Ngày trao đi màu mắt của mình cho Tuyết Nữ, cô ta đã hỏi Tần Viễn rất nhiều lần.

Cô ta hỏi rằng anh có hối hận không, dù biết rõ rằng sau khi Hoa Ly tỉnh lại trong lòng chỉ toàn những khúc mắc, oán giận.
Hoa Ly bước đi trên đường, những ngày cuối thu quả thực làm người ta lạnh đến tận đáy lòng.

Ngang qua một quán vỉa hè, cô lại nhớ đến cảnh mình và Tần Viễn ngồi tại nơi đây hàn huyên, còn cùng nhau uống rượu.

Những mâu thuẫn trong lòng khiến cô thấy mệt mỏi, đôi khi không muốn nghĩ tới nữa nhưng cứ bị nó bủa vây.

Phía trước có một đám phóng viên đang tụ tập trước một căn biệt thự sang trọng, Hoa Ly không muốn để tâm mà đi lướt qua.

Cho đến khi, cô nghe thấy một vị phóng viên lên tiếng hỏi.
"Cô Hà! Cô dừng lại một lát! Vết thương trên người cô có phải là do cha cô gây ra hay không?"
"Cô Hà, xin cô dừng lại một lát đi ạ!"
Hà Hiểu Nhi? Đám phóng viên đó bao vây cô ta như vậy là để hỏi về vấn đề này sao?
Hoa Ly vô tình nhìn thấy, Hà Hiểu Nhi kiêu ngạo thường ngày bây giờ lại đang đeo kính râm, ôm lấy những vết bầm tím trên người mình.


Cô ta lẫn tránh, không lên tiếng câu nào mà đi thẳng vào trong xe.

Hoa Ly vẫn còn nhớ, gia đình của Hà Hiểu Nhi là một gia đình khá nghiêm khắc, ngay từ đầu đã cấm túc cô ta đi theo con đường nghệ thuật.

Nhưng chắc cũng không thể vì thế, mà ông Hà lại nỡ xuống tay với con gái của mình.
Hiện tại thế sự đã rõ ràng, người không nên gặp thì cũng chẳng mong nuôi hi vọng gặp gỡ.

Diệp gia đã không còn gì để mất nữa, xem như là thoả mãn sự thù hận và khúc mắc của cả đôi bên.

Căn nhà hoang ở ngoại ô của Tần Viễn...!Phải rồi! Căn nhà hoang đó, là nơi giao dịch của anh và đám côn đồ kia.
"Tôi vẫn còn nhớ đường, để tôi dẫn đường giúp cô."
Hoa Ly ngước mắt lên nhìn, thấy một con bướm nâu lớn đang bay lượn lờ.

Cô suýt nữa thì quên mất mình có thể nói chuyện với động vật.

Đường đến căn nhà ở ngoại ô cũng không phải dễ tìm, cô vừa xuống xe đã căn dặn tài xế lái đi nơi khác để tránh sự chú ý.
"Có ai không?"
Cô cẩn thận bước lên một bước, chạm tay vào cửa gỗ thì thấy cửa mở ra còn tạo âm thanh kẽo kẹt.

Trong nhà hình như không có ai, nhưng đến cả cửa cũng không khoá thì đúng là chuyện lạ.

Hoa Ly nhớ đến lần trước bướm trắng nói với mình, mật thất trong căn nhà này nằm ở bức tranh cô gái cạnh cửa sổ.

Hoa Ly ấn vào, mật thất lập tức mở ra nhưng trước mắt tối đen như mực.

Cô cầm đèn pin điện thoại soi đường đi xuống, tiếng bước chân vọng lại rõ mồn một khiến cô lạnh sống lưng.
Nơi đây là nơi mà Tần Viễn đã giấu hàng cấm sao? Anh thật sự...!đã trở thành con người như vậy rồi à?

Hoa Ly nhìn những bao tải trắng chất lên nhau nằm trong một góc tường.

Lần trước bươm bướm nói rằng trong kho rất nhiều, bây giờ có lẽ đã giao dịch bớt nên mới còn ít như vậy.

Cô bước đến gần, nhìn số chất bột màu trắng nằm vung vãi trên đất mà cau mày.
Tại sao lại để hàng cấm vung vãi khắp nơi như vậy được?
Một con bướm nhỏ bay lượn lờ đến, cô đưa tay ra muốn ngăn lại thì thấy nó rất vô tư mà đậu lên.

Lẽ nào thứ nằm trên đất đó không phải ma túy sao? Hoa Ly bước đến gần rồi ngồi xuống, cầm đèn pin chiếu vào để nhìn cho thật kĩ.

Mùi hương này rất giống với mùi của bột mì, khiến Hoa Ly bắt đầu nghi hoặc.

Có tiếng bước chân khác vang lên ở phía trên mật thất làm cô giật mình, phải vội vàng nắp trong một góc khuất.
"Ngụy trang lâu như vậy chỉ để tìm ra được Cửu Chi Linh, cuối cùng mọi thứ lại đổ sông đổ biển."
"Người mình cần không cần mình nữa, có cố gắng mấy cũng bằng thừa."
A Hổ đi cùng với Tần Viễn xuống tầng hầm, số bao tải này đã thu dọn được một phần lớn, chỉ còn một vài bao.

Tầng hầm này tăm tối nên có lẽ là nơi rất thích hợp cho lũ chuột ẩn nấp, vậy nên ngửi thấy mùi bột mì thì liền kéo nhau đến cắn phá.

Tần Viễn bước đến chạm tay lên một bao tải, vỗ vỗ mấy cái nhẹ.

"Số bột mì này đem bỏ hết đi, để lâu như vậy cũng không dùng được."
Bột mì sao? Bên trong những bao tải đó không phải ma tuý mà lại là bột mì? Chuyện này là sao vậy?
"Lần đầu tiên em mới thấy một người như anh Viễn, làm gì không làm, lại đi giả danh làm một kẻ buôn bán ma túy."
Giả danh?
Tần Viễn từ trước đến nay vốn dĩ không đụng chạm đến loại chuyện phi pháp này.

Sở dĩ anh phải khổ công như vậy, cũng là vì từng nghe đồn ông chủ của một băng đảng khét tiếng đang có tung tích của Cửu Chi Linh.

Anh vì muốn lấy lòng tin và kết giao với nhiều người trong giới ngầm nên mới phải tốn công sức như vậy.

Bây giờ mọi thứ đã sáng tỏ, Cửu Chi Linh có hay không cũng bằng thừa.
A Hổ vác bao tải đi lên trước, chỉ còn Tần Viễn đứng trong căn phòng tối om khiến Hoa Ly không dám thở mạnh.

Một ánh đèn trắng le lói chiếu thẳng về phía cô đang đứng, khuôn mặt của anh khuất trong bóng tối không nhìn rõ được.
"Ra đây đi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương