Cơm nước xong xuôi, bà Linh -mẹ Nhật Minh dẫn Di Nhiên đi tham quan và làm quen với chỗ ở mới. Tuy không nhìn thấy nhưng cô có trí nhớ rất tốt, chỉ cần dẫn cô đi vài ba lần là lần sau cô có thể tự mình nhớ và đi được. Bà Linh từ đầu tới cuối vẫn rất kiên trì dìu dắt cô đi từng bước một làm quen với nội thất trong nhà. Đi đi lại lại đến lần thứ 3 bà để cô tự đi, tự mình tiếp xúc với đồ vật trong nhà. Bà rất bất ngờ về cô, bà không nghĩ cô lại có thể nhớ nhanh đến vậy.

"Nếu như nhỡ lần sau mẹ không có bên cạnh mà con cần gì thì nhớ gọi chị Tám giúp việc nha!"

"Vâng!"

Lúc cô đứng dậy định về phòng nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần. Ông trời có lẽ cũng thấy thương xót cho cô, Người lấy mất ánh sáng cuộc đời cô nhưng lại bù cho cô rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, cả âm thanh cũng rất nhạy bén.

"Là anh" Nhật Minh vừa đẩy cửa vào đã thấy cô đứng ngây ngốc đầu ngoảnh về phía cửa như kiểu đang đợi hắn lên tiếng vậy.

"Ồ. Anh đã ăn tối chưa?" Cô đi lại phía hắn.

"Đã ăn rồi, em đã quen với nơi này chưa? Có cần gì thêm thì nhớ nói với anh" hắn đỡ lấy cô rồi dìu cô về phòng.

"Em đã có thể tự đi lại xung quanh rồi, không lạ nữa!"

"Ừm, anh đi tắm đã em ngủ trước đi!" Mãi đến khi nghe tiếng nước chảy cô mới dám thở mạnh, cho dù đã là vợ chồng nhưng cô vẫn chưa thể nào quen nổi cái cảm giác khi ở bên cạnh hắn. Người gì đâu mà giọng nói cứ xa cách kiểu gì í! Tuy hắn đang quan tâm cô nhưng chắc phải mất một thời gian nữa cô mới có thể chấp nhận hắn được. Hazzz!!!

Nằm xuống giường mà cô chằn chọc không tài nào ngủ được. Cô là vậy mà, khi trời sáng thì dùng nụ cười làm nền nhưng khi trời tối mọi suy nghĩ bắt đầu ào ạt ùa về đủ thứ truyện. Tuy đối với cô mắt không nhìn thấy thì lúc nào cũng là một mảng đen tối, nhưng không hiểu sao cứ mỗi tối khi chuẩn bị đi ngủ thì não bộ của cô hoạt động cực kì mạnh mẽ. Cô cứ như đang mơ vậy, đùng một cái liền kết hôn, có một người mẹ chồng tâm lí yêu thương chăm sóc. Đã quá lâu, cô gần như đã quên mất thứ cảm giác đó rồi!

Đây là cuộc sống mà cô từng mơ ước, có người bên cạnh tâm sự, chia sẻ, yêu thương và chăm sóc. Nếu cho cô chọn, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ cũng không muốn bỏ lỡ. Từ nay cô sẽ làm tất cả những gì có thể để khiến họ hài lòng, khiến họ vui vẻ. Cô rất sợ nếu có một ngày cô nỡ làm gì đó khiến họ không hài lòng, nhỡ họ có bỏ mặc cô không?

Đang suy nghĩ miên man thì Nhật Minh đẩy cửa đi ra khiến cô giật mình vì bị tiếng đẩy cửa chen ngang.

"Sao còn chưa ngủ?" Hắn đi đến rồi nhẹ nhàng nằm xuống.

"Em...... em không ngủ được!" Cô ngập ngừng nói.

"Chắc do lạ nhà thôi, đừng sợ!" Hắn quay qua ôm gọn cô vào lòng rồi vỗ vỗ lưng cô.

"Ngủ đi!!"

"Ừm.... anh ngủ ngon!" Không quen!!!!! Trời ơi!!! Tự nhiên ôm người ta thế này sao mà ngủ. Tim cô như muốn ngừng đập trước hành động thản nhiên này của hắn, hắn có thật sự muốn cô ngủ không vậy? Thế này ai mà ngủ nổi chứ!

Mãi không thấy hắn nói gì mà cô cũng không dám lên tiếng, dần dần cô nghe thấy hơi thở đều đều của hắn. Chắc hẳn hôm nay hắn đã rất mệt! Vậy nên cô cũng ngoan ngoãn nằm im không dám thở mạnh, chỉ sợ làm hắn thức giấc. Cứ nằm im nghe tiếng thở đều đều của hắn thôi mà cô ngủ quên mất lúc nào không hay.

Đến sáng hôm sau cô gần như muốn độn thổ luôn. Cô với hắn hiện tại đang ôm chặt lấy nhau, không có lấy một khe hở chứ chẳng đùa. Không biết hắn dậy chưa nên cô không dám động đậy, đành phải nằm im đấy đợi hắn dậy. Còn hắn, thấy mặt cô đỏ bừng thì suýt bật cười, hắn tranh thủ lúc cô chưa phát hiện ra việc hắn giả vờ ngủ nhìn chằm chằm từng nét từng nét trên khuôn mặt cô. Da cô rất trắng, trông có vẻ rất mềm mịn, mũi cao, mắt cô to tròn rất đẹp, lông mi cong vút! Nhưng thật đáng tiếc.....

"Em dậy rồi sao?" Hắn cảm thấy cơ thể cô cứng nhắc lại không dám cử động sợ hắn thức giấc, thấy thương thương nên đành lên tiếng.

"Ừm. Vậy..... em dậy trước" cô nói xong ngồi bật dậy rồi từ từ đi vào nhà tắm làm vscn. Đứng trong nhà tắm đóng kín cửa rồi cô mới dám thở, lấy hai tay bưng khuôn mặt đã sớm đỏ của mình, cô vỗ vỗ nước lên mặt. Ngại quá a!!!!!

Làm vscn xong cô đi thẳng xuống nhà bếp.

"Cô chủ dậy rồi ạ! Đợi một chút bữa sáng sắp xong rồi" dì Tám giúp việc nhà cô thấy cô đến cúi đầu chào hỏi.

"Để cháu giúp gì một tay nha" cô huơ huơ tay đụn vào bàn bếp ga khiến dì Tám hoảng hốt.

"Cô chủ cẩn thận, đừng đến gần cẩn thận bị thương!!"

"Dì yên tâm! Cháu làm được mà" cô mỉm cười vỗ vỗ tay dì Tám trấn an.

"Nhưng....."

"Được rồi! Cháu làm được mà, nhưng dì thỉnh thoảng đưa gia vị đến giúp cháu nha" ngày đầu làm dâu cô muốn chuẩn bị bữa sáng cho Nhật Minh và mẹ Linh.

"Dạ. Nhưng cô nhớ phải cẩn thận nha!"

"Vâng" nói xong cô lập tức bắt tay vào công việc. Cô không muốn mọi người nghĩ cô bị mù không thể làm gì hết, cô có thể làm được rất nhiều thứ từ giặt quần áo, nấu ăn. Cô muốn cho mẹ Linh và chồng cô một sự bất ngờ, mẹ Linh là người quan tâm, là người yêu thương cô nhất, bà chăm sóc tỉ mỉ cho cô như con ruột vậy. Từ giờ cô muốn chuẩn bị đồ ăn cho hai người họ, hiện tại họ là người quan trọng nhất của cô rồi, cô muốn họ lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương