Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy?
-
Chương 31: Ngoại truyện 1: Vân Nhi bị bắt cóc. Thiên quay trở lại
Từ khi Khánh Bảo quay về đời nó như nở hoa. Hắn dù rất bận việc ở công ty nhưng vẫn dành nhiều thời gian ở bên nó. Còn gần khoảng một tuần nữa là tổ chức 3 cái đám cưới cùng lúc. Đó là đám cưới của Bảo, Minh và Khánh với mấy nàng. Sáu người tính là lúc đám cưới xong sẽ ở chung một nhà giống như hồi cấp ba vậy. Hiện thì ba người chồng đang ở công ty còn ba người vợ đang ở nhà.
-Hai người ăn gì không? Chi, Nhi?_Mai ở trong bếp hỏi
-Ăn trái cây đi. Thèm quá rồi!_Chi đang ở trong phòng khách coi ti vi nói vọng vào
-Còn Vân Nhi đâu nhỉ?_Mai hỏi
-Tao đâu có biết. Nãy giờ nó đâu ở đây?_Chi nói
-Tao đây nè_Nhi từ trên lầu đi xuống
-Mày định đi đâu à?
Mai hỏi khi nhìn thấy nó mặc áo khoác.
-Ừ. Tao đến công ty của Bảo_nó
-Trời! Phu nhân của chủ tịch tập đoàn lớn mà ăn mặc như vậy à?_Chi nhăn mặt
Nó mặc bộ đồ bình thường thêm chiếc áo khoác. Người ngoài nhìn vào chẳng ai nghĩ nó lại là vợ của chủ tịch tập đoàn rất lớn.
-Kệ tao đi!_nó nói
-Cái con nhỏ này!_Mai
Nó bỏ ngoài tai mấy lời nói của Chi và Mai mà mang giày đi thẳng ra ngoài cổng. Nó thuê chiếc xe taxi đi thẳng tới tập đoàn. Lý do nó tới là để coi tình hình công ty thế nào vì mấy ngày nay nó hơi mệt. Hắn bảo nó phải nghỉ ở nhà. CÒn lý do nữa là để nó kiểm tra hắn có lăng nhăng với mấy cô nhân viên xinh đẹp không. Tới công ty nó nhàn nhã bước vào. ĐỊnh đi thẳng tới phòng hắn thì bị một cô nhân viên chặn lại.
-Cô muốn tìm ai?_cô nhân viên đó liếc nó
Nó nhìn là biết cô nhân viên này là người mới vào nên mới không biết nó là ai. Đi làm mà làm như đi chơi không bằng. Trang điểm lòe loạt đến phát ớn.
-Phòng chủ tịch_nó trả lời
-Cô muốn gặp chủ tịch? CHủ tịch hiện rất bận không có thời gian để gặp mặt mấy người dân thường như cô đâu_cô nhân viên
-Xin lỗi nhưng cô thử nói là có Vân Nhi muốn gặp. CHắc chắn chủ tịch sẽ ra_nó kiên nhẫn nói
-Bộ cô bị điếc hả? Tôi đã nói là chủ tịch không rảnh để gặp cô_cô nhân viên
Mặt kệ lời nói đó nó cứ đi vào. Cô nhân viên bực mình xô nó ngã ra đằng sau. Cùng lúc đó thì chủ tịch-là hắn bước từ bên ngoài vào. Vì hắn mới vừa đi hợp xong.
-Có chuyện gì vậy?_hắn chau mày
Do nó đang quay lưng về phía hắn nên hắn chẳng thấy gì.
“Ai nhìn giống Vân Nhi quá vậy? Mà cô ấy đến đây làm gì chứ? Chắc không phải'_hắn nghĩ
-Chủ tịch à có con nhỏ này nó đòi gặp chủ tịch. Em đã nói là không cho vì chủ tịch hiện không rảnh. Thế mà nó đánh em. CÒn hù là tại axit vào mặt em nữa_Nhỏ nhân viên đó chạy tới ôm lấy cánh tay hắn giả vờ sợ hãi
Nó lúc này đã đứng dậy.
-Cô buông ra đi. Vợ tôi dặn là không được gần gũi với bất kì cô gái nào. Cô làm vậy tôi lại thất hứa với vợ tôi mất. Tránh ra_hắn xua đuổi cô ta
Cô ta nhăn mặt, buông tay ra.
-Xem ra anh không lăng nhăng_nó quay mặt cười tươi
-Vân Nhi? Em đến đây làm gì?_hắn cười hỏi
-Không có gì_nó cười
-Giới thiệu với cô đây là vợ tương lai của tôi_hắn nói với cô nhân viên. Lúc này mặt ả ta tái xanh lại
-XIn lỗi phu nhân vì đã quá lời. Xin phu nhân tha thứ_nhỏ nhân viên
-Không có gì cô đi đi._nó
Hắn dẫn nó vào phòng chủ tịch.
-Vân Nhi. ANh có mua này cho em nè. Định tối về đưa em luôn ai ngờ em lại tới đây
Hắn móc ra một chiếc hộp đỏ rất đẹp. Bên trong là hai chiếc đồng hồ cặp.
-Anh nói này. Bất kể lúc nào em cũng phải đeo chiếc đồng hồ này. Nhất định không được tháo ra. Nghe chưa?_hắn dặn
-Bất kể luôn sao? Tắm cũng phải đeo à?
-Tất nhiên. Đồng hồ này chống nước được đấy
-Cảm ơn anh.
Hắn mỉm cười. Ở chơi với hắn tới trưa thì phải về. Hắn tối mới về. Trưa ở lại công ty giải quyết nốt số công việc còn lại. Nó muốn đi bộ mua thêm ít đồ. Bỗng chiếc xe màu đen cứ đi theo nó mà nó chẳng để ý. Ngay lúc nó đang đi trên đoạn đường vắng người thì bọn trong xe lập tức bịt miệng nó lại leo lên xe.
-Á á thả tôi ra. Các người là ai hả?_nó vùng vẫy
-Là anh nè. Đã lâu không gặp em rồi Vân Nhi.
Giọng nói quen thuộc nó lúc này mới nhìn người đó.
-Th....Thiên?_nó
-Đúng vậy. Là anh đây. Chẳng phải hai chúng ta đã hứa là cuối cùng sẽ ở bên nhau sao?_Thiên
-Buông ra. Tôi chưa bao giờ hứa với anh cả_nó
-Nào nào. Em im lặng chút đi. Anh sẽ cho em hạnh phúc hơn cái thằng Khánh Bảo mà
Thiên cười rồi ra lệnh cho đồng bọn lái xe thật nhanh phóng đi. Nó thì bị tiêm thuốc ngủ nên đã ngủ say. Trước khi đầu óc rối bời thì nó đã gọi tên hắn.
“Khánh bảo. Cứu em với”_nó nghĩ rồi ngủ đi
----------------
Xin chào mấy bạn. Có một bạn góp ý là sao không cho Thiên quay lại? Thật ra lúc đầu mình cũng nghĩ vậy. Mình định đưa vào phần ngoại truyện nhá! Nhưng dù sao cũng cảm ơn bạn vì đã góp ý.
-Hai người ăn gì không? Chi, Nhi?_Mai ở trong bếp hỏi
-Ăn trái cây đi. Thèm quá rồi!_Chi đang ở trong phòng khách coi ti vi nói vọng vào
-Còn Vân Nhi đâu nhỉ?_Mai hỏi
-Tao đâu có biết. Nãy giờ nó đâu ở đây?_Chi nói
-Tao đây nè_Nhi từ trên lầu đi xuống
-Mày định đi đâu à?
Mai hỏi khi nhìn thấy nó mặc áo khoác.
-Ừ. Tao đến công ty của Bảo_nó
-Trời! Phu nhân của chủ tịch tập đoàn lớn mà ăn mặc như vậy à?_Chi nhăn mặt
Nó mặc bộ đồ bình thường thêm chiếc áo khoác. Người ngoài nhìn vào chẳng ai nghĩ nó lại là vợ của chủ tịch tập đoàn rất lớn.
-Kệ tao đi!_nó nói
-Cái con nhỏ này!_Mai
Nó bỏ ngoài tai mấy lời nói của Chi và Mai mà mang giày đi thẳng ra ngoài cổng. Nó thuê chiếc xe taxi đi thẳng tới tập đoàn. Lý do nó tới là để coi tình hình công ty thế nào vì mấy ngày nay nó hơi mệt. Hắn bảo nó phải nghỉ ở nhà. CÒn lý do nữa là để nó kiểm tra hắn có lăng nhăng với mấy cô nhân viên xinh đẹp không. Tới công ty nó nhàn nhã bước vào. ĐỊnh đi thẳng tới phòng hắn thì bị một cô nhân viên chặn lại.
-Cô muốn tìm ai?_cô nhân viên đó liếc nó
Nó nhìn là biết cô nhân viên này là người mới vào nên mới không biết nó là ai. Đi làm mà làm như đi chơi không bằng. Trang điểm lòe loạt đến phát ớn.
-Phòng chủ tịch_nó trả lời
-Cô muốn gặp chủ tịch? CHủ tịch hiện rất bận không có thời gian để gặp mặt mấy người dân thường như cô đâu_cô nhân viên
-Xin lỗi nhưng cô thử nói là có Vân Nhi muốn gặp. CHắc chắn chủ tịch sẽ ra_nó kiên nhẫn nói
-Bộ cô bị điếc hả? Tôi đã nói là chủ tịch không rảnh để gặp cô_cô nhân viên
Mặt kệ lời nói đó nó cứ đi vào. Cô nhân viên bực mình xô nó ngã ra đằng sau. Cùng lúc đó thì chủ tịch-là hắn bước từ bên ngoài vào. Vì hắn mới vừa đi hợp xong.
-Có chuyện gì vậy?_hắn chau mày
Do nó đang quay lưng về phía hắn nên hắn chẳng thấy gì.
“Ai nhìn giống Vân Nhi quá vậy? Mà cô ấy đến đây làm gì chứ? Chắc không phải'_hắn nghĩ
-Chủ tịch à có con nhỏ này nó đòi gặp chủ tịch. Em đã nói là không cho vì chủ tịch hiện không rảnh. Thế mà nó đánh em. CÒn hù là tại axit vào mặt em nữa_Nhỏ nhân viên đó chạy tới ôm lấy cánh tay hắn giả vờ sợ hãi
Nó lúc này đã đứng dậy.
-Cô buông ra đi. Vợ tôi dặn là không được gần gũi với bất kì cô gái nào. Cô làm vậy tôi lại thất hứa với vợ tôi mất. Tránh ra_hắn xua đuổi cô ta
Cô ta nhăn mặt, buông tay ra.
-Xem ra anh không lăng nhăng_nó quay mặt cười tươi
-Vân Nhi? Em đến đây làm gì?_hắn cười hỏi
-Không có gì_nó cười
-Giới thiệu với cô đây là vợ tương lai của tôi_hắn nói với cô nhân viên. Lúc này mặt ả ta tái xanh lại
-XIn lỗi phu nhân vì đã quá lời. Xin phu nhân tha thứ_nhỏ nhân viên
-Không có gì cô đi đi._nó
Hắn dẫn nó vào phòng chủ tịch.
-Vân Nhi. ANh có mua này cho em nè. Định tối về đưa em luôn ai ngờ em lại tới đây
Hắn móc ra một chiếc hộp đỏ rất đẹp. Bên trong là hai chiếc đồng hồ cặp.
-Anh nói này. Bất kể lúc nào em cũng phải đeo chiếc đồng hồ này. Nhất định không được tháo ra. Nghe chưa?_hắn dặn
-Bất kể luôn sao? Tắm cũng phải đeo à?
-Tất nhiên. Đồng hồ này chống nước được đấy
-Cảm ơn anh.
Hắn mỉm cười. Ở chơi với hắn tới trưa thì phải về. Hắn tối mới về. Trưa ở lại công ty giải quyết nốt số công việc còn lại. Nó muốn đi bộ mua thêm ít đồ. Bỗng chiếc xe màu đen cứ đi theo nó mà nó chẳng để ý. Ngay lúc nó đang đi trên đoạn đường vắng người thì bọn trong xe lập tức bịt miệng nó lại leo lên xe.
-Á á thả tôi ra. Các người là ai hả?_nó vùng vẫy
-Là anh nè. Đã lâu không gặp em rồi Vân Nhi.
Giọng nói quen thuộc nó lúc này mới nhìn người đó.
-Th....Thiên?_nó
-Đúng vậy. Là anh đây. Chẳng phải hai chúng ta đã hứa là cuối cùng sẽ ở bên nhau sao?_Thiên
-Buông ra. Tôi chưa bao giờ hứa với anh cả_nó
-Nào nào. Em im lặng chút đi. Anh sẽ cho em hạnh phúc hơn cái thằng Khánh Bảo mà
Thiên cười rồi ra lệnh cho đồng bọn lái xe thật nhanh phóng đi. Nó thì bị tiêm thuốc ngủ nên đã ngủ say. Trước khi đầu óc rối bời thì nó đã gọi tên hắn.
“Khánh bảo. Cứu em với”_nó nghĩ rồi ngủ đi
----------------
Xin chào mấy bạn. Có một bạn góp ý là sao không cho Thiên quay lại? Thật ra lúc đầu mình cũng nghĩ vậy. Mình định đưa vào phần ngoại truyện nhá! Nhưng dù sao cũng cảm ơn bạn vì đã góp ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook