Vợ Nhỏ Của Nhật Thiếu!
-
Chương 15
Sau mấy ngày cô tự mình chiến tranh lạnh, vò đầu bứt tóc suy nghĩ, đầu óc cô vẫn không thông. Mấy hôm xem thời sự cô thấy khu vực miền trung nước ta do mưa bão nên bây giờ rất khó khăn, nên cô quyết định sẽ tổ chức một buổi từ thiện nhỏ. Sẽ gom góp quần áo, đồ ăn thức uống sạch sẽ cho bà con. Suốt hai tuần chuẩn bị, đã gom được rất nhiều đồ từ đồ của trẻ nhỏ một hai tuổi đến đồ cho các ông bà lớn tuổi dùng. Về phần đồ ăn, cô chuẩn bị hai xe tải lớn chở mì ăn liền và gạo. Chuẩn bị đâu vào đó hết rồi cô mới đi thông báo với Nhật Minh.
"Nhật Minh, em muốn đi từ thiện ở khu vực miền trung. Các thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, ngày mai em sẽ xuất phát!"
Nhật Minh nheo mày khó chịu, nhưng chỉ trong chốc lát. Hắn bỏ tờ báo đang đọc xuống.
"Em đi với ai?"
"Với mấy chị trong khu"
"Ừ" hắn biết cần cho cô thời gian suy nghĩ. Mấy ngày qua hắn biết cô đã suy nghĩ rất nhiều, hắn biết cô sợ hắn. Ăn cơm thì không tập chung, cả tiếng đồng hồ mí xong bữa mà cô mới chỉ ăn được nửa bát. Nấu ăn cũng không tậo chung để dao cắt trúng tay. Nhiều lúc hắn sợ cô sẽ ghê tởm hắn rồi sau đó sẽ rời xa hắn.
Ngày hôm sau, cô và mọi người lên đường từ sáng sớm. Đến mãi buổi chiều mới đến nơi, vừa xuống xe cô tìm một nhà dân gần đấy hỏi tìm trưởng thôn. Cô phải xin phép họ trước, không thể tự ý làm bất cứ thứ gì trong thôn của họ được, kể cả là từ thiện. Đường ở đây do ảnh hưởng từ những cơn mưa, cơn bão nên đất lầy lội ô tô rất khó đi nên tất cả mọi người đi bộ đến nhà trường thôn, chỉ trừ tài xế ở lại trông xe. Đến nhà trưởng thôn, mọi người vừa bàn bạc về chuyện có thể tổ chức một buổi từ thiện phát đồ ăn, quần áo thì trưởng thôn vui mừng gần như phát khóc rồi dẫn cô quay lại chỗ xe và tập hợp tất cả mọi người đến. Nhìn qua một lượt mà cô đau lòng không thôi, tất cả mọi thứ của người dân đều bị mưa lũ cuốn hết đi, kèm theo cả người thân của họ nữa. Đồ ăn không có, quần áo của họ đều đã cũ, lem luốc, bẩn thỉu, nhìn họ mà cô xót xa. Mấy đứa nhỏ thấy cô đến, trưởng thôn thông báo cô sẽ phát quần áo và đồ ăn cho mọi người nên mấy đứa nhỏ quấn lấy cô đòi đồ ăn, cô chỉ vuốt tóc tụi nhỏ rồi mỉm cười.
"Mấy đứa phải ngoan chị mới phát nha"
"Dạ!!" Mấy đứa nhỏ đồng thanh hét lớn khiến cô không kìm nổi nước mắt.
"Ngoan, ra chỗ trưởng thôn đứng để chị chuẩn bị đồ cho mấy đứa nha"
"Dạ" lại tiếng hét đồng thanh của mấy đứa nhỏ, tụi nhỏ vui sướng vừa chạy vừa hò hét vui sướng.
Có một số người vệ sĩ Nhật Minh cử họ theo bảo vệ cô, giờ mỗi người một việc bê thùng mì ra chất thành một đống để cô phát cho mọi người. Mỗi người một thùng. Cô sợ không đủ, nên gọi điện cho người chuẩn bị thêm. Ai nhận được cũng vui mừng cuống quýt cảm ơn, có người còn rớt nước mắt. Chỉ một thùng mì, nhưng đã cứu cớt được rất nhiều người khiến cô cảm thấy rất thoải mái vui thay họ.
"Mỗi người chỉ được một thùng thôi nha, chúng ta phải để cho những người khác nữa nha!" Cô vừa phát vừa mỉm cười nhắc nhở tất cả mọi người, mỗi người một thùng mà trong thôn có mấy trăm người, cô sợ không đủ.
"Dạ được!" Mọi người không hề tỏ ra khó chịu mà vui vẻ đồng ý.
Mỗi người một việc, một số người phát mì, một số người phát quần áo. Người dân nhận được ai cũng ngân ngấn nước mắt rồi cảm ơn ríu rít, khiến cô không kìm nén nổi mà dật khóc theo. Cả buổi chiều không phát xong mà phải đến tận tối, mọi người phát đồ xong ai cũng mệt mỏi. Mọi người cắm trại ngay tại khu đất trống trong thôn, đồ ăn của mọi người được mang đến, nguyên con lợn và bia. Tuy vất vả, mệt mỏi nhưng chẳng một ai than vãn, họ đều vui vẻ thoải mái hát hò ăn uống. Ngày mai họ sẽ tiếp tục đi từ thiện tiếp, họ định sẽ đi các thôn xung quanh xem nơi nào thật sự cần thiết thì sẽ xin phép trưởng thôn, còn nếu không thật sự càn thiết họ sẽ đi những nơi khác, rất nhiều người cần họ.
"Nhật Minh, em muốn đi từ thiện ở khu vực miền trung. Các thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, ngày mai em sẽ xuất phát!"
Nhật Minh nheo mày khó chịu, nhưng chỉ trong chốc lát. Hắn bỏ tờ báo đang đọc xuống.
"Em đi với ai?"
"Với mấy chị trong khu"
"Ừ" hắn biết cần cho cô thời gian suy nghĩ. Mấy ngày qua hắn biết cô đã suy nghĩ rất nhiều, hắn biết cô sợ hắn. Ăn cơm thì không tập chung, cả tiếng đồng hồ mí xong bữa mà cô mới chỉ ăn được nửa bát. Nấu ăn cũng không tậo chung để dao cắt trúng tay. Nhiều lúc hắn sợ cô sẽ ghê tởm hắn rồi sau đó sẽ rời xa hắn.
Ngày hôm sau, cô và mọi người lên đường từ sáng sớm. Đến mãi buổi chiều mới đến nơi, vừa xuống xe cô tìm một nhà dân gần đấy hỏi tìm trưởng thôn. Cô phải xin phép họ trước, không thể tự ý làm bất cứ thứ gì trong thôn của họ được, kể cả là từ thiện. Đường ở đây do ảnh hưởng từ những cơn mưa, cơn bão nên đất lầy lội ô tô rất khó đi nên tất cả mọi người đi bộ đến nhà trường thôn, chỉ trừ tài xế ở lại trông xe. Đến nhà trưởng thôn, mọi người vừa bàn bạc về chuyện có thể tổ chức một buổi từ thiện phát đồ ăn, quần áo thì trưởng thôn vui mừng gần như phát khóc rồi dẫn cô quay lại chỗ xe và tập hợp tất cả mọi người đến. Nhìn qua một lượt mà cô đau lòng không thôi, tất cả mọi thứ của người dân đều bị mưa lũ cuốn hết đi, kèm theo cả người thân của họ nữa. Đồ ăn không có, quần áo của họ đều đã cũ, lem luốc, bẩn thỉu, nhìn họ mà cô xót xa. Mấy đứa nhỏ thấy cô đến, trưởng thôn thông báo cô sẽ phát quần áo và đồ ăn cho mọi người nên mấy đứa nhỏ quấn lấy cô đòi đồ ăn, cô chỉ vuốt tóc tụi nhỏ rồi mỉm cười.
"Mấy đứa phải ngoan chị mới phát nha"
"Dạ!!" Mấy đứa nhỏ đồng thanh hét lớn khiến cô không kìm nổi nước mắt.
"Ngoan, ra chỗ trưởng thôn đứng để chị chuẩn bị đồ cho mấy đứa nha"
"Dạ" lại tiếng hét đồng thanh của mấy đứa nhỏ, tụi nhỏ vui sướng vừa chạy vừa hò hét vui sướng.
Có một số người vệ sĩ Nhật Minh cử họ theo bảo vệ cô, giờ mỗi người một việc bê thùng mì ra chất thành một đống để cô phát cho mọi người. Mỗi người một thùng. Cô sợ không đủ, nên gọi điện cho người chuẩn bị thêm. Ai nhận được cũng vui mừng cuống quýt cảm ơn, có người còn rớt nước mắt. Chỉ một thùng mì, nhưng đã cứu cớt được rất nhiều người khiến cô cảm thấy rất thoải mái vui thay họ.
"Mỗi người chỉ được một thùng thôi nha, chúng ta phải để cho những người khác nữa nha!" Cô vừa phát vừa mỉm cười nhắc nhở tất cả mọi người, mỗi người một thùng mà trong thôn có mấy trăm người, cô sợ không đủ.
"Dạ được!" Mọi người không hề tỏ ra khó chịu mà vui vẻ đồng ý.
Mỗi người một việc, một số người phát mì, một số người phát quần áo. Người dân nhận được ai cũng ngân ngấn nước mắt rồi cảm ơn ríu rít, khiến cô không kìm nén nổi mà dật khóc theo. Cả buổi chiều không phát xong mà phải đến tận tối, mọi người phát đồ xong ai cũng mệt mỏi. Mọi người cắm trại ngay tại khu đất trống trong thôn, đồ ăn của mọi người được mang đến, nguyên con lợn và bia. Tuy vất vả, mệt mỏi nhưng chẳng một ai than vãn, họ đều vui vẻ thoải mái hát hò ăn uống. Ngày mai họ sẽ tiếp tục đi từ thiện tiếp, họ định sẽ đi các thôn xung quanh xem nơi nào thật sự cần thiết thì sẽ xin phép trưởng thôn, còn nếu không thật sự càn thiết họ sẽ đi những nơi khác, rất nhiều người cần họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook