Sáng hôm sau, cô thật sự không biết nên đối mặt với hắn thế nào nữa. Vừa mới ngủ dậy đã nén nén trốn trong nhà vệ sinh, quần áo thì không có nên đành vớ tạm lấy cái áo của Nhật Minh mặc vào. Suy đi nghĩ lại thì cho dù cô có xấu hổ đi chăng nữ nhưng không thể để cho Nhật Minh nhịn bữa sáng được nên đành nhịn cái xấu hổ đấy lại rồi đi xuống nhà nấu bữa sáng.

Tại vì không nhìn thấy gì lại chưa quen thuộc với căn nhà nên đi từ phòng ngủ ra phòng bếp cô gặp chút khó khăn.

"Em làm gì vậy?" Cô đang mò trong tủ lạnh xem có gì ăn không thì Nhật Minh lên tiếng khiến cô giật mình hét lên "a! Anh đi đứng kiểu gì mà không phát ra âm thanh cứ như ma vậy, làm em giật cả mình!!" Cô nhăn nhó mặt mày, tức giận giậm chân mắng.

"Haha.... có vẻ em rất tốt! Anh còn lo em không đủ sức xuống giường cơ chứ, hóa ra em vẫn đủ sức mò xuống tận dưới bếp, còn tức giận dậm chân nữa chứ! Được!!!" Nhật Minh gật gật đầu ra vẻ tán thưởng. Còn cô vừa tức giận vừa xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

"Anh đúng là không biết xấu hổ mà!"

"Haha. Da mặt em đúng là mỏng nha!" Hắn nhéo nhéo mặt cô rồi hôn cô một cái khiến cô xấu hổ đỏ tía tai.

"Ai nha! Anh ra chỗ khác đi để em còn nấu bữa sáng"

"Anh giúp em"

"Em không thèm!"

"Thật sự không thèm? Em không nhìn thấy thì phân biệt được đâu là đường đâu là muối đâu là mì chính được" hắn nói xong vui vẻ tiến đến ôm cô từ phía sau, còn tùy hứng hôn cô một cái.

"Em đâu có mất vị giác đâu, nếm thử cái là phân biệt được ngay!" Cô nói xong trên mặt hắn liền xuất hiện ba vạch hắc tuyến.

"Anh chỉ muốn giúp em một tay thôi mà! Có cần tuyệt tình vậy không" Nhật Minh lấy má mình cọ cọ và má cô.

"Ai nha! Đừng vậy, anh là chó sao?"

"Ờ đấy, còn em là vợ chó!" Haz, cô thật hết chịu nổi tên này rồi. Tự nhiên nhây hết phần của người khác lại còn bày đặt làm nũng với cô mí sợ chứ. Thế mà lần đầu gặp hắn cô còn tưởng hắn lạnh lùng, tàn nhẫn đáng sợ lắm chứ. Vậy mà khi sống chung với hắn được có mỗi 2 ngày thì liền phát hiện hắn là một người đáng yêu vậy.

"Được rồi! Anh nhặt rau rồi đem rửa giúp em đi"

"Rõ" hắn làm bộ nghiêm túc nói, nhưng đáng tiếc là cô không nhìn thấy chứ nếu không chắc cô cười chết mất.

Vì cái bàn bếp ga nhà hắn hơi cao quá so với chiều cao 1m58 của Di Nhiên nên lúc sào nấu cô có gặp chút khó khắn, hơi bất tiện. Lúc không cẩn thận, vô í đụng phải mép chảo nóng, khiến cô giật mình la lên.

"Á!!"

"Em sao vậy?" Nhật Minh đang tỉ mỉ nghiên cứu không biết rửa rau như thế nào mới đúng thì nghe thấy tiếng cô thì giật mình quay qua.

"Không sao, chẳng may đụng phải mép chảo nên chắc là chỉ bị bỏng nhẹ thôi!"

"Để anh đi tìm thuốc!" Nhật Minh luống ca luống cuống lầm bà lầm bầm " thuốc để đâu í nhỉ? Trời ơi! Trước giờ trong nhà làm gì có thuốc trị bỏng" hắn lấy tay đập đập vào đầu, mặt mũi méo sệch.

"Em để tay ở vòi nước cho đỡ rát nha! Đợi anh chút xíu, anh đi mua thuốc" hắn nói xong vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Nhật Minh như vậy khiến Di Nhiên cô cảm thấy ấm áp vô cùng, cô trước giờ bị ốm, bị thương cũng chẳng một ai quan tâm, chẳng bao giờ có ai lo lắng luống cuống, vội vội vàng vàng đi mua thuốc cho cô cả. Tuy cô được hắn "mua" về nhưng cô thấy hắn đối với cô không hề coi thường và cũng chưa từng coi cô là đồ vật thích thì mua, không thích thì đem bán. Đang mải suy nghĩ lung tung thì cô nghe thấy chuông điện thoại. Là của cô!

"Alo!"

"Là mẹ đây con" bà Linh ở đầu dây bên này đột nhiên thở dài.

"Sao vậy mẹ? Có chuyện gì mà mẹ thở dài vậy?"

"Hai cái đứa ngốc này! Mẹ đã nói đừng chuyển ra ngoài thì không nghe, con làm mẹ lo chết được. Haz, bố chồng con nói muốn gặp mặt con dâu nên muốn hai vợ chồng con buổi trưa qua dùng bữa"

"Dạ"

Bà và cô nói chuyện một lúc thì cúp máy, cô thấy ông trời đúng là cuối cùng cũng đã thương cô, để cho cô biết thế nào là ấm áp, thế nào là hạnh phúc. Tự nhiên cô cảm thấy lo lắng cho Nhật Minh, hiện tại thời tiết đang là mùa đông mà giờ mới sáng sớm đã ra ngoài mua thuốc, không biết liệu có mua được không nữa?

Cũng không ngoài dự đoán của cô, Nhật Minh đi khắp các quán thuốc nhưng vẫn chưa thấy có quán nào mở, suy nghĩ một lát hắn quyết định lái xe về nhà mẹ mình, hắn biết chắc chắn ở đó sẽ có thuốc trị bỏng. Vừa về đến cổng hắn dừng xe lại rồi lao thẳng vào trong nhà, nhờ dì Tám tìm hộ thuốc trị bỏng rồi cứ vậy lao đi luôn, không thèm chào hỏi bố mẹ một câu khiến Nhật phu nhân nhà ta tức muốn hộc máu.

Khi hắn về đến nhà thì thấy cô vẫn đang ngồi ở bàn ăn, đồ ăn đã được dọn sẵn hết cả rồi. Cô nghe thấy tiếng mở cửa liền biết hắn về vui vẻ cười.

"Anh về rồi! Mau lại ăn sáng đi"

"Để anh thoa thuốc cho em trước đã!" Hắn ngồi xuống ghế nâng tay cô lên nhẹ nhàng thoa thuốc.

"Sao anh đi lâu vậy?"

"Anh đi mua nhưng do sớm quá nên chưa có quán mở, sau đó nghĩ ra chắc trong nhà bố mẹ có thuốc nên lái xe về đấy lấy thuốc rồi mới về"

"Vết bỏng của em nhẹ thôi, không cần bôi thuốc cũng được mà. Lần sau không cần tốn thời gian như vậy!" Nghe hắn nói xong, trong cô dần dần xuất hiện một loại cảm xúc rất lạ, ngay cả bản thân cô cũng không rõ đó là gì.

"Em nói cái gì mà không cần bôi thuốc. Nhỡ để lại sẹo thì sao?"

"À! Lát nữa anh sẽ đi mua quần áo cho em. Hôm qua anh sơ í quá, quên mất chuyện này" Nhật Minh gãi gãi đầu cười cười.

"Được! Mà mẹ nói bữa trưa chúng ta qua bên đó dùng bữa"

"Được".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương