Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều
-
Quyển 2 - Chương 50
Edit + Beta: Tư Hoạ (Gray).
***
Quyển 2: Triều Đình.
Chương 50.
Lạc Chỉ Li nhìn đại sảnh kín hết người, đôi mắt hồ ly hơi ám trầm, a, chết tiệt, Y Tiêu Dao cư nhiên dám cầm ngọc bài của hắn đi trước.
Hắn xoay người, nói với chưởng quầy đang đứng sau lưng mình: "Ta đi đây, nơi này giao cho ngươi."
"Dạ, công tử." Chưởng quầy cung kính đáp.
"Ân." Lạc Chỉ Li vuốt cằm, sau đó ưu nhã đi ra ngoài. Y Tiêu Dao, bản công tử trở về nhà chờ ngươi!
Trong Tuyệt Hương Các, ba vị tuấn mỹ công tử đã được trả lại tự do, mặt lạnh định đi ra khỏi cửa phòng.
"Từ từ." Y Tiêu Dao đột nhiên nói.
Ba người dừng bước lại nhưng cũng không có xoay người, "hắn" lại muốn làm gì?!
Y Tiêu Dao chậm rãi đi tới bên cạnh ba người, "Ha ha, Tiểu Mộ Mộ, tiểu Duệ Duệ, còn có tiểu Minh Minh, các ngươi hẳn là cũng biết, người ta thế đơn lực bạc, nên rất khó để bảo vệ bí mật chuyện các ngươi treo bảng hành nghề ở đây, vì vậy, thỉnh ba ngươi tự mình phái người bảo vệ bí mật này nga ~!" Khoé miệng Y Tiêu Dao vẫn lộ ý cười thản nhiên như cũ, nhưng trong lòng nàng cũng chua sót bất đắc dĩ không kém, a, đây mới là mục đích thực sự của nàng, náo loạn lâu như vậy cũng chỉ là vì điều này mà thôi, mình thật đúng là vô dụng~!
Ba người nghe Y Tiêu Dao nói xong, hiển nhiên cho là nàng có ý muốn làm khó dễ. Trong lòng phẫn uất không thôi, a, khá lắm một cái thế đơn lực bạc! Người thế đơn lực bạc sẽ cả gan dám đối xử với bọn họ như vậy sao? Chỉ sợ thế lực sau lưng "hắn" cũng không chỉ có Mặc Sĩ Tuyệt Ca cùng La Sát Các a....
"Chuyện này cũng không cần Tiêu Dao phải phí tâm, về năng lực bưng bít, trẫm vẫn có." Ly Mộ lạnh lùng mở miệng, nhưng thật ra còn có một tầng ý khác: Chỉ cần Y Tiêu Dao ngươi có thể tuân thủ hứa hẹn thì dựa vào thế lực nhất quốc chi quân của hắn, muốn che giấu chuyện này là dễ như trở bàn tay.
"Ha ha, tiểu Mộ Mộ đương nhiên là có năng lực đó rồi. Vậy các mỹ nhân có cần Tiêu Dao tiễn về hay không?"
"Không cần!" Ba người trăm miệng một lời, sau đó nhanh chóng mở cửa rời đi, muốn "hắn" tiễn về? Nói giỡn hay sao?!
Chờ ba người đi rồi, nụ cười tà trên mặt Y Tiêu Dao nháy mắt liền biến mất vô tung, trở lại lạnh như băng như trước.
"Ta muốn đi ra ngoài, ngươi không cần đi theo." Nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca xong, nàng liền vận khởi khinh công, phi qua cửa sổ rồi đáp xuống trên nóc nhà đối diện, sau đó tiếp tục từ nóc nhà phi thân đến những chỗ khác với tốc độ cao nhất, nàng muốn đi tới một nơi không người...
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn bóng lưng của Y Tiêu Dao, sửng sốt, vì sao hắn lại cảm thấy nàng đang bi thương?
Mặc Sĩ Tuyệt Ca lấy lại tinh thần, hướng về thân ảnh màu trắng sắp biến mất kia, lắc mình đi theo...
Y Tiêu Dao dụng hết toàn lực chạy trốn trên mái nhà, trên mặt mang theo nụ cười tự giễu. Ha ha, thật sự là buồn cười, nàng cũng xem như đã hai đời làm người rồi đi! Nhưng chân chính vô câu vô thúc (*) lại không thể đạt tới được. Ở hiện đại không được, ở cổ đại này lại càng không!
(*) Vô câu vô thúc: Tự do, không bị bó buộc bởi bất kỳ điều gì.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Y Tiêu Dao cũng tiêu hết khí lực, chậm rãi dừng lại ở trong một sơn cốc, dựa lưng vào một cây đại thụ thở hổn hển, sau đó thân mình đang dựa vào đại thụ kia chậm rãi trượt xuống. Nàng ngồi dưới đất, dùng hai tay chống ra sau, nhìn về dòng suối nhỏ phía trước, ánh mắt trống rỗng.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca ẩn thân ở trên một cây đại thụ phía sau nàng, người nữ nhân này, thật đúng là có thể chạy, ước chừng chạy hai canh giờ rưỡi (*), hiện tại đã chạy đến Thần Y Cốc rồi.
(*) Hai canh giờ rưỡi = 5 tiếng.
Xem hướng Y Tiêu Dao, nhìn thân thể có vẻ bạc nhược của nàng đang cuộn thành một đoàn, dường như muốn ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài, trái tim của hắn đột nhiên nhói lên.
Đây mới thật sự là nàng đi! Một tiểu thú bị thương! Trước mặt người khác giả vờ như cường hãn cuồng nịnh, kỳ thật chỉ là đang mang một cái mai rùa, phong ấn tấm lòng của nàng ở bên trong, không cho bất luận kẻ nào tới gần, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổn.
Thương tổn?! Là ai đã làm nàng bị thương sao? Cả người Mặc Sĩ Tuyệt Ca lập tức xuất hiện hàn khí, người khiến nàng tổn thương...
Đang lúc Mặc Sĩ Tuyệt Ca xuất thần, một tiếng ca không linh chậm rãi vang lên.
"Nếu như ta chưa từng một lần đi qua sinh mệnh này.
Còn có tiếng ca trong gió xen lẫn bao nhiêu đau khổ cùng ngọt ngào kia.
Thanh âm cô đơn nghẹn ngào, người thiếu niên trong ký ức kia là ai?
Vì sao hồi ức vẫn xuất hiện không ngừng như cũ, dường như muốn chinh phục cả thế giới của ta.
Giọt lệ của ta thủy chung đều chưa từng thay đổi, lặng lẽ trong bóng đêm chờ mong ánh sáng, không tiếng động bốc hơi trên mặt đất.
Sinh mệnh ta có một loại chờ đợi tuyệt đối.
Ta nguyện chờ đợi cho đến khi lời ước định của chúng ta hòa tan thành nụ cười nơi khoé môi chàng..."
....
Giữa sườn núi của sơn cốc, trong một gian trúc phòng, Hoa Tưởng Dung nhìn Ly Phong một thân hồng y đang mãi chơi bùn đất nãy giờ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Người kia từ tối hôm qua liền chạy tới nơi này của hắn, bảo là không biết xử lý cây cỏ mọc hoang trong vườn như thế nào, còn chưa lớn lên mà đã bắt đầu khô héo, muốn mình dạy hắn nhận biết các loại cây cỏ. Bị hắn quấy phá suốt một buổi tối, không thể không đem phương pháp nhận biết và nuôi trồng các loại thảo dược dạy cho hắn, kết quả là Hoa Tưởng Dung lại bị quả báo, nơi ở của hắn bị Ly Phong làm cho loạn thất bát tao (*), còn bảo cái gì mà trước tiên phải thực hành thực tiễn nữa!
(*) Loạn thất bát tao: Mất trật tự, lộn xộn.
Đột nhiên, một cơn gió mang theo tiếng ca bất đắc dĩ cùng bi thương sâu kín truyền đến.
Tâm thần Hoa Tưởng Dung chấn động, Lạc Chỉ Y?
Ly Phong cứng đờ thân mình, tinh mâu trừng lớn, trong miệng thì thào: "Y Nhi? Y Nhi! Là thanh âm của Y Nhi!"
Xẻng nhỏ trên tay Ly Phong bị ném một cái, hắn vận công, tìm phương hướng phát ra tiếng ca mà đi.
Hoa Tưởng Dung cũng đuổi theo sát nút.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca phát hiện có người đến gần, nhíu mày, Thần Y Cốc là địa bàn của Hoa Tưởng Dung, người tới rất có thể là Hoa Tưởng Dung. Tức khắc, hắn lắc mình đến bên người Y Tiêu Dao, ôm nàng vào trong lồng ngực, đưa nàng đến nơi hắn vừa mới ẩn thân trên đại thụ.
Từ lúc Mặc Sĩ Tuyệt Ca tới gần thì Y Tiêu Dao liền dừng tiếng ca, sau khi bị Mặc Sĩ Tuyệt Ca ôm lấy, nàng liền muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của hắn, thời khắc này, trên mặt Y Tiêu Dao dĩ nhiên là tràn đầy hàn băng, cùng với bộ dáng mê man vừa rồi tưởng như hai người khác nhau.
"Buông ta xuống." Y Tiêu Dao lạnh lùng mở miệng, a, bộ dáng của mình khi nãy lại bị hắn nhìn thấy.
"Có người, có thể là Hoa Tưởng Dung." Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhẹ giọng mở miệng.
Y Tiêu Dao vừa nghe vậy liền không giãy dụa nữa, tùy ý để hắn ôm lấy. Nếu là Hoa Tưởng Dung đúng như trong lời nói, như vậy nhất định là hắn đã nghe thấy tiếng ca của nàng, nếu bây giờ mà bị phát hiện, thân phận của nàng nhất định sẽ bị đưa ra ánh sáng. Y Tiêu Dao lập tức ẩn hơi thở, ngoan ngoãn nằm trong ngực của Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
Ly Phong cùng Hoa Tưởng Dung đuổi tới nơi.
"Y Nhi đâu?! Y Nhi đâu?! Rõ ràng là ở đây, nhất định là ở đây!" Ly Phong nhìn chung quanh, tìm kiếm mọi nơi, nhưng xung quanh bỏ hoang không người ở, từ đâu có thể tìm ra Lạc Chỉ Y?!
"Phong, đừng như vậy." Hoa Tưởng Dung lôi kéo Ly Phong đang giống như người điên, tán loạn nơi nơi lại. Hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, thanh âm rõ ràng chính là từ nơi này truyền ra, nhưng tại sao lại không có ai ở đây?
"Buông! Nhất định là Y Nhi, nhất định là nàng ấy! Ta muốn đi tìm nàng, ta muốn đi tìm nàng!" Ly Phong tránh khỏi bàn tay của Hoa Tưởng Dung, vận khởi khinh công, rất nhanh đã lắc mình rời đi.
"Phong!" Hoa Tưởng Dung rất nhanh cũng đã đuổi kịp Ly Phong.
Sau khi hai người rời đi, Mặc Sĩ Tuyệt Ca đưa Y Tiêu Dao trở lại mặt đất, nhưng hắn vẫn nắm lấy cánh tay của nàng không buông ra.
Y Tiêu Dao phức tạp nhìn theo phương hướng hai người biến mất. Ly Phong, Ly Phong....
Thu hồi ánh mắt hỗn loạn khi nhìn Ly Phong, nàng lạnh lùng nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca: "Buông tay."
"Tốt lên một chút nào chưa?" Mặc Sĩ Tuyệt Ca tựa hồ không nghe được lời nói lạnh như băng của Y Tiêu Dao. Tựa hồ, nàng đối với tên vương gia si tình kia có chút.... để ý?
"Ta bảo ngươi buông tay."
"Xem ra là tốt lắm, vậy trở về thôi." Mặc Sĩ Tuyệt Ca đem Y Tiêu Dao ôm ngang ở trong ngực. Từ nay về sau, người nữ nhân này, là Mặc Sĩ Tuyệt Ca hắn bảo hộ!
"Ngươi làm cái gì?!" Y Tiêu Diêu buồn bực.
"Công phu của ta tương đối khá, trở về sẽ nhanh hơn một chút." Ngữ điệu của Mặc Sĩ Tuyệt Ca vẫn mềm nhẹ như trước.
"Ha ha, đúng vậy, dù sao hiện tại bản công tử cũng không muốn đi nữa, nếu tiểu Ca muốn làm "ngựa", bản công tử sẽ thanh toàn cho ngươi." Nói xong, nàng liền tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực của Mặc Sĩ Tuyệt Ca mà nằm, nhắm mắt lại, hiện tại thật sự là mệt chết rồi, liền để cho bản thân phóng túng một hồi đi...
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Y Tiêu Dao, có chút đau lòng. Bản công tử? Lại muốn rút vào trong vỏ rùa của mình sao? Vậy "bản công tử" cứ yên tâm, về sau "bản các chủ" sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi.
"Đi nơi nào?" Thanh âm của Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhẹ nhàng vang lên.
"Trước về La Sát Các bôi thuốc cho Điệp di, sau đó ngươi bồi ta luyện công, cuối cùng quay về nơi của cha." Thanh âm của nàng dù lạnh nhạt, nhưng không khó để nghe ra sự hỗn loạn mỏi mệt bên trong.
"Hảo." Mặc Sĩ Tuyệt Ca khẽ lên tiếng, sau đó vận công khởi bước, nhưng hắn lại chỉ dùng một nửa tốc độ, bởi vì như hắn đã nói, nàng cần nghỉ ngơi...
Giờ phút này, trong Phủ Thừa Tướng, Lạc Viêm Băng lo lắng nhìn hướng ngoài cửa, tại sao Dao nhi vẫn chưa trở lại?
Lạc Chỉ Duệ nhìn thấy bộ dáng Lạc Viêm Băng lo lắng, trong lòng nghi hoặc.
Lúc nãy khi hắn vừa trở về, cha liền hỏi hắn đã xảy ra những chuyện gì. Vì thế hắn liền đem toàn bộ sự tình nói cho cha nghe, không nghĩ tới, sau khi nghe xong cha lại lộ ra vẻ mặt không phải tức giận, mà là đau lòng, là đau lòng về Y Tiêu Dao.
"Người đừng như vậy nữa, hắn còn rất khỏe mạnh." Lạc Chỉ Li miễn cưỡng mở miệng nói, a, cái tên gian trá kia thì có gì để lo lắng chứ.
Lạc Viêm Băng xoay người, nghiêm túc nhìn về phía Lạc Chỉ Duệ cùng Lạc Chỉ Li: "Duệ nhi, Li nhi, các con có thể đáp ứng với cha một việc được không?"
"Cha... "
"Cha...."
Lạc Chỉ Duệ cùng Lạc Chỉ Li ngốc lăng nhìn Lạc Viêm Băng, nhìn người cha mà bọn họ sùng kính nhất.
"Các con phải đối xử thật tốt với Dao nhi, có được hay không?" Aizz, hài tử kia, hiện tại chỉ sợ là lại núp ở một chỗ nào đó, lặng lẽ giải phóng cảm xúc của mình đi?
Hài tử kia, từ sau sáu tuổi liền luôn đem cảm xúc chân thật của mình nén ở trong lòng, lại đeo nhiều loại mặt nạ khác nhau trong cuộc sống, chỉ có thời điểm thật sự chịu không nổi thì mới có thể tìm một địa phương không người, buông lỏng một lần, sau đó lại bắt đầu huấn luyện chính mình.
"Cha, Tiêu Dao hắn người cũng như tên, tiêu dao tự tại, sao còn cần chúng ta chăm sóc a?" Lạc Chỉ Li thấy Lạc Viêm Băng lại lộ ra loại ánh mắt đau lòng này, vội vàng nói.
Lạc Chỉ Duệ không nói gì.
"Aizz ~, mọi chuyện đều không thể nhìn vào bên ngoài ~" Lạc Viêm Băng đem vẻ mặt của bọn họ thu vào đáy mắt, thở dài một hơi.
Lạc Chỉ Duệ và Lạc Chỉ Li nghe xong, ý của cha là sao, chẳng lẽ còn có nội tình gì?
"Ách, được rồi cha, con đáp ứng với người, sẽ chăm sóc hắn." Lạc Chỉ Li nói, aizz, chăm sóc cái gì mà chăm sóc, chính mình không truy cứu chuyên hắn lấy đi ngọc bài trước đó, cũng đủ chăm sóc hắn rồi đi?!
"Cha, con... Con cũng sẽ tận lực." Lạc Chỉ Duệ đáp, tự mình chỉ có thể tận lực a, ai có thể làm được chuyện đi chăm sóc một người ép mình đến thanh lâu treo biển hành nghề?
"Ừ, tốt." Lạc Viêm Băng nghe bọn hắn đáp ứng, vuốt cằm, sau đó tiếp tục nhìn về phía cửa.
Lúc Mặc Sĩ Tuyệt Ca ôm Y Tiêu Dao trở lại La Sát Các đã là hoàng hôn, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng đang ngủ say, trên mặt lại lộ ra nhàn nhạt đau lòng.
Ôm Y Tiêu Dao đến phòng của mình, mới vừa đem nàng đưa tới trên giường, nàng liền mở to mắt, tỉnh.
Khi nhìn đến đôi mắt hàm chứa sương mù của Y Tiêu Dao, trong lòng Mặc Sĩ Tuyệt Ca bỗng xao động, kéo lấy cánh tay của nàng, dùng sức một chút, đem nàng kéo nhập vào trong ngực mình, ôm chặt.
Hắn ở bên tai nàng lẩm bẩm nói: "Về sau ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ bảo vệ ngươi." Vừa rồi dường như nàng đã khóc ở trong giấc mơ. Trong hiện thực không được khóc, nàng liền khóc ở trong mộng sao?
Y Tiêu Dao sửng sốt, bảo hộ nàng? Là bởi vì thấy được bộ dáng yếu đuối của nàng sao?
"Không cần, ta không cần." Y Tiêu Dao lãnh đạm nói.
"Ha ha, ta biết ngươi không cần, bất quá, ta chỉ là nói cho ngươi biết quyết định của ta, ngươi có đồng ý hay không đều không quan hệ." Người nữ nhân này, là người đầu tiên trong mười mấy năm qua mà hắn từ tận đáy lòng hy vọng có thể che chở nàng thật tốt, cho nên vô luận như thế nào, hắn cũng phải thực hiện điều đó hết sức của mình.
"Tốt lắm, đã khuya rồi, nếu tỉnh thì cũng nên đi bôi thuốc cho Điệp di, sau đó còn phải quay về Phủ Thừa Tướng."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca biết Y Tiêu Dao nhất định là muốn phản bác, vì thế hắn liền mở rộng đề tài, hơn nữa còn đem phần luyện công ở trung gian lượt bớt đi.
Y Tiêu Dao vừa nghe xong liền nhìn xem sắc trời, cũng đã khuya lắm rồi.
Nàng quay sang phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca: "Ngươi không phải nói công phu của ngươi tốt lắm? Vì sao hiện tại mới đến nơi?"
"Ách, hôm nay có một nửa khinh công của ta phải trở về nhà thăm mẹ nên mới tương đối chậm." Mặc Sĩ Tuyệt Ca ủy khuất nói.
Y Tiêu Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ra vẻ ủy khuất của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, khóe miệng run rẩy, gần nhất người này càng ngày càng quái dị.
"Đừng giả vờ với ta, đi đổi thuốc cho Điệp di, sau đó còn phải quay về nơi của cha." Aizz, xem sắc trời này chắc là luyện không được công rồi.
Sau khi Y Tiêu Dao thay thuốc cho Điệp di xong, thông báo vài câu liền vội vàng đi đến Phủ Thừa Tướng.
Khi tới cửa phủ, Y Tiêu Dao sửa sang lại đầy đủ y quan cùng tóc, mở ra chiết phiến, treo lên nụ cười tà rồi mới bước vào Tướng Phủ.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca cũng ở sau lưng nàng, trong lòng lại hơi có chút đau nhói.
Lạc Viêm Băng vừa nhìn thấy thân ảnh xuất hiện ở cửa, lập tức ra đón: "Dao nhi trở lại rồi sao."
"Cha, không đến mức đó đi? Người ta mới xuất môn không đến một ngày, người liền không biết ta là ai? Chẳng lẽ, ta lại tuấn mỹ hơn trước nữa?" Y Tiêu Dao trêu đùa nói.
"Ha ha, phải, con là người tuấn tú nhất. Đến đây, cùng cha đến một nơi, cha có chuyện muốn nói với con." Lạc Viêm Băng dắt tay của Y Tiêu Dao, kéo nàng đi theo. Tự bản thân hôm nay sẽ làm cho nàng hiểu rõ ràng, nàng không chỉ có một mình!
Y Tiêu Dao mới đầu có chút cứng ngắc, nhưng lập tức liền thả lỏng thân mình, tùy ý để hắn kéo đi.
Lạc Viêm Băng lôi kéo Y Tiêu Dao vào thư phòng của hắn, sau đó buông tay nàng ra, đi đến giữa giá sách kéo một quyển ra, sau đó, giá sách cư nhiên dời sang hướng bên trái, để lộ ra một gian mật thất.
Y Tiêu Diêu chăm chú nhìn, nguyên lai, cổ đại thật sự có mật thất và vân vân a!
"Dao nhi, mau vào."
"Dạ." Y Tiêu Dao vuốt cằm, sau đó tiến vào mật thất, mật thất không lớn, bên trong thắp khoảng hai mươi bốn khỏa dạ minh châu nên sáng ngời ngời.
Lạc Viêm Băng đợi sau khi Y Tiêu Dao tiến vào liền đóng cửa lại, sau đó đứng đối diện nàng, dang hai cánh tay: "Dao nhi, nếu con có thể tin cha thì hãy đi đến trong lồng ngực của cha."
Y Tiêu Dao nhìn chằm chằm Lạc Viêm Băng, xem ra Lạc Chỉ Duệ đã đem mọi chuyện hôm nay nàng làm nói rõ với hắn rồi. Ha ha, Lạc Viêm Băng biết rõ cuộc sống kiếp trước của nàng, cho nên hắn cũng phải đoán được hiện tại nàng yếu đuối như thế nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Y Tiêu Dao rốt cục chậm rãi bước đến, thật sự có thể sao, từng bước, hai bước, ba bước... "Cha."
"Ừ."
"Cha."
"Ừ."
"Cha."
"Ừ."
"Cha."
"Ừ."
"Người có biết hôm nay tại sao con lại đùa giỡn Ly Mộ không?" Rốt cuộc Y Tiêu Dao mới chịu nói ra một câu khác biệt.
"Ừ." Âm thanh của Lạc Viêm Băng vẫn hiền lành như trước.
"Vậy, người có biết việc hôm nay con ép Ly Mộ, Thượng Quan Thu Minh cùng Lạc.. đại ca đến thanh lâu treo biển hành nghề không?"
"A... Ừ."
"Cha à, kỳ thật con tuyệt không muốn cùng bọn họ có chút quan hệ nào."
"Ừ, cha biết."
"Chính là, con không thể không làm như vậy."
"Ừ."
"Bí mật về thân thế của con mặc dù còn chưa được cởi bỏ, nhưng nhất định có quan hệ đến hoàng cung Thần quốc."
"Ừ."
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
***
Quyển 2: Triều Đình.
Chương 50.
Lạc Chỉ Li nhìn đại sảnh kín hết người, đôi mắt hồ ly hơi ám trầm, a, chết tiệt, Y Tiêu Dao cư nhiên dám cầm ngọc bài của hắn đi trước.
Hắn xoay người, nói với chưởng quầy đang đứng sau lưng mình: "Ta đi đây, nơi này giao cho ngươi."
"Dạ, công tử." Chưởng quầy cung kính đáp.
"Ân." Lạc Chỉ Li vuốt cằm, sau đó ưu nhã đi ra ngoài. Y Tiêu Dao, bản công tử trở về nhà chờ ngươi!
Trong Tuyệt Hương Các, ba vị tuấn mỹ công tử đã được trả lại tự do, mặt lạnh định đi ra khỏi cửa phòng.
"Từ từ." Y Tiêu Dao đột nhiên nói.
Ba người dừng bước lại nhưng cũng không có xoay người, "hắn" lại muốn làm gì?!
Y Tiêu Dao chậm rãi đi tới bên cạnh ba người, "Ha ha, Tiểu Mộ Mộ, tiểu Duệ Duệ, còn có tiểu Minh Minh, các ngươi hẳn là cũng biết, người ta thế đơn lực bạc, nên rất khó để bảo vệ bí mật chuyện các ngươi treo bảng hành nghề ở đây, vì vậy, thỉnh ba ngươi tự mình phái người bảo vệ bí mật này nga ~!" Khoé miệng Y Tiêu Dao vẫn lộ ý cười thản nhiên như cũ, nhưng trong lòng nàng cũng chua sót bất đắc dĩ không kém, a, đây mới là mục đích thực sự của nàng, náo loạn lâu như vậy cũng chỉ là vì điều này mà thôi, mình thật đúng là vô dụng~!
Ba người nghe Y Tiêu Dao nói xong, hiển nhiên cho là nàng có ý muốn làm khó dễ. Trong lòng phẫn uất không thôi, a, khá lắm một cái thế đơn lực bạc! Người thế đơn lực bạc sẽ cả gan dám đối xử với bọn họ như vậy sao? Chỉ sợ thế lực sau lưng "hắn" cũng không chỉ có Mặc Sĩ Tuyệt Ca cùng La Sát Các a....
"Chuyện này cũng không cần Tiêu Dao phải phí tâm, về năng lực bưng bít, trẫm vẫn có." Ly Mộ lạnh lùng mở miệng, nhưng thật ra còn có một tầng ý khác: Chỉ cần Y Tiêu Dao ngươi có thể tuân thủ hứa hẹn thì dựa vào thế lực nhất quốc chi quân của hắn, muốn che giấu chuyện này là dễ như trở bàn tay.
"Ha ha, tiểu Mộ Mộ đương nhiên là có năng lực đó rồi. Vậy các mỹ nhân có cần Tiêu Dao tiễn về hay không?"
"Không cần!" Ba người trăm miệng một lời, sau đó nhanh chóng mở cửa rời đi, muốn "hắn" tiễn về? Nói giỡn hay sao?!
Chờ ba người đi rồi, nụ cười tà trên mặt Y Tiêu Dao nháy mắt liền biến mất vô tung, trở lại lạnh như băng như trước.
"Ta muốn đi ra ngoài, ngươi không cần đi theo." Nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca xong, nàng liền vận khởi khinh công, phi qua cửa sổ rồi đáp xuống trên nóc nhà đối diện, sau đó tiếp tục từ nóc nhà phi thân đến những chỗ khác với tốc độ cao nhất, nàng muốn đi tới một nơi không người...
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn bóng lưng của Y Tiêu Dao, sửng sốt, vì sao hắn lại cảm thấy nàng đang bi thương?
Mặc Sĩ Tuyệt Ca lấy lại tinh thần, hướng về thân ảnh màu trắng sắp biến mất kia, lắc mình đi theo...
Y Tiêu Dao dụng hết toàn lực chạy trốn trên mái nhà, trên mặt mang theo nụ cười tự giễu. Ha ha, thật sự là buồn cười, nàng cũng xem như đã hai đời làm người rồi đi! Nhưng chân chính vô câu vô thúc (*) lại không thể đạt tới được. Ở hiện đại không được, ở cổ đại này lại càng không!
(*) Vô câu vô thúc: Tự do, không bị bó buộc bởi bất kỳ điều gì.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Y Tiêu Dao cũng tiêu hết khí lực, chậm rãi dừng lại ở trong một sơn cốc, dựa lưng vào một cây đại thụ thở hổn hển, sau đó thân mình đang dựa vào đại thụ kia chậm rãi trượt xuống. Nàng ngồi dưới đất, dùng hai tay chống ra sau, nhìn về dòng suối nhỏ phía trước, ánh mắt trống rỗng.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca ẩn thân ở trên một cây đại thụ phía sau nàng, người nữ nhân này, thật đúng là có thể chạy, ước chừng chạy hai canh giờ rưỡi (*), hiện tại đã chạy đến Thần Y Cốc rồi.
(*) Hai canh giờ rưỡi = 5 tiếng.
Xem hướng Y Tiêu Dao, nhìn thân thể có vẻ bạc nhược của nàng đang cuộn thành một đoàn, dường như muốn ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài, trái tim của hắn đột nhiên nhói lên.
Đây mới thật sự là nàng đi! Một tiểu thú bị thương! Trước mặt người khác giả vờ như cường hãn cuồng nịnh, kỳ thật chỉ là đang mang một cái mai rùa, phong ấn tấm lòng của nàng ở bên trong, không cho bất luận kẻ nào tới gần, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổn.
Thương tổn?! Là ai đã làm nàng bị thương sao? Cả người Mặc Sĩ Tuyệt Ca lập tức xuất hiện hàn khí, người khiến nàng tổn thương...
Đang lúc Mặc Sĩ Tuyệt Ca xuất thần, một tiếng ca không linh chậm rãi vang lên.
"Nếu như ta chưa từng một lần đi qua sinh mệnh này.
Còn có tiếng ca trong gió xen lẫn bao nhiêu đau khổ cùng ngọt ngào kia.
Thanh âm cô đơn nghẹn ngào, người thiếu niên trong ký ức kia là ai?
Vì sao hồi ức vẫn xuất hiện không ngừng như cũ, dường như muốn chinh phục cả thế giới của ta.
Giọt lệ của ta thủy chung đều chưa từng thay đổi, lặng lẽ trong bóng đêm chờ mong ánh sáng, không tiếng động bốc hơi trên mặt đất.
Sinh mệnh ta có một loại chờ đợi tuyệt đối.
Ta nguyện chờ đợi cho đến khi lời ước định của chúng ta hòa tan thành nụ cười nơi khoé môi chàng..."
....
Giữa sườn núi của sơn cốc, trong một gian trúc phòng, Hoa Tưởng Dung nhìn Ly Phong một thân hồng y đang mãi chơi bùn đất nãy giờ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Người kia từ tối hôm qua liền chạy tới nơi này của hắn, bảo là không biết xử lý cây cỏ mọc hoang trong vườn như thế nào, còn chưa lớn lên mà đã bắt đầu khô héo, muốn mình dạy hắn nhận biết các loại cây cỏ. Bị hắn quấy phá suốt một buổi tối, không thể không đem phương pháp nhận biết và nuôi trồng các loại thảo dược dạy cho hắn, kết quả là Hoa Tưởng Dung lại bị quả báo, nơi ở của hắn bị Ly Phong làm cho loạn thất bát tao (*), còn bảo cái gì mà trước tiên phải thực hành thực tiễn nữa!
(*) Loạn thất bát tao: Mất trật tự, lộn xộn.
Đột nhiên, một cơn gió mang theo tiếng ca bất đắc dĩ cùng bi thương sâu kín truyền đến.
Tâm thần Hoa Tưởng Dung chấn động, Lạc Chỉ Y?
Ly Phong cứng đờ thân mình, tinh mâu trừng lớn, trong miệng thì thào: "Y Nhi? Y Nhi! Là thanh âm của Y Nhi!"
Xẻng nhỏ trên tay Ly Phong bị ném một cái, hắn vận công, tìm phương hướng phát ra tiếng ca mà đi.
Hoa Tưởng Dung cũng đuổi theo sát nút.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca phát hiện có người đến gần, nhíu mày, Thần Y Cốc là địa bàn của Hoa Tưởng Dung, người tới rất có thể là Hoa Tưởng Dung. Tức khắc, hắn lắc mình đến bên người Y Tiêu Dao, ôm nàng vào trong lồng ngực, đưa nàng đến nơi hắn vừa mới ẩn thân trên đại thụ.
Từ lúc Mặc Sĩ Tuyệt Ca tới gần thì Y Tiêu Dao liền dừng tiếng ca, sau khi bị Mặc Sĩ Tuyệt Ca ôm lấy, nàng liền muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của hắn, thời khắc này, trên mặt Y Tiêu Dao dĩ nhiên là tràn đầy hàn băng, cùng với bộ dáng mê man vừa rồi tưởng như hai người khác nhau.
"Buông ta xuống." Y Tiêu Dao lạnh lùng mở miệng, a, bộ dáng của mình khi nãy lại bị hắn nhìn thấy.
"Có người, có thể là Hoa Tưởng Dung." Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhẹ giọng mở miệng.
Y Tiêu Dao vừa nghe vậy liền không giãy dụa nữa, tùy ý để hắn ôm lấy. Nếu là Hoa Tưởng Dung đúng như trong lời nói, như vậy nhất định là hắn đã nghe thấy tiếng ca của nàng, nếu bây giờ mà bị phát hiện, thân phận của nàng nhất định sẽ bị đưa ra ánh sáng. Y Tiêu Dao lập tức ẩn hơi thở, ngoan ngoãn nằm trong ngực của Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
Ly Phong cùng Hoa Tưởng Dung đuổi tới nơi.
"Y Nhi đâu?! Y Nhi đâu?! Rõ ràng là ở đây, nhất định là ở đây!" Ly Phong nhìn chung quanh, tìm kiếm mọi nơi, nhưng xung quanh bỏ hoang không người ở, từ đâu có thể tìm ra Lạc Chỉ Y?!
"Phong, đừng như vậy." Hoa Tưởng Dung lôi kéo Ly Phong đang giống như người điên, tán loạn nơi nơi lại. Hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, thanh âm rõ ràng chính là từ nơi này truyền ra, nhưng tại sao lại không có ai ở đây?
"Buông! Nhất định là Y Nhi, nhất định là nàng ấy! Ta muốn đi tìm nàng, ta muốn đi tìm nàng!" Ly Phong tránh khỏi bàn tay của Hoa Tưởng Dung, vận khởi khinh công, rất nhanh đã lắc mình rời đi.
"Phong!" Hoa Tưởng Dung rất nhanh cũng đã đuổi kịp Ly Phong.
Sau khi hai người rời đi, Mặc Sĩ Tuyệt Ca đưa Y Tiêu Dao trở lại mặt đất, nhưng hắn vẫn nắm lấy cánh tay của nàng không buông ra.
Y Tiêu Dao phức tạp nhìn theo phương hướng hai người biến mất. Ly Phong, Ly Phong....
Thu hồi ánh mắt hỗn loạn khi nhìn Ly Phong, nàng lạnh lùng nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca: "Buông tay."
"Tốt lên một chút nào chưa?" Mặc Sĩ Tuyệt Ca tựa hồ không nghe được lời nói lạnh như băng của Y Tiêu Dao. Tựa hồ, nàng đối với tên vương gia si tình kia có chút.... để ý?
"Ta bảo ngươi buông tay."
"Xem ra là tốt lắm, vậy trở về thôi." Mặc Sĩ Tuyệt Ca đem Y Tiêu Dao ôm ngang ở trong ngực. Từ nay về sau, người nữ nhân này, là Mặc Sĩ Tuyệt Ca hắn bảo hộ!
"Ngươi làm cái gì?!" Y Tiêu Diêu buồn bực.
"Công phu của ta tương đối khá, trở về sẽ nhanh hơn một chút." Ngữ điệu của Mặc Sĩ Tuyệt Ca vẫn mềm nhẹ như trước.
"Ha ha, đúng vậy, dù sao hiện tại bản công tử cũng không muốn đi nữa, nếu tiểu Ca muốn làm "ngựa", bản công tử sẽ thanh toàn cho ngươi." Nói xong, nàng liền tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực của Mặc Sĩ Tuyệt Ca mà nằm, nhắm mắt lại, hiện tại thật sự là mệt chết rồi, liền để cho bản thân phóng túng một hồi đi...
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Y Tiêu Dao, có chút đau lòng. Bản công tử? Lại muốn rút vào trong vỏ rùa của mình sao? Vậy "bản công tử" cứ yên tâm, về sau "bản các chủ" sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi.
"Đi nơi nào?" Thanh âm của Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhẹ nhàng vang lên.
"Trước về La Sát Các bôi thuốc cho Điệp di, sau đó ngươi bồi ta luyện công, cuối cùng quay về nơi của cha." Thanh âm của nàng dù lạnh nhạt, nhưng không khó để nghe ra sự hỗn loạn mỏi mệt bên trong.
"Hảo." Mặc Sĩ Tuyệt Ca khẽ lên tiếng, sau đó vận công khởi bước, nhưng hắn lại chỉ dùng một nửa tốc độ, bởi vì như hắn đã nói, nàng cần nghỉ ngơi...
Giờ phút này, trong Phủ Thừa Tướng, Lạc Viêm Băng lo lắng nhìn hướng ngoài cửa, tại sao Dao nhi vẫn chưa trở lại?
Lạc Chỉ Duệ nhìn thấy bộ dáng Lạc Viêm Băng lo lắng, trong lòng nghi hoặc.
Lúc nãy khi hắn vừa trở về, cha liền hỏi hắn đã xảy ra những chuyện gì. Vì thế hắn liền đem toàn bộ sự tình nói cho cha nghe, không nghĩ tới, sau khi nghe xong cha lại lộ ra vẻ mặt không phải tức giận, mà là đau lòng, là đau lòng về Y Tiêu Dao.
"Người đừng như vậy nữa, hắn còn rất khỏe mạnh." Lạc Chỉ Li miễn cưỡng mở miệng nói, a, cái tên gian trá kia thì có gì để lo lắng chứ.
Lạc Viêm Băng xoay người, nghiêm túc nhìn về phía Lạc Chỉ Duệ cùng Lạc Chỉ Li: "Duệ nhi, Li nhi, các con có thể đáp ứng với cha một việc được không?"
"Cha... "
"Cha...."
Lạc Chỉ Duệ cùng Lạc Chỉ Li ngốc lăng nhìn Lạc Viêm Băng, nhìn người cha mà bọn họ sùng kính nhất.
"Các con phải đối xử thật tốt với Dao nhi, có được hay không?" Aizz, hài tử kia, hiện tại chỉ sợ là lại núp ở một chỗ nào đó, lặng lẽ giải phóng cảm xúc của mình đi?
Hài tử kia, từ sau sáu tuổi liền luôn đem cảm xúc chân thật của mình nén ở trong lòng, lại đeo nhiều loại mặt nạ khác nhau trong cuộc sống, chỉ có thời điểm thật sự chịu không nổi thì mới có thể tìm một địa phương không người, buông lỏng một lần, sau đó lại bắt đầu huấn luyện chính mình.
"Cha, Tiêu Dao hắn người cũng như tên, tiêu dao tự tại, sao còn cần chúng ta chăm sóc a?" Lạc Chỉ Li thấy Lạc Viêm Băng lại lộ ra loại ánh mắt đau lòng này, vội vàng nói.
Lạc Chỉ Duệ không nói gì.
"Aizz ~, mọi chuyện đều không thể nhìn vào bên ngoài ~" Lạc Viêm Băng đem vẻ mặt của bọn họ thu vào đáy mắt, thở dài một hơi.
Lạc Chỉ Duệ và Lạc Chỉ Li nghe xong, ý của cha là sao, chẳng lẽ còn có nội tình gì?
"Ách, được rồi cha, con đáp ứng với người, sẽ chăm sóc hắn." Lạc Chỉ Li nói, aizz, chăm sóc cái gì mà chăm sóc, chính mình không truy cứu chuyên hắn lấy đi ngọc bài trước đó, cũng đủ chăm sóc hắn rồi đi?!
"Cha, con... Con cũng sẽ tận lực." Lạc Chỉ Duệ đáp, tự mình chỉ có thể tận lực a, ai có thể làm được chuyện đi chăm sóc một người ép mình đến thanh lâu treo biển hành nghề?
"Ừ, tốt." Lạc Viêm Băng nghe bọn hắn đáp ứng, vuốt cằm, sau đó tiếp tục nhìn về phía cửa.
Lúc Mặc Sĩ Tuyệt Ca ôm Y Tiêu Dao trở lại La Sát Các đã là hoàng hôn, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng đang ngủ say, trên mặt lại lộ ra nhàn nhạt đau lòng.
Ôm Y Tiêu Dao đến phòng của mình, mới vừa đem nàng đưa tới trên giường, nàng liền mở to mắt, tỉnh.
Khi nhìn đến đôi mắt hàm chứa sương mù của Y Tiêu Dao, trong lòng Mặc Sĩ Tuyệt Ca bỗng xao động, kéo lấy cánh tay của nàng, dùng sức một chút, đem nàng kéo nhập vào trong ngực mình, ôm chặt.
Hắn ở bên tai nàng lẩm bẩm nói: "Về sau ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ bảo vệ ngươi." Vừa rồi dường như nàng đã khóc ở trong giấc mơ. Trong hiện thực không được khóc, nàng liền khóc ở trong mộng sao?
Y Tiêu Dao sửng sốt, bảo hộ nàng? Là bởi vì thấy được bộ dáng yếu đuối của nàng sao?
"Không cần, ta không cần." Y Tiêu Dao lãnh đạm nói.
"Ha ha, ta biết ngươi không cần, bất quá, ta chỉ là nói cho ngươi biết quyết định của ta, ngươi có đồng ý hay không đều không quan hệ." Người nữ nhân này, là người đầu tiên trong mười mấy năm qua mà hắn từ tận đáy lòng hy vọng có thể che chở nàng thật tốt, cho nên vô luận như thế nào, hắn cũng phải thực hiện điều đó hết sức của mình.
"Tốt lắm, đã khuya rồi, nếu tỉnh thì cũng nên đi bôi thuốc cho Điệp di, sau đó còn phải quay về Phủ Thừa Tướng."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca biết Y Tiêu Dao nhất định là muốn phản bác, vì thế hắn liền mở rộng đề tài, hơn nữa còn đem phần luyện công ở trung gian lượt bớt đi.
Y Tiêu Dao vừa nghe xong liền nhìn xem sắc trời, cũng đã khuya lắm rồi.
Nàng quay sang phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca: "Ngươi không phải nói công phu của ngươi tốt lắm? Vì sao hiện tại mới đến nơi?"
"Ách, hôm nay có một nửa khinh công của ta phải trở về nhà thăm mẹ nên mới tương đối chậm." Mặc Sĩ Tuyệt Ca ủy khuất nói.
Y Tiêu Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ra vẻ ủy khuất của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, khóe miệng run rẩy, gần nhất người này càng ngày càng quái dị.
"Đừng giả vờ với ta, đi đổi thuốc cho Điệp di, sau đó còn phải quay về nơi của cha." Aizz, xem sắc trời này chắc là luyện không được công rồi.
Sau khi Y Tiêu Dao thay thuốc cho Điệp di xong, thông báo vài câu liền vội vàng đi đến Phủ Thừa Tướng.
Khi tới cửa phủ, Y Tiêu Dao sửa sang lại đầy đủ y quan cùng tóc, mở ra chiết phiến, treo lên nụ cười tà rồi mới bước vào Tướng Phủ.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca cũng ở sau lưng nàng, trong lòng lại hơi có chút đau nhói.
Lạc Viêm Băng vừa nhìn thấy thân ảnh xuất hiện ở cửa, lập tức ra đón: "Dao nhi trở lại rồi sao."
"Cha, không đến mức đó đi? Người ta mới xuất môn không đến một ngày, người liền không biết ta là ai? Chẳng lẽ, ta lại tuấn mỹ hơn trước nữa?" Y Tiêu Dao trêu đùa nói.
"Ha ha, phải, con là người tuấn tú nhất. Đến đây, cùng cha đến một nơi, cha có chuyện muốn nói với con." Lạc Viêm Băng dắt tay của Y Tiêu Dao, kéo nàng đi theo. Tự bản thân hôm nay sẽ làm cho nàng hiểu rõ ràng, nàng không chỉ có một mình!
Y Tiêu Dao mới đầu có chút cứng ngắc, nhưng lập tức liền thả lỏng thân mình, tùy ý để hắn kéo đi.
Lạc Viêm Băng lôi kéo Y Tiêu Dao vào thư phòng của hắn, sau đó buông tay nàng ra, đi đến giữa giá sách kéo một quyển ra, sau đó, giá sách cư nhiên dời sang hướng bên trái, để lộ ra một gian mật thất.
Y Tiêu Diêu chăm chú nhìn, nguyên lai, cổ đại thật sự có mật thất và vân vân a!
"Dao nhi, mau vào."
"Dạ." Y Tiêu Dao vuốt cằm, sau đó tiến vào mật thất, mật thất không lớn, bên trong thắp khoảng hai mươi bốn khỏa dạ minh châu nên sáng ngời ngời.
Lạc Viêm Băng đợi sau khi Y Tiêu Dao tiến vào liền đóng cửa lại, sau đó đứng đối diện nàng, dang hai cánh tay: "Dao nhi, nếu con có thể tin cha thì hãy đi đến trong lồng ngực của cha."
Y Tiêu Dao nhìn chằm chằm Lạc Viêm Băng, xem ra Lạc Chỉ Duệ đã đem mọi chuyện hôm nay nàng làm nói rõ với hắn rồi. Ha ha, Lạc Viêm Băng biết rõ cuộc sống kiếp trước của nàng, cho nên hắn cũng phải đoán được hiện tại nàng yếu đuối như thế nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Y Tiêu Dao rốt cục chậm rãi bước đến, thật sự có thể sao, từng bước, hai bước, ba bước... "Cha."
"Ừ."
"Cha."
"Ừ."
"Cha."
"Ừ."
"Cha."
"Ừ."
"Người có biết hôm nay tại sao con lại đùa giỡn Ly Mộ không?" Rốt cuộc Y Tiêu Dao mới chịu nói ra một câu khác biệt.
"Ừ." Âm thanh của Lạc Viêm Băng vẫn hiền lành như trước.
"Vậy, người có biết việc hôm nay con ép Ly Mộ, Thượng Quan Thu Minh cùng Lạc.. đại ca đến thanh lâu treo biển hành nghề không?"
"A... Ừ."
"Cha à, kỳ thật con tuyệt không muốn cùng bọn họ có chút quan hệ nào."
"Ừ, cha biết."
"Chính là, con không thể không làm như vậy."
"Ừ."
"Bí mật về thân thế của con mặc dù còn chưa được cởi bỏ, nhưng nhất định có quan hệ đến hoàng cung Thần quốc."
"Ừ."
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook