*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặc Tố Nhiên hơi sững sờ: “Tu Nhân, đừng tức giận...Mẹ...Mẹ sợ con bị lừa thôi!”
Mặc Tu Nhân nở nụ cười phản bác: “Sợ con bị lừa hay là trong lòng mẹ thật sự hi vọng đứa con ấy là của anh trai? Mẹ, con có thể thay anh trai đi vào chỗ chết.

Nhưng, Con không cho phét bất kỳ ai dám bôi nhọ thanh danh của Bạch Cẩm Sương, cùng với con của con!”
Lồng ngực Mặc Tu Nhân không ngừng đập mạnh, anh biết Mặc Tổ Nhiên giả bộ ngây thơ vô tội, thật sự là được bố chiều chuộng thành thói rồi, nên nghĩ đâu cũng theo ý bà.
khuôn mặt lạnh lùng, anh nói thẳng: “Năm đó, Đỗ Thanh Vy hạ độc mẹ cùng Đỗ Yến Oanh, Độc của mẹ là do con uống.

Phần lớn độc của Đỗ Yến Oanh bị Bạch Cẩm Sương hấp thụ trong bụng mẹ.

Vậy nên, trên đời này chỉ có độc trong người con mới có thể hóa giải dược tính trong cơ thể cô ấy, khiến cô ấy sinh con.


Năm đó, khi cô ấy mang thai Bông Vải, con đã lấy máu mình bất kể tình trạng thể chất như thế nào, yêu cầu Đàm Phi Tuấn tìm thuốc giải độc, thuốc giải được con cất giữ cẩn thận.

Khi khó chịu nhất cũng chỉ dám uống một hai viên.

Sau khi cô ấy biến mất, con không giải độc hoàn toàn, chỉ mong có ngày gặp lại cô ấy.

Con cũng không hiểu tại sao mẹ lại có suy nghĩ điên loạn như vậy, nhưng con hi vọng họa không từ miệng mẹ mà ra!”
Mặc Tu Nhân nói xong liền xoay người rời đi.
Mặc Tổ Nhiên nước mắt lưng tròng, bất lực nhìn Tần Hạo, giọng nói buồn bã: “Em...Em biết chuyện Đỗ Thanh Vy năm đó động tay động chân, nhưng...Em không biết chuyện Mặc Tu Nhân trúng độc!”
Vẻ mặt của Tần Hạo cũng có chút đen lại, nghe Mặc Tu Nhân nói, độc dược hẳn là độc mãn tính.
Mặc Tụ Nhân sau này lẽ ra phải để ý, nhưng anh không nói ra, chỉ là để họ khỏi lo lắng.
Tuy nhiên, hôm nay những gì Mặc Tu Nhân kể tình trang thể chất của Bông Vải, và những chuyện giữa anh và Bạch Cẩm Sương, cả ông và Mặc Tố Nhiên đều không biết gì về chuyện đó.
Tần Hạo thở dài, vẻ mặt có chút phức tạp: “Có lẽ...chúng ta quá ích kỷ, đều suy nghĩ cho lợi ích mình đầu tiên, tương lai...chuyện sau này, chúng ta hãy hỏi thằng bé trước đã!”
Mặc Tố Nhiên mắt đỏ hoe gật đầu.
Mặc Tu Nhân là con của bà, biết tin Mặc Tu Nhân đã bị đầu độc vì bà, bà vẫn rất mặc cảm, rất thương Mặc Tu Nhân.
Tần Hạo nhìn vợ tự trách mình, bất lực lắc đầu: “Đừng nghĩ tới nữa, lên lầu trước đã!”
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Cẩm Sương vừa đến công ty liền nghe thấy Annie cùng Cố Lạp tán gẫu, hai người nói đến rất nhiều chuyện.
Mặc dù Cố Lạp đã đồng ý Vân Yến đến Hoàng Thụy, nhưng cô vừa trở về nước nên muốn ở cùng Bạch Cẩm Sương thêm vài ngày do vậy đã hoãn đến Hoàng Thụy một tuần.
Cô ấy tối qua ở cùng Annie, mới sáng hai người đã đến công ty rồi.


Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, lập tức mỉm cười chào hỏi: "Sư phụ!”
Trên mặt Bạch Cẩm Sương hiện lên một nụ cười: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Nghe câu hỏi của Bạch Cẩm Sương, Cổ Lạp lập tức hạ giọng: “Nghe nói đêm qua Vu Điệp An tự sát!”
Bạch Cẩm Sương có chút khó hiểu: “Vụ Điệp An là ai?”
Cố Lạp nói: “Sư phụ, đây là tin tức mới nhất từ Minh Thành sáng nay.

Tại sao sư phụ không biết chuyện này? Vụ Điệp An là vợ của Vũ Minh Lượng, đó là...ông cảm của nhà họ Vũ, diễn viên chính trên màn ảnh rộng tối qua!”
Khi cô ấy nói xong, Bạch Cẩm Sương lập tức hiểu ra.
Bạch Cẩm Sương có chút ngượng ngùng: “Sao em có thể biết rõ như vậy?”
Cố Lạp trịnh trọng nói với Bạch Cẩm Sương: “Đây là chuyện xảy ra tối hôm qua, thật sự khiến em quá kinh ngạc? Em lúc đó trong lòng chỉ có một cảm giác, loạn rồi!”
Bạch Cẩm Sương cười khúc khích: “Đừng nói về suy nghĩ nữa đi, hãy nói về lý do tại sao Vụ Điệp An tự sát!”
Cố Lạp nhanh chóng quay lại chủ đề: “Chính là như vậy.

Em nghe nói tối hôm qua Vụ Điệp An đã chọc tức Vũ Minh Lượng và Lưu Ngọc Hoa.

Sau khi khách đi hết, cô ta một mình lái xe đến sông Trà Giang.

Sáu giờ sáng nay Vũ gia phát hiện có gì đó không đúng.


Liền báo cảnh sát gọi cảnh sát, đến hiện giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể.

Người ta nói rằng chỉ tìm thấy chiếc xe và một trong những chiếc áo khoác của Vụ Điệp An”
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút khó hiểu, như đang tự nói chuyện với chính mình: “Em nói, Vụ Điệp An tự sát là vì chồng cô ấy có quan hệ với người khác?”.
Cố Lạp gật đầu: “Lại còn không ư, chỉ là, bình thường mọi người đều có thể hiểu được ai mới chính là kẻ bị cắm sừng.

Hơn nữa, cả cái đất này đều biết, chắc là không thể chịu đựng được mới làm vậy.

Người mà, đều là những động vật ưa thể diện!”
Nghe những gì Cố Lạp nói, Bạch Cẩm Sương cảm thấy kỳ lạ, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương không có thời gian để nghĩ về điều đó, trường quay vừa đón một vị khách không mời mà đến.
Bạch Cẩm Sương vốn dĩ không định gặp mặt, nhưng bên kia nói có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với cô, sau khi suy nghĩ kỹ vẫn nhờ Annie thu xếp vào phòng tiếp khách.
Vị khách ở đây không phải ai khác, mà là đối thủ không đội trời chung với Vân Yến, chính là người đã đứng trước mặt Cố Lạp mắng không còn gì để mất, Dư Thiên Thanh.
Sau khi Bạch Cẩm Sương trở về nước, cô đã gặp trực tiếp Dư Thiên Thanh một lần chính là đêm qua, cô không có ấn tượng gì về Dư Thiên Thanh.
Sau khi vào phòng khách, cô nói thẳng: “Cô Dư Thiên Thanh, cô tìm tôi có việc gì?”
.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương