Vợ Ơi, Về Nhà Nào!
-
Chương 150: Hãy biết vị trí của mình
"Vậy ư?" Cô khó hiểu nhìn Trần Phong sau đó lướt xuống chiếc điện thoại.
Tuy vậy không thể không nghi ngờ, Tô Hiểu Du ngồi xuống ghế, hất mái tóc thơm tho ra phía sau gồm cầm lên chiếc điện thoại.
Việc đầu tiên cô làm chính là vào tiểu sử cuộc gọi gần đây. Ngón tay uốn dẻo lướt từ trên xuống dưới sau đó thở phào.
Trần Phong chăm chú nhìn thái độ như vừa thất vọng vừa mừng thầm của cô liền cau mày. Đối với cô thì ra lời nói của anh luôn không có sự tin tưởng nào, mặc dù anh đã nói không có ai gọi nhưng cô vẫn kiểm tra lại. Trong lồng ngực có một tia đau nhói.
"Có chuyện gì sao?" Anh đặt cốc nước xuống bàn.
Tô Hiểu Du luống cuống đặt điện thoại xuống, sau đó mỉm cười.
"Không có."
"Ừm. Mấy ngày này đừng đến công ty. Hãy chuẩn bị kĩ lưỡng cho hôn lễ của chúng ta." Trần Phong nói chân thành.
"A...không cần rắc rối như vậy." Cô đưa tay lên cười gượng.
"Em cần chăm sóc sắc đẹp để bản thân hoàn mỹ hơn." Anh cười hòa nhã.
Tô Hiểu Du cắn môi nhìn sự cố chấp của Trần Phong. Bất đắc dĩ gật đầu một cái.
"Vậy em nghỉ ngơi đi. Anh về đây." Trần Phong đứng dậy, cơ thể cao ráo hơn cô gần một cái đầu, đôi mắt vẫn nhìn cô như mong đợi điều gì.
"Em tiễn anh." Tô Hiểu Du cũng đứng dậy ngay.
Giờ thì Trần Phong đã biết thứ mà anh mong đợi nhất...có lẽ không bao giờ xuất hiện...
Ra khỏi tòa khách sạn lớn. Trần Phong ngước lên nhìn phía xa xa cách cửa sổ còn sáng đèn bên trên. Vì anh biết nói đó có cô, có hình bóng cô, người anh yêu...
"Alo. Gọi đến một luật sư, ngay bây giờ!" Cuộc đối thoại chưa đầy mười giây, Trần Phong liền cất điện thoại vào túi rồi bước nhanh về hầm để xe với khuôn mặt kì lạ.
[...]
Bóng đêm ngày càng mịt mù, như thể có chút sương trong suốt buông rơi, giăng khắp trong không gian.
Lục Tiêu Bá trầm ngâm nơi ban công mát lạnh, cơ thể cường tráng cùng mái tóc đen mượt tạo nên ảnh bóng mê hồn.
Sau khi uống hết chỗ bia đó Lục Hàn Liên đã trỏe về phòng say giấc từ lâu, vì có chút men mà anh nhớ cô vô cùng. Muốn nghe giọng cô ấy mà cô nhẫn tám tắt ngay khi tiếng chuông chưa đổ quá ba giây...
Cầm trên tay điện thoại mới tinh, Lục Tiêu Bá hít một hơi rồi nhìn về nơi ánh trăng mờ nhạt bị che phủ bởi lớp mây dầy đặc.
Đột nhiên từ phía sau vươn ra cánh tay, mềm nhẹ ôm chặt lấy anh, hơi thở phía sau nồng nồng như ly rượu, lời nói cất lên như tiếng sơn ca.
"A~ cuối cùng cũng được cơm hông gian riêng. Người ta nhớ hơi anh đến phát điên."
Cố Minh Minh vùi đầu vào tấm lưng lớn của Lục Tiêu Bá, mắt tít lại dâm đãng.
Anh đứng lặng, mặt sớm đã trần đầy sát khí.
"Bỏ bàn tay dơ bẩn ra khỏi người tôi và cút."
Giọng nói anh lãnh đạm, chứa hàm ý cảnh cáo.
Cố Minh Minh sợ hãi vẫn không chịu bỏ cuộc, tay vẫn thắt chặt bụng anh.
"Em biết em sai rồi. Em muốn bù đắp cho anh có được không? Nào ~" Dứt lời cô ta xoay người lên trước mặt Lục Tiêu Bá, trên người cô ta chỉ khoáng duy nhất chiếc áo sơ mi cỡ rộng thùng thình. Đôi môi đỏ khẽ chúm chím cùng đôi mắt nhìn lên gợi tình.
Lục Tiêu Bá nhìn Cố Minh Minh, môi cong cong khóa lấy eo cô ta trong một giây.
"Vậy sao~"
Cố Minh Minh mừng như bắt được vàng, hiếm khi Lục Tiêu Bá hành động như vậy với cô ta.
"Aa~" Tự Cố Minh Minh đưa tay bỏ vài miệng khuấy đảo, hơi thở nóng bỏng cùng âm thanh phát ra như người thiếu đàn ông lâu năm.
Bởi quá quen thuộc với cảnh này, Lục Tiêu Bá vẫn cong cong miệng, liền cúi xuống ghé sát tai của Cố Minh Minh.
"Thật dâm đãng!" Hơi thở nóng nóng của anh càng làm Cố Minh Minh thêm tạo rực, cơ thể uốn ẹo chỉ mong đợi bàn tay anh chạm vào cô ta nhiều hơn.
"Áaaaa!"
Cái tai đáng thương của Cố Minh Minh vài giây trước còn đỏ bừng, vài giây sau càng đỏ hơn bởi dòng máu tanh. Lục Tiêu Bá như vậy mà dám cắn cô ta? Cảm giác chỉ dùng lực thêm một chút cái tai đã lìa khỏi đầu cô ta rồi.
"Anh...anh!" Cố Minh Minh đau đớn liền hung hăng ngước nhìn nam nhân vẫn còn đang cười nghiệt ngã.
"Tôi còn chưa làm cô sướng nữa mà?
Đợi thêm một chút."
Bước chân khỏe mạnh của anh dồn vào giữa hai chân Cố Minh Minh đẩn lùi cô ta áp sát vào bức tường lạnh phía sau. Khuôn mặt đáng sợ của anh chỉ tổ khiến Cố Minh Minh hãi hùng.
"Em không muốn chơi bạo lực. Như vậy không sướng chút nào!"
"Tôi đâu cần cô muốn? Tôi thích là được."
Giọng nói ôn nhu mà nguy hiểm khiến người khác không đoán trước được anh sẽ làm gì.
Một tay anh đưa lên giữ cổ Cố Minh Minh thật mạnh, tay còn lại luồn xuống chiếc áo sơ mi của Cố Minh Minh, tay tiến vào bên trong áo sau đó dừng lại ở cái eo thon mà Cố Minh Minh đã cố gắng giữ nó như vậy hàng bao năm.
"L...Lục Tiêu Bá anh tính làm gì?" Nhận thấy hành động mờ ám của Lục Tiêu Bá, Cố Minh Minh liền cảm thấy bất an. Dòng máu đỏ từ tai cô ta cứ tĩnh xuống lớp áo sơ mi trắng tạo lên khung cành tuyệt tình đến nỗi Lục Tiêu Bá thêm vui vẻ.
Không trả lời Cố Minh Minh, tay anh nhấn mạnh lên bụng Cố Minh Minh, miệng anh cười tươi rói, nụ cười của chết chóc!
"Aa...Lục Tiêu Bá, anh làm gì vậy? Aa! Bụng tôi đau...đừng mà...đừng làm vậy?" Dường như hiểu đường hành động anh đang làm là có mục đích gì, Cố Minh Minh khóc thét lên, đầu lắc lắc van xin anh.
Tiếp tục cái bụng càng được anh ấn mạnh, anh ấn mọi vị trí.
"Sao? Sướng không? Nào! Rên đi!" Lục Tiêu Bá cao giọng, đôi đồng tử sáng rực, không ngừng phát ra những lời uy hiếp.
"Ư.." Cố Minh Minh đỏ nghẹn cả mặt, nước mắt giàn giụa tứ phía.
"Có chuyện gì vậy? Mẹ nghe thấy tiếng khóc?"
Đột nhiên nghe thấy giọng Giản Ngọc Thúy đến gần. Cố Minh Minh trợn mặt khó khăn nhìn ra ngoài, mong rằng bà ta sẽ cứu cô.
"Chậc chậc... May cho cô." Lục Tiêu Bá lắc lắc đầu, mi tâm nheo lại, khuôn mặt lạnh đến âm độ. "Hãy biết vị trí của mình. Mạng của cô đối với tôi không có giá trị, hiểu chứ?"
Cố Minh Minh bất chấp gật đầu lia lịa, máu từ tai cô ta dỏ đầu lên cổ tay anh.
Lục Tiêu Bá buông Cố Minh Minh ra thật mạnh, thừa thời cơ sợ Lục Tiêu Bá thay đổi ý định Cố Minh Minh liền chạy bán sống bán chết ra khỏi căn phòng này.
Vừa ra ngoài Giản Ngọc Thúy đã bắt gặp Cố Minh Minh che tai chạy mất, máu bị khuất bởi hướng nhìn nên Giản Ngọc Thúy cũng không biết gì. Chỉ thấy Cố Minh Minh ăn mặc như vậy liền hiểu ra.
"Haizz, con bé chắc muốn hâm nóng tình cảm với Tiêu Bá, không may mình phá đám, con bé xấu hổ chạy đi là phải." Giản Ngọc Thúy cười phúc hậu gật đầu tán thưởng sau đó một hơi đi về phía phòng mình mà không một lần nhìn vào trong phòng Lục Tiêu Bá.
Nơi mà anh đang dùng khăn giấy lau đi thứ màu đỏ bẩn thỉu vô cùng.
Tuy vậy không thể không nghi ngờ, Tô Hiểu Du ngồi xuống ghế, hất mái tóc thơm tho ra phía sau gồm cầm lên chiếc điện thoại.
Việc đầu tiên cô làm chính là vào tiểu sử cuộc gọi gần đây. Ngón tay uốn dẻo lướt từ trên xuống dưới sau đó thở phào.
Trần Phong chăm chú nhìn thái độ như vừa thất vọng vừa mừng thầm của cô liền cau mày. Đối với cô thì ra lời nói của anh luôn không có sự tin tưởng nào, mặc dù anh đã nói không có ai gọi nhưng cô vẫn kiểm tra lại. Trong lồng ngực có một tia đau nhói.
"Có chuyện gì sao?" Anh đặt cốc nước xuống bàn.
Tô Hiểu Du luống cuống đặt điện thoại xuống, sau đó mỉm cười.
"Không có."
"Ừm. Mấy ngày này đừng đến công ty. Hãy chuẩn bị kĩ lưỡng cho hôn lễ của chúng ta." Trần Phong nói chân thành.
"A...không cần rắc rối như vậy." Cô đưa tay lên cười gượng.
"Em cần chăm sóc sắc đẹp để bản thân hoàn mỹ hơn." Anh cười hòa nhã.
Tô Hiểu Du cắn môi nhìn sự cố chấp của Trần Phong. Bất đắc dĩ gật đầu một cái.
"Vậy em nghỉ ngơi đi. Anh về đây." Trần Phong đứng dậy, cơ thể cao ráo hơn cô gần một cái đầu, đôi mắt vẫn nhìn cô như mong đợi điều gì.
"Em tiễn anh." Tô Hiểu Du cũng đứng dậy ngay.
Giờ thì Trần Phong đã biết thứ mà anh mong đợi nhất...có lẽ không bao giờ xuất hiện...
Ra khỏi tòa khách sạn lớn. Trần Phong ngước lên nhìn phía xa xa cách cửa sổ còn sáng đèn bên trên. Vì anh biết nói đó có cô, có hình bóng cô, người anh yêu...
"Alo. Gọi đến một luật sư, ngay bây giờ!" Cuộc đối thoại chưa đầy mười giây, Trần Phong liền cất điện thoại vào túi rồi bước nhanh về hầm để xe với khuôn mặt kì lạ.
[...]
Bóng đêm ngày càng mịt mù, như thể có chút sương trong suốt buông rơi, giăng khắp trong không gian.
Lục Tiêu Bá trầm ngâm nơi ban công mát lạnh, cơ thể cường tráng cùng mái tóc đen mượt tạo nên ảnh bóng mê hồn.
Sau khi uống hết chỗ bia đó Lục Hàn Liên đã trỏe về phòng say giấc từ lâu, vì có chút men mà anh nhớ cô vô cùng. Muốn nghe giọng cô ấy mà cô nhẫn tám tắt ngay khi tiếng chuông chưa đổ quá ba giây...
Cầm trên tay điện thoại mới tinh, Lục Tiêu Bá hít một hơi rồi nhìn về nơi ánh trăng mờ nhạt bị che phủ bởi lớp mây dầy đặc.
Đột nhiên từ phía sau vươn ra cánh tay, mềm nhẹ ôm chặt lấy anh, hơi thở phía sau nồng nồng như ly rượu, lời nói cất lên như tiếng sơn ca.
"A~ cuối cùng cũng được cơm hông gian riêng. Người ta nhớ hơi anh đến phát điên."
Cố Minh Minh vùi đầu vào tấm lưng lớn của Lục Tiêu Bá, mắt tít lại dâm đãng.
Anh đứng lặng, mặt sớm đã trần đầy sát khí.
"Bỏ bàn tay dơ bẩn ra khỏi người tôi và cút."
Giọng nói anh lãnh đạm, chứa hàm ý cảnh cáo.
Cố Minh Minh sợ hãi vẫn không chịu bỏ cuộc, tay vẫn thắt chặt bụng anh.
"Em biết em sai rồi. Em muốn bù đắp cho anh có được không? Nào ~" Dứt lời cô ta xoay người lên trước mặt Lục Tiêu Bá, trên người cô ta chỉ khoáng duy nhất chiếc áo sơ mi cỡ rộng thùng thình. Đôi môi đỏ khẽ chúm chím cùng đôi mắt nhìn lên gợi tình.
Lục Tiêu Bá nhìn Cố Minh Minh, môi cong cong khóa lấy eo cô ta trong một giây.
"Vậy sao~"
Cố Minh Minh mừng như bắt được vàng, hiếm khi Lục Tiêu Bá hành động như vậy với cô ta.
"Aa~" Tự Cố Minh Minh đưa tay bỏ vài miệng khuấy đảo, hơi thở nóng bỏng cùng âm thanh phát ra như người thiếu đàn ông lâu năm.
Bởi quá quen thuộc với cảnh này, Lục Tiêu Bá vẫn cong cong miệng, liền cúi xuống ghé sát tai của Cố Minh Minh.
"Thật dâm đãng!" Hơi thở nóng nóng của anh càng làm Cố Minh Minh thêm tạo rực, cơ thể uốn ẹo chỉ mong đợi bàn tay anh chạm vào cô ta nhiều hơn.
"Áaaaa!"
Cái tai đáng thương của Cố Minh Minh vài giây trước còn đỏ bừng, vài giây sau càng đỏ hơn bởi dòng máu tanh. Lục Tiêu Bá như vậy mà dám cắn cô ta? Cảm giác chỉ dùng lực thêm một chút cái tai đã lìa khỏi đầu cô ta rồi.
"Anh...anh!" Cố Minh Minh đau đớn liền hung hăng ngước nhìn nam nhân vẫn còn đang cười nghiệt ngã.
"Tôi còn chưa làm cô sướng nữa mà?
Đợi thêm một chút."
Bước chân khỏe mạnh của anh dồn vào giữa hai chân Cố Minh Minh đẩn lùi cô ta áp sát vào bức tường lạnh phía sau. Khuôn mặt đáng sợ của anh chỉ tổ khiến Cố Minh Minh hãi hùng.
"Em không muốn chơi bạo lực. Như vậy không sướng chút nào!"
"Tôi đâu cần cô muốn? Tôi thích là được."
Giọng nói ôn nhu mà nguy hiểm khiến người khác không đoán trước được anh sẽ làm gì.
Một tay anh đưa lên giữ cổ Cố Minh Minh thật mạnh, tay còn lại luồn xuống chiếc áo sơ mi của Cố Minh Minh, tay tiến vào bên trong áo sau đó dừng lại ở cái eo thon mà Cố Minh Minh đã cố gắng giữ nó như vậy hàng bao năm.
"L...Lục Tiêu Bá anh tính làm gì?" Nhận thấy hành động mờ ám của Lục Tiêu Bá, Cố Minh Minh liền cảm thấy bất an. Dòng máu đỏ từ tai cô ta cứ tĩnh xuống lớp áo sơ mi trắng tạo lên khung cành tuyệt tình đến nỗi Lục Tiêu Bá thêm vui vẻ.
Không trả lời Cố Minh Minh, tay anh nhấn mạnh lên bụng Cố Minh Minh, miệng anh cười tươi rói, nụ cười của chết chóc!
"Aa...Lục Tiêu Bá, anh làm gì vậy? Aa! Bụng tôi đau...đừng mà...đừng làm vậy?" Dường như hiểu đường hành động anh đang làm là có mục đích gì, Cố Minh Minh khóc thét lên, đầu lắc lắc van xin anh.
Tiếp tục cái bụng càng được anh ấn mạnh, anh ấn mọi vị trí.
"Sao? Sướng không? Nào! Rên đi!" Lục Tiêu Bá cao giọng, đôi đồng tử sáng rực, không ngừng phát ra những lời uy hiếp.
"Ư.." Cố Minh Minh đỏ nghẹn cả mặt, nước mắt giàn giụa tứ phía.
"Có chuyện gì vậy? Mẹ nghe thấy tiếng khóc?"
Đột nhiên nghe thấy giọng Giản Ngọc Thúy đến gần. Cố Minh Minh trợn mặt khó khăn nhìn ra ngoài, mong rằng bà ta sẽ cứu cô.
"Chậc chậc... May cho cô." Lục Tiêu Bá lắc lắc đầu, mi tâm nheo lại, khuôn mặt lạnh đến âm độ. "Hãy biết vị trí của mình. Mạng của cô đối với tôi không có giá trị, hiểu chứ?"
Cố Minh Minh bất chấp gật đầu lia lịa, máu từ tai cô ta dỏ đầu lên cổ tay anh.
Lục Tiêu Bá buông Cố Minh Minh ra thật mạnh, thừa thời cơ sợ Lục Tiêu Bá thay đổi ý định Cố Minh Minh liền chạy bán sống bán chết ra khỏi căn phòng này.
Vừa ra ngoài Giản Ngọc Thúy đã bắt gặp Cố Minh Minh che tai chạy mất, máu bị khuất bởi hướng nhìn nên Giản Ngọc Thúy cũng không biết gì. Chỉ thấy Cố Minh Minh ăn mặc như vậy liền hiểu ra.
"Haizz, con bé chắc muốn hâm nóng tình cảm với Tiêu Bá, không may mình phá đám, con bé xấu hổ chạy đi là phải." Giản Ngọc Thúy cười phúc hậu gật đầu tán thưởng sau đó một hơi đi về phía phòng mình mà không một lần nhìn vào trong phòng Lục Tiêu Bá.
Nơi mà anh đang dùng khăn giấy lau đi thứ màu đỏ bẩn thỉu vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook