Vô Sắc Công Tử
-
Chương 43
Thư Đường nghe được ba chữ "bị ruồng rẫy",
nhất thời sửng sốt.
Phóng mắt nhìn lại, mọi người trong phòng đều đang đánh giá nàng bằng ánh mắt khinh thường.
Lúc này, bà mối Trương lại nói: "Thư cô nương, chuyện xem mắt mấy năm trước của ngươi, hàng xóm láng giềng phàm là người biết ngươi, ai mà không hiểu? Sau đó ngươi vất vả lắm mới gặp được một nhà, kết quả là vị công tử kia lại không thèm ngươi. Tự ngươi nói đi, hoa cho dù có đẹp cỡ nào, nhưng nếu đã bị người khác bẻ qua, ai còn thích nữa chứ? Huống chi, mẫu thân của ngươi lại là... Aizz, nói ra thật không hay..."
"Nhưng mà, nhưng mà ta..." Thư Đường bối rối "nhưng mà" một hồi lâu, vẫn không ”nhưng mà” ra được cái gì, trong đầu chỉ cảm thấy vô cùng oan khuất.
Lúc này Lương Hữu lại cười cợt, vẻ mặt khinh khỉnh: "Ta chọn ngươi làm thiếp thất cũng đã quá may mắn cho ngươi rồi. Nếu không, với thân phận như vậy của ngươi, còn ai mà thèm nữa?"
Thư Đường nghe xong mấy lời này, không khỏi bực bội. Miệng nàng mếu máo, đôi chân mày nhăn lại nói: "Nếu thế thì ta cũng không cần gả."
Nói dứt lời, Lương Hữu lại cười to hơn: "Sao, không gả? Đừng tưởng ta không biết, tình lang lúc trước của ngươi không phải là vị quan nhân tuấn mỹ có tiếng - Vân Trầm Nhã hay sao. Lời nói thật thì không dễ nghe, cho dù ta tin là trong sạch, nhưng hễ ai mà dính líu tới loại người như Vân Trầm Nhã, làm gì còn chỗ nào thanh bạch được nữa chứ?"
Thư Đường nghe xong, đột nhiên đứng bật dậy. Thanh âm của nàng có chút run rẩy, lo lắng nhưng vô cùng rõ ràng: "Ngươi nói bậy! Vân quan nhân không phải là loại người đó!"
Lương Hữu lại không thèm để ý đến nàng. Hắn cúi người đẩy tờ bái thiếp sính lễ kia ra trước mặt Thư Đường, cà lơ phất phơ nói: "Aizz, mới nói một câu không hay về Vân Trầm Nhã, ngươi đã tức giận như vậy rồi. Nếu không phải Hồ Thông đã đánh tiếng trước với ta, hôm nay ta sẽ cảm thấy khó hiểu, tại sao tức phụ nhi của mình mà lại bênh vực chằm chằm nam nhân khác. Ngoan, ký vào đây đi, Lương gia ta sẽ bỏ qua chuyện cũ của ngươi."
Thư Đường ngẩn người, vì phẫn nộ, gương mặt và cả hai tay hai chân đều run rẩy cả lên. Nàng cầm tờ bái thiếp liệt kê sính lễ trên bàn lên, hung hăng xé làm hai, giọng nghẹn ngào nói: "Ta không gả cho ngươi, sính lễ của ngươi một chút ta cũng không thèm..."
Không ngờ lúc này, Lương Hữu đột nhiên lạnh giọng nói: "Không gả? Nếu ta đã đồng ý đến xem mắt, bộ ngươi tưởng ngươi nói không gả là xong sao ?" Nói xong, hắn lại cười mỉa mai "Huống chi, dung mạo xinh đẹp như vậy, ta cũng không thể để người khác chiếm tiện nghi a."
Nói xong, Lương Hữu nháy mắt ra hiệu, bọn chân tay đứng hai bên lập tức lấp kín cửa chính lại.
Thư Đường thấy cửa bị chắn, trong lòng quýnh lên, bèn giật tấm khăn trải bàn một cái, thừa dịp rối loạn chạy sang căn phòng bên trái. Ai ngờ nàng còn chưa chạy ra, cửa phòng bên tay trái đã "ầm" một tiếng vang lên. Một thân ảnh màu trắng nhoáng lên, Thư Đường liền rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Chử Vân các đột nhiên dư ra một người, mọi người có mặt đang sửng sốt. Thư Đường cũng ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi: "Vân công tử... Sao ngươi lại ở đây?"
Vân Trầm Nhã không trả lời. Dưới mái tóc mềm mại rũ trên trán là một đôi mắt âm u thâm trầm. Hắn đỡ lấy Thư Đường trong lòng, nắm tay nàng, thấp giọng nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi."
Mãi đến khi bị hắn nắm tay, Thư Đường mới phát hiện ra là hắn đang run nhè nhẹ, như là...cố gắng kềm chế cái gì đó.
Có lẽ là bị vẻ mặt sắc lạnh của Vân Trầm Nhã dọa, mấy gã sai vặt chắn ở cửa không khỏi tản ra, chừa một lối đi. Hai người vừa mới đi đến trước cửa, Thư Đường lại bị một người nào đó từ phía sau bắt được cổ tay, hung hăng túm lấy. Bước chân lảo đảo, Thư Đường suýt nữa té ngã xuống đất. Đầu kia, Lương Hữu cũng không chịu buông tay. Hắn khinh khỉnh nhìn Vân Trầm Nhã, trêu chọc: "Đây không phải là Vân công tử của Đường Tửu hiên hay sao? Thế nào, chẳng lẽ Vân công tử cũng dây dưa lén lút với vị cô nương bị ruồng rẫy này à?"
Vân Trầm Nhã giật mình, ánh mắt dừng trên người Thư Đường, chỉ thấy nàng cúi đầu, thần sắc ủy khuất.
Dù sao Lương Hữu cũng là người làm ăn, biết được thủ đoạn buôn bán của người được gọi là "Vân Diệp" Vân đại thiếu gia trước mặt, bèn nhượng bộ nói: "Đường Tửu hiên cũng mới khai trương, cửa hiệu trà bọn ta cũng không muốn gây thù chuốc oán với các ngươi. Thư Đường này, nhìn đẹp vậy chứ thật ra là người bị ruồng rẫy. Hôm nay Lương Hữu ta đã không chê không giận mà muốn cưới nàng, vậy thỉnh Vân công tử nể mặt, để người lại đi."
Thật ra trong đầu Thư Đường hy vọng Vân Trầm Nhã có thể dẫn nàng đi. Nhưng xưa nay nàng không muốn gây phiền toái cho ai, nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Vân Trầm Nhã, há mồm, nhưng lại không thể nói nên lời.
Mắt nàng hàm lệ y hệt như lúc ở Tử Vi đường hai năm về trước, mà khi đó nàng chịu ủy khuất là vì Phương Diệc Phi âm mưu bày kế hãm hại, còn nay nàng chịu uất ức, lại hoàn toàn bởi vì hắn.
Trong lòng đau đớn, Vân Trầm Nhã há mồm, lời nói đến bên miệng, lại không biết phải nói từ đâu. Giây lát sau, hắn giơ tay vén những sợi tóc rối bên tai Thư Đường, gượng cười: "Đừng sợ, ta dẫn ngươi đi."
Lệ trong mắt Thư Đường càng nhiều, nàng trầm mặc trong giây lát, nặng nề gật gật đầu.
Gương mặt lệ doanh tròng của nàng khiến cổ họng Vân Trầm Nhã đắng chát. Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên bịt hai mắt của Thư Đường lại.
Cây quạt nhanh chóng xoay tròn trong không trung, nan quạt sắc bén loang loáng lạnh lẽo như tuyết, nhanh như sấm giật. Tiếng kêu thảm thiết của Lương Hữu vang lên, máu tươi bắn ra tung tóe. Thư Đường chỉ cảm thấy bàn tay đang túm cổ tay của mình đột nhiên buông ra, trong phòng có người ngã xuống đất, ai nấy la ó kinh hãi um trời.
Vân Trầm Nhã đánh gãy gân tay của Lương Hữu, phế đi một bàn tay của hắn.
Sau đó, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt lại một cái, nắm tay Thư Đường đi thẳng.
Nơi đầu đường ánh mặt trời vẫn sáng lạn như trước. Thư Đường ra khỏi Lâm Giang lâu, bèn vuột tay Vân Trầm Nhã ra. Nàng ngượng ngùng nói với hắn: "Vân công tử đã có thê tử, nếu bị người ta nhìn thấy sẽ không hay."
Trên đường đi vốn không có gió, người đến người đi, ồn ào ầm ĩ lại oi bức. Vân Trầm Nhã cúi đầu nhìn bàn tay đột nhiên tách ra, có chút hoảng hốt. Không bao lâu sau, hắn gật gật đầu, nói với nàng: "Ta dẫn ngươi đi lấy xe lừa."
Cửa hiệu Đường Tửu hiên cách đó không xa, Vân Trầm Nhã vòng qua cửa hiệu, đến bên con hẻm nhỏ. Đến lúc này, Thư Đường dĩ nhiên đã lấy lại tinh thần, thấy điệu bộ Vân Trầm Nhã đi phía trước không nói một lời, nhịn không được nói: "Vân công tử, ngươi đừng lo lắng, ta không sao đâu."
Vân Trầm Nhã cứng đờ, một hồi sau vẫn không trả lời. Ánh mặt trời hắt bóng hắn xuống, kéo dài trên vách tường. Giây lát sau, hắn thấp giọng hỏi: "Tiểu Đường, ngươi...vẫn bị người ta nói như thế sao?"
Thư Đường ngẩn người, không rõ ý hắn muốn nói gì.
Vân Trầm Nhã xoay người lại, hỏi: "Bọn chúng vẫn nói ngươi là người bị ruồng rẫy?"
Thư Đường nghe thế, không khỏi cười rộ lên. Nàng nói: "Vân công tử, chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngại cả. Thật ra hai năm trước, bọn họ nói còn gay gắt hơn, sau đó nhờ Nguyễn Phượng ca giúp, cả năm nay cũng không thấy ai nói gì nữa."
Vân Trầm Nhã nhìn nàng, khẽ cong môi, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười. "Vậy ngươi... vừa rồi tại sao bộ dáng lại như có rất nhiều oan khuất?"
Thư Đường khẽ giật mình, gục đầu xuống. "Vì, vì bọn họ nói xấu Vân quan nhân." Nàng trầm mặc trong chốc lát, lại ngập ngừng nói tiếp "Bọn họ nói xấu Vân quan nhân làm ta rất tức giận."
Trên vách tường đá trong con hẻm nhỏ, bóng thân ảnh thon dài của hắn khẽ run lên. Vân Trầm Nhã gục đầu xuống, mái tóc rũ xuống che khuất đi đôi mắt của hắn. Hắn cúi đầu cười một tiếng, bàn tay nắm chặt lại thành quyền "Vân quan nhân kia... thật sự có tài đức gì mà..."
Vân Trầm Nhã, ngươi rốt cuộc có tài đức gì a...
Thật ra, hai năm qua, cũng có người đã từng hỏi nàng như vậy. Nguyễn Phượng hỏi qua, Thư Tam Dịch cũng đã hỏi qua. Ngay cả bản thân Thư Đường cũng không có câu trả lời. Mà thật ra, đã lâu lắm rồi nàng chưa từng nhắc đến tên hắn, nhưng vị Vân công tử trước mắt này, đôi khi rất giống Vân quan nhân của nàng, điệu bộ phe phẩy quạt, cách nói chuyện, và... và cả cái cách vừa rồi hắn liều lĩnh muốn dẫn nàng đi, cũng giống như một ngày đầu thu hai năm về trước, hắn nói muốn cưới nàng, dẫn nàng rời khỏi Tử Vi đường, trong bao lời trách cứ và chất vấn xung quanh, hắn lựa chọn tin tưởng nàng.
Thư Đường nghĩ đến đây, không khỏi cúi đầu càng thấp, ngập ngừng một hồi trả lời không đúng không sai: "Bởi vì... bởi vì Vân quan nhân đối với ta rất tốt..."
Vân Trầm Nhã ngẩng đầu mạnh lên, lẳng lặng nhìn nàng.
Vẫn là tiểu nha đầu ngốc kia a, hắn nghĩ. Tuy hai năm trôi qua, nàng đẹp hơn rất nhiều, giỏi giang hơn rất nhiều, nhưng tính tình vẫn thật thà như cũ, thật thà đến mức có chút cố chấp. Vì thế trong chớp mắt này, hắn hiểu được tình cảm của chính bản thân mình, hiểu được tại sao hắn lại thích nàng như vậy.
Đại khái là trong triều đình họ Vân gian trá xảo quyệt đã quen, trong chốn thâm cung tịch liêu quạnh quẽ lại thâm sâu khó lường này, hơn hai mươi năm kiếp làm người hắn không ngừng phải bày mưu tính kế, chỉ có một tiểu nha đầu ngốc như thế, đơn thuần cứng cỏi như thế, nhìn như thể lúc nào cũng co quắp lại, thậm chí tư tưởng có chút ngây ngô, nhưng nàng không giả bộ che giấu đi suy nghĩ và hành động của mình, là thứ hắn vẫn hằng mong muốn mà không làm được.
Cổ họng Vân Trầm Nhã nghẹn ngào, sau đó hắn nói trong vô thức: "Ta, ta vẫn nỗ lực cố gắng gánh vác trách nhiệm. Nhưng kết quả là, ta đã thực sự có lỗi với một người, tuy không phải cố ý. Ta thật sự... rất nhớ nàng ..."
Mái hiên phía Nam, bốn góc cong vút, dưới chân đều chạm trổ hình chim hoa cá thú. Ánh mặt trời xuyên qua, hắt bóng hình chạm trổ xuống vách tường đá, mơ hồ như những bông hoa mùa xuân đang kiệt lực nở rộ. Gió lùa qua, bóng hoa mơ hồ lay động.
Thư Đường cũng có chút hoảng hốt, ngẩn người, không rõ hắn đang nói cái gì. Một lát sau, nàng làm như đã hiểu ra, cười rộ lên nói: "Thì ra Vân công tử cũng có người để nhớ."
Vân Trầm Nhã giật mình nhìn nàng. Không biết tại sao, hai má hắn hơi đỏ lên, lại nói: "Ừ, có một người."
Thư Đường lại hỏi: "Đúng rồi, hôm nay tại sao Vân công tử lại đến Chử Vân các?"
Vân Trầm Nhã sửng sốt, ngay cả viện cớ cũng vụng về không làm nổi: "Ta... không quen chăm sóc thỏ, muốn đến khách điếm Lâm Giang tìm ngươi, vừa đến đó đã thấy Lương Hữu dẫn theo một đám người lên lầu. Ta không yên tâm mấy, nên lên lầu lén xem thử, vì thế mới gặp ngươi."
Thư Đường kéo xe lừa từ trong Vân phủ đi ra, nâng tay lên che mi mắt lại, nàng nhìn nhìn lên trời, vẻ mặt không khỏi uể oải đi.
Đã trễ, không lâu hoàng hôn sẽ buông xuống, sợ là không thể dắt thỏ đi kiếm cỏ bờ sông được rồi.
Vân Trầm Nhã đưa Thư Đường tới cửa, nhìn chiếc xe lừa của nàng chạy còn chưa được vài bước, phía trước đã có tiếng xe ngựa lộc cộc, rầm rộ ồ ạt kéo đến.
Phóng mắt nhìn lại, mọi người trong phòng đều đang đánh giá nàng bằng ánh mắt khinh thường.
Lúc này, bà mối Trương lại nói: "Thư cô nương, chuyện xem mắt mấy năm trước của ngươi, hàng xóm láng giềng phàm là người biết ngươi, ai mà không hiểu? Sau đó ngươi vất vả lắm mới gặp được một nhà, kết quả là vị công tử kia lại không thèm ngươi. Tự ngươi nói đi, hoa cho dù có đẹp cỡ nào, nhưng nếu đã bị người khác bẻ qua, ai còn thích nữa chứ? Huống chi, mẫu thân của ngươi lại là... Aizz, nói ra thật không hay..."
"Nhưng mà, nhưng mà ta..." Thư Đường bối rối "nhưng mà" một hồi lâu, vẫn không ”nhưng mà” ra được cái gì, trong đầu chỉ cảm thấy vô cùng oan khuất.
Lúc này Lương Hữu lại cười cợt, vẻ mặt khinh khỉnh: "Ta chọn ngươi làm thiếp thất cũng đã quá may mắn cho ngươi rồi. Nếu không, với thân phận như vậy của ngươi, còn ai mà thèm nữa?"
Thư Đường nghe xong mấy lời này, không khỏi bực bội. Miệng nàng mếu máo, đôi chân mày nhăn lại nói: "Nếu thế thì ta cũng không cần gả."
Nói dứt lời, Lương Hữu lại cười to hơn: "Sao, không gả? Đừng tưởng ta không biết, tình lang lúc trước của ngươi không phải là vị quan nhân tuấn mỹ có tiếng - Vân Trầm Nhã hay sao. Lời nói thật thì không dễ nghe, cho dù ta tin là trong sạch, nhưng hễ ai mà dính líu tới loại người như Vân Trầm Nhã, làm gì còn chỗ nào thanh bạch được nữa chứ?"
Thư Đường nghe xong, đột nhiên đứng bật dậy. Thanh âm của nàng có chút run rẩy, lo lắng nhưng vô cùng rõ ràng: "Ngươi nói bậy! Vân quan nhân không phải là loại người đó!"
Lương Hữu lại không thèm để ý đến nàng. Hắn cúi người đẩy tờ bái thiếp sính lễ kia ra trước mặt Thư Đường, cà lơ phất phơ nói: "Aizz, mới nói một câu không hay về Vân Trầm Nhã, ngươi đã tức giận như vậy rồi. Nếu không phải Hồ Thông đã đánh tiếng trước với ta, hôm nay ta sẽ cảm thấy khó hiểu, tại sao tức phụ nhi của mình mà lại bênh vực chằm chằm nam nhân khác. Ngoan, ký vào đây đi, Lương gia ta sẽ bỏ qua chuyện cũ của ngươi."
Thư Đường ngẩn người, vì phẫn nộ, gương mặt và cả hai tay hai chân đều run rẩy cả lên. Nàng cầm tờ bái thiếp liệt kê sính lễ trên bàn lên, hung hăng xé làm hai, giọng nghẹn ngào nói: "Ta không gả cho ngươi, sính lễ của ngươi một chút ta cũng không thèm..."
Không ngờ lúc này, Lương Hữu đột nhiên lạnh giọng nói: "Không gả? Nếu ta đã đồng ý đến xem mắt, bộ ngươi tưởng ngươi nói không gả là xong sao ?" Nói xong, hắn lại cười mỉa mai "Huống chi, dung mạo xinh đẹp như vậy, ta cũng không thể để người khác chiếm tiện nghi a."
Nói xong, Lương Hữu nháy mắt ra hiệu, bọn chân tay đứng hai bên lập tức lấp kín cửa chính lại.
Thư Đường thấy cửa bị chắn, trong lòng quýnh lên, bèn giật tấm khăn trải bàn một cái, thừa dịp rối loạn chạy sang căn phòng bên trái. Ai ngờ nàng còn chưa chạy ra, cửa phòng bên tay trái đã "ầm" một tiếng vang lên. Một thân ảnh màu trắng nhoáng lên, Thư Đường liền rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Chử Vân các đột nhiên dư ra một người, mọi người có mặt đang sửng sốt. Thư Đường cũng ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi: "Vân công tử... Sao ngươi lại ở đây?"
Vân Trầm Nhã không trả lời. Dưới mái tóc mềm mại rũ trên trán là một đôi mắt âm u thâm trầm. Hắn đỡ lấy Thư Đường trong lòng, nắm tay nàng, thấp giọng nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi."
Mãi đến khi bị hắn nắm tay, Thư Đường mới phát hiện ra là hắn đang run nhè nhẹ, như là...cố gắng kềm chế cái gì đó.
Có lẽ là bị vẻ mặt sắc lạnh của Vân Trầm Nhã dọa, mấy gã sai vặt chắn ở cửa không khỏi tản ra, chừa một lối đi. Hai người vừa mới đi đến trước cửa, Thư Đường lại bị một người nào đó từ phía sau bắt được cổ tay, hung hăng túm lấy. Bước chân lảo đảo, Thư Đường suýt nữa té ngã xuống đất. Đầu kia, Lương Hữu cũng không chịu buông tay. Hắn khinh khỉnh nhìn Vân Trầm Nhã, trêu chọc: "Đây không phải là Vân công tử của Đường Tửu hiên hay sao? Thế nào, chẳng lẽ Vân công tử cũng dây dưa lén lút với vị cô nương bị ruồng rẫy này à?"
Vân Trầm Nhã giật mình, ánh mắt dừng trên người Thư Đường, chỉ thấy nàng cúi đầu, thần sắc ủy khuất.
Dù sao Lương Hữu cũng là người làm ăn, biết được thủ đoạn buôn bán của người được gọi là "Vân Diệp" Vân đại thiếu gia trước mặt, bèn nhượng bộ nói: "Đường Tửu hiên cũng mới khai trương, cửa hiệu trà bọn ta cũng không muốn gây thù chuốc oán với các ngươi. Thư Đường này, nhìn đẹp vậy chứ thật ra là người bị ruồng rẫy. Hôm nay Lương Hữu ta đã không chê không giận mà muốn cưới nàng, vậy thỉnh Vân công tử nể mặt, để người lại đi."
Thật ra trong đầu Thư Đường hy vọng Vân Trầm Nhã có thể dẫn nàng đi. Nhưng xưa nay nàng không muốn gây phiền toái cho ai, nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Vân Trầm Nhã, há mồm, nhưng lại không thể nói nên lời.
Mắt nàng hàm lệ y hệt như lúc ở Tử Vi đường hai năm về trước, mà khi đó nàng chịu ủy khuất là vì Phương Diệc Phi âm mưu bày kế hãm hại, còn nay nàng chịu uất ức, lại hoàn toàn bởi vì hắn.
Trong lòng đau đớn, Vân Trầm Nhã há mồm, lời nói đến bên miệng, lại không biết phải nói từ đâu. Giây lát sau, hắn giơ tay vén những sợi tóc rối bên tai Thư Đường, gượng cười: "Đừng sợ, ta dẫn ngươi đi."
Lệ trong mắt Thư Đường càng nhiều, nàng trầm mặc trong giây lát, nặng nề gật gật đầu.
Gương mặt lệ doanh tròng của nàng khiến cổ họng Vân Trầm Nhã đắng chát. Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên bịt hai mắt của Thư Đường lại.
Cây quạt nhanh chóng xoay tròn trong không trung, nan quạt sắc bén loang loáng lạnh lẽo như tuyết, nhanh như sấm giật. Tiếng kêu thảm thiết của Lương Hữu vang lên, máu tươi bắn ra tung tóe. Thư Đường chỉ cảm thấy bàn tay đang túm cổ tay của mình đột nhiên buông ra, trong phòng có người ngã xuống đất, ai nấy la ó kinh hãi um trời.
Vân Trầm Nhã đánh gãy gân tay của Lương Hữu, phế đi một bàn tay của hắn.
Sau đó, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt lại một cái, nắm tay Thư Đường đi thẳng.
Nơi đầu đường ánh mặt trời vẫn sáng lạn như trước. Thư Đường ra khỏi Lâm Giang lâu, bèn vuột tay Vân Trầm Nhã ra. Nàng ngượng ngùng nói với hắn: "Vân công tử đã có thê tử, nếu bị người ta nhìn thấy sẽ không hay."
Trên đường đi vốn không có gió, người đến người đi, ồn ào ầm ĩ lại oi bức. Vân Trầm Nhã cúi đầu nhìn bàn tay đột nhiên tách ra, có chút hoảng hốt. Không bao lâu sau, hắn gật gật đầu, nói với nàng: "Ta dẫn ngươi đi lấy xe lừa."
Cửa hiệu Đường Tửu hiên cách đó không xa, Vân Trầm Nhã vòng qua cửa hiệu, đến bên con hẻm nhỏ. Đến lúc này, Thư Đường dĩ nhiên đã lấy lại tinh thần, thấy điệu bộ Vân Trầm Nhã đi phía trước không nói một lời, nhịn không được nói: "Vân công tử, ngươi đừng lo lắng, ta không sao đâu."
Vân Trầm Nhã cứng đờ, một hồi sau vẫn không trả lời. Ánh mặt trời hắt bóng hắn xuống, kéo dài trên vách tường. Giây lát sau, hắn thấp giọng hỏi: "Tiểu Đường, ngươi...vẫn bị người ta nói như thế sao?"
Thư Đường ngẩn người, không rõ ý hắn muốn nói gì.
Vân Trầm Nhã xoay người lại, hỏi: "Bọn chúng vẫn nói ngươi là người bị ruồng rẫy?"
Thư Đường nghe thế, không khỏi cười rộ lên. Nàng nói: "Vân công tử, chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngại cả. Thật ra hai năm trước, bọn họ nói còn gay gắt hơn, sau đó nhờ Nguyễn Phượng ca giúp, cả năm nay cũng không thấy ai nói gì nữa."
Vân Trầm Nhã nhìn nàng, khẽ cong môi, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười. "Vậy ngươi... vừa rồi tại sao bộ dáng lại như có rất nhiều oan khuất?"
Thư Đường khẽ giật mình, gục đầu xuống. "Vì, vì bọn họ nói xấu Vân quan nhân." Nàng trầm mặc trong chốc lát, lại ngập ngừng nói tiếp "Bọn họ nói xấu Vân quan nhân làm ta rất tức giận."
Trên vách tường đá trong con hẻm nhỏ, bóng thân ảnh thon dài của hắn khẽ run lên. Vân Trầm Nhã gục đầu xuống, mái tóc rũ xuống che khuất đi đôi mắt của hắn. Hắn cúi đầu cười một tiếng, bàn tay nắm chặt lại thành quyền "Vân quan nhân kia... thật sự có tài đức gì mà..."
Vân Trầm Nhã, ngươi rốt cuộc có tài đức gì a...
Thật ra, hai năm qua, cũng có người đã từng hỏi nàng như vậy. Nguyễn Phượng hỏi qua, Thư Tam Dịch cũng đã hỏi qua. Ngay cả bản thân Thư Đường cũng không có câu trả lời. Mà thật ra, đã lâu lắm rồi nàng chưa từng nhắc đến tên hắn, nhưng vị Vân công tử trước mắt này, đôi khi rất giống Vân quan nhân của nàng, điệu bộ phe phẩy quạt, cách nói chuyện, và... và cả cái cách vừa rồi hắn liều lĩnh muốn dẫn nàng đi, cũng giống như một ngày đầu thu hai năm về trước, hắn nói muốn cưới nàng, dẫn nàng rời khỏi Tử Vi đường, trong bao lời trách cứ và chất vấn xung quanh, hắn lựa chọn tin tưởng nàng.
Thư Đường nghĩ đến đây, không khỏi cúi đầu càng thấp, ngập ngừng một hồi trả lời không đúng không sai: "Bởi vì... bởi vì Vân quan nhân đối với ta rất tốt..."
Vân Trầm Nhã ngẩng đầu mạnh lên, lẳng lặng nhìn nàng.
Vẫn là tiểu nha đầu ngốc kia a, hắn nghĩ. Tuy hai năm trôi qua, nàng đẹp hơn rất nhiều, giỏi giang hơn rất nhiều, nhưng tính tình vẫn thật thà như cũ, thật thà đến mức có chút cố chấp. Vì thế trong chớp mắt này, hắn hiểu được tình cảm của chính bản thân mình, hiểu được tại sao hắn lại thích nàng như vậy.
Đại khái là trong triều đình họ Vân gian trá xảo quyệt đã quen, trong chốn thâm cung tịch liêu quạnh quẽ lại thâm sâu khó lường này, hơn hai mươi năm kiếp làm người hắn không ngừng phải bày mưu tính kế, chỉ có một tiểu nha đầu ngốc như thế, đơn thuần cứng cỏi như thế, nhìn như thể lúc nào cũng co quắp lại, thậm chí tư tưởng có chút ngây ngô, nhưng nàng không giả bộ che giấu đi suy nghĩ và hành động của mình, là thứ hắn vẫn hằng mong muốn mà không làm được.
Cổ họng Vân Trầm Nhã nghẹn ngào, sau đó hắn nói trong vô thức: "Ta, ta vẫn nỗ lực cố gắng gánh vác trách nhiệm. Nhưng kết quả là, ta đã thực sự có lỗi với một người, tuy không phải cố ý. Ta thật sự... rất nhớ nàng ..."
Mái hiên phía Nam, bốn góc cong vút, dưới chân đều chạm trổ hình chim hoa cá thú. Ánh mặt trời xuyên qua, hắt bóng hình chạm trổ xuống vách tường đá, mơ hồ như những bông hoa mùa xuân đang kiệt lực nở rộ. Gió lùa qua, bóng hoa mơ hồ lay động.
Thư Đường cũng có chút hoảng hốt, ngẩn người, không rõ hắn đang nói cái gì. Một lát sau, nàng làm như đã hiểu ra, cười rộ lên nói: "Thì ra Vân công tử cũng có người để nhớ."
Vân Trầm Nhã giật mình nhìn nàng. Không biết tại sao, hai má hắn hơi đỏ lên, lại nói: "Ừ, có một người."
Thư Đường lại hỏi: "Đúng rồi, hôm nay tại sao Vân công tử lại đến Chử Vân các?"
Vân Trầm Nhã sửng sốt, ngay cả viện cớ cũng vụng về không làm nổi: "Ta... không quen chăm sóc thỏ, muốn đến khách điếm Lâm Giang tìm ngươi, vừa đến đó đã thấy Lương Hữu dẫn theo một đám người lên lầu. Ta không yên tâm mấy, nên lên lầu lén xem thử, vì thế mới gặp ngươi."
Thư Đường kéo xe lừa từ trong Vân phủ đi ra, nâng tay lên che mi mắt lại, nàng nhìn nhìn lên trời, vẻ mặt không khỏi uể oải đi.
Đã trễ, không lâu hoàng hôn sẽ buông xuống, sợ là không thể dắt thỏ đi kiếm cỏ bờ sông được rồi.
Vân Trầm Nhã đưa Thư Đường tới cửa, nhìn chiếc xe lừa của nàng chạy còn chưa được vài bước, phía trước đã có tiếng xe ngựa lộc cộc, rầm rộ ồ ạt kéo đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook