Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều
-
Quyển 1 - Chương 17: Kế hoạch tiến hành trong âm thầm (3)
Lạc Chỉ Y lôi kéo Thu Nhi, từ cửa sau ra khỏi vương phủ, vừa ra khỏi phủ bước chân liền chậm lại, khôi phục bộ dáng thong dong.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu chơi a?"
"Trước tiên đi lấy quần áo mà ta bảo ngươi đặt may."
Lạc Chỉ Y nhàn nhạt đáp. Ai! Đây là lý do hợp lý nhất rồi đi? Ham mê này của Thu Nhi phải mau mau sửa lại mới được.
"A! Đúng rồi, ách, vậy chúng ta đi đến chỗ của Điệp di lấy đi! Ha ha... "
Thu Nhi cười làm lành, chính mình lại quên, ô ô, tiểu thư sẽ không vì nàng ngốc mà không cần nàng nữa chứ?!
"Hừm, dẫn đường đi!"
Thu Nhi dẫn Lạc Chỉ Y đến trước một tiểu viện cũ nát.
"Điệp di? Điệp di? Ngươi ở đâu?"
Thu Nhi hướng bên trong viện hô to.
"Ai! Nha đầu Thu Nhi đến rồi sao? Điệp di mở cửa liền a!"
Trong viện truyền đến một giọng nữ trung niên.
Cọt kẹt một tiếng, cửa mở ra.
Lạc Chỉ Y nhìn người phụ nữ trước mắt, chừng bốn mươi tuổi, một thân y phục vải thô, tóc thì dùng một nhánh trâm gỗ thô ráp cố định lại. Gò má bên trái có dư âm phong vận, thế nhưng mặt bên phải lại bị in lên hai từ "tiện nhân", làm cho một khuôn mặt phong tình vô hạn bị phá hoại hầu như không còn gì.
"Nha đầu Thu Nhi a... Ách, vị này chính là?"
Điệp di nhìn về phía Lạc Chỉ Y.
"Ha ha, Điệp di, đây là tiểu thư nhà ta, chúng ta tới lấy quần áo."
"Ồ! Là tiểu thư a, đến, mời vào, quần áo đã làm xong rồi, tiểu thư tới xem một chút, có chỗ nào không hài lòng thì ta sẽ sửa chữa."
Điệp di nghiêng người sang, để Lạc Chỉ Y vào cửa.
"Hừm, làm phiền rồi."
Lạc Chỉ Y đi bộ vào trong sân, viện tử này dù thô sơ giản dị nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Điệp di dẫn Lạc Chỉ Y cùng Thu Nhi đi vào một gian phòng, gian nhà rất nhỏ, nhưng bên trong lại chỉnh tề, trưng bày mười mấy kiện quần áo tinh mỹ.
Lạc Chỉ Y vừa vào nhà liền nhìn thấy những bộ quần áo mà nàng đã họa ra, đi lên phía trước, nhẹ nhàng xoa xoa, đây là lễ phục mà nàng thích nhất kiếp trước, bây giờ lại có thể tái hiện ở thời không mấy trăm thậm chí là mấy ngàn năm trước này.
"Oa! Điệp di, những bộ y phục này đẹp quá nha~."
Thu Nhi vừa nhìn thấy một phòng quần áo, đôi mắt liền xuất hiện kim quang.
"Điệp di, thủ nghệ của ngươi rất tốt."
Lạc Chỉ Y không keo kiệt khích lệ. Thật sự rất tốt, giống như đúc kiếp trước.
"Tiểu thư quá khen rồi."
Điệp di thở phào nhẹ nhõm, lúc trước nàng nhìn thấy bản vẽ thì sợ hết hồn, quần áo như vậy có thể mặc không? Sau khi may xong, nàng càng sợ hãi hơn, bởi vì quần áo thật sự rất đẹp, nhưng đẹp thì đẹp, vấn đề là mặc như thế nào a?
Nàng vẫn đang suy nghĩ, không phải do mắt của chính mình có vấn đề nên nhìn lầm bản vẽ, bây giờ, thấy tiểu thư người ta rất hài lòng, tảng đá trong lòng cũng đã yên tâm hơn. Chỉ là, nàng thật sự rất muốn biết, y phục này thật có thể mặc?
"Nha~! Tiểu thư, đây là cái gì? Là... Là quần áo trên bản vẽ do ngươi họa ra?"
Thu Nhi trừng mắt nhìn quần áo trên tay Lạc Chỉ Y, đó là quần áo? Làm sao mặc a!
"Hừm, đúng đấy. Điệp di, có phòng thử quần áo không? Ta phải thử một chút."
Lạc Chỉ Y không để ý tới Thu Nhi đang cả kinh, bình tĩnh hỏi Điệp di. Nàng rất muốn thấy sự "kinh diễm" khi cổ nhân nhìn thấy bộ lễ phục này!
"Phòng thử quần áo? Nếu như không chê, tiểu thư hãy đến trong phòng ta thử xem!"
"Hừm, tốt. Thu Nhi, đi theo, giúp ta thay y phục."
"... Nha!"
Thu Nhi nghe Lạc Chỉ Y nói như vậy liền lập tức khôi phục bình thường, xưa nay tiểu thư đều tự mình mặc quần áo, không để cho nàng hỗ trợ, bây giờ nói như vậy, khẳng định có lời muốn nhắn nhủ.
"Tiểu thư, chính là chỗ này, trước tiên ngươi hãy thử quần áo, ta đi pha bình trà cho các ngươi."
Điệp di đưa Lạc Chỉ Y đến phòng của mình.
"Được, làm phiền Điệp di rồi. Ách, Điệp di, lúc chúng ta đi ra ngoài còn chưa có ăn cơm, ngươi xem, có thể hay không... "
Lạc Chỉ Y nói rõ nàng không chỉ muốn uống trà, nàng còn muốn ăn cơm. Một chút thời gian uống trà làm sao đủ để nàng làm việc a, vậy nên ăn cơm luôn đi!
"Ha ha ha, chỉ cần tiểu thư không chê, xin mời tiểu thư ở lại ăn cơm rồi hãy đi."
Điệp di ngây người một chút, sau đó liền tươi cười hớn hở. Xoay người đi hướng nhà bếp nấu ăn.
Lạc Chỉ Y chờ sau khi Điệp di tiến vào nhà bếp, đi vào gian phòng, đóng cửa lại.
"Thu Nhi, ngươi cùng Điệp di hẳn là rất thân quen, ngươi hãy kể một chút cho ta nghe tình huống của nàng."
Lạc Chỉ Y sau khi vào phòng cũng không vội thay quần áo mà hướng về Thu Nhi hỏi dò chuyện của Điệp di.
"... Nha! Bốn năm trước ta nhận thức Điệp di, có thể nói Điệp di là sư phụ của ta, thủ nghệ của ta là do Điệp di dạy cho. Ha ha, Điệp di không chỉ may quần áo giỏi, thêu thùa cũng rất lợi hại, nhưng tiểu thư cũng nhìn thấy gương mặt Điệp di mặt rồi đó, cũng bởi vì ký tự trên mặt, mỗi khi Điệp di đi tìm công việc làm đều sẽ bị đuổi đi, cũng không ai tìm Điệp di may quần áo, vì lẽ đó Điệp di thật sự rất khổ."
Thu nhi nói tới Điệp di, trên mặt lộ ra nhàn nhạt đau thương.
"Ừm. Ta biết rồi. Thu Nhi, gần nhất ta sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi vương phủ nên trước tiên muốn đưa ngươi đi, hôm nay, ngươi không cần theo ta về vương phủ, ngày mai, Mặc Sĩ Tuyệt Ca sẽ đến đón ngươi rời đi."
Lạc Chỉ Y suy nghĩ một chút, báo cho Thu Nhi biết quyết định của chính mình. Ai! Vốn dự định là ngày mai, thời điểm Mặc Sĩ Tuyệt Ca đến sẽ nói cho nàng, đem nàng đưa đi, thế nhưng về tới vương phủ sẽ tình cờ gặp quản gia, không thể để cho Thu Nhi gặp lại quản gia, vì lẽ đó ngày hôm nay Lạc Chỉ Y sẽ không cho Thu nhi trở lại.
"A?! Tiểu thư, ngươi đã nói sẽ để cho Thu Nhi ở lại bên cạnh ngươi, tại sao... Nha, Thu Nhi biết rồi, Thu Nhi chờ tiểu thư tìm đến Thu Nhi."
Thu nhi nói đến giữa câu liền ngưng, nếu nàng ở lại, có thể sẽ trở thành gánh nặng cho tiểu thư, cho nên nàng liền thỏa hiệp.
"Ừm! Được! Ha ha, tiểu Thu, trước tiên ngươi hãy nhắm mắt lại, chờ thời điểm ta bảo ngươi mở mắt thì ngươi hãy mở!"
Lạc Y xấu xa nở nụ cười.
"Ừm!"
Thu Nhi do dự một chút, thấy chết không sờn tự nhắm hai mắt lại. Vừa rồi nàng nhìn thấy tiểu thư nụ cười quỷ dị kia, nhưng nếu như tiểu thư làm cho nàng đi chết, nàng cũng sẽ không chút do dự mà chết, chớ nói chi là bảo nàng nhắm mắt lại.
Rất lâu sau đó, cửa phòng đóng chặt bị kéo vào, Lạc Chỉ Y bước ra, phía sau là Thu nhi sững sờ ngốc lăng, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Mỹ~ Đẹp quá nha~ Ha ha ha... Đẹp quá~... "
Vừa vặn Điệp di mang cơm nước đến, nhìn thấy Thu Nhi hồn bay phách lạc.
"Ai! Thu Nhi, ngươi làm sao vậy?"
"Ha ha, đẹp quá a~"
Thu Nhi ngây ngô trả lời Điệp di.
"Ha ha, Điệp di, Thu Nhi nói ngươi may quần áo rất đẹp. Không cần để ý đến nàng, chúng ta ăn cơm."
Lạc Chỉ Y thấy Điệp di không rõ, lại nhìn về phía Thu Nhi đang ngơ ngác, nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếp nhận cơm nước trong tay Điệp di.
"Thu Nhi, ăn cơm thôi."
Điệp di lôi kéo Thu Nhi ngồi vào trước bàn.
"Há, được, ăn cơm, ta sắp chết đói rồi."
Thu Nhi vừa nghe đến ăn cơm liền lập tức khôi phục thần trí.
Khóe miệng Lạc Chỉ Y giựt giựt, quả nhiên câu nói "đẹp đến mấy cũng không thể bằng cơm ăn" là chính xác a!
"Oa, ăn thật ngon nha, Điệp di, món ăn ngươi làm vẫn là ngon nhất!"
Thu Nhi nhanh chóng cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Điệp di nhìn Thu Nhi như vậy, đưa tay âm thầm lôi kéo quần áo Thu Nhi. Nha đầu này, sao lại không có bộ dáng nha hoàn a, chủ nhân còn chưa ăn, tự mình lại ăn trước, không sợ bị phạt?
"Điệp di, ngươi làm gì thế a? Đừng kéo y phục của ta, mau ăn a! Ăn thật ngon!"
"Điệp di, ngươi không cần sốt sắng, là ta dạy dỗ nàng thành như vậy, ta không thích những lễ nghi hư vô kia."
Lạc Chỉ Y thông minh cỡ nào, sớm đoán được ý nghĩ trong đáy lòng của Điệp di, mở miệng hóa giải sầu lo. Điệp di là thật lòng quan tâm Thu Nhi!
"Ha ha, Thu Nhi đúng là có một chủ nhân tốt."
Điệp di yên tâm.
"Điệp di có đồng ý giống Thu Nhi như vậy, làm việc ở dưới trướng của ta?"
Lạc Chỉ Y thấy thời cơ đã đến, liền mở miệng hỏi Điệp di.
"Làm việc vì tiểu thư?"
"Hừm, thực không dám giấu giếm, Chỉ Y muốn mở một cửa hàng may mặc, nhưng khổ nỗi không tìm được người nào thích hợp để kinh doanh, hiện nay thấy Điệp di, Chỉ Y cho rằng Điệp di rất thích hợp, hi vọng Điệp di đáp ứng."
Lạc Chỉ Y thành khẩn nói, ngay khi nàng nhìn thấy lễ phục này thì đã quyết định đào bới Điệp di, mở một cửa hàng may mặc, bởi vì mặc kệ là ở hiện đại hay cổ đại thì lấy tiền của nữ nhân vẫn là cách kiếm lời tốt nhất. Thử hỏi nàng sao có thể buông tha cơ hội kiếm tiền tốt như vậy đây?
"Tiểu thư nói giỡn rồi."
Trong mắt Điệp di từng xuất hiện ánh sáng, thế nhưng rất nhanh liền biến mất. Mặt của nàng...
"Ha ha, Điệp di là bởi vì duyên cớ của khuôn mặt mặt sao? Nếu là vì như vậy thì Điệp di không cần lo lắng, Chỉ Y tự tin có thể xóa đi vết thương trên mặt Điệp di."
Lạc Chỉ Y đem tâm tình của Điệp di thu hết vào trong mắt, lời nói ra quả thực chính là đúng bệnh hốt thuốc.
"Vâng... Được! Ta đồng ý làm thủ hạ ở dưới trướng chủ nhân!"
Điệp di nguyên bản muốn chất vấn một trận liền biến thành khẳng định chắc chắn trả lời. Bởi vì nàng nhìn thấy tự tin trên mặt Lạc Chỉ Y, đó là một loại tự tin khiến người ta không nhịn được tin tưởng.
"Ừm! Được! Hôm nay Thu Nhi sẽ ở lại nơi này của ngươi, ngày mai sẽ có người tới đón các ngươi, chờ ta xử lý xong mọi chuyện thì sẽ đi tìm các ngươi."
Lạc Chỉ Y nói xong liền cúi đầu ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Lạc Chỉ Y một mình rời đi trong ánh mắt không muốn của Thu Nhi, trong lòng cũng có chút không muốn, ha ha, quả nhiên là lo lắng.
Lạc Chỉ Y đi trên đường cái phồn hoa, cúi đầu nghĩ chuyện của chính mình. Đột nhiên, một con ngựa cấp tốc hướng về phía nàng vọt tới, Lạc Chỉ Y ngưng thần một chút, nhanh chóng tránh ra, thế nhưng bởi tốc độ của con ngựa quá nhanh, nàng vẫn bị té nằm nhoài, sau đó ở thời điểm nàng còn chưa kịp đứng dậy, một đạo bóng roi lóe qua, trên lưng nàng trúng một roi chặt chẽ vững vàng.
Quần áo bị roi tàn nhẫn đánh phá, lộ ra da dẻ trên lưng. Trên da thịt trơn bóng non mềm chảy ra từng tia từng tia máu tươi, hồng mai bớt cũng bạo lộ ra, hồng mai nhiễm phải máu tươi, càng thêm yêu diễm.
Ngay trong tửu lâu trang nhã phía trên, năm vị tuyệt sắc nam tử đang ăn cơm một cách máy móc, nghe thấy dị động dưới lầu, một vị thanh y thiếu niên khẽ nhíu mày, đi tới trên ban công nhìn xuống phía dưới, một hồng y nữ tử cầm roi đánh về phía bóng người trên đất.
Ánh mắt thanh y thiếu niên lóe lên một tia vô vị, nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ quản một chút, nhưng hiện tại tâm tình của hắn thật không tốt, không muốn quản. Khi xoay người rời đi, đột nhiên hắn nhìn thấy sau khi roi hạ xuống, trên lưng vị nữ tử nằm trên mặt đất có hồng mai bớt, hắn liền kinh hãi.
"Hồng mai bớt! Các ngươi mau tới đây, hồng mai bớt!"
Thanh y thiếu niên này chính là Ly Dạ.
Nghe hắn nói xong, bốn vị nam tử khác cũng bước nhanh tới ban công, là Ly Phong, Thượng Quan Thu Minh, Lạc Chỉ Duệ cùng Hoa Tưởng Dung.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu chơi a?"
"Trước tiên đi lấy quần áo mà ta bảo ngươi đặt may."
Lạc Chỉ Y nhàn nhạt đáp. Ai! Đây là lý do hợp lý nhất rồi đi? Ham mê này của Thu Nhi phải mau mau sửa lại mới được.
"A! Đúng rồi, ách, vậy chúng ta đi đến chỗ của Điệp di lấy đi! Ha ha... "
Thu Nhi cười làm lành, chính mình lại quên, ô ô, tiểu thư sẽ không vì nàng ngốc mà không cần nàng nữa chứ?!
"Hừm, dẫn đường đi!"
Thu Nhi dẫn Lạc Chỉ Y đến trước một tiểu viện cũ nát.
"Điệp di? Điệp di? Ngươi ở đâu?"
Thu Nhi hướng bên trong viện hô to.
"Ai! Nha đầu Thu Nhi đến rồi sao? Điệp di mở cửa liền a!"
Trong viện truyền đến một giọng nữ trung niên.
Cọt kẹt một tiếng, cửa mở ra.
Lạc Chỉ Y nhìn người phụ nữ trước mắt, chừng bốn mươi tuổi, một thân y phục vải thô, tóc thì dùng một nhánh trâm gỗ thô ráp cố định lại. Gò má bên trái có dư âm phong vận, thế nhưng mặt bên phải lại bị in lên hai từ "tiện nhân", làm cho một khuôn mặt phong tình vô hạn bị phá hoại hầu như không còn gì.
"Nha đầu Thu Nhi a... Ách, vị này chính là?"
Điệp di nhìn về phía Lạc Chỉ Y.
"Ha ha, Điệp di, đây là tiểu thư nhà ta, chúng ta tới lấy quần áo."
"Ồ! Là tiểu thư a, đến, mời vào, quần áo đã làm xong rồi, tiểu thư tới xem một chút, có chỗ nào không hài lòng thì ta sẽ sửa chữa."
Điệp di nghiêng người sang, để Lạc Chỉ Y vào cửa.
"Hừm, làm phiền rồi."
Lạc Chỉ Y đi bộ vào trong sân, viện tử này dù thô sơ giản dị nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Điệp di dẫn Lạc Chỉ Y cùng Thu Nhi đi vào một gian phòng, gian nhà rất nhỏ, nhưng bên trong lại chỉnh tề, trưng bày mười mấy kiện quần áo tinh mỹ.
Lạc Chỉ Y vừa vào nhà liền nhìn thấy những bộ quần áo mà nàng đã họa ra, đi lên phía trước, nhẹ nhàng xoa xoa, đây là lễ phục mà nàng thích nhất kiếp trước, bây giờ lại có thể tái hiện ở thời không mấy trăm thậm chí là mấy ngàn năm trước này.
"Oa! Điệp di, những bộ y phục này đẹp quá nha~."
Thu Nhi vừa nhìn thấy một phòng quần áo, đôi mắt liền xuất hiện kim quang.
"Điệp di, thủ nghệ của ngươi rất tốt."
Lạc Chỉ Y không keo kiệt khích lệ. Thật sự rất tốt, giống như đúc kiếp trước.
"Tiểu thư quá khen rồi."
Điệp di thở phào nhẹ nhõm, lúc trước nàng nhìn thấy bản vẽ thì sợ hết hồn, quần áo như vậy có thể mặc không? Sau khi may xong, nàng càng sợ hãi hơn, bởi vì quần áo thật sự rất đẹp, nhưng đẹp thì đẹp, vấn đề là mặc như thế nào a?
Nàng vẫn đang suy nghĩ, không phải do mắt của chính mình có vấn đề nên nhìn lầm bản vẽ, bây giờ, thấy tiểu thư người ta rất hài lòng, tảng đá trong lòng cũng đã yên tâm hơn. Chỉ là, nàng thật sự rất muốn biết, y phục này thật có thể mặc?
"Nha~! Tiểu thư, đây là cái gì? Là... Là quần áo trên bản vẽ do ngươi họa ra?"
Thu Nhi trừng mắt nhìn quần áo trên tay Lạc Chỉ Y, đó là quần áo? Làm sao mặc a!
"Hừm, đúng đấy. Điệp di, có phòng thử quần áo không? Ta phải thử một chút."
Lạc Chỉ Y không để ý tới Thu Nhi đang cả kinh, bình tĩnh hỏi Điệp di. Nàng rất muốn thấy sự "kinh diễm" khi cổ nhân nhìn thấy bộ lễ phục này!
"Phòng thử quần áo? Nếu như không chê, tiểu thư hãy đến trong phòng ta thử xem!"
"Hừm, tốt. Thu Nhi, đi theo, giúp ta thay y phục."
"... Nha!"
Thu Nhi nghe Lạc Chỉ Y nói như vậy liền lập tức khôi phục bình thường, xưa nay tiểu thư đều tự mình mặc quần áo, không để cho nàng hỗ trợ, bây giờ nói như vậy, khẳng định có lời muốn nhắn nhủ.
"Tiểu thư, chính là chỗ này, trước tiên ngươi hãy thử quần áo, ta đi pha bình trà cho các ngươi."
Điệp di đưa Lạc Chỉ Y đến phòng của mình.
"Được, làm phiền Điệp di rồi. Ách, Điệp di, lúc chúng ta đi ra ngoài còn chưa có ăn cơm, ngươi xem, có thể hay không... "
Lạc Chỉ Y nói rõ nàng không chỉ muốn uống trà, nàng còn muốn ăn cơm. Một chút thời gian uống trà làm sao đủ để nàng làm việc a, vậy nên ăn cơm luôn đi!
"Ha ha ha, chỉ cần tiểu thư không chê, xin mời tiểu thư ở lại ăn cơm rồi hãy đi."
Điệp di ngây người một chút, sau đó liền tươi cười hớn hở. Xoay người đi hướng nhà bếp nấu ăn.
Lạc Chỉ Y chờ sau khi Điệp di tiến vào nhà bếp, đi vào gian phòng, đóng cửa lại.
"Thu Nhi, ngươi cùng Điệp di hẳn là rất thân quen, ngươi hãy kể một chút cho ta nghe tình huống của nàng."
Lạc Chỉ Y sau khi vào phòng cũng không vội thay quần áo mà hướng về Thu Nhi hỏi dò chuyện của Điệp di.
"... Nha! Bốn năm trước ta nhận thức Điệp di, có thể nói Điệp di là sư phụ của ta, thủ nghệ của ta là do Điệp di dạy cho. Ha ha, Điệp di không chỉ may quần áo giỏi, thêu thùa cũng rất lợi hại, nhưng tiểu thư cũng nhìn thấy gương mặt Điệp di mặt rồi đó, cũng bởi vì ký tự trên mặt, mỗi khi Điệp di đi tìm công việc làm đều sẽ bị đuổi đi, cũng không ai tìm Điệp di may quần áo, vì lẽ đó Điệp di thật sự rất khổ."
Thu nhi nói tới Điệp di, trên mặt lộ ra nhàn nhạt đau thương.
"Ừm. Ta biết rồi. Thu Nhi, gần nhất ta sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi vương phủ nên trước tiên muốn đưa ngươi đi, hôm nay, ngươi không cần theo ta về vương phủ, ngày mai, Mặc Sĩ Tuyệt Ca sẽ đến đón ngươi rời đi."
Lạc Chỉ Y suy nghĩ một chút, báo cho Thu Nhi biết quyết định của chính mình. Ai! Vốn dự định là ngày mai, thời điểm Mặc Sĩ Tuyệt Ca đến sẽ nói cho nàng, đem nàng đưa đi, thế nhưng về tới vương phủ sẽ tình cờ gặp quản gia, không thể để cho Thu Nhi gặp lại quản gia, vì lẽ đó ngày hôm nay Lạc Chỉ Y sẽ không cho Thu nhi trở lại.
"A?! Tiểu thư, ngươi đã nói sẽ để cho Thu Nhi ở lại bên cạnh ngươi, tại sao... Nha, Thu Nhi biết rồi, Thu Nhi chờ tiểu thư tìm đến Thu Nhi."
Thu nhi nói đến giữa câu liền ngưng, nếu nàng ở lại, có thể sẽ trở thành gánh nặng cho tiểu thư, cho nên nàng liền thỏa hiệp.
"Ừm! Được! Ha ha, tiểu Thu, trước tiên ngươi hãy nhắm mắt lại, chờ thời điểm ta bảo ngươi mở mắt thì ngươi hãy mở!"
Lạc Y xấu xa nở nụ cười.
"Ừm!"
Thu Nhi do dự một chút, thấy chết không sờn tự nhắm hai mắt lại. Vừa rồi nàng nhìn thấy tiểu thư nụ cười quỷ dị kia, nhưng nếu như tiểu thư làm cho nàng đi chết, nàng cũng sẽ không chút do dự mà chết, chớ nói chi là bảo nàng nhắm mắt lại.
Rất lâu sau đó, cửa phòng đóng chặt bị kéo vào, Lạc Chỉ Y bước ra, phía sau là Thu nhi sững sờ ngốc lăng, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Mỹ~ Đẹp quá nha~ Ha ha ha... Đẹp quá~... "
Vừa vặn Điệp di mang cơm nước đến, nhìn thấy Thu Nhi hồn bay phách lạc.
"Ai! Thu Nhi, ngươi làm sao vậy?"
"Ha ha, đẹp quá a~"
Thu Nhi ngây ngô trả lời Điệp di.
"Ha ha, Điệp di, Thu Nhi nói ngươi may quần áo rất đẹp. Không cần để ý đến nàng, chúng ta ăn cơm."
Lạc Chỉ Y thấy Điệp di không rõ, lại nhìn về phía Thu Nhi đang ngơ ngác, nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếp nhận cơm nước trong tay Điệp di.
"Thu Nhi, ăn cơm thôi."
Điệp di lôi kéo Thu Nhi ngồi vào trước bàn.
"Há, được, ăn cơm, ta sắp chết đói rồi."
Thu Nhi vừa nghe đến ăn cơm liền lập tức khôi phục thần trí.
Khóe miệng Lạc Chỉ Y giựt giựt, quả nhiên câu nói "đẹp đến mấy cũng không thể bằng cơm ăn" là chính xác a!
"Oa, ăn thật ngon nha, Điệp di, món ăn ngươi làm vẫn là ngon nhất!"
Thu Nhi nhanh chóng cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Điệp di nhìn Thu Nhi như vậy, đưa tay âm thầm lôi kéo quần áo Thu Nhi. Nha đầu này, sao lại không có bộ dáng nha hoàn a, chủ nhân còn chưa ăn, tự mình lại ăn trước, không sợ bị phạt?
"Điệp di, ngươi làm gì thế a? Đừng kéo y phục của ta, mau ăn a! Ăn thật ngon!"
"Điệp di, ngươi không cần sốt sắng, là ta dạy dỗ nàng thành như vậy, ta không thích những lễ nghi hư vô kia."
Lạc Chỉ Y thông minh cỡ nào, sớm đoán được ý nghĩ trong đáy lòng của Điệp di, mở miệng hóa giải sầu lo. Điệp di là thật lòng quan tâm Thu Nhi!
"Ha ha, Thu Nhi đúng là có một chủ nhân tốt."
Điệp di yên tâm.
"Điệp di có đồng ý giống Thu Nhi như vậy, làm việc ở dưới trướng của ta?"
Lạc Chỉ Y thấy thời cơ đã đến, liền mở miệng hỏi Điệp di.
"Làm việc vì tiểu thư?"
"Hừm, thực không dám giấu giếm, Chỉ Y muốn mở một cửa hàng may mặc, nhưng khổ nỗi không tìm được người nào thích hợp để kinh doanh, hiện nay thấy Điệp di, Chỉ Y cho rằng Điệp di rất thích hợp, hi vọng Điệp di đáp ứng."
Lạc Chỉ Y thành khẩn nói, ngay khi nàng nhìn thấy lễ phục này thì đã quyết định đào bới Điệp di, mở một cửa hàng may mặc, bởi vì mặc kệ là ở hiện đại hay cổ đại thì lấy tiền của nữ nhân vẫn là cách kiếm lời tốt nhất. Thử hỏi nàng sao có thể buông tha cơ hội kiếm tiền tốt như vậy đây?
"Tiểu thư nói giỡn rồi."
Trong mắt Điệp di từng xuất hiện ánh sáng, thế nhưng rất nhanh liền biến mất. Mặt của nàng...
"Ha ha, Điệp di là bởi vì duyên cớ của khuôn mặt mặt sao? Nếu là vì như vậy thì Điệp di không cần lo lắng, Chỉ Y tự tin có thể xóa đi vết thương trên mặt Điệp di."
Lạc Chỉ Y đem tâm tình của Điệp di thu hết vào trong mắt, lời nói ra quả thực chính là đúng bệnh hốt thuốc.
"Vâng... Được! Ta đồng ý làm thủ hạ ở dưới trướng chủ nhân!"
Điệp di nguyên bản muốn chất vấn một trận liền biến thành khẳng định chắc chắn trả lời. Bởi vì nàng nhìn thấy tự tin trên mặt Lạc Chỉ Y, đó là một loại tự tin khiến người ta không nhịn được tin tưởng.
"Ừm! Được! Hôm nay Thu Nhi sẽ ở lại nơi này của ngươi, ngày mai sẽ có người tới đón các ngươi, chờ ta xử lý xong mọi chuyện thì sẽ đi tìm các ngươi."
Lạc Chỉ Y nói xong liền cúi đầu ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Lạc Chỉ Y một mình rời đi trong ánh mắt không muốn của Thu Nhi, trong lòng cũng có chút không muốn, ha ha, quả nhiên là lo lắng.
Lạc Chỉ Y đi trên đường cái phồn hoa, cúi đầu nghĩ chuyện của chính mình. Đột nhiên, một con ngựa cấp tốc hướng về phía nàng vọt tới, Lạc Chỉ Y ngưng thần một chút, nhanh chóng tránh ra, thế nhưng bởi tốc độ của con ngựa quá nhanh, nàng vẫn bị té nằm nhoài, sau đó ở thời điểm nàng còn chưa kịp đứng dậy, một đạo bóng roi lóe qua, trên lưng nàng trúng một roi chặt chẽ vững vàng.
Quần áo bị roi tàn nhẫn đánh phá, lộ ra da dẻ trên lưng. Trên da thịt trơn bóng non mềm chảy ra từng tia từng tia máu tươi, hồng mai bớt cũng bạo lộ ra, hồng mai nhiễm phải máu tươi, càng thêm yêu diễm.
Ngay trong tửu lâu trang nhã phía trên, năm vị tuyệt sắc nam tử đang ăn cơm một cách máy móc, nghe thấy dị động dưới lầu, một vị thanh y thiếu niên khẽ nhíu mày, đi tới trên ban công nhìn xuống phía dưới, một hồng y nữ tử cầm roi đánh về phía bóng người trên đất.
Ánh mắt thanh y thiếu niên lóe lên một tia vô vị, nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ quản một chút, nhưng hiện tại tâm tình của hắn thật không tốt, không muốn quản. Khi xoay người rời đi, đột nhiên hắn nhìn thấy sau khi roi hạ xuống, trên lưng vị nữ tử nằm trên mặt đất có hồng mai bớt, hắn liền kinh hãi.
"Hồng mai bớt! Các ngươi mau tới đây, hồng mai bớt!"
Thanh y thiếu niên này chính là Ly Dạ.
Nghe hắn nói xong, bốn vị nam tử khác cũng bước nhanh tới ban công, là Ly Phong, Thượng Quan Thu Minh, Lạc Chỉ Duệ cùng Hoa Tưởng Dung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook