Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh
-
Chương 23
Lộc Tang Tang biết rõ nếu cô lên tiếng Đoạn Kính Hoài chắc chắn sẽ từ chối, nhưng Tiểu Nam thì khác, một đứa trẻ như vậy chờ mong, nhất định anh sẽ không tàn nhẫn cự tuyệt.
"Bật loa ngoài đi."
Tiểu Nam gật đầu.
Chuông điện thoại vang lên một lát, có người bắt máy.
Tiểu Nam lập tức vui vẻ nói: "Bác sĩ Đoạn! Anh đang làm gì thế ạ? Anh có muốn đến công viên trò chơi với chúng em không?"
Đối phương im lặng một lát, dường như không ngờ từ điện thoại của Lộc Tang Tang lại nghe được tiếng một đứa trẻ.
"Tiểu Nam?"
"Dạ, là em!" Tiểu Nam đáp, "Hôm nay chị Tang Tang muốn dẫn em đến công viên trò chơi, bác sĩ Đoạn có muốn đi cùng không ạ?"
Đoạn Kính Hoài không trả lời ngay, Lộc Tang Tang đoán có lẽ người này đang tìm cách làm thế nào để uyển chuyển từ chối lại không khiến Tiểu Nam tổn thương. Vì vậy cô khoa tay múa chân, dùng khẩu hình miệng nói: "Năn nỉ anh ấy, năn nỉ anh ấy!"
Tiểu Nam hiểu ý, thằng bé giơ tay ra dấu OK, "Bác sĩ Đoạn anh tới đi, em và chị Tang Tang đều hi vọng anh có thể đi cùng."
"??"
Bán đứng cô nhanh như lật sách!
Lộc Tang Tang hắng giọng nói chen vào: "Khụ khụ, là thế này, tôi cảm thấy anh nên đến, một mình tôi đưa Tiểu Nam đi có thể chăm sóc không chu toàn, lỡ như có chuyện gì xảy ra tôi không biết giải quyết thế nào, cho nên anh nên đến thì tốt hơn."
Tiểu Nam: "Dạ, có lý! Chị là con gái, sức lực tương đối yếu!"
Lộc Tang Tang bồi thêm: "Đúng rồi, anh tới đi, vừa thỏa mãn ước mơ của một đứa trẻ, cũng vừa đảm bảo an toàn cho bệnh nhân."
...
Một lớn một nhỏ, mỗi người một câu, lải nhải không ngừng.
Một lát sau, rốt cuộc Đoạn Kính Hoài cũng lên tiếng: "... Ở đâu?"
Lộc Tang Tang và Tiểu Nam cùng nhìn nhau, đập tay ăn mừng vì thực hiện được mưu đồ.
"Chúng tôi đang ở viện phúc lợi, còn chưa đi, chờ anh tới rồi đi luôn."
Không bao lâu sau, quả nhiên Đoạn Kính Hoài có mặt ở viện phúc lợi.
Lúc nhìn thấy anh tâm trạng Lộc Tang Tang siêu tốt, kỳ thật cô cũng không muốn làm phiền anh, nhưng mà nghe Tiểu Nam nhắc nhở, cô cảm thấy chuyện này là nên làm.
Tuy chi giả của Tiểu Nam vận hành rất tốt, song một mình cô dẫn thằng bé ra ngoài lại sợ lo lắng xảy ra bất trắc, có một bác sĩ như Đoạn Kính Hoài đi theo, an toàn hơn rất nhiều.
Mặt khác, cô cũng có chút lòng riêng khi muốn anh đến, khi còn bé cô bị vẻ mặt lạnh lùng của anh dọa sợ gần chết, ngược lại bây giờ mỗi lần nhìn thấy gương mặt lạnh như băng đó, chẳng hiểu sao cô lại muốn trêu ghẹo.
Không ngờ cô lại cảm thấy, cùng đi chơi công viên trò chơi với Đoạn Kính Hoài sẽ rất thú vị.
Xe Lộc Tang Tang có vẻ thích hợp để xe lăn của Tiểu Nam hơn, cho nên xe Đoạn Kính Hoài đành phải đỗ lại viện phúc lợi, ba người cùng đi xe Lộc Tang Tang.
Trên đường, Đoạn Kính Hoài yên lặng lái xe phía trước, Lộc Tang Tang và Tiểu Nam ngồi ở phía sau trò chuyện ầm ĩ.
"Nào, anh bạn phía trước! Mở nhạc lên đi!"
Cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhưng tính cách lại điên điên khùng khùng, Đoạn Kính Hoài liếc nhìn cô thông qua kính chiếu hậu một cái, môi hiếm khi cong lên, "Muốn nghe bài gì?"
"Bài gì cũng được, nhưng mà, càng high càng tốt!"
Đoạn Kính Hoài làm sao biết thế nào là high, anh tùy ý chọn một bài, có điều chọn cũng không tệ lắm, nhất thời, trong xe tràn ngập tiếng nhạc sôi động.
Đoạn Kính Hoài: "..."
"Sao anh biết gần đây tôi thích thể loại nhạc này?" Lộc Tang Tang vô cùng vui vẻ, "Tiểu Nam, cùng hát với chị nào."
"Chị, đây là tiếng Hàn mà..."
"Không sao, hát đại thôi." Nói xong, Lộc Tang Tang lấy một túi khoai tây chiên trong đống đồ ăn vặt vừa mua ban nãy, "Hay em ăn tạm trước đi, có đói bụng không?"
"Em vẫn chưa đói."
Lộc Tang Tang mở gói khoai tây chiên, "Không đói cũng có thể ăn, có điều món này ăn dễ béo." Nói xong, cô cực kỳ tự nhiên cầm một miếng đưa đến bên khóe môi người ngồi phía trước, "Lái xe ăn trước đi."
Đoạn Kính Hoài yên lặng rũ mắt nhìn xuống, "Tôi không ăn thức ăn không dinh dưỡng, cô..."
"Được rồi." Lộc Tang Tang rút tay lại, "Bác sĩ nào cũng nhàm chán như vậy sao?"
Tiểu Nam cười khanh khách không ngừng.
Lộc Tang Tang: "Nhóc con, em đừng học theo anh ấy, học theo cách sống người khác sẽ mất đi rất nhiều lạc thú."
Đoạn Kính Hoài: "..."
**
Công viên trò chơi ở ngoại thành, cho nên thời gian lái xe tương đối lâu. Lộc Tang Tang và Tiểu Nam ngủ gật ở phía sau, khi thức dậy thì âm nhạc trong xe đã không còn, công viên trò chơi ở ngay trước mặt.
Từ nhỏ đến lớn, Lộc Tang Tang chưa bao giờ đến công viên trò chơi, bởi vì khi còn bé xảy ra chút chuyện, đối với nơi này cô cực kỳ bài xích. Có điều bây giờ thấy Tiểu Nam hưng phấn như vậy, cô cảm thấy mình cũng bị cuốn hút, lòng bài xích năm xưa bỗng biến mất, khơi màu trái tim thiếu nữ.
Tiểu Nam mang chi giả cho nên hành động khá bất tiện, rất nhiều trò chơi cảm giác mạnh thằng bé không thể chơi, chẳng qua là thằng bé vẫn rất vui vẻ, mắt đảo quanh bốn phía, ánh sáng lấp lánh.
Lộc Tang Tang: "Ồ, vòng xoay ngựa gỗ kìa, em muốn ngồi thử không?"
Tiểu Nam: "Dạ muốn."
Nói xong hai người nhất trí nhìn Đoạn Kính Hoài.
Đoạn Kính Hoài thoải mái đút hai tay vào túi áo khoác, đưa mắt nhìn một loạt các trò chơi trước mặt.
"Hai người chơi đi, tôi ở đây."
Lộc Tang Tang: "Vậy cũng được, nhưng mà anh phải chụp ảnh giúp chúng tôi đấy."
Đoạn Kính Hoài: "Hả?"
"Anh đứng ở đây, nhớ chụp nhiều ảnh vào đấy."
Nói xong, mặc kệ Đoạn Kính Hoài có đồng ý hay không, Lộc Tang Tang và Tiểu Nam hào hừng bừng bừng đi xếp hàng mua vé.
Đoạn Kính Hoài đứng nguyên tại chỗ nhìn những chiếc ghế hình ngựa gỗ đủ màu sắc, từng người ngồi trên đó lướt nhanh vùn vụt, anh không rõ trò này có gì vui mà nhiều người xếp hàng đến thế.
... Không cảm thấy chóng mặt sao?
Một lát sau, anh bỗng nghe thấy có người gọi tên mình.
"Đoạn Kính Hoài!"
Anh nhìn sang thì thấy một chiếc ghế ngựa gỗ màu sắc sặc sỡ đang lao nhanh tới, Lộc Tang Tang ngồi trên đó phất tay gọi anh, trên mặt cô là nụ cười tươi rực rỡ, dường như lấn át cả vòng quay ngựa gỗ muôn màu muôn sắc kia.
"Chụp ảnh, chụp ảnh, nhanh lên."
Đột nhiên Đoạn Kính Hoài cảm thấy anh đã hiểu vì sao nhiều người xếp hàng như vậy rồi, cô chơi vui vẻ đến thế, có lẽ, thứ này thật sự có thể khiến người ta quên mọi ưu phiền.
"Điện thoại đâu?!" Lộc Tang Tang lướt đến trước mặt anh, cô vẫy tay kịch liệt.
Lúc Đoạn Kính Hoài lấy lại tinh thần thì Lộc Tang Tang và Tiểu Nam đã lướt qua người anh, chỉ lưu lại bóng lưng đầy tức tối.
"..."
Anh thở dài, rốt cuộc cũng lấy điện thoại di động ra.
Một lát sau, Lộc Tang Tang lướt đến trước mặt anh lần nữa, cô vốn đang giận dỗi vì Đoạn Kính Hoài không chịu phối hợp, kết quả vừa quay đầu đã thấy anh giơ điện thoại lên, cô lập tức tươi cười sáng lạn, "Tiểu Nam, cười tạo dáng nào!"
Tiểu Nam cười ngây ngô, vô cùng phối hợp làm theo động tác của Lộc Tang Tang.
Đoạn Kính Hoài nhìn hình ảnh người nọ trên màn hình, sau đó nhanh chóng ấn chụp, tách tách mấy tấm liên tiếp, trong mỗi tấm, Lộc Tang Tang đều cười vui vẻ chẳng kiêng dè gì cả.
Anh hạ tay xuống, ngắm Lộc Tang Tang trong ảnh.
Đã từng, anh đã từng bị vẻ vô tư đó thu hút ánh nhìn.
Năm ấy, cô mười bảy tuổi.
**
Sau khi chơi trò vòng quay ngựa gỗ xong, Lộc Tang Tang và Tiểu Nam chơi thêm mấy trò chơi nhẹ nhàng khác, sợ Tiểu Nam chơi nhiều đau chân, hai người tìm chiếc ghế đá ngồi xuống.
"Chị, vừa rồi toàn chụp ảnh cho em không thôi, bây giờ em chụp cho anh chị một tấm nhé."
"Anh chị?"
Tiểu Nam gật đầu, "Đúng rồi, chị và bác sĩ Đoạn chụp một tấm đi, làm kỷ niệm."
Lộc Tang Tang nhún nhún vai, "Em phải hỏi anh ấy kìa."
Tiểu Nam mong chờ nhìn Đoạn Kính Hoài, kỳ diệu chính là ngày hôm nay Đoạn Kính Hoài dễ nói chuyện ngoài ý muốn, anh đứng dậy hỏi: "Đứng chỗ nào?"
Lộc Tang Tang nhíu mày nhìn Đoạn Kính Hoài, cô thầm nghĩ sức hút của con nít thật sự rất lớn, không ngờ Đoạn Kính Hoài lại phối hợp.
"Đứng chỗ này đi ạ, bối cảnh là tòa lâu đài." Tiểu Nam quay sang nhìn Lộc Tang Tang, "Chị, chị cũng lại đây, hai người đứng sát vào."
Do hoàn cảnh và tình trạng cơ thể, tính tình Tiểu Nam nhạy cảm hơn các đứa trẻ cùng trang lứa khác rất nhiều, ví dụ như thằng bé có thể cảm nhận được tuy Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài là vợ chồng, nhưng lại có chỗ nào đó không giống với các cặp vợ chồng còn lại.
Tiểu Nam không rõ lắm, chỉ có thể đoán mò gần đây hai người cãi vả nên mất tự nhiên, quan hệ cũng không tốt lắm, cho nên thằng bé mới có suy nghĩ muốn giúp hai người làm lành.
"Chị, chị đứng sát vào anh một chút."
Lộc Tang Tang nhích một bước nhỏ, đứng kế bên Đoạn Kính Hoài.
"Bác sĩ Đoạn, anh có thể ôm vai chị không ạ? Hay là anh nắm tay chị cũng được!"
Lộc Tang Tang sững người liếc nhìn Đoạn Kính Hoài, đúng lúc người ấy cũng quay đầu nhìn cô. Màu mắt anh nhẹ nhàng ấm áp như ánh mắt trời, còn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Lộc Tang Tang bỗng cảm thấy lòng mình rơi lộp bộp một cái, giống như bị sắc đẹp hấp dẫn, tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.
Cô nuốt nước bọt lớn tiếng mắng: "Tiểu quỷ, em gian trá vừa thôi!"
"Ơ kìa... Em chỉ muốn chị đứng gần anh một chút, như vậy chụp sẽ đẹp hơn."
Lộc Tang Tang xua tay lia lịa, "Không cần không cần, chị đứng chỗ nào cũng đẹp nhất thiên hạ."
Nói xong, cô bước lên bậc thang phía sau một bậc, "Như vậy, chị sẽ cao hơn ------"
Lời còn chưa nói xong dưới chân đã trượt một cái, cả người Lộc Tang Tang lung lay, lảo đảo sắp ngã sang bên cạnh. Song, chỉ một giây sau đã có một cánh tay vòng qua eo cô, đỡ cô khỏi ngã.
Tiếp theo, cũng chính cánh tay ấy kéo cô trở về. Lộc Tang Tang hét nhỏ một tiếng, theo quán tính, cô trực tiếp đâm vào ngực Đoạn Kính Hoài.
"..."
"..."
"Cà tím!"
Chóp mũi cọ vào áo anh, trên đó có hương vị đặc thù của cơ thể anh. Treo eo có chút áp lực, là cánh tay anh vòng quanh... Lộc Tang Tang trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy lỗ tay hơi nóng.
"Chú ý dưới chân." Giọng Đoạn Kính Hoài lành lạnh từ đỉnh đầu cô truyền đến, "Bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng chú ý gì cả?"
Anh thật sự rất thích dùng giọng điệu dạy dỗ thế này mỗi khi cô làm sai chuyện gì đó, thế nhưng có lẽ... Tố chất thần kinh cô có vấn đề, vậy mà cô lại cảm thấy hưởng thụ.
"Chụp thêm tấm nữa! Cheese!" Tiểu Nam hưng phấn chụp liên tục.
Lộc Tang Tang di chuyển cơ thể thoát khỏi lòng Đoạn Kính Hoài, cô cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn Tiểu Nam, "Được rồi được rồi, chụp được mấy tấm rồi?"
Tiểu Nam giơ điện thoại: "Ảnh rất đẹp, chị, chị xem đi!"
Lộc Tang Tang nhận điện thoại, cô rũ mắt nhìn chăm chú.
Trong ảnh, chàng trai ôm cô gái, cô gái "Liếc mắt đưa tình" nhìn chàng trai, chỉ xem bức ảnh này, hai người quả là một đôi vợ chồng ân ái không thể nghi ngờ...
Lộc Tang Tang mấp máy môi trượt màn hình về tấm phía trước.
Tấm này là lúc cô sắp ngã xuống, Đoạn Kính Hoài đưa tay bảo vệ cô, khoảnh khắc đó dường như anh thật sự rất lo lắng cho cô.
"Chị, chị đỏ mặt kìaaaaa." Tiểu Nam đột nhiên nói nhỏ bên tai cô.
Lộc Tang Tang hoảng hốt lùi về sau mấy bước, cô trừng mắt nhìn Tiểu Nam, "Bạn nhỏ, nói mò sẽ bị cắt lưỡi đấy!"
Tiểu Nam nhướng mày, tỏ thái độ "Em hiểu, em không nói nữa."
Lộc Tang Tang nghẹn ngang, "... Chị cảm thấy nóng thôi."
Tiểu Nam: "Dạ."
"Bật loa ngoài đi."
Tiểu Nam gật đầu.
Chuông điện thoại vang lên một lát, có người bắt máy.
Tiểu Nam lập tức vui vẻ nói: "Bác sĩ Đoạn! Anh đang làm gì thế ạ? Anh có muốn đến công viên trò chơi với chúng em không?"
Đối phương im lặng một lát, dường như không ngờ từ điện thoại của Lộc Tang Tang lại nghe được tiếng một đứa trẻ.
"Tiểu Nam?"
"Dạ, là em!" Tiểu Nam đáp, "Hôm nay chị Tang Tang muốn dẫn em đến công viên trò chơi, bác sĩ Đoạn có muốn đi cùng không ạ?"
Đoạn Kính Hoài không trả lời ngay, Lộc Tang Tang đoán có lẽ người này đang tìm cách làm thế nào để uyển chuyển từ chối lại không khiến Tiểu Nam tổn thương. Vì vậy cô khoa tay múa chân, dùng khẩu hình miệng nói: "Năn nỉ anh ấy, năn nỉ anh ấy!"
Tiểu Nam hiểu ý, thằng bé giơ tay ra dấu OK, "Bác sĩ Đoạn anh tới đi, em và chị Tang Tang đều hi vọng anh có thể đi cùng."
"??"
Bán đứng cô nhanh như lật sách!
Lộc Tang Tang hắng giọng nói chen vào: "Khụ khụ, là thế này, tôi cảm thấy anh nên đến, một mình tôi đưa Tiểu Nam đi có thể chăm sóc không chu toàn, lỡ như có chuyện gì xảy ra tôi không biết giải quyết thế nào, cho nên anh nên đến thì tốt hơn."
Tiểu Nam: "Dạ, có lý! Chị là con gái, sức lực tương đối yếu!"
Lộc Tang Tang bồi thêm: "Đúng rồi, anh tới đi, vừa thỏa mãn ước mơ của một đứa trẻ, cũng vừa đảm bảo an toàn cho bệnh nhân."
...
Một lớn một nhỏ, mỗi người một câu, lải nhải không ngừng.
Một lát sau, rốt cuộc Đoạn Kính Hoài cũng lên tiếng: "... Ở đâu?"
Lộc Tang Tang và Tiểu Nam cùng nhìn nhau, đập tay ăn mừng vì thực hiện được mưu đồ.
"Chúng tôi đang ở viện phúc lợi, còn chưa đi, chờ anh tới rồi đi luôn."
Không bao lâu sau, quả nhiên Đoạn Kính Hoài có mặt ở viện phúc lợi.
Lúc nhìn thấy anh tâm trạng Lộc Tang Tang siêu tốt, kỳ thật cô cũng không muốn làm phiền anh, nhưng mà nghe Tiểu Nam nhắc nhở, cô cảm thấy chuyện này là nên làm.
Tuy chi giả của Tiểu Nam vận hành rất tốt, song một mình cô dẫn thằng bé ra ngoài lại sợ lo lắng xảy ra bất trắc, có một bác sĩ như Đoạn Kính Hoài đi theo, an toàn hơn rất nhiều.
Mặt khác, cô cũng có chút lòng riêng khi muốn anh đến, khi còn bé cô bị vẻ mặt lạnh lùng của anh dọa sợ gần chết, ngược lại bây giờ mỗi lần nhìn thấy gương mặt lạnh như băng đó, chẳng hiểu sao cô lại muốn trêu ghẹo.
Không ngờ cô lại cảm thấy, cùng đi chơi công viên trò chơi với Đoạn Kính Hoài sẽ rất thú vị.
Xe Lộc Tang Tang có vẻ thích hợp để xe lăn của Tiểu Nam hơn, cho nên xe Đoạn Kính Hoài đành phải đỗ lại viện phúc lợi, ba người cùng đi xe Lộc Tang Tang.
Trên đường, Đoạn Kính Hoài yên lặng lái xe phía trước, Lộc Tang Tang và Tiểu Nam ngồi ở phía sau trò chuyện ầm ĩ.
"Nào, anh bạn phía trước! Mở nhạc lên đi!"
Cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhưng tính cách lại điên điên khùng khùng, Đoạn Kính Hoài liếc nhìn cô thông qua kính chiếu hậu một cái, môi hiếm khi cong lên, "Muốn nghe bài gì?"
"Bài gì cũng được, nhưng mà, càng high càng tốt!"
Đoạn Kính Hoài làm sao biết thế nào là high, anh tùy ý chọn một bài, có điều chọn cũng không tệ lắm, nhất thời, trong xe tràn ngập tiếng nhạc sôi động.
Đoạn Kính Hoài: "..."
"Sao anh biết gần đây tôi thích thể loại nhạc này?" Lộc Tang Tang vô cùng vui vẻ, "Tiểu Nam, cùng hát với chị nào."
"Chị, đây là tiếng Hàn mà..."
"Không sao, hát đại thôi." Nói xong, Lộc Tang Tang lấy một túi khoai tây chiên trong đống đồ ăn vặt vừa mua ban nãy, "Hay em ăn tạm trước đi, có đói bụng không?"
"Em vẫn chưa đói."
Lộc Tang Tang mở gói khoai tây chiên, "Không đói cũng có thể ăn, có điều món này ăn dễ béo." Nói xong, cô cực kỳ tự nhiên cầm một miếng đưa đến bên khóe môi người ngồi phía trước, "Lái xe ăn trước đi."
Đoạn Kính Hoài yên lặng rũ mắt nhìn xuống, "Tôi không ăn thức ăn không dinh dưỡng, cô..."
"Được rồi." Lộc Tang Tang rút tay lại, "Bác sĩ nào cũng nhàm chán như vậy sao?"
Tiểu Nam cười khanh khách không ngừng.
Lộc Tang Tang: "Nhóc con, em đừng học theo anh ấy, học theo cách sống người khác sẽ mất đi rất nhiều lạc thú."
Đoạn Kính Hoài: "..."
**
Công viên trò chơi ở ngoại thành, cho nên thời gian lái xe tương đối lâu. Lộc Tang Tang và Tiểu Nam ngủ gật ở phía sau, khi thức dậy thì âm nhạc trong xe đã không còn, công viên trò chơi ở ngay trước mặt.
Từ nhỏ đến lớn, Lộc Tang Tang chưa bao giờ đến công viên trò chơi, bởi vì khi còn bé xảy ra chút chuyện, đối với nơi này cô cực kỳ bài xích. Có điều bây giờ thấy Tiểu Nam hưng phấn như vậy, cô cảm thấy mình cũng bị cuốn hút, lòng bài xích năm xưa bỗng biến mất, khơi màu trái tim thiếu nữ.
Tiểu Nam mang chi giả cho nên hành động khá bất tiện, rất nhiều trò chơi cảm giác mạnh thằng bé không thể chơi, chẳng qua là thằng bé vẫn rất vui vẻ, mắt đảo quanh bốn phía, ánh sáng lấp lánh.
Lộc Tang Tang: "Ồ, vòng xoay ngựa gỗ kìa, em muốn ngồi thử không?"
Tiểu Nam: "Dạ muốn."
Nói xong hai người nhất trí nhìn Đoạn Kính Hoài.
Đoạn Kính Hoài thoải mái đút hai tay vào túi áo khoác, đưa mắt nhìn một loạt các trò chơi trước mặt.
"Hai người chơi đi, tôi ở đây."
Lộc Tang Tang: "Vậy cũng được, nhưng mà anh phải chụp ảnh giúp chúng tôi đấy."
Đoạn Kính Hoài: "Hả?"
"Anh đứng ở đây, nhớ chụp nhiều ảnh vào đấy."
Nói xong, mặc kệ Đoạn Kính Hoài có đồng ý hay không, Lộc Tang Tang và Tiểu Nam hào hừng bừng bừng đi xếp hàng mua vé.
Đoạn Kính Hoài đứng nguyên tại chỗ nhìn những chiếc ghế hình ngựa gỗ đủ màu sắc, từng người ngồi trên đó lướt nhanh vùn vụt, anh không rõ trò này có gì vui mà nhiều người xếp hàng đến thế.
... Không cảm thấy chóng mặt sao?
Một lát sau, anh bỗng nghe thấy có người gọi tên mình.
"Đoạn Kính Hoài!"
Anh nhìn sang thì thấy một chiếc ghế ngựa gỗ màu sắc sặc sỡ đang lao nhanh tới, Lộc Tang Tang ngồi trên đó phất tay gọi anh, trên mặt cô là nụ cười tươi rực rỡ, dường như lấn át cả vòng quay ngựa gỗ muôn màu muôn sắc kia.
"Chụp ảnh, chụp ảnh, nhanh lên."
Đột nhiên Đoạn Kính Hoài cảm thấy anh đã hiểu vì sao nhiều người xếp hàng như vậy rồi, cô chơi vui vẻ đến thế, có lẽ, thứ này thật sự có thể khiến người ta quên mọi ưu phiền.
"Điện thoại đâu?!" Lộc Tang Tang lướt đến trước mặt anh, cô vẫy tay kịch liệt.
Lúc Đoạn Kính Hoài lấy lại tinh thần thì Lộc Tang Tang và Tiểu Nam đã lướt qua người anh, chỉ lưu lại bóng lưng đầy tức tối.
"..."
Anh thở dài, rốt cuộc cũng lấy điện thoại di động ra.
Một lát sau, Lộc Tang Tang lướt đến trước mặt anh lần nữa, cô vốn đang giận dỗi vì Đoạn Kính Hoài không chịu phối hợp, kết quả vừa quay đầu đã thấy anh giơ điện thoại lên, cô lập tức tươi cười sáng lạn, "Tiểu Nam, cười tạo dáng nào!"
Tiểu Nam cười ngây ngô, vô cùng phối hợp làm theo động tác của Lộc Tang Tang.
Đoạn Kính Hoài nhìn hình ảnh người nọ trên màn hình, sau đó nhanh chóng ấn chụp, tách tách mấy tấm liên tiếp, trong mỗi tấm, Lộc Tang Tang đều cười vui vẻ chẳng kiêng dè gì cả.
Anh hạ tay xuống, ngắm Lộc Tang Tang trong ảnh.
Đã từng, anh đã từng bị vẻ vô tư đó thu hút ánh nhìn.
Năm ấy, cô mười bảy tuổi.
**
Sau khi chơi trò vòng quay ngựa gỗ xong, Lộc Tang Tang và Tiểu Nam chơi thêm mấy trò chơi nhẹ nhàng khác, sợ Tiểu Nam chơi nhiều đau chân, hai người tìm chiếc ghế đá ngồi xuống.
"Chị, vừa rồi toàn chụp ảnh cho em không thôi, bây giờ em chụp cho anh chị một tấm nhé."
"Anh chị?"
Tiểu Nam gật đầu, "Đúng rồi, chị và bác sĩ Đoạn chụp một tấm đi, làm kỷ niệm."
Lộc Tang Tang nhún nhún vai, "Em phải hỏi anh ấy kìa."
Tiểu Nam mong chờ nhìn Đoạn Kính Hoài, kỳ diệu chính là ngày hôm nay Đoạn Kính Hoài dễ nói chuyện ngoài ý muốn, anh đứng dậy hỏi: "Đứng chỗ nào?"
Lộc Tang Tang nhíu mày nhìn Đoạn Kính Hoài, cô thầm nghĩ sức hút của con nít thật sự rất lớn, không ngờ Đoạn Kính Hoài lại phối hợp.
"Đứng chỗ này đi ạ, bối cảnh là tòa lâu đài." Tiểu Nam quay sang nhìn Lộc Tang Tang, "Chị, chị cũng lại đây, hai người đứng sát vào."
Do hoàn cảnh và tình trạng cơ thể, tính tình Tiểu Nam nhạy cảm hơn các đứa trẻ cùng trang lứa khác rất nhiều, ví dụ như thằng bé có thể cảm nhận được tuy Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài là vợ chồng, nhưng lại có chỗ nào đó không giống với các cặp vợ chồng còn lại.
Tiểu Nam không rõ lắm, chỉ có thể đoán mò gần đây hai người cãi vả nên mất tự nhiên, quan hệ cũng không tốt lắm, cho nên thằng bé mới có suy nghĩ muốn giúp hai người làm lành.
"Chị, chị đứng sát vào anh một chút."
Lộc Tang Tang nhích một bước nhỏ, đứng kế bên Đoạn Kính Hoài.
"Bác sĩ Đoạn, anh có thể ôm vai chị không ạ? Hay là anh nắm tay chị cũng được!"
Lộc Tang Tang sững người liếc nhìn Đoạn Kính Hoài, đúng lúc người ấy cũng quay đầu nhìn cô. Màu mắt anh nhẹ nhàng ấm áp như ánh mắt trời, còn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Lộc Tang Tang bỗng cảm thấy lòng mình rơi lộp bộp một cái, giống như bị sắc đẹp hấp dẫn, tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.
Cô nuốt nước bọt lớn tiếng mắng: "Tiểu quỷ, em gian trá vừa thôi!"
"Ơ kìa... Em chỉ muốn chị đứng gần anh một chút, như vậy chụp sẽ đẹp hơn."
Lộc Tang Tang xua tay lia lịa, "Không cần không cần, chị đứng chỗ nào cũng đẹp nhất thiên hạ."
Nói xong, cô bước lên bậc thang phía sau một bậc, "Như vậy, chị sẽ cao hơn ------"
Lời còn chưa nói xong dưới chân đã trượt một cái, cả người Lộc Tang Tang lung lay, lảo đảo sắp ngã sang bên cạnh. Song, chỉ một giây sau đã có một cánh tay vòng qua eo cô, đỡ cô khỏi ngã.
Tiếp theo, cũng chính cánh tay ấy kéo cô trở về. Lộc Tang Tang hét nhỏ một tiếng, theo quán tính, cô trực tiếp đâm vào ngực Đoạn Kính Hoài.
"..."
"..."
"Cà tím!"
Chóp mũi cọ vào áo anh, trên đó có hương vị đặc thù của cơ thể anh. Treo eo có chút áp lực, là cánh tay anh vòng quanh... Lộc Tang Tang trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy lỗ tay hơi nóng.
"Chú ý dưới chân." Giọng Đoạn Kính Hoài lành lạnh từ đỉnh đầu cô truyền đến, "Bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng chú ý gì cả?"
Anh thật sự rất thích dùng giọng điệu dạy dỗ thế này mỗi khi cô làm sai chuyện gì đó, thế nhưng có lẽ... Tố chất thần kinh cô có vấn đề, vậy mà cô lại cảm thấy hưởng thụ.
"Chụp thêm tấm nữa! Cheese!" Tiểu Nam hưng phấn chụp liên tục.
Lộc Tang Tang di chuyển cơ thể thoát khỏi lòng Đoạn Kính Hoài, cô cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn Tiểu Nam, "Được rồi được rồi, chụp được mấy tấm rồi?"
Tiểu Nam giơ điện thoại: "Ảnh rất đẹp, chị, chị xem đi!"
Lộc Tang Tang nhận điện thoại, cô rũ mắt nhìn chăm chú.
Trong ảnh, chàng trai ôm cô gái, cô gái "Liếc mắt đưa tình" nhìn chàng trai, chỉ xem bức ảnh này, hai người quả là một đôi vợ chồng ân ái không thể nghi ngờ...
Lộc Tang Tang mấp máy môi trượt màn hình về tấm phía trước.
Tấm này là lúc cô sắp ngã xuống, Đoạn Kính Hoài đưa tay bảo vệ cô, khoảnh khắc đó dường như anh thật sự rất lo lắng cho cô.
"Chị, chị đỏ mặt kìaaaaa." Tiểu Nam đột nhiên nói nhỏ bên tai cô.
Lộc Tang Tang hoảng hốt lùi về sau mấy bước, cô trừng mắt nhìn Tiểu Nam, "Bạn nhỏ, nói mò sẽ bị cắt lưỡi đấy!"
Tiểu Nam nhướng mày, tỏ thái độ "Em hiểu, em không nói nữa."
Lộc Tang Tang nghẹn ngang, "... Chị cảm thấy nóng thôi."
Tiểu Nam: "Dạ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook