Vợ Nhỏ Của Nhật Thiếu!
-
Chương 18
Ngày hôm sau.
Vừa thức giấc đi xuống dưới nhà, cảnh tượng cô nhìn thấy đầu tiên là Nhật Minh đang ngồi phòng khách đọc bào. Cảm giác trong cô hiện giờ..... có thể nói bình yên đến lạ thường!
Cô mỉm cười nhón chân, nhẹ nhàng đứng sau anh.
"Huầy!!" Nhật Minh đang trú tâm đọc báo thì giật mình quay lại thấy cô ôm bụng cười khoái trí.
"Vợ à! Em muốn ăn đòn hử?"
"Đâu có!" Cô nhún vai vòng qua ghế tự nhiên ngồi xuống đùi anh, rúc mặt vào bộ ngực vạn vỡ, hít hà mùi hương cơ thể của anh!
Nhật Minh thấy cô như vậy thì nhặt lại tờ báo rơi dưới đất lên đọc, vừa đọc vừa vuốt tóc cô, cô giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh để anh yêu thương.
Hai người vẫn duy trì tư thế như vậy cho đến khi giúp việc nói:" bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ" Người giúp việc khom lưng kính cẩn nói.
"Được rồi! Chúng ta qua ăn sáng thôi" Nhật Minh bỏ tờ báo xuống ôm cô vào phòng ăn.
Vừa ngồi còn chưa nóng đít thì Hoàng Dũng từ ngoài phòng khách chạy đến.
"Tôi đúng là có số hưởng, haha. Thật đúng lúc... thật đúng lúc" Hoàng Dũng vừa xoa tay vừa cười nói ha hả, khiến cô nhíu mày khó chịu.
"Muốn ăn còn không mau ngồi xuống đi, anh mà còn như vậy nữa tôi sẽ cho người tống cổ anh ra ngoài đường đấy!" Cô ngồi thẳng dậy trừng mắt lườm Hoàng Dũng một cái rồi nói.
"Azzzzaaa.... Nhật Minh à, vợ cậu bắt nạt tôi kìa" Hoàng Dũng bày ra cái bộ mặt "vô cùng... vô cùng đáng thương" nhìn Nhật Minh.
"Đó là vợ tôi!" Một câu nói chẳng có đầu đuôi cứ như vậy khiến Hoàng Dũng "đáng yêu" của chúng ta khóc không ra nước mắt. Uất ức ngồi xuống, không nói không rằng cắm đầu cắm cổ ăn cho bõ tức.
"Ta ăn... ta ăn hết của các người luôn! Hừ, hai vợ chồng các người dám bắt nạt ta" Hoàng Dũng nghĩ thầm trong bụng. Tay chân hoạt động liên hồi, hết chạy sang góc bàn bên này lại chạy sang góc bàn bên kia để lấy đồ ăn.
Cô không nói gì hết, chỉ nhìn Nhật Minh rồi lắc đầu cười khổ. Nhật Minh mặc kệ Hoàng Dũng, chỉnh lại tư thế để cô ngồi thoải mái chút rồi từ tốn đút cho cô ăn.
Bữa sáng cũng vì có Hoàng Dũng mà khác hẳn với ngày thường. Tên này chạy loạn khắp nơi, hết nghịch rôig phá đồ của Nhật Minh. Trẻ con!!! Trong đầu Di Nhiên bây giờ chỉ quanh quẩn có hai từ này. Cái tên Hoàng Dũng chết tiệt, phá hoại buổi sáng của hai vợ chồng cô rồi, hazzz.
Còn Hoàng Dũng, chạy hết xó này rồi xó kia, mồm vẫn không ngừng nghỉ. Nói luyến thoắng:" cục tức này đúng là nhuốt không trôi mà, các người dám bơ tôi. Tôi phá, phá hết luôn... bla...bla"
"Ôm ôm ấp ấp nhau thế kia còn ra cái thể thống gì nữa.... định khoe với tôi đấy à. Cứ đợi đấy, chút nữa bổn thiếu gia đây sẽ đi tán gái. Cuối năm ta sẽ lấy vợ cho các ngươi xem... bla... bla"
Phù... tên này đúng là thân kinh nặng rồi. Cô thật không ngờ một người như Nhật Minh rõ ràng sẽ không cho người khác tự í đụng vào đồ của mình đâu. Nhưng thấy Hoàng Dũng phá phách làm loạn hết cả lên mà anh vẫn im lặng ngồi xem phim cùng cô.
Hôm này là cía ngày gì không biết.... hay là cô vẫn đang nằm mơ à!!!!
Vừa thức giấc đi xuống dưới nhà, cảnh tượng cô nhìn thấy đầu tiên là Nhật Minh đang ngồi phòng khách đọc bào. Cảm giác trong cô hiện giờ..... có thể nói bình yên đến lạ thường!
Cô mỉm cười nhón chân, nhẹ nhàng đứng sau anh.
"Huầy!!" Nhật Minh đang trú tâm đọc báo thì giật mình quay lại thấy cô ôm bụng cười khoái trí.
"Vợ à! Em muốn ăn đòn hử?"
"Đâu có!" Cô nhún vai vòng qua ghế tự nhiên ngồi xuống đùi anh, rúc mặt vào bộ ngực vạn vỡ, hít hà mùi hương cơ thể của anh!
Nhật Minh thấy cô như vậy thì nhặt lại tờ báo rơi dưới đất lên đọc, vừa đọc vừa vuốt tóc cô, cô giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh để anh yêu thương.
Hai người vẫn duy trì tư thế như vậy cho đến khi giúp việc nói:" bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ" Người giúp việc khom lưng kính cẩn nói.
"Được rồi! Chúng ta qua ăn sáng thôi" Nhật Minh bỏ tờ báo xuống ôm cô vào phòng ăn.
Vừa ngồi còn chưa nóng đít thì Hoàng Dũng từ ngoài phòng khách chạy đến.
"Tôi đúng là có số hưởng, haha. Thật đúng lúc... thật đúng lúc" Hoàng Dũng vừa xoa tay vừa cười nói ha hả, khiến cô nhíu mày khó chịu.
"Muốn ăn còn không mau ngồi xuống đi, anh mà còn như vậy nữa tôi sẽ cho người tống cổ anh ra ngoài đường đấy!" Cô ngồi thẳng dậy trừng mắt lườm Hoàng Dũng một cái rồi nói.
"Azzzzaaa.... Nhật Minh à, vợ cậu bắt nạt tôi kìa" Hoàng Dũng bày ra cái bộ mặt "vô cùng... vô cùng đáng thương" nhìn Nhật Minh.
"Đó là vợ tôi!" Một câu nói chẳng có đầu đuôi cứ như vậy khiến Hoàng Dũng "đáng yêu" của chúng ta khóc không ra nước mắt. Uất ức ngồi xuống, không nói không rằng cắm đầu cắm cổ ăn cho bõ tức.
"Ta ăn... ta ăn hết của các người luôn! Hừ, hai vợ chồng các người dám bắt nạt ta" Hoàng Dũng nghĩ thầm trong bụng. Tay chân hoạt động liên hồi, hết chạy sang góc bàn bên này lại chạy sang góc bàn bên kia để lấy đồ ăn.
Cô không nói gì hết, chỉ nhìn Nhật Minh rồi lắc đầu cười khổ. Nhật Minh mặc kệ Hoàng Dũng, chỉnh lại tư thế để cô ngồi thoải mái chút rồi từ tốn đút cho cô ăn.
Bữa sáng cũng vì có Hoàng Dũng mà khác hẳn với ngày thường. Tên này chạy loạn khắp nơi, hết nghịch rôig phá đồ của Nhật Minh. Trẻ con!!! Trong đầu Di Nhiên bây giờ chỉ quanh quẩn có hai từ này. Cái tên Hoàng Dũng chết tiệt, phá hoại buổi sáng của hai vợ chồng cô rồi, hazzz.
Còn Hoàng Dũng, chạy hết xó này rồi xó kia, mồm vẫn không ngừng nghỉ. Nói luyến thoắng:" cục tức này đúng là nhuốt không trôi mà, các người dám bơ tôi. Tôi phá, phá hết luôn... bla...bla"
"Ôm ôm ấp ấp nhau thế kia còn ra cái thể thống gì nữa.... định khoe với tôi đấy à. Cứ đợi đấy, chút nữa bổn thiếu gia đây sẽ đi tán gái. Cuối năm ta sẽ lấy vợ cho các ngươi xem... bla... bla"
Phù... tên này đúng là thân kinh nặng rồi. Cô thật không ngờ một người như Nhật Minh rõ ràng sẽ không cho người khác tự í đụng vào đồ của mình đâu. Nhưng thấy Hoàng Dũng phá phách làm loạn hết cả lên mà anh vẫn im lặng ngồi xem phim cùng cô.
Hôm này là cía ngày gì không biết.... hay là cô vẫn đang nằm mơ à!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook