Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều
-
Quyển 1 - Chương 29: Phong chi thương
Ly Phong ôm Lạc Chỉ Y trở về phòng của hắn, lấy nước giúp nàng lau sạch vết máu khô ở khóe miệng. Hắn đặt nàng trong ngực một cách mềm nhẹ, dùng gò má của chính mình cọ xát khuôn mặt nhỏ của nàng thấp giọng nỉ non:
"Y, nàng là đang trừng phạt ta sao? Phạt ta không có thấy rõ sự thật nên trách oan nàng? Nha, đúng rồi, còn phạt ta đêm đại hôn đó đã ném nàng vào hoang viên, làm nàng nhận hết tất cả oan ức? A, hình như ta còn đánh nàng mấy chục đại bản... "
Vệt nước mắt cũ trên mặt còn chưa khô thấu, bây giờ lại lần nữa bị những giọt nước mắt mới bao trùm, tại sao mình lại làm nhiều chuyện thương tổn Y như vậy? Hiện tại thật sự rất hối hận, rất hối hận! Nhưng...
"Y, nàng trừng phạt ta như vậy là quá tàn nhẫn rồi... Có thể đổi cái khác được không? Nàng hãy mở mắt ra, ta cho nàng mắng, cho nàng đánh... Nếu như đánh chửi đều không thể nguôi được sự tức giận thì nàng muốn giết ta cũng được mà? Y, mở mắt đi, đổi một sự trừng phạt khác được không? Hức... Hức... Bây giờ nàng trừng phạt thật sự quá nặng, hức... Hức... Ta chịu không nổi a, hức hức... "
Ly Phong vùi đầu ở trong lòng Lạc Chỉ Y mà khóc như một đứa bé. Y, xin đừng dùng phương thức này trừng phạt ta.
Không biết đã khóc qua bao lâu, nước mắt đều thấm ướt cả y phục của Lạc Chỉ Y.
"A... Y, xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý làm bẩn y phục của nàng, ta..ta lập tức thay giúp nàng, đừng nóng giận, đừng nóng giận."
Ly Phong khóc một hồi phát hiện y phục của Lạc Chỉ Y đã bị chính mình làm ướt, tâm trạng sốt ruột.
Đem Lạc Chỉ Y đặt lên giường, động tác lại nhẹ nhàng như vậy, mềm mại như vậy, phảng phất như Lạc Chỉ Y là một búp bê lưu ly, chỉ cần động tác của hắn mạnh một chút thì nàng sẽ vỡ nát ngay lập tức.
Ly Phong từ bên trong giường lấy ra một bộ y phục màu đỏ:
"Y, cái này vốn là ta chuẩn bị để nàng mặc vào hôm nay, ta cũng có một bộ như thế... Y, đến, ta giúp nàng đổi."
Ly Phong nhẹ nhàng giúp Lạc Chỉ Y thay quần áo, xưa nay hắn chưa bao giờ giúp người khác mặc y phục, hơn nữa động tác của hắn rất cẩn thận từng li từng tí nên thay một bộ y phục lại mất nửa canh giờ (một tiếng).
"Y, xin lỗi, là ta quá chậm chạp nên làm nàng bị lạnh rồi, xin lỗi, xin lỗi... Ta, ta làm ấm giúp nàng."
Ly Phong ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Lạc Chỉ Y, tựa hồ muốn đem nhiệt độ của chính mình truyền cho nàng.
"Cốc... Cốc... Phong?"
Âm thanh của Ly Mộ từ ngoài cửa truyền đến.
Toàn bộ tâm tư của Ly Phong đều ở trên người Lạc Chỉ Y nên không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngoài cửa, Ly Mộ, Ly Dạ, Thượng Quan Thu Minh, Lạc Chỉ Li, Lạc Chỉ Duệ cùng Hoa Tưởng Dung nhìn nhau, lẽ nào, Phong sẽ không...
"Rầm!"
Sau một tiếng vang lớn, cửa phòng bị đá văng ra, sáu người lắc mình chạy vào, khi nhìn thấy Ly Phong không có chuyện gì thì mới yên lòng.
Tiếng vang ầm ầm đổi lấy được sự chú ý của Ly Phong, hắn cẩn thận từng li từng tí bảo hộ Lạc Chỉ Y ở trong lòng:
"Các ngươi đang làm cái gì, doạ đến Y thì làm sao bây giờ."
"Phong, ngươi tỉnh táo một chút, hoàng đệ tức (em dâu) đã... "
"Nhị ca, đừng nói nữa."
Ly Phong đánh gãy lời nói của Ly Mộ, vừa nhìn về phía Lạc Chỉ Y trong lòng, ôn nhu nói:
"Y, ta giúp nàng chải tóc được không?"
Ôm lấy Lạc Chỉ Y đi tới trước gương đồng, hắn ngồi ở trên nhuyễn lót dưới đất, đem Lạc Chỉ Y đặt ở trước người mình, nhưng thân thể Lạc Chỉ Y căn bản ngồi không yên, Ly Phong khó khăn điều chỉnh.
Hoa Tưởng Dung đi tới ngồi quỳ chân ở bên cạnh Lạc Chỉ Y, đưa tay cố định lại thân thể mềm mại của nàng, nhìn về phía Ly Phong:
"Chải đi."
Ly Phong cảm kích nhìn về phía Hoa Tưởng Dung:
"Dung, cảm tạ."
Sau đó cầm lấy chiếc lược ngà voi, nhẹ nhàng giúp Lạc Chỉ Y sắp xếp lại mái tóc dài đen óng mềm nhẹ của nàng, khóe miệng nhợt nhạt cong lên:
"Y, ta chải giúp nàng có được không? Mỗi ngày vì nàng chải tóc, mỗi ngày vì nàng thay y phục... Nhưng đáng tiếc ta không hiểu rõ... Bất quá, ta có thể học."
Ly Phong nghĩ mỗi ngày được hầu ở bên người Lạc Chỉ Y, mặt lộ vẻ ngóng trông, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt thoáng nghiêm nghị.
"Ha ha, đúng rồi, Y không thích ta mà! Bất quá không liên quan, ta liền giống như trước đây, trốn ở góc phòng lén lút nhìn nàng là tốt rồi, ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt nàng, chọc nàng phiền lòng đâu."
Vì lẽ đó, Y, ngươi chờ ta một năm, được không? Chờ ta làm xong chuyện nên làm, sau đó sẽ tới tìm nàng, được không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đều không lên tiếng, chỉ là nhìn Ly Phong giúp Lạc Chỉ Y chải tóc, động tác cẩn thận như vậy làm mọi người ở đây đều cảm thấy lòng chua xót, Phong, ngươi thật sự yêu Lạc Chỉ Y đến tận xương tủy máu thịt!
Ly Phong rốt cục chải xong mái tóc dài của Lạc Chỉ Y, lại lần nữa ôm nàng vào trong lòng, nhìn về phía mấy huynh đệ tốt trong phòng:
"Lâm Vận Nhi bị bắt rồi chứ?"
"Hừm, đang ở địa lao."
Lạc Chỉ Li mở miệng. Rốt cục cũng nghĩ đến Lâm Vận Nhi, xem ra không có gì đáng ngại rồi đi!
"Ừm."
Ly Phong ôm lấy Lạc Chỉ Y, đi ra ngoài cửa.
Bên trong địa lao có ba người a, ba người đều đã tổn thương Y, ba người, đều đáng chết! Trong mắt Ly Phong dần hiện ra tinh quang khát máu.
Mấy người phía sau nhìn nhau, ăn ý đi theo.
Địa lao.
Ly Phong sai người đặt một cái ghế rồi ôm Lạc Chỉ Y ngồi xuống, một đôi mắt mang theo tơ máu nhìn ba người quỳ trên mặt đất.
Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li, Hoa Tưởng Dung, Thượng Quan Thu Minh, Ly Mộ cùng Ly Dạ đứng ở phía sau Ly Phong.
"Tam... Tam biểu ca, ta... Ta muốn về nhà."
Hiện tại Lưu Túc không dám nhìn Ly Phong, tam biểu ca như vậy thật đáng sợ.
"Về nhà? Được, ở lại thêm một chút nữa ta sẽ thả ngươi về nhà."
Ly Phong đáp ứng.
Trong lòng Lưu Túc vui vẻ, nhưng cũng trong nháy mắt liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục, bởi vì Ly Phong lại nói tiếp:
"Ngươi đánh vào trên người Y một roi, sau khi trả lại gấp trăm lần, ta liền thả ngươi về nhà."
Ly Phong bình thản nói, sau đó lại dặn dò cai ngục:
"Đem một cái roi da cùng một bình nước muối đến."
"Vâng, vương gia!"
Cai ngục lĩnh mệnh, nhanh chóng lui xuống chuẩn bị đồ vật mà Ly Phong muốn. Sát khí của vương gia hôm nay thật nặng a.
"Tam biểu ca, ngươi không thể đối với ta như vậy... Thả ra ta... Nhị biểu ca, tứ biểu ca, cứu ta... Các ngươi thả ra ta!"
Lưu Túc vừa muốn tránh thoát áp chế của cai ngục, vừa hướng về Ly Mộ cùng Ly Dạ cầu cứu.
Nhưng cũng không có ai để ý nàng. Ngón tay thon dài của Ly Phong khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Lạc Chỉ Y, mềm giọng nhỏ nhẹ nói:
"Y, vốn dự định là để cho nàng xử trí ả ta, có thể... A, bất quá không liên quan, vi phu thay nàng xử trí ả, được không?"
"Vương gia, roi da cùng nước muối đã chuẩn bị tốt."
Cai ngục hướng về Ly Phong phục mệnh.
"Ừm."
Ly Phong giương mắt liếc nhìn roi da trong tay cai ngục cùng bình nước muối để dưới đất, sau đó đứng dậy nói với Lạc Chỉ Duệ đang cách hắn gần nhất:
"Duệ, trước tiên giúp ta chăm sóc Y."
"Ừm."
Lạc Chỉ Duệ đưa tay tiếp nhận Lạc Chỉ Y trong lòng Ly Phong, nhẹ nhàng ôm ở trong ngực mình. Nàng rất nhẹ, rất nhuyễn, trên người còn toả ra hương thơm nhàn nhạt hắn chưa bao giờ ngửi qua, rất thoải mái.
Ly Phong ôn nhu nhìn Lạc Chỉ Y trong lòng Lạc Chỉ Duệ một lúc, xoay người, tiếp lấy roi da đã ngâm nước muối trong tay cai ngục, trong con ngươi một mảnh lạnh lẽo, cùng ôn nhu có thể nhỏ ra nước vừa nãy quả thực là khác nhau một trời một vực.
"Tam... Tam biểu ca... Ngươi, ngươi thật sự là vì nữ nhân đã chết kia... A!"
Lưu Túc còn chưa nói hết lời liền lớn tiếng rít gào. Roi dài trong tay Ly Phong rơi ở trên người nàng ta làm da tróc thịt bong.
Ly Phong nghe Lưu Túc rít gào liền cau mày, Y của hắn xưa nay đều là chính mình nhịn đau đớn, nữ tử làm cho người ta đau lòng như thế dĩ nhiên lại...
Nghĩ đến Lạc Chỉ Y cho dù đau đớn cũng thể hiện vẻ mặt nhẹ như mây gió, tâm tình vốn đã bị phá nát của Ly Phong tựa hồ lại nứt thành nhiều mảnh vỡ hơn.
Roi dài trong tay lần thứ hai ngâm nước muối, nhấc roi lên một lần nữa rơi vào trên người Lưu Túc, một roi này, không chỉ là da tróc thịt bong, nhục dục nứt nẻ mà còn lộ ra một ít thứ màu trắng, là xương.
Lần này Lưu Túc đúng là không gọi nữa, bởi vì nàng còn chưa kêu thành tiếng thì đã ngất đi, chỉ là không tiếng động mà há to miệng.
"A, điểm đau nhỏ ấy cũng không chịu nổi. Người đến! Làm nàng tỉnh lại."
Ly Phong nhìn Lưu Túc ngất đi, lòng cũng không có một tia trắc ẩn.
Cai ngục lấy nước giội cho Lưu Túc tỉnh, Ly Phong lại lần nữa đánh tiếp... Nhiều lần như vậy, bất tỉnh, giội tỉnh, tỉnh rồi, đánh tiếp, roi xuống nứt thịt, roi xuống hiện xương...
Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung, Thượng Quan Thu Minh cùng Lạc Chỉ Duệ hắc tuyến đầy mặt, cái tên Phong này, không phải nói trả lại gấp trăm lần hay sao? Nhưng chiếu theo tình hình như vậy xem ra là ngàn lần còn không đủ đi!
Ngày ấy bọn họ cũng ở đó, tuy nói Lưu Túc ra tay rất nặng nhưng nếu so với lực đạo của Ly Phong thì quả thực là khác nhau một trời một vực, huống chi, roi da còn bị ngâm nước muối...
Chờ sau khi Ly Phong đánh xong một trăm roi, sắc mặt Lưu Túc đã trắng bệch, hai mắt vô thần. Ly Phong bảo cai ngục đem toàn bộ số nước muối còn lại đều giội ở trên người Lưu Túc.
"A!"
Lưu Túc run rẩy toàn thân, bên trong yết hầu phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vì sao không trực tiếp giết nàng, như vậy, quả thực sống còn khó chịu hơn chết....
"Ngươi, đưa nàng về phủ Thủy Thúc."
Ly Phong chỉ vào một tên cai ngục nói.
"Vâng."
Cai ngục nhấc Lưu Túc trên đất lên rồi ra khỏi địa lao.
Ly Phong chuyển mắt, nhìn về phía Lâm Vận Nhi đã sợ đến toàn thân run rẩy cùng nam nhân đã hãm hại Lạc Chỉ Y kia, a, tiếp theo là tới bọn họ rồi.
"Y, nàng là đang trừng phạt ta sao? Phạt ta không có thấy rõ sự thật nên trách oan nàng? Nha, đúng rồi, còn phạt ta đêm đại hôn đó đã ném nàng vào hoang viên, làm nàng nhận hết tất cả oan ức? A, hình như ta còn đánh nàng mấy chục đại bản... "
Vệt nước mắt cũ trên mặt còn chưa khô thấu, bây giờ lại lần nữa bị những giọt nước mắt mới bao trùm, tại sao mình lại làm nhiều chuyện thương tổn Y như vậy? Hiện tại thật sự rất hối hận, rất hối hận! Nhưng...
"Y, nàng trừng phạt ta như vậy là quá tàn nhẫn rồi... Có thể đổi cái khác được không? Nàng hãy mở mắt ra, ta cho nàng mắng, cho nàng đánh... Nếu như đánh chửi đều không thể nguôi được sự tức giận thì nàng muốn giết ta cũng được mà? Y, mở mắt đi, đổi một sự trừng phạt khác được không? Hức... Hức... Bây giờ nàng trừng phạt thật sự quá nặng, hức... Hức... Ta chịu không nổi a, hức hức... "
Ly Phong vùi đầu ở trong lòng Lạc Chỉ Y mà khóc như một đứa bé. Y, xin đừng dùng phương thức này trừng phạt ta.
Không biết đã khóc qua bao lâu, nước mắt đều thấm ướt cả y phục của Lạc Chỉ Y.
"A... Y, xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý làm bẩn y phục của nàng, ta..ta lập tức thay giúp nàng, đừng nóng giận, đừng nóng giận."
Ly Phong khóc một hồi phát hiện y phục của Lạc Chỉ Y đã bị chính mình làm ướt, tâm trạng sốt ruột.
Đem Lạc Chỉ Y đặt lên giường, động tác lại nhẹ nhàng như vậy, mềm mại như vậy, phảng phất như Lạc Chỉ Y là một búp bê lưu ly, chỉ cần động tác của hắn mạnh một chút thì nàng sẽ vỡ nát ngay lập tức.
Ly Phong từ bên trong giường lấy ra một bộ y phục màu đỏ:
"Y, cái này vốn là ta chuẩn bị để nàng mặc vào hôm nay, ta cũng có một bộ như thế... Y, đến, ta giúp nàng đổi."
Ly Phong nhẹ nhàng giúp Lạc Chỉ Y thay quần áo, xưa nay hắn chưa bao giờ giúp người khác mặc y phục, hơn nữa động tác của hắn rất cẩn thận từng li từng tí nên thay một bộ y phục lại mất nửa canh giờ (một tiếng).
"Y, xin lỗi, là ta quá chậm chạp nên làm nàng bị lạnh rồi, xin lỗi, xin lỗi... Ta, ta làm ấm giúp nàng."
Ly Phong ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Lạc Chỉ Y, tựa hồ muốn đem nhiệt độ của chính mình truyền cho nàng.
"Cốc... Cốc... Phong?"
Âm thanh của Ly Mộ từ ngoài cửa truyền đến.
Toàn bộ tâm tư của Ly Phong đều ở trên người Lạc Chỉ Y nên không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngoài cửa, Ly Mộ, Ly Dạ, Thượng Quan Thu Minh, Lạc Chỉ Li, Lạc Chỉ Duệ cùng Hoa Tưởng Dung nhìn nhau, lẽ nào, Phong sẽ không...
"Rầm!"
Sau một tiếng vang lớn, cửa phòng bị đá văng ra, sáu người lắc mình chạy vào, khi nhìn thấy Ly Phong không có chuyện gì thì mới yên lòng.
Tiếng vang ầm ầm đổi lấy được sự chú ý của Ly Phong, hắn cẩn thận từng li từng tí bảo hộ Lạc Chỉ Y ở trong lòng:
"Các ngươi đang làm cái gì, doạ đến Y thì làm sao bây giờ."
"Phong, ngươi tỉnh táo một chút, hoàng đệ tức (em dâu) đã... "
"Nhị ca, đừng nói nữa."
Ly Phong đánh gãy lời nói của Ly Mộ, vừa nhìn về phía Lạc Chỉ Y trong lòng, ôn nhu nói:
"Y, ta giúp nàng chải tóc được không?"
Ôm lấy Lạc Chỉ Y đi tới trước gương đồng, hắn ngồi ở trên nhuyễn lót dưới đất, đem Lạc Chỉ Y đặt ở trước người mình, nhưng thân thể Lạc Chỉ Y căn bản ngồi không yên, Ly Phong khó khăn điều chỉnh.
Hoa Tưởng Dung đi tới ngồi quỳ chân ở bên cạnh Lạc Chỉ Y, đưa tay cố định lại thân thể mềm mại của nàng, nhìn về phía Ly Phong:
"Chải đi."
Ly Phong cảm kích nhìn về phía Hoa Tưởng Dung:
"Dung, cảm tạ."
Sau đó cầm lấy chiếc lược ngà voi, nhẹ nhàng giúp Lạc Chỉ Y sắp xếp lại mái tóc dài đen óng mềm nhẹ của nàng, khóe miệng nhợt nhạt cong lên:
"Y, ta chải giúp nàng có được không? Mỗi ngày vì nàng chải tóc, mỗi ngày vì nàng thay y phục... Nhưng đáng tiếc ta không hiểu rõ... Bất quá, ta có thể học."
Ly Phong nghĩ mỗi ngày được hầu ở bên người Lạc Chỉ Y, mặt lộ vẻ ngóng trông, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt thoáng nghiêm nghị.
"Ha ha, đúng rồi, Y không thích ta mà! Bất quá không liên quan, ta liền giống như trước đây, trốn ở góc phòng lén lút nhìn nàng là tốt rồi, ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt nàng, chọc nàng phiền lòng đâu."
Vì lẽ đó, Y, ngươi chờ ta một năm, được không? Chờ ta làm xong chuyện nên làm, sau đó sẽ tới tìm nàng, được không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đều không lên tiếng, chỉ là nhìn Ly Phong giúp Lạc Chỉ Y chải tóc, động tác cẩn thận như vậy làm mọi người ở đây đều cảm thấy lòng chua xót, Phong, ngươi thật sự yêu Lạc Chỉ Y đến tận xương tủy máu thịt!
Ly Phong rốt cục chải xong mái tóc dài của Lạc Chỉ Y, lại lần nữa ôm nàng vào trong lòng, nhìn về phía mấy huynh đệ tốt trong phòng:
"Lâm Vận Nhi bị bắt rồi chứ?"
"Hừm, đang ở địa lao."
Lạc Chỉ Li mở miệng. Rốt cục cũng nghĩ đến Lâm Vận Nhi, xem ra không có gì đáng ngại rồi đi!
"Ừm."
Ly Phong ôm lấy Lạc Chỉ Y, đi ra ngoài cửa.
Bên trong địa lao có ba người a, ba người đều đã tổn thương Y, ba người, đều đáng chết! Trong mắt Ly Phong dần hiện ra tinh quang khát máu.
Mấy người phía sau nhìn nhau, ăn ý đi theo.
Địa lao.
Ly Phong sai người đặt một cái ghế rồi ôm Lạc Chỉ Y ngồi xuống, một đôi mắt mang theo tơ máu nhìn ba người quỳ trên mặt đất.
Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li, Hoa Tưởng Dung, Thượng Quan Thu Minh, Ly Mộ cùng Ly Dạ đứng ở phía sau Ly Phong.
"Tam... Tam biểu ca, ta... Ta muốn về nhà."
Hiện tại Lưu Túc không dám nhìn Ly Phong, tam biểu ca như vậy thật đáng sợ.
"Về nhà? Được, ở lại thêm một chút nữa ta sẽ thả ngươi về nhà."
Ly Phong đáp ứng.
Trong lòng Lưu Túc vui vẻ, nhưng cũng trong nháy mắt liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục, bởi vì Ly Phong lại nói tiếp:
"Ngươi đánh vào trên người Y một roi, sau khi trả lại gấp trăm lần, ta liền thả ngươi về nhà."
Ly Phong bình thản nói, sau đó lại dặn dò cai ngục:
"Đem một cái roi da cùng một bình nước muối đến."
"Vâng, vương gia!"
Cai ngục lĩnh mệnh, nhanh chóng lui xuống chuẩn bị đồ vật mà Ly Phong muốn. Sát khí của vương gia hôm nay thật nặng a.
"Tam biểu ca, ngươi không thể đối với ta như vậy... Thả ra ta... Nhị biểu ca, tứ biểu ca, cứu ta... Các ngươi thả ra ta!"
Lưu Túc vừa muốn tránh thoát áp chế của cai ngục, vừa hướng về Ly Mộ cùng Ly Dạ cầu cứu.
Nhưng cũng không có ai để ý nàng. Ngón tay thon dài của Ly Phong khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Lạc Chỉ Y, mềm giọng nhỏ nhẹ nói:
"Y, vốn dự định là để cho nàng xử trí ả ta, có thể... A, bất quá không liên quan, vi phu thay nàng xử trí ả, được không?"
"Vương gia, roi da cùng nước muối đã chuẩn bị tốt."
Cai ngục hướng về Ly Phong phục mệnh.
"Ừm."
Ly Phong giương mắt liếc nhìn roi da trong tay cai ngục cùng bình nước muối để dưới đất, sau đó đứng dậy nói với Lạc Chỉ Duệ đang cách hắn gần nhất:
"Duệ, trước tiên giúp ta chăm sóc Y."
"Ừm."
Lạc Chỉ Duệ đưa tay tiếp nhận Lạc Chỉ Y trong lòng Ly Phong, nhẹ nhàng ôm ở trong ngực mình. Nàng rất nhẹ, rất nhuyễn, trên người còn toả ra hương thơm nhàn nhạt hắn chưa bao giờ ngửi qua, rất thoải mái.
Ly Phong ôn nhu nhìn Lạc Chỉ Y trong lòng Lạc Chỉ Duệ một lúc, xoay người, tiếp lấy roi da đã ngâm nước muối trong tay cai ngục, trong con ngươi một mảnh lạnh lẽo, cùng ôn nhu có thể nhỏ ra nước vừa nãy quả thực là khác nhau một trời một vực.
"Tam... Tam biểu ca... Ngươi, ngươi thật sự là vì nữ nhân đã chết kia... A!"
Lưu Túc còn chưa nói hết lời liền lớn tiếng rít gào. Roi dài trong tay Ly Phong rơi ở trên người nàng ta làm da tróc thịt bong.
Ly Phong nghe Lưu Túc rít gào liền cau mày, Y của hắn xưa nay đều là chính mình nhịn đau đớn, nữ tử làm cho người ta đau lòng như thế dĩ nhiên lại...
Nghĩ đến Lạc Chỉ Y cho dù đau đớn cũng thể hiện vẻ mặt nhẹ như mây gió, tâm tình vốn đã bị phá nát của Ly Phong tựa hồ lại nứt thành nhiều mảnh vỡ hơn.
Roi dài trong tay lần thứ hai ngâm nước muối, nhấc roi lên một lần nữa rơi vào trên người Lưu Túc, một roi này, không chỉ là da tróc thịt bong, nhục dục nứt nẻ mà còn lộ ra một ít thứ màu trắng, là xương.
Lần này Lưu Túc đúng là không gọi nữa, bởi vì nàng còn chưa kêu thành tiếng thì đã ngất đi, chỉ là không tiếng động mà há to miệng.
"A, điểm đau nhỏ ấy cũng không chịu nổi. Người đến! Làm nàng tỉnh lại."
Ly Phong nhìn Lưu Túc ngất đi, lòng cũng không có một tia trắc ẩn.
Cai ngục lấy nước giội cho Lưu Túc tỉnh, Ly Phong lại lần nữa đánh tiếp... Nhiều lần như vậy, bất tỉnh, giội tỉnh, tỉnh rồi, đánh tiếp, roi xuống nứt thịt, roi xuống hiện xương...
Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung, Thượng Quan Thu Minh cùng Lạc Chỉ Duệ hắc tuyến đầy mặt, cái tên Phong này, không phải nói trả lại gấp trăm lần hay sao? Nhưng chiếu theo tình hình như vậy xem ra là ngàn lần còn không đủ đi!
Ngày ấy bọn họ cũng ở đó, tuy nói Lưu Túc ra tay rất nặng nhưng nếu so với lực đạo của Ly Phong thì quả thực là khác nhau một trời một vực, huống chi, roi da còn bị ngâm nước muối...
Chờ sau khi Ly Phong đánh xong một trăm roi, sắc mặt Lưu Túc đã trắng bệch, hai mắt vô thần. Ly Phong bảo cai ngục đem toàn bộ số nước muối còn lại đều giội ở trên người Lưu Túc.
"A!"
Lưu Túc run rẩy toàn thân, bên trong yết hầu phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vì sao không trực tiếp giết nàng, như vậy, quả thực sống còn khó chịu hơn chết....
"Ngươi, đưa nàng về phủ Thủy Thúc."
Ly Phong chỉ vào một tên cai ngục nói.
"Vâng."
Cai ngục nhấc Lưu Túc trên đất lên rồi ra khỏi địa lao.
Ly Phong chuyển mắt, nhìn về phía Lâm Vận Nhi đã sợ đến toàn thân run rẩy cùng nam nhân đã hãm hại Lạc Chỉ Y kia, a, tiếp theo là tới bọn họ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook