Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 48: Con anh khuyết thiếu tình thương

Trong lòng Thịnh Trình Việt, không có một người phụ nữ nào không muốn gả vào nhà họ Thịnh, anh chỉ không ngờ được, bây giờ lại còn có người nhắm vào con trai anh.

Tiêu Mộc Diên chợt phát hiện ra cô không hề có tiếng nói chung với tên Thịnh Trình Việt này, cô và Thịnh Trình Việt quả thực không phải người trong cùng một thế giới.

"Tổng giám đốc Thịnh, tôi không có bất kỳ mơ tưởng hão huyền nào với con anh cả, tôi chỉ cảm thấy nó quá khuyết thiếu tình thương, nên tôi mới muốn cho nó chút tình thương của người mẹ, chỉ thế mà thôi."

Giọng của Tiêu Mộc Diên rất bình thản, khi nói đến con trai, trong mắt cô hiện rõ vẻ dịu dàng, mấy năm nay khổ thân Tuấn Hạo, sau này cô sẽ cố gắng đền bù cho đứa con cô đã mong nhớ sáu năm trời này thật tốt.

"Khuyết thiếu tình thương?" Thịnh Trình Việt cả kinh, thế mà cô lại biết con anh khuyết thiếu tình thương, nghĩ tới thái độ của con trai đối với anh trong nhiều năm như vậy, từ sự chờ đợi khi còn bé trở thành vẻ thờ ơ như bây giờ, từ sự mong ngóng khi còn bé trở thành vẻ thế nào cũng được như bây giờ, khát vọng thuở nhỏ đã trở thành ảo ảnh của nó.

Đúng vậy, con anh chắc hẳn rất khuyết thiếu tình thương, nó không có tình thương của mẹ, mà anh thậm chí còn không cho nó được chút tình thương của người ba.

Lần đầu tiên Thịnh Trình Việt cảm thấy áy náy trong lòng với con trai, anh vốn tưởng rằng thân là con anh, cả người từ trên xuống dưới đều là vàng bạc đá quý, thì chắc sẽ hạnh phúc, không biết bắt đầu từ khi nào anh lại cảm thấy con trai anh buồn khổ, là anh cứ luôn bỏ qua sự buồn khổ của con trai.

Thịnh Trình Việt cứ nhìn Tiêu Mộc Diên như vậy, trong mắt anh ánh lên cảm xúc phức tạp, tới tận bây giờ anh cũng không hiểu được cô, cô luôn có thể khiến anh ngạc nhiên rồi vui vẻ, hoặc sợ hãi, để anh nhìn thấy rõ từng chút một năng lực của cô, sự lương thiện của cô.

"Từ nay về sau, em đến ở nhà anh đi." Bất chợt, anh lại nói ra những lời này, đã từng có không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn lấy danh nghĩa chăm sóc cho con anh để vào ở trong biệt thự của anh, nhưng đều bị anh cự tuyệt.

"Xin lỗi, tổng giám đốc Thịnh, tôi sẽ không ở nhà anh." Sao cô có thể vào ở nhà anh chứ? Để anh có thể sỉ nhục cô bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu sao? Hừ, cô còn chưa ngu đến mức đó, anh cũng không có quyền hạn chế tự do của cô.

Thịnh Trình Việt vốn tưởng rằng Tiêu Mộc Diên sẽ vui vẻ chấp nhận, lại không ngờ cô lại cự tuyệt quả quyết như thế, gần như căn bản không hề suy nghĩ mà đã cự tuyệt.

Đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ cự tuyệt, hơn nữa còn là người phụ nữ được anh cố ý mời đến, quả nhiên, người phụ nữ này luôn có thể khiến anh bất ngờ.

"Chẳng phải em nói con trai anh khuyết thiếu tình thương sao? Em vào ở nhà anh, có thể chăm lo cho con anh mỗi ngày." Thịnh Trình Việt chợt nói, anh có thể nhìn ra được, người phụ nữ này rất để ý tới con anh, tuy anh không biết vì nguyên nhân gì, nhưng đây vừa hay có thể trở thành thủ đoạn để anh trói chặt cô lại.

Khi Thịnh Trình Việt nói đến con trai anh, trong lòng Tiêu Mộc Diên rõ ràng có hơi dao động, cô đã không được ở bên Tuấn Hạo nhiều năm như vậy, đứa bé này đã phải chịu khổ nhiều rồi, trong đầu không khỏi xuất hiện vẻ khát vọng trong mắt đứa bé kia, thằng bé khát vọng được yêu thương.

"Nếu tôi đồng ý đến nhà anh, thì anh cũng phải đồng ý với tôi một việc." Tiêu Mộc Diên chợt nói, cô nghĩ đến viên ngọc đổi vận mà Âu Đan đeo trên cổ kia, viên ngọc đó là của cô, vì thế, cô muốn lấy lại, đó là kỉ vật cuối cùng mẹ cô đưa cho cô.

"Ồ?" Thịnh Trình Việt hơi rướn mày, người phụ nữ này đang bàn điều kiện với anh sao? Được lắm, lại còn dám bàn cả điều kiện với anh?

"Nói đi!" Anh chỉ kêu cô nói, chứ chưa nói sẽ đồng ý với cô.

Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt lại đồng ý với mình dễ dàng như vậy, trong lòng nhất thời vui vẻ.

"Tôi muốn viên ngọc đổi vận mà Âu Đan đeo trên cổ kia!" Cô bật thốt ra, chỉ cần có thể lấy lại viên ngọc đổi vận kia, cho dù phải trả giá lớn đến đâu, cô cũng bằng lòng.

Chỉ là bây giờ cô không thể nói cho Thịnh Trình Việt biết viên ngọc kia là của cô được, một khi nói ra, Thịnh Trình Việt nhất định sẽ nghi ngờ hai đứa bé, cô lo anh sẽ cướp mất con mình.

Thịnh Trình Việt chợt sầm mắt lại, cô to gan quá nhỉ, lại dám đòi viên ngọc đổi vận kia, cô có mục đích gì? Ai cũng biết viên ngọc đổi vận kia anh đã đeo sáu năm, ý nghĩa không hề tầm thường, người có thể nhận được viên ngọc đó sẽ đại diện cho địa vị trong lòng anh, đây chính là thủ đoạn kín đáo không lộ ra ngoài của người phụ nữ này sao?

Nhưng ngay sau đó, khi anh nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mộc Diên, trong mắt lại ánh lên vẻ kinh ngạc, vì sao trong mắt cô lại có cảm xúc buồn thương như thế? Cảm xúc buồn thương trong sự chờ mong ấy không thể giả được. Cô cũng từng có một quá khứ đau thương sao? Ngay lúc này, anh rất muốn tìm hiểu về cuộc sống trong quá khứ của cô.

"Em rất thích viên ngọc kia?" Thịnh Trình Việt thu lại suy nghĩ của mình, hỏi với vẻ bình thản.

"Đúng, tôi rất thích." Đó là đồ mẹ cô đưa cho cô, là viên ngọc cô vẫn luôn đeo bên người mười năm liền, sao cô có thể không thích?

"Vậy em nói thử xem viên ngọc này có đặc điểm gì?" Thịnh Trình Việt nhếch miệng lên giễu cợt, nếu cô đã thích viên ngọc kia, thì có thế nào cũng phải nói được một vài đặc điểm của nó chứ, vậy mới có thể chứng minh là cô thích được.

Tim Tiêu Mộc Diên đập mạnh, đặc điểm của viên ngọc?

Bên trong viên ngọc đó có khắc một chữ "Diên", mẹ cô rất khéo tay, bà ấy biết làm rất nhiều thứ, viên ngọc đó do chính tay mẹ cô làm cho cô, mẹ từng nói, viên ngọc đó sẽ mang lại vận tốt cho cô. Chỉ là trước giờ cô đều không cảm nhận được vận may mà viên ngọc có thể mang đến, nhưng đây là thứ do mẹ làm, cô nhất định sẽ bảo quản cho tốt.

"Nếu như tôi nói được đặc điểm của nó, có phải anh sẽ đưa nó cho tôi không?" Tiêu Mộc Diên chợt nói, nếu cô có thể kể hết tất cả đặc điểm của viên ngọc kia ra, thì anh có thể trả lại cô không.

Thịnh Trình Việt khẽ nhướng mày, nhìn dáng vẻ nắm chắc của người phụ nữ này, tựa như cô thật sự biết đặc điểm của viên ngọc này vậy? Để anh xem cô có thể nói ra điều gì.

"Em nói thử xem!" Anh cũng không nói nhất định sẽ mang viên ngọc cho cô, đương nhiên, viên ngọc kia anh cũng sẽ không dễ dàng cho cô.

"Nếu những gì tôi nói hoàn toàn trùng khớp với viên ngọc, vậy xin hỏi tổng giám đốc Thịnh có thể cho tôi viên ngọc đó không." Tiêu Mộc Diên không ngừng truy hỏi, nếu anh không đồng ý cho cô viên ngọc đó, cô tuyệt đối sẽ không nói đặc điểm của nó ra.

"Được!" Thịnh Trình Việt khẽ hé môi, anh không tin cô lại biết tất cả đặc điểm của viên ngọc kia.

"Anh nói lời có giữ lời không?" Cô vẫn không dám quá mức tin tưởng anh.

"Đương nhiên!" không giữ lời rồi, có điều Thịnh Trình Việt không nói ra, chỉ gật đầu nho nhã với Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên nhìn thẳng vào mắt Thịnh Trình Việt, như muốn nhìn thấu độ tin cậy trong những lời anh nói, nhưng nhìn chằm chằm mãi, ngoài ý cười sâu trong mắt anh ra, thì cô không phát hiện thêm gì nữa, điều này làm cho cô hơi thất vọng.

Cuối cùng cô cắn răng một cái, cánh môi đỏ mọng khẽ mở.

"Kích cỡ viên ngọc kia giống y như cái này!" Trong lúc nói, Tiêu Mộc Diên đã lấy một viên ngọc pha lê nhỏ trong túi ra, đây là thứ cô làm dựa theo viên ngọc kia, nhưng cô biết ít hơn mẹ nhiều, nên làm cũng không tốt, đành từ bỏ.

Rõ ràng Thịnh Trình Việt có hơi sửng sốt, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng anh cũng đã khẳng định, đúng vậy, viên ngọc này quả thật giống y như kích cỡ của viên ngọc kia trên người anh, hơn nữa viên ngọc kia trên người anh mới vừa lộ ra buổi sáng, cô căn bản không có thời gian để mô phỏng theo, vì thế viên ngọc pha lê này cô đã làm xong từ trước rồi.

Trong mắt Thịnh Trình Việt ánh lên vẻ phức tạp, lẽ nào cô chính là người phụ nữ trong buổi tối năm ấy? Trên người cô cũng có mùi hoa bách hợp, giống y như mùi thơm đêm hôm đó.

"Chỉ dựa vào điều này mà anh phải đem viên ngọc cho em sao?" Thịnh Trình Việt cầm viên ngọc pha lê trong tay Tiêu Mộc Diên, lẳng lặng nhìn, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.

Tiêu Mộc Diên cười với vẻ không cho là vậy, dường như cô cũng đã dự đoán trước rằng Thịnh Trình Việt sẽ hỏi như thế.

"Còn một điểm mà ai cũng không biết, đó là bên trong viên ngọc kia có khắc một chữ." Tiêu Mộc Diên vốn định nói chữ “Diên”, nhưng nghĩ lại vẫn không nên nói thì hơn, vì chữ đó là mẹ khắc tên cô, cô sợ Thịnh Trình Việt sẽ nghi ngờ điều gì.

"Trong viên ngọc có một chữ?" Thịnh Trình Việt rõ ràng cũng vẫn chưa biết? Anh từng ngắm viên ngọc kia rất nhiều lần, căn bản không phát hiện trên đó có chữ viết, người phụ nữ này sao lại biết được? Hơn nữa trên đó có khắc chữ hay không anh còn phải tự mình kiểm tra đã.

Ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên càng thêm phức tạp, anh có chút chờ mong, cô có phải là người phụ nữ năm đó không?

"Sao cô biết?" Sắc mặt Thịnh Trình Việt bình tĩnh mà nghiêm nghị, cả người toát ra khí thế lạnh lùng.

Ơ? Anh lại đi hỏi sao cô biết? Đây là đồ mẹ cô làm cho cô, cô đương nhiên là biết rồi.

"Việc này không dám làm phiền tổng giám đốc Thịnh phải quan tâm, chuyện về viên ngọc tôi đã trả lời rồi, hơn nữa tôi còn muốn nói cho tổng giám đốc Thịnh biết, viên ngọc đổi vận kia chỉ nhìn thấy chữ khắc bên trong khi mặt trời chiếu vào thôi." Dứt lời Tiêu Mộc Diên đã đứng dậy, cô còn phải đi thiết kế.

Đúng lúc này, Thịnh Trình Việt gần như sững người, thì ra viên ngọc đổi vận kia chỉ nhìn thấy chữ dưới ánh mặt trời thôi, thảo nào anh vẫn luôn không phát hiện ra, nhưng người phụ nữ này sao lại biết được? Chẳng lẽ viên ngọc ấy thật sự có liên quan đến cô.

"Tổng giám đốc Thịnh, tôi phải đi làm đây, công việc của tôi rất gấp, cám ơn anh hôm nay đã cứu giúp." Cô thật lòng cảm ơn vì hôm nay anh đã cứu giúp, nếu không có sự xuất hiện của anh, thì cô thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả... Nhưng công việc của cô rất gấp, nếu còn không thiết kế nữa, thì trong vòng một tuần cô không thể hoàn thành nhiệm vụ mất.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên mà không khỏi trầm tư, trong đầu anh vẫn quanh quẩn về chuyện viên ngọc đổi vận.

"Ừ, em đi làm việc trước đi." Kỳ lạ thay, anh lại bằng lòng thả cô đi, trong lòng lại thấy mong chờ một cách khó hiểu.

Tiêu Mộc Diên không nhìn Thịnh Trình Việt nữa, mà trực tiếp xoay người đi ra, cô thậm chí còn chưa từng quay đầu nhìn lại một chút. Chỉ là khi bước tới cửa, cô chợt nghe thấy một câu khiến bước chân cô đột ngột dừng lại.

"Alo, Âu Đan, lập tức đem viên ngọc đổi vận đến đây." Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói vào trong điện thoại, trong giọng nói còn có cơn tức giận mơ hồ.

Tiêu Mộc Diên nghe thấy câu này, nhếch miệng lên mỉm cười, xoay người rời đi, viên ngọc đổi vận mẹ cô đưa cho cô rốt cuộc cũng tìm được rồi.

Cô vừa mới ra khỏi bệnh viện, Lâm Phong đã theo sau, Thịnh Trình Việt vừa dặn dò, kêu anh ta đưa Tiêu Mộc Diên về biệt thự của anh. Thực ra Tiêu Mộc Diên suýt bị người ta cưỡng bức nhiều lần như vậy, Thịnh Trình Việt dường như cũng đoán được lí do rồi, vì anh bắt cô làm tấm lá chắn, nên mới có người có ý đồ xấu với cô.

Lúc Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Lâm Phong, rõ ràng đã hơi sửng sốt, trong ấn tượng của cô, Lâm Phong rất chán ghét cô.

������

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương