Vô Song
Quyển 7 - Chương 187

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ cần Tiêu Lý muốn, người qua lại với y đều như được đắm mình trong gió xuân, trở thành tri kỉ.

Ngay cả Thôi Bất Khứ cũng không ngoại lệ.

Nhưng Tiêu Lý rõ ràng, thật ra nội tâm y cực kỳ kiêu ngạo.

Không cho phép có bất kì thứ gì không hoàn mỹ.

Châm chọc là, nửa đời trước của y, từ đầu tới cuối, khắp nơi đều là không hoàn mỹ.

Xuất thân thế gia, môn đệ cũng đã sa sút.

Học rộng tài cao, nhưng lại gặp phải quân chủ vô dụng, không được trọng dụng.

Thiên phú cực cao, đã gặp qua là không quên được, trăm mười năm qua khó tìm được tư chất võ công như y, nhưng cố tình sinh ra đã mang độc, dẫu có nội công thâm hậu thì phần lớn đều dùng để áp chế độc tố.

Kế hoạch ban đầu của y là bắt đầu thâm nhập vào nội bộ Nam Triều, bởi vì dù sao đó cũng là địa bàn của y, Trần chủ thế yếu, thế lực Nam Triều rắc rối phức tạp, cũng có nhiều cơ hội để lợi dụng.

Nhưng nhiều năm trước, sự xuất hiện của Vũ Văn Nghi Hoan đã làm thay đổi ý tưởng của y.

Lúc ấy triều Chu phương Bắc vẫn còn, Vũ Văn Nghi Hoan thân là con gái Thái tử Bắc Chu, tương lai sẽ còn là con gái Hoàng đế.

Nàng vừa sinh ra liền bị ngộ nhận là chết mà vứt bỏ, nhưng nàng lại là chị em sinh đôi với trưởng nữ của Thái tử, thân phận này vi diệu mà lại có tác dụng cực lớn, Tiêu Lý minh ám kết hợp, tiến hành mấy năm, cuối cùng cũng có cơ hội ngàn năm có một này.

Ba ngày Nguyên Tiêu, nhật thực, cái chết của Trịnh Dịch, Lưu Phưởng, biến cố trong phủ Tần vương, hội Phật chùa Đại Hưng, đủ điều kiện kết hợp lại, thiên thời địa lợi nhân hòa, vốn là chuyện mười phần chắc chín phần thắng, nhưng lại đột biến trong một đêm mưa gió.

Nếu không phải đám người Thôi Bất Khứ ngăn cản từ trong, nếu không phải đồng minh Quật Hợp Chân tạm thời lật mặt, nếu y không yêu cầu hoàn hảo, giải quyết Tùy đế trước một bước, hiện tại đã sớm thay đổi.

Nhưng mà, trên đời vốn không có nhiều nếu như.

Từ lúc mới bắt đầu, Tiêu Lý cũng biết đường y phải đi là núi đá thẳng đứng, vách đá chật hẹp, không có lựa chọn nào khác.

Cho dù y hao hết tâm lực, bố trí nhiều năm như vậy, vẫn không chạy thoát khỏi số chết.

Nghịch thiên cải mệnh, quay đầu lại cũng chỉ là một trò cười nhạo thôi.

Tiêu Lý nhắm hai mắt, lật lại nửa đời cưỡi ngựa xem hoa của mình trong một chốc ngắn ngủi, trong lòng lại thấy tức cười.

“Ta không đánh cuộc.” Y nghe Thôi Bất Khứ nói như thế.

“Ngươi sợ.” Tiêu Lý cười nói.

“Đúng, ta sợ.” Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói, không muốn giải thích nhiều.

Nhưng Tiêu Lý liếc mắt một liền nhìn rõ suy nghĩ của hắn.

“Thôi Bất Khứ, ta cho rằng ngươi học được cách xem xét tình thế giỏi hơn bất kì kẻ nào, quyết đánh đến cùng, nhưng bây giờ ngươi biết rõ mình không có đường lui, nhưng lại không dám đi về trước nữa một bước, tại sao?”

Yên lặng không một tiếng động.

Thôi Bất Khứ không nói gì.

Tiêu Lý cười: “Ngươi có ràng buộc. Ngươi sợ sau khi ngươi đồng ý với đề nghị của ta thì sẽ không ra được nữa. Ở bên ngoài, ngươi còn có người muốn gặp, có phải không?”

Thôi Bất Khứ làm như không nghe thấy: “Tiêu Lý, ngươi luôn nói chúng ta tương tự, không sai, ngươi và ta gặp được nhau, tư chất, thậm chí đã từng được Phạm Vân dạy dỗ đều rất là tương tự, nhưng ta không có hứng thú lật đổ thiên hạ, cũng không có hứng thú mưu triều soán vị, càng không có hứng thú đi đánh cuộc một hy vọng hư vô mờ mịt.”

Dứt lời, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi còn có sức nói những lời này, không bằng đứng lên tìm đường.”

Tiêu Lý thở dài: “Nếu có hy vọng, hư vô mờ mịt thì sao? Bây giờ ngươi càng cố gắng muốn rời đi nơi này, càng hao phí sức lực tinh thần nhiều, cho dù ngươi không chịu đánh cuộc, chỉ sợ cũng đi không được bao xa đâu.”

Bây giờ tình hình của Thôi Bất Khứ đúng là rất không ổn.

Mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, giọng cũng không lớn lắm, nhưng đó là bởi vì hắn đã quen ẩn nhẫn kìm chế thống khổ.

Giờ phút này, nếu không có vách đá sau lưng chống đỡ cơ thể, sợ rằng người cũng không đứng vững.

Mỗi lần thở ra một hơi đều giống như thở ra một ngọn lửa, như muốn đốt cháy sạch tim phổi.

Không khí bên trong hang lạnh như băng giao với hơi thở nóng bỏng, không những không làm giảm bớt thống khổ, ngược lại giống như băng hỏa đụng nhau, không cách nào dung hòa.

Thôi Bất Khứ nhịn lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được, khạc ra một búng máu.

Tiêu Lý nheo mắt.

Ánh mắt y đã không còn rõ ràng như trước, nhưng mượn mồi lửa trên tay Thôi Bất Khứ, vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy máu đỏ nhạt gần đen dưới đất.

Tiêu Lý còn có lòng nhạo báng: “Không nghĩ tới hai người chúng ta đấu lâu như vậy, cuối cùng lại phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, nói không chừng kiếp sau còn có duyên phận làm quen.”

Thôi Bất Khứ cười lạnh một tiếng: “Ta không muốn gặp lại Tiêu lâu chủ, xin Tiêu lâu chủ chết xa một chút, để ta được thanh tĩnh.”

Ánh lửa trên tay từ từ tắt, xung quanh hoàn toàn tối xuống.

Nhưng trước khi ánh sáng biến mất, Thôi Bất Khứ nhìn thấy cảnh tượng sau cửa đá.

Đó là một con đường lót gạch, hai bên còn có nến được cắm trên vách đá.

Nếu hắn không đoán sai, nơi bọn họ chỗ đang ở hẳn là một tầng địa cung, có giá cắm nến, nói rõ có đường cho người đi qua, dọc theo đường đi tới trước, nói không chừng có thể tìm được cửa ra.

Nhưng điều kiện đầu tiên là, dọc đường không có cơ quan cạm bẫy chờ bọn họ.

Thôi Bất Khứ thở ra một ngụm trọc khí, ráng chống khuỷu tay, từ từ đứng thẳng.

Cho dù Tiêu Lý không nhúc nhích, hắn cũng phải tiếp tục đi, thẳng đến kho rời khỏi nơi này.

“Đừng đi, ở lại cùng ta đi…”

Tiêu Lý ở sau lưng dụ dỗ.

Thanh âm giống như một gông xiềng vô hình, khóa lại mắt cá chân Thôi Bất Khứ, để cho hắn không thể cất bước.

Thôi Bất Khứ đúng là rất mệt mỏi.

Thân thể đã không thể chịu nổi bất kỳ dày vò gì nữa, lại bị hắn kéo đi vòng quanh quỷ môn quan một năm rồi lại một năm.

Hắn cần phải hao phí ý chí cực lớn mới có thể chỉ huy cơ thể đuổi theo thần trí.

Nhưng vẫn phải chậm nửa bước, nặng nề mà chậm chạp.

“Thôi Bất Khứ, ngươi liều mạng như vậy muốn rời khỏi nơi này, nếu người mà ngươi muốn gặp lại không muốn thấy ngươi, ngươi sẽ phải làm thế nào cho phải?”

“Ngươi sống khổ cực như vậy, suốt ngày trằn trọc ốm đau, lại không phải vì truy đuổi vị trí chí tôn thiên hạ, thì có ý nghĩa gì?”

“Không bằng chết cùng ta ở chỗ này đi, dù gì xuống hoàng tuyền, ta cũng không tịch mịch!”

Sau lưng, Tiêu Lý ho khan liên tục, vừa ho vừa cười, vừa ho vừa nói.

Thôi Bất Khứ không quay đầu lại, cũng không thèm để ý đến.

Hắn vẫn bước từng bước, chậm chạp khó khăn đi về trước.

Vượt qua cửa đá, tiến vào đường lót gạch, trước mắt đưa tay không thấy được năm ngón, giống như vực sâu vạn trượng, âm ti địa ngục.

Chỉ có đau đớn truyền từ mọi nơi trên cơ thể đang nhắc nhở hắn, mình còn sống.

Sau lưng bỗng nhiên có một trận gió mạnh thổi tới.

Thôi Bất Khứ có biết, nhưng không cách nào tránh được, rất nhanh một đôi tay lạnh như băng đã nắm lấy gáy hắn.

“Ngươi không muốn chết với ta, nhưng ta muốn kéo ngươi chịu tội thay.”

Tiêu Lý nhẹ nhàng nói, điểm trụ huyệt đạo của hắn, bàn tay theo gáy đi xuống, dán vào lưng.

“Thôi Bất Khứ, cho dù ngươi không chịu đánh cuộc, ta cũng phải đánh cuộc cùng ngươi.”

Thôi Bất Khứ nói không nên lời, không thể động đậy, không thể giãy giụa.

Âm khi trong hang động lâu năm bị chôn dưới đất không thấy mặt trời quanh quẩn quanh người, tay Tiêu Lý dán sát sau hắn, giống như đối phương đột nhiên nhét mặt trời vào thân thể mình, trong nháy mắt thiêu hủy mấy chục cái xương hóa thành tro bụi, thống khổ lặp đi lặp lại giữa băng hỏa không được giải thoát.

Da thịt bị lưỡi câu vô hình kéo xé như muốn xé nát cả người, nhiệt độ nóng bỏng như dung nham sôi trào quanh thân, nhưng không có cách nào hòa tan âm khí rét lạnh tận xương, hai bên giằng co không nghỉ, lấy cơ thể Thôi Bất Khứ làm chỗ đấu pháp, chừng nào chưa chiếm đoạt đối phương hầu như không còn thì sẽ không bỏ qua.

Phàm là người thì sao chịu được hành hạ như vậy, huống chi thân thể này vốn đã yếu ớt không chịu nổi, căn bản không cần biến cố kịch liệt như vậy, chỉ cần hơi đẩy nhẹ một cái, lập tức sẽ tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.

Hắn hơi mở mắt, vô thần nhìn chỗ hư vô phía trước, không nhịn được hơi mở miệng rên rỉ một tiếng, cuối cùng vẫn quy về không tiếng động.

Lúc thống khổ tới đỉnh điểm, thần trí hồn phách không chịu nổi, dùng hết sức tránh thoát khỏi thân xác trói buộc, lâng lâng bay lên.

Chỉ chút xíu nữa thôi, hắn sẽ có thể được giải thoát hoàn toàn, vĩnh viễn không cần triền miên với bệnh tật nữa.

Thù của mẹ đẻ, hắn đã báo.

Tả Nguyệt cục có Trưởng Tôn và Tống Lương Thần, cũng không cần hắn phí sức.

Trên đời có rất nhiều người thông minh, tất nhiên triều đình có thể tìm được một Tả Nguyệt sứ mới rất nhanh.

Còn về vụ án, Tiêu Lý chôn cùng hắn dưới địa cung, hài cốt cùng mục rữa với đất bùn, mấy tháng sau, chắc hẳn đã là mặt mũi mơ hồ, không còn tên nữa.

Tất cả ân oán tình thù từ từ đi xa, cuối cùng bồng bềnh biến mất.

Tất cả chấp niệm cũng chỉ là hư vọng thôi.

Ngươi nhìn đi, thanh thản ở chỗ này không tốt sao? Ngươi có đối thủ như ta, cho dù có hoàng tuyền, cũng sẽ không tịch mịch.

Âm thanh không biết tên lượn lờ bên tai, dần dần thấm vào, ôn nhu có độc.

Thôi Bất Khứ lăn lộn bên trong hỗn độn, bị người dẫn dắt đi qua cửa đá, chuyển đến đường lót gạch rất dài, giờ lại chỉ đứng bất động, khốn khổ của băng hỏa chồng chất cũng đã biến mất hoàn toàn, thân thể nhẹ nhàng, ngay cả chân có động được không cũng không đáng kể.

Đã lâu rồi hắn không được thoải mái như thế, đó là cảm giác mà trước đây không dám mơ tưởng, thậm chí Thôi Bất Khứ chưa bao giờ cảm thấy mình còn có thể có được những lúc như người thường thế này.

Không, thế này còn thoải mái hơn cả người thường, nếu cứ tiếp tục như thế, không ra bao lâu sẽ có thể…

Sẽ có thể…

Cho dù bị một sức mạnh không tự chủ được dẫn dắt về phía trước, hắn cũng không nhịn được lấy ý chí ngược lại, bức bách sức lực kia dừng lại.

Vận mệnh chú định, hình như còn có gì đấy chưa nhớ ra.

Hình như thứ kia còn vô cùng quan trọng.

Hắn nghi ngờ đưa mắt nhìn xung quanh, lại cúi đầu xuống, nhưng cho dù như thế nào cũng không nhớ nổi.

Sức mạnh kia lại ở phía sau, đẩy hắn đi về trước từng bước một.

Rốt cuộc là không nhớ nổi cái gì?

Hắn sinh ra một chút hi vọng, nóng nảy muốn lấy được câu trả lời.

Trong ngực có một vật rơi xuống mặt đất, ngọc đá đụng nhau, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Tiếng vang làm hắn mơ hồ thanh tỉnh trong chốc lát.

Hình như là một miếng ngọc.

Hắn loáng thoáng nhớ tới, vào đêm sau khi về kinh, có lẽ là đêm hội đèn Thuợng Nguyên đó, hắn đi đến chỗ hẹn ở phố Đông, khi đi ngang qua một cửa hàng, nhìn thấy một miếng ngọc liền thuận tay mua.

Trên miếng ngọc kia khắc…

Hắn cau mày nhớ lại, miễn cưỡng lục soát mỗi một chi tiết trong trí nhớ.

Hình như là một con Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng kia trông rất sống động, kiêu ngạo ngẩng đầu như muốn bay lên chín tầng trời, hắn nhìn một cái liền cảm thấy giống người nào đó.

Thôi Bất Khứ hơi chấn động một chút, chợt dừng bước, mặc kệ sức mạnh kia có đẩy như thế nào cũng không chịu đi về trước.

Hắn còn có việc chưa làm xong.

Hắn còn có người muốn gặp.

Hắn không thể đi.

Hắn không muốn chết.

Hắn phải sống sót.

Đi cùng suy nghĩ này, đau khổ như thủy triều làn tràn vào cơ thể từ bốn phương tám hướng, sóng trào mãnh liệt, gần như không dừng.

Thôi Bất Khứ nửa tỉnh nửa mê, căn bản không biết máu không ngừng tràn ra từ khóe miệng mình, cơ thể không ngừng co quắp run rẩy.

Hắn cũng không nhìn thấy Tiêu Lý phía sau mình đã tiều tụy hẳn đi, đầu đầy tóc bạc.

Cái tay Tiêu Lý dán lên lưng hắn, đã từ vẻ mịn màng ban đầu biến thành nhăn nheo, giống như xương trắng, hết sức đáng sợ.

Một búng máu phun lên sau vai Thôi Bất Khứ, Tiêu Lý chán nản buông tay, nghiêng sang một bên.

Thậm chí y đã không có sức mở mắt nhìn nhân gian đục ngầu chút nào nữa.

Đã từng không cam lòng vì mình, nhưng đến mức này, ngược lại có chút yên ắng khi bụi bặm trời đất lắng xuống.

Đất chôn này cũng không tệ, ít nhất đây là địa cung thờ phụng phật bảo, sẽ không bẩn thỉu giống những nơi khác.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không đấu lại ông trời.

Tiêu Lý hơi nâng khóe miệng lên, kéo căng làn da già nua khô héo, không còn vẻ phong thần như ngọc lúc trước nữa, thậm chí có thể người quen thuộc nhất cũng không nhận ra y.

Ánh mắt y thu lại từ nơi xa xôi, rơi lên người Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ, chúc ngươi may mắn.

Nếu không đi qua được thì hãy làm bạn với ta đi, chúng ta xuống hoàng tuyền địa ngục đánh đấu thoải mái lần nữa.

Trong vô tri vô giác, loáng thoáng có người nói với hắn như vậy.

Thôi Bất Khứ đã không phân rõ đến cùng là ảo giác hay là thực tế, cũng như hắn không phân rõ rốt cuộc mình đã hồn lìa khỏi xác, hay vẫn còn ở nhân gian.

Sức mạnh đến từ âm minh vẫn muốn kéo hồn phách của hắn ra, thần hồn và thân thể vật lộn kịch liệt, không chết không thôi, bên nào cũng không chịu nhận thua ra trước.

Hắn quanh quẩn ở chỗ u ám vô biên không biết tên, toàn duy trì bằng chút tỉnh táo cuối cùng, từ đầu đến cuối không chịu bị ngoại lực lôi đi, thậm chí đi từng chút một lên đường về.

Không biết qua bao lâu, Thôi Bất Khứ mới cảm giác được ý thức chậm chạp tỉnh lại trong cơ thể.

Đau đớn càng kịch liệt, không chỉ là cơ thể, còn có đầu, giống như bị một cái tay đưa vào mặt ao phẳng lặng, dùng sức khuấy động.

Hắn không tự chủ được thở dài thật nhẹ.

Tiếng thở dài truyền ra rất xa, lại bị vách tường ngăn cản, tầng tầng vang vọng.

Hắn ráng mở mắt ra.

Đương nhiên, đập vào mắt vẫn bóng tối.

Nhưng hắn bén nhạy cảm giác được, bên người đã không còn hô hấp của người thứ hai.

“Tiêu… Lý?”

Thôi Bất Khứ không nhận được câu trả lời.

Rất nhanh, xa xa truyền tới tiếng bước chân nhốn nháo.

Giống như là đi đường không yên, lảo đảo, nhỏ vụn không đồng nhất, lúc nhẹ lúc nặng.

Sẽ là ai?

Tùy đế, Trưởng Tôn, hoặc là cổ người mà Quật Hợp Chân nuôi dưỡng.

Cũng có thể là Phượng Tiêu, hoặc là Đồ Ngạn Thanh Hà.

Nhưng cho dù bằng hữu hay là kẻ địch, hắn cũng không có sức động một cái nữa rồi.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Còn mang theo ánh sáng lắc lư rung động theo bước chân chủ nhân, mơ hồ ánh ra đường nét cơ thể.

Hẳn là… một nữ tử.

Thôi Bất Khứ cau mày.

Đầu óc hắn bây giờ có chút hỗn loạn, ban đầu còn tưởng rằng là Kiều Tiên, qua một lúc lâu, mới nhớ tới Kiều Tiên đã sớm bị hắn đuổi đi vùng khác rồi, không thể nào xuất hiện ở nơi này.

Không phải Kiều Tiên, cũng không phải Tần Diệu Ngữ.

Hắn rất nhanh lấy được câu trả lời.

Đối phương dừng lại, thở dốc, ánh sáng nhạt chiếu sáng vào mặt nàng.

Dung nhan vốn đẹp đẽ như ngọc lại có thêm mấy phần dữ tợn không tương xứng.

Ở mi tâm có một vết thương bị rạch ra, da thịt lộ ra ngoài, máu khô khốc dọc theo sống mũi, hình như trên trán còn có vật sống gì đấy đang động đậy dưới da.

Vũ Văn Nghi Hoan kinh ngạc nhìn hắn, lại đưa mắt dời về phía bên cạnh hắn.

Thôi Bất Khứ cũng mới nhìn thấy Tiêu Lý một đầu tóc bạc, đã sớm lặng yên không tiếng động.

“Tiêu lang!”

Nước mắt lẫn máu từ hốc mắt chảy ra, Vũ Văn Nghi Hoan chợt quỳ xuống ôm chặt lấy Tiêu Lý, không hề sợ hãi cơ thể khô cằn già nua lạnh như băng của đối phương chút nào.

Tại sao ngươi không đợi ta?

Thiếu nữ không tiếng động kêu gào, hai mắt gần như ngưng tụ bi ai nửa đời.

Đối với nàng mà nói, Tiêu Lý là trời, là toàn bộ nửa đời trước của nàng.

Nàng xuất thân từ Thiên gia giàu sang, nhưng chưa bao giờ được làm Công chúa một ngày nào.

Lạc Bình công chúa, Vũ Văn Nga Anh, Vũ Văn Uân, Tùy đế, Độc Cô hoàng hậu, những người thân máu mủ này cách nàng quá xa vời.

Cho dù phụng lệnh Tiêu Lý đến gần mẹ con Công chúa, Vũ Văn Nghi Hoan cũng chưa từng coi các nàng thành người mình.

Người có thể khiến nàng không giữ lại chút nào, chỉ có Tiêu Lý.

Bởi vì nam nhân này, từ khi nàng nhớ được chuyện đã dạy nàng học chữ, dạy nàng võ công âm mưu, hai người tuy làm huynh muội, nhưng cho dù Tiêu Lý muốn nàng cởi quần áo hiến thân, nàng cũng sẽ không chút do dự dâng lên tấm thân xử nữ của mình vì đối phương.

Đáng tiếc từ đầu đến cuối Tiêu Lý không hề yêu cầu như vậy, cho đến bây giờ bên cạnh y không thiếu người đẹp, mà tâm tư của y chỉ toàn ở trên nghiệp lớn thiên hạ.

Thậm chí, sự chú ý mà Tiêu Lý đặt lên người đối thủ – Thôi Bất Khứ – còn nhiều hơn cả nàng.

Vũ Văn Nghi Hoan chảy khô huyết lệ.

Mà cơ thể Tiêu Lý sẽ không bao giờ ấm áp lên nữa.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Thôi Bất Khứ.

Người sau hờ hững nhìn lại, không hề sợ hãi.

“Tiêu lang đã chết rồi, tại sao ngươi còn chưa chết?”

Vũ Văn Nghi Hoan buông Tiêu Lý xuống, nặn ra một cổ trùng dài từ giữa chân mày mình, một cái tay khác thì đưa về phía Thôi Bất Khứ, dọc theo cổ của hắn đi xuống, rạch vạt áo ra, mập mờ êm ái.

“Ngươi hại Tiêu lang thành như vậy, không thể chết dễ như thế được, hẳn phải thảm hơn y mới có thể hóa giải thống khổ của y dưới cửu tuyền.”

Da thịt từ xương quai xanh trở xuống bị móng tay rạch ra một vết máu, Vũ Văn Nghi Hoan đưa cổ trùng đến gần, nó đã không kịp đợi mà bám vào, liều mạng mút máu tươi.

Nàng buông lỏng tay một cái, ngay sau đó cổ trùng chui vào trong máu thịt, chỉ lộ ra một đoạn đuôi ngắn ngủi.

Rất nhanh, ngay cả cái đuôi cũng không thấy bóng dáng, Vũ Văn Nghi Hoan xé vạt áo đối phương ra, nhìn cổ trùng chậm chạp bơi dưới da ngực, không khỏi hài lòng cười một tiếng.

“Tiếp theo, ta phải moi tim ngươi ra, nhưng ngươi yên tâm, có con cổ trùng này, cho dù  ngươi không có tim, cũng không chết được trong chốc lát đâu, có lẽ còn có thể cẩn thận cảm nhận một chút, không có tim là một loại cảm giác như thế nào.”

Nàng nhẹ giọng nói, hai tay từ từ kéo y phục Thôi Bất Khứ ra, trên mặt có loại nghiêm túc gần như thành kính.

Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy cơ thể giống như bị chia làm ba phần.

Một phần là bệnh tật vốn ở trong cơ thể mình.

Một phần là công lực của Tiêu Lý vừa độ vào.

Còn có một phần, chính là cổ độc.

Ba bên đều muốn chiếm lấy cơ thể hắn, vật lộn kịch liệt với nhau, ai cũng không chịu tùy tiện nhượng bộ, hậu quả chính là khóe miệng Thôi Bất Khứ không ngừng tràn máu đen, hiển nhiên cơ thể đã là nỏ hết đà, không chịu nổi chút nào nữa.

Nhưng Vũ Văn Nghi Hoan chẳng ngó ngàng gì tới.

Nàng căn bản không để ý đến Thôi Bất Khứ có bao nhiêu đau khổ, đối phương càng thống khổ, nàng càng vui vẻ, thậm chí nếu Thôi Bất Khứ có thể thuật lại đau khổ của mình bây giờ, chỉ sợ Vũ Văn Nghi Hoan sẽ cao hứng đến vỗ tay.

Nàng chuyên tâm dồn chí vuốt ve lồng ngực của đối phương, chọn chỗ thích hợp để xuống tay.

Rốt cuộc, Vũ Văn Nghi Hoan lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Nàng cảm thấy có thể rạch lồng ngực của đối phương, đưa tay vào móc tim ra.

Trong lúc bất chợt, một thanh kiếm im hơi lặng tiếng đưa về sau lưng nàng.

Vũ Văn Nghi Hoan như có cảm giác, chuông báo động trong lòng vang lớn.

Đối phương đi tới từ bên kia đường lót gạch, thời gian dài như vậy, đến khi đối phương đến gần nàng mới phát hiện, có thể thấy võ công của đối phương rất cao, khẳng định không thấp hơn Tiêu Lý lúc trước.

Suy nghĩ này từ trong đầu lướt qua một cái, mũi kiếm đã xuyên qua ngực nàng từ sau lưng.

Vũ Văn Nghi Hoan lộ vẻ mặt mờ mịt.

Từ lúc nàng nhặt cổ trùng trên đất nhét vào trong cơ thể mình, nàng đã chuẩn bị xong việc phải làm chỗ chứa cho nó, đau đớn chết đi. 

Nàng biết võ công của mình không đủ, cho nên chỉ có thể dựa vào thứ này đi giúp Tiêu Lý, dù cho kết quả của mình sẽ rất thảm.

Nhưng khi nàng tìm được Tiêu Lý, đối phương đã chết rồi.

Tất cả khổ tâm và hy sinh của nàng đều hóa thành hư không.

Mũi kiếm bị nhuộm máu đỏ, chốc lát lại rút ra thật nhanh, nàng bị trực tiếp đạp bay ra ngoài, kiếm cuốn qua cổ nàng, lúc này thân đầu thiếu nữ đã chia lìa, huyết quang bắn lên vách đá, sau đó lăn ra xa.

Thôi Bất Khứ bị một cái cánh tay chặn ngang ôm lấy.

Hắn mơ hồ nghe có người đang gọi tên mình, mấy tiếng liên tiếp, vô cùng sốt ruột tức giận sợ hãi.

Thôi Bất Khứ miễn cưỡng mở mắt, đang muốn nói, miệng lại phun máu.

Sau đó hắn nhìn thấy cả khuôn mặt Phượng Tiêu đều thay đổi.

Phượng Nhị phủ chủ kiêu ngạo đã bao giờ có vẻ mặt như vậy?

Thôi Bất Khứ bỗng nhiên muốn cười, nhưng mở miệng lại là: “Giúp ta lấy cổ trùng ra…”

Phượng Tiêu nhìn chằm chằm chỗ chuyển động dưới da hắn, cắn răng nói: “Ta không dám ra tay.”

Thế mà y lại nói không dám.

Thôi Bất Khứ càng muốn cười.

“Cũng chỉ là sống và chết thôi.” Hắn nhắm mắt, nhàn nhạt nói, “Ta giao mạng cho ngươi, chết cũng không oán.”

Vẻ mặt Phượng Tiêu động một cái, muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn được.

Y thắp sáng hỏa chiết, mượn ánh sáng lấy một cây chủy thủ từ trong tay áo ra, nướng qua trên lửa chốc lát, mũi đao nhắm ngay ngực Thôi Bất Khứ, nhưng chậm chạp không đâm xuống.

“Nhanh…”

Cổ trùng lại như chui sâu hơn một ít, Thôi Bất Khứ đau đến mức co quắp thân thể, thần chí đã không rõ.

Phượng Tiêu không dám chần chờ nữa, y nhắm ngay một nơi ngọ nguậy, giơ tay đâm xuống, điểm đen giãy giụa trong vũng máu, có ý muốn che giấu thân hình, lại bị Phượng Tiêu bắt lấy rút ra.

“Ưm…”

Thôi Bất Khứ đau đến mức phải mở mắt ra, mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, hai mắt mất đi tiêu cự.

Sau khi Phượng Tiêu rút cổ trùng ra, liền trực tiếp dùng lửa thiêu chết, động tác cực nhanh, lại chặn ngang ôm lấy Thôi Bất Khứ, cách xa thi thể Vũ Văn Nghi Hoan.

Thôi Bất Khứ cảm giác y ôm mình chạy gấp về trước, hai tay cũng rất ổn định, tận lực không làm hắn cảm thấy lắc lư.

Đổi lại một năm trước, lần đầu gặp Phượng Nhị ở Lục Công thành, sợ rằng sẽ không có loại ân cần này, Thôi Bất Khứ có chút xúc động.

Đối phương lại lầm tưởng hắn bị độc phát lần nữa, hơi dừng lại, cúi đầu khẩn trương nói: “Sao rồi?”

Thôi Bất Khứ: “Không sao.”

Chỉ cần còn có thể nhịn đau, hắn vẫn quy hết về không sao.

Phượng Tiêu thuận thế buông hắn xuống.

Thôi Bất Khứ hỏi: “Sao ngươi tìm được đến đây?”

Phượng Tiêu: “Ta đuổi theo Vũ Văn Nghi Hoan, nếu không diệt nữ nhân này, cuối cùng sẽ là một mối họa, không nghĩ tới vừa vặn gặp ngươi.”

Hắn và Đồ Ngạn Thanh Hà trước sau đuổi xuống địa cung, hai người lại giao thủ lần nữa, nhưng bởi vì địa cung sụp đổ, rất nhanh đã thất lạc, Phượng Tiêu vòng vo trên tế đàn một lát, mấy lần suýt chết, may mà y có võ công cực cao, nhiều lần chuyển nguy thành an.

Lúc này Trưởng Tôn dẫn Tùy đế bị cổ người đuổi giết một đường, lại đụng phải Đồ Ngạn Thanh Hà.

Cổ người đã sớm chẳng phân biệt được địch ta, tuyệt đối sẽ không bởi vì Đồ Ngạn Thanh Hà là người ở bên Quật Hợp Chân mà bỏ qua cho hắn, Trưởng Tôn và Tùy đế bị đuổi giết, có thêm Đồ Ngạn Thanh Hà, ngược lại nhân cơ hội chạy trốn trong lúc lửa xém lông mày.

“Ta gặp phải bọn họ ở phía trước, Trưởng Tôn tìm được một đường ra, ta bảo hắn đưa Bệ hạ ra ngoài trước, mình tiếp tục đi tìm ngươi, kết quả nhìn thấy Vũ Văn Nghi Hoan.”

Giọng y hơi gấp, khi tự thuật những chuyện này, tất cả đều dùng vài ba lời cho qua, hóa hung hiểm thành mấy lời bình thản lẻ tẻ.

Bởi vì Phượng Tiêu biết nhất định đối phương sẽ hỏi, y không thể không nói, nhưng không hy vọng lãng phí thời gian vào chuyện này.

Thôi Bất Khứ đã từng thấy rất nhiều vẻ mặt của Phượng Tiêu, nhưng chưa từng một mặt nóng như lửa đốt của y.

“Như vậy, Đồ Ngạn Thanh Hà vẫn còn ở đây, hơn nữa không chết.” Thôi Bất Khứ nói.

“Ta hy vọng hắn bị cổ người quấn lấy, đánh đến mức hai bên đều thiệt, tốt nhất vĩnh viễn không nên xuất hiện ở trước mặt ta.” Phượng Tiêu nói.

Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Chỉ sợ nguyện vọng này của ngươi không thực hiện được.”

Cuối lối đi, một người xuất hiện.

Hắn xách một ngọn đèn, chậm rãi đi từ xa đến gần.

Nếu như chết dưới tay cổ người, như vậy Đồ Ngạn Thanh Hà cũng chỉ là hư danh thôi.

Phượng Tiêu thở dài: “Thật là âm hồn không tan!”

Nhưng y không vội đứng dậy giao thủ cùng đối phương, ngược lại không biết lấy từ đâu ra một khối ngọc bội, đưa tới trước mặt Thôi Bất Khứ.

“Đây là của ngươi vừa làm rơi.”

Thôi Bất Khứ liếc ngọc bội Phượng Hoàng, lắc đầu một cái.

“Không phải của ta.”

Phượng Tiêu: “Vậy là của ai?”

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Có lẽ là của Vũ Văn Nghi Hoan.”

Phượng Tiêu giận cười: “Ngươi nói thật sẽ chết sao?”

Thôi Bất Khứ: “Đúng là ta sắp chết rồi.”

Phượng Tiêu hơi biến sắc mặt.

Thôi Bất Khứ chuyển lời: “Nhưng nếu ngươi thắng Đồ Ngạn Thanh Hà, nói không chừng ta sẽ nói, ngươi muốn nghe lời nói thật chứ.”

Phượng Tiêu: “Ta càng hy vọng lúc ta trở về, ngươi còn sống khỏe mạnh để nói chuyện cùng ta.”

Thôi Bất Khứ nghiêm túc nói: “Ta sẽ cố hết sức.”

Phượng Tiêu cúi đầu hôn hắn, lúc này Thôi Bất Khứ không kháng cự, có lẽ là hắn đã không còn sức nữa, hắn chỉ mượn vách đá phía sau, khẽ nâng cằm lên, mặc cho đối phương yêu cầu.

Chỉ chốc lát sau, hai người tách ra, Phượng Tiêu cất ngọc bội vào trong ngực, đứng dậy đi về phía Đồ Ngạn Thanh Hà.

Thôi Bất Khứ nhìn bóng người y rời đi, từ từ nhắm mắt lại.

Đồ Ngạn Thanh Hà lại không động, khom người đặt đèn lồng ở một bên.

“Nếu như có thể, ta hy vọng trận chiến này của chúng ta là trên mặt đất.”

Phượng Tiêu liếc mắt: “Ngươi nghĩ ông đây muốn đánh với ngươi ở chỗ này chắc?”

Đồ Ngạn Thanh Hà nghiêm túc gật đầu: “Nếu trận chiến này không thể tránh khỏi, như vậy, chúng ta liền dùng hếtg bản lĩnh của mình đi.”

Phượng Tiêu hừ cười, không nói hai lời, thân hình nhanh như tia chớp, phút chốc đánh về phía kẻ địch!

Bóng hai người thoáng qua, quấn lấy nhau.

Một người dùng đao, một người dùng dây đàn.

Ánh đao lóa mắt, xa xa áp khí thế của kẻ địch, Phượng Tiêu nâng ống tay áo lên, có vẻ thế cô lực cô giữa đao khí rời sông lấp biển, lảo đảo muốn ngã.

Nhưng hai sợi dây đàn trong tay áo y vừa ra, lập tức phá vỡ đao khí của đối phương, Đồ Ngạn Thanh Hà không thể không biến chiêu ngay sau đó, thân hình nhô lên, ánh đao lấy thế mây đen che đỉnh ập xuống.

Phượng Tiêu rút ra một cái nhuyễn kiếm từ bên hông, cổ tay chấn động, rót chân khí lên nhuyễn kiếm, khiến nó chợt thẳng cứng, khí lạnh quanh quẩn.

Ánh đao thoáng qua giống như mãnh hổ xuống núi, gấp gáp muốn săn mồi, thế không thể đỡ, chợt lại như mây sét cuồn cuộn phía chân trời, cuồng phong cuốn bay vạn vật thiên địa.

Ngay cả Thôi Bất Khứ cách xa hơn một chút cũng cảm nhận được sát khí liên tục không dứt, làm người ta phải hoảng sợ biến sắc!

Thôi Bất Khứ chưa từng thấy Hồ Lộc Cổ phong nhã hào hoa mấy chục năm trước, nhưng hắn đã từng nghe Phạm Vân nhắc tới võ công của Hồ Lộc Cổ.

Lúc ấy Phạm Vân còn từng đích thân biểu diễn, mặc dù có chút chưa đủ, lại không cách nào tả lại chính xác, nhưng Thôi Bất Khứ vẫn có nhìn được vẻ ác liệt ngang ngược của đệ nhất cao thủ năm đó từ trong mấy chiêu lẻ tẻ.

Mà Đồ Ngạn Thanh Hà, thanh niên chưa từng đặt chân lên Trung Nguyên này, mặc dù võ công của hắn đến từ Hồ Lộc Cổ, nhưng lại có chỗ khác đối phương.

Đồ Ngạn Thanh Hà hàng năm tu luyện trên đỉnh núi tuyết, trong lòng ngoại trừ võ đạo thì không còn thứ gì khác, lòng chỉ biết luyện võ mới khiến cho võ công của hắn thuần túy hơn, mặc dù ít đi mấy phần bá đạo, nhưng nhiều hơn mấy phần xuất trần.

Qua một thời gian nữa, nhất định người này sẽ là trò giỏi hơn thầy, trở thành một đại tông sư.

Nhưng đây hẳn là chuyện rất lâu sau này.

Trước mắt đối thủ của hắn cũng không hề kém hơn hắn chút nào.

Mặc dù Phượng Tiêu cực ít giao thiệp với giang hồ, nhưng y cũng có thiên tư cực cao, thậm chí trước đây không lâu mới vừa đột phá bình cảnh, tiến xa hơn một bước, thành tựu võ đạo đã đạt tới cảnh giới.

Hai người đánh một trận ở đây, trừ Thôi Bất Khứ ra, lại không còn ai được đứng xem, không khỏi có chút đáng tiếc.

Phượng Tiêu cũng không nắm chắc mình sẽ thắng.

Y rất rõ ràng, thực lực của mình và Đồ Ngạn Thanh Hà sàn sàn với nhau, nói cách khác, thắng bại của hai người là năm năm.

Chỉ một sai lầm nhỏ bé cũng đủ để tạo thành thất bại.

Mà y không thể bại.

Sau lưng y còn có một người.

Ánh đao đầy trời ập xuống, nhưng Phượng Tiêu đứng yên bất động.

Y không vội tránh né hoặc ứng đối.

Bởi vì y còn không tìm được chỗ của đối phương.

Ánh đao phủ đầy tầm mắt, thực ra đều là hư ảnh, nhưng trong giả có thật, nếu không cách nào phân biệt thật giả, rất có thể cây đao này sẽ xuất hiện trong người mình.

Phượng Tiêu bỗng nhiên tung người lên!

Y cầm kiếm lao đến một hướng trong đó.

Người theo kiếm ra, kiếm hợp với người!

Thân hình của y đã hợp làm một với kiếm quang, phá vào ánh đao!

Chốc lát, ánh sáng bỗng nhiên nổ tung, hai bóng người bỗng dưng chia ra làm hai nơi, mỗi người rơi vào vách đá nhô ra.

Vai phải Đồ Ngạn Thanh Hà nứt ra một đường máu tới bụng trái, máu tươi đang nhỏ xuống tí tách.

Mà cánh tay Phượng Tiêu cũng có thêm một vết máu, đang nhuộm ra ngoài y phục.

Sắc mặt hai người có chút trắng bệch, hiển nhiên không chỉ bị nội thương.

Nếu chiến tiếp, trừ việc cả hai cùng thiệt, ngoài việc tất cả đều chết tại nơi này ra, sẽ không còn kết quả nào khác.

Phượng Tiêu không muốn chết ở chỗ này, y còn muốn đưa một người ra ngoài.

Nhưng y sẽ không nói suy nghĩ này ra, ngược lại nói với Đồ Ngạn Thanh Hà: “Ngươi có lòng ràng buộc, chiến ý không thành.”

Đồ Ngạn Thanh Hà hơi biến sắc mặt, hiển nhiên bị y nói trúng tâm sự.

Phượng Tiêu: “Không bằng ngày khác tái chiến.”

Đồ Ngạn Thanh Hà yên lặng chốc lát: “Ngày nào?”

Phượng Tiêu: “Kỳ hạn ba năm, ngày này ba năm sau, gặp nhau trên đỉnh Nga Mi.”

Đồ Ngạn Thanh Hà không nói một lời liền xoay người đi, thân hình hắn cực nhanh, đảo mắt liền biến mất trong bóng tối.

Phượng Tiêu nhìn ra được nội tâm dồn dập vội vàng của hắn, không che giấu được lo âu, bởi vì đối phương thậm chí không thèm để ý đến việc cầm máu cho mình, dư quang khóe mắt liếc một cái, Phượng Tiêu nhìn thấy chỗ vừa đối phương đặt chân, có thi thể Vũ Văn Nghi Hoan, hình như trong lòng đã biết được gì đó.

Nhưng y không rảnh đi suy nghĩ tâm tư người ngoài, dưới chân không dừng, bước nhanh tới bên người Thôi Bất Khứ, sau đó chợt dừng lại, cúi người xuống, lấy ôn nhu nhất từ khi sinh ra đến giờ, từ từ nâng hắn dậy.

Y không nhịn được phất tay qua ngực đối phương, cảm giác được nhịp đập yếu ớt, trong bụng mới dám buông lỏng một chút.

Phượng Tiêu nhẹ giọng nói: “Ta cõng ngươi ra ngoài, có được không?”

Thôi Bất Khứ giật giật, nhìn y một cái, lại nhắm mắt lại, gật đầu một cái.

Phượng Tiêu cõng người lên, gần như đi một bước lại dừng lại, y đi thật chậm, nhưng cũng vô cùng vững vàng.

“Ngươi phải đồng ý với ta, lúc rời khỏi địa cung, ngươi còn tỉnh.”

Chỉ chốc lát sau.

Hoặc là hồi lâu sau.

Phượng Tiêu mới nghe thấy tiếng thờ dài truyền tới từ sau lưng.

“Ta đồng ý với ngươi.”

Cho tới bây giờ Thôi Bất Khứ luôn không dễ dàng cam kết, nhưng một khi hắn đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được.

Nhưng Phượng Tiêu không những không buông lỏng bởi vì một tiếng hứa hẹn này, ngược lại từ tâm tình càng thêm níu chặt.

Không có ai rõ ràng ý chí cầu sống của Thôi Bất Khứ hơn y, cũng không có ai rõ ràng thương thế của Thôi Bất Khứ hơn y.

Cho dù muốn sống, vết thương chồng chất như vậy, thân thể phải giữ vững như thế nào mới được?

Cho dù cầu danh y khắp thiên hạ, vậy cũng phải là chuyện sau khi rời khỏi nơi này mới làm được.

“Nếu ngươi làm được, ta liền nói cho ngươi một chuyện.”

“…Ừ?”

“Thôi Bất Khứ, ta thích ngươi, nếu ngươi còn sống, ta có thể chịu ủy khuất một chút, ở cùng ngươi cả đời, nếu như ngươi chết, cho dù người của Tả Nguyệt cục đưa ngươi đi an táng, ta cũng sẽ quật mộ phần, moi xương ra nghiền thành tro, để cho ngươi hồn phi phách tán, không được siêu sinh.”

Giọng nói của Phượng Tiêu lạnh vô cùng, lạnh đến mức gần như có thể đông người ta lại.

Nhưng Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười.

Không biết là do công lực mà Tiêu Lý độ cho hắn làm Thiên Trì Ngọc Đảm phát huy tác dụng, hay là lấy độc trị độc, áp chế lẫn nhau, sau khi hắn chịu đựng qua lúc gian nan nhất, giờ phút này đã không còn khó chịu như vừa nãy nữa.

Nhưng hắn cũng không tính nói ra nhanh như vậy.

Có thể thưởng thức được Phượng Nhị phủ chủ tỏ tình và cúi đầu, sao có thể không hưởng thụ thêm một lát nữa?

Ghê gớm lắm thì sau khi ra ngoài, ít hố y một vài lần cũng được.

—HOÀN CHÍNH VĂN—

Cuối cùng cũng hoàn rồi!!!! 

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi đến chương cuối cùng này, chính truyện đến đây là hết, những gì còn đang dang dở sẽ được tiếp tục trong 4 phiên ngoại ^

Đây là một truyện mà tôi rất tâm đắc, tôi sẽ sớm beta lại từ đầu vào một ngày rảnh rỗi. Trong quá trình đọc, nếu thấy sai sót hãy cmt cho tôi nhé. Yêu thương ~ 

Tiểu Triển

27/2/2019 – 12/10/2019

(Bonus thêm hình sách xuất bản bên Trung, được tác giả Mộng Khê Thạch up lên weibo cá nhân)

1m2m

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương