Vô Sỉ Đạo Tặc
-
Quyển 15 - Chương 11: Đàm thoại
Hạ Hầu Cẩn sải bước đi đến trước mặt Cổ Diêu hắn ôm Cổ Diêu một cách nhiệt tình, không phải nói là quá mức, sau đó thì cười nói:" Lão Nhị, #$%^&*, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi, ít nhất là đã hơn một năm rồi!"
Hạ Hầu Cẩn là một người thô, trong lúc kích động miệng phun ra luôn cả những lời thô tục, nhưng Cổ Diêu lại cảm thấy tình nghĩa huynh đệ rất là thân thiết và chân thành, niềm vui sướng dâng lên từ tận trong đáy lòng.
" Đã lâu không thấy, đại ca!" Cổ Diêu liền phát hiện ra bộ dáng của Hạ Hầu Cẩn có chút chật vật, không biết vì sao tóc tay tán loạn, quần áo rách nát, trên người vẫn còn đầy bụi đất.
Hắn ngạc nhiên nói:" Đại ca, huynh sao thế?"
Hạ Hầu Cẩn xấu hổ gãi đầu nói:" Cái này ..."
Ngay lúc này thì ở phía sau có người hô lên" Tiểu tình?"
Sau đó thì có hai người nắm tay nhau đi đến, cũng là người quen của Cổ Diêu, là Đoan Mộc Tích và Giang Nhã Tĩnh, một đôi tình lữ rất được hâm mộ ở Thần Thánh học viện.
Bộ dạng của Đoan Mộc Tích cũng không tốt hơn so với Hạ Hầu Cẩn là bao, mũi thì bị ăn rầu, mất đi vẻ anh tuấn ngày xưa, bây giờ thì trông giống như trư bát giới hơn.
Trong sáu huynh muội, Đoan Mộc Tích đứng hàng thứ năm, tuổi tác cũng gần với Đoan Mộc Tình nhất cho nên tình cảm cũng thân thiết nhất, biết được tin dữ của muội muội, hắn cả ngày buồn bực, cho dù đã nửa năm qua nhưng vẫn không thể nào khôi phục lại được như thường. Hạ Hầu Cẩn sau khi biết được tình trạng của hắn thì lập tức xử lý hết mọi chuyện tranh thủ đến Lan Tư quận. Nhưng mà một người như hắn thì làm sao biết cách dùng ngôn từ để an ủi Đoan Mộc Tích chứ, vì thế chỉ có biện pháp duy nhất là đánh nhau, giúp cho người bạn tốt nhất của mình có thể phát tiết, vì thế hai người mới có bộ dáng chật vật như thế.
"Tiểu tình, muội đã về?" Nhìn thấy Đoan Mộc Tình, Đoan Mộc Tích nửa mừng nửa lo, hắn sợ đây chỉ là giấc mộng.
" Đúng vậy, ngũ cả, khiến huynh phải lo lắng rồi!" Đoan Mộc Tình lệ ngân chưa không, nhìn thấy bộ dáng của Đoan Mộc Tích thì lệ châu lại tuôn trào.
Nét mặt của Hạ Hầu Cẩn đầy vể đau khổ:" Tiểu Tình, nếu sớm biết muội sẽ trở về thì huynh sẽ không nhường cho hắn, báo hại phải ăn đòn một trận!"
Đoan Mộc Tích nghe thế thì lập tức tức giận nói:" Cái gì, ngươi nói là nhường cho ta, rõ ràng là thực lực không đủ. Nếu không phục thì đánh một trận nào!"
Giang Nhã Tĩnh đứng ở một bên vội vàng kéo áo của người yêu, nhắc nhở hắn rằng là muội muội của hắn bình an trở về. Không nên đánh nhau trong lúc này.
Biết được chuyện của Đoan Mộc Tình cho nên suốt mấy tháng nay Giang Nhã Tĩnh luôn ở bên cạnh của Đoan Mộc Tích. Quan hệ của hai người đã rất sâu đậm. Có thể nói là giống như là đã đính hôn rồi vậy. Hôm nay Đoan Mộc Tình lại bình an vô sự trở về. Xiềng xích trong lòng cũng được phá vỡ. Xem ra là ngày vui cũng sắp đến.
Trước mặt vị hôn thê Đoan Mộc Tích hiển nhiên là rất nghe lời. Ngoan ngoãn mà im lặng.
Bị Hạ Hầu Cẩn chọc quê, nhưng Đoan Mộc TÍch lúc này cũng chỉ có thể cười ra nước mắt mà thôi. Lúc này Giang Nhã Tĩnh cũng đã phát hiện là có thêm Đông Phương Lộ và Cổ Diêu nữa nên rất là kinh ngạc. Nhưng mà trước khi bọn họ định đưa ra nghi vấn thì quý phụ nói:" Được rồi, đừng có đứng ở chỗ này nói chuyện nữa, có gì cứ từ từ vào phủ rồi ngồi xuống nói chuyện!"
Đại môn của gia tộc dù sao cũng là nơi có nhiều người qua lại, không tiện nó chuyện vì thế nàng mới đưa ra đề nghị như thế.
Hiển nhiên là không có ai phản đối, vì thế đoàn người đi vào trong phủ. Đoan Mộc Tình trở về khiến cho mây mù bao quanh Đoan Mộc Phủ cũng tan biến, bầu trời trở nên trong xanh khoáng đãng, trên dưới toàn gia tộc, thậm chí là cả người dân của Lan Tư quận cũng đến chúc mừng.
Bên trong nội viện của gia tộc, Đoan Mộc Tình kể lại cho mọi người mọi chuyện xảy ra trong suốt thời gian qua. Nhưng mọi chuyện cũng đã được thêu dệt chút đỉnh, dù sao thì vấn đề về Ma Giới cũng chính là cấm kỵ cấp S, không thích hợp để nhắc đến.
Đoan Mộc Tình chỉ kể lại khi xuất hành đi ác ma đảo thì gặp phải sóng gió, suýt tí nữa là đã bị chìm, nhưng vào lúc đó may mắn là có hai chi phối giả, có thể thao khống phong và thủy xuất hiện, và đưa nàng lên ác ma đảo. Phong Điên Nhị Quái lúc này trở thành tấm lá chắn cực kỳ hữu hiệu, với tính cách của bọn họ thì có đưa ra lý do gì cũng đều trở thành hợp lý cả.
Sợ Đoan Mộc Tình nói dối không quen, Cổ Diêu thỉnh thoảng bổ sung vài câu khiến cho câu truyện trở nên chân thật hơn.
Tuy nói là giả nhưng mà toàn bộ câu chuyện cũng không phải là giả, bởi vì bọn họ quả thật là đã tự thân đối đầu với ác ma hải vực, cho nên toàn bộ quá trình miêu tả lại rất là chân thật, mọi người cũng không có nghi ngờ hắn, tình tiết cũng rất là hợp lý chặt chẽ, tâm tình của người nghe cũng thay đổi theo tình tiết của câu truyện khi thì có cảm giác vui sướng, khi thì lo lắng, ác ma nhị trùng xướng, dương xuân tam điệp, các hiện tượng tự nhiên của ác ma hải vực hiến cho bọn họ như lạc vào một thế giới khác, kinh thán không thôi.
Phong Điên Nhị Quái cứu Đoan Mộc Tình đưa lên đảo rồi liền đi mất tích. Vì thế nàng ở trên đảo suốt một thời gian dài, cho đến khi Cổ Diêu và Đoan Mộc Tình cùng đến, ba người cùng đồng tâm hợp lực để trở về.
Đoan Mộc Tích lau hồ hôi trên trán, vẫn chưa hết sợ hãi:" Tiểu tình, may mà muội cát nhân thiên tướng, từ xưa đến nay có rất nhiều cao thủ hàng đầu đi đến ác ma đảo cũng không thể nào trở về được!"
Quý phụ thì nói:" Hai quái nhân có thể thao túng phong và thủy, ta nghĩ bọn họ chính là hai huynh đệ chi phối giả - Phong ĐIên Nhị quái!" Dù sao cũng là chủ mẫu của gia tộc Đoan Mộc, kiến thức rộng rãi, thoáng cái là đã có thể đoán ra được thân phận của Phong Điên nhị quái.
Đoan Mộc Phàm nói:" Phong Điên Nhị Quái hỉ nộ vô thường, bình thường đụng phải họ có thể nói là vô cùng xui xẻo, nhưng mà lần này tiểu tình có thể nhìn thấy được bọn họ lại trở thành may mắn, hai quái nhân này muốn đi hay rời ác ma đảo đều dễ như trở bàn tay."
Những người khác cũng cảm thấy may mắn thay cho Đoan Mộc Tình, sôi nổi mà bàn luận, cho đến khi mặt trời ngả về chiều.
Không khí của bữa cơm cực kỳ sôi nổi, ngoại trừ một nhà Đoan Mộc đoàn tụ ra còn có , Hạ Hầu Cẩn, Cổ Diêu, Giang Nhã Tĩnh và Đông Phương Lộ, những bạn học cũ tái ngộ, cho nên có rất nhiều đề tài để mà bàn luận.
Đông Phương Lộ ở lại Lan Tư quận, người của gia tộc Đoan Mộc đã phái người đến Linh Du quận để báo tin tức cho người nhà của nàng sớm an tâm rồi.
Sau khi dùng cơm tối thì Hạ Hầu Cẩn liền kéo Cổ Diêu đi, oán trách:" Lão nhị, sau khi tốt nghiệp thì tiểu tử nhà ngươi biến đi đâu mất vậy, một chút tin tức cũng không có, lại không hề cho ta một cái địa chỉ nào, muốn tìm ngươi cũng không được, còn tưởng rằng tên tiểu tử nhà mi đã xảy ra chuyện gì rồi."
Nói thật, cuộc sống trước kia của Cổ Diêu hoàn toàn không muốn người ta biết được, bởi vì chuyện của hắn làm không thể quang minh chính đại được, chôm đồ, điều tra cấm kỵ cấp S, vì thế mới bật vô âm tín như thế, nhìn thấy Hạ Hầu Cẩn quan tâm đến mình như thế thì hắn cảm giác có lỗi:" Xin lỗi, đại ca, đã khiến huynh lo lắng." Hạ Hầu Cẩn đánh một quyền lên Cổ Diêu:" Xin lỗi cái gì chữ, huynh đệ mà còn nói mấy lời nhảm nhí đó nữa à, không có việc gì là tốt rồi, còn chuyện khác thì ta cũng không quan tâm, đợi khi có thời gian rãnh rỗi thì chúng ta đi tìm lão tam hàn huyên, thế nào?"
Chuyện của Hàn Đan đã xong, bây giờ Cổ Diêu đã không còn lo lắng gì, gật đầu nói:" được!"
" Nhưng trước hết, chúng ta phải đi uống một bữa thật đã mới được, không say không về, hà hà!" Hạ Hầu Cẩn khoác vai Cổ Diêu đi ra ngoài.
Ở trong bữa ăn bởi vì có trưởng bối cho nên không thể thất lễ được, bây giờ hắn phải đi bổ sung mới được.
Lúc này phía sau lại có người nói:"Chờ một chút."
Hạ hầu cẩn quay đầu lại, người nói chuyện chính là mẫu thân của Đoan Mộc Tình, hắn hơi ngẩn người chút rồi nói:" Bá Mẫu, người tìm con à?"
"Không!" Quý phụ lắc đầu, ắnh mắt của nàng chuyển sang người của Cổ Diêu, cười nói:" Ta muốn nói chuyện cùng với cậu ta."
Hạ Hầu Cẩn là một người thô, trong lúc kích động miệng phun ra luôn cả những lời thô tục, nhưng Cổ Diêu lại cảm thấy tình nghĩa huynh đệ rất là thân thiết và chân thành, niềm vui sướng dâng lên từ tận trong đáy lòng.
" Đã lâu không thấy, đại ca!" Cổ Diêu liền phát hiện ra bộ dáng của Hạ Hầu Cẩn có chút chật vật, không biết vì sao tóc tay tán loạn, quần áo rách nát, trên người vẫn còn đầy bụi đất.
Hắn ngạc nhiên nói:" Đại ca, huynh sao thế?"
Hạ Hầu Cẩn xấu hổ gãi đầu nói:" Cái này ..."
Ngay lúc này thì ở phía sau có người hô lên" Tiểu tình?"
Sau đó thì có hai người nắm tay nhau đi đến, cũng là người quen của Cổ Diêu, là Đoan Mộc Tích và Giang Nhã Tĩnh, một đôi tình lữ rất được hâm mộ ở Thần Thánh học viện.
Bộ dạng của Đoan Mộc Tích cũng không tốt hơn so với Hạ Hầu Cẩn là bao, mũi thì bị ăn rầu, mất đi vẻ anh tuấn ngày xưa, bây giờ thì trông giống như trư bát giới hơn.
Trong sáu huynh muội, Đoan Mộc Tích đứng hàng thứ năm, tuổi tác cũng gần với Đoan Mộc Tình nhất cho nên tình cảm cũng thân thiết nhất, biết được tin dữ của muội muội, hắn cả ngày buồn bực, cho dù đã nửa năm qua nhưng vẫn không thể nào khôi phục lại được như thường. Hạ Hầu Cẩn sau khi biết được tình trạng của hắn thì lập tức xử lý hết mọi chuyện tranh thủ đến Lan Tư quận. Nhưng mà một người như hắn thì làm sao biết cách dùng ngôn từ để an ủi Đoan Mộc Tích chứ, vì thế chỉ có biện pháp duy nhất là đánh nhau, giúp cho người bạn tốt nhất của mình có thể phát tiết, vì thế hai người mới có bộ dáng chật vật như thế.
"Tiểu tình, muội đã về?" Nhìn thấy Đoan Mộc Tình, Đoan Mộc Tích nửa mừng nửa lo, hắn sợ đây chỉ là giấc mộng.
" Đúng vậy, ngũ cả, khiến huynh phải lo lắng rồi!" Đoan Mộc Tình lệ ngân chưa không, nhìn thấy bộ dáng của Đoan Mộc Tích thì lệ châu lại tuôn trào.
Nét mặt của Hạ Hầu Cẩn đầy vể đau khổ:" Tiểu Tình, nếu sớm biết muội sẽ trở về thì huynh sẽ không nhường cho hắn, báo hại phải ăn đòn một trận!"
Đoan Mộc Tích nghe thế thì lập tức tức giận nói:" Cái gì, ngươi nói là nhường cho ta, rõ ràng là thực lực không đủ. Nếu không phục thì đánh một trận nào!"
Giang Nhã Tĩnh đứng ở một bên vội vàng kéo áo của người yêu, nhắc nhở hắn rằng là muội muội của hắn bình an trở về. Không nên đánh nhau trong lúc này.
Biết được chuyện của Đoan Mộc Tình cho nên suốt mấy tháng nay Giang Nhã Tĩnh luôn ở bên cạnh của Đoan Mộc Tích. Quan hệ của hai người đã rất sâu đậm. Có thể nói là giống như là đã đính hôn rồi vậy. Hôm nay Đoan Mộc Tình lại bình an vô sự trở về. Xiềng xích trong lòng cũng được phá vỡ. Xem ra là ngày vui cũng sắp đến.
Trước mặt vị hôn thê Đoan Mộc Tích hiển nhiên là rất nghe lời. Ngoan ngoãn mà im lặng.
Bị Hạ Hầu Cẩn chọc quê, nhưng Đoan Mộc TÍch lúc này cũng chỉ có thể cười ra nước mắt mà thôi. Lúc này Giang Nhã Tĩnh cũng đã phát hiện là có thêm Đông Phương Lộ và Cổ Diêu nữa nên rất là kinh ngạc. Nhưng mà trước khi bọn họ định đưa ra nghi vấn thì quý phụ nói:" Được rồi, đừng có đứng ở chỗ này nói chuyện nữa, có gì cứ từ từ vào phủ rồi ngồi xuống nói chuyện!"
Đại môn của gia tộc dù sao cũng là nơi có nhiều người qua lại, không tiện nó chuyện vì thế nàng mới đưa ra đề nghị như thế.
Hiển nhiên là không có ai phản đối, vì thế đoàn người đi vào trong phủ. Đoan Mộc Tình trở về khiến cho mây mù bao quanh Đoan Mộc Phủ cũng tan biến, bầu trời trở nên trong xanh khoáng đãng, trên dưới toàn gia tộc, thậm chí là cả người dân của Lan Tư quận cũng đến chúc mừng.
Bên trong nội viện của gia tộc, Đoan Mộc Tình kể lại cho mọi người mọi chuyện xảy ra trong suốt thời gian qua. Nhưng mọi chuyện cũng đã được thêu dệt chút đỉnh, dù sao thì vấn đề về Ma Giới cũng chính là cấm kỵ cấp S, không thích hợp để nhắc đến.
Đoan Mộc Tình chỉ kể lại khi xuất hành đi ác ma đảo thì gặp phải sóng gió, suýt tí nữa là đã bị chìm, nhưng vào lúc đó may mắn là có hai chi phối giả, có thể thao khống phong và thủy xuất hiện, và đưa nàng lên ác ma đảo. Phong Điên Nhị Quái lúc này trở thành tấm lá chắn cực kỳ hữu hiệu, với tính cách của bọn họ thì có đưa ra lý do gì cũng đều trở thành hợp lý cả.
Sợ Đoan Mộc Tình nói dối không quen, Cổ Diêu thỉnh thoảng bổ sung vài câu khiến cho câu truyện trở nên chân thật hơn.
Tuy nói là giả nhưng mà toàn bộ câu chuyện cũng không phải là giả, bởi vì bọn họ quả thật là đã tự thân đối đầu với ác ma hải vực, cho nên toàn bộ quá trình miêu tả lại rất là chân thật, mọi người cũng không có nghi ngờ hắn, tình tiết cũng rất là hợp lý chặt chẽ, tâm tình của người nghe cũng thay đổi theo tình tiết của câu truyện khi thì có cảm giác vui sướng, khi thì lo lắng, ác ma nhị trùng xướng, dương xuân tam điệp, các hiện tượng tự nhiên của ác ma hải vực hiến cho bọn họ như lạc vào một thế giới khác, kinh thán không thôi.
Phong Điên Nhị Quái cứu Đoan Mộc Tình đưa lên đảo rồi liền đi mất tích. Vì thế nàng ở trên đảo suốt một thời gian dài, cho đến khi Cổ Diêu và Đoan Mộc Tình cùng đến, ba người cùng đồng tâm hợp lực để trở về.
Đoan Mộc Tích lau hồ hôi trên trán, vẫn chưa hết sợ hãi:" Tiểu tình, may mà muội cát nhân thiên tướng, từ xưa đến nay có rất nhiều cao thủ hàng đầu đi đến ác ma đảo cũng không thể nào trở về được!"
Quý phụ thì nói:" Hai quái nhân có thể thao túng phong và thủy, ta nghĩ bọn họ chính là hai huynh đệ chi phối giả - Phong ĐIên Nhị quái!" Dù sao cũng là chủ mẫu của gia tộc Đoan Mộc, kiến thức rộng rãi, thoáng cái là đã có thể đoán ra được thân phận của Phong Điên nhị quái.
Đoan Mộc Phàm nói:" Phong Điên Nhị Quái hỉ nộ vô thường, bình thường đụng phải họ có thể nói là vô cùng xui xẻo, nhưng mà lần này tiểu tình có thể nhìn thấy được bọn họ lại trở thành may mắn, hai quái nhân này muốn đi hay rời ác ma đảo đều dễ như trở bàn tay."
Những người khác cũng cảm thấy may mắn thay cho Đoan Mộc Tình, sôi nổi mà bàn luận, cho đến khi mặt trời ngả về chiều.
Không khí của bữa cơm cực kỳ sôi nổi, ngoại trừ một nhà Đoan Mộc đoàn tụ ra còn có , Hạ Hầu Cẩn, Cổ Diêu, Giang Nhã Tĩnh và Đông Phương Lộ, những bạn học cũ tái ngộ, cho nên có rất nhiều đề tài để mà bàn luận.
Đông Phương Lộ ở lại Lan Tư quận, người của gia tộc Đoan Mộc đã phái người đến Linh Du quận để báo tin tức cho người nhà của nàng sớm an tâm rồi.
Sau khi dùng cơm tối thì Hạ Hầu Cẩn liền kéo Cổ Diêu đi, oán trách:" Lão nhị, sau khi tốt nghiệp thì tiểu tử nhà ngươi biến đi đâu mất vậy, một chút tin tức cũng không có, lại không hề cho ta một cái địa chỉ nào, muốn tìm ngươi cũng không được, còn tưởng rằng tên tiểu tử nhà mi đã xảy ra chuyện gì rồi."
Nói thật, cuộc sống trước kia của Cổ Diêu hoàn toàn không muốn người ta biết được, bởi vì chuyện của hắn làm không thể quang minh chính đại được, chôm đồ, điều tra cấm kỵ cấp S, vì thế mới bật vô âm tín như thế, nhìn thấy Hạ Hầu Cẩn quan tâm đến mình như thế thì hắn cảm giác có lỗi:" Xin lỗi, đại ca, đã khiến huynh lo lắng." Hạ Hầu Cẩn đánh một quyền lên Cổ Diêu:" Xin lỗi cái gì chữ, huynh đệ mà còn nói mấy lời nhảm nhí đó nữa à, không có việc gì là tốt rồi, còn chuyện khác thì ta cũng không quan tâm, đợi khi có thời gian rãnh rỗi thì chúng ta đi tìm lão tam hàn huyên, thế nào?"
Chuyện của Hàn Đan đã xong, bây giờ Cổ Diêu đã không còn lo lắng gì, gật đầu nói:" được!"
" Nhưng trước hết, chúng ta phải đi uống một bữa thật đã mới được, không say không về, hà hà!" Hạ Hầu Cẩn khoác vai Cổ Diêu đi ra ngoài.
Ở trong bữa ăn bởi vì có trưởng bối cho nên không thể thất lễ được, bây giờ hắn phải đi bổ sung mới được.
Lúc này phía sau lại có người nói:"Chờ một chút."
Hạ hầu cẩn quay đầu lại, người nói chuyện chính là mẫu thân của Đoan Mộc Tình, hắn hơi ngẩn người chút rồi nói:" Bá Mẫu, người tìm con à?"
"Không!" Quý phụ lắc đầu, ắnh mắt của nàng chuyển sang người của Cổ Diêu, cười nói:" Ta muốn nói chuyện cùng với cậu ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook