Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh
-
Chương 15
Ai thèm uống trà!
Có ai nghe qua mượn trà tiêu sầu chưa?
Lộc Tang Tang lườm liếc anh, cô ngã xuống sofa ôm gối vào lòng, lười đế ý đến "Người đứng đắn" bên cạnh.
Đoạn Kính Hoài nói nghiêm túc thật đấy, trong nhà có dụng cụ pha trà loại nhỏ, anh lấy hộp trà trong hộc bàn, rồi thật sự đi nấu nước.
Không lâu lắm, hương trà nhàn nhạt tỏa ra khắp nhà.
Lộc Tang Tang không phản đối được, cô buồn bực uống một hớp bia, "Anh thật đúng là... Cán bộ kỳ cựu."
Đoạn Kính Hoài không biết ý nghĩa chân chính của từ này, chỉ có thể dựa theo ý trên mặt chữ mà lý giải, anh hơi nghi ngờ nói: "Tôi không phải nhân viên chính phủ."
Lộc Tang Tang há hốc mồm, cười đến run run, "Đúng đúng, anh là bác sĩ, bác sĩ trâu bò!"
Đoạn Kính Hoài rót cho cô ly trà, "Lộc Tang Tang, đừng uống bia nữa."
"Nhưng tôi khó chịu."
"Uống bia sẽ hết khó chịu?"
"Không khó chịu trong một thời gian ngắn."
Đoạn Kính Hoài không dám gật bừa, loại lời này chỉ để lừa mình dối người, hơn nữa còn hại sức khỏe.
"Chuyện chi giả..."
"Không đề cập đến chuyện này." Lộc Tang Tang cắt ngang, lông mày đột nhiên nhíu chặt, "Mặc kệ, tôi không làm nữa."
Đoạn Kính Hoài ngoài ý muốn nhìn cô một cái, chỉ một khoảng thời gian ngắn như thế, còn có chuyện gì mà anh không biết đây? Mặc dù anh không xác định được là cô có làm đúng hay không, nhưng ít nhất anh biết rõ, hạng mục này không phải nói bỏ là bỏ dễ dàng được.
Đoạn Kính Hoài: "Bởi vì chuyện ngày hôm nay?"
Lộc Tang Tang ngửa cổ uống một ngụm bia, im lặng không nói.
Có điều anh thấy hốc mắt cô đỏ lên.
Đoạn Kính Hoài chưa từng thấy Lộc Tang Tang khóc, anh giật mình, ý thức được lời nói hôm nay của mình có vẻ rất nặng.
"Anh cũng biết là tôi đã cố gắng rất lâu rồi." Anh nghe cô nói như thế.
Đột nhiên, Đoạn Kính Hoài không biết phải nói gì, anh chỉ cảm thấy mức độ áy náy trong lòng lên men ngày càng lớn hơn.
Vẻ mặt Lộc Tang Tang thả lỏng, cô nhìn chằm chằm vào làn váy ngủ của mình rồi lầm bầm lầu bầu, "Nhưng tại sao không một ai nhìn tới? Có phải mặc kệ tôi làm có tốt hay là không tốt, các người đều sẽ bác bỏ tôi."
Kỳ thật Lộc Tang Tang hơi say rồi, lời nói ám chỉ quá nhiều người, song lọt vào tai Đoạn Kính Hoài, lạihoàn toàn biến thành nói cho anh nghe.
Sau khi suy tính, anh thận trọng nói: "Tôi không có nói là hoàn toàn phủ nhận sự cố gắng của cô."
"Vậy thì chứ sao?" Đột nhiên Lộc Tang Tang trở nên táo bạo, cô ném lon bia trống không ra xa, "Dù sao các người chính là không coi trọng tôi, cảm thấy mặt nào tôi cũng thua kém mấy người họ, tại sao, cùng một cha sinh ra mà lại kỳ thị?"
Đoạn Kính Hoài hơi híp mắt, mấy lời này có vẻ hơi lạ.
Lộc Tang Tang lại mở một lon mới, "Con mẹ nó chứ, không thể cam lòng được, Lộc Sương Lộc Thừa là cái gì? Chẳng phải toàn dùng bản kế hoạch của cấp dưới chuẩn bị sẵn đưa lên bàn họp, còn tôi thì sao? Tự tôi làm hết đấy! Thế nhưng mà chút xíu công nhận tôi cũng không đạt được ------"
Nói một hồi, giọng Lộc Tang Tang có chút nghẹn ngào, bình thường cô không phải là một người thích khóc, nhưng hôm nay đại khái là đã uống quá nhiều, bên cạnh lại có một người như tượng điêu khắc, tính phòng bị của cô cũng tháo xuống.
"Dù sao, dù sao cũng không công bằng..." Cô dùng sức lau những giọt nước mắt chuẩn bị tràn ra khỏi khóe mắt, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Đoạn Kính Hoài, "Anh nói xem, có phải bất công lắm hay không?"
Cả người cô trông có vẻ nhếch nhác, có điều khuôn mặt vẫn hết sức mỹ lệ, làn da trắng nõn như cũ, cũng không kẻ mắt, chẳng qua là bờ môi đỏ tươi hay cong lên đầy tự tin, bây giờ đã phai nhạt hơn chút ít.
Không còn vẻ xinh đẹp thường thấy, nhợt nhạt, héo tàn, nhưng vẫn quyến rũ thu hút lòng người trước sau như một.
Đoạn Kính Hoài chưa bao giờ phủ nhận vẻ bề ngoài của cô, cô xinh đẹp thế nào anh đã biết từ rất lâu rồi, có điều lúc này nhìn thấy có hơi rung động, suy nghĩ bất ổn.
Mặt anh không đổi sắc dời ánh mắt sang chỗ khác, "Thế gian này không có công bằng tuyệt đối, cô..."
"Đúng." Lộc Tang Tang hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay chỉ vào anh, "Ví dụ như anh, Lộc Sương thích anh cỡ nào, tuy nhiên chẳng phải vẫn không chiếm được đấy sao?"
Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại một chút, "Loại lời này về sau đừng nói nữa."
"Nhưng mà tôi nói đâu có sai, chị ta thật sự thích anh." Lộc Tang Tang nghi ngờ nhìn anh, "Có điều anh biết chuyện này không? Chị ta tỏ tình với anh? Hẳn là không đâu, loại người như chị ta làm gì có chuyện tỏ tình với người ta."
Đoạn Kính Hoài nhìn chằm chằm vào ly trà tỏa khói mù mịt, giống như nhớ lại gì đó.
Một lát sau anh mới nói: "Không có."
"Thật không? Tôi biết ngay là chị ta sẽ không tỏ tình mà." Lộc Tang Tang xoa xoa huyệt thái dương, "Vậy làm thế nào mà anh biết được?"
"Cô vừa nói đấy thôi."
Khóe môi Lộc Tang Tang giật giật, cảm thấy đầu óc mình có hơi trì trệ, "Đúng nhỉ." Suy nghĩ thêm một chút, cô lại nói: "Cuối cùng cũng có một chuyện đáng để ăn mừng."
Đoạn Kính Hoài lặng lẽ rót thêm ly trà, "... Vô vị."
"Trò chuyện chút đi, tôi cảm thấy rất có hứng thú." Lộc Tang Tang hưng phấn nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, "Có điều nói đi nói lại... Đoạn Kính Hoài, anh thật sự rất đẹp trai, khó trách nhiều cô gái nhỏ biết anh là khúc gỗ mục mà vẫn yêu thích không buông."
Đoạn Kính Hoài: "Cô rất vô vị."
Lộc Tang Tang cười ha hả, dường như thấy bộ mặt bất đắc dĩ của Đoạn Kính Hoài, tâm trạng cô tốt hơn nhiều.
"Cho nên, rốt cuộc anh thích mẫu người như thế nào?" Lúc hỏi những lời này Lộc Tang Tang cách anh tương đối gần, cô nghiêng đầu, ánh mắt hơi mông lung.
Đoạn Kính Hoài chỉ nhìn cô không lên tiếng.
Lộc Tang Tang cũng không gấp, cô kiên nhẫn chờ, thật sự rất tò mò.
"Mẫu người như tôi, anh thật sự không thích hả?" Lộc Tang Tang lắc lư một cái, đột nhiên vòng tay ôm lấy bờ vai anh rồi hàm hồ nói: "Tôi cũng đâu có tệ."
"Cô uống say rồi."
"Không có nha." Lộc Tang Tang đụng đụng về phía trước, lúc đụng đến môi anh thì bỗng dừng lại, "Nguyễn Phái Khiết nói, mẫu người anh thích là Lộc Sương đấy, thật hay giả?"
Cô nói có chút tủi thân, nhất là hôm nay hạng mục bị nấu thành hồ, đối với chuyện này, cô oán hận càng sâu.
Có điều, bây giờ Đoạn Kính Hoài không chú ý đến những điều đó.
"Lộc Tang Tang." Giọng anh mang theo ý cấm đoán.
Thế nhưng, Lộc Tang Tang lại cảm thấy, anh không bác bỏ thì có nghĩa là cam chịu, cô nhếch môi, không vui, "Tôi là vợ anh, anh không thể thích Lộc Sương được."
Nói xong, cô làm một chuyện mà lúc tỉnh táo cô nhất định không bao giờ làm, cô choàng tay qua cổ anh, chân dài duỗi ra khỏi váy ngủ, nhấc người một cái, trực tiếp ngồi lên đùi anh.
Đoạn Kính Hoài: "..."
"Có thể đừng thích Lộc Sương không, hả?"
Hai người ngồi sát vào nhau, thậm chí Đoạn Kính Hoài có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của cô xuyên qua vải vóc mỏng manh. Có điều, trong hoàn cảnh này, Lộc Tang Tang vẫn cứ hết lần này đến lần khác híp mắt khiêu khích, "Tại sao không nói chuyện thế Tiểu Đứng Đắn."
Một tay Đoạn Kính Hoài vẫn đang cầm ly trà, đường cong phía dưới cằm bởi vì anh cắn chặt răng mà kéo căng lên, anh trầm giọng quát, "Còn chưa tránh ra?"
"Không tránh."
"Lộc Tang Tang, đừng để tôi nói lần thứ hai."
"Anh muốn như thế nào?" Lộc Tang Tang nói, "Anh đừng có uy hiếp tôi, nấc... Tôi không thích người khác, uy hiếp tôi."
Mùi bia nồng nặc.
Đoạn Kính Hoài phiền hết sức, một tay còn lại của anh không khách sáo nắm cổ áo sau lưng cô kéo ra, anh chỉ muốn tạo khoảng cách với cô, nhưng anh lại không ngờ một lần kéo này, váy ngủ mỏng tanh dính sát vào người cô.
Đoạn Kính Hoài sửng sốt một chút, sau đó lập tức thả tay ra.
Có điều anh vừa thả tay, người phía trước bèn theo quán tính mà ngã sấp lên người anh, khóe môi mềm nhũn, môi cô đè lên.
Đèn phòng khách rất sáng, vì thế Đoạn Kính Hoài có thể nhìn thấy tường tận ánh mắt mê mang của cô, sau vẻ mê mang đó... Còn có một chút say mê không nói nên lời.
"Vị trà..." Lộc Tang Tang kéo ra một khoảng cách ngắn, rồi hôn thêm một cái, "Thơm quá."
Sợi dây cung kéo căng trong lòng bỗng nhiên đứt đoạn.
Rõ ràng không dính một giọt rượu, nhưng dường như lại bị hơi men dày đặc xung quanh hun say.
Đoạn Kính Hoài nhìn chằm chằm người trước mắt, trước khi cô chạm môi vào lần nữa, anh giữ chặt cánh tay cô ở hai bên hông rồi dùng sức, kéo cô ra khỏi người mình, đặt trên ghế sofa.
Anh nửa quỳ phía trên, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Quậy đủ chưa?"
Mắt thì lạnh, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng.
Lộc Tang Tang nhìn anh, bởi vì cú va chạm này nên đầu óc hơi mơ hồ.
"Bác sĩ Đoạn..."
Tư thế cực kỳ chèn ép, cô không nhúc nhích được. Có điều cô cũng chẳng muốn nhúc nhích, chỉ nằm yên đối mặt với anh như thế, giữa đêm khuya, sự mập mờ bao trùm phòng khách càng lúc càng lớn.
Nhất định là cô say mèm rồi.
Bằng không, cô sẽ không bắt lấy cổ áo anh, kéo anh đè lên người mình.
Lúc bờ môi đột ngột dán vào nhau, hai người đều có chút trì trệ, hai giây sau, Lộc Tang Tang bắt đầu to gan lớn mật đi cắn môi anh.
"Mềm quá..."
Lại hôn thêm hai cái, "Ngọt..."
Vừa hôn vừa nhận xét, loại chuyện này chỉ có mình Lộc Tang Tang làm ra được.
Từ trước đến nay Đoạn Kính Hoài là người biết tự kiềm chế, nhưng xui một điều là, mỗi lần anh mất lý trí đều dùng trên người Lộc Tang Tang.
Anh hơi híp mắt, sức mạnh trên tay càng lớn hơn một chút.
Lộc Tang Tang bị đau hô lên một tiếng.
Mà Đoạn Kính Hoài cũng cảm giác được hành động điên rồ của mình, có điều lúc này anh không hề lập tức tránh ra như bất kỳ lần nào khác, ngược lại còn sấn tới.
Trong vô thức, dường như anh bị trúng bùa ngải gì đó, đầu dựa gần theo bản năng.
"A....."
Dường như mưa rơi ngày càng nặng hạt, vừa rồi còn có thể đứng dưới mái hiên vươn tay nghịch ngợm trêu đùa giọt nước, hiện tại nước mưa bị vẩy văng tung tóe, e rằng không có chỗ trốn.
Không hề phòng bị, tâm ma chạy loạn.
Lộc Tang Tang vô thức ôm lấy anh... Say rượu làm can đảm tăng lên gấp đôi, thôi thúc cảm nhận nguyên thủy của người trưởng thành.
Trong gian phòng yên tĩnh, thanh sắc chọc người, bầu không khí gần như sẽ bị nhen nhóm sau một giây nữa.
"Khụ..."
Đúng lúc này, đột nhiên Lộc Tang Tang nghiêng đầu qua chỗ khác, môi Đoạn Kính Hoài rơi xuống má cô.
Lộc Tang Tang: "Tôi muốn nôn..."
"..."
Đoạn Kính Hoài tỉnh táo hơn phân nửa, nhưng nhất thời hơi thở xâm lược trên người chưa hoàn toàn biến mất, khi nhìn vào mắt anh, Lộc Tang Tang bỗng sinh ra một nỗi sợ hãi không tên.
Cô ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi muốn nôn."
Đoạn Kính Hoài trầm mặc một lát, rốt cuộc hoàn toàn lấy lại tinh thần. Anh đứng bật dậy, ngồi lại vị trí cũ.
Cô say, anh thì không.
Nhưng suýt nữa anh đã trầm mê.
Anh đỡ trán, nhìn Lộc Tang Tang bịt miệng muốn đứng dậy, động tác nhỏ này cũng khiến làn váy trượt đến eo cô trở về chỗ cũ, che khuất cặp đùi trắng nõn.
Đoạn Kính Hoài nhìn thoáng qua, mặt không biến sắc, cố gắng bình ổn hơi thở.
"Ọe -----------------"
"Lại đây." Giọng anh khàn khàn, đưa tay về phía cô.
Anh muốn đỡ cô đứng dậy đi đến toilet, có điều Lộc Tang Tang lại hoảng hốt nhìn anh một cái, cô tự mình đứng lên, lảo đảo chạy về phía phòng tắm.
Rầm một tiếng, cửa đóng lại.
Cứ như một trò đùa.
Song anh biết rõ, chỉ trong nháy mắt đó, mọi chuyện bọn họ làm đều là thật.
Có ai nghe qua mượn trà tiêu sầu chưa?
Lộc Tang Tang lườm liếc anh, cô ngã xuống sofa ôm gối vào lòng, lười đế ý đến "Người đứng đắn" bên cạnh.
Đoạn Kính Hoài nói nghiêm túc thật đấy, trong nhà có dụng cụ pha trà loại nhỏ, anh lấy hộp trà trong hộc bàn, rồi thật sự đi nấu nước.
Không lâu lắm, hương trà nhàn nhạt tỏa ra khắp nhà.
Lộc Tang Tang không phản đối được, cô buồn bực uống một hớp bia, "Anh thật đúng là... Cán bộ kỳ cựu."
Đoạn Kính Hoài không biết ý nghĩa chân chính của từ này, chỉ có thể dựa theo ý trên mặt chữ mà lý giải, anh hơi nghi ngờ nói: "Tôi không phải nhân viên chính phủ."
Lộc Tang Tang há hốc mồm, cười đến run run, "Đúng đúng, anh là bác sĩ, bác sĩ trâu bò!"
Đoạn Kính Hoài rót cho cô ly trà, "Lộc Tang Tang, đừng uống bia nữa."
"Nhưng tôi khó chịu."
"Uống bia sẽ hết khó chịu?"
"Không khó chịu trong một thời gian ngắn."
Đoạn Kính Hoài không dám gật bừa, loại lời này chỉ để lừa mình dối người, hơn nữa còn hại sức khỏe.
"Chuyện chi giả..."
"Không đề cập đến chuyện này." Lộc Tang Tang cắt ngang, lông mày đột nhiên nhíu chặt, "Mặc kệ, tôi không làm nữa."
Đoạn Kính Hoài ngoài ý muốn nhìn cô một cái, chỉ một khoảng thời gian ngắn như thế, còn có chuyện gì mà anh không biết đây? Mặc dù anh không xác định được là cô có làm đúng hay không, nhưng ít nhất anh biết rõ, hạng mục này không phải nói bỏ là bỏ dễ dàng được.
Đoạn Kính Hoài: "Bởi vì chuyện ngày hôm nay?"
Lộc Tang Tang ngửa cổ uống một ngụm bia, im lặng không nói.
Có điều anh thấy hốc mắt cô đỏ lên.
Đoạn Kính Hoài chưa từng thấy Lộc Tang Tang khóc, anh giật mình, ý thức được lời nói hôm nay của mình có vẻ rất nặng.
"Anh cũng biết là tôi đã cố gắng rất lâu rồi." Anh nghe cô nói như thế.
Đột nhiên, Đoạn Kính Hoài không biết phải nói gì, anh chỉ cảm thấy mức độ áy náy trong lòng lên men ngày càng lớn hơn.
Vẻ mặt Lộc Tang Tang thả lỏng, cô nhìn chằm chằm vào làn váy ngủ của mình rồi lầm bầm lầu bầu, "Nhưng tại sao không một ai nhìn tới? Có phải mặc kệ tôi làm có tốt hay là không tốt, các người đều sẽ bác bỏ tôi."
Kỳ thật Lộc Tang Tang hơi say rồi, lời nói ám chỉ quá nhiều người, song lọt vào tai Đoạn Kính Hoài, lạihoàn toàn biến thành nói cho anh nghe.
Sau khi suy tính, anh thận trọng nói: "Tôi không có nói là hoàn toàn phủ nhận sự cố gắng của cô."
"Vậy thì chứ sao?" Đột nhiên Lộc Tang Tang trở nên táo bạo, cô ném lon bia trống không ra xa, "Dù sao các người chính là không coi trọng tôi, cảm thấy mặt nào tôi cũng thua kém mấy người họ, tại sao, cùng một cha sinh ra mà lại kỳ thị?"
Đoạn Kính Hoài hơi híp mắt, mấy lời này có vẻ hơi lạ.
Lộc Tang Tang lại mở một lon mới, "Con mẹ nó chứ, không thể cam lòng được, Lộc Sương Lộc Thừa là cái gì? Chẳng phải toàn dùng bản kế hoạch của cấp dưới chuẩn bị sẵn đưa lên bàn họp, còn tôi thì sao? Tự tôi làm hết đấy! Thế nhưng mà chút xíu công nhận tôi cũng không đạt được ------"
Nói một hồi, giọng Lộc Tang Tang có chút nghẹn ngào, bình thường cô không phải là một người thích khóc, nhưng hôm nay đại khái là đã uống quá nhiều, bên cạnh lại có một người như tượng điêu khắc, tính phòng bị của cô cũng tháo xuống.
"Dù sao, dù sao cũng không công bằng..." Cô dùng sức lau những giọt nước mắt chuẩn bị tràn ra khỏi khóe mắt, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Đoạn Kính Hoài, "Anh nói xem, có phải bất công lắm hay không?"
Cả người cô trông có vẻ nhếch nhác, có điều khuôn mặt vẫn hết sức mỹ lệ, làn da trắng nõn như cũ, cũng không kẻ mắt, chẳng qua là bờ môi đỏ tươi hay cong lên đầy tự tin, bây giờ đã phai nhạt hơn chút ít.
Không còn vẻ xinh đẹp thường thấy, nhợt nhạt, héo tàn, nhưng vẫn quyến rũ thu hút lòng người trước sau như một.
Đoạn Kính Hoài chưa bao giờ phủ nhận vẻ bề ngoài của cô, cô xinh đẹp thế nào anh đã biết từ rất lâu rồi, có điều lúc này nhìn thấy có hơi rung động, suy nghĩ bất ổn.
Mặt anh không đổi sắc dời ánh mắt sang chỗ khác, "Thế gian này không có công bằng tuyệt đối, cô..."
"Đúng." Lộc Tang Tang hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay chỉ vào anh, "Ví dụ như anh, Lộc Sương thích anh cỡ nào, tuy nhiên chẳng phải vẫn không chiếm được đấy sao?"
Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại một chút, "Loại lời này về sau đừng nói nữa."
"Nhưng mà tôi nói đâu có sai, chị ta thật sự thích anh." Lộc Tang Tang nghi ngờ nhìn anh, "Có điều anh biết chuyện này không? Chị ta tỏ tình với anh? Hẳn là không đâu, loại người như chị ta làm gì có chuyện tỏ tình với người ta."
Đoạn Kính Hoài nhìn chằm chằm vào ly trà tỏa khói mù mịt, giống như nhớ lại gì đó.
Một lát sau anh mới nói: "Không có."
"Thật không? Tôi biết ngay là chị ta sẽ không tỏ tình mà." Lộc Tang Tang xoa xoa huyệt thái dương, "Vậy làm thế nào mà anh biết được?"
"Cô vừa nói đấy thôi."
Khóe môi Lộc Tang Tang giật giật, cảm thấy đầu óc mình có hơi trì trệ, "Đúng nhỉ." Suy nghĩ thêm một chút, cô lại nói: "Cuối cùng cũng có một chuyện đáng để ăn mừng."
Đoạn Kính Hoài lặng lẽ rót thêm ly trà, "... Vô vị."
"Trò chuyện chút đi, tôi cảm thấy rất có hứng thú." Lộc Tang Tang hưng phấn nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, "Có điều nói đi nói lại... Đoạn Kính Hoài, anh thật sự rất đẹp trai, khó trách nhiều cô gái nhỏ biết anh là khúc gỗ mục mà vẫn yêu thích không buông."
Đoạn Kính Hoài: "Cô rất vô vị."
Lộc Tang Tang cười ha hả, dường như thấy bộ mặt bất đắc dĩ của Đoạn Kính Hoài, tâm trạng cô tốt hơn nhiều.
"Cho nên, rốt cuộc anh thích mẫu người như thế nào?" Lúc hỏi những lời này Lộc Tang Tang cách anh tương đối gần, cô nghiêng đầu, ánh mắt hơi mông lung.
Đoạn Kính Hoài chỉ nhìn cô không lên tiếng.
Lộc Tang Tang cũng không gấp, cô kiên nhẫn chờ, thật sự rất tò mò.
"Mẫu người như tôi, anh thật sự không thích hả?" Lộc Tang Tang lắc lư một cái, đột nhiên vòng tay ôm lấy bờ vai anh rồi hàm hồ nói: "Tôi cũng đâu có tệ."
"Cô uống say rồi."
"Không có nha." Lộc Tang Tang đụng đụng về phía trước, lúc đụng đến môi anh thì bỗng dừng lại, "Nguyễn Phái Khiết nói, mẫu người anh thích là Lộc Sương đấy, thật hay giả?"
Cô nói có chút tủi thân, nhất là hôm nay hạng mục bị nấu thành hồ, đối với chuyện này, cô oán hận càng sâu.
Có điều, bây giờ Đoạn Kính Hoài không chú ý đến những điều đó.
"Lộc Tang Tang." Giọng anh mang theo ý cấm đoán.
Thế nhưng, Lộc Tang Tang lại cảm thấy, anh không bác bỏ thì có nghĩa là cam chịu, cô nhếch môi, không vui, "Tôi là vợ anh, anh không thể thích Lộc Sương được."
Nói xong, cô làm một chuyện mà lúc tỉnh táo cô nhất định không bao giờ làm, cô choàng tay qua cổ anh, chân dài duỗi ra khỏi váy ngủ, nhấc người một cái, trực tiếp ngồi lên đùi anh.
Đoạn Kính Hoài: "..."
"Có thể đừng thích Lộc Sương không, hả?"
Hai người ngồi sát vào nhau, thậm chí Đoạn Kính Hoài có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của cô xuyên qua vải vóc mỏng manh. Có điều, trong hoàn cảnh này, Lộc Tang Tang vẫn cứ hết lần này đến lần khác híp mắt khiêu khích, "Tại sao không nói chuyện thế Tiểu Đứng Đắn."
Một tay Đoạn Kính Hoài vẫn đang cầm ly trà, đường cong phía dưới cằm bởi vì anh cắn chặt răng mà kéo căng lên, anh trầm giọng quát, "Còn chưa tránh ra?"
"Không tránh."
"Lộc Tang Tang, đừng để tôi nói lần thứ hai."
"Anh muốn như thế nào?" Lộc Tang Tang nói, "Anh đừng có uy hiếp tôi, nấc... Tôi không thích người khác, uy hiếp tôi."
Mùi bia nồng nặc.
Đoạn Kính Hoài phiền hết sức, một tay còn lại của anh không khách sáo nắm cổ áo sau lưng cô kéo ra, anh chỉ muốn tạo khoảng cách với cô, nhưng anh lại không ngờ một lần kéo này, váy ngủ mỏng tanh dính sát vào người cô.
Đoạn Kính Hoài sửng sốt một chút, sau đó lập tức thả tay ra.
Có điều anh vừa thả tay, người phía trước bèn theo quán tính mà ngã sấp lên người anh, khóe môi mềm nhũn, môi cô đè lên.
Đèn phòng khách rất sáng, vì thế Đoạn Kính Hoài có thể nhìn thấy tường tận ánh mắt mê mang của cô, sau vẻ mê mang đó... Còn có một chút say mê không nói nên lời.
"Vị trà..." Lộc Tang Tang kéo ra một khoảng cách ngắn, rồi hôn thêm một cái, "Thơm quá."
Sợi dây cung kéo căng trong lòng bỗng nhiên đứt đoạn.
Rõ ràng không dính một giọt rượu, nhưng dường như lại bị hơi men dày đặc xung quanh hun say.
Đoạn Kính Hoài nhìn chằm chằm người trước mắt, trước khi cô chạm môi vào lần nữa, anh giữ chặt cánh tay cô ở hai bên hông rồi dùng sức, kéo cô ra khỏi người mình, đặt trên ghế sofa.
Anh nửa quỳ phía trên, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Quậy đủ chưa?"
Mắt thì lạnh, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng.
Lộc Tang Tang nhìn anh, bởi vì cú va chạm này nên đầu óc hơi mơ hồ.
"Bác sĩ Đoạn..."
Tư thế cực kỳ chèn ép, cô không nhúc nhích được. Có điều cô cũng chẳng muốn nhúc nhích, chỉ nằm yên đối mặt với anh như thế, giữa đêm khuya, sự mập mờ bao trùm phòng khách càng lúc càng lớn.
Nhất định là cô say mèm rồi.
Bằng không, cô sẽ không bắt lấy cổ áo anh, kéo anh đè lên người mình.
Lúc bờ môi đột ngột dán vào nhau, hai người đều có chút trì trệ, hai giây sau, Lộc Tang Tang bắt đầu to gan lớn mật đi cắn môi anh.
"Mềm quá..."
Lại hôn thêm hai cái, "Ngọt..."
Vừa hôn vừa nhận xét, loại chuyện này chỉ có mình Lộc Tang Tang làm ra được.
Từ trước đến nay Đoạn Kính Hoài là người biết tự kiềm chế, nhưng xui một điều là, mỗi lần anh mất lý trí đều dùng trên người Lộc Tang Tang.
Anh hơi híp mắt, sức mạnh trên tay càng lớn hơn một chút.
Lộc Tang Tang bị đau hô lên một tiếng.
Mà Đoạn Kính Hoài cũng cảm giác được hành động điên rồ của mình, có điều lúc này anh không hề lập tức tránh ra như bất kỳ lần nào khác, ngược lại còn sấn tới.
Trong vô thức, dường như anh bị trúng bùa ngải gì đó, đầu dựa gần theo bản năng.
"A....."
Dường như mưa rơi ngày càng nặng hạt, vừa rồi còn có thể đứng dưới mái hiên vươn tay nghịch ngợm trêu đùa giọt nước, hiện tại nước mưa bị vẩy văng tung tóe, e rằng không có chỗ trốn.
Không hề phòng bị, tâm ma chạy loạn.
Lộc Tang Tang vô thức ôm lấy anh... Say rượu làm can đảm tăng lên gấp đôi, thôi thúc cảm nhận nguyên thủy của người trưởng thành.
Trong gian phòng yên tĩnh, thanh sắc chọc người, bầu không khí gần như sẽ bị nhen nhóm sau một giây nữa.
"Khụ..."
Đúng lúc này, đột nhiên Lộc Tang Tang nghiêng đầu qua chỗ khác, môi Đoạn Kính Hoài rơi xuống má cô.
Lộc Tang Tang: "Tôi muốn nôn..."
"..."
Đoạn Kính Hoài tỉnh táo hơn phân nửa, nhưng nhất thời hơi thở xâm lược trên người chưa hoàn toàn biến mất, khi nhìn vào mắt anh, Lộc Tang Tang bỗng sinh ra một nỗi sợ hãi không tên.
Cô ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi muốn nôn."
Đoạn Kính Hoài trầm mặc một lát, rốt cuộc hoàn toàn lấy lại tinh thần. Anh đứng bật dậy, ngồi lại vị trí cũ.
Cô say, anh thì không.
Nhưng suýt nữa anh đã trầm mê.
Anh đỡ trán, nhìn Lộc Tang Tang bịt miệng muốn đứng dậy, động tác nhỏ này cũng khiến làn váy trượt đến eo cô trở về chỗ cũ, che khuất cặp đùi trắng nõn.
Đoạn Kính Hoài nhìn thoáng qua, mặt không biến sắc, cố gắng bình ổn hơi thở.
"Ọe -----------------"
"Lại đây." Giọng anh khàn khàn, đưa tay về phía cô.
Anh muốn đỡ cô đứng dậy đi đến toilet, có điều Lộc Tang Tang lại hoảng hốt nhìn anh một cái, cô tự mình đứng lên, lảo đảo chạy về phía phòng tắm.
Rầm một tiếng, cửa đóng lại.
Cứ như một trò đùa.
Song anh biết rõ, chỉ trong nháy mắt đó, mọi chuyện bọn họ làm đều là thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook