Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều
-
Quyển 2 - Chương 48
Edit + Beta: Tư Hoạ (Gray)
***
Quyển 2: Triều Đình.
Chương 48.
Trong đại sảnh của Tuyệt Hương Các, ca vũ đã nghỉ, những trò chơi cũng không tiếp tục, ánh mắt mọi người đều cùng tụ ở một nơi.
Mọi người ngơ ngác nhìn tại chỗ, thì ra là có một thiếu niên mặc bạch y đang phiên phiên mà đứng tại cửa vào.
Vóc người của hắn cao gần nhã nhặn, da thịt óng ánh như ngọc, đôi con ngươi đen huyền linh động, sáng như sao, ngũ quan tuyệt thế vô song cùng với khí chất tà mị thâm trầm khiến người khác không thể quên được. Bây giờ mọi người đều có cùng một suy nghĩ: Hắn chính là "sáng tác" kiệt xuất nhất của đấng tạo hoá.
Ánh mắt Y Tiêu Dao nhàn nhạt đảo qua mọi người mọi người đang sững sờ, hỏi:
"Tú bà có ở đây không?"
Tiếng nói cũng không lớn, nhưng âm điệu lại trầm thấp mà giàu từ tính, khiến cho mọi người say mê thêm một trận.
"Ha ha, lần đầu tiên công tử đến đây mà ta lại không thể chạy ra nghênh tiếp sớm hơn, là ta không phải, kính xin công tử thứ lỗi."
Tú bà đi ra từ trong đám người, khom lưng quay về phía Y Tiêu Dao.
Y Tiêu Dao không dấu vết đánh giá tú bà một phen, tuổi khoảng bốn mươi nhưng dư âm phong vận vẫn còn, lại khôn khéo đưa đẩy, xem ra chuyện ngày hôm nay sẽ có chút khó khăn a.
"Ha ha, ma ma đừng nói như vậy. Hôm nay Tiêu Dao mộ danh (*) đến đây, mong rằng ma ma có thể nể nang mặt mũi mà bàn chuyện cùng Tiêu Dao một lát."
(*) Mộ danh: Vì danh tiếng mà đến.
Y Tiêu Dao nói thẳng vào chủ đề.
"Ha ha, theo lời công tử, lẽ nào công tử đặc biệt tới đây là vì nô gia?"
Tú bà giả vờ thẹn thùng nói. Đương hiên, nội tâm bà lại đang phỏng đoán thân phận cùng mục đích của Y Tiêu Dao.
Y Tiêu Dao là người phương nào? Sao lại có thể không nhìn thấu tâm tư của tú bà.
"Hôm nay Tiêu Dao đến đây, tuyệt đối không phải vì chuyện trăng hoa, mà là có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng ma ma, kính xin ma ma nhường cho vài phần mặt mũi."
Tú bà nhấc mắt nhìn Y Tiêu Dao chăm chú, sau đó mở miệng nói:
"Mời công tử đi theo ta."
Y Tiêu Dao đi theo phía sau tú bà đến trước một gian nhà thuần phác.
Sau khi vào cửa, đóng cửa phòng lại, tú bà liền mở miệng hỏi Y Tiêu Dao:
"Xin hỏi công tử muốn thương lượng chuyện gì?"
"Ha ha, Tiêu Dao đến đây là muốn mua lại Tuyệt Hương Các từ tay ma ma."
Y Tiêu Dao lạnh nhạt nói ra ý đồ, hiện nàng đang không có thời gian, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Tú bà nghe Y Tiêu Dao nói xong, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.
"Công tử, Tuyệt Hương Các này của ta, không bán."
A, không ngờ lại là một kẻ muốn đánh chủ ý lên Tuyệt Hương Các.
"Ma ma đừng vội từ chối, trước hết hãy nghe Tiêu Dao nói xong đã. Nếu Tiêu Dao mua lại nơi này, ma ma dĩ nhiên vẫn sẽ là chủ sự ở đây."
Y Tiêu Dao nhìn chăm chú vẻ mặt của tú bà.
Tú bà nghe Y Tiêu Dao nói như thế, tâm trạng nghi hoặc, mặc nhiên để mình là chủ sự nơi này? Chẳng lẽ hắn không phải là người của quốc gia khác phái đến? Không muốn biến Tuyệt Hương Các trở thành công cụ thăm dò tin tức của Ly quốc?
Y Tiêu Dao nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của tú bà, trong lòng hiểu rõ, xem ra là đã từng có người đánh chủ ý lên Tuyệt Hương Các a.
Trong lòng nàng khẽ động:
"Ha ha, ma ma là đang lo lắng Tiêu Dao có tâm địa bất lương."
Y Tiêu Dao khẳng định nói.
Tú bà không đáp, có chút ý vị ngầm thừa nhận.
"Đối với mục đích mà Tiêu Dao mua lại Tuyệt Hương Các, ma ma cứ việc yên tâm. Trong nhà của ta, đại ca và nhị ca đều là rồng phượng trong loài người, mà Tiêu Dao lại là một kẻ vô tích sự, vì lẽ đó ta muốn mua lại Tuyệt Hương Các, phát triển nơi này trở thành thanh lâu to lớn nhất tứ quốc, thành tựu một phen sự nghiệp."
"Thanh lâu to lớn nhất tứ quốc?"
Tú bà không dám tin nhìn về phía Y Tiêu Dao. Mặc dù Tuyệt Hương Các đã là thanh lâu to lớn nhất kinh thành, nhưng nếu nói đến tiếng tăm trong tứ quốc, chỉ sợ là ít ai biết tới.
"Không sai, chỉ cần ma ma bán lại Tuyệt Hương Các cho Tiêu Dao, trong vòng nửa năm, Tiêu Dao nhất định sẽ để Tuyệt Hương Các vang danh tứ quốc."
Y Tiêu Dao tự tin nói.
Tú bà lần thứ hai nhìn chằm chằm Y Tiêu Dao, một lát sau mới mở miệng nói:
"Công tử, nếu ngươi thật sự có thể giúp cho Tuyệt Hương Các phát dương quang đại, việc Hồng Hồng giao Tuyệt Hương Các cho công tử cũng là điều chắc chắn, chỉ là, Hồng Hồng cũng không biết công tử có bản lĩnh như vậy hay không."
Tâm tư tú bà chuyển động, liền báo tên của mình ra. Khiến cho Tuyệt Hương Các vang danh tứ quốc chính là hoài bão mà nàng theo đuổi bấy lâu nay, tiếc là vẫn chưa có cách nào làm được, nếu như vị công tử này thật sự có bản lĩnh đó, giao Tuyệt Hương Các cho hắn thì lại có làm sao?!
"Ha ha, vậy thì cứ quyết định như thế này đi, trước tiên Tiêu Dao sẽ tiếp nhận việc kinh doanh của Tuyệt Hương Các, sau nửa tháng, nếu Hồng di cho rằng Tiêu Dao có bản lĩnh này thì hãy bán Tuyệt Hương Các lại cho Tiêu Dao, thế nào?"
Không nghĩ tới, ở cổ đại cũng có một nữ nhân mạnh mẽ mang hoài bão lớn lao như thế.
"Được."
"Ha ha, Hồng di, hiện tại Tuyệt Hương Các phải tạm dừng kinh doanh bảy ngày, ta cần chỉnh sửa một chút."
"Híc, việc này... Công tử, ở bên ngoài vẫn đang có khách, sợ là... "
"Ngươi đi nói cho bọn họ biết, Tuyệt Hương Các đang tiến hành chỉnh đốn, sau bảy ngày sẽ mở cửa hoạt động lại, đến lúc đó sẽ có tuyệt thế mỹ nhân xuất hiện. Rồi cầm cái này, cho người dẫn bọn họ đến Sơn Hào Hải Vị Các dùng cơm, coi như bồi tội."
Y Tiêu Dao đưa cho Hồng di một khối ngọc bài. Ha ha, đây là tín vật tùy thân của Lạc Chỉ Li, vào tối hôm qua nàng đã bảo Mặc Sĩ Tuyệt Ca "mượn" đến trước, thử xem có dùng được hay không.
"Đây... Đây là tín vật của Lạc Gia nhị thiếu?"
Hồng di tiếp lấy ngọc bài mà Y Tiêu Dao đưa, ngạc nhiên nói. Nàng đã từng thấy qua một lần.
"Đúng vậy."
Y Tiêu Dao hờ hững đáp.
"Ha ha, công tử, Hồng Hồng lập tức đi ngay."
Người có thể nắm giữ tín vật của Lạc Gia nhị thiếu, tất nhiên phải có bản lĩnh. Xem ra, ngày Tuyệt Hương Các dương danh đã không còn xa nữa rồi.
Qua thời gian uống cạn một chén trà, Hồng di đã trở lại trong phòng.
"Công tử, đã an bài thỏa đáng rồi."
"Ừm. Chuẩn bị cho ta một gian phòng nhỏ kín đáo."
"Vâng, mời công tử đi theo Hồng Hồng."
Y Tiêu Dao theo sau Hồng di đến trước một gian phòng nhỏ màu nhạt tinh trí.
"Hừm, không sai, rất tốt."
Y Tiêu Dao nhìn gian phòng nhỏ thanh nhã, gật gù.
"Hồng di, bảy ngày này có khả năng dùng bạc rất cao, đây, ngươi hãy nhận lấy rồi thu xếp cẩn thận."
Y Tiêu Dao đưa hết ngân phiếu cho Hồng di. Ha ha, đây là số bạc thu được ở trên người một số ai đó, vốn là muốn dùng để mua Tuyệt Hương Các, nhưng hiện tại xem ra còn chưa cần dùng tới.
"Vâng."
Hồng di thu ngân phiếu vào trong ngực.
"Hừm, tiếp theo, nên đi đón người của chúng ta lên đài rồi, ha ha... "
Y Tiêu Dao cười khẩy đi xuống lầu.
Hồng di đi theo phía sau Y Tiêu Dao, lên đài? Xem ra công tử đã sớm chuẩn bị mỹ nhân kỹ càng rồi a, chỉ là không biết dạng mỹ nhân ra sao thì mới có thể lọt vào được mắt xanh của công tử.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca vẫn đang thủ ở trên xe ngựa, rặc một bộ dáng dấp lạnh lẽo, nhưng trong lòng hắn thì lại không lạnh lùng được như vậy.
Người phụ nữ kia lại đang làm cái gì, tại sao vừa rồi tất cả mọi người đều ra khỏi Tuyệt Hương Các, có quan hệ gì với nàng không?!
Đúng lúc này, Y Tiêu Dao vừa bước ra, Mặc Sĩ Tuyệt Ca thấy nàng xuất hiện liền lập tức tiến lên nghênh tiếp.
Y Tiêu Dao kỳ quái nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang bước nhanh tới trước người mình:
"Tiểu Ca, đầu ngươi có phải là không thoải mái hay không?"
Ngày hôm nay Mặc Sĩ Tuyệt Ca thực quái dị a.
"Ngươi... Không có."
Tâm trạng Mặc Sĩ Tuyệt Ca ảo não, chính hắn cũng không biết mình bị làm sao, mỗi khi nhìn thấy nữ nhân này thì hắn liền trở nên không bình thường.
"Khụ —, không có chuyện gì là tốt rồi. Ha ha, mau đưa mỹ nhân vào cửa đi thôi!"
Y Tiêu Dao bước lên đi về phía xe ngựa.
Nàng vén rèm xe lên:
"Khà khà, đã để mỹ nhân đợi lâu rồi —!"
Ba người bên trong xe lạnh lùng nhìn Y Tiêu Dao, thậm chí ngay cả Lạc Chỉ Duệ cũng thu hồi bảng hiệu mỉm cười ôn hòa của mình.
Y Tiêu Dao thấy bọn họ như vậy, nhún nhún vai, quay đầu nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca:
"Tiểu Ca, ta mang tiểu Duệ Duệ vào, còn ngươi thì mang tiểu Mộ Mộ cùng tiểu Minh Minh."
Ha ha, vừa rồi nàng có xem qua, Lạc Chỉ Duệ khá đơn bạc, vì lẽ đó hắn hẳn là tương đối nhẹ.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe thấy xưng hô của nàng, khoé miệng giật giật, tiểu Duệ Duệ? Tiểu Mộ Mộ? Tiểu Minh Minh? A, mỗi một người đều là đại nam nhân, sao lại có thể để cho nàng gọi như vậy.
Nhưng hắn tựa hồ đã quên đi, chính mình cũng là "tiểu Ca".
Y Tiêu Dao tiến vào xe ngựa, ôm ngang lấy Lạc Chỉ Duệ. Dựa vào! Tuy rằng nhìn hắn đơn bạc, nhưng ngờ đâu chất lượng lại không nhỏ chút nào a!
Nàng xuống xe ngựa, nhấc bộ chạy vào trong Tuyệt Hương Các.
"Tiểu Duệ Duệ, không ngờ được ngươi lại nặng như vậy, ha ha ——"
Trên mặt Lạc Chỉ Duệ giăng đầy rạng mây đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn theo bóng lưng Y Tiêu Dao, sau đó xoay người, buồn buồn vác Ly Mộ cùng Thượng Quan Thu Minh để trên vai, đi theo phía sau nàng.
Hồng di kinh ngạc mà nhìn mỹ nhân theo lời Y Tiêu Dao nói, ách, đẹp thì tất nhiên là đẹp, nhưng tất cả đều là nam tử a! Hơn nữa, hình như trong đó còn có một người sở hữu dung mạo rất giống Thượng Quan công tử trong tứ đại công tử, còn hai người khác, tựa hồ nàng cũng đã gặp qua ở nơi nào rồi a!
Tiếng lòng Lạc Chỉ Duệ, Ly Mộ cùng Thượng Quan Thu Minh căng thẳng, lẽ nào, hôm nay bọn họ thật sự phải bị...
…
Bên trong gian phòng thanh nhã.
Ba vị mỹ công tử phong hoa tuyệt đại mang ba phong cách khác nhau đang ngồi song song ở trên mép giường không dám nhúc nhích.
Nếu nhìn kỹ, giờ khắc này bọn họ tựa hồ đang nổi giận, sắc mặt đều âm trầm như nhau.
Một thiếu niên có dung nhan càng xuất sắc hơn đứng ở trước giường, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn ba người đang ngồi trên mép giường.
"Ha ha, ba vị mỹ nhân, các ngươi nói, ai sẽ hầu hạ bổn công tử trước tiên đây?"
Y Tiêu Dao nói xong, lại sờ soạng một phát trên từng gương mặt tuấn tú của ba người.
Lúc này, lòng của Ly Mộ, Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh đã nguội một nửa, xem ra hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi.
Tại một bên, Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của ba người Lạc Chỉ Duệ, trong lòng oán thầm: Hừ! Không ra làm sao cả, dung mạo của bổn các chủ cũng rất tốt mà!
Hồng di khẩn trương nhìn chằm chằm gương mặt tuấn lãng của Thượng Quan Thu Minh, vì sao càng nhìn càng giống Thượng Quan công tử vậy nhỉ?
Bên trong đôi mắt sáng như sao của Y Tiêu Dao đột nhiên lóe qua một tia sáng ác liệt, sau đó khuôn mặt yêu nghiệt của nàng trầm xuống.
"Bốp — Bốp — Bốp —"
Quạt giấy trong tay nàng chuyển động nhịp nhàng ở trên đầu của ba người:
"Các ngươi không nghe thấy bổn công tử nói gì sao? Hay không biết trả lời?"
Ha ha, Hoàng Thượng? Quốc sư? Thống lĩnh Ngự Lâm quân? Ở trong mắt Y Tiêu Dao nàng, tất cả đều là —— mây gió!
Ba người bị đánh đầu tiên là sững sờ, sau đó liền nảy sinh tức giận, khuôn mặt vốn không dễ nhìn nay lại càng thêm đen trầm kém sang.
Bọn họ bị đánh?! Hơn nữa tên hỗn đản chết tiệt kia nhất định là cố ý, ai sẽ tin rằng hắn thật sự đã quên là bọn họ đang bị điểm huyệt đạo?!
Mặc Sĩ Tuyệt Ca kinh ngạc nhìn Y Tiêu Dao, tuy rằng xưa nay hắn vẫn biết nàng là một nữ nhân vô lại, nhưng không nghĩ tới nàng lại có thể vô lại đến mức độ này! Bất quá, tựa hồ, còn có chút đáng yêu...
"A! Đúng rồi, hiện tại các mỹ nhân đang bị điểm huyệt đạo a!"
Y Tiêu Dao giả vờ như mới vừa nhận ra điều đó. Nhưng người tinh tường đều biết, nàng, chính là đang cố ý!
"Ha ha, không liên quan, vậy thì bổn công tử đành giải khai giúp các ngươi."
Nàng nói như vừa ban ân huệ lớn lao cho người khác, sau đó giải khai á huyệt của ba người ra.
"Y Tiêu Dao! Ngươi thật là to gan?! Mau thả Trẫm ra!"
Cổ họng Ly Mộ vừa thu được tự do liền quát Y Tiêu Dao.
Y Tiêu Dao nhíu mày:
"Ồ? Mới đây mà Tiểu Mộ Mộ đã không đợi kịp rồi sao? Ha ha, vậy bổn công tử sủng hạnh ngươi trước đi!"
Nàng chậm rãi ghé sát vào Ly Mộ, ý cười quỷ quyệt vẫn luôn treo ở bên môi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dạo này bận quá không có thời gian thở luôn (ಥ_ಥ)
***
Quyển 2: Triều Đình.
Chương 48.
Trong đại sảnh của Tuyệt Hương Các, ca vũ đã nghỉ, những trò chơi cũng không tiếp tục, ánh mắt mọi người đều cùng tụ ở một nơi.
Mọi người ngơ ngác nhìn tại chỗ, thì ra là có một thiếu niên mặc bạch y đang phiên phiên mà đứng tại cửa vào.
Vóc người của hắn cao gần nhã nhặn, da thịt óng ánh như ngọc, đôi con ngươi đen huyền linh động, sáng như sao, ngũ quan tuyệt thế vô song cùng với khí chất tà mị thâm trầm khiến người khác không thể quên được. Bây giờ mọi người đều có cùng một suy nghĩ: Hắn chính là "sáng tác" kiệt xuất nhất của đấng tạo hoá.
Ánh mắt Y Tiêu Dao nhàn nhạt đảo qua mọi người mọi người đang sững sờ, hỏi:
"Tú bà có ở đây không?"
Tiếng nói cũng không lớn, nhưng âm điệu lại trầm thấp mà giàu từ tính, khiến cho mọi người say mê thêm một trận.
"Ha ha, lần đầu tiên công tử đến đây mà ta lại không thể chạy ra nghênh tiếp sớm hơn, là ta không phải, kính xin công tử thứ lỗi."
Tú bà đi ra từ trong đám người, khom lưng quay về phía Y Tiêu Dao.
Y Tiêu Dao không dấu vết đánh giá tú bà một phen, tuổi khoảng bốn mươi nhưng dư âm phong vận vẫn còn, lại khôn khéo đưa đẩy, xem ra chuyện ngày hôm nay sẽ có chút khó khăn a.
"Ha ha, ma ma đừng nói như vậy. Hôm nay Tiêu Dao mộ danh (*) đến đây, mong rằng ma ma có thể nể nang mặt mũi mà bàn chuyện cùng Tiêu Dao một lát."
(*) Mộ danh: Vì danh tiếng mà đến.
Y Tiêu Dao nói thẳng vào chủ đề.
"Ha ha, theo lời công tử, lẽ nào công tử đặc biệt tới đây là vì nô gia?"
Tú bà giả vờ thẹn thùng nói. Đương hiên, nội tâm bà lại đang phỏng đoán thân phận cùng mục đích của Y Tiêu Dao.
Y Tiêu Dao là người phương nào? Sao lại có thể không nhìn thấu tâm tư của tú bà.
"Hôm nay Tiêu Dao đến đây, tuyệt đối không phải vì chuyện trăng hoa, mà là có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng ma ma, kính xin ma ma nhường cho vài phần mặt mũi."
Tú bà nhấc mắt nhìn Y Tiêu Dao chăm chú, sau đó mở miệng nói:
"Mời công tử đi theo ta."
Y Tiêu Dao đi theo phía sau tú bà đến trước một gian nhà thuần phác.
Sau khi vào cửa, đóng cửa phòng lại, tú bà liền mở miệng hỏi Y Tiêu Dao:
"Xin hỏi công tử muốn thương lượng chuyện gì?"
"Ha ha, Tiêu Dao đến đây là muốn mua lại Tuyệt Hương Các từ tay ma ma."
Y Tiêu Dao lạnh nhạt nói ra ý đồ, hiện nàng đang không có thời gian, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Tú bà nghe Y Tiêu Dao nói xong, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.
"Công tử, Tuyệt Hương Các này của ta, không bán."
A, không ngờ lại là một kẻ muốn đánh chủ ý lên Tuyệt Hương Các.
"Ma ma đừng vội từ chối, trước hết hãy nghe Tiêu Dao nói xong đã. Nếu Tiêu Dao mua lại nơi này, ma ma dĩ nhiên vẫn sẽ là chủ sự ở đây."
Y Tiêu Dao nhìn chăm chú vẻ mặt của tú bà.
Tú bà nghe Y Tiêu Dao nói như thế, tâm trạng nghi hoặc, mặc nhiên để mình là chủ sự nơi này? Chẳng lẽ hắn không phải là người của quốc gia khác phái đến? Không muốn biến Tuyệt Hương Các trở thành công cụ thăm dò tin tức của Ly quốc?
Y Tiêu Dao nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của tú bà, trong lòng hiểu rõ, xem ra là đã từng có người đánh chủ ý lên Tuyệt Hương Các a.
Trong lòng nàng khẽ động:
"Ha ha, ma ma là đang lo lắng Tiêu Dao có tâm địa bất lương."
Y Tiêu Dao khẳng định nói.
Tú bà không đáp, có chút ý vị ngầm thừa nhận.
"Đối với mục đích mà Tiêu Dao mua lại Tuyệt Hương Các, ma ma cứ việc yên tâm. Trong nhà của ta, đại ca và nhị ca đều là rồng phượng trong loài người, mà Tiêu Dao lại là một kẻ vô tích sự, vì lẽ đó ta muốn mua lại Tuyệt Hương Các, phát triển nơi này trở thành thanh lâu to lớn nhất tứ quốc, thành tựu một phen sự nghiệp."
"Thanh lâu to lớn nhất tứ quốc?"
Tú bà không dám tin nhìn về phía Y Tiêu Dao. Mặc dù Tuyệt Hương Các đã là thanh lâu to lớn nhất kinh thành, nhưng nếu nói đến tiếng tăm trong tứ quốc, chỉ sợ là ít ai biết tới.
"Không sai, chỉ cần ma ma bán lại Tuyệt Hương Các cho Tiêu Dao, trong vòng nửa năm, Tiêu Dao nhất định sẽ để Tuyệt Hương Các vang danh tứ quốc."
Y Tiêu Dao tự tin nói.
Tú bà lần thứ hai nhìn chằm chằm Y Tiêu Dao, một lát sau mới mở miệng nói:
"Công tử, nếu ngươi thật sự có thể giúp cho Tuyệt Hương Các phát dương quang đại, việc Hồng Hồng giao Tuyệt Hương Các cho công tử cũng là điều chắc chắn, chỉ là, Hồng Hồng cũng không biết công tử có bản lĩnh như vậy hay không."
Tâm tư tú bà chuyển động, liền báo tên của mình ra. Khiến cho Tuyệt Hương Các vang danh tứ quốc chính là hoài bão mà nàng theo đuổi bấy lâu nay, tiếc là vẫn chưa có cách nào làm được, nếu như vị công tử này thật sự có bản lĩnh đó, giao Tuyệt Hương Các cho hắn thì lại có làm sao?!
"Ha ha, vậy thì cứ quyết định như thế này đi, trước tiên Tiêu Dao sẽ tiếp nhận việc kinh doanh của Tuyệt Hương Các, sau nửa tháng, nếu Hồng di cho rằng Tiêu Dao có bản lĩnh này thì hãy bán Tuyệt Hương Các lại cho Tiêu Dao, thế nào?"
Không nghĩ tới, ở cổ đại cũng có một nữ nhân mạnh mẽ mang hoài bão lớn lao như thế.
"Được."
"Ha ha, Hồng di, hiện tại Tuyệt Hương Các phải tạm dừng kinh doanh bảy ngày, ta cần chỉnh sửa một chút."
"Híc, việc này... Công tử, ở bên ngoài vẫn đang có khách, sợ là... "
"Ngươi đi nói cho bọn họ biết, Tuyệt Hương Các đang tiến hành chỉnh đốn, sau bảy ngày sẽ mở cửa hoạt động lại, đến lúc đó sẽ có tuyệt thế mỹ nhân xuất hiện. Rồi cầm cái này, cho người dẫn bọn họ đến Sơn Hào Hải Vị Các dùng cơm, coi như bồi tội."
Y Tiêu Dao đưa cho Hồng di một khối ngọc bài. Ha ha, đây là tín vật tùy thân của Lạc Chỉ Li, vào tối hôm qua nàng đã bảo Mặc Sĩ Tuyệt Ca "mượn" đến trước, thử xem có dùng được hay không.
"Đây... Đây là tín vật của Lạc Gia nhị thiếu?"
Hồng di tiếp lấy ngọc bài mà Y Tiêu Dao đưa, ngạc nhiên nói. Nàng đã từng thấy qua một lần.
"Đúng vậy."
Y Tiêu Dao hờ hững đáp.
"Ha ha, công tử, Hồng Hồng lập tức đi ngay."
Người có thể nắm giữ tín vật của Lạc Gia nhị thiếu, tất nhiên phải có bản lĩnh. Xem ra, ngày Tuyệt Hương Các dương danh đã không còn xa nữa rồi.
Qua thời gian uống cạn một chén trà, Hồng di đã trở lại trong phòng.
"Công tử, đã an bài thỏa đáng rồi."
"Ừm. Chuẩn bị cho ta một gian phòng nhỏ kín đáo."
"Vâng, mời công tử đi theo Hồng Hồng."
Y Tiêu Dao theo sau Hồng di đến trước một gian phòng nhỏ màu nhạt tinh trí.
"Hừm, không sai, rất tốt."
Y Tiêu Dao nhìn gian phòng nhỏ thanh nhã, gật gù.
"Hồng di, bảy ngày này có khả năng dùng bạc rất cao, đây, ngươi hãy nhận lấy rồi thu xếp cẩn thận."
Y Tiêu Dao đưa hết ngân phiếu cho Hồng di. Ha ha, đây là số bạc thu được ở trên người một số ai đó, vốn là muốn dùng để mua Tuyệt Hương Các, nhưng hiện tại xem ra còn chưa cần dùng tới.
"Vâng."
Hồng di thu ngân phiếu vào trong ngực.
"Hừm, tiếp theo, nên đi đón người của chúng ta lên đài rồi, ha ha... "
Y Tiêu Dao cười khẩy đi xuống lầu.
Hồng di đi theo phía sau Y Tiêu Dao, lên đài? Xem ra công tử đã sớm chuẩn bị mỹ nhân kỹ càng rồi a, chỉ là không biết dạng mỹ nhân ra sao thì mới có thể lọt vào được mắt xanh của công tử.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca vẫn đang thủ ở trên xe ngựa, rặc một bộ dáng dấp lạnh lẽo, nhưng trong lòng hắn thì lại không lạnh lùng được như vậy.
Người phụ nữ kia lại đang làm cái gì, tại sao vừa rồi tất cả mọi người đều ra khỏi Tuyệt Hương Các, có quan hệ gì với nàng không?!
Đúng lúc này, Y Tiêu Dao vừa bước ra, Mặc Sĩ Tuyệt Ca thấy nàng xuất hiện liền lập tức tiến lên nghênh tiếp.
Y Tiêu Dao kỳ quái nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang bước nhanh tới trước người mình:
"Tiểu Ca, đầu ngươi có phải là không thoải mái hay không?"
Ngày hôm nay Mặc Sĩ Tuyệt Ca thực quái dị a.
"Ngươi... Không có."
Tâm trạng Mặc Sĩ Tuyệt Ca ảo não, chính hắn cũng không biết mình bị làm sao, mỗi khi nhìn thấy nữ nhân này thì hắn liền trở nên không bình thường.
"Khụ —, không có chuyện gì là tốt rồi. Ha ha, mau đưa mỹ nhân vào cửa đi thôi!"
Y Tiêu Dao bước lên đi về phía xe ngựa.
Nàng vén rèm xe lên:
"Khà khà, đã để mỹ nhân đợi lâu rồi —!"
Ba người bên trong xe lạnh lùng nhìn Y Tiêu Dao, thậm chí ngay cả Lạc Chỉ Duệ cũng thu hồi bảng hiệu mỉm cười ôn hòa của mình.
Y Tiêu Dao thấy bọn họ như vậy, nhún nhún vai, quay đầu nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca:
"Tiểu Ca, ta mang tiểu Duệ Duệ vào, còn ngươi thì mang tiểu Mộ Mộ cùng tiểu Minh Minh."
Ha ha, vừa rồi nàng có xem qua, Lạc Chỉ Duệ khá đơn bạc, vì lẽ đó hắn hẳn là tương đối nhẹ.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe thấy xưng hô của nàng, khoé miệng giật giật, tiểu Duệ Duệ? Tiểu Mộ Mộ? Tiểu Minh Minh? A, mỗi một người đều là đại nam nhân, sao lại có thể để cho nàng gọi như vậy.
Nhưng hắn tựa hồ đã quên đi, chính mình cũng là "tiểu Ca".
Y Tiêu Dao tiến vào xe ngựa, ôm ngang lấy Lạc Chỉ Duệ. Dựa vào! Tuy rằng nhìn hắn đơn bạc, nhưng ngờ đâu chất lượng lại không nhỏ chút nào a!
Nàng xuống xe ngựa, nhấc bộ chạy vào trong Tuyệt Hương Các.
"Tiểu Duệ Duệ, không ngờ được ngươi lại nặng như vậy, ha ha ——"
Trên mặt Lạc Chỉ Duệ giăng đầy rạng mây đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn theo bóng lưng Y Tiêu Dao, sau đó xoay người, buồn buồn vác Ly Mộ cùng Thượng Quan Thu Minh để trên vai, đi theo phía sau nàng.
Hồng di kinh ngạc mà nhìn mỹ nhân theo lời Y Tiêu Dao nói, ách, đẹp thì tất nhiên là đẹp, nhưng tất cả đều là nam tử a! Hơn nữa, hình như trong đó còn có một người sở hữu dung mạo rất giống Thượng Quan công tử trong tứ đại công tử, còn hai người khác, tựa hồ nàng cũng đã gặp qua ở nơi nào rồi a!
Tiếng lòng Lạc Chỉ Duệ, Ly Mộ cùng Thượng Quan Thu Minh căng thẳng, lẽ nào, hôm nay bọn họ thật sự phải bị...
…
Bên trong gian phòng thanh nhã.
Ba vị mỹ công tử phong hoa tuyệt đại mang ba phong cách khác nhau đang ngồi song song ở trên mép giường không dám nhúc nhích.
Nếu nhìn kỹ, giờ khắc này bọn họ tựa hồ đang nổi giận, sắc mặt đều âm trầm như nhau.
Một thiếu niên có dung nhan càng xuất sắc hơn đứng ở trước giường, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn ba người đang ngồi trên mép giường.
"Ha ha, ba vị mỹ nhân, các ngươi nói, ai sẽ hầu hạ bổn công tử trước tiên đây?"
Y Tiêu Dao nói xong, lại sờ soạng một phát trên từng gương mặt tuấn tú của ba người.
Lúc này, lòng của Ly Mộ, Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh đã nguội một nửa, xem ra hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi.
Tại một bên, Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của ba người Lạc Chỉ Duệ, trong lòng oán thầm: Hừ! Không ra làm sao cả, dung mạo của bổn các chủ cũng rất tốt mà!
Hồng di khẩn trương nhìn chằm chằm gương mặt tuấn lãng của Thượng Quan Thu Minh, vì sao càng nhìn càng giống Thượng Quan công tử vậy nhỉ?
Bên trong đôi mắt sáng như sao của Y Tiêu Dao đột nhiên lóe qua một tia sáng ác liệt, sau đó khuôn mặt yêu nghiệt của nàng trầm xuống.
"Bốp — Bốp — Bốp —"
Quạt giấy trong tay nàng chuyển động nhịp nhàng ở trên đầu của ba người:
"Các ngươi không nghe thấy bổn công tử nói gì sao? Hay không biết trả lời?"
Ha ha, Hoàng Thượng? Quốc sư? Thống lĩnh Ngự Lâm quân? Ở trong mắt Y Tiêu Dao nàng, tất cả đều là —— mây gió!
Ba người bị đánh đầu tiên là sững sờ, sau đó liền nảy sinh tức giận, khuôn mặt vốn không dễ nhìn nay lại càng thêm đen trầm kém sang.
Bọn họ bị đánh?! Hơn nữa tên hỗn đản chết tiệt kia nhất định là cố ý, ai sẽ tin rằng hắn thật sự đã quên là bọn họ đang bị điểm huyệt đạo?!
Mặc Sĩ Tuyệt Ca kinh ngạc nhìn Y Tiêu Dao, tuy rằng xưa nay hắn vẫn biết nàng là một nữ nhân vô lại, nhưng không nghĩ tới nàng lại có thể vô lại đến mức độ này! Bất quá, tựa hồ, còn có chút đáng yêu...
"A! Đúng rồi, hiện tại các mỹ nhân đang bị điểm huyệt đạo a!"
Y Tiêu Dao giả vờ như mới vừa nhận ra điều đó. Nhưng người tinh tường đều biết, nàng, chính là đang cố ý!
"Ha ha, không liên quan, vậy thì bổn công tử đành giải khai giúp các ngươi."
Nàng nói như vừa ban ân huệ lớn lao cho người khác, sau đó giải khai á huyệt của ba người ra.
"Y Tiêu Dao! Ngươi thật là to gan?! Mau thả Trẫm ra!"
Cổ họng Ly Mộ vừa thu được tự do liền quát Y Tiêu Dao.
Y Tiêu Dao nhíu mày:
"Ồ? Mới đây mà Tiểu Mộ Mộ đã không đợi kịp rồi sao? Ha ha, vậy bổn công tử sủng hạnh ngươi trước đi!"
Nàng chậm rãi ghé sát vào Ly Mộ, ý cười quỷ quyệt vẫn luôn treo ở bên môi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dạo này bận quá không có thời gian thở luôn (ಥ_ಥ)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook