Vợ Ơi, Về Nhà Nào!
-
Chương 179: Đứng về phe cô không có nghĩa là thích
Trong phòng nhỏ của bệnh viện. Tô Hiểu Du ngồi trên giường, nửa thân dưới được đắp chăn thoải mái, phía sau lưng kẹp gối êm ả. Lúc này cô mới cảm giác được mình còn sống.
Hàn huyên mấy hồi cô mới biết cậu thanh niên trẻ tuổi giống Cố Dương Mịch mấy phần kia thì ra là Cố Dương Quý, người em đã gặp tai nạn nằm hôn mê suốt một thời gian dài. Họ không thật sự giống nhau nhưng có lẽ vì hoa mắt nên cô đã vô thức gọi nhầm tên Cố Dương Quý thành Cố Dương Mịch. Chỉ là cô băn khoăn mãi, một người đã sống thực vật suốt mấy năm lại có thể hi hữu sống lại và đi đứng thoải mái và tùy ý như vậy sao?
"Xem ra làm CEO một tập đoàn lớn quá khó khăn với cô nhỉ?" Cố Dương Mịch ngồi đối diện Tô Hiểu Du, tay gõ gõ vào đùi đầy khí chất.
"Tôi không nghĩ vất vả như vậy." Cô cười nhạt lắc đầu.
Cố Dương Mịch không nói gì thêm chỉ nhìn cô. Gương mặt thon gọn của cô lại càng thêm gầy đi trông rõ, nước da trắng hồng nay đã xanh xao, chỉ có đôi môi vẫn hồng xinh như ngày đầu anh gặp.
"Chị gái xinh đẹp này và anh là bạn ư?" Cố Dương Quý ngồi bên cạnh Cố Dương Mịch đã lâu, nghe hai người họ nói chuyện một hồi rồi mới lên tiếng.
"Đúng."
Tô Hiểu Du khẽ đưa đôi mắt diễm lệ nhìn hai anh em nhà họ, quan sát hồi lâu liền bật cười.
"Cô cười gì thế?" Cố Dương Mịch hơi nheo mày nhìn cô.
"Không biết. Tôi nhìn hai người lại thấy vui." Cô đưa tay lên gạt đi giọt lệ khóe mắt, môi vẫn mỉm lên xinh xắn.
Cố Dương Mịch nghe câu trả lời không đúng ý có phần bất mãn, sau đó lại bật cười nhìn em trai mình.
"Tôi đợi ngày này rất lâu rồi."
"Ngày này?" Tô Hiểu Du chớp chớp mắt.
"Ừm. Ngày em trai tôi ngồi trước mặt tôi, cười với tôi, nói chuyện với tôi và hỏi tôi những câu hỏi ngớ ngẩn."
Cố Dương Quý nghe đến đây liền nhăn mặt vẹo sườn anh trai mình. Ai lại đi nói em mình ngớ ngẩn chứ!
"Chắc hẳn đã rất lâu rồi anh mới vui vẻ như bây giờ." Tô Hiểu Du nhìn họ vui đùa rồi nhẹ giọng.
“Tất nhiên. Tôi đã nghĩ nó không thể tỉnh lại.” Cố Dương Mịch thở phào, nét mặt vui mừng khi nhắc đến vấn đề này.
“Em trai anh năm nay bao nhiêu tuổi? Tôi nhìn thấy có vẻ trẻ nhỉ?” Cô hơi nghiêng đầu nhìn Cố Dương Quý, cậu ấy nhìn khá dễ thương, chông chừng chỉ đôi chục tuổi.
Cố Dương Mịch cười tà huých tay Cố Dương Quý.
“Sao? Rất đẹp trai đúng không? Tôi sẽ không ngại nếu có một người em dâu xinh đẹp như cô đâu, tiểu thư ạ!”
Tô Hiểu Du vừa nghe đến đây đôi mày thanh lại nheo nheo lại, môi hơi bĩu lại rồi hất mặt.
“Tôi đã qua cái thời xuân xanh rồi. Cậu ấy nên nhường cho người khác!” Trẻ đẹp cũng không quan trọng, quan trọng là đối với cô giờ đây tình yêu là thứ xa xỉ quá xa vời. Hẳn là khi sinh ra cô đã không có duyên hưởng thụ mật ngọt của nó như người ta, hai lần vấp ngã đối với cô là quá đủ rồi, mỗi lần nghe ai nhắc đến tình cảm tim cô liền nhói lên hình của Trần Phong, người đã yêu cô vô điều kiện nhưng lại nhận tổn thương từ cô gấp trăm nghìn lần.
Cố Dương Mịch nghe đâu hiểu nỗi lòng cô, nụ cười trên môi liền tắt. “Cô đừng tự trách bản thân nữa. Mọi chuyện vốn dĩ ngay từ đầu đâu phải lỗi của cô.” Tuy Cố Dương Mịch không biết gì về Trần Phong nhưng đọc những lời dư luận đang xôn xao thì Tô Hiểu Du chính là mang danh giết hai người. Chuyện này chính anh cũng thấy vô lí.
Cô cười chua chát vuốt vuốt mi tâm. Còn chẳng phải do em gái anh bịa chuyện hại cô sao, giờ hai anh em họ ở đây chia sẻ tâm sự quả là có chút lố bịch.
“Cố Minh Minh sẽ phải trả giá cho những sai lầm của mình.”
Nghe âm điệu khó hiểu từ Cố Dương Mịch, Tô Hiểu Du ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt kiên định từ anh ta.
“Ý anh là cô ta?” Cố Dương Quý quay sang, đôi mày cũng chau lại.
Cố Dương Mịch gật đầu sau đó tiếp chuyện. “Cố Minh Minh có khả năng là người gây ra cái chết cho mẹ Lục Tiêu Bá.”
“Giết...giết người sao?” Cố Dương Quý há hốc miệng kinh ngạc. Biết rằng cô ta xấu xa, chính cô ta là người đã gây ra nhiều mối họa và gián tiếp gây ra tai nạn cho cậu nhưng Cố Dương Quý chưa từng nghĩ cô ta có bản năng ra tay giết người. Đã hôn mê một thời gian rất lâu nên chuyện đầu đuôi câu chuyện giữa họ và cô Tô trước mặt đây cậu không hề biết, cũng không biết Tô Hiểu Du là người như thế nào.
“Quen Hiểu Du một thời gian và tiếp xúc với cô ta từ nhỏ đến lớn anh còn lạ gì thái độ đáng thương đổ oan cho người khác trước mặt truyền thông của Cố Minh MInh chứ?” Cố Dương Mịch cười nhạt nhìn Tô Hiểu Du, đôi mắt trước hết đều là tin tưởng.
Cô nhìn hai người họ, mũi trở nên cay sè. Từ khi Trần Phong rời bỏ cô, có lẽ đây là lời động viên ấm lòng nhất cô từng nghe. Nhưng khi nhìn thái độ của Cố Dương Mịch cô lại thấy không hề an tâm chút nào. Phải có lí do gì khiến anh ta bênh vực cô dù không hề biết ngọn ngành sự việc, có khi nào anh ta vẫn ấp ủ ý định...chinh phục cô không? Nếu vậy há chẳng phải khiến anh ta thất vọng?
Nhìn người phụ nữ đối diện chiếu vào mình cặp mắt nghi ngờ, Cố Dương Mịch nhếch mép đứng dậy.
“Nếu cô đang có ý nghĩ gì sai trái thì bỏ đi. Tôi là người đứng về phe đạo lý, tôi luôn đứng về phía cô nhưng không có nghĩa vì tôi thích cô!”
Thấy Cố Dương Mịch đứng dậy, Cố Dương Qúy cũng đứng lên nhìn Tô Hiểu Du gật nhẹ đầu tạm biệt.
“À…” Cô xấu hổ đỏ mặt tím tai.
“Không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa. Nhìn sắc mặt cô không tốt, công việc tuy quan trọng nhưng sức khỏe mới là yếu tố quyết định tất cả, nếu còn mệt hãy ở lại đây vài ngày theo dõi. Tôi và Dương Quý cáo lui.”
Toan đứng dẫy tiễn khách nhưng đầu óc lại choáng váng từng cơn khiến cô bỏ luôn ý định bước ra khỏi giường. Nhìn họ đóng cửa, căn phòng đã mất đi tiếng cười nói cô mới nằm xuống giường chớp mắt.
Không lẽ cô hiểu nhầm? Cố Dương Mịch đã bỏ ý định lấy lòng cô rồi?
Hàn huyên mấy hồi cô mới biết cậu thanh niên trẻ tuổi giống Cố Dương Mịch mấy phần kia thì ra là Cố Dương Quý, người em đã gặp tai nạn nằm hôn mê suốt một thời gian dài. Họ không thật sự giống nhau nhưng có lẽ vì hoa mắt nên cô đã vô thức gọi nhầm tên Cố Dương Quý thành Cố Dương Mịch. Chỉ là cô băn khoăn mãi, một người đã sống thực vật suốt mấy năm lại có thể hi hữu sống lại và đi đứng thoải mái và tùy ý như vậy sao?
"Xem ra làm CEO một tập đoàn lớn quá khó khăn với cô nhỉ?" Cố Dương Mịch ngồi đối diện Tô Hiểu Du, tay gõ gõ vào đùi đầy khí chất.
"Tôi không nghĩ vất vả như vậy." Cô cười nhạt lắc đầu.
Cố Dương Mịch không nói gì thêm chỉ nhìn cô. Gương mặt thon gọn của cô lại càng thêm gầy đi trông rõ, nước da trắng hồng nay đã xanh xao, chỉ có đôi môi vẫn hồng xinh như ngày đầu anh gặp.
"Chị gái xinh đẹp này và anh là bạn ư?" Cố Dương Quý ngồi bên cạnh Cố Dương Mịch đã lâu, nghe hai người họ nói chuyện một hồi rồi mới lên tiếng.
"Đúng."
Tô Hiểu Du khẽ đưa đôi mắt diễm lệ nhìn hai anh em nhà họ, quan sát hồi lâu liền bật cười.
"Cô cười gì thế?" Cố Dương Mịch hơi nheo mày nhìn cô.
"Không biết. Tôi nhìn hai người lại thấy vui." Cô đưa tay lên gạt đi giọt lệ khóe mắt, môi vẫn mỉm lên xinh xắn.
Cố Dương Mịch nghe câu trả lời không đúng ý có phần bất mãn, sau đó lại bật cười nhìn em trai mình.
"Tôi đợi ngày này rất lâu rồi."
"Ngày này?" Tô Hiểu Du chớp chớp mắt.
"Ừm. Ngày em trai tôi ngồi trước mặt tôi, cười với tôi, nói chuyện với tôi và hỏi tôi những câu hỏi ngớ ngẩn."
Cố Dương Quý nghe đến đây liền nhăn mặt vẹo sườn anh trai mình. Ai lại đi nói em mình ngớ ngẩn chứ!
"Chắc hẳn đã rất lâu rồi anh mới vui vẻ như bây giờ." Tô Hiểu Du nhìn họ vui đùa rồi nhẹ giọng.
“Tất nhiên. Tôi đã nghĩ nó không thể tỉnh lại.” Cố Dương Mịch thở phào, nét mặt vui mừng khi nhắc đến vấn đề này.
“Em trai anh năm nay bao nhiêu tuổi? Tôi nhìn thấy có vẻ trẻ nhỉ?” Cô hơi nghiêng đầu nhìn Cố Dương Quý, cậu ấy nhìn khá dễ thương, chông chừng chỉ đôi chục tuổi.
Cố Dương Mịch cười tà huých tay Cố Dương Quý.
“Sao? Rất đẹp trai đúng không? Tôi sẽ không ngại nếu có một người em dâu xinh đẹp như cô đâu, tiểu thư ạ!”
Tô Hiểu Du vừa nghe đến đây đôi mày thanh lại nheo nheo lại, môi hơi bĩu lại rồi hất mặt.
“Tôi đã qua cái thời xuân xanh rồi. Cậu ấy nên nhường cho người khác!” Trẻ đẹp cũng không quan trọng, quan trọng là đối với cô giờ đây tình yêu là thứ xa xỉ quá xa vời. Hẳn là khi sinh ra cô đã không có duyên hưởng thụ mật ngọt của nó như người ta, hai lần vấp ngã đối với cô là quá đủ rồi, mỗi lần nghe ai nhắc đến tình cảm tim cô liền nhói lên hình của Trần Phong, người đã yêu cô vô điều kiện nhưng lại nhận tổn thương từ cô gấp trăm nghìn lần.
Cố Dương Mịch nghe đâu hiểu nỗi lòng cô, nụ cười trên môi liền tắt. “Cô đừng tự trách bản thân nữa. Mọi chuyện vốn dĩ ngay từ đầu đâu phải lỗi của cô.” Tuy Cố Dương Mịch không biết gì về Trần Phong nhưng đọc những lời dư luận đang xôn xao thì Tô Hiểu Du chính là mang danh giết hai người. Chuyện này chính anh cũng thấy vô lí.
Cô cười chua chát vuốt vuốt mi tâm. Còn chẳng phải do em gái anh bịa chuyện hại cô sao, giờ hai anh em họ ở đây chia sẻ tâm sự quả là có chút lố bịch.
“Cố Minh Minh sẽ phải trả giá cho những sai lầm của mình.”
Nghe âm điệu khó hiểu từ Cố Dương Mịch, Tô Hiểu Du ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt kiên định từ anh ta.
“Ý anh là cô ta?” Cố Dương Quý quay sang, đôi mày cũng chau lại.
Cố Dương Mịch gật đầu sau đó tiếp chuyện. “Cố Minh Minh có khả năng là người gây ra cái chết cho mẹ Lục Tiêu Bá.”
“Giết...giết người sao?” Cố Dương Quý há hốc miệng kinh ngạc. Biết rằng cô ta xấu xa, chính cô ta là người đã gây ra nhiều mối họa và gián tiếp gây ra tai nạn cho cậu nhưng Cố Dương Quý chưa từng nghĩ cô ta có bản năng ra tay giết người. Đã hôn mê một thời gian rất lâu nên chuyện đầu đuôi câu chuyện giữa họ và cô Tô trước mặt đây cậu không hề biết, cũng không biết Tô Hiểu Du là người như thế nào.
“Quen Hiểu Du một thời gian và tiếp xúc với cô ta từ nhỏ đến lớn anh còn lạ gì thái độ đáng thương đổ oan cho người khác trước mặt truyền thông của Cố Minh MInh chứ?” Cố Dương Mịch cười nhạt nhìn Tô Hiểu Du, đôi mắt trước hết đều là tin tưởng.
Cô nhìn hai người họ, mũi trở nên cay sè. Từ khi Trần Phong rời bỏ cô, có lẽ đây là lời động viên ấm lòng nhất cô từng nghe. Nhưng khi nhìn thái độ của Cố Dương Mịch cô lại thấy không hề an tâm chút nào. Phải có lí do gì khiến anh ta bênh vực cô dù không hề biết ngọn ngành sự việc, có khi nào anh ta vẫn ấp ủ ý định...chinh phục cô không? Nếu vậy há chẳng phải khiến anh ta thất vọng?
Nhìn người phụ nữ đối diện chiếu vào mình cặp mắt nghi ngờ, Cố Dương Mịch nhếch mép đứng dậy.
“Nếu cô đang có ý nghĩ gì sai trái thì bỏ đi. Tôi là người đứng về phe đạo lý, tôi luôn đứng về phía cô nhưng không có nghĩa vì tôi thích cô!”
Thấy Cố Dương Mịch đứng dậy, Cố Dương Qúy cũng đứng lên nhìn Tô Hiểu Du gật nhẹ đầu tạm biệt.
“À…” Cô xấu hổ đỏ mặt tím tai.
“Không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa. Nhìn sắc mặt cô không tốt, công việc tuy quan trọng nhưng sức khỏe mới là yếu tố quyết định tất cả, nếu còn mệt hãy ở lại đây vài ngày theo dõi. Tôi và Dương Quý cáo lui.”
Toan đứng dẫy tiễn khách nhưng đầu óc lại choáng váng từng cơn khiến cô bỏ luôn ý định bước ra khỏi giường. Nhìn họ đóng cửa, căn phòng đã mất đi tiếng cười nói cô mới nằm xuống giường chớp mắt.
Không lẽ cô hiểu nhầm? Cố Dương Mịch đã bỏ ý định lấy lòng cô rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook