Vô Song Chi Chủ
-
Chương 32: Thiên bất phá, địa bất diệt
Tử sắc sương mù như một cái lồng giam chật kín, vô luận làm thế nào Vân Hoàng cũng không thể thoát ra được, ngay cả một cử động nhẹ cũng tiêu tốn của hắn đại lượng linh lực cùng cương nguyên chống đỡ.
Luyện khí cảnh về sau, thực lực Vân Hoàng tăng mạnh, nhưng trước làn sương mù tử sắc này thì căn bản không đủ nhìn.
Nếu không phải nhục thể của hắn đã đạt tới hỏa hầu đại thành thì rất nhanh đã bị đè nát rồi.
Nhưng mà, sương mù càng lúc càng dày đặc, các giác quan của hẳn dần trở nên mơ hồ, cảm nhận của Vân Hoàng đang dần bị làn sương kia cắt đi từng chút một. Sinh mệnh nhục thể, kể cả thức hồn hồn hải cũng bị mài mòn.
”Không!!!”
Vân Hoàng đột nhiên hét to, kéo ý thức suýt nữa đã bay đi của hắn trở lại. Hồn hải của hắn đang chậm rãi bị ăn mòn, nhục thân cũng dần dần bị hủ nát.
Vân Hoàng uống liền hai bình dược dịch, cuồn cuộn tinh thuần dược lực xông ra khắp thân thể. Vân Hoàng điên cuồng vận chuyển luyện thể chi pháp.
Công pháp luyện thể không phải là vạn năng, đi đôi với năng lượng phá hủy nhục thân cần năng lượng dùng để chữa lành lại nơi bị phá huỷ mới có thể kéo lên sức mạnh nhục thân. Đó cũng là lí do Vân Hoàng hắn uống hai bình dược dịch.
Đồng thời tu thể, Vân Hoàng cũng tu luyện thần hồn. Về bản chất mà nói, đoàn tử sắc sương mù giờ phút này đang muốn ăn sạch hồn hải của Vân Hoàng cũng là một dạng năng lượng tinh thần vô chủ, hắn cũng có thể thôn phệ hấp thu nó.
Nhưng nói thì dễ, làm thì lại là một chuyện khác.
Nếu những bình dược dịch toàn bộ cạn sạch, nhục thể Vân Hoàng sẽ bị hủ nát mà chết.
Nếu khả năng thôn phệ năng lượng không theo kịp tốc độ ăn mòn, hắn tựu cũng sẽ tử vong.
Trong phúc có họa, Vân Hoàng thầm rủa chính mình vận khí đem vứt cho chó ăn, lấy có mấy gốc Nhị cấp cao giai linh dược mà lần này có khả năng sẽ đem mạng nhỏ để lại, hơn nữa còn là cửa trước có sói, cửa sau có hổ.
Vân Hoàng trong suy nghĩ càng lúc càng cấp tốc, gân xanh trên trán nổi lên, toàn thân dần bốc khói, nóng đỏ, mà dược dịch vốn dĩ đủ để hắn dùng trong mấy ngày liền giờ đây cấp tốc tiêu hao, đem phần huyết nhục bị hủ mục chữa lành lại.
Mấy ngày trôi qua, trong đầu Vân Hoàng cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, hắn dùng ý chí chèo chống đến bây giờ đã phi thường miễn cưỡng.
Những thớ cơ rắn chắc của Vân Hoàng dần trở nên teo tóp lại, hai mắt hắn đỏ ngầu, tinh thần đã đứng trên bờ vực sụp đổ.
”Ta... phải... sang... bên... kia...”
Hắn không thể lùi lại nữa, chỉ có thể tiến lên, trong chín thành tử vong nắm lấy một đường cuối cùng sinh cơ!
Vân Hoàng bước chân bước đầu tiên, cả ba loại lực lượng hồn lực, linh lực cùng cương nguyên đều đang toàn lực chống đỡ tử sắc sương mù, hắn dùng tự thân mình bước đi.
Mỗi bước đều như nặng ngàn cân.
Mỗi bước đều giống như cả thân là một khối đá, không thể nào di chuyển.
Mỗi bước dường như đang kéo hắn xuống vực sâu vô tận, không thể nào thoát ra.
Vân Hoàng, mất đi ý thức.
Hai mắt hắn trở nên xám xịt, nhưng Vân Hoàng vẫn điên cuồng vận chuyển công pháp, dù cho có là với vọng đi chăng nữa.
Nhưng không có kì tích xảy ra.
Vân Hoàng ngã xuống đầm lầy, ngọn lửa sinh mệnh giống như một đám tàn hỏa trong mùa tuyết rơi, lay lắt tưởng như sắp tắt.
Bỗng lúc này, Bạch sắc tinh thạch vốn đã yên ắng từ lâu lại tỏa ra ánh sáng. Như hoà bao lấy Vân Hoàng.
Ngọn lửa sinh mệnh lần nữa bùng cháy, kiên cường chống chọi.
Vân Hoàng không hiểu sao còn có thể có sức đứng dậy, tiếp tục bước đi.
Mà viên yêu Đan Hắc Bạch song Long bên trong hồn hải của hắn chậm rãi xoay tròn. Hồng Hoang Thiên Long Hoá vô thức vận chuyển.
Hồng Hoang Thiên Long Hoá là một pháp môn kì lạ, không phải là công pháp tu luyện, không phải là đấu kĩ, càng không phải là bí pháp, nó chỉ đơn giản là “tất cả”.
Hắn như hoá thành một đầu Thái Cổ chi Long, dũng mãnh không thể cản.
Hắn giống như cự nhân ngày đó, trường Hà thời gian, cũng không thể đem hắn xoá sổ
Thân thể bị hủ nát, hắn vẫn cất bước.
Linh hồn bị ăn mòn, hắn vẫn cất bước.
Tưởng như không gì có thể cản hắn tiến bước.
Dù cho thứ ngăn cản hắn có là cái chết.
Con đường phá vỡ ranh giới sinh tử này, một mình ta độc hành.
Con đường phá vỡ ranh giới của vật chất và ý thức này, ta độc hành.
Vạn vật đều hữu sinh hữu diệt. Nhưng ta thì hữu sinh bất diệt.
Thiên bất phá, địa bất diệt. Ta tựu Vô Song!
...
”Ha ha ha ha ha!!!”
Vân Hoàng không nhịn được mà cười lớn thành tiếng.
Khi hắn tỉnh dậy thì nhận ra mình đã sang bờ bên kia, hơn nữa thân thể thương thế đã hoàn toàn khôi phục. Thực lực càng là tiến thêm một bước.
Nhục thể tầng thứ nhất hỏa hầu đại thành đỉnh phong!
Hồn hải so với lúc trước ít nhất phải mạnh hơn gần gấp đôi!
Chỉ tiếc đó chính là, toàn bộ dược dịch đã bị hắn đem uống canh, thậm chí vài gốc linh dược còn bị hắn mà ăn sống rồi.
Vân Hoàng không biết tại sao hắn qua được, nhưng hắn có thể chắc chắn là có vật gì đó trợ giúp hắn.
Có thể là viên Bạch sắc tinh thạch kia, hay thậm chí là viên Hắc Bạch song Long yêu Đan đã giúp hắn.
Vân Hoàng thật sâu cảm tạ kiếp này nhân sinh.
”Giờ thì, có thể đi sâu tiếp vào nữa hả?”
Vân Hoàng lần này hành sự cẩn thận, nhỡ đâu lại đụng phải một cái Âm hồn đầm lầy giống hệt cái kia thì chết dở, mà nếu gặp thật, thì hắn sẽ tìm thông đạo hướng lên mặt đất, ly khai nơi này.
Luyện khí cảnh về sau, thực lực Vân Hoàng tăng mạnh, nhưng trước làn sương mù tử sắc này thì căn bản không đủ nhìn.
Nếu không phải nhục thể của hắn đã đạt tới hỏa hầu đại thành thì rất nhanh đã bị đè nát rồi.
Nhưng mà, sương mù càng lúc càng dày đặc, các giác quan của hẳn dần trở nên mơ hồ, cảm nhận của Vân Hoàng đang dần bị làn sương kia cắt đi từng chút một. Sinh mệnh nhục thể, kể cả thức hồn hồn hải cũng bị mài mòn.
”Không!!!”
Vân Hoàng đột nhiên hét to, kéo ý thức suýt nữa đã bay đi của hắn trở lại. Hồn hải của hắn đang chậm rãi bị ăn mòn, nhục thân cũng dần dần bị hủ nát.
Vân Hoàng uống liền hai bình dược dịch, cuồn cuộn tinh thuần dược lực xông ra khắp thân thể. Vân Hoàng điên cuồng vận chuyển luyện thể chi pháp.
Công pháp luyện thể không phải là vạn năng, đi đôi với năng lượng phá hủy nhục thân cần năng lượng dùng để chữa lành lại nơi bị phá huỷ mới có thể kéo lên sức mạnh nhục thân. Đó cũng là lí do Vân Hoàng hắn uống hai bình dược dịch.
Đồng thời tu thể, Vân Hoàng cũng tu luyện thần hồn. Về bản chất mà nói, đoàn tử sắc sương mù giờ phút này đang muốn ăn sạch hồn hải của Vân Hoàng cũng là một dạng năng lượng tinh thần vô chủ, hắn cũng có thể thôn phệ hấp thu nó.
Nhưng nói thì dễ, làm thì lại là một chuyện khác.
Nếu những bình dược dịch toàn bộ cạn sạch, nhục thể Vân Hoàng sẽ bị hủ nát mà chết.
Nếu khả năng thôn phệ năng lượng không theo kịp tốc độ ăn mòn, hắn tựu cũng sẽ tử vong.
Trong phúc có họa, Vân Hoàng thầm rủa chính mình vận khí đem vứt cho chó ăn, lấy có mấy gốc Nhị cấp cao giai linh dược mà lần này có khả năng sẽ đem mạng nhỏ để lại, hơn nữa còn là cửa trước có sói, cửa sau có hổ.
Vân Hoàng trong suy nghĩ càng lúc càng cấp tốc, gân xanh trên trán nổi lên, toàn thân dần bốc khói, nóng đỏ, mà dược dịch vốn dĩ đủ để hắn dùng trong mấy ngày liền giờ đây cấp tốc tiêu hao, đem phần huyết nhục bị hủ mục chữa lành lại.
Mấy ngày trôi qua, trong đầu Vân Hoàng cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, hắn dùng ý chí chèo chống đến bây giờ đã phi thường miễn cưỡng.
Những thớ cơ rắn chắc của Vân Hoàng dần trở nên teo tóp lại, hai mắt hắn đỏ ngầu, tinh thần đã đứng trên bờ vực sụp đổ.
”Ta... phải... sang... bên... kia...”
Hắn không thể lùi lại nữa, chỉ có thể tiến lên, trong chín thành tử vong nắm lấy một đường cuối cùng sinh cơ!
Vân Hoàng bước chân bước đầu tiên, cả ba loại lực lượng hồn lực, linh lực cùng cương nguyên đều đang toàn lực chống đỡ tử sắc sương mù, hắn dùng tự thân mình bước đi.
Mỗi bước đều như nặng ngàn cân.
Mỗi bước đều giống như cả thân là một khối đá, không thể nào di chuyển.
Mỗi bước dường như đang kéo hắn xuống vực sâu vô tận, không thể nào thoát ra.
Vân Hoàng, mất đi ý thức.
Hai mắt hắn trở nên xám xịt, nhưng Vân Hoàng vẫn điên cuồng vận chuyển công pháp, dù cho có là với vọng đi chăng nữa.
Nhưng không có kì tích xảy ra.
Vân Hoàng ngã xuống đầm lầy, ngọn lửa sinh mệnh giống như một đám tàn hỏa trong mùa tuyết rơi, lay lắt tưởng như sắp tắt.
Bỗng lúc này, Bạch sắc tinh thạch vốn đã yên ắng từ lâu lại tỏa ra ánh sáng. Như hoà bao lấy Vân Hoàng.
Ngọn lửa sinh mệnh lần nữa bùng cháy, kiên cường chống chọi.
Vân Hoàng không hiểu sao còn có thể có sức đứng dậy, tiếp tục bước đi.
Mà viên yêu Đan Hắc Bạch song Long bên trong hồn hải của hắn chậm rãi xoay tròn. Hồng Hoang Thiên Long Hoá vô thức vận chuyển.
Hồng Hoang Thiên Long Hoá là một pháp môn kì lạ, không phải là công pháp tu luyện, không phải là đấu kĩ, càng không phải là bí pháp, nó chỉ đơn giản là “tất cả”.
Hắn như hoá thành một đầu Thái Cổ chi Long, dũng mãnh không thể cản.
Hắn giống như cự nhân ngày đó, trường Hà thời gian, cũng không thể đem hắn xoá sổ
Thân thể bị hủ nát, hắn vẫn cất bước.
Linh hồn bị ăn mòn, hắn vẫn cất bước.
Tưởng như không gì có thể cản hắn tiến bước.
Dù cho thứ ngăn cản hắn có là cái chết.
Con đường phá vỡ ranh giới sinh tử này, một mình ta độc hành.
Con đường phá vỡ ranh giới của vật chất và ý thức này, ta độc hành.
Vạn vật đều hữu sinh hữu diệt. Nhưng ta thì hữu sinh bất diệt.
Thiên bất phá, địa bất diệt. Ta tựu Vô Song!
...
”Ha ha ha ha ha!!!”
Vân Hoàng không nhịn được mà cười lớn thành tiếng.
Khi hắn tỉnh dậy thì nhận ra mình đã sang bờ bên kia, hơn nữa thân thể thương thế đã hoàn toàn khôi phục. Thực lực càng là tiến thêm một bước.
Nhục thể tầng thứ nhất hỏa hầu đại thành đỉnh phong!
Hồn hải so với lúc trước ít nhất phải mạnh hơn gần gấp đôi!
Chỉ tiếc đó chính là, toàn bộ dược dịch đã bị hắn đem uống canh, thậm chí vài gốc linh dược còn bị hắn mà ăn sống rồi.
Vân Hoàng không biết tại sao hắn qua được, nhưng hắn có thể chắc chắn là có vật gì đó trợ giúp hắn.
Có thể là viên Bạch sắc tinh thạch kia, hay thậm chí là viên Hắc Bạch song Long yêu Đan đã giúp hắn.
Vân Hoàng thật sâu cảm tạ kiếp này nhân sinh.
”Giờ thì, có thể đi sâu tiếp vào nữa hả?”
Vân Hoàng lần này hành sự cẩn thận, nhỡ đâu lại đụng phải một cái Âm hồn đầm lầy giống hệt cái kia thì chết dở, mà nếu gặp thật, thì hắn sẽ tìm thông đạo hướng lên mặt đất, ly khai nơi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook