Vô Song
Quyển 7 - Chương 164

Đao kiếm trong tay không chém được cây, dù có dồn chân khí lên thân kiếm, trừ khi là danh kiếm chém kim cắt ngọc, nếu không chém được mấy lần thì thân kiếm cũng sẽ bị cuộn lại.

Không có búa rìu, vậy cũng chỉ có thể lấy tay thôi.

Nghe Thôi Bất Khứ nói như vậy, Bùi Kinh Chập cam chịu số phận đi tới trước mặt một thân cây, tung ra một chưởng, thân cây xuất hiện vết rách, sau hai chưởng, thân cây gãy lìa ngã nghiêng, hắn thuận thế đạp một cái nữa, cái cây mới hoàn toàn ngã xuống đất.

Đau tay quá…

Nhưng Tần Diệu Ngữ còn thấy hắn quá chậm: “Ngươi nhanh lên đi, Tam phủ chủ không chịu nổi nữa đâu!”

Bùi Kinh Chập mếu máo, đang muốn đi sang bên cạnh, dư quang khóe mắt liếc thấy một thứ màu đen ngọ nguậy, hắn liền thuận thế cúi đầu, không khỏi hít một hơi khí lạnh!

Trong thân cây rỗng bị chặt ngang, có một con trùng bò ra ngoài.

Tần Diệu Ngữ lanh tay lẹ mắt đâm kiếm qua, con trùng trực tiếp chia năm xẻ bảy.

Mũi kiếm dính máu thịt, Tần Diệu Ngữ lộ ra vẻ chán ghét: “Bản thân cái cây không có mùi thơm, mùi thơm phát ra từ những con trùng này!”

Bùi Kinh Chập lại vỗ gãy một thân cây khác, đều rỗng ruột và có trùng như nhau.

Mỗi thân cây đều có.

Hắn và Tần Diệu Ngữ hoảng sợ biến sắc.

Nhưng Bùi Kinh Chập cũng bắt đầu nhìn thấy một cảnh tượng kì dị.

Sau khi gãy lìa, mấy cành cây khô quanh quẩn trong sương mù đã từ từ lùi về sau, rừng cây vốn trùng trùng điệp điệp không thấy điểm cuối cũng rộng rãi lên không ít.

Bùi Kinh Chập chấn động tinh thần, tăng nhanh động tác trong tay, không để ý đến việc bàn tay đỏ lên chết lặng, liên tiếp vỗ gãy mấy thân cây nữa.

Tần Diệu Ngữ như ăn ý làm theo, xuống tay với mấy con trùng dài đó.

Mùi thơm dần loãng đi, cảm giác đau đớn mơ màng dần biến mất, Bùi Kinh Chập đang muốn giơ tay lên vỗ cây bách trước mặt, chợt nghe Tần Diệu Ngữ sau lưng thét một tiếng kinh hãi: “Cẩn thận!”

Thân cây to khỏe bỗng nhiên sinh ra một người, trong nháy mắt đã đến trước mặt Bùi Kinh Chập, gã vỗ một chưởng tới, Bùi Kinh Chập bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể né người tránh, bả vai vẫn bị trúng một chưởng.

Hắn chỉ cảm thấy bả vai đau nhức vô cùng, giống như là bị kim đâm, ngàn tê vạn nhột, trong nháy mắt hận không thể chặt bả vai xuống.

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Phong bế hết huyệt đạo trên vai!”

Bùi Kinh Chập không kịp suy nghĩ nhiều đã làm theo bản năng, bên kia Tần Diệu Ngữ đã cầm kiếm tiến lên đánh với hắc y nhân.

“Hình như trong bả vai ta có vật sống, nó đang động!” Sắc mặt Bùi Kinh Chập trắng bệch, thất thanh nói.

“Nằm xuống!” Thôi Bất Khứ quát lên, vạch y phục của hắn ra, phát hiện trên bả vai Bùi Kinh Chập có một điểm đỏ nhỏ như hạt gạo, giống như bị muỗi cắn một cái, không quan sát kĩ thì căn bản sẽ không phát hiện ra.

“Là cái gì? Cái gì?” Bùi Kinh Chập run giọng nói, vừa rồi quá nhanh, hắn căn bản không kịp thấy rõ hắc y nhân kia đập cái gì lên, nếu chỉ là ám khí độc thì hắn sẽ không sợ hãi như vậy, chỉ vì hắn rõ ràng cảm giác trong bả vai có vật gì đó đang ngọ nguậy, nếu không kịp thời phong bế kinh mạch, chỉ sợ vật còn sống kia sẽ tiếp tục động.

Thôi Bất Khứ dùng chủy thủ rạch theo điểm đỏ đó.

Hắn lấy tay kéo vết thương ra hai bên.

Máu thi nhau tuôn ra từ vết thương, Bùi Kinh Chập đau đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng cứng rắn nhịn được.

Trừ máu, còn có một thứ màu đen.

Màu đen kia đang ngọ nguậy, giống như kháng cự ánh mặt trời, đang liều mạng muốn chui vào trong máu thịt!

Hắc y nhân giao thủ với Tần Diệu Ngữ thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, không nói hai lời liền nhào tới chỗ Thôi Bất Khứ, nhưng lại bị Tần Diệu Ngữ cuốn chặt lấy, tay hắc y nhân không đẩy được nhuyễn kiếm của Tần Diệu Ngữ, liền thuận thế cướp đoạt, lực đạo lớn, thậm chí Tần Diệu Ngữ còn bị kéo lảo đảo về trước, ngay sau đó một trận gió rét nhào tới trên đỉnh đầu, không có thời gian lùi về sau.

Xong rồi! Nàng thầm nói, không nhịn được nhắm mắt, không dám nhìn khoảnh khắc mình vỡ đầu tan tành máu văng khắp nơi.

Đau đớn trong dự đoán không rơi xuống, Bùi Kinh Chập giãy giụa dưới đất, từ phía sau kéo hắc y nhân, triền đấu với gã, tranh thủ thời gian để Tần Diệu Ngữ chạy trốn.

Tần Diệu Ngữ hít một cái, trong đầu nghĩ lần sau không nói Bùi Kinh Chập ngu xuẩn nữa, nàng rút nhuyễn kiếm ra, lại tung người lên đánh với hắc y nhân.

Bùi Kinh Chập chỉ cảm thấy bả vai càng ngày càng đau, vừa rồi Thôi Bất Khứ còn chưa kịp lấy sâu ra, hắn đã không thể không đứng dậy cứu Tần Diệu Ngữ, giờ phút này thúc giục chân khí, con sâu kia lại chui vào trong, rất nhanh nửa bên bả vai đã không có cảm giác.

Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy có người ai da một tiếng.

“A Khứ, quả nhiên ngươi tới cứu ta!”

Chủ nhân của giọng nói này bình thường sẽ khi dễ nhạo báng hắn, nhưng vào giờ phút này lại khiến Bùi Kinh Chập có cảm giác lệ nóng doanh tròng.

“Lang quân, sâu chui vào bả vai ta!”

Cho dù bây giờ trọng thương sắp chết, Bùi Kinh Chập tự nghĩ cũng có thể cắn răng kiên trì, nhưng cố tình hắn lại sợ sâu, nhất là loại sâu không biết tên chui vào cơ thể, chỉ cần nghĩ tới Lỗ Minh và Chu lão thất, thảm trạng con sâu kia còn nấp trong cơ thể sau khi chết, hắn không khỏi vừa hận vừa sợ vừa đau lại tủi thân.

“Ồ, nó có đẻ trứng trong người ngươi không? Trứng mà vỡ thì không phải sẽ có hàng ngàn hàng vạn con sâu chui ra ngoài sao?”

Hắc y nhân bất ngờ không kịp đề phòng, thân hình quỷ mị của Phượng Tiêu xuất hiện vỗ một chưởng ở sau lưng, nhất thời té sấp về phía trước, không rõ sống chết.

Phượng Tiêu còn có dư sức nhạo báng Bùi Kinh Chập.

Bùi Kinh Chập vừa nghe vậy, sắc mặt càng trắng hơn, ba hồn bảy vía hận không thể bay theo gió, ngay cả tóc cũng muốn thoát khỏi búi tóc mà dựng đứng lên.

Hắn không nhịn được nghiêng đầu, đầu lâu của Lỗ Minh đang ở đó không xa nhìn hắn, đần độn đờ đẫn, u ám tái nhợt, giống như đang gọi hắn nhanh đi xuống làm bạn với mình.

“Đừng động!” Thôi Bất Khứ đè cơ thể giãy giụa như cá trên thớt của hắn lại.

Con sâu kia càng chui càng sâu, đã đến vị trí giữa bả vai và ngực phải, hơi ngọ nguậy dưới da như thật.

“Thôi Tôn sứ, ta không muốn mất trí ra tay với các ngươi giống đám người ở Nhạn Đãng sơn trang đâu, nếu lát nữa không được, ngài cứ giết ta đi!” Bùi Kinh Chập cắn răng run giọng nói, “Làm phiền ngài nói một tiếng với lang quân nhà ta, nói bên trong sương phòng của ta ở Giải Kiếm phủ còn giấu tiền để dành, để ở xà ngang thứ tư, ngươi bảo y mua giúp ta tiền vàng, sau này mỗi tháng đốt cho ta, ta sợ xuống dưới kia không đủ dùng!”

Nói đến phần sau, đã mang theo âm khóc.

Mặt Thôi Bất Khứ không cảm giác: “Phượng Nhị, ngươi khóa kinh mạch toàn thân hắn lại, không để cho sâu chạy thêm nữa, Tần Diệu Ngữ, chờ ta hô lên thì ngươi hãy bắt lấy nó.”

Tần Diệu Ngữ khẩn trương gật đầu.

Phượng Tiêu ra tay nặng và nhanh hơn Tần Diệu Ngữ không biết bao nhiêu lần, ngón tay y điểm lên mấy cái trên người Bùi Kinh Chập, người sau liền cảm giác mình không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thôi Bất Khứ rạch thêm mấy nhát trên ngực hắn.

Con sâu kia nhìn tình hình cực nhanh, vừa phát hiện da thịt lộ ra sẽ chui sang chỗ khác, nhưng mấy chỗ nông đều bị Thôi Bất Khứ rạch ra rồi, cơ thể nó bị buộc lộ ra một chút.

“Bắt!” Thôi Bất Khứ quát lên.

Gần như đồng thời, Tần Diệu Ngữ rải hương liệu mới trong tay ra, con sâu kia hình như rất sợ thứ mùi này, cơ thể cứng đờ, bị Tần Diệu Ngữ đưa tay bắt lấy, kéo mạnh ra ngoài một cái!

Phần đuôi của nó còn móc vào thân thể, lúc bị lấy ra cũng kéo theo một chút máu thịt.

Một tay Tần Diệu Ngữ có thoa hương, nhưng cũng không dám đụng vào con sâu quá lâu, lúc này liền vứt nó xuống đất, sâu rơi xuống đất bị Phượng Tiêu bắn một cục đá ra, đóng đinh nó tại chỗ!

Lại thấy hắc y nhân hôn mê bất tỉnh kia đột nhiên cũng khạc ra một hớp máu đen, mặt mũi bình thường không có gì lạ nhanh chóng khô héo già yếu, trong nháy mắt từ ba bốn mươi tuổi biến thành ông già bảy tám chục tuổi, dưới lớp áo màu đen lộ ra một sợi tóc bạc.

Gã vừa chết, mấy cái cây còn thừa lại cũng nhanh chóng suy tàn, sương mù dày đặc tiêu tán hầu như không còn, mùi thơm cũng biến mất.

Mọi người vừa nãy còn thần trí đại loạn, vẻ mặt uể oải, rối rít nôn mửa liên tục.

Nguyên Tam Tư vừa rồi cũng bị hắc y nhân và con trùng quỷ dị hấp dẫn, nhất thời quên bỏ đá xuống giếng, bây giờ ảo cảnh biến mất, Phượng Tiêu lại tụ hợp với Thôi Bất Khứ, hắn còn muốn ra tay cũng đã chậm, lúc này thần không biết quỷ không hay lặng lẽ rời đi.

Đợi Ninh Xá Ngã phát hiện, đã không thấy Nguyên Tam Tư rồi.

Hắn thầm mắng đối phương trong lòng, một mặt chắp tay cười nói với Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ: “Đa tạ hai vị cứu giúp, nếu không nhờ các ngươi, Ninh mỗ bây giờ còn đang bị bao vây trong trận không ra được, chẳng qua là không nghĩ tới trên đời trừ Phạm tiên sinh, lại còn có cao thủ dùng trận lợi hại như vậy!”

Thôi Bất Khứ lại nói: “Trận pháp của đối phương không hề lợi hại, lợi hại là cái này.”

Hắn chỉ con trùng màu đen.

Ninh Xá Ngã khiêm tốn thỉnh giáo: “Dám hỏi đây là loại độc trùng nào?”

Thôi Bất Khứ nhìn hắn một cái: “Vì sao ta phải nói cho ngươi?”

Ninh Xá Ngã bị nghẹn một chút, không dám tức giận, vẫn cười ha hả như cũ: “Nói đúng, Ninh mỗ tâm phục khẩu phục hai vị, xin hai vị tha cho ta một mạng, sau ngày hôm nay, Kim Hoàn bang của ta tuyệt đối không dám vượt qua Trường Giang một bước, nếu hai vị xuôi nam, Kim Hoàn bang đương nhiên sẽ đi theo làm tùy tùng, thề sống chết cống hiến sức!”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ta muốn ngươi truyền lời cho Tiêu Lý.”

Nói như vậy chính là gián tiếp nói hôm nay sẽ không giết mình, Ninh Xá Ngã thoáng yên tâm, vội nói: “Mời Thôi tôn sứ nói!”

Thôi Bất Khứ: “Chuyện hôm nay, ngươi nói lại một năm một mười cho Tiêu Lý, hỏi y có muốn hợp tác sau chuyện này không, nếu muốn thì đến Tả Nguyệt cục ở kinh thành tìm ta.”

Ninh Xá Ngã bắt được điểm chính trong đó: “Hợp tác sau chuyện này?”

Thôi Bất Khứ bỗng nhiên cười nói: “Kẻ địch của kẻ địch là bạn, nhưng nếu như sau khi diệt địch rồi thì ta và Vân Hải Thập Tam Lâu vẫn là địch như cũ, một điểm này, chắc hẳn Tiêu lâu chủ và Ninh bang chủ đều hiểu chứ?”

Ninh Xá Ngã cũng cười: “Tất nhiên, Ninh mỗ hiểu!”

Thật ra gã không kiêng kị Thôi Bất Khứ, mà là Phượng Tiêu, khi nói chuyện vẫn luôn liếc về phía người sau.

Phượng Tiêu hỏi: “Lão Ninh à, ngươi thấy dung mạo của ta như thế nào?”

Ninh Xá Ngã sửng sốt một chút, cười nói: “Phượng phủ chủ là người xuất sắc nhất mà ta từng thấy trên đời!”

Ngược lại lời này của gã cũng không phải là nịnh hót.

Phượng Tiêu cười một tiếng, lại thở dài nói: “Đáng tiếc!”

Ninh Xá Ngã cảm thấy ngứa tay, nhưng gã vẫn phải cười chân thành, thậm chí mang theo chút tò mò như đứa trẻ: “Đáng tiếc cái gì?”

Phượng Tiêu: “Đáng tiếc ta ngọc thụ lâm phong như vậy, mỗi ngày đều phải tốn rất nhiều thời gian giữ gìn, ví dụ như lúc tắm phải dùng nước suối trong núi, tốt nhất là nước tuyết đầu mùa, hay ví dụ như y phục trên người ta phải là tơ tằm, mềm mại nhẵn nhụi, mới không làm da ta tổn thương, ngươi hiểu không?”

Ninh Xá Ngã: …

Gã lộ ra vẻ mờ mịt, căn bản không biết Phượng Tiêu muốn diễn đạt cái gì, Ninh Xá Ngã tự nghĩ mình khôn khéo đưa đẩy, cũng có thể hô mưa gọi gió ở Nam Triều, nghe được vô số ngôn ngữ miệng nam mô, bụng bồ dao găm bên ngoài, duy chỉ không hiểu lời Phượng Tiêu.

Ninh Xá Ngã gã cũng coi như là nhân vật hào kiệt một phương, nếu như có người tự làm ra vẻ thông minh trước mặt gã như vậy, đã sớm bị gã vung tay lên đưa xuống làm mồi cho cá rồi, nhưng bây giờ Ninh Xá Ngã không những không thể nổi giận, còn phải suy nghĩ ý tứ của Phượng Tiêu.

“Ninh mỗ ngu dốt, mong Phượng phủ chủ… nói rõ?”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Y muốn nói y là một con thú nuốt vàng, lúc nào cũng cần rất nhiều tiền, bảo ngươi thức thời một chút, cầm tiền mua mạng.”

Ninh Xá Ngã bừng tỉnh hiểu ra, vội lấy tất cả vàng bạc kèm theo cả một khối ngọc bội bên hông ra: “Ninh mỗ đi vội, trên người không mang cái gì đáng tiền, xin Phượng phủ chủ vui vẻ nhận, sau khi trở về ta sẽ gom góp một trăm ngàn xâu tiền đưa đến Giải Kiếm phủ!”

Phượng Tiêu bất mãn: “Chỉ một mình ngươi? Thế bang chúng của ngươi thì sao? Còn có Nguyên Tam Tư nữa? Nếu hắn đã đi thì ngươi phải nộp cả phần của hắn.”

Ninh Xá Ngã thiếu chút nữa hộc máu, lòng nói Nguyên Tam Tư bỏ trốn, tại sao mình lại phải giao tiền thay hắn? Nhưng bởi vì dao thớt, gã không dám không nghe theo, vội bảo bang chúng tinh anh cầm vật đáng tiền trên người ra đóng.

Không lâu lắm, trên đất liền chất một “núi tiền” nho nhỏ.

Có vàng có bạc có đồng, còn có chủy thủ khảm đá quý, hoặc đồ trang sức chất lượng không tốt như ngọc.

Nếu chia lẻ ra có lẽ sẽ không có giá trị, nhưng tập hợp tất cả mọi thứ, đủ để Phượng Tiêu ăn uống ở tửu lâu tốt nhất kinh thành một năm.

Phượng Tiêu cảm khái: “Tào Vận chín bang có không ít mỡ nhỉ?”

Ninh Xá Ngã cười khan: “Phượng phủ chủ quá khen, Ninh mỗ có thể đi chưa?”

Phượng Tiêu: “Y phục thì sao? Còn có những binh khí của người khác.”

“Gì cơ?” Ninh Xá Ngã cho là mình nghe lầm, cười khổ nói, “Phượng phủ chủ, chớ có nói đùa.”

Phượng Tiêu cười nói: “Ngươi nhìn ta giống như đang đùa giỡn với ngươi hay sao?”

Ninh Xá Ngã co quắp khóe miệng, chỉ đành phải cam chịu số phận cởi quần áo, những người khác cũng giống vậy, cuối cùng tất cả đều nộp binh khí lên, cởi đến khi dư lại một cái tiết khố.

Tháng chạp trời đông giá rét, lại vừa trải qua một trận kịch chiến, bọn họ bị đông cứng đến mức run lẩy bẩy.

Phượng Tiêu cuối cùng cũng đại từ đại bi bỏ qua cho bọn họ.

“Dọn những thứ này lên xe ngựa, trở về đổi tiền, người hôm nay đi ra ngoài được chia một phần, người bị thương gấp đôi, trọng thương và chết ba lần.”

“Đa tạ nhị phủ chủ!” Tần Diệu Ngữ hân hoan.

“Ta, ta có thể tính là trọng thương không? Bùi Kinh Chập yếu ớt giơ tay. Vì bắt sâu ra mà hắn bị cắt đến mấy chỗ, chảy máu rất nhiều, nhìn qua rất dọa người, thực tế lại không nghiêm trọng lắm.

Phượng Tiêu cười như không cười: “Xà ngang thứ tư, hử?”

Bùi Kinh Chập: …

Lúc bọn họ nói chuyện, Thôi Bất Khứ đã đi tới trước mặt hắc y nhân, quỳ một chân trên đất, dùng kiếm đẩy áo bào trên người gã ra để lộ y phục bình thường.

Một cái lon đồng lăn xuống.

Thôi Bất Khứ đưa tay nhặt.

Tới nửa đường, cổ tay bị Phượng Tiêu nắm lấy, y nhìn Thôi Bất Khứ, loáng một cái đã đánh nát lon đồng kia.

Không có cái gì cả.

Cũng có thể là cái này lon vốn dùng để đựng những con trùng kia, bây giờ đã chết hết, đương nhiên sẽ không có.

Thôi Bất Khứ cau mày.

“Độc trùng? Trên giang hồ có ai thạo nghề độc?” Phượng Tiêu cũng rất tò mò.

“Đây là cổ, lấy mạng nuôi cổ, lấy cổ vào trận.” Thôi Bất Khứ nghiên túc nói.



Quật Hợp Chân khạc ra một hớp máu đen.

Hắn cúi đầu cởi y phục, nhìn ngực mình xuất hiện lỗ máu lớn bằng ngón tay.

“A Kỳ chết rồi.” Hắn than thở thật thấp, “Trung Nguyên quả nhiên nhiều người tài giỏi, là ta khinh thường.”

Hạ nhân muốn tiến lên đỡ hắn, hắn khoát tay đẩy ra.

Đồ Ngạn Thanh Hà ngồi ngay ngắn một bên, nghiêm túc nói: “Ta hy vọng có thể đường đường chính chính đánh một trận cùng Phượng Tiêu, xin Thất vương tử để y lại cho ta.”

“Đương nhiên, ngươi không cần phải lo lắng, có người còn vội hơn cả ta, ta chỉ làm chút tay chân nhỏ bé mà thôi, dùng cách nói của người Trung Nguyên chính là ao nước này vốn đã đục ngầu, ta chỉ đưa tay khuấy nó đục thêm chút thôi.”

Quật Hợp Chân hơi cong mi mắt, lúc hắn cười lên, con ngươi màu xanh có thêm mấy phần ôn nhu ý, tựa như nước biển rạo rực.

“Nghe nói, Hoàng hậu bị bệnh.”

Đồ Ngạn Thanh Hà nghi ngờ nói: “Ngày hôm trước lúc ngài vào cung yết kiến, không phải nàng còn rất tốt sao?”

Quật Hợp Chân gật đầu một cái: “Là hôm qua mới bị bệnh, về tình về lý, ta đều phải vào cung thăm.”

Hắn dứt lời liền mặc lại y phục lần nữa, đứng dậy phủi bụi.

“Ngươi không cần theo ta vào cung.”

Đồ Ngạn Thanh Hà đương nhiên tình nguyện, hắn thà tốn thời gian lên việc luyện công còn hơn.

Quật Hợp Chân dẫn người đi ra khỏi cửa phòng, xuyên qua hành lang, rời khỏi phủ đệ mà Tùy đế ban thưởng.

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, tự lẩm bẩm: “Ồ, có vẻ như sắp có mưa gió rồi!”

Hạ nhân đi theo cũng ngẩng đầu lên, nhưng hơi không hiểu.

Rõ ràng là mặt trời rực rỡ mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương