Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy?
-
Chương 11
-Nếu thắng thì phần thưởng là gì vậy cô?_Khánh hỏi
-Về phần văn nghệ nếu thắng thì tặng một chuyến đi chơi sang Hàn Quốc 1 tuần. Còn phần thưởng về cặp đôi là được tặng 5.000.000._cô giáo nói
-Tuyệt!_nó cười
Tan trường……….
Mấy bữa nay đi học nó đều đi bằng taxi, mọi người năn nỉ hết lời mà nó không nghe. Hôm nay tự dưng nó nỗi hứng đi bộ về, làm cho cả nhóm đi về chung, siêu xe thì có người đem về dùm.
-Mỏi chân quá! Đi xe là tới nơi nãy giờ rồi!_Chi than vãn
-thì mọi người đi xe đi, tôi đâu có cản_Nó nói
-Mày đi thì bọn tao phải đi chung chứ!
-À..Chi, Mai. Tối nay tụi bây ngủ với tao đi. Cho cha Khánh với cha Minh ngủ chung đi_nó cười nói
-Được!_chi và mai đồng thanh
Đi khoảng 20 phút thì tới nơi. Nhỏ Hanna mặt mày nhăn nhó mà cứ bám riết lấy cánh tay hắn. Vừa vào nhà nó đã đi thẳng lên phòng, theo sau là Chi và Mai.
-Ê! Về Việt lâu rồi mà chưa có chọc phá ai hết, hay ngày mai mình quậy đi!_Nó vừa đặt mông xuống chiếc giường thân yêu vừa nói -Được! Mục tiêu đầu mày định nhắm tới ai?_Mai hỏi
-Nhỏ Lệ và nhỏ Mỹ lớp mình
-Vậy mai phải dậy sớm.
-Ừ
Sáng hôm sau………
Nó, Mai và Chi đã đi từ sớm chỉ còn lại ba chàng trai và nhỏ Hanna. Nó đặt một xô nước lên cửa lớp, đợi nhỏ Mỹ và Lệ vào cho nó quê. Sở dĩ tụi nó đi sớm là canh coi có ai vô thì ngăn họ lại, mất công sai mục đích. Nước ở trong xô là nước lạnh, mùa này lại rất là lạnh nữa.
-Ê! Nhỏ Lệ và Mỹ tới kìa!_Chi chạy lại chỗ nó và Mai
-Núp vào lớp đi, đợi tụi nó sập bẫy rồi chọc quê!_nó cười nói
“Sao hôm nay cửa lớp lại đóng thế này?”_một người đứng trước cửa lớp nghĩ
Người đó mở cửa ra thì…ÀO…Xô nước ập vào đầu, ướt hết quần áo. Và người bị sập bẫy không phải nhỏ Lệ và Mỹ mà là…là hắn.
-Ắt xì…..!_hắn ắt xì
-B..Bảo, ủa vậy hai nhỏ kia đâu?_nó ngạc nhiên
-Nó đang đứng nói chuyện ở đằng kia kìa!_Chi thò đầu ra khỏi lớp
-À…Bảo..cho tôi xin lỗi!
Nó nói rồi đi lấy chiếc khăn trong cặp của mình mà lau tóc cho hắn.
-Cô toàn nghĩ ra mấy trò quái dị, tránh ra đi!_hắn lớn tiếng với nó vì mới sáng sớm đã bị ướt sủng
-Phải đó, cậu tránh ra đi!
Nhỏ Hanna bước tới, đẩy nó một bên rồi giựt lấy chiếc khăn trong tay nó mà lau khô tóc cho hắn.
-Hứ! Có vậy cũng lớn tiếng.
Nó tức giận vì hắn lớn tiếng với nó rồi bước ra khỏi lớp đi đâu đó.
Giờ vào lớp…..
Mọi người đã yên vị trong lớp chỉ thiếu mỗi nó. Nó đi đâu cũng không biết mà cũng chẳng nói với ai tiếng nào. Giờ ra chơi cũng chẳng thấy nó đây. Trong lòng mỗi người trừ nhỏ Hanna ra thì ai cũng cảm thấy lo lắng. Hắn thì cảm thấy có lỗi vì lúc nãy hơi lớn tiếng với nó.
Giờ tan trường, mọi người phóng như bay về nhà hy vọng nó sẽ ở nhà. Mọi người bước vào thấy nó đang nằm coi ti vi mà lòng chợt nhẹ nhõm.
-Vân Nhi! Sao em cup học?_Minh hỏi
-Tại em thấy chán!_nó vẫn dán mắt vào cái ti vi
Nó cười với anh nó rồi liếc xéo hắn, bỏ lên phòng.
-Bảo! Chắc Nhi giận mày nữa rồi!_Khánh cười nói
Hắn thở dài rồi bước lên phòng, nhỏ Hanna vẫn cứ nắm chặt tay hắn.
TỐI ĐÓ……
Bữa ăn trưa thì nó kêu người đem lên phòng ăn, bữa cơm tối thì nó không ăn. Mặc cho bao lời nhắc nhở của mọi người. Tới lúc mọi người đã tắt đèn thì nó mới mò xuống dưới lầu tìm đồ ăn. Một phần vì đói và một phần vì một mình nên nó không tài nào ngủ cho được.
Nó đi xuống nhà, rón rén mở tủ lạnh ra. Trong tủ lạnh có món sanwich nó rất thích. Vừa cầm miếng sanwich ra thì nó cảm thấy một bàn tay đang để trên vai mình. Theo phản xạ nó định hét toáng lên thì bàn tay đó bụm miệng nó lại. Nó bực bội đá mạnh vào bụng người đó.
-Đau! Cô làm gì vậy hả?_tiếng hắn vang lên
-Ủa Bảo, sao giờ này anh chưa ngủ?
Nó đi tới bật đèn bếp lên thì mới thấy hắn đang nằm xuống sàn mà ôm cái bụng.
-Tôi biết thế nào cô cũng đi xuống mò đồ ăn, đồ heo lười!_hắn dù đau vẫn gặng ra từng chữ mà khêu khích nó.
-Anh có sao không?
Nó bước tới đỡ hắn dậy.
-Cô…không giận tôi nữa à?_hắn hỏi
Nghe hắn nói nó mới chợt nhớ là mình giận hắn, đỡ hắn gần đứng dậy rồi thì nó buông ra làm hắn té thêm lần nữa.
-Gì vậy?_hắn chau mày
-Kêu bạn gái anh đỡ anh dậy!_nó bĩu môi
-Vân Nhi! Tôi xin lỗi!
Hắn nói khẽ vì đây là lần đầu tiên soái ca lạnh lùng phải xin lỗi một người.
-Gì? Anh nói gì tôi chưa nghe rõ!_Nó mặc dù đã nghe thấy lời xin lỗi nhưng cố tình chưa nghe thấy.
-Hừ!!_hắn gắt lên
-Giỡn thôi! Ra sân thượng với tôi không?_nó cười nói
-Ừ, dù gì tôi ngủ cũng không được!
Nó và hắn cùng bước lên sân thượng. NÓ có phần vui một chút vì nghe lời xin lỗi đáng yêu của hắn. Một soái ca lạnh lùng chính hiệu như vậy lại đi xin lỗi một con nhóc ương bướng, mất mặt quá!!!
--------------------END---------------------
Sao mấy chap sau Au thấy nó tệ quá à!! Hu hu.....Nhưng mấy bạn cho ý kiến nha!!! *Van xin*
-Về phần văn nghệ nếu thắng thì tặng một chuyến đi chơi sang Hàn Quốc 1 tuần. Còn phần thưởng về cặp đôi là được tặng 5.000.000._cô giáo nói
-Tuyệt!_nó cười
Tan trường……….
Mấy bữa nay đi học nó đều đi bằng taxi, mọi người năn nỉ hết lời mà nó không nghe. Hôm nay tự dưng nó nỗi hứng đi bộ về, làm cho cả nhóm đi về chung, siêu xe thì có người đem về dùm.
-Mỏi chân quá! Đi xe là tới nơi nãy giờ rồi!_Chi than vãn
-thì mọi người đi xe đi, tôi đâu có cản_Nó nói
-Mày đi thì bọn tao phải đi chung chứ!
-À..Chi, Mai. Tối nay tụi bây ngủ với tao đi. Cho cha Khánh với cha Minh ngủ chung đi_nó cười nói
-Được!_chi và mai đồng thanh
Đi khoảng 20 phút thì tới nơi. Nhỏ Hanna mặt mày nhăn nhó mà cứ bám riết lấy cánh tay hắn. Vừa vào nhà nó đã đi thẳng lên phòng, theo sau là Chi và Mai.
-Ê! Về Việt lâu rồi mà chưa có chọc phá ai hết, hay ngày mai mình quậy đi!_Nó vừa đặt mông xuống chiếc giường thân yêu vừa nói -Được! Mục tiêu đầu mày định nhắm tới ai?_Mai hỏi
-Nhỏ Lệ và nhỏ Mỹ lớp mình
-Vậy mai phải dậy sớm.
-Ừ
Sáng hôm sau………
Nó, Mai và Chi đã đi từ sớm chỉ còn lại ba chàng trai và nhỏ Hanna. Nó đặt một xô nước lên cửa lớp, đợi nhỏ Mỹ và Lệ vào cho nó quê. Sở dĩ tụi nó đi sớm là canh coi có ai vô thì ngăn họ lại, mất công sai mục đích. Nước ở trong xô là nước lạnh, mùa này lại rất là lạnh nữa.
-Ê! Nhỏ Lệ và Mỹ tới kìa!_Chi chạy lại chỗ nó và Mai
-Núp vào lớp đi, đợi tụi nó sập bẫy rồi chọc quê!_nó cười nói
“Sao hôm nay cửa lớp lại đóng thế này?”_một người đứng trước cửa lớp nghĩ
Người đó mở cửa ra thì…ÀO…Xô nước ập vào đầu, ướt hết quần áo. Và người bị sập bẫy không phải nhỏ Lệ và Mỹ mà là…là hắn.
-Ắt xì…..!_hắn ắt xì
-B..Bảo, ủa vậy hai nhỏ kia đâu?_nó ngạc nhiên
-Nó đang đứng nói chuyện ở đằng kia kìa!_Chi thò đầu ra khỏi lớp
-À…Bảo..cho tôi xin lỗi!
Nó nói rồi đi lấy chiếc khăn trong cặp của mình mà lau tóc cho hắn.
-Cô toàn nghĩ ra mấy trò quái dị, tránh ra đi!_hắn lớn tiếng với nó vì mới sáng sớm đã bị ướt sủng
-Phải đó, cậu tránh ra đi!
Nhỏ Hanna bước tới, đẩy nó một bên rồi giựt lấy chiếc khăn trong tay nó mà lau khô tóc cho hắn.
-Hứ! Có vậy cũng lớn tiếng.
Nó tức giận vì hắn lớn tiếng với nó rồi bước ra khỏi lớp đi đâu đó.
Giờ vào lớp…..
Mọi người đã yên vị trong lớp chỉ thiếu mỗi nó. Nó đi đâu cũng không biết mà cũng chẳng nói với ai tiếng nào. Giờ ra chơi cũng chẳng thấy nó đây. Trong lòng mỗi người trừ nhỏ Hanna ra thì ai cũng cảm thấy lo lắng. Hắn thì cảm thấy có lỗi vì lúc nãy hơi lớn tiếng với nó.
Giờ tan trường, mọi người phóng như bay về nhà hy vọng nó sẽ ở nhà. Mọi người bước vào thấy nó đang nằm coi ti vi mà lòng chợt nhẹ nhõm.
-Vân Nhi! Sao em cup học?_Minh hỏi
-Tại em thấy chán!_nó vẫn dán mắt vào cái ti vi
Nó cười với anh nó rồi liếc xéo hắn, bỏ lên phòng.
-Bảo! Chắc Nhi giận mày nữa rồi!_Khánh cười nói
Hắn thở dài rồi bước lên phòng, nhỏ Hanna vẫn cứ nắm chặt tay hắn.
TỐI ĐÓ……
Bữa ăn trưa thì nó kêu người đem lên phòng ăn, bữa cơm tối thì nó không ăn. Mặc cho bao lời nhắc nhở của mọi người. Tới lúc mọi người đã tắt đèn thì nó mới mò xuống dưới lầu tìm đồ ăn. Một phần vì đói và một phần vì một mình nên nó không tài nào ngủ cho được.
Nó đi xuống nhà, rón rén mở tủ lạnh ra. Trong tủ lạnh có món sanwich nó rất thích. Vừa cầm miếng sanwich ra thì nó cảm thấy một bàn tay đang để trên vai mình. Theo phản xạ nó định hét toáng lên thì bàn tay đó bụm miệng nó lại. Nó bực bội đá mạnh vào bụng người đó.
-Đau! Cô làm gì vậy hả?_tiếng hắn vang lên
-Ủa Bảo, sao giờ này anh chưa ngủ?
Nó đi tới bật đèn bếp lên thì mới thấy hắn đang nằm xuống sàn mà ôm cái bụng.
-Tôi biết thế nào cô cũng đi xuống mò đồ ăn, đồ heo lười!_hắn dù đau vẫn gặng ra từng chữ mà khêu khích nó.
-Anh có sao không?
Nó bước tới đỡ hắn dậy.
-Cô…không giận tôi nữa à?_hắn hỏi
Nghe hắn nói nó mới chợt nhớ là mình giận hắn, đỡ hắn gần đứng dậy rồi thì nó buông ra làm hắn té thêm lần nữa.
-Gì vậy?_hắn chau mày
-Kêu bạn gái anh đỡ anh dậy!_nó bĩu môi
-Vân Nhi! Tôi xin lỗi!
Hắn nói khẽ vì đây là lần đầu tiên soái ca lạnh lùng phải xin lỗi một người.
-Gì? Anh nói gì tôi chưa nghe rõ!_Nó mặc dù đã nghe thấy lời xin lỗi nhưng cố tình chưa nghe thấy.
-Hừ!!_hắn gắt lên
-Giỡn thôi! Ra sân thượng với tôi không?_nó cười nói
-Ừ, dù gì tôi ngủ cũng không được!
Nó và hắn cùng bước lên sân thượng. NÓ có phần vui một chút vì nghe lời xin lỗi đáng yêu của hắn. Một soái ca lạnh lùng chính hiệu như vậy lại đi xin lỗi một con nhóc ương bướng, mất mặt quá!!!
--------------------END---------------------
Sao mấy chap sau Au thấy nó tệ quá à!! Hu hu.....Nhưng mấy bạn cho ý kiến nha!!! *Van xin*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook