Võ Phá Thiên Hạ
Chương 1: Võ đạo hội quán - Lý Khiếu Thiên

Trên đường phố nhộn nhịp, một thanh kiếm huyền thiết màu đen phản chiếu ánh nắng mặt trời vào trong mắt,cây kiếm rộng 3 thước, dài bằng nửa người trưởng thành, trông rất nặng.
Nhưng cây cự kiếm lại được thiếu niên 17,18 tuổi vác trên vai có vẻ không hợp lắm, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thiếu niên chiếc áo khoác đơn giản, sắc mặt thập phần kiên nghị, khi đi bộ vác cây kiếm không thấy chút mệt mỏi, rõ ràng tập luyện nhiều năm nên đã quen.
"Xin hỏi Võ đạo hội quán ở nơi nào?" Thiếu niên rất lễ phép hướng 1 người trung niên bán hàng rong hỏi đường, nhưng lại đưa tới sự khinh thường trong mắt của người trung niên kia.
"Phía trước quẹo trái rồi đi thẳng là tới." Người trung niên nói xong, khoát khoát tay, ý bảo thiếu niên mau đi cho lẹ, sau đó liền vội vàng đi chăm sóc những vị khách khác. Thiếu niên làm sao không nhìn ra được ý của người trung niên kia, chỉ hơi sửng sờ một chút nhưng vẫn nhịn, trong lòng cũng biết thứ người nghèo kiết xác như mình thì quả thật không được người khác chào đón.
Thiếu niên nói tiếng cám ơn, hướng về phía mà người trung niên mới vừa chỉ đường mà đi đến, đi thật xa, cái người trung niên bán hàng rong nhổ một ngụm nước bọt, gương mặt khinh bỉ, hùng hùng hổ hổ mắng: "Ở đâu ra một con dế nhũi, vừa nhìn thấy chính là biết là cái thứ quỷ nghèo, làm lỡ việc buôn bán của đại gia."
Người trung niên này buôn bán đã nhiều năm, nhìn góc nào cũng thấy rõ sự nham hiểm , liếc mắt liền nhìn ra nội tình của thiếu niên, thiếu niên vừa mới rời đi tên là Lý Khiếu Thiên, là đệ tử chi thứ của Lý tộc, lần này đặc biệt tới tham gia thi tuyển vào Học phủ 8 Phái của nước Thiên Bảo .
Mặc dù là đệ tử chi thứ thôi của Lý tộc, nhưng ở thủ đô vẫn có một chút thế lực, vì sao lý Khiếu Thiên nhìn trông thảm như thế, toàn bộ là bởi vì lý Khiếu Thiên sinh ở chi thứ, mà cha chết sớm, lúc nhỏ Lý Khiếu Thiên được mẹ một mình nuôi lớn, gia tộc xem trọng mẹ cũng không phải dễ dàng, từ trong sản nghiệp khổng lồ chọn một tiệm cơm nho nhỏ cho nhà hắn kinh doanh, chỉ lấy lấy tiền thuê, bằng không hắn đã sớm chết đói.
Nhà Lý Khiếu Thiên có quán cơm nhỏ, miễn cưỡng có thể nuôi sống qua ngày, nhưng lý Khiếu Thiên từ nhỏ đã có 1 cái ước mơ, chỉ muốn thông qua tu luyện cho mẹ của mình được sống cuộc sống tốt.
Từ đó về sau, Lý Khiếu Thiên lấy di vật duy nhất mà cha để lại cho hắn, đó là cây cự kiếm màu đen để mà tu luyện! Trong nhà nghèo, mua không nổi nguyên thạch tu luyện, vậy không cần ngủ để tu luyện công pháp, không có vũ kỹ, vậy đi võ quán xem người khác luyện tập vật lộn, sau đó bản thân về nhà không ngừng học theo.
Loại phương thức tu luyện liều mạng này của hắn đến nghe mà choáng váng, mệt nhọc chịu không nổi, nhưng đem lại cho hắn một thân thể lại khỏe mạnh từ nhỏ.
Đợi đến khi lý Khiếu Thiên 17 tuổi lúc đó có thể tham gia khảo hạch gia tộc trở thành đệ tử nội tộc, thật vất vả lấy được thành tích tốt là đứng thứ 10, lại bị người khác hãm hại là hối lộ, lý Khiếu Thiên rớt xuống môt bậc, đồng thời mất đi cơ hội lên cấp.
Lý Khiếu Thiên hận, hận vận mệnh bản thân khốn khổ, nhiều năm nỗ lực cũng trôi sông!
Lý Khiếu Thiên giận, giận bản thân bị đãi ngộ bất công, toàn bộ mong ước, kỳ vọng trong nháy mắt bị nghiền nát!
Thế nhưng lý Khiếu Thiên có thể làm thế nào? Tại trong tộc có người quyền thế, bản thân không có cơ hội phản bác a!
Lý Khiếu Thiên đem cự kiếm Huyền Thiết cắm thẳng vào trước cửa phòng, cả ngày đóng cửa không ra, thẳng đến tối, mẫu thân gõ cửa mới khiến hắn cửa phòng, mẹ lấy ra một cái bọc hỏi: "cái này là vì mẹ để dành được 30 lượng bạc, hiện tại có hai lựa chọn, một là mang cho ngươi đi thủ đô tham gia cuộc thi của học phủ 8 huyền, ngày khác làm rạng rỡ tổ tông, hoàn thành di nguyện của cha ngươi là tiến nhập dòng chính. Một là ngày mai mẹ tìm người lo hôn sự cho ngươi, từ nay về sau an phận thủ thường kinh doanh sản nghiệp của gia tộc, từ nay về sau không muốn ngươi mãi suy nghĩ đến chuyện tình võ đạo nữa!"
Lý Khiếu Thiên sửng sốt, 30 lượng bạc cũng không nhiều, nhưng mẹ để dành không dễ dàng ah!
Chỉ chốc lát, lý Khiếu Thiên làm ra quyết định trọng yếu cho bản thân, "Mẹ, con muốn đi thủ đô để thi kiểm tra của học phủ 8 phái! ! !"
Học phủ 8 phái, là học viện võ đạo mạnh nhất trong Thiên Bảo quốc, ở phía sau có bối cảnh là 8 PHÁI tông môn, một khi được các viện 8 Phái tông môn nhìn trúng, lập tức gà chó cũng hóa thành rồng, được mọi người tôn trọng!
Ta muốn thi đậu được 8 phái học phủ, phải nỗ lực tu luyện, ngày khác làm rạng rỡ tổ tông, cho mẹ được sống cuộc tốt! Lý Khiếu Thiên móc ra thư đề cử ở trong ngực, đưa tới cửa Võ đạo hội quán, đồng thời trong lòng âm thầm thề.
Lý Khiếu Thiên vác Huyền Thiết cự kiếm đi ước chừng 2 canh giờ mới tới Võ đạo hội quán, nếu không phải mình có thân thể cường tráng, sợ rằng còn lâu mới tới.
Nhưng đã là như thế, lý Khiếu Thiên cũng phải đầu đầy mồ hôi, cái tên trung niên nham hiểm kia thật quá ghê tởm, lại có thể tùy tiện chỉ một con đường cho mình!
Người đứng tiếp đãi thí sinh ở Cửa hàng nhận lấy thư đề cử bị dính đầy mồ hôi nên nó biến thành nhăn nheo, hắn mới rút ra vừa nhìn, chỉ thấy phía dưới in 1 cái con dấu Lý gia, sau khi xác định thật giả, lấy một cái chìa khóa trên tường, nói: "Ngươi vận khí thật tốt, Địa tự, phòng số 18, đó là gian phòng cuối."
Lý Khiếu Thiên nhất thời nở nụ cười, chạy chừng mấy ngày đường, rốt cục có thể nghỉ ngơi một đêm thật tốt, quá tuyệt vời!
Cái chuỗi chìa khóa chiếu lấp lánh tựa hồ có thể đánh mở cả 1 rương bảo tàng, khiến lý Khiếu Thiên mừng rỡ vạn phần.
Đang muốn tiếp nhận cái chìa khóa, đột nhiên một đạo thanh âm chói tai vang lên, "Chậm đã, đây không phải là tên quỷ nghèo của Lý gia sao? Khặc khặc, chỉ bằng ngươi cũng nghĩ kiểm tra học viện 8 huyền? Hừ, còn không mau chạy về nhà nuôi heo đi, Ẩm Thực thiên!"
Một bên đi tới mấy người thiếu niên cùng tuổi với lý Khiếu Thiên, cầm đầu là 1 tên với hình thể mập mạp, vẻ mặt lộ ra là 1 tên công tử bột, cái lời nói khiến người ta cực kỳ kinh tởm mang đi châm chọc người khác.
Ẩm Thực thiên đúng là tên quán mà mẹ của lý Khiếu Thiên kinh doanh, mà cái tên mập mạp này đúng là thiếu gia Đồng Tán chủ của quán Ngũ Vị sát vách với Ẩm Thực thiên.
Ngũ vị quán là quán ăn lớn nhất ở ngoài thành, mà một nhà Đồng tán sớm muốn đem Ẩm thực thiên chèn ép cho phá sản, bất quá Ẩm thực thiên có không ít khách hàng quen thuộc đều thấy mẹ con Lý Khiếu Thiên sống cũng không dễ dàng nên thường xuyên chiếu cố , cho nên quán cũng kiên trì được.
Thời gian lâu dài, hơn nữa trước nay Đồng Lý 2 tộc quan hệ cũng không hòa hợp, thật là thù càng thêm thù, Đồng tán hận không thể một cước đem lý Khiếu Thiên giết chết!
Tha hương gặp người quen vốn là một chuyện vui, nhưng đây là gặp phải kẻ thù... Đó chính là không xong rồi.
Lý Khiếu Thiên nhất thời hung hăng trừng mắt Đồng tán một cái, "Ta tưởng là ai, nguyên lai là cái tên Đồng ngu xuẩn nhất ; Đồng tán thiếu gia, dùng nhiều tài liệu Cực phẩm tu luyện như vậy, bây giờ còn đang là Nhất giai Khai Nguyên cảnh, ngươi còn có thể tới kiểm tra học phủ 8 huyền, ta làm sao mà không thể chứ!"
"Ngươi..." Đồng tán dường như bị người đâm trong chỗ đau, toàn thân tức giận, thân thể run rẩy, nói không nên lời.
Đồng Tán trong nhà có tiền, và có them 1 anh trai tốt là Đồng Phong, thiên phú tuyệt hảo, được khen là thiên tài trăm năm của nhà họ Đồng, 15 tuổi đã đến Khai Nguyên cảnh 3 giai, cái loại thiên tài này, nhà Đồng chắc là sẽ không để ở trong gia tộc mình bồi dưỡng, sớm liền thay hắn đăng kí danh ngạch thi vào học phủ 8 huyền, Đồng phong cũng thực sự không chịu thua kém, liền thi đậu, hiện tại đã chen vào nội viện, trở thành một sự kiêu ngạo của Đồng tộc, Đồng tán càng như thuyền gặp nước, đạt được không ít chỗ tốt.
Còn cái tên mập Đồng tán chả giống anh hắn, hết ăn lại nằm thì không nói, mà khi tu luyện cũng không biết chuyện gì xảy ra, mãi không cách nào đột phá, được khen là người tu luyện phế vật nhất nhà ở Đồng tộc.
Anh của mập thì phong quang vô hạn, còn mập Đồng tán thì tu luyện không cách nào đột phá, việc này trở thành cấm kị trước mặt Đồng Tán, chỉ cần có người vừa nói, nghe xong hắn liền nổi giận đùng đùng, Lý Khiếu Thiên đương nhiên biết, nên đang cố ý chọc tức thằng mập.
"Ngươi ngươi ngươi..." Đồng tán đang muốn phát tác, đột nhiên ánh mắt hiện lên giảo hoạt, trong bụng sinh ra ý xấu, móc ra 1 khỏa bạc hạt ném cho Người tiếp đãi thí sinh, xoạch một tiếng, bạc rơi xuống thanh âm của khiến ánh mắt của Người tiếp đãi thí sinh sáng ngời, tên Đồng Tán cười xấu xa nói: "Gian phòng kia ta chọn rồi an, tiền dư khỏi thói lại, nhanh nhanh đi!"
"Đồng Tán, căn phòng này là của ta mà!" Lý Khiếu Thiên cố gắng nói lý, một chưởng vỗ đánh lên cửa, thanh âm lớn như chuông vang.
"Ồn ào gì thế, chìa khóa căn phòng này còn chưa giao cho ngươi, muốn cướp ah ?." Người tiếp đãi thí sinh vội thu lại chìa khóa và bạc, về phần thư đề cử, hắn rất là lễ phép trả lại cho lý Khiếu Thiên.
Thư đề cử, chứng minh có quan hệ với một gia tộc nào đó, điều đó có thể cho lý Khiếu Thiên một chỗ ở miễn phí, còn người không có thư đề cử là phải trả tiền thuê chỗ, đối với nghèo như Lý Khiếu Thiên đúng là rất khó khăn.
Nhưng một cái lý tộc ở thủ đô cũng không phải mạnh gì cho lắm, Võ đạo hội quán ở thủ đô mỗi ngày biết bao nhiêu cái thư đề cử đưa đến, dễ dàng nhìn thấy, cho nên Người tiếp đãi thí sinh căn bản không để ý cho lắm, nhất là có 1 khỏa bạc trước mặt, rất nhanh Người tiếp đãi thí sinh quyết định chủ ý.
"Căn phòng này bây giờ là thuộc về Đồng thiếu gia, không có gì để bàn cả, ngươi đi nhanh đi." Người tiếp đãi thí sinh không nhanh không chậm nói.
Đồng Tán và mấy tên bạn của hắn vừa nghe xong thì cười ha ha, "Ta có tu vi kém thì cũng có thể dùng tiền giết chết ngươi, ai cho ngươi là quỷ nghèo, thế nào? Rất tốt nha, ngươi đánh ta đi? Ngươi đánh ta đi!"
Đùa giỡn, ai dám ở Võ đạo hội quán đánh lộn, Người ở Võ đạo hội quán không phải ăn chay.
Đồng Tán đích xác đang dùng tiền chèn ép lý Khiếu Thiên.
Tiếng cười ngạo mạn sớm gây chú ý cho nhiều người, mấy thiếu niên trẻ của các gia tộc nhỏ thì thầm bàn tán: "Tên Đồng Tán thật kiêu ngạo, ỷ vào anh hắn, đầu tiên là kết bè kết phái ở mọi nơi khi dễ người khác."
" Có biện pháp nào chứ, hắn có tiền có thế, ai không muốn kết giao a, như chúng ta ở bên ngoài, bị khi dễ cũng chỉ biết nhịn."
Mấy người khác nghe xong đều gật đầu không ngừng, biểu hiện sự đồng ý.
Lý Khiếu Thiên nghe người ngoài nghị luận cũng không hiểu cho lắm, vừa vặn tương phản.Ở xa nhà, lý Khiếu Thiên suy nghĩ một chút, dù sao cũng phải lo cho kinh doanh ở nhà, thế nhưng hiện tại, lý Khiếu Thiên không muốn nhịn nữa.
Đi mẹ ngươi trứng, lý Khiếu Thiên nội tâm rít gào lên, nắm chặt thiết quyền nhắm mặt bảnh bao của tên mập Đồng tán đánh một cái.
Oanh...
Lý Khiếu Thiên lúc nhỏ chăm chỉ tu luyện, từ lâu đạt được Khai Nguyên Nhị giai, một quyền này cũng không phải là đẳng cấp như Đồng Tán chịu được.Bấy giờ, Đồng tán bị lý Khiếu Thiên đánh bay ra ngoài, đụng ngã lăn ba cái bàn, lăn nát vụn hai cái ghế, trên mặt dường như nỡ rộ một bông hoa, xanh mượt,đỏ đỏ, hồng hồng, xanh biếc, xanh biếc.
Mấy người đang thảo luận như chết lặng, trừng mắt mà nhìn "Ta kháo, thật dám đánh a."
"Hừ, tất cả mọi người đã nghe thấy rồi đấy, là hắn yêu cầu ta đánh hắn, loại yêu cầu này ta cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua." Lý Khiếu Thiên hiện ra một nụ cười thỏa mãn, tên Đồng tán này trước đây không ít lần khi dễ bản thân, hiện tại rốt cục báo được thù, cái con mẹ nó sướng, đừng nói, một quyền này đánh mà tay ta còn tê đấy !
Đồng tán phát ra âm thanh như lợn chết vậy, rống to, "A! Ta fucking, con mẹ nó dám đánh ta, các ngươi còn nhìn cái gì, lên cho ta!"
Đồng Tán sai lũ bạn đi theo nhào lên đánh Lý Khiếu Thiên, lại không có một người động thủ, bởi vì nơi này là Võ đạo hội quán, nếu như mình động thủ vậy là thành đánh nhau, vậy sẽ mang lại xui xẻo.
Người Tiếp đãi thí sinh vội vàng báo động, hướng trên lầu cầu tiếp viện, một bên há to miệng chỉ vào lý Khiếu Thiên hét lớn: "Tiểu tử không được đi, ngươi chờ đấy cho ta ! Chờ đó ..."
Chờ? Ngươi không phải điên chứ? Lý khiếu thiên mặc dù tuổi tác nhỏ, nhưng cũng không phải khờ, tại Võ đạo hội quán đánh người không chạy mà đứng chờ,hắn không bị đánh thì cũng chả có tiền bồi thường.
Lý Khiếu Thiên há mồm, phun ra một cục đàm (nước miếng đấy), nhưng lại lọt thẳng vào cái miệng đang mở to kêu cứu của Tên tiếp đãi sinh viên, làm hắn sắp ói cả cơm sang mới ăn không bao lâu, đồng thời ngậm luôn cái miệng thúi.
Cái Tên tiếp đãi thí sinh cũng không phải thứ tốt lành gì, cùng tên mập Đồng tán khi dễ mình, đáng đời a!
Lý Khiếu Thiên vác cự kiếm, dưới chân như sinh được gió a !, đang muốn nhảy ra khỏi sảnh hội quán, đột nhiên vẻ mặt đầy tơ máu của Đồng tán kêu lên: "Các ngươi ngăn hắn lại cho ta, đảo về ta sẽ trọng thưởng !"
Mấy tên xung quanh vừa nghe xong liền nhúc nhích ngăn cản, Lý Khiếu Thiên muốn đi ra ngoài thì phải đi ngang qua mấy người này, nên chân đang như xe máy lại phải thắng gấp, dừng lại...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương