Vợ Nhỏ Của Cố Tổng
12: Độ Lượng


Kiều Hạ Linh trong lòng điên cuồng gào thét, nhìn bộ dạng của bản thân hiện tại, cô chỉ muốn đâm đầu vào gối chết quách đi cho nó rảnh nợ.

Áo sơ mi dài tay rộng thùng thình nhưng cho dù vậy thì nó cũng chỉ miễn cưỡng che đi được chỗ nào nên che mà thôi, quá là ngắn cho trường hợp hiện giờ.

Cô xoa lớp mờ trên cửa kính, dán mặt vào đó nhìn ra bên ngoài, sau khi soi xét cẩn thận một hồi, thấy không có ai ngoài kia mới thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại quần áo rồi đi ra.

Tên chó chết Cố Thịnh, vậy mà dám làm bẩn bộ quần áo của cô, đã thế còn nói cái gì mà nhà hắn không có quần áo phụ nữ nên cô chịu khó thiệt thòi.

Cô khinh! Quần áo phụ nữ không có nhưng nội y phụ nữ thì không thiếu, tên đó còn bày cả một loạt ra cho cô chọn cơ mà.

“Đúng là đồ biến thái.

” Kiều Hạ Linh chửi thầm một câu.

“Ai là biến thái?”
Cố Thịnh bất thình lình ở đằng sau xuất hiện ghé vào tai của cô nói nhỏ, Kiều Hạ Linh chưa kịp suy nghĩ đã phản xạ theo thói quen vung nắm đấm phòng bị, Cố Thịnh dễ dàng tránh thoát, đã vậy còn bẻ ngược tay cô lại, khóa cô vào trong lòng mình, cằm đặt lên vai cô khiêu khích.


Hơi thở nóng bỏng của Cố Thịnh bên tai làm Kiều Hạ Linh có chút không thoải mái, dịch đầu sang bên cạnh tránh đi nhưng Cố Thịnh dường như lại cố ý trêu chọc, cô chuyển đến đâu hắn ta lại sát lại đến đó.

Rầm!
Chân cô va vào chân hắn làm cả hai ngã nhào ra sàn, Cố Thịnh nhanh tay đỡ lấy đầu của cô.

Tư thế của hai người lúc này cực kỳ mờ ám, bốn mắt đối diện gần trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng của cả hai giường như hòa quyện làm một.

Kiều Hạ Linh giãy giụa đứng lên, chỉnh lại quần áo nhưng cúc áo khi nãy vì tác động quá mạnh mà đứt mất một cái, lộ ra bờ ngực căng mọng được giấu dưới lớp nội y màu đen.

“Hai quả đào không tệ.


“Nhìn nữa tôi móc mắt anh ra giờ.

” Kiều Hạ Linh giơ hai tay làm dấu hiệu chỉ vào mắt hắn, ý tức cảnh cáo rõ ràng.

Cố Thịnh không thèm để ý, lấy chăn trên giường quấn cô thành một cái bọc nhỏ, chỉ chừa lại đôi mắt, sau đó vòng tay ôm trọn lấy nó đặt lên đùi mình.

“Anh! ”
“Suỵt.

” Cố Thịnh làm dấu hiệu giữ yên lặng sau đó tự bản thân nói tiếp: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.


“Chuyện gì?” Kiều Hạ Linh đề phòng nhìn hắn hỏi.

“Cô đoán xem?”
Kiều Hạ Linh: “! ”

Đoán cái khỉ khô nhà anh ấy chứ đoán, tôi mà biết tên biến thái mặt dày hơn cả cái đít thớt nhà anh nghĩ gì thì tôi đây đã không khổ sổ đến mức độ này.

“Hiện tại là mười giờ hai mươi bảy phút tối, anh có gì muốn nói thì nói ngay có được không để tôi còn đi ngủ.


“Không sợ tôi làm gì cô sao?” Cố Thịnh nổi hứng, nắm lấy cằm của Kiều Hạ Linh nhấc lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô dò hỏi.

Kiều Hạ Linh lấy tay hất văng ra, lắc đầu ngáp dài một cái đáp:
“Tôi là thịt, tôi là cá, thịt thối cá ươn, anh đây muốn nhấm nháp kiểu gì thì cứ nhấm nháp, ướp muối hay làm mắm, muốn làm gì thì làm.


Nói xong chưa được bao lâu thì gật gù, hai mắt lim dim lúc mở được lúc không, cứ như con lật đật lắc qua lắc lại trên giường, nằm xuống cũng không được mà ngồi yên lại càng không.

Cố Thịnh hết cách chỉ có thể đặt cô nằm cạnh mình, đưa tay ôm lấy thân hình nhỏ bé vào trong lòng, tham luyến hít hà hương thơm của cỏ tươi thành mát trên người cô.

Phụ nữ đúng thật là một loài sinh vật khó hiểu.

Bị người ta bắt cóc không kêu gào thì thôi đi, đã vậy còn yên tĩnh ngoan ngoãn nằm trong lòng hung thủ mà ngủ thiếp đi, cũng không sợ hắn đem cô đi bán nội tạng hay có ý đồ xấu gì khác.

Nếu trước kia có ai nói hắn một ngày nào đó sẽ phải đối mặt với người phụ nữ rắc rối thế này, hắn nhất định sẽ cho tên đó một nụ cười khinh miệt, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy điều này cũng không tệ như đã nghĩ.


Dù sao có thêm một con mèo nhỏ lúc nào cũng giơ nanh múa vuốt quả thật không tệ, lúc nào cũng đem lại niềm vui ngoài ý muốn.

Có điều mèo nhỏ này móng quá sắc, cần mài giũa từ từ mới được, nếu không chơi mèo lại có ngày đứt tay.

Kiều Hạ Linh nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh hô hấp một cách nhịp nhàng nhất có thể nhưng cả người bị chăn bông quấn chặt, đã vậy vòng ngoài còn thêm một con gấu hình người ôm lấy, nóng đến mức toát hết mồ hôi.

Cố Thịnh nhắm mắt, môi mỏng khẽ nhếch, lúc này không cần phải chứng kiến thì hắn cũng đoán được ai đó trong lòng đang âm thầm đem hắn ra chửi rủa một trận không ra gì.

Cố Thịnh xoay người, Kiều Hạ Linh nhân cơ hội vứt cái chăn sang bên cạnh, lồng ngực phập phồng thở phì phò, giơ chân muốn đá cái tên đầu xỏ bên cạnh xuống nhưng cuối cùng vẫn nhịn được mà không ra chân.

Ở một góc độ mà cô không nhìn thấy được, đôi mắt sâu thăm thẳm của Cố Thịnh mở ra, trong bóng tối nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của cô trong chốc lát, sau đó đặt xuống một nụ hôn trên trán.

Coi như tôi độ lượng tha cho em lần này.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương