Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi
-
Chương 7
Ở đại học A, người được thăng lên cấp bậc giáo sư đều có phòng làm việc riêng, các học viện khác nhau sẽ ở các tòa nhà khác nhau nhưng việc mà giáo sư Lục danh tiếng lẫy lừng, mức độ được yêu mến chỉ thua kém Thành Trì một ít thích làm nhất chính là vượt qua khoảng cách một cái hồ nhân tạo tới tòa nhà văn phòng của học viện Kinh Tế để quấy nhiễu giáo sư Thành.
"Cậu còn chưa nói với tôi sao lại gặp lại cô ấy... tên là gì cơ, Khuynh Thành phải không?"
"Thành Trì, lẽ nào cậu vẫn tình cũ khó quên?"
"Lẽ nào cậu sớm đã có tình cảm?"
Thành Trì khẽ gập máy tính lại, khóe miệng nở nụ cười nhạt: "Lục Kỷ Niên, tôi thấy tuổi già của cậu tới rồi đấy."
Một người phiền phức như vậy, thực sự lo lắng thay cho các học trò của anh ta.
Lục Kỷ Niên vẫn định nói gì nữa nhưng Thành Trì đã đứng dậy, sải đôi chân dài nhanh chóng bước đi, bỏ mặc Lục Kỷ Niên ở sau lưng.
Thành Trì lái xe về nhà một chuyến, căn hộ được bài trí tinh tế nằm cách đại học A chừng mười phút đi xe, giữa Kinh Thành tấc đất tấc vàng này, căn hộ với nội thất sang trọng rộng hơn một trăm mét vuông của giáo sư Thành có giá trị không hề rẻ.
Nhà bếp trong căn hộ được thiết kế mở, nhà bếp với màu trắng bạc chủ đạo, không thiếu bất cứ dụng cụ nào, sạch sẽ sáng bóng, không có lấy một hạt bụi.
Hộp cơm đặt trong phòng bệnh của Khuynh Thành buổi sáng cũng được bày trên bàn lưu ly, nhưng Thành Trì không cần nó mà xách một cái khác màu trắng hai tầng từ trong tủ ra.
Nửa giờ sau, Thành Trì bước ra khỏi bếp, tay xách một hộp cơm màu trắng, gương mặt như tranh vẽ nhưng không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng và nghiêm nghị.
Sau khi ra khỏi cửa, Thành Trì gỡ cặp kính trên sống mũi xuống, đặt đại trên bàn trà.
Anh căn bản không hề cận thị, kính không hề có độ, anh chỉ đeo trên giảng đường mà thôi.
Vì thế Lục Kỷ Niên từng hình dung anh như thế này: Mặt người dạ thú.
Trên đường đi anh nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói: "Anh Thành, Vương Phàm đã khai toàn bộ tội trạng rồi, anh có dặn dò gì không?"
"Nên làm thế nào thì cứ làm vậy, tôi bận lắm không có thời gian xử lý."
"Vâng, anh Thành, vậy chúng tôi sẽ liên tục báo cáo tiến độ cho anh."
Vương Phàm chính là người định giết Thành Trì trong bữa tiệc của đài truyền hình nhưng xui xẻo đâm nhầm Khuynh Thành.
Người đó là nghiên cứu sinh của đại học A, khi Thành Trì hướng dẫn nghiên cứu sinh, Vương Phàm chính là học trò của Thành Trì.
Có điều khi Vương Thành học năm thứ ba thì mê game online, hoàn toàn từ bỏ chuyện học hành, một lòng chìm đắm vào thế giới game, luận án và các tiết học thực tiễn đều bị vứt sang một bên.
Với học trò như vậy, Thành Trì đã nhắc nhở anh ta, cũng từng kiên nhẫn phân tích mọi điểm lợi hại nhưng Vương Phàm vẫn không chịu hiểu ra.
Cuối cùng kết quả là Vương Phàm không thể tốt nghiệp.
Vương Phàm nài nỉ xin Thành Trì vài lần nhưng giáo sư Thành đã cho anh ta cơ hội rồi, là Vương Phàm không biết nắm bắt, tự mình sa ngã, có thể trách ai được?
Sau đó Vương Phàm biến mất khỏi trường học mấy năm, khi xuất hiện là ở bữa tiệc của đài truyền hình, mưu đồ giết Thành Trì.
Đối với những người như vậy, Thành Trì trước giờ không bao giờ ban ơn, người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng hận.
Khi Thành Trì đi trên hành lang bệnh viện nhận được vô số ánh mắt ngược nhìn, anh người cao chân dài, vóc dáng đĩnh đạc, cho dù là ánh mắt chỉ toàn ánh sáng lạnh lùng nhưng cũng không thể che giấu được sức quyến rũ của bản thân anh.
Khi anh mở cửa phòng ra, Khuynh Thành ở bên trong giật nảy mình.
Đặc biệt là lúc này, Khuynh Hiên Đức cũng đang ngồi bên cạnh giường bệnh.
Khi cửa mở ra, Khuynh Thành nhìn thấy Thành Trì mặt không cảm xúc bước vào, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, giáo sư Thành danh tiếng lẫy lừng tại sao lại rảnh tới vậy, có cả thời gian một ngày tới thăm bệnh hai lần.
Hơn nữa điều cô đau đầu nhất chính là Thành Trì tới vào đúng lúc này, vừa hay chạm trán với ba cô, đây là điều mà cô không mong muốn xảy ra nhất.
Bởi khi xưa bố cô cho rằng cô yêu Thành Trì tới bất chấp tất cả, không ngại khó khăn gả vào nhà họ Thành.
Trên thực tế... hai người họ chỉ làm vợ chồng một năm và hoàn toàn không thân quen.
Nhưng Khuynh Thành không thể nói nguyên nhân bên trong trong ba mình, lúc này chỉ có thể liều mình chấp nhận hiện trạng.
Thành Trì nhìn thấy ông Khuynh, hôn lễ của anh và Khuynh Thành tuy tổ chức không mấy rầm rộ nhưng người thân hai bên nhất định phải gặp mặt, chỉ có điều ngoài thời gian đầu ra, Thành Trì không bao giờ gặp ông Khuynh nữa.
Vốn dĩ hôn nhân của họ là việc hợp tác mà cả hai đều biết rõ, không cần phải tỏ ra thân thiết, có rất nhiều việc trong mắt Thành Trì đều là không cần thiết.
Khuynh Thành cũng nghĩ vậy.
Nhưng bây giờ, tình hình có chút căng thẳng.
Ông Khuynh sau khi nhìn thấy Thành Trì liền lập tức nhận ra ngay người đàn ông tướng mạo tuấn tú, khí chất đĩnh đạc này, đây chính là chồng cũ của con gái ông.
Có phụ huynh nào nhìn thấy gã đàn ông tồi tệ từng bỏ rơi con gái mình xuất hiện trước mặt mình mà không giận dữ?
Đương nhiên là không có.
Có dù khi xưa Khuynh Thành đã giải thích với ba mình rất nhiều lần rằng mình và Thành Trì ly hôn trong hòa bình, không hề có bất cứ mâu thuẫn nào, chỉ là đã không còn tình cảm, nhưng ông Khuynh vẫn kiên quyết không tin.
Vì thế lúc này, ông Khuynh nhìn thấy Thành Trì, thái độ không mấy thân thiện.
"Sao anh lại ở đây?" Giọng nói gần như chất vấn khiến Khuynh Thành trong lòng chỉ muốn bịt mặt.
Cô cảm thấy rằng hôm nay chỉ có thể oan uổng cho giáo sư Thành thôi...
Thành Trì làm như không hề phát giác ra thái độ lạnh nhạt của ông Khuynh, anh khẽ gật đầu lễ phép nói: "Chào bác trai, cháu tới thăm Khuynh Thành."
"Khuynh Thành nhà tôi không cần anh tới thăm, anh về đi." Ông Khuynh kiên định nói, có vài phần mạnh bạo.
Khuynh Thành nghe vậy liền biết hỏng chuyện, nếu ba cô biết cô bị thương vì Thành Trì, không cần biết nguyên nhân bị thương khôi hài ra sao thì ông cũng sẽ đều không vui.
Thế là khi ba mình nói chuyện với Thành Trì, Khuynh Thành lập tức lắc đầu nháy mắt ra hiệu cho Thành Trì, ý là bảo anh đừng phí lời nữa, mau về đi.
Đáng tiếc, Thành Trì liếc mắt quan sát biểu cảm sinh động, hoạt bát của Khuynh Thành xong không những không về, mà còn nhướng mày đầy ẩn ý.
Ngay sau đó, anh lên tiếng trước ánh mắt tuyệt vọng của Khuynh Thành: "Bác trai, Khuynh Thành bị thương vì cháu, cháu đương nhiên phải tới thăm cô ấy, cảm ơn cô ấy trượng nghĩa tương trợ."
Khuynh Thành suýt chút nữa tức thở.
Trong lòng cô thầm nguyền rủa, tôi và anh rốt cuộc có thâm thù đại hận gì mà anh lại báo thù tôi như vậy?
Quả nhiên, ông Khuynh nghe Thành Trì nói xong, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn Khuynh Thành: "Không phải con nói rằng con không cẩn thận bị thương sao?"
Khuynh Thành vội vàng giải thích, an ủi tâm trạng của ba mình: "Ba, con không có tình gạt ba đâu... con chỉ không muốn ba phải lo lắng."
Thành Trì nhếch môi cười đầy hàm ý: "Bác trai, bác đừng trách Khuynh Thành, khi đó tình hình khẩn cấp, cô ấy bất chấp bản thân xông lên cứu cháu, chắc bản thân cũng không nghĩ ngợi nhiều."
Khuynh Thành nhìn ánh mắt kinh ngạc của ba mình, trong lòng vô cùng rầu rĩ.
Thành Trì! Anh không biết ăn nói thì im mồm đi! Rốt cuộc là đang giúp tôi giải thích hay là đang cố tình hại tôi?
Mối thù này sẽ bắt đầu từ hôm nay...
"Cậu còn chưa nói với tôi sao lại gặp lại cô ấy... tên là gì cơ, Khuynh Thành phải không?"
"Thành Trì, lẽ nào cậu vẫn tình cũ khó quên?"
"Lẽ nào cậu sớm đã có tình cảm?"
Thành Trì khẽ gập máy tính lại, khóe miệng nở nụ cười nhạt: "Lục Kỷ Niên, tôi thấy tuổi già của cậu tới rồi đấy."
Một người phiền phức như vậy, thực sự lo lắng thay cho các học trò của anh ta.
Lục Kỷ Niên vẫn định nói gì nữa nhưng Thành Trì đã đứng dậy, sải đôi chân dài nhanh chóng bước đi, bỏ mặc Lục Kỷ Niên ở sau lưng.
Thành Trì lái xe về nhà một chuyến, căn hộ được bài trí tinh tế nằm cách đại học A chừng mười phút đi xe, giữa Kinh Thành tấc đất tấc vàng này, căn hộ với nội thất sang trọng rộng hơn một trăm mét vuông của giáo sư Thành có giá trị không hề rẻ.
Nhà bếp trong căn hộ được thiết kế mở, nhà bếp với màu trắng bạc chủ đạo, không thiếu bất cứ dụng cụ nào, sạch sẽ sáng bóng, không có lấy một hạt bụi.
Hộp cơm đặt trong phòng bệnh của Khuynh Thành buổi sáng cũng được bày trên bàn lưu ly, nhưng Thành Trì không cần nó mà xách một cái khác màu trắng hai tầng từ trong tủ ra.
Nửa giờ sau, Thành Trì bước ra khỏi bếp, tay xách một hộp cơm màu trắng, gương mặt như tranh vẽ nhưng không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng và nghiêm nghị.
Sau khi ra khỏi cửa, Thành Trì gỡ cặp kính trên sống mũi xuống, đặt đại trên bàn trà.
Anh căn bản không hề cận thị, kính không hề có độ, anh chỉ đeo trên giảng đường mà thôi.
Vì thế Lục Kỷ Niên từng hình dung anh như thế này: Mặt người dạ thú.
Trên đường đi anh nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói: "Anh Thành, Vương Phàm đã khai toàn bộ tội trạng rồi, anh có dặn dò gì không?"
"Nên làm thế nào thì cứ làm vậy, tôi bận lắm không có thời gian xử lý."
"Vâng, anh Thành, vậy chúng tôi sẽ liên tục báo cáo tiến độ cho anh."
Vương Phàm chính là người định giết Thành Trì trong bữa tiệc của đài truyền hình nhưng xui xẻo đâm nhầm Khuynh Thành.
Người đó là nghiên cứu sinh của đại học A, khi Thành Trì hướng dẫn nghiên cứu sinh, Vương Phàm chính là học trò của Thành Trì.
Có điều khi Vương Thành học năm thứ ba thì mê game online, hoàn toàn từ bỏ chuyện học hành, một lòng chìm đắm vào thế giới game, luận án và các tiết học thực tiễn đều bị vứt sang một bên.
Với học trò như vậy, Thành Trì đã nhắc nhở anh ta, cũng từng kiên nhẫn phân tích mọi điểm lợi hại nhưng Vương Phàm vẫn không chịu hiểu ra.
Cuối cùng kết quả là Vương Phàm không thể tốt nghiệp.
Vương Phàm nài nỉ xin Thành Trì vài lần nhưng giáo sư Thành đã cho anh ta cơ hội rồi, là Vương Phàm không biết nắm bắt, tự mình sa ngã, có thể trách ai được?
Sau đó Vương Phàm biến mất khỏi trường học mấy năm, khi xuất hiện là ở bữa tiệc của đài truyền hình, mưu đồ giết Thành Trì.
Đối với những người như vậy, Thành Trì trước giờ không bao giờ ban ơn, người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng hận.
Khi Thành Trì đi trên hành lang bệnh viện nhận được vô số ánh mắt ngược nhìn, anh người cao chân dài, vóc dáng đĩnh đạc, cho dù là ánh mắt chỉ toàn ánh sáng lạnh lùng nhưng cũng không thể che giấu được sức quyến rũ của bản thân anh.
Khi anh mở cửa phòng ra, Khuynh Thành ở bên trong giật nảy mình.
Đặc biệt là lúc này, Khuynh Hiên Đức cũng đang ngồi bên cạnh giường bệnh.
Khi cửa mở ra, Khuynh Thành nhìn thấy Thành Trì mặt không cảm xúc bước vào, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, giáo sư Thành danh tiếng lẫy lừng tại sao lại rảnh tới vậy, có cả thời gian một ngày tới thăm bệnh hai lần.
Hơn nữa điều cô đau đầu nhất chính là Thành Trì tới vào đúng lúc này, vừa hay chạm trán với ba cô, đây là điều mà cô không mong muốn xảy ra nhất.
Bởi khi xưa bố cô cho rằng cô yêu Thành Trì tới bất chấp tất cả, không ngại khó khăn gả vào nhà họ Thành.
Trên thực tế... hai người họ chỉ làm vợ chồng một năm và hoàn toàn không thân quen.
Nhưng Khuynh Thành không thể nói nguyên nhân bên trong trong ba mình, lúc này chỉ có thể liều mình chấp nhận hiện trạng.
Thành Trì nhìn thấy ông Khuynh, hôn lễ của anh và Khuynh Thành tuy tổ chức không mấy rầm rộ nhưng người thân hai bên nhất định phải gặp mặt, chỉ có điều ngoài thời gian đầu ra, Thành Trì không bao giờ gặp ông Khuynh nữa.
Vốn dĩ hôn nhân của họ là việc hợp tác mà cả hai đều biết rõ, không cần phải tỏ ra thân thiết, có rất nhiều việc trong mắt Thành Trì đều là không cần thiết.
Khuynh Thành cũng nghĩ vậy.
Nhưng bây giờ, tình hình có chút căng thẳng.
Ông Khuynh sau khi nhìn thấy Thành Trì liền lập tức nhận ra ngay người đàn ông tướng mạo tuấn tú, khí chất đĩnh đạc này, đây chính là chồng cũ của con gái ông.
Có phụ huynh nào nhìn thấy gã đàn ông tồi tệ từng bỏ rơi con gái mình xuất hiện trước mặt mình mà không giận dữ?
Đương nhiên là không có.
Có dù khi xưa Khuynh Thành đã giải thích với ba mình rất nhiều lần rằng mình và Thành Trì ly hôn trong hòa bình, không hề có bất cứ mâu thuẫn nào, chỉ là đã không còn tình cảm, nhưng ông Khuynh vẫn kiên quyết không tin.
Vì thế lúc này, ông Khuynh nhìn thấy Thành Trì, thái độ không mấy thân thiện.
"Sao anh lại ở đây?" Giọng nói gần như chất vấn khiến Khuynh Thành trong lòng chỉ muốn bịt mặt.
Cô cảm thấy rằng hôm nay chỉ có thể oan uổng cho giáo sư Thành thôi...
Thành Trì làm như không hề phát giác ra thái độ lạnh nhạt của ông Khuynh, anh khẽ gật đầu lễ phép nói: "Chào bác trai, cháu tới thăm Khuynh Thành."
"Khuynh Thành nhà tôi không cần anh tới thăm, anh về đi." Ông Khuynh kiên định nói, có vài phần mạnh bạo.
Khuynh Thành nghe vậy liền biết hỏng chuyện, nếu ba cô biết cô bị thương vì Thành Trì, không cần biết nguyên nhân bị thương khôi hài ra sao thì ông cũng sẽ đều không vui.
Thế là khi ba mình nói chuyện với Thành Trì, Khuynh Thành lập tức lắc đầu nháy mắt ra hiệu cho Thành Trì, ý là bảo anh đừng phí lời nữa, mau về đi.
Đáng tiếc, Thành Trì liếc mắt quan sát biểu cảm sinh động, hoạt bát của Khuynh Thành xong không những không về, mà còn nhướng mày đầy ẩn ý.
Ngay sau đó, anh lên tiếng trước ánh mắt tuyệt vọng của Khuynh Thành: "Bác trai, Khuynh Thành bị thương vì cháu, cháu đương nhiên phải tới thăm cô ấy, cảm ơn cô ấy trượng nghĩa tương trợ."
Khuynh Thành suýt chút nữa tức thở.
Trong lòng cô thầm nguyền rủa, tôi và anh rốt cuộc có thâm thù đại hận gì mà anh lại báo thù tôi như vậy?
Quả nhiên, ông Khuynh nghe Thành Trì nói xong, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn Khuynh Thành: "Không phải con nói rằng con không cẩn thận bị thương sao?"
Khuynh Thành vội vàng giải thích, an ủi tâm trạng của ba mình: "Ba, con không có tình gạt ba đâu... con chỉ không muốn ba phải lo lắng."
Thành Trì nhếch môi cười đầy hàm ý: "Bác trai, bác đừng trách Khuynh Thành, khi đó tình hình khẩn cấp, cô ấy bất chấp bản thân xông lên cứu cháu, chắc bản thân cũng không nghĩ ngợi nhiều."
Khuynh Thành nhìn ánh mắt kinh ngạc của ba mình, trong lòng vô cùng rầu rĩ.
Thành Trì! Anh không biết ăn nói thì im mồm đi! Rốt cuộc là đang giúp tôi giải thích hay là đang cố tình hại tôi?
Mối thù này sẽ bắt đầu từ hôm nay...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook