng, rồi 1 vệch sáng bắn vào mi tâm Vân Phàm, những ý nghĩ nhanh lướt qua não hắn, đau… ak 1 chiếc nhẫn… rồi bóng tối, hắn chìm vào cơn mê.
-----ka là dãy phân cách--
Ý thức quay lại trước mắt hắn là 1 không gian trắng xóa mờ ảo, 1 tảng đá lớn, rồi bên tai bỗng vang lên tiếng nói:
[-“ Tỉnh rồi chứ, nghe cho kĩ đây, lão hủ là một trận pháp sư, đời trẻ từng được thượng cổ di tích tìm ra trận pháp này, nó diễn biến ra được ảo cảnh nơi ngươi đang ở, trận pháp này vô danh nhưng tác dụng thì vô địch, nó có thễ truyền thừa được sức mạnh, dạng này ở thời thượng cổ rất nổi tiếng, nhưng về sau thất truyền mất, không uổng hai chữ thiên kiêu, ta rất nhanh đã bố trí được nó nhưng khởi động trận cần một nguồn sức mạnh quá lớn, không nhưng thế còn cả linh hồn của ta nên mãi ta vẫn cất giấu nó như là một bí mất. Đừng trách ta dài dòng, thật ra ngươi không thể hiểu con người trước khi chết muốn được nói như thế nào đâu. Khặc khặc… Người có duyên nếu đã chạm vào giới chỉ của ta coi như nhận truyền thừa này, ta đến nông nổi này coi như là số trời, cùng huyết thú chiến đấu chết cũng coi như không có gì đề ngươi giúp ta báo thù, chỉ là sau này có cơ hội trở về lôi châu của Bắc huyền vực tìm Trần thị cổ tộc, cố gắng nhìn qua tộc ta một lần. Đây là 1 một kiếm, là chân chính cọi nguồn của kiếm ý, không ai khác có thể làm được trừ dùng sức mạnh của ảo cảnh, hãy cố gắng ngộ, tới khi nào ngươi có thể phát ra được nó, làm ảnh hưởng tới bia đá trước mặt ngươi thì ảo cảnh sẽ phá.”
Liên tục thanh âm vang vọng, nhưng chưa kịp nghe hết một bóng mờ xuất hiện trước mặt hắn, rồi 1 đạo thiểm điện chém ngang người hắn, cả người bay mạnh ra sau như cảm nhận được thân thể đông cứng cả lại, trong óc hắn chỉ cảm nhận được một từ là nhanh, rất nhanh nhưng rồi một dư vị, một cảm giác khó thể nói in sâu vào trí não Vân Phàm, đây là cảm giác gì. Lấy lại quyền kiểm soát lí trí, nhớ lại những câu nói trước kia, hắn lớn tiếng mà gọi:
-“Ông đâu rồi, chuyện là sau, truyền thừa là gì, còn kiếm ý…”.
Hét rất lâu vẫn không thấy ai trả lời.
Muôn ngàn suy nghĩ dần diễn tả trong đầu hắn, ông lão này thật sự có thực ư?
Còn cái gọi là kiếm ý trong truyền thuyết tiêp hiệp truyện có thực ư ?
Nhưng mình chưa bao giờ luyện kiếm, kiếm ý là ra sau?
Bình tĩnh lại suy nghĩ về thế kiếm kia, nó in gọn trong đầu hắn, rồi buông tay hắn chém mạnh về phía bia đá, không đau, không cảm giác gì, nhưng mọi thứ vẫn vậy.
[1 giờ qua] - Trong ảo cảnh vẫn có một bóng người ngồi càm ngộ ý ngĩ trong đầu, thoáng chóc lại đứng dậy đập mạnh vào tảng đá.
[1 ngày qua] - Bóng người bước đi tìm lối ra nhưng vô vọng đi nhanh chạy nhanh thế nào rồi cũng về trước mặt bia đá.
[1 tháng qua] - Bóng người đó hằng ngày đều tập luyện.
[6 tháng qua] - Hắn không biết mình đã qua bao lâu nơi đây, quá cô đơn, quá đau khổ, thời gian hắn không biết được đã qua bao lâu, mọi thứ như đứng im lại, hắn bắt đầu hoảng sợ, cứ thời gian qua đi, càng lâu, càng vô tân, cơ mặt hắn bắt đầu vặn vẹo, chết, hắn sắp chết vì thứ đáng sợ vô hình này, cái mà kiếm ý nói đến hắn suy nghĩ mãi vẫn không thể ra được chút nào, kiếm hắn chưa bao giờ cầm nói gì với cái cảnh giới trong dị giới này, dư vị vẫn còn in sâu trong lòng nhưng mãi vẫn là dư vị không thể tiến hơn được.
Điên rồi, đầu hắn trống rỗng, nhập ma rồi, bóng tối bao trùm, không một người nào không một thứ gì xung quanh.
Nhưng rồi đó là cái gì, một nụ cười, sau mà nó ấm áp thế kia, dù không nhìn rõ được là ai nhưng rồi ký ức ùa về, nụ cười ấy hắn khẳng định cả đời mình từ lúc sinh ra tời giờ chỉ có thể là của mẹ. Đúng rồi, là của mẹ.
[1 năm qua] – Ảo tưởng hắn ngắm nhìn nụ cười ấy rất lâu.
Rồi bỗng ý nghĩ khác lại chợt chuyển, đây là gì, nụ cười của mẹ trong quá khứ, lúc đó là khi nào, khi mình vừa sinh ra, khi mình uống giọt sữa đầu tiên, khi mình biết đi, khi mình lần đầu tiên nói mama, đi đến trường, rồi sau đó, lúc mình đỗ đại học, nụ cười ấy khi mình càng lớn càng xa nhà rồi càng ít thấy, không phải những thế, bên cạnh nụ cười ấy còn có nụ cười âm thầm của ba mình, đúng rồi, gia đình, mình nhớ gia đình quá, ra đi lâu như thế này họ sẽ lo như thế nào, những nụ cười nhanh chóng thay đổi thành những bóng đen khuôn mặt, đó là cái gì.
Không, là giọt nước mắt, năm ba đại học, lúc mình sinh ra đời là những giọt nước mắt của vui sướng, lúc mình thành công cũng là nhưng giọt nước mắt của tự hào, lúc mình không nghe lời là những giọt nước mắt của thương yêu, còn đây là nhưng giọt nước mắt của ly biệt, 21 năm, một đứa bé vừa vào đời đã được mấy lần gặp phải nó, đau quá, lồng ngực mình đau quá.
Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán Vân Phàm, bừng tỉnh, hắn nhìn lại xung quanh, đây là đâu, là ảo cảnh ư, nội tâm hắn càng lúc càng cô đơn hơn khi nhìn thấy bia đá nhưng cô đơn thì đã sau, chính mình phải vượt qua nó vì tâm niệm mình đã từng có một lời thề, hình ảnh của chàng trai thở thiếu niên tự nói với mình lúc vào đại học:
-“ Ta thề không để giọt nước mắt của gia đình lại rơi”.
Một chấp nhất vào đời của chính mình. Đúng mình phải tìm cách trở về, nhất định trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook