Vô Sắc Cũng Khuynh Thành
Chương 59: Chỉ là trò chơi mà thôi

Tuy rằng, Lạc Thủy Thanh Hoằng trước kia cũng nhiều lần đề cập với nàng chuyện kết hôn, nhưng đều có vẻ đuà đuà giỡn giỡn, cũng không tỏ thái độ nghiêm túc trịnh trọng như lúc này đây.

Nàng trong khoảnh khắc bối rối, xoay ngườ bước lui về phía sau vài bước, ngập ngừng nói: "Đại thần, ngươi hôm nay làm sao vậy? Cho dù là ngưoi có xem người khác kết hôn, thì cũng không thể tùy tùy tiện kéo ta vào cuộc làm sản phẫm thí nghiệm chứ?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng không nói gì, vẫn như trước duy trì tư thế quỳ xin cầu hôn chỉ duy nhất có ánh mắt là nhìn nàng một cách thăm thẳm, như là muốn đem hết hình ảnh của nàng thu vào tầm mắt.

Nàng không biết nên phản ứng như thế nào chỉ theo bàn năng xê dịch, né tránh ánh mắt sâu thẳm của anh, thật cẩn thận dè dặt nói: "Đại thần, loại chuyện này ngẫu nhiên lấy ra đùa vài lần còn được, cũng không nên cứ lôi ra đùa giỡn hoài như thế..."

Lời nàng còn chưa dứt, Lạc Thủy Thanh Hoằng đã bật dậy , sắc thái rất tức giận bước đến trước mặt nàng, cầm lấy hai cánh tay nàng lay động rít khẽ: "Ngươi vẫn coi như là ta nói giỡn? Ngươi thế nào lại có thể cho rằng ta đây là đang đùa giỡn với ngươi?! Nha đầu,tim ngươi chẳng lẽ là đá sao? Ta thích ngươi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng đều nhìn không ra sao? Cho dù ngươi nhìn không ra đi nữa, chẳng lẽ ngươi cũng không thể cảm nhận được tình cảm của ta? Chẳng lẽ căn bản đầu ngươi làm bằng gỗ, ngay cả cảm giác cơ bản nhất cũng không có? Rốt cuộc là ngươi muốn làm như thế nào, ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta là thật tâm? Rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm như thế nào? Ngươi nói đi!"

Thái dương nàng chỉ còn biết xuất hiện ba đạo hắc tuyến.

GM, có phải Đại thần dạo này xem quá nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao không chứ? Không cần cùng nàng làm cái chuyện như đóng kinh kịch này chứ... Thật đúng là hết thuốc chữa a!

(Lời tác giả: Đại Thần anh gặp phải loại nữ nhân giống nàng mới đúng là hết thuốc chữa?)

Nàng cũng không biết tại sao miệng bỗng thốt lên một câu làm tổn thương Đại Thần: "Cũng chỉ là trò chơi mà thôi, Cho dù là thiệt tình, bao nhiêu phần trăm là thực đâu?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng đột nhiên buông tay nàng ra,tâm trạng lập tức trở nên trầm mặc .

Âm nhạc ở U Châu bối cảnh vẫn như trước réo rắt thảm thiết du dương, bất quá giờ phút này nàng nghe những âm điệu đó, trong lòng chỉ cảm thấy thêm vài phần ai oán ưu thương.

Nàng và anhh, hai người cứ như vậy mặt đối mặt đứng, không aim uốn lên tiếng phá vỡ không khí có phần quỷ dị này. Bởi vì, chỉ một câu nói của nàng, đã khiến cho cả hai trong nhất đều không còn lời nào để nói.

Sắc hồng từ cánh hoa đào tuôn rơi rớt xuống, bị gió cuốn bay nhè nhẹ, bay đến trước mặt nàng, nàng theo bản năng cố chụp lấy nắm bắt cái màu hồng được ví như là màu của hạnh phúc này, sau khi mở lòng bàn tay ra thì giật mình phát hiện không có gì tồn tại trong đó, thế mới bất chợt phát giác ra là trước mắt nàng hết thảy bất quá chỉ là hư không huyễn hoa, chỉ như bọt nước...

Nén tiềng thở dài, nàng nhẹ nhàng nói vớiLạc Thủy Thanh Hoằng: "Chỗ này nào núi, nào mây, nào cây, nào hoa bao gồm cả chỗ chúng ta đang đứng đây, tất cả bất quá đều chỉ là một chút số liệu của trò chơi mà thôi! Cái này cũng chỉ là những suy nghĩ ảo ,thường thường làm cho người ta một cảm giác đẹp hoàn hảo, vì thế cho nên một khi tiếp xúc với nhau trong khoảng thời gian dài, sẽ mê ánh mắt, mê nội tâm, nhưng một khi gặp gỡ trog hiện thực sẽ làm con người ta thất vọng... Có lẽ ta trong hiện thực, ta cũng không giống như ngươi hiện tại đang hình dung... Ha ha, ngươi cũng thật là ngốc, ngay cả người ngươi quen trên mạng đối với ngươi nói cái này cái nọ, nhưng thật chất là người hay quỷ ngươi cũng không thể biết,mà dám lấy sự thiệt tình của mình ra sao?"

Cho dù có là thiệt tình, sự khả năng thật sự thiệt tình có thể là bao nhiêu chứ?

Bước tới bên Lạc Thủy Thanh Hoằng, nhìn xuống vách núi sâu thăm thẳm không thấy đáy, nhìn về phía dưới vực sâu mây mù lượn lờ vô tận nàng thì thầm nói như muốn nói với chính bản thân mình: "Đừng nghĩ trong thế giới game này cái gì gọi là thiệt tình, tất cả đều rất tạm bợ, ngắn ngủi, căn bản không thể chịu nổi khảo nghiệm của thời gian... Ta và Chiến Vô Cực chính là ví dụ tốt nhất!"

"Lạc Thủy..." Nàng quay đầu nhìn về phía anh, "Nếu ngươi chỉ là nhất thời xúc động, ta sẽ nhận, lời bởi vì cùng ngươi ở một chỗ thực rất vui vẻ … ha ha, chỉ trong trò chơi thôi! Mọi người đã chơi game cũng đều mong muốn giải trí vui vẻ? Nhưng, nếu ngươi là thật lòng nói như thế , ta…thực không thể nhận..."

Lạc Thủy Thanh Hoằng nhất liêu vạt áo, ngồi ở bên cạnh nàng, trầm ngâm một lúc lâu sau, rồi thốt ra một câu kinh người: "Vậy chúng ta gặp mặt đi! Trong này là thế giới ảo, vậy chúng ta gặp trong hiện thực đi!"

Nàng trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: "Ngươi tức quá nên bị choáng váng? Đến tột cùng có biết bản thân mình đang nói cái gì không?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng nói: "Ta hiện tại đã suy nghĩ rất rõ ràng, đương nhiên là biết chính bản thân mình đang nói cái gì!"

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (lật bàn) Ách! Nếu ở trước ngươi mắt là người ngoài hành tinh? Ngươi cũng dám gặp?

Kênh phụ cận - Lạc Thủy Thanh Hoằng: (cười) ta đây cũng có đầu óc đó , nha đầu, ngươi đùa như thế không vui chút nào cả...

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: nếu ta chính là đầu khủng long trong truyền thuyết kia thì sao?

Kênh phụ cận - Lạc Thủy Thanh Hoằng: nha đầu, chỉ cần ngươi không phải là nam nhân, không phải là người ngoài hành tinh, ta đều có thể cùng nhau thử, có lẽ... Ngươi cũng không giống chính bản thân ngươi nói tệ như vậy đâu?

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (run lên) Đại thần,ta thấy chúng ta căn bản là không hợp đâu?

Kênh phụ cận - Lạc Thủy Thanh Hoằng: (cười to) rốt cuộc muốn biết có hợp hay không hợp, chúng tan ên ở chung với nhau mới biết được.

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (lệ bôn quỳ phục) Đại thần, ngài rốt cuộc coi trọng ta là vì cái gì a? Ngài cứ nói ta sẽ sữa lại hết được không?

Kênh phụ cận - Lạc Thủy Thanh Hoằng: (lệ bôn quỳ phục) nha đầu, ngươi rốt cuộc chướng mắt ta ở điểm nào? Ta vì ngươi sẽ sửa hết a!

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: ...

Nàng hoàn toàn bị đánh bại bởi Chương 59: Chỉ là trò chơi mà thôi...

Tuy rằng, Lạc Thủy Thanh Hoằng trước kia cũng nhiều lần đề cập với nàng chuyện kết hôn, nhưng đều có vẻ đuà đuà giỡn giỡn, cũng không tỏ thái độ nghiêm túc trịnh trọng như lúc này đây.

Nàng trong khoảnh khắc bối rối, xoay ngườ bước lui về phía sau vài bước, ngập ngừng nói: "Đại thần, ngươi hôm nay làm sao vậy? Cho dù là ngưoi có xem người khác kết hôn, thì cũng không thể tùy tùy tiện kéo ta vào cuộc làm sản phẫm thí nghiệm chứ?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng không nói gì, vẫn như trước duy trì tư thế quỳ xin cầu hôn chỉ duy nhất có ánh mắt là nhìn nàng một cách thăm thẳm, như là muốn đem hết hình ảnh của nàng thu vào tầm mắt.

Nàng không biết nên phản ứng như thế nào chỉ theo bàn năng xê dịch, né tránh ánh mắt sâu thẳm của anh, thật cẩn thận dè dặt nói: "Đại thần, loại chuyện này ngẫu nhiên lấy ra đùa vài lần còn được, cũng không nên cứ lôi ra đùa giỡn hoài như thế..."

Lời nàng còn chưa dứt, Lạc Thủy Thanh Hoằng đã bật dậy , sắc thái rất tức giận bước đến trước mặt nàng, cầm lấy hai cánh tay nàng lay động rít khẽ: "Ngươi vẫn coi như là ta nói giỡn? Ngươi thế nào lại có thể cho rằng ta đây là đang đùa giỡn với ngươi?! Nha đầu,tim ngươi chẳng lẽ là đá sao? Ta thích ngươi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng đều nhìn không ra sao? Cho dù ngươi nhìn không ra đi nữa, chẳng lẽ ngươi cũng không thể cảm nhận được tình cảm của ta? Chẳng lẽ căn bản đầu ngươi làm bằng gỗ, ngay cả cảm giác cơ bản nhất cũng không có? Rốt cuộc là ngươi muốn làm như thế nào, ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta là thật tâm? Rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm như thế nào? Ngươi nói đi!"

Thái dương nàng chỉ còn biết xuất hiện ba đạo hắc tuyến.

GM, có phải Đại thần dạo này xem quá nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao không chứ? Không cần cùng nàng làm cái chuyện như đóng kinh kịch này chứ... Thật đúng là hết thuốc chữa a!

(Lời tác giả: Đại Thần anh gặp phải loại nữ nhân giống nàng mới đúng là hết thuốc chữa?)

Nàng cũng không biết tại sao miệng bỗng thốt lên một câu làm tổn thương Đại Thần: "Cũng chỉ là trò chơi mà thôi, Cho dù là thiệt tình, bao nhiêu phần trăm là thực đâu?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng đột nhiên buông tay nàng ra,tâm trạng lập tức trở nên trầm mặc .

Âm nhạc ở U Châu bối cảnh vẫn như trước réo rắt thảm thiết du dương, bất quá giờ phút này nàng nghe những âm điệu đó, trong lòng chỉ cảm thấy thêm vài phần ai oán ưu thương.

Nàng và anhh, hai người cứ như vậy mặt đối mặt đứng, không aim uốn lên tiếng phá vỡ không khí có phần quỷ dị này. Bởi vì, chỉ một câu nói của nàng, đã khiến cho cả hai trong nhất đều không còn lời nào để nói.

Sắc hồng từ cánh hoa đào tuôn rơi rớt xuống, bị gió cuốn bay nhè nhẹ, bay đến trước mặt nàng, nàng theo bản năng cố chụp lấy nắm bắt cái màu hồng được ví như là màu của hạnh phúc này, sau khi mở lòng bàn tay ra thì giật mình phát hiện không có gì tồn tại trong đó, thế mới bất chợt phát giác ra là trước mắt nàng hết thảy bất quá chỉ là hư không huyễn hoa, chỉ như bọt nước...

Nén tiềng thở dài, nàng nhẹ nhàng nói vớiLạc Thủy Thanh Hoằng: "Chỗ này nào núi, nào mây, nào cây, nào hoa bao gồm cả chỗ chúng ta đang đứng đây, tất cả bất quá đều chỉ là một chút số liệu của trò chơi mà thôi! Cái này cũng chỉ là những suy nghĩ ảo ,thường thường làm cho người ta một cảm giác đẹp hoàn hảo, vì thế cho nên một khi tiếp xúc với nhau trong khoảng thời gian dài, sẽ mê ánh mắt, mê nội tâm, nhưng một khi gặp gỡ trog hiện thực sẽ làm con người ta thất vọng... Có lẽ ta trong hiện thực, ta cũng không giống như ngươi hiện tại đang hình dung... Ha ha, ngươi cũng thật là ngốc, ngay cả người ngươi quen trên mạng đối với ngươi nói cái này cái nọ, nhưng thật chất là người hay quỷ ngươi cũng không thể biết,mà dám lấy sự thiệt tình của mình ra sao?"

Cho dù có là thiệt tình, sự khả năng thật sự thiệt tình có thể là bao nhiêu chứ?

Bước tới bên Lạc Thủy Thanh Hoằng, nhìn xuống vách núi sâu thăm thẳm không thấy đáy, nhìn về phía dưới vực sâu mây mù lượn lờ vô tận nàng thì thầm nói như muốn nói với chính bản thân mình: "Đừng nghĩ trong thế giới game này cái gì gọi là thiệt tình, tất cả đều rất tạm bợ, ngắn ngủi, căn bản không thể chịu nổi khảo nghiệm của thời gian... Ta và Chiến Vô Cực chính là ví dụ tốt nhất!"

"Lạc Thủy..." Nàng quay đầu nhìn về phía anh, "Nếu ngươi chỉ là nhất thời xúc động, ta sẽ nhận, lời bởi vì cùng ngươi ở một chỗ thực rất vui vẻ … ha ha, chỉ trong trò chơi thôi! Mọi người đã chơi game cũng đều mong muốn giải trí vui vẻ? Nhưng, nếu ngươi là thật lòng nói như thế , ta…thực không thể nhận..."

Lạc Thủy Thanh Hoằng nhất liêu vạt áo, ngồi ở bên cạnh nàng, trầm ngâm một lúc lâu sau, rồi thốt ra một câu kinh người: "Vậy chúng ta gặp mặt đi! Trong này là thế giới ảo, vậy chúng ta gặp trong hiện thực đi!"

Nàng trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: "Ngươi tức quá nên bị choáng váng? Đến tột cùng có biết bản thân mình đang nói cái gì không?"

Lạc Thủy Thanh Hoằng nói: "Ta hiện tại đã suy nghĩ rất rõ ràng, đương nhiên là biết chính bản thân mình đang nói cái gì!"

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (lật bàn) Ách! Nếu ở trước ngươi mắt là người ngoài hành tinh? Ngươi cũng dám gặp?

Kênh phụ cận - Lạc Thủy Thanh Hoằng: (cười) ta đây cũng có đầu óc đó , nha đầu, ngươi đùa như thế không vui chút nào cả...

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: nếu ta chính là đầu khủng long trong truyền thuyết kia thì sao?

Kênh phụ cận - Lạc Thủy Thanh Hoằng: nha đầu, chỉ cần ngươi không phải là nam nhân, không phải là người ngoài hành tinh, ta đều có thể cùng nhau thử, có lẽ... Ngươi cũng không giống chính bản thân ngươi nói tệ như vậy đâu?

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (run lên) Đại thần,ta thấy chúng ta căn bản là không hợp đâu?

Kênh phụ cận - Lạc Thủy Thanh Hoằng: (cười to) rốt cuộc muốn biết có hợp hay không hợp, chúng tan ên ở chung với nhau mới biết được.

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (lệ bôn quỳ phục) Đại thần, ngài rốt cuộc coi trọng ta là vì cái gì a? Ngài cứ nói ta sẽ sữa lại hết được không?

Kênh phụ cận - Lạc Thủy Thanh Hoằng: (lệ bôn quỳ phục) nha đầu, ngươi rốt cuộc chướng mắt ta ở điểm nào? Ta vì ngươi sẽ sửa hết a!

Kênh phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: ...

Nàng hoàn toàn bị đánh bại bởi Lạc Thủy Thanh Hoằng, phẫn nộ quay đi, vừa xoay người ra sau, liền hết hồn nhìn thấy vẻ mặt chật vật của Mạch Thượng Sơ Huân...

Trời ạ! Hắn tột cùng là đã chết đến bao nhiêu lần mới chạy được tới đây a?, phẫn nộ quay đi, vừa xoay người ra sau, liền hết hồn nhìn thấy vẻ mặt chật vật của Mạch Thượng Sơ Huân...

Trời ạ! Hắn tột cùng là đã chết đến bao nhiêu lần mới chạy được tới đây a?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương