Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
-
Chương 17: Không thể nhận vô ích
Editor: demcodon
Sở Thắng Lợi là người rất sĩ diện, trước mắt nghe được lời của Sở Từ nói khuôn mặt già đều nhíu lại, vô cùng tức giận. Cuốn thuốc trong tay cũng hút tới đầu rồi ném xuống đất, dùng chân chà chà vài cái. Thấy Sở Từ lôi kéo quần áo ông không buông tay dứt khoát dùng lực lớn trực tiếp ném người ra ngoài.
“Con hoang, mày lại nói bậy tao đánh chết mày!” Sở Thắng Lợi rống lên một tiếng lại nói: “Tao nuôi nó nhiều năm như vậy, cho nó ăn cho nó uống, mày dám nói nó có ân với tao? Con nhóc điên như mày không muốn sống nữa đúng không!?”
Thân mình tròn tròn kia giống như quả bóng trực tiếp nện ở trên mặt đất.
Sở Từ năm nay 17 tuổi nhưng lại nặng 100 ký. Ngày thường ngủ cũng không có biện pháp nằm thẳng, trước mắt ngã trên mặt đất giãy giụa một hồi lâu mới đứng dậy.
Nàng cũng không giận, những lời vừa mới nói đó chính là muốn kích thích ông cậu cả này một chút, xem ông phản ứng thế nào mà thôi.
Phủi phủi quần áo trên người, lại đi qua nói: “Cậu cả, năm đó cậu sinh không ra con trai bị người nhạo báng, A Đường vào cửa nhà họ Sở mới giúp cậu chặn một phần tin đồn nhảm nhí. Nếu cậu nhận nó làm con trai vậy không thể nhận vô ích!”
“Mấy năm nay cậu đối xử với A Đường như thế nào cậu đừng tưởng rằng cháu không biết. Cậu nói mình cho nó ăn cho nó uống, cháu thấy chính là đánh rắm! Ba đứa con trai này của cậu có đứa nào không phải nuôi đến trắng trắng hồng hồng? Trên tay một vết chai cũng không có, nhưng A Đường thì sao? Vết sẹo trên tay nó có bao nhiêu sao cậu không mở to mắt chó nhìn cho rõ ràng! Cậu nuôi nhiều con như vậy thật sự rất vất vả. Nó là anh cả, làm chút việc cũng là theo lý thường. Nhưng mấy năm nay nó nỗ lực kiếm tiền cũng trợ cấp không ít trong gia đình, cũng không thể đến cuối cùng ngay cả tư cách đi học cũng không có được!”
Linh hồn của nàng là một cổ nhân, lại có ký ức của Sở Từ mập, rõ ràng biết từ xưa đến nay đường ra của người nghèo cũng chỉ có một cách đọc sách này.
Sở Đường thông minh, dường như trực tiếp lướt qua giai đoạn hồ nháo. Từ nhỏ đã bắt đầu biết mục tiêu của bản thân ở đâu, cũng càng thêm nỗ lực hơn người thường vạn phần; mà cậu làm vì cái nhà này cũng không ít.
Còn có, nàng cũng nghe người khác nói qua không ít chuyện của mẹ cô và Sở Đường, rõ ràng biết năm đó cuộc sống của nhà họ Sở trôi qua không tốt. Sau khi Sở Thắng Lợi cưới vợ vẫn luôn không mang thai, hai vợ chồng uống không ít thuốc; mà tiền thuốc này chính là nhà họ Sở gả con gái kiếm được.
Gia cảnh ba ruột cô không tệ, ở trong thôn này xem như nhà giàu có nhỏ. Cho sính lễ tự nhiên cũng không ít. Mà những tiền đó lại không có dùng ở trên người Sở Đường một xu một hào.
Sở Thắng Lợi thủ đoạn bịm bợp lừa “tiền bán mình” của mẹ hai chị em bọn họ. Nhưng lúc mẹ cô bị người vứt bỏ lại đuổi em gái ra khỏi nhà, nhiều năm như vậy đều khắt khe cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, mắng ông là chó nàng đều cảm thấy vũ nhục súc sinh!
Lúc này Sở Thắng Lợi quả thật không thể tin được Sở Từ dám nói ra lời như vậy. Mấy đứa bé bên cạnh nghe xong thậm chí cũng nhịn không được cảm thấy con nhóc này có phải điên rồi không.
“Mày, mày dám nói chuyện với tao như vậy? Tao là cậu mày!” Sở Thắng Lợi thở hổn hển mấy hơi, hung hăng nhìn chằm chằm cô: “Tốt bụng nuôi nó nhiều năm như vậy, hiện tại lại có thể nuôi thành thù đúng không? Vậy được rồi, mày mang người đi, về sau nó không phải con trai tao! Hai người tụi mày cho dù là đói chết cũng không quan hệ với tao!”
“Cậu cả, hộ khẩu A Đường đều bị chuyển thành danh nghĩa của cậu. Bây giờ cậu nói thật dễ nghe, về sau nếu mấy đứa con trai của cậu không hiếu thuận, còn không phải muốn trông cậy vào nó à? Đến lúc đó cho dù nó muốn từ chối cũng không có biện pháp phải không?” Ngay sau đó Sở Từ mỉa mai nói.
Cô và Sở Đường cũng có hộ khẩu. Nhưng hộ khẩu ở năm đó cũng rất phiền phức, may mắn ông thôn trưởng đã mất là người tốt; bận trước bận sau không để cho hai người biến thành không có hộ khẩu, bằng không Sở Đường đi học cũng phiền phức.
Sở Thắng Lợi là người rất sĩ diện, trước mắt nghe được lời của Sở Từ nói khuôn mặt già đều nhíu lại, vô cùng tức giận. Cuốn thuốc trong tay cũng hút tới đầu rồi ném xuống đất, dùng chân chà chà vài cái. Thấy Sở Từ lôi kéo quần áo ông không buông tay dứt khoát dùng lực lớn trực tiếp ném người ra ngoài.
“Con hoang, mày lại nói bậy tao đánh chết mày!” Sở Thắng Lợi rống lên một tiếng lại nói: “Tao nuôi nó nhiều năm như vậy, cho nó ăn cho nó uống, mày dám nói nó có ân với tao? Con nhóc điên như mày không muốn sống nữa đúng không!?”
Thân mình tròn tròn kia giống như quả bóng trực tiếp nện ở trên mặt đất.
Sở Từ năm nay 17 tuổi nhưng lại nặng 100 ký. Ngày thường ngủ cũng không có biện pháp nằm thẳng, trước mắt ngã trên mặt đất giãy giụa một hồi lâu mới đứng dậy.
Nàng cũng không giận, những lời vừa mới nói đó chính là muốn kích thích ông cậu cả này một chút, xem ông phản ứng thế nào mà thôi.
Phủi phủi quần áo trên người, lại đi qua nói: “Cậu cả, năm đó cậu sinh không ra con trai bị người nhạo báng, A Đường vào cửa nhà họ Sở mới giúp cậu chặn một phần tin đồn nhảm nhí. Nếu cậu nhận nó làm con trai vậy không thể nhận vô ích!”
“Mấy năm nay cậu đối xử với A Đường như thế nào cậu đừng tưởng rằng cháu không biết. Cậu nói mình cho nó ăn cho nó uống, cháu thấy chính là đánh rắm! Ba đứa con trai này của cậu có đứa nào không phải nuôi đến trắng trắng hồng hồng? Trên tay một vết chai cũng không có, nhưng A Đường thì sao? Vết sẹo trên tay nó có bao nhiêu sao cậu không mở to mắt chó nhìn cho rõ ràng! Cậu nuôi nhiều con như vậy thật sự rất vất vả. Nó là anh cả, làm chút việc cũng là theo lý thường. Nhưng mấy năm nay nó nỗ lực kiếm tiền cũng trợ cấp không ít trong gia đình, cũng không thể đến cuối cùng ngay cả tư cách đi học cũng không có được!”
Linh hồn của nàng là một cổ nhân, lại có ký ức của Sở Từ mập, rõ ràng biết từ xưa đến nay đường ra của người nghèo cũng chỉ có một cách đọc sách này.
Sở Đường thông minh, dường như trực tiếp lướt qua giai đoạn hồ nháo. Từ nhỏ đã bắt đầu biết mục tiêu của bản thân ở đâu, cũng càng thêm nỗ lực hơn người thường vạn phần; mà cậu làm vì cái nhà này cũng không ít.
Còn có, nàng cũng nghe người khác nói qua không ít chuyện của mẹ cô và Sở Đường, rõ ràng biết năm đó cuộc sống của nhà họ Sở trôi qua không tốt. Sau khi Sở Thắng Lợi cưới vợ vẫn luôn không mang thai, hai vợ chồng uống không ít thuốc; mà tiền thuốc này chính là nhà họ Sở gả con gái kiếm được.
Gia cảnh ba ruột cô không tệ, ở trong thôn này xem như nhà giàu có nhỏ. Cho sính lễ tự nhiên cũng không ít. Mà những tiền đó lại không có dùng ở trên người Sở Đường một xu một hào.
Sở Thắng Lợi thủ đoạn bịm bợp lừa “tiền bán mình” của mẹ hai chị em bọn họ. Nhưng lúc mẹ cô bị người vứt bỏ lại đuổi em gái ra khỏi nhà, nhiều năm như vậy đều khắt khe cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, mắng ông là chó nàng đều cảm thấy vũ nhục súc sinh!
Lúc này Sở Thắng Lợi quả thật không thể tin được Sở Từ dám nói ra lời như vậy. Mấy đứa bé bên cạnh nghe xong thậm chí cũng nhịn không được cảm thấy con nhóc này có phải điên rồi không.
“Mày, mày dám nói chuyện với tao như vậy? Tao là cậu mày!” Sở Thắng Lợi thở hổn hển mấy hơi, hung hăng nhìn chằm chằm cô: “Tốt bụng nuôi nó nhiều năm như vậy, hiện tại lại có thể nuôi thành thù đúng không? Vậy được rồi, mày mang người đi, về sau nó không phải con trai tao! Hai người tụi mày cho dù là đói chết cũng không quan hệ với tao!”
“Cậu cả, hộ khẩu A Đường đều bị chuyển thành danh nghĩa của cậu. Bây giờ cậu nói thật dễ nghe, về sau nếu mấy đứa con trai của cậu không hiếu thuận, còn không phải muốn trông cậy vào nó à? Đến lúc đó cho dù nó muốn từ chối cũng không có biện pháp phải không?” Ngay sau đó Sở Từ mỉa mai nói.
Cô và Sở Đường cũng có hộ khẩu. Nhưng hộ khẩu ở năm đó cũng rất phiền phức, may mắn ông thôn trưởng đã mất là người tốt; bận trước bận sau không để cho hai người biến thành không có hộ khẩu, bằng không Sở Đường đi học cũng phiền phức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook