Vô Tận Kiếm Vực
-
Chương 27: Thử luyện
Đây là lần đầu tiên Vân Phàm cảm thấy vui vẻ từ tận lúc xuyên không tới nay, bỏ ngoài internet, game hay show diễn truyền hình.
Hắn như đã lãn quên dần theo thời gian, thế giới này mọi chuyện điều đặc tu luyện làm trọng, vạn năm chiều dài lịch sử ép buộc bạn khi vừa sinh ra phải học tập không ngừng và cũng không có điểm dừng.
Nó không giống như xã hội hiện đại bạn nghèo túng vẫn có thể sống qua ngày được, nơi đây nếu chịu cam phận thì chẳng khác nào động vật cả không hề có gì cho bạn giải trí, ăn rồi nằm đó chờ chết, được xã hội nuôi sống với một mục đích duy trì chủng loài.
Nhưng ngược lại khi bạn đã có thực lực, thế giới này trở nên muôn màu muôn vẻ, bạn muốn nắn bóp nó ra sao cũng được, bạn có thể phiêu theo từng điệu nhạc, cạn những ly rượu say quên trời đất mà hôm sau thực lại bạo tăng,
Vân Phàm đang cảm nhận nó một cách chân thực nhất, loại rượu này đúng là không đơn giản chút nào, một hớp thôi là cả dòng máu sôi trào, tốc độ liên tục di chuyển đã thông từng loại kinh mạch trong cơ thể hắn.
Cả buổi tối bốn tên cùng nhau say khướt trên đồi và cứ thế mà ngủ tới sáng, tỉnh dậy hoàn toàn khác với rượu trên địa cầu, không bị nhức đầu hay mệt mỏi chỉ có một điều là sảng khoái.
-“Thảm rồi, bây giờ về tới học viện chắc đã tới giờ ra chơi rồi ấy”.
Tiếng thét chói tay vang lên khi Vân Phàm còn mê man, đã rất lâu rồi hắn không được ngủ nướng như vầy.
Lò mò ngồi dậy là tên khốn lão đại đang cuốn cuồn vì sắp muộn học, hôm nay chỉ có Vân Phàm và Vấn thiên là được nghĩ, còn… ak khoan lão nhị đâu.
Trầm mặt trong chốc lác như ngộ ra cái gì miệng hắn cong lên nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
Cùng nhau nhanh cóng trở lại trường học, mọi người chia tay ai đi làm việc nấy.
Ở học viện không như trường học địa cầu, ngày chủ nhật đường đi vẫn tấp nập học viên, đặc cấp ban vốn dĩ sớ lượng cực kì nhỏ mà.
Tổng thể học viện chia làm:
-Nghề nghiệp ban: là những người vừa đủ điều kiện nhập học vàng sắc tu chất, việc học nơi đây chủ yếu là cách thức kiếm tiền, quản lí, viết sách…
-Tu luyện ban: Đây là thành phần chính cho quân đội chống lại ngoại tộc, bảo vệ trấn nhỏ trước thú triều tấn công. Họ cũng là thành phần chính trong sản xuất, bởi tất cả vật dụng, xây dựng nhà cửa điều cần sự động dụng huyết lực. Cho nên bạn đừng nghĩ trong tu luyện ban chỉ có những tên cù lần cả ngày đâm đầu tu luyện.
-Đặc cấp ban: yêu cầu thiên phú cực cao, chí ít cũng phải có một hạng mục tử sắc và tổng hợp chàm sắc tư chất hoặc thể chất đặc biệt. Học gì thì không cần giới thiệu thêm.
Hòa vào dòng ngươi một lúc lâu cuối cùng hắn đã đến phòng thực hành tửu sư.
Một lần nếm qua rượu cả đời khó quên, đây là câu cửa miệng của người dân nơi đây, Vân Phàm cũng vừa cảm nhận xong nên giờ đây tinh thần đang thôi thúc hắn phải tập luyện chế cho được.
Rất nhanh hắn gõ cửa phòng của Chung Nhạc:
-“Oh, Tiểu Phàm đến rồi ak, nhanh vào trong làm ly nào.”
Vân Phàm lưỡng lự, thực sự một ly siêu cấp dịch dinh dưỡng lợi ích mang tới rất mê người, nhưng chấn định lại, hắn vẫn quyết định đế bao giờ chắc chắn an toàn hoặc tìm ra lý do mình ngoại lệ mới đi làm “chuột bạch” cho tên điên này.
-“Hm, Dương lão sư”.
Đây là câu thần chú hôm qua khi từ biệt Vân Phàm học được, quả thực khi vừa nghe thấy Chung Nhạc thay đổi sắc mặt từ bỏ ý định dụ dỗ:
-“Haha, ta chỉ đùa thôi, chứ ngày bận trăm công nghìn việc thời gian đâu tiếp đãi ngươi, chúng ta tranh thủ đi nào.”
Trên đường đi theo lời giải thích, Vân Phàm hiểu được hầu như tất cả học đồ muốn có máu hung thú phải đi đến Nhiệm vụ đường ban bố nhiệm vụ, thường thì sẽ có máu sẵn đổi ngay lập tức chỉ cần tốn điểm cống hiến là được, còn nếu xui phải chờ đợi người khác tới hoàn thành.
Máu cơ bản là thứ cực kì khó bảo quản, tuy có đặc chế lọ nhưng cũng chỉ không tới bốn ngày. Vì vậy hầu như không có cửa hàng bầy bán, chỉ có những nhóm đong binh săn bắn thôi.
Mà may mắn Vân Phàm gặp được Chung Nhạc, hắn ta biết được rất nhiều con đường lẽ buôn bán máu hằng ngày, dạo một vòng quanh khu vực đong binh đến một người đàn ông cao lớn với rất nhiều vết sẹo trên người.
-“Oh, Chung đại nhân hôm nay đên đây mua máu ư hiếm thấy ak.”
Quả thật là vậy, từ ngày trở thành đỉnh cao trung cấp tửu sư thì hung thú săn bắn phải là những con có cao năng lượng cũng đồng nghĩa mạnh mẽ, rất ít ai đi săn sợ không bán đươc nên thường phải đặc hàng trước mấy ngày cái đã.
Chung Nhạc không cảm xúc đáp-“Không, hôm nay là đưa mói làm ăn đến, có máu thỏ hay chồn không, cho học đệ ta 10 phần tài liệu”.
Hiểu ra tên trung niên cũng vui mừng quay sang chào hỏi Vân Phàm:
-“Tất nhiên là có rồi, các ngài đợi chút.”
Nói rồi chạy nhanh vào trong, chuyện gì chứ người có thể làm học đệ của tên kinh khủng kia chắc chắn không thể xem nhẹ được.
-“Đến rồi tổng cộng 100 thanh văn, vẫn tính theo giá cũ giảm 30%.”
Vân Phàm nghe có chút ngỡ ngàng, 1 thanh văn tương đương năng lượng 10 ngày của một kể tu luyện, mà đây chỉ có 20 phần tài liệu thế thì cao nhất chỉ được 20 ngày ăn thôi chứ, giá cả quá chệnh lệch.
Như thấy được sự nghi ngờ của Vân Phàm, Chung sư huynh lên tiếng:
-“Thắc mắc gì, thức ăn bên ngoài chỉ dành cho thường dân ăn thôi, mấy viên cao cấp dinh dưỡng dịch trong tay ngươi cũng vậy, do tu luyện Thông mạch cảnh đơn giản là tăng tốc vận chuyển đột phá bình cảnh nên đúng theo lí càng đói mau thì ngươi càng nhanh lên cấp, không thấy giờ bữa ăn ngươi phải tăng lên ngày 4 viên rồi ak, sau này từ năm hai trở lên học viện bắc đầu chuyên cung cấp tài nguyên tu luyện, nó sẽ là một trời một vực với lúc này. Đừng tưởng vì sao tụi đặc cấp ban phải tu luyện bán sống bán chết để thi khảo hạch cuối nắm, chỉ có tên rảnh rổi như ngươi mới lếch xác đi khắp nới.”
Vân Phàm vuốt mũi cười trừ, là ka mới tu luyện thôi chứ không cố gắng gì.
-“Mà không sao ngươi chỉ cần vào sơ cấp tửu sư biết đâu cuối năm lại kịp đấy, còn cách nhanh chóng nhất là làm học đồ của ca, bảo đảm nửa năm là đủ”.
Ách, Vân Phàm vẫn còn nắm nghi ngại rất cao, từ khi hắn nghe một cường giả Tạo hình cảnh, có thể một mình xâm nhập đầm lầy khí độc đầy trời mà lại nhém chết trong tay một viên siêu cấp dinh dưỡng dịch của Chung Nhạc thì đã không còn thiết tha lắm với học đồ nữa:
-“Hm, Dương lão sư”.
-“Thôi thôi, ngừng, tùy tiện ngươi vậy, giờ ta hết việc rồi chia tay nhau đi, bye”.
Thấy Chung Nhạc biến mất nơi xa, Vân Phàm cũng gấp rút trở lại thuê một phòng thí nghiệm, hắn đổ ra từng giọt máu tươi vào ống nghiệm phân loại, tuy không biết để làm gì nhưng trong sách có viết phải đạt tới cảnh giới một cái liếc mắt là biết chính xác khối lượng dung tích máu trong bình thì mới được, ak có nên hay không tạo ra các vạch phần chia ml nhỉ.
Đúng lúc này một giọng nói mang đầy giận giữ vang vọng vào:
-“Ngươi… Tên ngu ngốc này, bị điên sau cứ đổ huyết ra đó lắc lắc vậy, uổng cho ta giúp ngươi mua tài liệu.”
Không ai khác đó chính là Chung Nhạc, không biết hắn đã đúng đó từ bao giờ, Vân Phàm một mặt vô tội gãi đầu:
-“Gì chứ, thì ta làm theo y như sách viết phải học những gì mà.”
Biến mất tại vị trí, Chung Nhạc xuất hiện lần nữa là phía sau lưng, rồi bồi một cú trời giáng vào đầu Vân Phàm mắng:
-“Không thể tin được, ngươi không biết lấy nước rồi tập luyện ư, cái ngươi phải làm chính là cảm nhận nó kìa”.
Vân Phàm nghe mới chợp nhớ ra một phần, bất cứ thủy hệ thể chất nào cũng có thể tương tác với dòng nước, chính vì vậy họ có thể cảm nhận được từng tế bào máu, từ đó tương tác tách lấy tinh hoa và xác cặn bã ra thành hai phần trên dưới, phía trên chính là sơ cấp dinh dưỡng dịch.
Nhưng điều này quá mơ hồ đi, hắn cứ tưởng phải khi vào Tạo hình cảnh, tu luyện ra dòng năng lượng mới có thể làm được chứ.
Suy nghĩ một lúc lâu, Vân Phàm tập trung tỉnh táo lại tinh thần, mở mợt phần Huyết khác rồi đưa tay vào.
Hm…
Cảm nhận không có nhưng chưa gì máu đã đông lại rồi, tiếp tục hai phần nữa Vân Phàm thất vọng buông tha.
-“Haha, sao rồi, làm học đồ đi, ca sẽ biểu diễn thí nghiệm cho xem.”
Nói tới đây Chung Nhạc càng thêm vui mừng vì sắp đạt thành ước muốn, từ ngày Vân Phàm uống tửu hắn luyện chế mà vẫn không hề bị gì đã như tạo một dấu chấm hỏi lớn làm tên “tửu điên” này không kiềm chế được, chính vì vậy hắn đã bày ra cái kế này.
Một sơ cấp tửu sư không cần huyết lực muốn học được thì không phải 2 3 phần tài liệu là học được, phải tính bằng ngàn, vạn, thiên phú phải đầy đủ yêu nghiệp, cái giá nửa năm hắn đưa ra chỉ là tượng trưng nói khoát mà thôi, vì chính bản thân hắn cũng không có tự tin 100% dạy Vân Phàm làm được.
Nhìn rơi vào im lặng Vân Phàm, hắn càng có tự tin tăng vọt, rồi nét mặt tên học đệ giãn ra tươi cười nhìn hắn, ăn chắc rồi… nhưng:
-“Hm, Dương lão sư đã nói.”
Ta thảo… Tên này đó giờ trang ngốc hay sao mà ta đã nói thế hắn còn chưa động tâm.
Nghe ba chữ thần chú Chung Nhạc biết ý định coi như bỏ đi nên quay người một lần nữa biến mất.
Vân Phàm thở ra một hơi nặng nề vì cả người phải gắng gượng mới kiềm chế được xúc động đưa dê vào miệng cọp của mình, sau này có nên cách xa tên điên này ra không, đường đường Tửu sư cao cấp không muốn tiến lại đi nghiên cứu tân dịch dinh dưỡng.
Thử thêm lần nữa Vân Phàm buồn đi ra phòng thí nghiệm, chắc phải hỏi thêm lão sư với đi thư quán tiếp quá.
Tuy nhiên đã qua buổi trưa, giờ đến lúc hắn đi tập luyện, như dự đoán không cần gắng gượng hết sức vẫn có thể vượt qua một giờ dưới thác, Vân Phàm trồi đầu dậy lên bờ gọi cho Vương Ngôn lão sư.
-“Tốt lắm, không ngờ ngươi mới đây đã vào Thông mạch cảnh, giờ là phần tiếp theo của tu luyện, có thể sẽ gian nan hơn đấy.”
Vân Phàm một mặt chờ mong.
-“Đó chính là luyện bí pháp dưới thác vượt qua hai giờ.”
Sax, Vân Phàm té ngửa, có như thế cũng không cần làm ra vẻ trang trọng vậy chứ.
Thấy lão sư có ý định lại biến mất, Vân Phàm cố gắng hỏi:
-“ Vương lão sư, người có biết Ấn kỹ không”.
Ra vẻ bất ngờ, Vương Ngôn trả lời: “Oh, ngươi vậy mà đi họ Ấn kỹ sớm luôn, rất tốt ak”.
Vừa nói như vừa hồi tưởng cái gì đó, Vương lão sư biến mất tại chỗ.
Ách… Ta hỏi vậy ý là kêu ngài chỉ chứ không phải là biết hay không, lão sư mà không biết nữa thì nghĩ game đi là vừa chứ.
Vân Phàm một mặc mộng bức chìm xuống đáy hồ ngâm mình hồi phục.
Hắn như đã lãn quên dần theo thời gian, thế giới này mọi chuyện điều đặc tu luyện làm trọng, vạn năm chiều dài lịch sử ép buộc bạn khi vừa sinh ra phải học tập không ngừng và cũng không có điểm dừng.
Nó không giống như xã hội hiện đại bạn nghèo túng vẫn có thể sống qua ngày được, nơi đây nếu chịu cam phận thì chẳng khác nào động vật cả không hề có gì cho bạn giải trí, ăn rồi nằm đó chờ chết, được xã hội nuôi sống với một mục đích duy trì chủng loài.
Nhưng ngược lại khi bạn đã có thực lực, thế giới này trở nên muôn màu muôn vẻ, bạn muốn nắn bóp nó ra sao cũng được, bạn có thể phiêu theo từng điệu nhạc, cạn những ly rượu say quên trời đất mà hôm sau thực lại bạo tăng,
Vân Phàm đang cảm nhận nó một cách chân thực nhất, loại rượu này đúng là không đơn giản chút nào, một hớp thôi là cả dòng máu sôi trào, tốc độ liên tục di chuyển đã thông từng loại kinh mạch trong cơ thể hắn.
Cả buổi tối bốn tên cùng nhau say khướt trên đồi và cứ thế mà ngủ tới sáng, tỉnh dậy hoàn toàn khác với rượu trên địa cầu, không bị nhức đầu hay mệt mỏi chỉ có một điều là sảng khoái.
-“Thảm rồi, bây giờ về tới học viện chắc đã tới giờ ra chơi rồi ấy”.
Tiếng thét chói tay vang lên khi Vân Phàm còn mê man, đã rất lâu rồi hắn không được ngủ nướng như vầy.
Lò mò ngồi dậy là tên khốn lão đại đang cuốn cuồn vì sắp muộn học, hôm nay chỉ có Vân Phàm và Vấn thiên là được nghĩ, còn… ak khoan lão nhị đâu.
Trầm mặt trong chốc lác như ngộ ra cái gì miệng hắn cong lên nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
Cùng nhau nhanh cóng trở lại trường học, mọi người chia tay ai đi làm việc nấy.
Ở học viện không như trường học địa cầu, ngày chủ nhật đường đi vẫn tấp nập học viên, đặc cấp ban vốn dĩ sớ lượng cực kì nhỏ mà.
Tổng thể học viện chia làm:
-Nghề nghiệp ban: là những người vừa đủ điều kiện nhập học vàng sắc tu chất, việc học nơi đây chủ yếu là cách thức kiếm tiền, quản lí, viết sách…
-Tu luyện ban: Đây là thành phần chính cho quân đội chống lại ngoại tộc, bảo vệ trấn nhỏ trước thú triều tấn công. Họ cũng là thành phần chính trong sản xuất, bởi tất cả vật dụng, xây dựng nhà cửa điều cần sự động dụng huyết lực. Cho nên bạn đừng nghĩ trong tu luyện ban chỉ có những tên cù lần cả ngày đâm đầu tu luyện.
-Đặc cấp ban: yêu cầu thiên phú cực cao, chí ít cũng phải có một hạng mục tử sắc và tổng hợp chàm sắc tư chất hoặc thể chất đặc biệt. Học gì thì không cần giới thiệu thêm.
Hòa vào dòng ngươi một lúc lâu cuối cùng hắn đã đến phòng thực hành tửu sư.
Một lần nếm qua rượu cả đời khó quên, đây là câu cửa miệng của người dân nơi đây, Vân Phàm cũng vừa cảm nhận xong nên giờ đây tinh thần đang thôi thúc hắn phải tập luyện chế cho được.
Rất nhanh hắn gõ cửa phòng của Chung Nhạc:
-“Oh, Tiểu Phàm đến rồi ak, nhanh vào trong làm ly nào.”
Vân Phàm lưỡng lự, thực sự một ly siêu cấp dịch dinh dưỡng lợi ích mang tới rất mê người, nhưng chấn định lại, hắn vẫn quyết định đế bao giờ chắc chắn an toàn hoặc tìm ra lý do mình ngoại lệ mới đi làm “chuột bạch” cho tên điên này.
-“Hm, Dương lão sư”.
Đây là câu thần chú hôm qua khi từ biệt Vân Phàm học được, quả thực khi vừa nghe thấy Chung Nhạc thay đổi sắc mặt từ bỏ ý định dụ dỗ:
-“Haha, ta chỉ đùa thôi, chứ ngày bận trăm công nghìn việc thời gian đâu tiếp đãi ngươi, chúng ta tranh thủ đi nào.”
Trên đường đi theo lời giải thích, Vân Phàm hiểu được hầu như tất cả học đồ muốn có máu hung thú phải đi đến Nhiệm vụ đường ban bố nhiệm vụ, thường thì sẽ có máu sẵn đổi ngay lập tức chỉ cần tốn điểm cống hiến là được, còn nếu xui phải chờ đợi người khác tới hoàn thành.
Máu cơ bản là thứ cực kì khó bảo quản, tuy có đặc chế lọ nhưng cũng chỉ không tới bốn ngày. Vì vậy hầu như không có cửa hàng bầy bán, chỉ có những nhóm đong binh săn bắn thôi.
Mà may mắn Vân Phàm gặp được Chung Nhạc, hắn ta biết được rất nhiều con đường lẽ buôn bán máu hằng ngày, dạo một vòng quanh khu vực đong binh đến một người đàn ông cao lớn với rất nhiều vết sẹo trên người.
-“Oh, Chung đại nhân hôm nay đên đây mua máu ư hiếm thấy ak.”
Quả thật là vậy, từ ngày trở thành đỉnh cao trung cấp tửu sư thì hung thú săn bắn phải là những con có cao năng lượng cũng đồng nghĩa mạnh mẽ, rất ít ai đi săn sợ không bán đươc nên thường phải đặc hàng trước mấy ngày cái đã.
Chung Nhạc không cảm xúc đáp-“Không, hôm nay là đưa mói làm ăn đến, có máu thỏ hay chồn không, cho học đệ ta 10 phần tài liệu”.
Hiểu ra tên trung niên cũng vui mừng quay sang chào hỏi Vân Phàm:
-“Tất nhiên là có rồi, các ngài đợi chút.”
Nói rồi chạy nhanh vào trong, chuyện gì chứ người có thể làm học đệ của tên kinh khủng kia chắc chắn không thể xem nhẹ được.
-“Đến rồi tổng cộng 100 thanh văn, vẫn tính theo giá cũ giảm 30%.”
Vân Phàm nghe có chút ngỡ ngàng, 1 thanh văn tương đương năng lượng 10 ngày của một kể tu luyện, mà đây chỉ có 20 phần tài liệu thế thì cao nhất chỉ được 20 ngày ăn thôi chứ, giá cả quá chệnh lệch.
Như thấy được sự nghi ngờ của Vân Phàm, Chung sư huynh lên tiếng:
-“Thắc mắc gì, thức ăn bên ngoài chỉ dành cho thường dân ăn thôi, mấy viên cao cấp dinh dưỡng dịch trong tay ngươi cũng vậy, do tu luyện Thông mạch cảnh đơn giản là tăng tốc vận chuyển đột phá bình cảnh nên đúng theo lí càng đói mau thì ngươi càng nhanh lên cấp, không thấy giờ bữa ăn ngươi phải tăng lên ngày 4 viên rồi ak, sau này từ năm hai trở lên học viện bắc đầu chuyên cung cấp tài nguyên tu luyện, nó sẽ là một trời một vực với lúc này. Đừng tưởng vì sao tụi đặc cấp ban phải tu luyện bán sống bán chết để thi khảo hạch cuối nắm, chỉ có tên rảnh rổi như ngươi mới lếch xác đi khắp nới.”
Vân Phàm vuốt mũi cười trừ, là ka mới tu luyện thôi chứ không cố gắng gì.
-“Mà không sao ngươi chỉ cần vào sơ cấp tửu sư biết đâu cuối năm lại kịp đấy, còn cách nhanh chóng nhất là làm học đồ của ca, bảo đảm nửa năm là đủ”.
Ách, Vân Phàm vẫn còn nắm nghi ngại rất cao, từ khi hắn nghe một cường giả Tạo hình cảnh, có thể một mình xâm nhập đầm lầy khí độc đầy trời mà lại nhém chết trong tay một viên siêu cấp dinh dưỡng dịch của Chung Nhạc thì đã không còn thiết tha lắm với học đồ nữa:
-“Hm, Dương lão sư”.
-“Thôi thôi, ngừng, tùy tiện ngươi vậy, giờ ta hết việc rồi chia tay nhau đi, bye”.
Thấy Chung Nhạc biến mất nơi xa, Vân Phàm cũng gấp rút trở lại thuê một phòng thí nghiệm, hắn đổ ra từng giọt máu tươi vào ống nghiệm phân loại, tuy không biết để làm gì nhưng trong sách có viết phải đạt tới cảnh giới một cái liếc mắt là biết chính xác khối lượng dung tích máu trong bình thì mới được, ak có nên hay không tạo ra các vạch phần chia ml nhỉ.
Đúng lúc này một giọng nói mang đầy giận giữ vang vọng vào:
-“Ngươi… Tên ngu ngốc này, bị điên sau cứ đổ huyết ra đó lắc lắc vậy, uổng cho ta giúp ngươi mua tài liệu.”
Không ai khác đó chính là Chung Nhạc, không biết hắn đã đúng đó từ bao giờ, Vân Phàm một mặt vô tội gãi đầu:
-“Gì chứ, thì ta làm theo y như sách viết phải học những gì mà.”
Biến mất tại vị trí, Chung Nhạc xuất hiện lần nữa là phía sau lưng, rồi bồi một cú trời giáng vào đầu Vân Phàm mắng:
-“Không thể tin được, ngươi không biết lấy nước rồi tập luyện ư, cái ngươi phải làm chính là cảm nhận nó kìa”.
Vân Phàm nghe mới chợp nhớ ra một phần, bất cứ thủy hệ thể chất nào cũng có thể tương tác với dòng nước, chính vì vậy họ có thể cảm nhận được từng tế bào máu, từ đó tương tác tách lấy tinh hoa và xác cặn bã ra thành hai phần trên dưới, phía trên chính là sơ cấp dinh dưỡng dịch.
Nhưng điều này quá mơ hồ đi, hắn cứ tưởng phải khi vào Tạo hình cảnh, tu luyện ra dòng năng lượng mới có thể làm được chứ.
Suy nghĩ một lúc lâu, Vân Phàm tập trung tỉnh táo lại tinh thần, mở mợt phần Huyết khác rồi đưa tay vào.
Hm…
Cảm nhận không có nhưng chưa gì máu đã đông lại rồi, tiếp tục hai phần nữa Vân Phàm thất vọng buông tha.
-“Haha, sao rồi, làm học đồ đi, ca sẽ biểu diễn thí nghiệm cho xem.”
Nói tới đây Chung Nhạc càng thêm vui mừng vì sắp đạt thành ước muốn, từ ngày Vân Phàm uống tửu hắn luyện chế mà vẫn không hề bị gì đã như tạo một dấu chấm hỏi lớn làm tên “tửu điên” này không kiềm chế được, chính vì vậy hắn đã bày ra cái kế này.
Một sơ cấp tửu sư không cần huyết lực muốn học được thì không phải 2 3 phần tài liệu là học được, phải tính bằng ngàn, vạn, thiên phú phải đầy đủ yêu nghiệp, cái giá nửa năm hắn đưa ra chỉ là tượng trưng nói khoát mà thôi, vì chính bản thân hắn cũng không có tự tin 100% dạy Vân Phàm làm được.
Nhìn rơi vào im lặng Vân Phàm, hắn càng có tự tin tăng vọt, rồi nét mặt tên học đệ giãn ra tươi cười nhìn hắn, ăn chắc rồi… nhưng:
-“Hm, Dương lão sư đã nói.”
Ta thảo… Tên này đó giờ trang ngốc hay sao mà ta đã nói thế hắn còn chưa động tâm.
Nghe ba chữ thần chú Chung Nhạc biết ý định coi như bỏ đi nên quay người một lần nữa biến mất.
Vân Phàm thở ra một hơi nặng nề vì cả người phải gắng gượng mới kiềm chế được xúc động đưa dê vào miệng cọp của mình, sau này có nên cách xa tên điên này ra không, đường đường Tửu sư cao cấp không muốn tiến lại đi nghiên cứu tân dịch dinh dưỡng.
Thử thêm lần nữa Vân Phàm buồn đi ra phòng thí nghiệm, chắc phải hỏi thêm lão sư với đi thư quán tiếp quá.
Tuy nhiên đã qua buổi trưa, giờ đến lúc hắn đi tập luyện, như dự đoán không cần gắng gượng hết sức vẫn có thể vượt qua một giờ dưới thác, Vân Phàm trồi đầu dậy lên bờ gọi cho Vương Ngôn lão sư.
-“Tốt lắm, không ngờ ngươi mới đây đã vào Thông mạch cảnh, giờ là phần tiếp theo của tu luyện, có thể sẽ gian nan hơn đấy.”
Vân Phàm một mặt chờ mong.
-“Đó chính là luyện bí pháp dưới thác vượt qua hai giờ.”
Sax, Vân Phàm té ngửa, có như thế cũng không cần làm ra vẻ trang trọng vậy chứ.
Thấy lão sư có ý định lại biến mất, Vân Phàm cố gắng hỏi:
-“ Vương lão sư, người có biết Ấn kỹ không”.
Ra vẻ bất ngờ, Vương Ngôn trả lời: “Oh, ngươi vậy mà đi họ Ấn kỹ sớm luôn, rất tốt ak”.
Vừa nói như vừa hồi tưởng cái gì đó, Vương lão sư biến mất tại chỗ.
Ách… Ta hỏi vậy ý là kêu ngài chỉ chứ không phải là biết hay không, lão sư mà không biết nữa thì nghĩ game đi là vừa chứ.
Vân Phàm một mặc mộng bức chìm xuống đáy hồ ngâm mình hồi phục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook