Vô Sỉ Đạo Tặc
-
Quyển 14 - Chương 1: Khánh điển
Pháp La Tư nằm ở trung tâm của ma đô, nó hợp với rất nhiều thành thị lớn nhỏ tạo nên một thành thị khổng lồ. Các tòa tháp trong thành thị mọc lên san sát nhau như một khu rừng, khắp các bức tường đều là các điêu khắc về Ác Ma, khắp nơi đều hiện ra hình ảnh của người chân chính thống trị ma giới, đây cũng là văn hóa của ma giới.
Mà Pháp La Tư nằm ở trung tâm của thành đứng sừng sững, chiếm diện tích hơn mấy trăm héc ta, một cung điện hùng vĩ, nó rộng bao lao bát ngát, cho dù là nó độc lập một mình thì cũng có thể tạo thành một thành thị, người lần đầu đến đây nếu như không có người dẫn đường thì rất dễ bị lạc, không tìm được lối ra.
Đây chính là ma cung, là cung điện của ma vương Tà Khôi, là thánh địa trong mắt của người ở thâm uyên.
Ngoại trừ Tà Khôi ra thì còn có rất nhiều Ác Ma cư ngụ ở đây, bọn họ đều là thân tín hoặc là trợ thủ đắc lực của ma vương Tà Khôi, có huyết thống cao quý, trời sinh ra đã là Ác Ma, mà bá tước Dracula, người bắt Hàn Đan đi cũng là một trong số đó, nên có thể nói ma cung là một nơi ngọa hổ tàng long, cường giả vân tập.
Đi theo Thái Lặc đến đây, sau khi nhìn thấy tình huống của ma cung, Cổ Diêu cảm thấy may mắn là không có hành động tùy tiện, nếu không thì phiền roài.
Ngay cả thị vệ bình thường cũng có thực lực không tệ, cho dù hắn là một đạo tặc cao siêu, nếu như không biết được kết cấu của ma cùng và thực lực của những người ở đây thì việc lén lút tìm kiếm Hàn Đan cũng cực kỳ khó khăn.
Bây giờ thì tốt rồi, có thể danh chính ngôn thuận ra vào, việc này đối với việc thăm dò rất có lợi, chỉ tiếc một điều duy nhất chính là trong ma cung có rất nhiều trọng địa, ví dụ như là tẩm cung của ma vương hoặc các đại quý tộc thì không được phép vào.
Cũng may vì để chuẩn bị chu đáo cho lễ mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của Yêu Nguyệt công chúa, để làm cho không khí đặc sắc và náo nhiệt hơn nên ma cung cũng bất nghiêm ngặt hơn so với bình thường không ít. Trước kia, theo như Thái Lặc nói, khi hắn tiến vào ma cung để làm việc thì nơi này vô cùng nghiêm cẩn. Không thể tùy ý đi lại, hầu như là đi đến đâu cũng đều có thị vệ đi theo.
Cho nên, Cổ Diêu phải cảm kích Yêu Nguyệt công chúa Katherine, vì nàng đã gián tiếp giúp hắn không ít.
Ác Ma thiếu nữ vừa tròn hai mươi tuổi kia theo như hắn biết thì là cháu gái của ma vương Tà Khôi, được Tà Khôi sủng ái cực kỳ, từ việc tất cả các nhân vật trọng yếu của thâm uyên đều được mời đến dự sinh nhật lần thứ hai mươi của nàng là có thể nhận ra được, có thể được xem như là một buổi tiệc lớn nhất của thâm uyên.
Ít nhất cũng phải ở cấp bậc của Thái Lặc cùng với duy cương thì mới có thể được mời, Cổ Diêu chỉ là thân phận tùy tùng mà thôi, tuy được đi vào ma cung nhưng không có tư cách tham gia các tiết mục quan trọng.
Nếu như làm lễ long trọng như thế thì sẽ không thể nào kết thúc trong một ngày được. Tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi của Katherine có thể cần đến ba ngày mới kết thúc.
Vì tôn trọng Katherine, cũng chính là tôn trọng ma vương Tà Khôi, hầu như toàn bộ người được mời đều đến ma cũng rất sớm.
Thái Lặc đã sớm xử lý công sự ở thành ngân nguyệt. Rồi giao lại công việc cho cấp dưới, trước lễ mừng sinh nhật một ngày đã đến pháp la tư.
Ăn ở thì không cần phải quan tâm, ma cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho các vị khách mời.
Sau khi dùng một bữa cơm thịnh soạn. Khi màn đêm buông xuống thì Cổ Diêu có ý định ra ngoài thăm dò một phen, thời gian hắn ở lại ma cung có thể chỉ là ba ngày, mà ma cũng này thì lại có thể nói là khổng lồ, không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn này thăm dò hết được, vì thế mỗi một thời khắc đều vô cùng quý giá, không thể lãng phí được.
Khi vừa ra cửa thì lại đụng ngay thái lặc, trên danh nghĩa, Cổ Diêu chính là tùy tùng của Thái Lặc nên được an bài ở cùng một chỗ.
Nhìn thấy Cổ Diêu thì Thái Lặc liền tươi cười nhiệt tình, nhưng mà bởi vì cơ thể không trọn vẹn cho nên nụ cười của một bộ xương khô khó mà rõ ràng được. Cổ diêu chỉ là thông qua xương miệng của Thái Lặc mà phán đoán thôi.
" Chào buổi tối, Diêu Cổ đại nhân, nguyện vọng của ngài đã được thực hiện rồi, giờ phút này ngài có cảm tưởng thể nào?"
Cổ Diêu làm ra bộ dáng vô cùng kích động:" Nhờ phúc của ngài. Thái Lặc đại nhân, ta cuối cùng có thể nhìn thấy ma cung. Nó còn hùng vĩ hơn trong tưởng tượng của ta rất là nhiều. Từ lúc tiến vào ma cung đến nay, tâm trạng của ta lúc nào cũng hưng phấn, thậm chí là còn hưng phấn hơn cả thời gian ta say đắm trong mối tình đầu! Ây, xin tha thứ cho việc ta dùng từ có vẻ quá khoa trương, nhưng quả thật là cảm xúc của ta lúc này khó có thể dùng từ ngữ để mà hình dung!"
" Việc này ta cũng biết, Diêu Cổ đại nhân." Thái Lặc tỏ vẻ hiểu:" Lần đầu tiên ta đến được ma cung thì cảm giác cũng không khác gì ngài lúc này, nói thật, lúc đó ta còn nghĩ là muốn hôn lên mỗi tấc đất, cọng cỏ ở nơi này, thậm chí là cả nhà vệ sinh nữa!"
<@-.-'>
'Sự hài hước' của Thái Lặc khiến cho Cổ Diêu mún bất tỉnh nhân sự, hắn tưởng rằng lời nói của mình đã khiến cho người khác phải nổi da gà rồi, nhưng nếu như so với bộ xương khô này thì còn thua kém rất nhiều, quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Sau khi không còn xấu hổi Cổ Diêu liền nói tiếp:" Nếu như đêm nay ta ở lại trong phòng thì chắc chắn sẽ hối hận, vì thế ta muốn đi dạo quanh đây một vòng, để có thể biết thêm được về phong cảnh của ma cũng."
Thái Lặc gật đầu:" Diêu Cổ đại nhan, tâm tình của ngài ta có thể hiểu được, nhưng mà ..."
Hắn nói đến đó thì ngữ khí thay đổi:" Trong ma cung có rất nhiều khu vực không cho phép người ngoài vào, ví dụ như là tẩm cung của ma vương hoặc là của các bá tước, nơi cúng tế, bảo khố, hy vọng ngài có thể chú ý một chút, nếu như có hiểu lầm gì xảy ra thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng."
Thái Lặc nhìn thấy Cổ Diêu chỉ là một án sát sử, một chức vụ chỉ là thùng rỗng kêu to mà lại dám trêu chọc đến duy cương, nên đoán rằng hắn là một người không biết nặng nhẹ, sợ hắn gây chuyện ở trong ma cung, mà hắn thì lại là người mang Cổ Diêu vào cho nên lúc đó sẽ không thể tránh khỏi được.
Cổ Diêu cười nói:" Yên tâm đi Thái Lặc đại nhân, ta chỉ là đi dạo mà thôi, sẽ không gây phiền toái cho ngài đâu, nơi này là nơi mà ma vương điện hạ tọa trấn, ta có ăn gan hùm ruột báo cũng không dám làm càn đâu. Nếu như Thái Lặc đại nhân không yên tâm thì có thể đi dạo cùng ta."
Lời tuy là thế nhưng mà Cổ Diêu khẳng định là Thái Lặc cũng không có nhàn rỗi như thế, với tính cách của hắn thì sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội bái phỏng với các nhân vật trọng yếu của thâm uyên đã tập trung ở đây để tạo nên quan hệ tốt. Hơn nữa, cho dù Thái Lặc có đi theo thì cũng không sao, dù sao thì hắn cũng chỉ có ý định đi quan sát kết cấu của ma cung mà thôi, không cần phải lén lút.
" À, không cần đâu Diêu Cổ đại nhân, ta còn có việc, không thể nào đi cùng với ngài được, ngài cứ thong thả đi dạo, nhưng nên sớm trở về, nếu như ở bên ngoài quá trễ thì có khả năng sẽ bị thị vệ nghi ngờ." Hoàn toàn đúng như là Cổ Diêu dự đoán, Thái Lặc cự tuyệt yêu cầu.
Cổ Diêu gật đầu nói:" Được, ta biết rồi."
Thái Lặc lại nói:" Đúng rồi, Diêu Cổ đại nhân, ngày mốt chính là sinh nhật của công chúa Katherin, theo quy tắc thì mỗi người tiến cung phải dâng lên một phần lễ vật, vấn đề này thì ngài không cần phải lo lắng, ta đã giúp ngài chuẩn bị rồi."
Quà sinh nhật của Yêu Nguyệt công chú hiển nhiên là phải có chút phân lượng mới được, Thái Lặc lo lắng Cổ Diêu dâng lên món quà không có giá lắm, vì thế thay hắn chuẩn bị một phần, coi như là giúp hắn một lần.
" Nếu thế thì thật là tốt quá, nhưng mà dù sao thì cũng là sinh nhật của công chúa, ta dù sao cũng phải tỏ chút thành ý, Thái Lặc đại nhân, ta có một cây trâm, ngài giúp ta tặng lên cho nàng." Cổ diêu chắc chắn là không thể tham dự lễ sinh nhật của công chúa Katherine nên chỉ có thể nhờ thái lặc.
Thực ra thì tặng hay không cũng không quan trọng, nhưng dù sao thì Cổ Diêu cũng cảm thấy nên cảm ơn vị Yêu Nguyệt công chúa kia đã tạo cho mình cơ hội tốt này nên cũng muốn biểu đạt một chút tâm ý.
Thái Lặc tiếp nhận hộp gấm trong tay của Cổ Diêu, không biết nó là gì, nếu như chỉ là một lễ vật tầm thường thì tốt nhất là quên nó đi, và thay vào lễ vật do mình chuẩn bị. Dù sao thì Yêu Nguyệt công chúa nhận được không biết bao nhiêu là lễ vật, cho dù không nhận được thanh ngọc trụy này thì Cổ Diêu cũng không biết.
Nhưng mà khi mở hộp gấm ra thì hắn liền thay đổi chủ ý.
Đó là một thanh ngọc trụy có hình con gà ở trung tâm, nó cũng không có hoa lệ, xem ra thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng nó có ưu điểm là rất tinh khiết, không hề có chút tì vết, giống như là một xử nữ thuần khiết, hắn dùng vu thuật để đưa năng lượng vào dò xét và quan sát thì cũng không tìm được một chút tạp chất nào.
Thái Lặc cũng là một người có kiến thức, không có tạp chất hiển nhiên là ngọc tốt, có thể nói là trân quý. Đối với nam nhân ở ma giới, nơi mà sức mạnh là tất cả thì thanh ngọc trụy này không có nghĩa gì cả, nhưng mà đối với phụ nữ thì lại khác, một vật phẩm có giá trị hay không thì ngoài khả năng hữu dụng ra còn phải xinh đẹp, nữ nhân đều thích vật đẹp, cho dù có là sử dụng hay không.
Bỏ đi lo lắng, Thái Lặc quyết định sẽ dùng nó làm lễ vật tặng lên cho Yêu Nguyệt công chúa, ngọc trụy tinh khiết này dù nàng không thích đi chăng nữa thì ít ra nàng cũng không có ghét nó.
Thanh ngọc trụy đó có tên gọi là "Thiếu Nữ Đích Tâm", là vật Cổ Diêu có được do làm nhiệm vụ, bởi vì thanh thiếu nữ đích tâm này có hình dáng khá giống với thanh ngọc trụy do Hàn Đan tặng hắn lúc còn ở duyệt lai khách sạn, cho nên khi thấy nó thì Cổ Diêu liền nhớ đến Hàn Đan, nàng cũng là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, nên phá lệ không lấy phần thưởng cao cấp hơn mà chọn nó.
Nếu như không ngoài ý muốn thì cũng đã sắp thấy được Hàn Đan rồi, vì thế Cổ Diêu mới đem nó tặng, vì hy vọng nó có thể giúp cho mình có thêm chút may mắn, có thể thuận lợi gặp được Hàn Đan, trở thành một hồi ức tốt sau này.
Thật ra thì ở Tạp Địch đại lục, Thiếu Nữ Chi Tâm cũng không phải là vô cùng quý giá, Cổ Diêu có được là do thực hiện một nhiệm vụ cấp thấp mà thôi, nhưng mà ở Ma Giới thì ngọc tinh khiết rất là hiếm, mà hiếm thì quý, vì thế giá trị của nó được tăng lên rất nhiều, vì thế mới hợp mắt của thái lặc.
Lúc này Thái Lặc còn không biết được rằng thanh ngọc truỵ này đem đến cho hắn những gì ...
Mà Pháp La Tư nằm ở trung tâm của thành đứng sừng sững, chiếm diện tích hơn mấy trăm héc ta, một cung điện hùng vĩ, nó rộng bao lao bát ngát, cho dù là nó độc lập một mình thì cũng có thể tạo thành một thành thị, người lần đầu đến đây nếu như không có người dẫn đường thì rất dễ bị lạc, không tìm được lối ra.
Đây chính là ma cung, là cung điện của ma vương Tà Khôi, là thánh địa trong mắt của người ở thâm uyên.
Ngoại trừ Tà Khôi ra thì còn có rất nhiều Ác Ma cư ngụ ở đây, bọn họ đều là thân tín hoặc là trợ thủ đắc lực của ma vương Tà Khôi, có huyết thống cao quý, trời sinh ra đã là Ác Ma, mà bá tước Dracula, người bắt Hàn Đan đi cũng là một trong số đó, nên có thể nói ma cung là một nơi ngọa hổ tàng long, cường giả vân tập.
Đi theo Thái Lặc đến đây, sau khi nhìn thấy tình huống của ma cung, Cổ Diêu cảm thấy may mắn là không có hành động tùy tiện, nếu không thì phiền roài.
Ngay cả thị vệ bình thường cũng có thực lực không tệ, cho dù hắn là một đạo tặc cao siêu, nếu như không biết được kết cấu của ma cùng và thực lực của những người ở đây thì việc lén lút tìm kiếm Hàn Đan cũng cực kỳ khó khăn.
Bây giờ thì tốt rồi, có thể danh chính ngôn thuận ra vào, việc này đối với việc thăm dò rất có lợi, chỉ tiếc một điều duy nhất chính là trong ma cung có rất nhiều trọng địa, ví dụ như là tẩm cung của ma vương hoặc các đại quý tộc thì không được phép vào.
Cũng may vì để chuẩn bị chu đáo cho lễ mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của Yêu Nguyệt công chúa, để làm cho không khí đặc sắc và náo nhiệt hơn nên ma cung cũng bất nghiêm ngặt hơn so với bình thường không ít. Trước kia, theo như Thái Lặc nói, khi hắn tiến vào ma cung để làm việc thì nơi này vô cùng nghiêm cẩn. Không thể tùy ý đi lại, hầu như là đi đến đâu cũng đều có thị vệ đi theo.
Cho nên, Cổ Diêu phải cảm kích Yêu Nguyệt công chúa Katherine, vì nàng đã gián tiếp giúp hắn không ít.
Ác Ma thiếu nữ vừa tròn hai mươi tuổi kia theo như hắn biết thì là cháu gái của ma vương Tà Khôi, được Tà Khôi sủng ái cực kỳ, từ việc tất cả các nhân vật trọng yếu của thâm uyên đều được mời đến dự sinh nhật lần thứ hai mươi của nàng là có thể nhận ra được, có thể được xem như là một buổi tiệc lớn nhất của thâm uyên.
Ít nhất cũng phải ở cấp bậc của Thái Lặc cùng với duy cương thì mới có thể được mời, Cổ Diêu chỉ là thân phận tùy tùng mà thôi, tuy được đi vào ma cung nhưng không có tư cách tham gia các tiết mục quan trọng.
Nếu như làm lễ long trọng như thế thì sẽ không thể nào kết thúc trong một ngày được. Tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi của Katherine có thể cần đến ba ngày mới kết thúc.
Vì tôn trọng Katherine, cũng chính là tôn trọng ma vương Tà Khôi, hầu như toàn bộ người được mời đều đến ma cũng rất sớm.
Thái Lặc đã sớm xử lý công sự ở thành ngân nguyệt. Rồi giao lại công việc cho cấp dưới, trước lễ mừng sinh nhật một ngày đã đến pháp la tư.
Ăn ở thì không cần phải quan tâm, ma cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho các vị khách mời.
Sau khi dùng một bữa cơm thịnh soạn. Khi màn đêm buông xuống thì Cổ Diêu có ý định ra ngoài thăm dò một phen, thời gian hắn ở lại ma cung có thể chỉ là ba ngày, mà ma cũng này thì lại có thể nói là khổng lồ, không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn này thăm dò hết được, vì thế mỗi một thời khắc đều vô cùng quý giá, không thể lãng phí được.
Khi vừa ra cửa thì lại đụng ngay thái lặc, trên danh nghĩa, Cổ Diêu chính là tùy tùng của Thái Lặc nên được an bài ở cùng một chỗ.
Nhìn thấy Cổ Diêu thì Thái Lặc liền tươi cười nhiệt tình, nhưng mà bởi vì cơ thể không trọn vẹn cho nên nụ cười của một bộ xương khô khó mà rõ ràng được. Cổ diêu chỉ là thông qua xương miệng của Thái Lặc mà phán đoán thôi.
" Chào buổi tối, Diêu Cổ đại nhân, nguyện vọng của ngài đã được thực hiện rồi, giờ phút này ngài có cảm tưởng thể nào?"
Cổ Diêu làm ra bộ dáng vô cùng kích động:" Nhờ phúc của ngài. Thái Lặc đại nhân, ta cuối cùng có thể nhìn thấy ma cung. Nó còn hùng vĩ hơn trong tưởng tượng của ta rất là nhiều. Từ lúc tiến vào ma cung đến nay, tâm trạng của ta lúc nào cũng hưng phấn, thậm chí là còn hưng phấn hơn cả thời gian ta say đắm trong mối tình đầu! Ây, xin tha thứ cho việc ta dùng từ có vẻ quá khoa trương, nhưng quả thật là cảm xúc của ta lúc này khó có thể dùng từ ngữ để mà hình dung!"
" Việc này ta cũng biết, Diêu Cổ đại nhân." Thái Lặc tỏ vẻ hiểu:" Lần đầu tiên ta đến được ma cung thì cảm giác cũng không khác gì ngài lúc này, nói thật, lúc đó ta còn nghĩ là muốn hôn lên mỗi tấc đất, cọng cỏ ở nơi này, thậm chí là cả nhà vệ sinh nữa!"
<@-.-'>
'Sự hài hước' của Thái Lặc khiến cho Cổ Diêu mún bất tỉnh nhân sự, hắn tưởng rằng lời nói của mình đã khiến cho người khác phải nổi da gà rồi, nhưng nếu như so với bộ xương khô này thì còn thua kém rất nhiều, quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Sau khi không còn xấu hổi Cổ Diêu liền nói tiếp:" Nếu như đêm nay ta ở lại trong phòng thì chắc chắn sẽ hối hận, vì thế ta muốn đi dạo quanh đây một vòng, để có thể biết thêm được về phong cảnh của ma cũng."
Thái Lặc gật đầu:" Diêu Cổ đại nhan, tâm tình của ngài ta có thể hiểu được, nhưng mà ..."
Hắn nói đến đó thì ngữ khí thay đổi:" Trong ma cung có rất nhiều khu vực không cho phép người ngoài vào, ví dụ như là tẩm cung của ma vương hoặc là của các bá tước, nơi cúng tế, bảo khố, hy vọng ngài có thể chú ý một chút, nếu như có hiểu lầm gì xảy ra thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng."
Thái Lặc nhìn thấy Cổ Diêu chỉ là một án sát sử, một chức vụ chỉ là thùng rỗng kêu to mà lại dám trêu chọc đến duy cương, nên đoán rằng hắn là một người không biết nặng nhẹ, sợ hắn gây chuyện ở trong ma cung, mà hắn thì lại là người mang Cổ Diêu vào cho nên lúc đó sẽ không thể tránh khỏi được.
Cổ Diêu cười nói:" Yên tâm đi Thái Lặc đại nhân, ta chỉ là đi dạo mà thôi, sẽ không gây phiền toái cho ngài đâu, nơi này là nơi mà ma vương điện hạ tọa trấn, ta có ăn gan hùm ruột báo cũng không dám làm càn đâu. Nếu như Thái Lặc đại nhân không yên tâm thì có thể đi dạo cùng ta."
Lời tuy là thế nhưng mà Cổ Diêu khẳng định là Thái Lặc cũng không có nhàn rỗi như thế, với tính cách của hắn thì sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội bái phỏng với các nhân vật trọng yếu của thâm uyên đã tập trung ở đây để tạo nên quan hệ tốt. Hơn nữa, cho dù Thái Lặc có đi theo thì cũng không sao, dù sao thì hắn cũng chỉ có ý định đi quan sát kết cấu của ma cung mà thôi, không cần phải lén lút.
" À, không cần đâu Diêu Cổ đại nhân, ta còn có việc, không thể nào đi cùng với ngài được, ngài cứ thong thả đi dạo, nhưng nên sớm trở về, nếu như ở bên ngoài quá trễ thì có khả năng sẽ bị thị vệ nghi ngờ." Hoàn toàn đúng như là Cổ Diêu dự đoán, Thái Lặc cự tuyệt yêu cầu.
Cổ Diêu gật đầu nói:" Được, ta biết rồi."
Thái Lặc lại nói:" Đúng rồi, Diêu Cổ đại nhân, ngày mốt chính là sinh nhật của công chúa Katherin, theo quy tắc thì mỗi người tiến cung phải dâng lên một phần lễ vật, vấn đề này thì ngài không cần phải lo lắng, ta đã giúp ngài chuẩn bị rồi."
Quà sinh nhật của Yêu Nguyệt công chú hiển nhiên là phải có chút phân lượng mới được, Thái Lặc lo lắng Cổ Diêu dâng lên món quà không có giá lắm, vì thế thay hắn chuẩn bị một phần, coi như là giúp hắn một lần.
" Nếu thế thì thật là tốt quá, nhưng mà dù sao thì cũng là sinh nhật của công chúa, ta dù sao cũng phải tỏ chút thành ý, Thái Lặc đại nhân, ta có một cây trâm, ngài giúp ta tặng lên cho nàng." Cổ diêu chắc chắn là không thể tham dự lễ sinh nhật của công chúa Katherine nên chỉ có thể nhờ thái lặc.
Thực ra thì tặng hay không cũng không quan trọng, nhưng dù sao thì Cổ Diêu cũng cảm thấy nên cảm ơn vị Yêu Nguyệt công chúa kia đã tạo cho mình cơ hội tốt này nên cũng muốn biểu đạt một chút tâm ý.
Thái Lặc tiếp nhận hộp gấm trong tay của Cổ Diêu, không biết nó là gì, nếu như chỉ là một lễ vật tầm thường thì tốt nhất là quên nó đi, và thay vào lễ vật do mình chuẩn bị. Dù sao thì Yêu Nguyệt công chúa nhận được không biết bao nhiêu là lễ vật, cho dù không nhận được thanh ngọc trụy này thì Cổ Diêu cũng không biết.
Nhưng mà khi mở hộp gấm ra thì hắn liền thay đổi chủ ý.
Đó là một thanh ngọc trụy có hình con gà ở trung tâm, nó cũng không có hoa lệ, xem ra thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng nó có ưu điểm là rất tinh khiết, không hề có chút tì vết, giống như là một xử nữ thuần khiết, hắn dùng vu thuật để đưa năng lượng vào dò xét và quan sát thì cũng không tìm được một chút tạp chất nào.
Thái Lặc cũng là một người có kiến thức, không có tạp chất hiển nhiên là ngọc tốt, có thể nói là trân quý. Đối với nam nhân ở ma giới, nơi mà sức mạnh là tất cả thì thanh ngọc trụy này không có nghĩa gì cả, nhưng mà đối với phụ nữ thì lại khác, một vật phẩm có giá trị hay không thì ngoài khả năng hữu dụng ra còn phải xinh đẹp, nữ nhân đều thích vật đẹp, cho dù có là sử dụng hay không.
Bỏ đi lo lắng, Thái Lặc quyết định sẽ dùng nó làm lễ vật tặng lên cho Yêu Nguyệt công chúa, ngọc trụy tinh khiết này dù nàng không thích đi chăng nữa thì ít ra nàng cũng không có ghét nó.
Thanh ngọc trụy đó có tên gọi là "Thiếu Nữ Đích Tâm", là vật Cổ Diêu có được do làm nhiệm vụ, bởi vì thanh thiếu nữ đích tâm này có hình dáng khá giống với thanh ngọc trụy do Hàn Đan tặng hắn lúc còn ở duyệt lai khách sạn, cho nên khi thấy nó thì Cổ Diêu liền nhớ đến Hàn Đan, nàng cũng là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, nên phá lệ không lấy phần thưởng cao cấp hơn mà chọn nó.
Nếu như không ngoài ý muốn thì cũng đã sắp thấy được Hàn Đan rồi, vì thế Cổ Diêu mới đem nó tặng, vì hy vọng nó có thể giúp cho mình có thêm chút may mắn, có thể thuận lợi gặp được Hàn Đan, trở thành một hồi ức tốt sau này.
Thật ra thì ở Tạp Địch đại lục, Thiếu Nữ Chi Tâm cũng không phải là vô cùng quý giá, Cổ Diêu có được là do thực hiện một nhiệm vụ cấp thấp mà thôi, nhưng mà ở Ma Giới thì ngọc tinh khiết rất là hiếm, mà hiếm thì quý, vì thế giá trị của nó được tăng lên rất nhiều, vì thế mới hợp mắt của thái lặc.
Lúc này Thái Lặc còn không biết được rằng thanh ngọc truỵ này đem đến cho hắn những gì ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook