Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 12 - Chương 15: Ma giới tranh phách chiến

Vì phải dạy cho hai tỷ muội vũ điệu Diêu Lộ, hai người Cổ Diêu ở lại Tinh Linh tộc vài ngày rồi mới đi.

Tiễn bọn họ chính là ba người Bố Lỗ Tư, Tạp Lạc Nhi, Khắc Lai Nhi.

Bởi vì chỉ có người của Tinh Linh tộc mới biết được sinh lộ của thiên huyền đại trận, nếu không thì sẽ bị lạc vào trong trận.

Khi rời khỏi thì họ cũng thấy được chiến trường cổ, hùng vĩ và hoành tráng, kinh tâm động phách và vô cùng chân thật, mặc dù đã chứng kiến lần thứu hai nhưng Cổ Diêu vẫn cảm thán không thôi:" Trận pháp này quả thật là kỳ diệu, không biết là do Cơ Quan cao thủ nào sáng tạo ra, quả thật là thần kỳ!"

Trên mặt của Bố Lỗ Tư hiện lên vẻ tôn kính:" Người thiết lập ra trân pháp này là một cơ quan thánh thủ, vị tiền bối đó được gọi là Chung Ly!"

Cổ Diêu bật thốt lên:" Chung Ly tổ sư?"

Đông Phương Lộ cau mày:" Cái gì thế, lưu manh, ngươi kêu cái gì mà tổ sư?"

Cổ Diêu biết mình lỡ lời nên vội vàng nói lấp cho qua chuyện, nhưng trong lòng hắn thì vô cùng kinh ngạc.

Chưởng môn đời thứ mười lăm của Tiêu Dao Môn cũng là một 'Cơ Quan Thánh Thủ' và có tên là Chung Ly, trận pháp trong tiêu dao giới chính là do đích thân hắn chế tạo.

Thật không tưởng tượng nổi lão nhân gia cũng đi đến thất lạc đại lục, còn lại giúp Tinh Linh tộc tạo ra một tuyệt thế kỳ trận?

Bố Lỗ Tư cũng không có hoài nghi, bởi vì tâm tình của lão cũng đang kích động:" Đúng vậy, Chung Ly tiền bối chính là một cơ quan sư kiệt xuất nhất, ngoài ra người còn là một đại trí giả, nhờ có người trợ giúp cho nên tộc của ta mới có được một lá chắn ăn toàn, ngăn cản nguy hiểm đến từ bên ngoài!"

Mỗi Tinh Linh đều không hề xa lạ với chung ly, từ hi hiểu chuyện thì bọn họ đã được các trưởng bối chỉ dạy về lai lịch của thiên huyền đại trận, sau đó mới chỉ dạy đến các kỹ năng khác của tinh linh. Tất cả Tinh Linh đối với chung ly đề cảm thấy mang ơn.

Cổ Diêu cũng có chút tự hào, mặc dù chỉ là đạo tặc, nhưng các tổ sư của tiêu dao môn như Chung Ly, Đa Minh Ni Khắc, và còn có các các tổ sư khác, đều là những người vô vùng vĩ đại được nhiều người kính ngưỡng. Đồng thời hắn cũng cảm thấy xấu hổ. So với các đại tổ sư thì hắn chỉ là kẻ vô tích sự.

Nếu như có thể an toàn cứu được đan đan và Đoan Mộc Tình ra thì mình có nên làm một vài việc gì đó không nhỉ?

Sau khi rời khỏi thiên huyền đại trận, cũng là lúc phải chia tay, hai tỷ muội lưu luyến nói:" Ca ca, tỷ tỷ, hai người không ở chơi thêm vài ngày sao?"

Cổ Diêu nhún vai nói:" Không thể khác được. Ca ca còn có việc cần phải làm."

Đông Phương Lộ cũng rất thích hai Tinh Linh hoạt bát khả ái này:" Tạp Lạc Nhi, Khắc Lai Nhi, nếu như chúng ta có thời gian rãnh thì đến tìm hai muội có được không?"

Hai tỷ muội vô cùng cao hứng:" Tốt quá, tỷ tỷ. Tỷ nhớ đó, chúng ta nghéo tay nào."

Đông Phương Lộ dở khóc dở cười, nhưng vì thỏa mãn nguyện vọng của hai tỷ muội cho nên đành móc nghéo.

Ba Khắc Lợi thì cười nói:" Hắc hắc, diêu cổ, hoan nghênh ngươi đến so tửu lượng với ta!"

Cổ Diêu cười nói:" Đương nhiên, trên đời này làm gì có loại rượu nào ngon hơn rượu của ải nhân chứ, Ba Khắc Lợi nghe thế thì rất là cao hứng, ải nhân thích nhất là được người khác khen ngợi kỹ năng rèn và nấu rượu của mình. Hắn đưa một cái hồ lô cho Cổ Diêu:" Đây là Bích Lạc Chi Tuyền, ta đã cất hơn mười năm rồi. Cầm lấy! Nhưng nhớ đừng có uống quá nhiều một lần. Nó là loại rượu mạnh nhất ở ma giới!"

Cổ Diêu cũng không khách khí, tiếp nhận lấy. Nếu như trước mặt ải nhân mà khách sáo này nọ thì sẽ bị xem như là người chậm chạp, lề mề.

" Đúng rồi, diêu cổ, nếu như các người có cơ hội đến Tác Nhĩ Sơn Mạch, thôn trang của ải nhân, thì hãy chuyển lời thăm của ta đến các lão bằng hữu của ta." Ba Khắc Lợi nói đến đây thì cũng có chút tưởng nhớ, hắn ly khai sơn mạch, định cư ở Tinh Linh bộ lạc, chớp mắt đã hơn chục năm rồi, bây giờ cũng không biết các lão bạn hữu thế nào rồi.

Tạp Lạc Nhi mở to mắt:" Ba Khắc Lợi đại thúc, nếu người nhớ đến các thúc thúc, cô cô ải nhân thì tại sao lại không tự mình trở về?"

Khắc Lai Nhi cũng hết sức khó hiểu:" Đúng đó, Ba Khắc Lợi đại thúc, công việc bên này cũng không còn bề bộn nữa mà!"

Ba Khắc Lợi nói:" Ày, đại thúc đã già rồi, bôn ba xa xôi thế thì mấy cái khớp xương già này làm sao mà chịu nổi chứ?"

Tạp Lạc Nhi vội nói:"Ai nói đại thúc già, đại thúc là một chiến sĩ cường đại, những thanh nhiên trong tộc nhắc đến người đều rất là kính nể!"

Khắc Lai Nhi cũng nói:" Đúng đó, đại thúc còn rất trẻ mà!"

Đương nhiên là các nàng không hiểu rõ sự tình bên trong, chỉ có ba khắc lỗ, Cổ Diêu và những người trưởng thành trong Tinh Linh tộc hiểu rõ, hắn quả thật là rất nhớ cố hương, nhớ bằng hữu, nhưng chính vì thế hắn lại càng không thể trở về, vì nếu về thì hắn sợ rằng mình sẽ không thể trở lại Tinh Linh bộ lạc được nữa.

Cáo biệt bố lỗ, tư Ba Khắc Lợi và hay tỷ muội, bản tính thiện lương, hiếu khách của Tinh Linh tộc vẫn lưu mãi trong lòng hai người.

Trên đường đi Đông Phương Lộ nói:" Này, lưu manh, ngươi có cảm giác là ma giới cũng không phải rất là đáng sợ không?"

Cổ Diêu mỉm cười nói:" Đúng vậy, bất kỳ việc gì cũng ẩn dấu thứ gì đó đằng sau mà chúng ta không thể thấy được, chỉ có tự thân trải qua mới có thể cảm nhận được, cũng như Tam Tiểu Thư, trước đây ta chưa từng nghĩ rằng cô cũng có lúc rất ôn nhu."

Đông Phương Lộ nghe thế thì nghiêm mặt:" Ý ngươi nói là ta rất hung hăng."

" Không." Cổ diêu lắc đầu, chăm chú nhìn nàng và nói:" Nói đúng ra thì cô chính là một con cọp cái, ay da ..."

Hắn còn chưa hết lời là đã bị Đông Phương Lộ nhéo một cái lên trên cánh tay rồi.

Cổ Diêu chỉ chỉ vào vết bầm trên cánh tay, đau khổ nói:" Này cô xem, ta đau có nói sai, sự thật là thế mà."

Đôi chân mày của Đông Phương Lộ dựng thẳng, hai tay chống nạnh:" Đúng vậy, ta rất là hung dữ, hơn nữa còn phải nói là vô cùng hung dữ, thế thì sao, ngươi có thắc mắc gì không?"

Cổ Diêu lầm bầm:" Thật ra thì ta không có ý kiến, nhưng chỉ có một thắc mắc thay cho gia tộc của cô thôi, cô dữ như thế thì làm sao mà gả cho ai được chứ!"

Đông Phương Lộ dường như muốn phát điên:" Ai cần ngươi lo, dù sao thì bổn tiểu thư cũng sẽ không gả cho ngươi, yên tâm chưa!"

"Thật sao? Thế thì ta yên tâm rồi!" Cổ diêu vuốt ngực tựa như là buông bỏ được một tảng đá lớn trên người vậy, Đông Phương Lộ thấy thế thì tức muốn xĩu.

Hai người quả thật là một đôi oan gia trời sinh, đấu khẩu không ngừng.

Suốt đường đi Đông Phương Lộ vẫn cứ hầm hừ, hắn có chọc ghẹo nàng thế nào nàng cũng không lên tiếng.

Mặt thì nóng mà mông thì lạnh, điều này làm cho Cổ Diêu rất là buồn bực, chỉ là giỡn chơi chút xíu thôi mà, làm gì mà giận dai thế?

Suy nghĩ của nữ nhân quả thật là khó hiểu, trở mặt còn nhanh hơn trở mình nữa.

Thẳng cho đến khi ra khỏi sâm lâm, sau khi vào thành thì Đông Phương Lộ vẫn còn chưa trở lại như thường.

Bữa trưa, Cổ Diêu kêu một bàn đầy thức ăn, sau đó hết sức ân cần:" Tam Tiểu Thư, thử một miếng thịt chiên này đi, rất là thơm đó."

" Cái gì, thịt chiên, ngươi không thấy bổn tiểu thư đang nóng trong người sao?" Đông phương lộ cuối cùng cũng chịu mở miệng nhưng mà sắc mặt thì lại không được tốt lắm.

Cổ Diêu nghe nàng nói xong thì cứng cả họng:" Ặc, vậy hay là dùng dưa leo với nấm được không? Hai cái này rất là mát đó.

Đông Phương Lộ vẫn tỏ ra bất mãn như trước:" Một chút nước béo cũng không có, ta là cọp cái, không có ăn chay."

Cổ Diêu biết là nàng vẫn còn đang canh cánh trong lòng chuyện của vài ngày trước, cười trừ nói:" Đâu nào, cô nói đùa sao, Tam Tiểu Thư ôn nhu, hiền lành, đoan trang, thùy mị, nết na, hòa ái, dễ gần, làm sao có thể là cọp cái chứ?"

" Hứ" Đông phương lộ cười nhạt:" Thật là tốt thế sao, thế thì thì kẻ nào nói là ta không thể xuất giá đây."

Cổ Diêu nghe thế thì nổi giận:" Ai nói thế, ta sẽ tìm hắn tính sổ, ta tiểu thư của ta ưu điểm vô số thế này thì làm sao có thể không ai dám cưới chứ, là thằng nào, nói đi ta sẽ băm vằm hắn ra!"

"Khì khì!" Đông phương lộ rốt cục cũng cười, cơm trong miệng tí nữa là phun cả ra ngoài:" Hay lắm, lưu manh, ngươi còn không mau tìm một cái chuồng heo để tự sát đi!"

Thấy Đông Phương Lộ nói ra từ "Lưu Manh" Thì Cổ Diêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, biết là nàng đã khôi phục lại như thường rồi, tiếp tục nói:" Hay là thôi đi nha, mặc dù da thịt của ta mềm và mịn, nhưng mà da mặt thì lại rất là dai, chỉ sợ các trư lão huynh nghẹn chết thôi.

Đông Phương Lộ liếc hắn một cái rồi nói:" Ngươi cũng còn tự biết mình, da mặt quả nhiên là không thể xuyên thủng được."

Cổ Diêu cười ha hả:" Da mặt dày thì mới có thể dễ dàng theo đuổi nữ nhân chứ."

" Tiểu tình bị ngươi hạ gục là nhờ vào da mặt của người dày quá sao? Ta đã sớm nói với nàng là ngươi là tên vô lại mà nàng lại không chịu tin!"

Đông Phương Lộ cũng không còn tức giận nữa, không khí trở nên hòa hợp hơn nhiều, Cổ Diêu cũng cảm thấy thoải mái hơn, tâm tình tươi tốt, cảm thấy thức ăn cũng ngon hơn.

Đang nói chuyện vui vẻ thì có thêm mấy người đi vào phòng ăn, ngồi xuống ở gần hai người.

Một người trong đó có cánh, nói:" Hay, Ma Giới Tranh Phách Chiến cuối cùng đã sắp bắt đầu rồi."

Người có cánh khác nói:" Hy vọng lần sơ khảo này không gặp phải đối thủ quá mạnh, lần trước ở vòng hai ta gặp phải một ma quỷ, cũng may là ta thông minh, sớm bỏ cuộc, nếu không là bị hắn giết chết rồi!"

" Không đâu, sao lại gặp xui xẻo liên tiếp như thế chứ!"

" Hy vọng là thế, chúng ta nhất định sẽ đạt được kết quả tốt, khổ tu bấy lâu sẽ không bị uổng phí đâu!"

Hai người bị những lời nói của hai dực nhân khơi dậy sự hứng thú, Ma giới tranh phách chiến, nó là cái chi chi?

Hết quyển 12 : Thất Lạc Đại Lục

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương