Vợ Nuôi 2: Mãi Cuồng Si
-
28: Không Rời H
Tần Viễn nôn nóng cởi áo ra, đến cả Hoa Ly đang nằm dưới thân cũng đang giúp anh.
Hai người quấn lấy nhau không rời, tiếng môi chạm môi ngọt ngào không dứt.
Cô biết bản thân mình đang làm gì, nhưng lí trí từ lâu đã không đủ vững vàng trước cám dỗ của dục vọng.
Diệp Hoa Ly có thể vẫn là Diệp Hoa Ly, có thể dùng thân xác này để trói chân Tần Viễn, nhưng nhất định sẽ không còn vì anh mà hi sinh nữa.
“Vết thương vừa lành, nên anh sẽ nhẹ một chút!”
Anh nói khẽ vào tai cô, sau đó cắn nhẹ vào vành tai cô một cái.
Mỗi nơi mà anh chạm qua, đều mang theo dư vị của tình yêu mà anh muốn thể hiện.
Cô nhíu mày, hai tay bấu chặt lấy tấm chăn đã thấm ướt mồ hôi dưới thân mình.
Cô cảm nhận được anh đang tiến vào, cảm nhận được chân mình đang được nâng lên.
Tiếng thở dốc dồn dập, Hoa Ly cắn môi không muốn bật ra những âm thanh rên rỉ nhưng cuối cùng khó mà kìm được.
“A…”
Kết hôn! Chúng ta sẽ hoàn thành tâm nguyện mà chúng ta đã từng mong muốn, hoàn thành hôn ước của gia đình hai bên.
Tôi sẽ ở cạnh anh, chăm sóc anh thật tốt.
Mọi chuyện xấu mà gia đình anh đã làm để chèo kéo cha tôi rơi vào con đường tội lỗi, tôi sẽ vạch trần từng chút một.
Hoa Ly nhắm mắt, lí trí của cô lúc này chỉ nghĩ đến việc trả thù, nhưng thi thoảng lại bị sự sung sướng dưới hạ thân làm cho quên đi hết.
Cô không thể ràng buộc bản thân mình, không thể dối gạt rằng mình không hề yêu Tần Viễn.
Anh phủ lên người cô, ban đầu nhẹ nhàng luận động nhưng sau đó khoái cảm lại đưa đến cao trào.
Anh tăng tốc, dị vật đi ra đi vào dữ dội làm Hoa Ly rên rỉ phóng túng.
“Hức… Nhanh… Nhanh nữa đi!”
“Viễn… A…”
Anh cúi đầu hôn ghì lên môi cô, sau cùng bắn ra dòng **** **** tràn vào bên trong hạ thân ướt đẫm.
Câu nói ngọt ngào khi nãy đến bây giờ vẫn làm lòng anh lâng lâng không tả được.
Anh hôn lên mắt cô, giọng vẫn còn khàn khàn sau cơn dục vọng.
“Chúng ta sẽ kết hôn.”
“Hoa Ly! Anh sẽ nắm tay em cùng tiến lên lễ đường.”
Những chuyện không vui trong quá khứ đều đã trôi qua rồi.
Anh sẽ cùng em hướng đến tương lai, chỉ có hai chúng ta mà thôi.
Một người vì hận mà tìm đến tình yêu, làm nô lệ cho nó để mong có ngày được trả thù.
Một người vì yêu mà mong một tình yêu thật bình dị, nguyện đánh đổi tất cả chỉ mong thấy một nụ cười.
Nhưng bây giờ, nụ cười trên môi của người ấy có lẽ đã không còn hồn nhiên và thanh thuần nữa.
Diệp Hoa Ly ở trong vòng tay anh, đã hoàn toàn nhớ lại hết toàn bộ kí ức sau khi nước mắt giao nhân hết công dụng.
Đã quá lâu rồi, những bí mật này đã bị chôn vùi quá lâu và những tưởng không ai phát hiện.
Đêm hôm đó.
Tần Viễn vẫn giữ Hoa Ly trong lòng mà say ngủ, còn cô lại mở mắt nhìn về phía chiếc đèn ngủ màu vàng trên bàn.
Căn phòng này sau bao nhiêu lâu vẫn không hề thay đổi, kể từ lúc cô bước chân vào Tần gia với vị trí là một người con dâu tương lai.
Một cơn gió lạnh thổi qua làm vai cô run rẩy, Tần Viễn liền vội vàng ôm chặt vai cô, còn xoa xoa để sưởi ấm.
Anh nghĩ cô đã ngủ rồi, nên mới hơi khom người hôn lên tóc cô một cái.
Hoa Ly rút sát vào lòng anh, tim cô lại ray rứt khó chịu.
Thà rằng Tần Viễn đừng ôn nhu như thế, đừng dịu dàng như thế.
Thà rằng cô và anh chính thức trở mặt thành thù vẫn hơn là sống cùng nhau mà lòng không thuận.
Cô sợ tâm mình bị lung lay, sợ rằng mình không đủ dũng khí để một ngày nào đó đẩy Tần gia rơi vào địa ngục.
***
“Em dậy sớm vậy?”
Hoa Ly vừa ngồi dậy buộc lại dây váy ngủ thì giọng Tần Viễn đã vang lên, anh ôm cô từ sau lưng, còn lắc lư qua lại.
Cô hơi giật mình, nhưng sau đó liền bắt nhịp mà nghiêng đầu hôn lên môi anh.
“Đêm qua ngủ sớm, nên bây giờ không ngủ được nữa.”
Anh nhìn những dấu hôn chi chít ở trên cổ của Hoa Ly, sau đó lại véo nhẹ vào eo cô một cái.
“Thật là vậy không? Anh còn nghĩ là vì một nguyên nhân nào khác.”
Cô xấu hổ đỏ mặt, quay người sang đánh vào ngực anh một cái.
Vẻ ngượng ngùng yêu kiều này, dù rằng bây giờ cô không chải chuốt gọn gàng, không trang điểm phấn son nhưng vẫn khiến lòng anh xao xuyến.
Trước đây anh chưa từng nghĩ, bản thân sẽ động lòng với một người nhút nhát lại ngang bướng như cô.
Nhưng bây giờ, không những anh động lòng, mà thậm chí còn là si mê đến độ không thể thoát.
Tần Viễn hôn lên môi Hoa Ly, hôn liên tục như vậy như muốn thưởng thức một quả mận vừa chín.
Anh áp cô xuống giường, kéo dây váy ngủ của cô ra rồi chạm tay vào hạ thân vẫn còn ẩm ướt.
“Vẫn còn sớm.
Không vội.”
Cô nhìn anh mỉm cười, sau đó nhìn anh từ từ cởi váy ngủ của mình ra rồi đưa dị vật vào di chuyển.
Dị vật to lớn đẩy vào, cô mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí vẫn không ngừng run lên.
“Ha~”
Chết mất thôi.
Cảm giác tê dại đến điên cuồng này làm anh chỉ muốn bên cô mãi mãi, muốn quấn lấy cô không rời.
….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook