Vợ Ơi, Em Thật Dễ Thương!
-
Chương 3: Đi công tác với Boss
Một ngày đẹp trời nọ, Hàn Minh bảo Lâm Nguyệt đặt hai vé máy bay sang Mỹ.
- Sang Mỹ? - Lâm Nguyệt ngờ vực hỏi lại.
- Công tác. - Hàn tổng trả lời ngắn gọn, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.
- Nhưng sao lại là hai vé ạ? - Lâm thư kí vẫn ngờ nghệch.
- Lâm thư kí không muốn đi? - Câu hỏi ngốc nghếch của cô đã thu hút sự chú ý của Boss.
- Không ạ! Rất muốn là đằng khác! - Biết mình được đi, Lâm Nguyệt mừng rỡ, hai mắt sáng lên.
- Đặt vé, một tuần sau xuất phát, đi năm ngày. - Đáy mắt Hàn tổng hiện lên tia cười nhàn nhạt, rồi anh lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.
- Vâng!
Lâm Nguyệt vô cùng vui mừng. Hộ chiếu cô đã làm từ lâu lắm rồi mà chưa có cơ hội dùng đến. Khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh của cô cũng rất tốt, chỉ là chưa có cơ hội bộc lộ ra mà thôi. Lại còn được đi Mỹ nữa chứ! Happy, happy!
- Vé hạng sang ạ? - Lâm Nguyệt đang đặt vé, không biết Boss thích ngồi ghế hạng sang hay hạng nhất?
- Tùy. - Anh trả lời.
- Vậy vé hạng sang được không ạ?
- Ừm.
Được sự đồng ý của Boss, Lâm Nguyệt đặt hai vé máy bay, rồi làm bản báo cáo xuống phòng Quan hệ quốc tế, nhờ họ cấp Visa gấp, chậm nhất là năm ngày sau phải có.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không đợi một ai, chưa gì đã hết một tuần rồi. Lâm Nguyệt vô cùng háo hức chuẩn bị đồ đạc, háo hức vô cùng kéo vali đến công ty. Nhìn thấy Boss mặc áo sơ mi trắng đứng bên cạnh một chiếc ô tô đen bóng, hai tay đút túi quần, trông rất lịch lãm, cô liền tiến đến.
Thấy Lâm Nguyệt đã có mặt, Hàn Minh mở cửa xe, ngồi vào trong. Vali của cô được tài xế để vào sau xe, cạnh vali của Boss, rồi cô cũng mở cửa xe ra, nhưng thấy anh đã ngồi yên vị ở ghế sau xem tài liệu rồi nên cô định ngồi ở ghế lái phụ.
- Ngồi đây. - Hàn Minh lên tiếng, mắt vẫn đang đọc tài liệu.
- Vâng... - Lâm Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, ngồi bên cạnh Boss, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi.
Đến sân bay, hoàn thành mọi thủ tục, Lâm Nguyệt và Boss vừa kịp giờ lên máy bay. Cô vẫn thấy vô cùng hào hứng, không nhịn nổi mà ngó nghiêng xung quanh. Hàn Minh ngồi ghế bên cạnh thì cong cong khóe mắt, thầm quan sát cô gái nhỏ bên cạnh. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền trắng vô cùng trẻ trung và nhẹ nhàng. Cô không trang điểm, mái tóc thường ngày buộc lên giờ đã được xõa ra, đen óng, mềm mượt. Mỗi lần cô xoay người để ngó nghiêng một cái gì đó, có một mùi hương thoang thoảng lướt qua đầu mũi anh, rất dễ chịu.
Máy bay bắt đầu cất cánh. Bay sang Mỹ tốn rất nhiều thời gian, nên Hàn tổng lấy laptop ra xử lí công việc. Thấy cô gái bên cạnh đang hí hoáy nghịch điện thoại, anh bỗng thấy bình yên đến lạ. Tầm một tiếng sau, vừa xử lí xong một vấn đề khó giải quyết trong hạng mục gần đây, vai trái của anh thấy hơi nằng nặng. Hàn Minh hơi nghiêng đầu sang, thấy cô gái nhỏ đã thiếp đi từ lúc nào, đang vô tư dựa vào vai anh ngủ ngon lành. Anh khẽ nói cho cô tiếp viên gần đấy lấy cho anh một cái chăn. Cô tiếp viên nhìn hai người, rồi nói nhỏ:
- Bạn gái anh xinh thật đấy. - Rồi cô tiếp viên rời đi, để cho ai đó ngại ngùng khẽ đỏ mặt, không biết giấu mặt vào đâu, đành phải tiếp tục làm việc. Cô tiếp viên vừa nãy mang chăn đến, ân cần đắp chăn cho Lâm Nguyệt, sau đó khẽ khàng rời đi.
Hàn tổng đang xem tài liệu vô cùng chăm chú. Nhưng phải cách mười lăm phút thì mới anh mới lật sang trang khác, hai vành tai khẽ đỏ lên. Hàn tổng thật sự không tập trung được! Hơi thở của cô gái bên cạnh cứ phả vào cổ anh, nhột nhột, lại còn mùi hương thoang thoảng của cô ấy nữa chứ, thật không thể tập trung làm việc được.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Hàn Minh quyết định không đọc tài liệu nữa. Hình như buồn ngủ có tính di truyền hay sao mà Hàn tổng cũng bắt đầu thấy buồn ngủ rồi. Anh hơi dựa đầu vào ghế của mình, rồi nhanh chóng thiếp đi.
Ngày hôm ấy, trên chuyến bay sang Mỹ, các cô tiếp viên nói chuyện vô cùng rôm rả. Ở gian hạng sang, có một đôi vô cùng đáng yêu nhé. Bạn trai vô cùng tuấn tú, thanh lịch, lại rất biết chăm sóc bạn gái. Vừa nãy anh ấy còn xin chăn cho cô, lúc ấy anh ấy đỏ mặt, đỏ mặt đấy. Mà bạn gái anh ấy cũng rất đẹp, trẻ trung, da mặt đẹp tuyệt vời. Lúc mới lên máy bay, cô ấy có vẻ vô cùng hào hứng nhìn xung quanh, hơi trẻ con chút xíu. Bây giờ hai người đang dựa vào nhau ngủ đấy, đáng yêu vô cùng.
Đến bữa cơm, tiếp viên nhẹ nhàng gọi Hàn Minh dậy. Anh lơ mơ mở mắt, thấy mình đang nghiêng người sang phía Lâm Nguyệt, liền giật mình tỉnh ngủ, ho khan một tiếng, vành tai đỏ lên. Anh nhìn cô tiếp viên đang mỉm cười, thấy đến giờ ăn rồi nên lay lay cô gái bên cạnh.
Lâm Nguyệt vẫn còn ngái ngủ, khẽ dụi vào vai của Hàn Minh, bỗng thấy không đúng lắm, đã hơi tỉnh ngủ, định hình tình hình xung quanh. Cô đang dựa vào vai của Boss! Lâm Nguyệt giật mình ngồi thẳng dậy, mặt đỏ bừng.
- Ăn cơm. - Boss nhẹ giọng nói, đặt khay cơm lên bàn ăn của cô.
- Vâng. Tôi dựa thế Hàn tổng có bị mỏi vai không ạ? - Lâm Nguyệt cúi đầu nhìn bữa cơm, lí nhí hỏi.
- Ngủ ngon không? - Boss lại làm như không có chuyện gì, ân cần hỏi cô.
- Ngon ạ. Nhưng đáng nhẽ ra Hàn tổng phải gọi tôi dậy chứ, để tôi dựa vào như vậy...
- Ừm. - Boss bắt đầu ăn cơm, liếc mắt nhìn cô. Mặt cô đỏ bừng, đỏ đến tận cổ, rất dễ thương.
Lâm Nguyệt thì lúng túng ăn, hơi thất thần.
Chuyến bay kết thúc bằng những câu chuyện rôm rả của tiếp viên. Thì ra hai người họ không phải người yêu, chỉ là đồng nghiệp thôi! Là cấp trên với thư kí hay sao í, nhưng quả thật họ rất đẹp đôi nha, trai tài gái sắc, quá tuyệt vời rồi.
Lâm Nguyệt và Hàn tổng vừa xuống sân bay liền có một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen xuất hiện, tự nhiên xách đồ cho họ, đi đến một chiếc xe màu đen sang trọng. Thấy Boss thản nhiên ngồi vào trong xe, Lâm Nguyệt cũng tiến đến, ngồi cạnh anh.
Hai người được đưa đến một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố New York. Hàn Minh trao đổi gì đó qua điện thoại, rồi dặn dò cô:
- Chút nữa sang phòng tôi. - Rồi đi đến quầy tiếp tân, đăng kí hai phòng. Lâm Nguyệt tự giác đi theo anh vào thang máy, vào phòng sắp xếp đồ rồi sang phòng anh ở bên cạnh.
- Có mệt không? - Boss cũng mới sắp xếp đồ xong, mở cửa cho cô vào phòng.
- Hơi mệt ạ, dù sao cũng bị chênh lệch múi giờ. - Lâm Nguyệt thành thật trả lời.
- Ngày mai bắt đầu làm việc, có muốn làm gì chiều nay không? - Boss ngồi xuống giường, nhìn cô gái đang đứng trong phòng.
- Có thể đi mua sắm ạ? - Mắt Lâm Nguyệt sáng lên.
- Ừm.
- Hàn tổng có đi không ạ?
- Cô muốn tôi đi? - Hàn Minh sững người trước câu hỏi của cô.
- Dù sao anh cũng thạo đường hơn tôi... - Lâm Nguyệt ngập ngừng - Nếu anh thấy phiền thì tôi đi một mình cũng được...
- Lúc nào đi thì gọi. - Boss ngắt lời cô.
- Dạ? - Lâm Nguyệt không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi.
- Lúc nào Lâm thư kí đi thì gọi tôi một tiếng. - Boss trầm giọng nhắc lại, quay mặt ra cửa sổ. Mặt anh hơi nóng lên.
- Vâng. Vậy làm phiền anh rồi. - Lâm Nguyệt híp mắt cười.
"Boss đỏ mặt kìa, dễ thương quá!"
- Sang Mỹ? - Lâm Nguyệt ngờ vực hỏi lại.
- Công tác. - Hàn tổng trả lời ngắn gọn, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.
- Nhưng sao lại là hai vé ạ? - Lâm thư kí vẫn ngờ nghệch.
- Lâm thư kí không muốn đi? - Câu hỏi ngốc nghếch của cô đã thu hút sự chú ý của Boss.
- Không ạ! Rất muốn là đằng khác! - Biết mình được đi, Lâm Nguyệt mừng rỡ, hai mắt sáng lên.
- Đặt vé, một tuần sau xuất phát, đi năm ngày. - Đáy mắt Hàn tổng hiện lên tia cười nhàn nhạt, rồi anh lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.
- Vâng!
Lâm Nguyệt vô cùng vui mừng. Hộ chiếu cô đã làm từ lâu lắm rồi mà chưa có cơ hội dùng đến. Khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh của cô cũng rất tốt, chỉ là chưa có cơ hội bộc lộ ra mà thôi. Lại còn được đi Mỹ nữa chứ! Happy, happy!
- Vé hạng sang ạ? - Lâm Nguyệt đang đặt vé, không biết Boss thích ngồi ghế hạng sang hay hạng nhất?
- Tùy. - Anh trả lời.
- Vậy vé hạng sang được không ạ?
- Ừm.
Được sự đồng ý của Boss, Lâm Nguyệt đặt hai vé máy bay, rồi làm bản báo cáo xuống phòng Quan hệ quốc tế, nhờ họ cấp Visa gấp, chậm nhất là năm ngày sau phải có.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không đợi một ai, chưa gì đã hết một tuần rồi. Lâm Nguyệt vô cùng háo hức chuẩn bị đồ đạc, háo hức vô cùng kéo vali đến công ty. Nhìn thấy Boss mặc áo sơ mi trắng đứng bên cạnh một chiếc ô tô đen bóng, hai tay đút túi quần, trông rất lịch lãm, cô liền tiến đến.
Thấy Lâm Nguyệt đã có mặt, Hàn Minh mở cửa xe, ngồi vào trong. Vali của cô được tài xế để vào sau xe, cạnh vali của Boss, rồi cô cũng mở cửa xe ra, nhưng thấy anh đã ngồi yên vị ở ghế sau xem tài liệu rồi nên cô định ngồi ở ghế lái phụ.
- Ngồi đây. - Hàn Minh lên tiếng, mắt vẫn đang đọc tài liệu.
- Vâng... - Lâm Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, ngồi bên cạnh Boss, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi.
Đến sân bay, hoàn thành mọi thủ tục, Lâm Nguyệt và Boss vừa kịp giờ lên máy bay. Cô vẫn thấy vô cùng hào hứng, không nhịn nổi mà ngó nghiêng xung quanh. Hàn Minh ngồi ghế bên cạnh thì cong cong khóe mắt, thầm quan sát cô gái nhỏ bên cạnh. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền trắng vô cùng trẻ trung và nhẹ nhàng. Cô không trang điểm, mái tóc thường ngày buộc lên giờ đã được xõa ra, đen óng, mềm mượt. Mỗi lần cô xoay người để ngó nghiêng một cái gì đó, có một mùi hương thoang thoảng lướt qua đầu mũi anh, rất dễ chịu.
Máy bay bắt đầu cất cánh. Bay sang Mỹ tốn rất nhiều thời gian, nên Hàn tổng lấy laptop ra xử lí công việc. Thấy cô gái bên cạnh đang hí hoáy nghịch điện thoại, anh bỗng thấy bình yên đến lạ. Tầm một tiếng sau, vừa xử lí xong một vấn đề khó giải quyết trong hạng mục gần đây, vai trái của anh thấy hơi nằng nặng. Hàn Minh hơi nghiêng đầu sang, thấy cô gái nhỏ đã thiếp đi từ lúc nào, đang vô tư dựa vào vai anh ngủ ngon lành. Anh khẽ nói cho cô tiếp viên gần đấy lấy cho anh một cái chăn. Cô tiếp viên nhìn hai người, rồi nói nhỏ:
- Bạn gái anh xinh thật đấy. - Rồi cô tiếp viên rời đi, để cho ai đó ngại ngùng khẽ đỏ mặt, không biết giấu mặt vào đâu, đành phải tiếp tục làm việc. Cô tiếp viên vừa nãy mang chăn đến, ân cần đắp chăn cho Lâm Nguyệt, sau đó khẽ khàng rời đi.
Hàn tổng đang xem tài liệu vô cùng chăm chú. Nhưng phải cách mười lăm phút thì mới anh mới lật sang trang khác, hai vành tai khẽ đỏ lên. Hàn tổng thật sự không tập trung được! Hơi thở của cô gái bên cạnh cứ phả vào cổ anh, nhột nhột, lại còn mùi hương thoang thoảng của cô ấy nữa chứ, thật không thể tập trung làm việc được.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Hàn Minh quyết định không đọc tài liệu nữa. Hình như buồn ngủ có tính di truyền hay sao mà Hàn tổng cũng bắt đầu thấy buồn ngủ rồi. Anh hơi dựa đầu vào ghế của mình, rồi nhanh chóng thiếp đi.
Ngày hôm ấy, trên chuyến bay sang Mỹ, các cô tiếp viên nói chuyện vô cùng rôm rả. Ở gian hạng sang, có một đôi vô cùng đáng yêu nhé. Bạn trai vô cùng tuấn tú, thanh lịch, lại rất biết chăm sóc bạn gái. Vừa nãy anh ấy còn xin chăn cho cô, lúc ấy anh ấy đỏ mặt, đỏ mặt đấy. Mà bạn gái anh ấy cũng rất đẹp, trẻ trung, da mặt đẹp tuyệt vời. Lúc mới lên máy bay, cô ấy có vẻ vô cùng hào hứng nhìn xung quanh, hơi trẻ con chút xíu. Bây giờ hai người đang dựa vào nhau ngủ đấy, đáng yêu vô cùng.
Đến bữa cơm, tiếp viên nhẹ nhàng gọi Hàn Minh dậy. Anh lơ mơ mở mắt, thấy mình đang nghiêng người sang phía Lâm Nguyệt, liền giật mình tỉnh ngủ, ho khan một tiếng, vành tai đỏ lên. Anh nhìn cô tiếp viên đang mỉm cười, thấy đến giờ ăn rồi nên lay lay cô gái bên cạnh.
Lâm Nguyệt vẫn còn ngái ngủ, khẽ dụi vào vai của Hàn Minh, bỗng thấy không đúng lắm, đã hơi tỉnh ngủ, định hình tình hình xung quanh. Cô đang dựa vào vai của Boss! Lâm Nguyệt giật mình ngồi thẳng dậy, mặt đỏ bừng.
- Ăn cơm. - Boss nhẹ giọng nói, đặt khay cơm lên bàn ăn của cô.
- Vâng. Tôi dựa thế Hàn tổng có bị mỏi vai không ạ? - Lâm Nguyệt cúi đầu nhìn bữa cơm, lí nhí hỏi.
- Ngủ ngon không? - Boss lại làm như không có chuyện gì, ân cần hỏi cô.
- Ngon ạ. Nhưng đáng nhẽ ra Hàn tổng phải gọi tôi dậy chứ, để tôi dựa vào như vậy...
- Ừm. - Boss bắt đầu ăn cơm, liếc mắt nhìn cô. Mặt cô đỏ bừng, đỏ đến tận cổ, rất dễ thương.
Lâm Nguyệt thì lúng túng ăn, hơi thất thần.
Chuyến bay kết thúc bằng những câu chuyện rôm rả của tiếp viên. Thì ra hai người họ không phải người yêu, chỉ là đồng nghiệp thôi! Là cấp trên với thư kí hay sao í, nhưng quả thật họ rất đẹp đôi nha, trai tài gái sắc, quá tuyệt vời rồi.
Lâm Nguyệt và Hàn tổng vừa xuống sân bay liền có một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen xuất hiện, tự nhiên xách đồ cho họ, đi đến một chiếc xe màu đen sang trọng. Thấy Boss thản nhiên ngồi vào trong xe, Lâm Nguyệt cũng tiến đến, ngồi cạnh anh.
Hai người được đưa đến một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố New York. Hàn Minh trao đổi gì đó qua điện thoại, rồi dặn dò cô:
- Chút nữa sang phòng tôi. - Rồi đi đến quầy tiếp tân, đăng kí hai phòng. Lâm Nguyệt tự giác đi theo anh vào thang máy, vào phòng sắp xếp đồ rồi sang phòng anh ở bên cạnh.
- Có mệt không? - Boss cũng mới sắp xếp đồ xong, mở cửa cho cô vào phòng.
- Hơi mệt ạ, dù sao cũng bị chênh lệch múi giờ. - Lâm Nguyệt thành thật trả lời.
- Ngày mai bắt đầu làm việc, có muốn làm gì chiều nay không? - Boss ngồi xuống giường, nhìn cô gái đang đứng trong phòng.
- Có thể đi mua sắm ạ? - Mắt Lâm Nguyệt sáng lên.
- Ừm.
- Hàn tổng có đi không ạ?
- Cô muốn tôi đi? - Hàn Minh sững người trước câu hỏi của cô.
- Dù sao anh cũng thạo đường hơn tôi... - Lâm Nguyệt ngập ngừng - Nếu anh thấy phiền thì tôi đi một mình cũng được...
- Lúc nào đi thì gọi. - Boss ngắt lời cô.
- Dạ? - Lâm Nguyệt không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi.
- Lúc nào Lâm thư kí đi thì gọi tôi một tiếng. - Boss trầm giọng nhắc lại, quay mặt ra cửa sổ. Mặt anh hơi nóng lên.
- Vâng. Vậy làm phiền anh rồi. - Lâm Nguyệt híp mắt cười.
"Boss đỏ mặt kìa, dễ thương quá!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook