Đến đêm Dương Họa Y mới tỉnh lại.

Tuy đầu óc vẫn còn chút mơ hồ nhưng cô vẫn cố chống tay ngồi dậy.

Nhưng cô cảm thấy có thứ gì đó rất nặng đang đè ngang bụng cô khiến cô không thể cựa được.

Dưới ánh đèn mờ, một cánh tay to đầy cơ bắp đang vắt ngang bụng cô.

Dương Họa Y không cần nhìn sang cũng biết chủ nhân của cánh tay này là ai.

Chợt cô nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh ở tay anh.

Cô tưởng anh đã vứt nó hồi 6 năm trước rồi mà nhỉ? Chính cô đã nhìn thấy tận mắt anh đã ném nó vào bụi cây sau vườn.

Sao nó lại ở đây nhỉ?
Mà thôi, dù gì nó cũng không quan trọng gì với cô nữa rồi!
Dương Họa Y khẽ nhấc tay anh ra khỏi người mình rồi lặng lẽ xuống giường để rời khỏi căn biệt thự này.

Nhưng vừa mới đặt chân xuống giường, Nhan Từ Khuynh tỉnh giấc.

Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh không thấy cô vội bật dậy.

Chợt bóng dáng bé nhỏ vẫn đang mò mẫm ra cửa trong bóng tối đập vào mắt anh khiến anh an tâm phần nào.

- Họa Y! Em đi đâu đấy?
Dương Họa Y quay người lại nhìn.


Cô thấy hơi sợ khi thấy anh dậy nhưng vẫn im lặng quay lưng đi tiếp ra cửa.

- Em dám lơ anh?
Cơ thể nhỏ bé bỗng run lên.

Nói là không sợ anh nhưng những hành động, giọng điệu của anh lúc tức giận đã trở thành nỗi ám ảnh của cô nên khi nghe thấy anh nói vậy, cô vẫn không tránh khỏi sự sợ hãi.

Nhan Từ Khuynh cũng nhanh chóng nhận ra điều này liền đứng dậy lại gần chỗ cô đứng rồi ôm lấy cô vào lòng.

- Anh xin lỗi vì đã làm em sợ! Anh chỉ muốn biết em định đi đâu giữa lúc đang ốm nặng như thế này thôi...!
- Tôi...!tôi muốn về...!- Cô nói như muốn khóc.

Nhan Từ Khuynh buông cô ra, xoay người cô lại rồi đặt tay lên vai cô, người hơi cúi xuống để mặt anh ngang tầm với mặt cô nói:
- Nhưng cũng đã muộn rồi! Hay bây giờ em chịu khó ngủ ở đây nốt đêm nay rồi mai anh đưa em về nhé?
Dương Họa Y ngẫn ngự một lúc rồi cũng gật đầu.

Dù sao cũng nửa đêm rồi, có ai chạy xe giờ này để cô bắt xe về chứ? Với lại các chú cô đi làm cũng mệt rồi, cần để cho họ nghỉ ngơi những lúc như này...!
Nhưng mà...!cô sẽ ngủ ở đâu? Đừng nói là ngủ ở căn phòng này nữa nhé!
- Tôi...!Anh buông tôi ra...!để tôi về phòng...!- Dương Họa Y khẽ đẩy anh ra rồi ngập ngừng.

- Phòng? Em định về phòng nào nữa? Đây không phải là phòng của em sao?
- Phòng...!ở tầng ba...!phòng cũ...!
- Trước đây chẳng phải anh đã bảo đây là phòng của em rồi sao? Căn phòng cũ đó anh dùng làm phòng kho rồi.

Giờ em ngủ ở đây đi.

Nếu em không muốn anh nầm cùng thì để anh ra ghế kia ngủ...!
- Không cần...!Ở đây...!không quen...!
Nhan Từ Khuynh không đợi cô nói hết đã bế cô lên giường rồi nằm cạnh ôm lấy cô.

- Như thế này sẽ quen! Bảo bối ngủ ngon!
Anh khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nhắm mắt ngủ.

Nhưng chưa được mấy giây cô đã đánh vào người anh rồi lùi ra một chút.

- Em sao thế? - Nhan Từ Khuynh lo lắng hỏi.

- Khó thở...!- Dương Họa Y ôm ngực thở dốc.

- Anh xin lỗi...!
- Không sao...!
Lần này anh chỉ ôm cô nhẹ nhàng, chừa cho cô một khoảng để cô dễ thở.

Anh cũng biết phổi của cô bị bệnh không nhẹ, trời lạnh cô lại hay bị khó thở nên anh phải cố hết sức cẩn thận.

Cả hai cứ ôm nhau ngủ như vậy cho tới sáng.

Nhan Từ Khuynh dậy trước.


Anh tranh thủ nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn nhưng xanh xao đang nằm bên cạnh.

Xem ra xa anh một thời gian trông cô khỏe lên không ít.

Chỉ là do hôm trước cô nhảy xuống sông để vớt anh lên nên mới bị ốm nặng như vậy.

Nhan Từ Khuynh lại nghĩ.

Càng nghĩ anh càng thấy bản thân mình tồi tệ cỡ nào.

Giờ muốn giữ cô ở lại bên cạnh cũng không được mà âm thầm theo dõi cô từ xa cũng không yên.

Anh thực sự không biết phải làm cách nào để chuộc lỗi với cô được nữa.

Tranh thủ lúc cô còn ngủ, Nhan Từ Khuynh đi làm vệ sinh cá nhân rồi lại quay ra nằm xuống cạnh cô.

Mãi đến trưa Dương Họa Y mới tỉnh dậy.

- Em dậy rồi à?
Dương Họa Y có chút giật mình khi nghe thấy giọng nói tự nhiên phát ra trên đầu mình.

- Em thấy khỏe hơn chưa? - Nhan Từ Khuynh xoa đầu cô hỏi.

Cô khẽ lắc đầu.

- Hay anh đưa em đi bệnh viện khám nhé?
Cô vẫn lắc đầu.

Bỗng tự nhiên anh bế cô lên rồi đi về hướng nhà tắm.

- Anh...!anh định làm gì...? - Dương Họa Y hoảng hốt
- Đưa em đi rửa mặt! - Nhan Từ Khuynh tỉnh bơ đáp.


- Tôi...!tôi tự đi được...!
- Ngoan! Nếu em không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Dương Họa Y đành ngoan ngoãn nghe theo dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Nhan Từ Khuynh đặt cô đứng xuống đất rồi đưa tay quàng qua người cô như thể giữ cho cô không bị ngã.

Sau đó anh lấy chiếc khăn mặt nhẹ nhàng lau cho cô.

Trông anh như đang chăm sóc cho một đứa trẻ con hơn là chăm sóc cho vợ mình.

Dương Họa Y cảm thấy rất ngại khi anh làm như vậy.

Cô cố đưa mắt nhìn xung quanh để bớt ngại.

Cô chợt nhận ra, mọi đồ dùng cá nhân của cô đều được anh đem hết qua đây và giữ gìn rất cẩn thận.

Nhưng lòng cô lại dấy lên nỗi sợ khi thấy số thuốc dạ dày cô giấu sau tủ quần áo ở phòng cũ đang nằm gọn gàng ở một góc giá để đồ trong phòng tắm.

Nhan Từ Khuynh phát hiện ra ánh mắt của cô đang dán chặt vào chỗ thuốc anh tìm được trong phòng cô và anh cũng cảm nhận được cơ thể cô đang run lên có lẽ vì sợ.

- À chỗ thuốc đó...!Sao em bị bệnh mà không nói cho anh biết? Em tự ý mua thuốc về uống như vậy liệu có an toàn không? Lần sau thấy trong người không khỏe thì phải đi khám ngay nhé!
Dương Họa Y ngước lên nhìn anh.

Đáp lại cô là một ánh mắt dịu dàng, ấm áp đang nhìn cô.

- Xong rồi đấy! - Nhan Từ Khuynh cất chiếc khăn mặt nói - Giờ xuống nhà thôi! Anh có bất ngờ dành cho em!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương