Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà
-
Chương 23
Giang Ly quỳ xuống, ngạc nhiên nhìn mặt tôi: “Cô…khóc à?”
Thừa lời, anh không nhìn thấy sao?
Ngữ khí của Giang Ly ôn hòa hơn một chút: “Cô khóc trông xinh hơn cười.”
Tôi ngước mắt nhìn khuôn mặt đang kề sát của anh ta, thật sự muốn đấm một cái cho anh ta lệch mặt.
Giang Ly đứng dậy rồi ngồi xuống sofa, tiện tay cầm một tờ giấy ăn đưa cho tôi: “Da mặt dày như vậy cũng có thể khóc như thế này ai ức hiếp cô vậy?”
Tôi nhận lấy tờ giấy, chỉ lau nước mắt không nói gì. Đúng vậy, vì sao tôi phải khóc, ai ức hiếp tôi? Chẳng có ai cả…còn nữa, ai nói tôi mặt dày…
Giang Ly dựa vào ghế sofa, chẳng để ý chút nào, nói: “Có phải cô lại bỏ việc rồi không? Đây cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn mà, tôi nuôi cô.”
Tôi cảm thấy anh ta đang cười trên sự đau khổ của người khác, thế là tôi chẳng vui vẻ gì: “Ai cần anh nuôi!”
Giang Ly lại nói: “Ở bên ngoài bị bắt nạt, chạy về nhà phát hỏa với tôi, cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này.”
Tôi chán chẳng buồn để ý đến anh ta, đứng dậy chuẩn bị làm cơm, nhân tiện phân tán một chút sự chú ý.
Giang Ly: “Cô muốn làm gì?”
Tôi: “làm cơm.”
Giang Ly đột nhiên tóm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ngồi lại xuống sofa.
Lần này tôi thực sự tức giận rồi: “Anh làm gì vậy?”
Giang Ly thong thả đáp: “Tôi sợ cô đốt nhà bếp.”
“Giang Ly! Anh có thể vì tâm trạng không tốt của tôi mà đừng ức hiếp tôi nữa không?”
“Tôi không ức hiếp cô.” Giang Ly suy nghĩ một lát, đột nhiên đứng dậy nói: “Được rồi, tôi làm cơm, cô giám sát.”
Tôi cho rằng mình nghe nhầm.
Vì Giang Ly làm cơm là một việc cực kỳ hiếm thấy cho nên lúc này tôi cũng xúc lại tinh thần, cùng anh ta vào bếp.
Giang Ly chỉ vào góc nhà bếp, nói với tôi: “Cô đứng im ở bên kia, cấm động đậy, chỉ giám sát thôi.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Giang Ly lật tất cả những loại rau quả trong tủ lạnh vứt những loại không còn tươi đi, sau đó đem chỗ còn lại thả vào chậu rửa rau, vừa nhặt vừa rửa thành thục.
Tôi có chút kỳ quái: “Anh rất chuyên nghiệp mà, không giống không biết nấu cơm.”
Giang Ly cúi đầu vừa rửa rau vừa trả lời: “Tôi chỉ biết rửa rau, trước đây ở nhà là mẹ tôi nấu cơm, tôi rửa rau, bố tôi rửa bát.”
Một gia đình hạnh phúc biết bao, tôi có chút ngưỡng mộ anh ta. Giang Ly dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Sau này bố tôi chính là bố cô, không cần coi tôi như người ngoài.”
Tuy câu nói này có chút nữa dơi nữa chuột nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút cảm động. Giang Ly, con người này, thỉnh thoảng cũng nói được một câu tiếng người.
Giang Ly rửa rau xong, liền đem cà rốt, rau diếp…đắp lại thành một đống, tay trái rụt ra phía sau, tay phải cầm dao băm phặp phặp phặp phặp.
Tôi kinh hãi, rất lâu sau mới sực tỉnh. Sau đó, tôi run rẫy nói: “Giang Ly, anh băm xương sườn sao…”
Giang Ly dừng lại, có một chút ngại ngùng nói: “Tôi…sợ cắt phải tay…”
Xem ra Giang Ly là một đứa trẻ ngoan, biết trân trọng tính mạng. Giang Ly mất mặt là sự việc hiếm có, tuy việc anh ta không biết thái rau tôi có thể thông cảm được, nhưng lúc này tôi vẫn vô cùng tôn trọng cơ hội mà cười xấu xa.
Giang Ly không tức giận, mặt không đỏ, thở không dốc, tiếp tục “băm” chỗ rau củ đáng thương kia.
Nhìn thấy một đống rau quả màu sắc hỗn độn trên thớt, trong đầu tôi lại nãy ra một từ ngữ cực kỳ đáng sợ: xác vụn.
Băm được một lát, Giang Ly thu dao về, vô cùng hài lòng nhìn tôi, hỏi: “Cũng không tồi nhỉ?”
Thoáng run rẩy, nói trái với lòng mình: “Cũng được.”
“Vậy thì bước tiếp theo làm thế nào?”
Tôi nhìn đống rau suy nghĩ một chút, cuối cùng đau đớn hạ quyết tâm: “Hay là xào lên nhé!”
Thế là Giang Ly nhanh nhẹn nổi lửa, bưng chỗ rau vừa mới thái đến, đổ vào trong nồi, sau đó dùng xẻng đảo lung tung trong rất ra dáng
Tôi kìm không được cười vang, vội vàng bước lên trước nói: “không phải thế này, không phải thế kia, anh phải rửa nồi trước, sau đó cho dầu vào, rồi mới cho rau!”
Giang Ly tắt gas, quay người chỉ chỉ vào góc tôi vừa mới đứng: “Quay lại đó đứng.”
Khí thế của tôi nhất thời sụt giảm một nữa, tôi ngoan ngoãn đứng quay lại. Sau đó tôi tỉnh ngộ, mẹ kiếp, vì sao tôi phỉa nghe lời anh ta vậy?
Thế là tôi không phục, dùng lời của anh ta phản bác: “Giang Ly, tôi sợ anh thiêu nhà bếp thôi.”
Giang Ly chẳng hề để bụng, trả lời: “Không sao, có cô rồi!”
Đây là lời gì chứ!
“Giang Ly, đợi nồi nóng rồi mới cho dầu.”
“Ai da, đừng có cho nhiều quá.”
“Anh ngốc à, đợi một chút mới cho rau.”
“Được rồi, được rồi, có thể cho rồi, sau đó cho xì dầu…đó là giấm!”
“Bùng lửa rồi!!! Tôi lập tức ôm đầu quỳ xuống đất tuy tôi thường xuyên xào rau nhưng sự kiện bùng lửa này vẫn tương đối hiếm gặp, hơn nữa tôi rất sợ lửa.
Giang Ly vội vàng đậy vung nồi, không hề hoảng hốt. Anh ta quay đầu nhìn thấy bộ dạng của tôi, đắc ý nói: “Chiêu này ở trong trường mẫu giáo đã học qua rồi.”
Tôi: “…”
Tôi không hiểu, người rõ ràng không biết nấu cơm là anh ta, vì sao cuối cùng người bị cười nhạo lại là tôi?
Giang Ly có cảm giác thành công, đổ rau xào vào một cái đĩa…à không chậu, đúng vậy, bạn không nhìn sai, tôi không viết sai, đích xác là một cái chậu! Bởi vì đĩa không đựng nổi…
Xào xong rau, anh ta lại chưa hết do dự nói: “Còn phải nấu thêm chút gì chứ nhỉ?”
“Hay là chưng thêm chút canh trứng nhé?” Tỷ lệ sai hỏng của canh trứng chưng tương đối thấp, đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác chính là, trừ trứng gà ra, chúng tôi không có nguyên liệu nào khác…
Giang Ly gật gật đầu biểu thị đồng ý với ý kiến này, rồi nấu canh trứng.
Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh ta: “Giang Ly, anh vẫn chưa cắm cơm.”
“Đúng, còn cắm cơm.” Giang Ly nhìn quả trứng trong tay, tự nói với mình: “Cắm cơm trước hay là nấu canh trứng trước?”
“Anh có thể làm cùng lúc.” Cùng lúc, mọi người đều hiểu đây là ý gì chứ
Giang Ly lại nhìn tôi chẳng hiểu gì, vô cùng không chắc chắn hỏi: “Có thể làm cùng lúc sao?”
“Thừa lời, đương nhiên có thể!”
Thế là Giang Ly vo gạo xong, đặt vào trong nồi cơm điện, cho nước, cắm điện.
Sau đó, anh ta đập mấy quả trứng vào trng bát, dùng thìa gẫy gẫy lên (toát mồ hôi), khuấy một lát (đây vẫn là tôi dạy), cho thêm dầu mè và muối (cũng là tôi dạy), sau đó nữa anh ta làm một động tác vô cùng mạnh mẽ, đến mức khiến tôi nhất thời không phản ứng được.
Anh ta bưng bát trứng đã khuấy xong, mở nồi cơm đang nấu ra, sao đó “ào” một cái, dứt khoát đổ trứng gà vào trong nồi cơm vẫn còn chưa chin.
Tôi đứng ngây ra tại chỗ, nhìn nước sôi ùng ục, trộn lẫn trứng gà và cơm, phát cuồng, cười nhạo cái thế giới này.
Hết rồi, hêt sạch rồi…
Giang Ly đắc ý dùng đũa khuấy khuấy thứ trong nồi cơm một chút, sau đó quay đầu nhìn tôi, phát hiện ra vẻ không bình thường của tôi, thế là anh ta cẩn trọng hỏi: “Sao nào, không đúng ở đâu sao?”
Đùa à? Đúng ở đâu chứ?
Giang Ly cẩn thận suy nghĩ một chút, vô tội nói: “Không sai mà, toàn bộ làm như cô nói, vo gạo, đập trứng nấu cùng…”
Nấu cùng, hòa ra anh ta hiểu “nấu cùng” nghĩa là như vậy. Tôi lẫy bẫy một chút, dựa lưng vào tường, miễn cưỡng đứng vững.
Khi Giang Ly bưng chỗ đồ ăn khủng khiếp anh ta đích thân làm vào phòng ăn, tôi vẫn đứng đờ trong góp bếp. Trong đầu óc tôi cứ lặp đi lặp lại một câu: Đây không phỉa là sự thực, không phải sự thực…
Giang Ly dọn cơm xong, dẫn tôi ra ngoài phòng ăn: “Ăn cơm thôi, đừng giả vờ mất tự nhiên với tôi, lẽ nào còn đợi tôi bón cho cô.”
Tôi gắng sức phản kháng: “Không muốn, không muốn, tôi không muốn ăn cơm!”
Giang Ly thiếu kiên nhẫn kéo tôi đi: “Đã làm xong cho cô rồi thì đừng đứng núi này trông núi nọ nữa, cô xem tôi ăn cơm có khi nào lựa chọn đồ ăn đâu chứ?”
Này này này, đó là bởi vì cơm tôi nấu bình thường, được chưa nào!
Giang Ly ấn tôi ngồi xuống ghế, bưng một bát trứng gà luộc cơm trắng đến trước mặt tôi. Tôi dùng đũa chọc chọc, không dám ăn.
Giang Ly nổi giận, ngồi xuống bên cạnh, cướp đôi đũa trong tay tôi. Tôi cho rằng anh ta muốn vứt đi, may quá, vứt đi thì không cần ăn nữa.
Nhưng mà Giang Ly lại dũng đũa gắp một miếng hỗn hợp cơm trứng gà, sau đó giữ lấy cổ tôi, đưa miếng hỗn hợp cơm trứng ga kia đến trước mặt tôi, giọng nói thấp trầm: “Nào, ăn mau.”
Tôi vẫn luôn cho rằng, giọng nói trầm thấp, nam tính mang theo khàn khan là dùng để quyến rũ phụ nữ (hoặc đàn ông), không ngờ thực ra nó cũng có thể dùng để dụ dỗ, lừa phỉnh người ta ăn uống.
Đáng tiếc bây giờ sự giác ngộ đối với sắc đẹp của tôi đã lớn hơn trước nhiều rồi, cho nên mặc dù anh ta có sử dụng giọng nói mê hoặc như thế nào dụ dỗ tôi, tôi cũng không ăn.
Giang Ly không từ bỏ, cúi đầu yếu ớt nói bên tai tôi: “Nếu cô không ăn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.”
Tôi cười: “Ví dụ như?” Hổ giấy, tôi không tin anh có thể thế nào với tôi!
“Ví dụ như…” Giang Ly lẩm bẩm, đột nhiên trầm giọng, mát mẻ nói: “Ví dụ như hiếp trước giết sau!”
Tôi không nói được gì, suýt chút nữa thì rơi từ trên ghế xuống.
Giang Ly, anh dã man quá!
Giang Ly giữ lấy vai tôi, cười híp mắt, nói: “Nào, ăn đi, rất ngon đó.”
Tôi run rẫy há miệng, ăn miếng hỗn hợp cơm trứng kia.
Nhưng bất ngờ là, thứ đồ đó không khó ăn như tưởng tượng của tôi, trứng gà luộc rất chin, cơm vẫn có mùi thơm, đương nhiên thực ra chẳng ngon nghẻ gì, nhưng cũng nuốt được.
“Có ngon không?”
Tôi gần như ngậm nước mắt, gật gật đầu, tôi dám nói không ngon sao…
Giang Ly hài lòng gật đầu, lại gắp một miếng cà rốt: “Nào, ăn chút rau.”
Tôi nhìn miếng cà rốt hình thù quái dị hơi đen, muốn khóc mà không được.
Trên khuôn mặt biểu hiện sự dỗ dành mang chút khuyên bảo nhưng thực tế lại toàn là sự uy hiếp của Giang Ly, tôi ăn nữa bát cơm trứng gà, còn cả một ít rau xào cho thêm xì dầu và muối (cũng có thể gọi là rau xào). Do tôi phối hợp ngoan ngoãn, cuối cùng Giang Ly cũng buông tha cho tôi. Anh ta hài lòng nhìn thành quả của mình, hỏi: “Có ngon không?”
Câu này anh ta hỏi không dưới hai trăm lần rồi. Tôi gật đầu thật lực, ngon ngon, ngon cái đầu anh ấy!
Giang Ly khiêm tốn cười cười, nói: “Ngon à, vậy ăn nhiều một chút nhé?”
Tôi gắng sức lắc đầu, không ăn nữa, không ăn nữa…Giang đại gia, phiền anh tha cho tôi đi…
Giang Ly hòa nhã vỗ vỗ đầu tôi: “Bà xã à, tôi phát hiện ra tay nghề nấu ăn của mình thật sự không tồi, hay là sau này tôi nấu cơm luôn nhé?”
Tôi bị dọa rồi, liên tiếp lắc đầu, Giang đại gia, tôi xin anh đó!
Giang Ly khó xử: “Nhưng mà cô lại không nấu.”
“Tôi nấu, tôi nấu, tôi xin thề!” Ánh mắt tôi ánh lên vẻ chân thành, biểu hiện của tôi vô cùng nghiêm túc. Đùa à, không cần giày vò người ta như thế này đâu!
Giang Ly giả vờ khó xử, gật gật đầu. Tôi thở phào một cái, thiện tai, tôi là kẻ cứng đầu, nhưng không chịu được sự giày vò.
Giang Ly gắp một miếng rau xào cho vòa miệng, chưa nhai đã nôn ra rồi.
Trong lòng tôi, nước mắt đã chảy thành song.
Từ đó về sau, tôi vô cùng kiên định một suy nghĩ: Giang Ly, anh ta không phải là con người, anh ta là đồ cặn bã!
Thừa lời, anh không nhìn thấy sao?
Ngữ khí của Giang Ly ôn hòa hơn một chút: “Cô khóc trông xinh hơn cười.”
Tôi ngước mắt nhìn khuôn mặt đang kề sát của anh ta, thật sự muốn đấm một cái cho anh ta lệch mặt.
Giang Ly đứng dậy rồi ngồi xuống sofa, tiện tay cầm một tờ giấy ăn đưa cho tôi: “Da mặt dày như vậy cũng có thể khóc như thế này ai ức hiếp cô vậy?”
Tôi nhận lấy tờ giấy, chỉ lau nước mắt không nói gì. Đúng vậy, vì sao tôi phải khóc, ai ức hiếp tôi? Chẳng có ai cả…còn nữa, ai nói tôi mặt dày…
Giang Ly dựa vào ghế sofa, chẳng để ý chút nào, nói: “Có phải cô lại bỏ việc rồi không? Đây cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn mà, tôi nuôi cô.”
Tôi cảm thấy anh ta đang cười trên sự đau khổ của người khác, thế là tôi chẳng vui vẻ gì: “Ai cần anh nuôi!”
Giang Ly lại nói: “Ở bên ngoài bị bắt nạt, chạy về nhà phát hỏa với tôi, cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này.”
Tôi chán chẳng buồn để ý đến anh ta, đứng dậy chuẩn bị làm cơm, nhân tiện phân tán một chút sự chú ý.
Giang Ly: “Cô muốn làm gì?”
Tôi: “làm cơm.”
Giang Ly đột nhiên tóm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ngồi lại xuống sofa.
Lần này tôi thực sự tức giận rồi: “Anh làm gì vậy?”
Giang Ly thong thả đáp: “Tôi sợ cô đốt nhà bếp.”
“Giang Ly! Anh có thể vì tâm trạng không tốt của tôi mà đừng ức hiếp tôi nữa không?”
“Tôi không ức hiếp cô.” Giang Ly suy nghĩ một lát, đột nhiên đứng dậy nói: “Được rồi, tôi làm cơm, cô giám sát.”
Tôi cho rằng mình nghe nhầm.
Vì Giang Ly làm cơm là một việc cực kỳ hiếm thấy cho nên lúc này tôi cũng xúc lại tinh thần, cùng anh ta vào bếp.
Giang Ly chỉ vào góc nhà bếp, nói với tôi: “Cô đứng im ở bên kia, cấm động đậy, chỉ giám sát thôi.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Giang Ly lật tất cả những loại rau quả trong tủ lạnh vứt những loại không còn tươi đi, sau đó đem chỗ còn lại thả vào chậu rửa rau, vừa nhặt vừa rửa thành thục.
Tôi có chút kỳ quái: “Anh rất chuyên nghiệp mà, không giống không biết nấu cơm.”
Giang Ly cúi đầu vừa rửa rau vừa trả lời: “Tôi chỉ biết rửa rau, trước đây ở nhà là mẹ tôi nấu cơm, tôi rửa rau, bố tôi rửa bát.”
Một gia đình hạnh phúc biết bao, tôi có chút ngưỡng mộ anh ta. Giang Ly dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Sau này bố tôi chính là bố cô, không cần coi tôi như người ngoài.”
Tuy câu nói này có chút nữa dơi nữa chuột nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút cảm động. Giang Ly, con người này, thỉnh thoảng cũng nói được một câu tiếng người.
Giang Ly rửa rau xong, liền đem cà rốt, rau diếp…đắp lại thành một đống, tay trái rụt ra phía sau, tay phải cầm dao băm phặp phặp phặp phặp.
Tôi kinh hãi, rất lâu sau mới sực tỉnh. Sau đó, tôi run rẫy nói: “Giang Ly, anh băm xương sườn sao…”
Giang Ly dừng lại, có một chút ngại ngùng nói: “Tôi…sợ cắt phải tay…”
Xem ra Giang Ly là một đứa trẻ ngoan, biết trân trọng tính mạng. Giang Ly mất mặt là sự việc hiếm có, tuy việc anh ta không biết thái rau tôi có thể thông cảm được, nhưng lúc này tôi vẫn vô cùng tôn trọng cơ hội mà cười xấu xa.
Giang Ly không tức giận, mặt không đỏ, thở không dốc, tiếp tục “băm” chỗ rau củ đáng thương kia.
Nhìn thấy một đống rau quả màu sắc hỗn độn trên thớt, trong đầu tôi lại nãy ra một từ ngữ cực kỳ đáng sợ: xác vụn.
Băm được một lát, Giang Ly thu dao về, vô cùng hài lòng nhìn tôi, hỏi: “Cũng không tồi nhỉ?”
Thoáng run rẩy, nói trái với lòng mình: “Cũng được.”
“Vậy thì bước tiếp theo làm thế nào?”
Tôi nhìn đống rau suy nghĩ một chút, cuối cùng đau đớn hạ quyết tâm: “Hay là xào lên nhé!”
Thế là Giang Ly nhanh nhẹn nổi lửa, bưng chỗ rau vừa mới thái đến, đổ vào trong nồi, sau đó dùng xẻng đảo lung tung trong rất ra dáng
Tôi kìm không được cười vang, vội vàng bước lên trước nói: “không phải thế này, không phải thế kia, anh phải rửa nồi trước, sau đó cho dầu vào, rồi mới cho rau!”
Giang Ly tắt gas, quay người chỉ chỉ vào góc tôi vừa mới đứng: “Quay lại đó đứng.”
Khí thế của tôi nhất thời sụt giảm một nữa, tôi ngoan ngoãn đứng quay lại. Sau đó tôi tỉnh ngộ, mẹ kiếp, vì sao tôi phỉa nghe lời anh ta vậy?
Thế là tôi không phục, dùng lời của anh ta phản bác: “Giang Ly, tôi sợ anh thiêu nhà bếp thôi.”
Giang Ly chẳng hề để bụng, trả lời: “Không sao, có cô rồi!”
Đây là lời gì chứ!
“Giang Ly, đợi nồi nóng rồi mới cho dầu.”
“Ai da, đừng có cho nhiều quá.”
“Anh ngốc à, đợi một chút mới cho rau.”
“Được rồi, được rồi, có thể cho rồi, sau đó cho xì dầu…đó là giấm!”
“Bùng lửa rồi!!! Tôi lập tức ôm đầu quỳ xuống đất tuy tôi thường xuyên xào rau nhưng sự kiện bùng lửa này vẫn tương đối hiếm gặp, hơn nữa tôi rất sợ lửa.
Giang Ly vội vàng đậy vung nồi, không hề hoảng hốt. Anh ta quay đầu nhìn thấy bộ dạng của tôi, đắc ý nói: “Chiêu này ở trong trường mẫu giáo đã học qua rồi.”
Tôi: “…”
Tôi không hiểu, người rõ ràng không biết nấu cơm là anh ta, vì sao cuối cùng người bị cười nhạo lại là tôi?
Giang Ly có cảm giác thành công, đổ rau xào vào một cái đĩa…à không chậu, đúng vậy, bạn không nhìn sai, tôi không viết sai, đích xác là một cái chậu! Bởi vì đĩa không đựng nổi…
Xào xong rau, anh ta lại chưa hết do dự nói: “Còn phải nấu thêm chút gì chứ nhỉ?”
“Hay là chưng thêm chút canh trứng nhé?” Tỷ lệ sai hỏng của canh trứng chưng tương đối thấp, đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác chính là, trừ trứng gà ra, chúng tôi không có nguyên liệu nào khác…
Giang Ly gật gật đầu biểu thị đồng ý với ý kiến này, rồi nấu canh trứng.
Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh ta: “Giang Ly, anh vẫn chưa cắm cơm.”
“Đúng, còn cắm cơm.” Giang Ly nhìn quả trứng trong tay, tự nói với mình: “Cắm cơm trước hay là nấu canh trứng trước?”
“Anh có thể làm cùng lúc.” Cùng lúc, mọi người đều hiểu đây là ý gì chứ
Giang Ly lại nhìn tôi chẳng hiểu gì, vô cùng không chắc chắn hỏi: “Có thể làm cùng lúc sao?”
“Thừa lời, đương nhiên có thể!”
Thế là Giang Ly vo gạo xong, đặt vào trong nồi cơm điện, cho nước, cắm điện.
Sau đó, anh ta đập mấy quả trứng vào trng bát, dùng thìa gẫy gẫy lên (toát mồ hôi), khuấy một lát (đây vẫn là tôi dạy), cho thêm dầu mè và muối (cũng là tôi dạy), sau đó nữa anh ta làm một động tác vô cùng mạnh mẽ, đến mức khiến tôi nhất thời không phản ứng được.
Anh ta bưng bát trứng đã khuấy xong, mở nồi cơm đang nấu ra, sao đó “ào” một cái, dứt khoát đổ trứng gà vào trong nồi cơm vẫn còn chưa chin.
Tôi đứng ngây ra tại chỗ, nhìn nước sôi ùng ục, trộn lẫn trứng gà và cơm, phát cuồng, cười nhạo cái thế giới này.
Hết rồi, hêt sạch rồi…
Giang Ly đắc ý dùng đũa khuấy khuấy thứ trong nồi cơm một chút, sau đó quay đầu nhìn tôi, phát hiện ra vẻ không bình thường của tôi, thế là anh ta cẩn trọng hỏi: “Sao nào, không đúng ở đâu sao?”
Đùa à? Đúng ở đâu chứ?
Giang Ly cẩn thận suy nghĩ một chút, vô tội nói: “Không sai mà, toàn bộ làm như cô nói, vo gạo, đập trứng nấu cùng…”
Nấu cùng, hòa ra anh ta hiểu “nấu cùng” nghĩa là như vậy. Tôi lẫy bẫy một chút, dựa lưng vào tường, miễn cưỡng đứng vững.
Khi Giang Ly bưng chỗ đồ ăn khủng khiếp anh ta đích thân làm vào phòng ăn, tôi vẫn đứng đờ trong góp bếp. Trong đầu óc tôi cứ lặp đi lặp lại một câu: Đây không phỉa là sự thực, không phải sự thực…
Giang Ly dọn cơm xong, dẫn tôi ra ngoài phòng ăn: “Ăn cơm thôi, đừng giả vờ mất tự nhiên với tôi, lẽ nào còn đợi tôi bón cho cô.”
Tôi gắng sức phản kháng: “Không muốn, không muốn, tôi không muốn ăn cơm!”
Giang Ly thiếu kiên nhẫn kéo tôi đi: “Đã làm xong cho cô rồi thì đừng đứng núi này trông núi nọ nữa, cô xem tôi ăn cơm có khi nào lựa chọn đồ ăn đâu chứ?”
Này này này, đó là bởi vì cơm tôi nấu bình thường, được chưa nào!
Giang Ly ấn tôi ngồi xuống ghế, bưng một bát trứng gà luộc cơm trắng đến trước mặt tôi. Tôi dùng đũa chọc chọc, không dám ăn.
Giang Ly nổi giận, ngồi xuống bên cạnh, cướp đôi đũa trong tay tôi. Tôi cho rằng anh ta muốn vứt đi, may quá, vứt đi thì không cần ăn nữa.
Nhưng mà Giang Ly lại dũng đũa gắp một miếng hỗn hợp cơm trứng gà, sau đó giữ lấy cổ tôi, đưa miếng hỗn hợp cơm trứng ga kia đến trước mặt tôi, giọng nói thấp trầm: “Nào, ăn mau.”
Tôi vẫn luôn cho rằng, giọng nói trầm thấp, nam tính mang theo khàn khan là dùng để quyến rũ phụ nữ (hoặc đàn ông), không ngờ thực ra nó cũng có thể dùng để dụ dỗ, lừa phỉnh người ta ăn uống.
Đáng tiếc bây giờ sự giác ngộ đối với sắc đẹp của tôi đã lớn hơn trước nhiều rồi, cho nên mặc dù anh ta có sử dụng giọng nói mê hoặc như thế nào dụ dỗ tôi, tôi cũng không ăn.
Giang Ly không từ bỏ, cúi đầu yếu ớt nói bên tai tôi: “Nếu cô không ăn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.”
Tôi cười: “Ví dụ như?” Hổ giấy, tôi không tin anh có thể thế nào với tôi!
“Ví dụ như…” Giang Ly lẩm bẩm, đột nhiên trầm giọng, mát mẻ nói: “Ví dụ như hiếp trước giết sau!”
Tôi không nói được gì, suýt chút nữa thì rơi từ trên ghế xuống.
Giang Ly, anh dã man quá!
Giang Ly giữ lấy vai tôi, cười híp mắt, nói: “Nào, ăn đi, rất ngon đó.”
Tôi run rẫy há miệng, ăn miếng hỗn hợp cơm trứng kia.
Nhưng bất ngờ là, thứ đồ đó không khó ăn như tưởng tượng của tôi, trứng gà luộc rất chin, cơm vẫn có mùi thơm, đương nhiên thực ra chẳng ngon nghẻ gì, nhưng cũng nuốt được.
“Có ngon không?”
Tôi gần như ngậm nước mắt, gật gật đầu, tôi dám nói không ngon sao…
Giang Ly hài lòng gật đầu, lại gắp một miếng cà rốt: “Nào, ăn chút rau.”
Tôi nhìn miếng cà rốt hình thù quái dị hơi đen, muốn khóc mà không được.
Trên khuôn mặt biểu hiện sự dỗ dành mang chút khuyên bảo nhưng thực tế lại toàn là sự uy hiếp của Giang Ly, tôi ăn nữa bát cơm trứng gà, còn cả một ít rau xào cho thêm xì dầu và muối (cũng có thể gọi là rau xào). Do tôi phối hợp ngoan ngoãn, cuối cùng Giang Ly cũng buông tha cho tôi. Anh ta hài lòng nhìn thành quả của mình, hỏi: “Có ngon không?”
Câu này anh ta hỏi không dưới hai trăm lần rồi. Tôi gật đầu thật lực, ngon ngon, ngon cái đầu anh ấy!
Giang Ly khiêm tốn cười cười, nói: “Ngon à, vậy ăn nhiều một chút nhé?”
Tôi gắng sức lắc đầu, không ăn nữa, không ăn nữa…Giang đại gia, phiền anh tha cho tôi đi…
Giang Ly hòa nhã vỗ vỗ đầu tôi: “Bà xã à, tôi phát hiện ra tay nghề nấu ăn của mình thật sự không tồi, hay là sau này tôi nấu cơm luôn nhé?”
Tôi bị dọa rồi, liên tiếp lắc đầu, Giang đại gia, tôi xin anh đó!
Giang Ly khó xử: “Nhưng mà cô lại không nấu.”
“Tôi nấu, tôi nấu, tôi xin thề!” Ánh mắt tôi ánh lên vẻ chân thành, biểu hiện của tôi vô cùng nghiêm túc. Đùa à, không cần giày vò người ta như thế này đâu!
Giang Ly giả vờ khó xử, gật gật đầu. Tôi thở phào một cái, thiện tai, tôi là kẻ cứng đầu, nhưng không chịu được sự giày vò.
Giang Ly gắp một miếng rau xào cho vòa miệng, chưa nhai đã nôn ra rồi.
Trong lòng tôi, nước mắt đã chảy thành song.
Từ đó về sau, tôi vô cùng kiên định một suy nghĩ: Giang Ly, anh ta không phải là con người, anh ta là đồ cặn bã!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook