Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều
-
Quyển 1 - Chương 15: Kế hoạch tiến hành trong âm thầm (1)
"Ngươi... Ai! Ta tới cùng ngươi dùng bữa, ngươi từ buổi chiều hôm qua đến hiện tại cũng chưa ăn chút gì"
Ly Phong nghe thấy ngữ khí không ưa của nàng, tuy rằng tức giận không ngớt, thế nhưng ai bảo hắn lo lắng nàng đói bụng, ai bảo hắn không quản được trái tim của chính mình. Khẽ thở dài, đem tức giận đè xuống, nhỏ nhẹ nói với Lạc Chỉ Y.
Ly Phong vừa dứt lời, nha hoàn phía sau nối đuôi nhau bưng thức ăn vào, sau khi đem đồ ăn để lên bàn liền nhanh chóng lui ra.
Lạc Chỉ Y nhíu mày nhìn sơn hào hải vị trân quý đầy bàn, Thu Nhi còn bị thương, không thể ăn những thứ này.
"Yên tâm, Dung đã viết phương thuốc giải độc, nhà bếp đang nấu, ta bảo quản gia chờ ở nơi đó, khi nấu xong sẽ đưa tới."
Ly Phong nhìn ra tâm tư của nàng, mở miệng giải thích.
"Dược thiện?"
Hoa Tưởng Dung nói có dược thiện lúc nào?
"Ừm! Dung nói những việc này không cần khiến ngươi bận lòng, giao cho nhà bếp là được rồi. Chiều qua đến giờ chưa ăn gì, ngươi khẳng định rất đói bụng, trước tiên nên dùng bữa đi!"
Ly Phong giải thích xong nghi hoặc của Lạc Chỉ Y, dắt tay của nàng, chỉ hai ba bước đã đi tới trước bàn, giúp nàng ngồi xuống.
Trong lòng Lạc Chỉ Y cảnh giác mãnh liệt, bọn họ quan tâm như thế, là có mục đích gì?
Bất quá, coi như có mục đích gì cũng không liên quan, bởi vì rất nhanh nàng sẽ có thể "biến mất" trên thế giới này, vì lẽ đó không cần phải để ý đến mục đích của bọn họ.
"Vương gia, còn nửa tháng nữa là sinh nhật của ngươi phải không?"
Lạc Chỉ Y đang ăn cơm, giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng hỏi Ly Phong.
"Ngươi... A... Ngươi biết?! Ha ha... "
Thần tình của Ly Phong kích động, nàng biết sinh nhật của hắn, trong lòng nàng có hắn, ha ha...
"Ân, vậy sẽ có những ai đến vương phủ?"
Đối với vẻ kích động cùng nụ cười của Ly Phong thì Lạc Chỉ Y rất không rõ, chỉ là sinh nhật thôi mà, tại sao còn kích động như thế?
Bất quá nàng không có hứng thú đối với chuyện của hắn, vì lẽ đó liền đi vào đề tài chính rất nhanh.
"Người đến sẽ rất nhiều a."
Cảm tình của hắn cùng Dạ và Mộ rất tốt, đây là điều mọi người đều biết nên hàng năm sinh nhật của hắn sẽ có rất nhiều quan chức đến vương phủ.
"Vậy cha ta sẽ đến chứ?"
Lạc Chỉ Y tiếp tục hỏi.
"A, đương nhiên. Nhớ nhà rồi sao?"
Ly Phong cười khẽ, nàng gả đến vương phủ cũng không ít ngày rồi, lần trước ở hoàng cung nhìn thấy lão sư cũng không có nói chuyện, hẳn là rất nhớ đi?
Lạc Chỉ Y nghe được đáp án mình muốn liền không hỏi nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
"Nếu như thực sự rất nhớ, hôm nay ta cùng ngươi về Tướng phủ thăm lão sư chịu không?"
Ly Phong thấy Lạc Chỉ Y cúi đầu không để ý chính mình, chỉ nghĩ rằng nàng khổ sở vì nhớ nhà nên lời nói càng thêm ôn nhu.
Lạc Chỉ Y trong lòng phiền chán, bệnh thần kinh, thật dài dòng, không thấy mình không muốn để ý đến hắn sao? Còn ác tâm dùng lời thoại mang khẩu khí tự nhủ như vậy.
"Vương gia, dược thiện đã nấu xong rồi."
Quản gia đến liền đánh gãy sự ôn nhu của Ly Phong đối với Lạc Chỉ Y.
"Đưa cho ta."
Lạc Chỉ Y nghe thấy dược thiện của Thu Nhi đã xong liền vội vàng đứng lên, đi tới trước người quản gia, nắm lấy cái bát quản gia nâng trong tay.
"Để nha hoàn cho ăn Thu Nhi ăn đi, trước tiên ngươi hãy ăn cơm..."
"Ta ăn no rồi."
Lạc Chỉ Y cắt lời Ly Phong, bưng dược thiện đi vào phòng ngủ, cũng không liếc hắn một cái.
Ly Phong mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì. Ánh mắt lóe lên một tia bi thương, nàng tại sao không nhìn hắn? Cũng không ăn một miếng cơm?
Hắn đến đây cùng nàng dùng bữa nhưng tại sao nàng không có một chút dấu hiệu cảm động nào?
Nàng quan tâm đối với một nha hoàn như thế, nhưng tại sao lại làm như không thấy đối với hắn?
Nếu như người bị thương chính là hắn, nàng sẽ quan tâm như vậy sao? Sẽ đích thân đút thức ăn cho chính mình sao?
Nhìn thức ăn do chính hắn tự mình sắp xếp trên bàn, hầu như vẫn chưa có động tới, nhắm mắt lại, khẽ thở dài một cái.
"Quản gia, dọn dẹp rồi đi thôi."
Dứt lời Ly Phong liền xoay người rời khỏi hoang viên.
"Tiểu thư, Thu Nhi có thể tự mình ăn, ngươi đi bồi vương gia dùng bữa đi."
Phòng ngủ này cùng nhà ăn kỳ thực có thể nói là một gian phòng, bởi vì chỉ có nửa bức tường che đi tầm mắt nên sự tình phát sinh trong thính phòng Thu Nhi đều biết.
"Đừng dông dài, nếu nói nữa liền đem ngươi ném đi mất."
Lạc Chỉ Y uy hiếp.
Thu Nhi thấy Lạc Chỉ Y nói như vậy, ngoan ngoãn không nói thêm nữa, há mồm ăn dược thiện Lạc Chỉ Y đưa tới. Không ai nói câu gì, chỉ có đôi khi truyền đến âm thanh nhai nghiền ngẫm.
Lạc Chỉ Y chờ Thu nhi ăn xong, xoay người đem bát để xuống.
Chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Thu Nhi... Kế tiếp, ngươi nên lắng tai nghe lời ta nói. Kỳ thực tam tiểu thư Lạc Chỉ Y của Tướng phủ đã chết rồi, ta không phải nàng, chí ít ta là linh hồn, tuy rằng thân thể này là của nàng, thế nhưng linh hồn là ta - Lạc Chỉ Y đến từ mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm sau, mà ta cũng không phải tiểu thư của ngươi."
Âm thanh của Lạc Chỉ Y nhìn như không gợn sóng nhưng chỉ có nàng tự biết, nội tâm của nàng rất hồi hộp, nếu như Thu Nhi không để ý sinh mệnh che chở chỉ là chủ nhân trước đây của thân thể này - Tướng phủ tam tiểu thư, Thu Nhi chỉ là phụng dưỡng chủ nhân vậy thì nàng nên làm gì?
Hai đời làm người, lần đầu tiên Lạc Chỉ Y quyết định muốn cho một người chạm đến nội tâm của mình, nếu như...
"A?! Tiểu thư, ngươi còn có thể trở về không?"
Thanh âm lo lắng của Thu Nhi đánh gãy tâm tư đang tung bay của Lạc Chỉ Y.
"Ta cũng không biết."
Lạc Chỉ Y nhất thời chưa phản ứng lại, phản ứng của Thu Nhi cùng dự tính của nàng căn bản không giống nhau, tiểu nha đầu này lại quan tâm chính mình còn có thể trở về hay không.
"A?! Ô ô ô... Tiểu thư... Ô ô ô... Tại sao ngươi có thể không biết? Không phải ngươi nói sẽ cho Thu Nhi ở bên cạnh ngươi mãi mãi sao? Ô ô ô... "
Thu Nhi khóc đến tan nát cõi lòng.
"Đừng khóc, ta thật sự không biết. Bất quá, ta đáp ứng ngươi, sẽ toàn lực lưu lại nơi này."
Lạc Chỉ Y bất đắc dĩ nói, tiếng khóc của nha đầu này thật là khó để nghe, có phải mình đã lượm về một cái phiền phức?
"Thật sự?"
Thu Nhi nghe Lạc Chỉ Y nói như vậy, lập tức không khóc nữa, dùng âm thanh mang theo giọng mũi hỏi, thế nhưng trái tim của nàng đã yên tâm, tiểu thư đem hết toàn lực để lưu lại, nàng tin tưởng nhất định tiểu thư sẽ làm được.
"Ừm. Bất quá, ngươi thật sự không để ý ta không phải là tiểu thư chân chính của ngươi?"
"Chỉ có tiểu thư hiện tại mới là tiểu thư của Thu Nhi! Tuy rằng lão gia có ân cứu mạng với Thu Nhi, thế nhưng... ở trong lòng Thu Nhi, tiểu thư so với những thứ này quan trọng hơn nhiều!"
Thu nhi kiên định nói, Thừa Tướng cứu chính mình chỉ là cho mình một cái mạng, mà tiểu thư cho mình chính là lơ đãng ấm áp cùng tín ngưỡng trong cuộc sống!
Tiểu thư chính là tín ngưỡng của nàng!
"Nha~! Tiểu Thu, ngươi thật đáng yêu! Đến đây! Để bổn tiểu thư hôn một cái~!"
Tâm tình Lạc Chỉ Y rất cảm động, liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai ở trên mặt Thu Nhi hạ xuống một nụ hôn ngượng ngùng.
Ở trong lòng nha đầu này, chính mình so với ân cứu mạng còn quan trọng hơn, ha ha, cảm giác rất thành công a, liền cứ như vậy hôn hôn~
"Tiểu...Tiểu...Tiểu...Tiểu thư!"
Gương mặt Thu Nhi đỏ chót, không thích ứng với việc trêu người như vậy!
"Ha ha... "
Lạc Chỉ Y nhìn bộ dạng cô dâu nhỏ của Thu Nhi, cười to không ngừng, nha đầu này, cũng quá đáng yêu rồi đi?
Sau này phải tìm cho nàng một nhà chồng thật tốt mới được!
"Ha ha ha... "
Thu Nhi thấy Lạc Chỉ Y cười từ tận chân tâm, cũng ngây ngốc cười theo, tiểu thư cười lên thật là mỹ...
Ly Phong nghe thấy ngữ khí không ưa của nàng, tuy rằng tức giận không ngớt, thế nhưng ai bảo hắn lo lắng nàng đói bụng, ai bảo hắn không quản được trái tim của chính mình. Khẽ thở dài, đem tức giận đè xuống, nhỏ nhẹ nói với Lạc Chỉ Y.
Ly Phong vừa dứt lời, nha hoàn phía sau nối đuôi nhau bưng thức ăn vào, sau khi đem đồ ăn để lên bàn liền nhanh chóng lui ra.
Lạc Chỉ Y nhíu mày nhìn sơn hào hải vị trân quý đầy bàn, Thu Nhi còn bị thương, không thể ăn những thứ này.
"Yên tâm, Dung đã viết phương thuốc giải độc, nhà bếp đang nấu, ta bảo quản gia chờ ở nơi đó, khi nấu xong sẽ đưa tới."
Ly Phong nhìn ra tâm tư của nàng, mở miệng giải thích.
"Dược thiện?"
Hoa Tưởng Dung nói có dược thiện lúc nào?
"Ừm! Dung nói những việc này không cần khiến ngươi bận lòng, giao cho nhà bếp là được rồi. Chiều qua đến giờ chưa ăn gì, ngươi khẳng định rất đói bụng, trước tiên nên dùng bữa đi!"
Ly Phong giải thích xong nghi hoặc của Lạc Chỉ Y, dắt tay của nàng, chỉ hai ba bước đã đi tới trước bàn, giúp nàng ngồi xuống.
Trong lòng Lạc Chỉ Y cảnh giác mãnh liệt, bọn họ quan tâm như thế, là có mục đích gì?
Bất quá, coi như có mục đích gì cũng không liên quan, bởi vì rất nhanh nàng sẽ có thể "biến mất" trên thế giới này, vì lẽ đó không cần phải để ý đến mục đích của bọn họ.
"Vương gia, còn nửa tháng nữa là sinh nhật của ngươi phải không?"
Lạc Chỉ Y đang ăn cơm, giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng hỏi Ly Phong.
"Ngươi... A... Ngươi biết?! Ha ha... "
Thần tình của Ly Phong kích động, nàng biết sinh nhật của hắn, trong lòng nàng có hắn, ha ha...
"Ân, vậy sẽ có những ai đến vương phủ?"
Đối với vẻ kích động cùng nụ cười của Ly Phong thì Lạc Chỉ Y rất không rõ, chỉ là sinh nhật thôi mà, tại sao còn kích động như thế?
Bất quá nàng không có hứng thú đối với chuyện của hắn, vì lẽ đó liền đi vào đề tài chính rất nhanh.
"Người đến sẽ rất nhiều a."
Cảm tình của hắn cùng Dạ và Mộ rất tốt, đây là điều mọi người đều biết nên hàng năm sinh nhật của hắn sẽ có rất nhiều quan chức đến vương phủ.
"Vậy cha ta sẽ đến chứ?"
Lạc Chỉ Y tiếp tục hỏi.
"A, đương nhiên. Nhớ nhà rồi sao?"
Ly Phong cười khẽ, nàng gả đến vương phủ cũng không ít ngày rồi, lần trước ở hoàng cung nhìn thấy lão sư cũng không có nói chuyện, hẳn là rất nhớ đi?
Lạc Chỉ Y nghe được đáp án mình muốn liền không hỏi nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
"Nếu như thực sự rất nhớ, hôm nay ta cùng ngươi về Tướng phủ thăm lão sư chịu không?"
Ly Phong thấy Lạc Chỉ Y cúi đầu không để ý chính mình, chỉ nghĩ rằng nàng khổ sở vì nhớ nhà nên lời nói càng thêm ôn nhu.
Lạc Chỉ Y trong lòng phiền chán, bệnh thần kinh, thật dài dòng, không thấy mình không muốn để ý đến hắn sao? Còn ác tâm dùng lời thoại mang khẩu khí tự nhủ như vậy.
"Vương gia, dược thiện đã nấu xong rồi."
Quản gia đến liền đánh gãy sự ôn nhu của Ly Phong đối với Lạc Chỉ Y.
"Đưa cho ta."
Lạc Chỉ Y nghe thấy dược thiện của Thu Nhi đã xong liền vội vàng đứng lên, đi tới trước người quản gia, nắm lấy cái bát quản gia nâng trong tay.
"Để nha hoàn cho ăn Thu Nhi ăn đi, trước tiên ngươi hãy ăn cơm..."
"Ta ăn no rồi."
Lạc Chỉ Y cắt lời Ly Phong, bưng dược thiện đi vào phòng ngủ, cũng không liếc hắn một cái.
Ly Phong mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì. Ánh mắt lóe lên một tia bi thương, nàng tại sao không nhìn hắn? Cũng không ăn một miếng cơm?
Hắn đến đây cùng nàng dùng bữa nhưng tại sao nàng không có một chút dấu hiệu cảm động nào?
Nàng quan tâm đối với một nha hoàn như thế, nhưng tại sao lại làm như không thấy đối với hắn?
Nếu như người bị thương chính là hắn, nàng sẽ quan tâm như vậy sao? Sẽ đích thân đút thức ăn cho chính mình sao?
Nhìn thức ăn do chính hắn tự mình sắp xếp trên bàn, hầu như vẫn chưa có động tới, nhắm mắt lại, khẽ thở dài một cái.
"Quản gia, dọn dẹp rồi đi thôi."
Dứt lời Ly Phong liền xoay người rời khỏi hoang viên.
"Tiểu thư, Thu Nhi có thể tự mình ăn, ngươi đi bồi vương gia dùng bữa đi."
Phòng ngủ này cùng nhà ăn kỳ thực có thể nói là một gian phòng, bởi vì chỉ có nửa bức tường che đi tầm mắt nên sự tình phát sinh trong thính phòng Thu Nhi đều biết.
"Đừng dông dài, nếu nói nữa liền đem ngươi ném đi mất."
Lạc Chỉ Y uy hiếp.
Thu Nhi thấy Lạc Chỉ Y nói như vậy, ngoan ngoãn không nói thêm nữa, há mồm ăn dược thiện Lạc Chỉ Y đưa tới. Không ai nói câu gì, chỉ có đôi khi truyền đến âm thanh nhai nghiền ngẫm.
Lạc Chỉ Y chờ Thu nhi ăn xong, xoay người đem bát để xuống.
Chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Thu Nhi... Kế tiếp, ngươi nên lắng tai nghe lời ta nói. Kỳ thực tam tiểu thư Lạc Chỉ Y của Tướng phủ đã chết rồi, ta không phải nàng, chí ít ta là linh hồn, tuy rằng thân thể này là của nàng, thế nhưng linh hồn là ta - Lạc Chỉ Y đến từ mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm sau, mà ta cũng không phải tiểu thư của ngươi."
Âm thanh của Lạc Chỉ Y nhìn như không gợn sóng nhưng chỉ có nàng tự biết, nội tâm của nàng rất hồi hộp, nếu như Thu Nhi không để ý sinh mệnh che chở chỉ là chủ nhân trước đây của thân thể này - Tướng phủ tam tiểu thư, Thu Nhi chỉ là phụng dưỡng chủ nhân vậy thì nàng nên làm gì?
Hai đời làm người, lần đầu tiên Lạc Chỉ Y quyết định muốn cho một người chạm đến nội tâm của mình, nếu như...
"A?! Tiểu thư, ngươi còn có thể trở về không?"
Thanh âm lo lắng của Thu Nhi đánh gãy tâm tư đang tung bay của Lạc Chỉ Y.
"Ta cũng không biết."
Lạc Chỉ Y nhất thời chưa phản ứng lại, phản ứng của Thu Nhi cùng dự tính của nàng căn bản không giống nhau, tiểu nha đầu này lại quan tâm chính mình còn có thể trở về hay không.
"A?! Ô ô ô... Tiểu thư... Ô ô ô... Tại sao ngươi có thể không biết? Không phải ngươi nói sẽ cho Thu Nhi ở bên cạnh ngươi mãi mãi sao? Ô ô ô... "
Thu Nhi khóc đến tan nát cõi lòng.
"Đừng khóc, ta thật sự không biết. Bất quá, ta đáp ứng ngươi, sẽ toàn lực lưu lại nơi này."
Lạc Chỉ Y bất đắc dĩ nói, tiếng khóc của nha đầu này thật là khó để nghe, có phải mình đã lượm về một cái phiền phức?
"Thật sự?"
Thu Nhi nghe Lạc Chỉ Y nói như vậy, lập tức không khóc nữa, dùng âm thanh mang theo giọng mũi hỏi, thế nhưng trái tim của nàng đã yên tâm, tiểu thư đem hết toàn lực để lưu lại, nàng tin tưởng nhất định tiểu thư sẽ làm được.
"Ừm. Bất quá, ngươi thật sự không để ý ta không phải là tiểu thư chân chính của ngươi?"
"Chỉ có tiểu thư hiện tại mới là tiểu thư của Thu Nhi! Tuy rằng lão gia có ân cứu mạng với Thu Nhi, thế nhưng... ở trong lòng Thu Nhi, tiểu thư so với những thứ này quan trọng hơn nhiều!"
Thu nhi kiên định nói, Thừa Tướng cứu chính mình chỉ là cho mình một cái mạng, mà tiểu thư cho mình chính là lơ đãng ấm áp cùng tín ngưỡng trong cuộc sống!
Tiểu thư chính là tín ngưỡng của nàng!
"Nha~! Tiểu Thu, ngươi thật đáng yêu! Đến đây! Để bổn tiểu thư hôn một cái~!"
Tâm tình Lạc Chỉ Y rất cảm động, liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai ở trên mặt Thu Nhi hạ xuống một nụ hôn ngượng ngùng.
Ở trong lòng nha đầu này, chính mình so với ân cứu mạng còn quan trọng hơn, ha ha, cảm giác rất thành công a, liền cứ như vậy hôn hôn~
"Tiểu...Tiểu...Tiểu...Tiểu thư!"
Gương mặt Thu Nhi đỏ chót, không thích ứng với việc trêu người như vậy!
"Ha ha... "
Lạc Chỉ Y nhìn bộ dạng cô dâu nhỏ của Thu Nhi, cười to không ngừng, nha đầu này, cũng quá đáng yêu rồi đi?
Sau này phải tìm cho nàng một nhà chồng thật tốt mới được!
"Ha ha ha... "
Thu Nhi thấy Lạc Chỉ Y cười từ tận chân tâm, cũng ngây ngốc cười theo, tiểu thư cười lên thật là mỹ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook