Đến Maldives đã được mấy ngày, tất cả đều tốt, duy chỉ có đồ ăn khiến tôi không cách nào ăn được.

Đồ ăn trong khách sạn phục vụ là món Tây, tuy rất phong phú nhưng chẳng hợp khẩu vị của tôi. Lúc mới đầu cố ăn tạm, nhưng sau mấy ngày, cuối cùng tôi đã bắt đầu sùng bái sự ngược đãi tinh thần của những người phương Tây… Những thứ như thế này bọn họ có thể ăn được cả đời ư?!

Cuối cùng, tôi phát hiện ra đồ ăn Trung Quốc ngon biết bao, bất luận là sơn hào hải vị hay trà thô cơm nhạt, ít nhất cũng có thể khiến người ta ăn được…

Tôi nghĩ, nếu như tôi là một con tinh tinh, vậy thì ở Maldives, tôi nhất định sẽ sống vô cùng khỏe mạnh, vui vẻ, bởi vì mỗi ngày ba bữa, chủ yếu là ăn hoa quả.

Đáng tiếc tôi là một người quen ăn các loại ngũ cốc, cho nên kết quả là, mới mấy ngày ngắn ngủi, tôi giảm được một cân thịt giống như kỳ tích!

Đương nhiên tôi thực sự chẳng thích thú gì đối với công năng giảm béo này ở khách sạn nhưng không có cách nào, không có cách nào. Sớm biết ẩm thực ở đây biến thái như thế này, lúc đầu tôi chẳng mang thứ gì cả, chỉ nhét một vai li mì ăn liền là được rồi!

Cũng bởi như vậy, tôi không thể không bội phục Giang Ly. Anh ta hình như cũng không thích đồ Tây, nhưng ăn vẫn rất ngon.

Tôi hỏi: “Giang Ly, anh thích đồ ăn ở đây không?”

Giang Ly: “Không thích.”

Tôi: “Vậy sao anh còn ăn nhiều như vậy?”

Giang Ly: “Không ăn sẽ đói, đồ ngốc!”

Được rồi, tôi không thể không thừa nhận, tư duy của một người biến thái và một người bình thường cách biệt rất lớn, tôi có thể hiểu được.

Thế là tôi không để mất cơ hội, hỏi anh ta: “Vậy đồ ăn tôi làm có ngon không?” Nói ngon đi, nói ngon đi!

Giang Ly suy nghĩ một chút, cuối cùng cho một đánh giá tương đối chung chung. “Không đến nỗi.”

Tôi: Oa ha ha ha…

Hôm nay, tôi và Giang Ly đang ngồi ăn cơm tối, điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông.

Thật đáng ghét, ai lại gọi cho tôi vào đúng lúc này chứ, lãng phí tiền điện thoại của tôi! Tôi móc điện thoại ra nhìn một cái, lại là âm hồn bất tán Vương Khải.

Tôi do dự một lát, tên đó gọi hết lần này đến lần khác, ý chí vô cùng kiên định. Thế là tôi đành ấn nút nghe.

Tôi: “Vương Khải, quay về anh trả tôi tiền phí điện thoại!”

Vương Khải: “Tiểu Yến, ra bờ biển đi!”

Tôi: “Có chuyện gì?”

Vương Khải: “Hôm nay là sinh nhật cô, tôi có thứ này muốn tặng cho cô.”

Tôi hoảng hốt nhớ ra: “Ai da! Hôm nay sinh nhật tôi, tôi cũng quyên mất rồi...”

Vương Khải: “Đến nhanh đi, đến nhanh đi, tôi có thứ hay muốn cho cô.”

Tôi: “Thứ gì, anh sẽ không lừa tôi chứ?”

Vương Khải: “Xem ra cô cũng chẳng đau lòng gì về phí điện thoại của mình mà.”

Tôi: “Được rồi, được rồi, tôi đến ngay đây, nếu anh dám lừa tôi, hừ hừ...”

Vương Khải, con người này, thỉnh thoảng vẫn biết dỗ khiến người ta vui lòng, loại người này trong tình huống thông thường tương đối biết làm con gái thích. Tôi đột nhiên nhớ hình ảnh của những mỹ nữ trong blog của anh ta, bây giờ xem ra, cũng chưa biết chừng đó thực sự là “bạn gái ở các giai đoạn” của anh ta. Trời ơi, nếu thật sự là như vậy, anh ta cũng có phần mạnh quá...

Khi tôi đến bờ biển, Vương Khải đang chắp hai tay sau lưng, cười với tôi.

Tôi đi đến trước mặt anh ta, giơ tay ra, nói: “Đưa đây.”

Sau đó Vương Khải lấy từ phía sau ra một thứ khiến tôi cảm động đến mức hồ đồ.

Mì ăn liền à, mì ăn liền mà tôi vô cùng nhớ mong!!!

Lúc này chiếc bát màu đỏ kinh điển của mì bò kia đang bốc khói nghi ngút trước mặt tôi. Tôi chạy đến, cướp lấy, tặng một cái mỉm cười thật lớn, nói: “Cảm ơn!”

Không đợi Vương Khải trả lời, tôi ngồi xuống bãi cát, bắt đầu húp soàm soạp.

Ông trời ơi, ngon quá đi mất!

Cái dạ dày phải chịu đựng sự đãi ngộ như cho tinh tinh mấy ngày của tôi cuối cùng cũng được an ủi một chút.

Có lẽ tướng mạo tôi ăn khiến Vương Khải kinh hãi, anh ta đứng im lặng bên cạnh tôi hồi lâu, rồi bắt đầu nói.

Vương Khải: “Cô ăn chậm chút, nghẹn đó.”

Tôi: Soạp soạp soạp, soạp soạp soạp ...

Vương Khải: “Cái này là tôi mua của một người khác với giá cao, thế nào, cảm động không?”

Tôi: Soạp soạp soạp, soạp soạp soạp ...

Vương Khải: “Tôi ở trong phòng nấu mì cho cô, đây là vi phạm quy định, thế nào, cảm động không chứ?”

Tôi: Soạp soạp soạp, soạp soạp soạp ...

Vương Khải :!!!

Tôi húp hết sạch nước mì, vì Vương Khải một mực ngăn lại, cho nên tôi không liếm cái bát kia.

Tôi vỗ vỗ bụng, cảm giác thỏa mãn vô cùng, nói: “Cảm ơn anh nhé!”

Vương Khải hiếm khi dịu dàng một lần, anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nở nụ cười, nói: “Cô vui là được rồi.”

Nói không cảm động là giả. Con gái đều là động vật đa sầu đa cảm, giao tình của tôi và Vương Khải cũng chẳng sâu đậm gì, mà anh ta lại nhớ ngày sinh nhật của tôi, hơn nữa còn biến ra một bát mì ăn liền dỗ tôi vui... Tuy tôi biết mục đích của anh ta thực sự chẳng tốt đẹp gì nhưng trong lòng tôi vẫn rất ấm áp.

Đương nhiên cảm động chỉ là cảm động, nguyên tắc cần kiên trì vẫn phải kiên trì. Thế là tôi giữ đúng đạo nghĩa, kéo cái móng vuốt anh ta đang đặt trên vai tôi ra.

Tôi vô cùng hung dữ trách móc: “Tiểu tử, một bát mì ăn liền đã muốn chiếm lão nương à?!”

Vương Khải mặt dày, xoa xoa tay cười nói: “Vậy cô nói đi, phải thế nào mới được?”

Haizz, suýt chút nữa bị anh ta lừa vào tròng rồi. Tôi rút đầu ra, xua xua tay nói: “Thế nào cũng không được, đây là vấn đề nguyên tắc.”

Vương Khải nghĩ một lát, nói: “Chuyện này dễ xử, hay là cô ly hôn trước, sau đó đi ra khỏi quỹ đạo nhỉ?!”

Anh ta cho rằng vấn đề nguyên tắc của tôi là phải trung thành với hôn nhân ư? Trung thành cái đầu quỷ anh ta ý, còn cái kiến nghị dở hơi này của anh ta nữa, cũng may mà anh ta có thể mặt dày nói ra!

Tôi xích xích ra ngoài, vô cùng khinh bỉ nói: “Anh dùng cách này để hủy hạnh phúc của bao nhiêu gia đình rồi?”

Anh ta buông tay, trả lời: “Cơ bản là tôi đều bị người ta dụ dỗ, cô hiểu cho.”

Trên thế giới này còn có người nào mặt dày vô sỉ hơn anh không!

Tôi cúi đầu, dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói với anh ta: “Vương Khải, trên thế giới này có hai loại người, một loại là chơi đùa tình cảm, một loại là bị tình cảm chơi đùa. Tôi ngốc nghếc, không chơi đùa nổi với tình cảm, những cũng không muốn bị tình cảm chơi đùa.” Nói như thế này đủ rõ ràng chưa nhỉ?

Giọng nói của Vương Khải tràn đầy sự thăm dò: “Sau đó cô không dính vào chuyện tình cảm nữa ư?”

Tôi do dự một chút, gật gật đầu, có lẽ là như thế.

Vương Khải đột nhiên cất tiếng cười he he, anh ta vui mừng nói: “Quan Tiểu Yến à, Quan Tiểu Yến, cô thật là kẻ ngốc nghếch.”

Tôi tức giận, anh mới là kẻ ngốc nghếch!

Vương Khải lại nói: “Nếu như người khác muốn chơi đùa thì cô cứ chơi đùa, xem ai đùa chết ai nào.”

Tôi đứng dậy, phủi cát trên người, cúi đầu nhìn Vương Khải vẻ phức tạp, nói: “Thế giới quan của hai chúng ta không giống nhau, tôi không có cách nào nói chuyện được với anh.” Nói rồi, tôi quay người rời đi.

Khi về đến khách sạn, Giang Ly đã quay lại rồi. Tôi hậm hực nằm trên giường, nghĩ lại câu nói kia của Vương Khải.

Nếu như người khác muốn chơi đùa thì cô cứ chơi đùa, xem ai đùa chết ai nào.

Tôi phát hiện tôi không có bản lĩnh này, nếu tôi muốn chơi đùa tình cảm của ai, xem ra vẫn chưa đợi đến lúc thu được gì thì tôi đã trả giá bằng tình cảm thật rồi nhỉ? Hạp tử thường xuyên mắng tôi quá cố chấp trong phương diện tình cảm, vì thế dễ chịu ấm ức... Xem ra cô ấy mắng rất đúng. Vì vậy, tôi càng lúc càng bội phục Vương Khải, khi anh ta chơi đùa cùng người khác, không có một chút buồn bã, một chút chột dạ, một chút không thoải mái nào sao? Vương Khải, con người này vẫn coi là có nghĩa khí, nhưng nếu anh ta thực sự coi tôi và những cô bạn gái kia của anh ta giống nhau, vậy tôi không có cách nào làm bạn của anh ta rồi.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Giang Ly đột nhiên nói: “Hôm nay là sinh nhật của cô à?”

Tôi ngẩn ra: “Hả? Ừ, sao nào?”

Giang Ly im lặng một lát, cuối cùng nói: “Vậy thì sinh nhật vui vẻ.”

Hành động này của anh ta thân thiện đến mức khiến lòng tôi rờn rợn. Tôi cười ngốc nghếch he he hai tiếng, nói: “Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ rồi.”

Giang Ly bị tôi làm cho có chút kỳ lạ chẳng hiểu gì: “Vui mừng như thế này, tiểu tử kia tặng cô thứ gì tốt rồi sao?”

Tôi đắc ý nói: “Mì ăn liền! Anh ta thật là biết tặng đúng thứ người ta cần!”

Giang Ly “hừ” một tiếng rất khinh bỉ, nói: “Thứ đồ này anh ta cũng tặng được sao?”

Thói quen độc miệng của anh ta, tôi cũng chẳng để ý, chỉ là được đằng chân, lân đằng đầu nói: “Vậy thì anh có chuẩn bị quà tặng tôi không?”

Giang Ly đáp vô cùng thẳng thắn, dứt khoát: “Không có”

Thiện tai, anh không có một chút cảm giác áy náy nào sao?

Giang Ly thấy sắc mặt của tôi không tốt, hiếm khi không đối đầu, chỉ nói: “Cô muốn cái gì, quay về tôi sẽ bù cho cô.”

Tôi ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, hai chúng ta không thân không thích.”

Giang Ly lại không cho rằng như vậy: “Nói thế nào cô cũng là vợ tôi.”

Tôi kiên định lắc đầu: “Không cần đâu, hai chúng ta không thân.” Thực ra chủ yếu tôi đang cân nhắc, Giang Ly tặng đồ cho tôi, đợi đến sinh nhật anh ta, tôi cũng phải tặng lại, hơn nữa còn phải có giá trị tương đương, khoản chi phí này vẫn nên miễn đi thì hơn...

Giang Ly dường như cũng ghét phiền phức, không nói gì nữa.

Bây giờ đi ngủ vẫn sớm, thế là tôi lấy máy tính ra, lên mạng.

Trên QQ có mấy người bạn để lại tin nhắn, chúc tôi sinh nhật vui vẻ, bao gồm cả cách thức đáng đánh của Hạp Tử: Tiểu Quan, chúc mừng cậu lại già đi một tuổi...

Thời gian của Maldives chậm hơn bốn tiếng so với Bắc Kinh, bây giờ bọn Hạp Tử chắc đã đi ngủ rồi. Tôi buồn bã chán nản đành dạo qua diễn đàn.

Dạo qua diễn đàn một lát, phát hiện có người nói chuyện với tôi.

Người hẹn sau hoàng hôn: “Tiểu Yến, cô vẫn chưa ngủ sao?”

Tôi để ẩn nick, thế là không để ý đến anh ta, coi như mình đã ngủ rồi.

Sau đó anh ta lại gửi tin nhắn cho tôi: “Tôi biết cô đang để ẩn.”

Tôi kinh hãi, lập tức trả lời: “Làm sao anh biết?”

Người hẹn sau hoàng hôn: “Tôi chỉ thử thôi, không ngờ cô đang online thật.”

Hàng chữ nhỏ nhỏ, font chữ Tống, cỡ chữ chín, màu đen không thể bình thường hơn được nữa kia ở trước mắt tôi lại dường như đang diễu võ dương oai cười nhạo: Ngốc nghếc chưa, ngốc nghếch chưa...

Tôi tức giận, không trả lời anh ta nữa. Một lát sau, anh ta lại gửi tin nhắn đến.

Người hẹn sau hoàng hôn: “Tiểu Yến, tôi nghĩ thông rồi.”

Tôi: “?”

Người hẹn sau hoàng hôn: “Cô tuy mặt mũi cũng không đến nỗi, nhưng thân hình không bốc lửa, suy nghĩ rất lỗi thời, còn nhát gan, không nhiệt tình, quan trọng nhất chính là phản ứng của cô quá chậm, trí tuệ quá thấp, căn bản chẳng cách nào giao tiếp được nữa lại không hiểu chuyện tình cảm.”

Tôi tức giận, thầm rủa cả họ nhà anh ta!

Ngôn Tiểu Yến Yến: “Cái anh gọi là nghĩ thông rồi đây chính là nghĩ thông làm thế nào để vùi dập tôi à?”

Người hẹn sau hoàng hôn: “Cho nên tôi nghĩ thông rồi, người như cô không thích hợp làm tình nhân.”

Tôi nghiến răng trả lời: “Anh chỉ cần đem kết quả suy nghĩ của mình báo cáo với tôi là được rồi, còn về quá trình, miễn cho tôi đi!”

Người hẹn sau hoàng hôn: “Cho nên chúng ta vẫn làm bạn nhé, tôi không ghét bỏ cô.”

Thực sự yêu mình cũng là một loại chiến đấu, nó có thể khiến bạn ruột gan tan nát, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, thở hồng hộc...

Người hẹn sau hoàng hôn thấy tôi không trả lời, lại nói: “Sao rồi, cảm động đến chảy nước mắt rồi chứ?”

Tôi run rẩy trả lời: “Chảy mồ hôi rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương