“Noãn Noãn, em đừng tức giận. Nói không chừng lát nữa Đỗ Ngự Đình sẽ đi xin lỗi em.” Lục Tử Viễn đưa tay trấn an vuốt ve đầu của Ninh Noãn Dương, động tác này, anh đã làm qua vô số lần, bây giờ làm động tác này, lại có cảm giác chột dạ.

Đại khái là bởi vì quyết tâm muốn buông bỏ cô, nhưng mà, mình có thể buông xuống sao?

“Em mới không lạ gì!” Ninh Noãn Dương bụng đầy lửa giận cầm phi tiêu đặc chế ở trong tay, ném chính xác vào tấm hình của Đỗ Ngự Đình cách ba mét.

Mặt.

Miệng.

Mũi.

Mỗi một nơi đều không tha.

Tên khốn khiếp này, lại dám uy hiếp cô, đây quả thật là làm phản rồi. Cô càng nghĩ càng giận, càng tức lại càng muốn phát tiết.

“Ghê tởm!” Ninh Noãn Dương đưa tay vỗ bên cạnh một cái, “Bốp ——”

Bình hoa cổ thời kỳ Đông Hán ở trên bàn rơi xuống đất, thấy vậy quản gia để bên cạnh liền nhức nhối, bình hoa này còn đáng tiền hơn khu nhà cao cấp!

“Ơ?” Ninh Noãn Dương đưa mắt nhìn những mảnh vụn dưới đất, ánh mắt sáng lên, giống như tìm được niềm vui mới, cô phân phó: “Quản gia, đi lấy những đồ cổ như vậy ra cho tôi.” Tên khốn kia không phải có tiền sao, cô sẽ giúp anh tiêu.

“Thiếu phu nhân...” Quản gia đổ mồ hôi hột, sau lưng cảm nhận từng đợt lạnh run.

“Tôi muốn đồ cổ, càng cổ càng tốt.” Nụ cười của Ninh Noãn Dương vô cùng xán lạn, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta run lên.

“Bụp ——”

“Rầm ——”

“Keng ——”

Nửa tiếng sau, Ninh Noãn Dương hài lòng vỗ tay, nhìn đống mảnh vụn trên mặt đất, nhất thời cảm giác cơn giận trong lòng đã phát tiết ra không ít.

“Hết giận rồi!” Lục Tử Viễn cười yếu ớt đưa ly nước trái cây vừa mới lấy trong phòng bếp, tính tình của cô gái nhỏ này gần giống như trước. Năm mười lăm tuổi, anh đi tham gia tốt nghiệp du lịch, rõ ràng đã đồng ý với cô sau ba ngày sẽ trở về, nhưng mà chuyến bay hôm đó bị muộn hai tiếng. Lúc đó sự tức giận của cô, hoàn toàn không nghe giải thích, trực tiếp đưa chân đạp anh ra cửa. Sau khi dụ dỗ thật lâu, cúi đầu nhận sai, viết kiểm điểm, lúc này cô mới hết giận.

“Dĩ nhiên!” Ninh Noãn Dương đắc ý nâng cằm, “Đi, em dẫn anh tới một nơi!”

“Được!” Lục Tử Viễn mặc cho cô dẫn đi, chỉ cần cô vui vẻ, thiên đường hay là địa ngục anh cũng xông vào. Hơn nữa anh tin tưởng, Đỗ Ngự Đình sẽ nhanh chóng tìm cô.

. . . . . . . . . . . .

Mười một giờ đêm, Đỗ thiếu bước vào cửa nhà, đầu tiền là thấy sàn nhà bừa bãi, một đống mảnh vụn nằm trên sàn nhà.

“Quản gia, đã xảy ra chuyện gì?” Đỗ Ngự Đình hét lên, vô ý đạp lên mảnh vụn, “Đây là cái quỷ gì?” Anh lảo đảo thiếu chút nữa ngã vào trong đống mảnh vụn.

“Thiếu gia, đây là, đây là do thiếu phu nhân đập, cô ấy nói không cần bọn tôi quét dọn.” Quản gia cẩn thận nhìn sắc mặt của Đỗ Ngự Đình.

“Cô ấy đập?” Đỗ Ngự Đình lẩm bẩm hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Đây thật đúng là phong cách của cô ấy? Cô ấy đâu?” Thật ra thì anh muốn hỏi là, cô còn tức giận không.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cùng Lục tiên sinh đi ra ngoài rồi.” Quản gia lo sợ trả lời, chờ đợi thiếu gia nhà mình giận tím mặt.

“Cô ấy cùng Lục Tử Viễn đi ra ngoài?” Đỗ Ngự Đình cắn răng nói từng câu từng chữ, trái tim nặng nề bốc hỏa, rồi lại không có chỗ nào phát ra, “Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi.....” Anh giận đến không biết làm sao mới tốt, không ngừng đi loanh quanh trong phòng, “Đây là cái gì?” Anh đưa tay lấy tấm hình bị phi tiêu ném đến nát bét trên vách tường.

“Đây, đây.....” Quản gia không dám nói thật, lại không dám nói gì, lòng bàn chân giống như bôi dầu dứt khoát chạy đi như một làn khói.

“Có chút giống mình.” Đỗ Ngự Đình tỉ mỉ suy nghĩ tấm hình đã hoàn toàn thay đổi ở trong tay, lông mày, mũi, mắt, quả nhiên là cô, “Ninh Noãn Dương, em ——” Anh giận đến hung hăng vò tấm hình trong tay thành hình tròn, một lúc sau lại giống như nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng dàn trải cẩn thận.

Mười một giờ, mười một giờ rồi cô vẫn chưa về, thật là kỳ lạ. Mười một giờ đi ra ngoài còn chưa tính, mấu chốt là đi với Lục Tử Viễn.

Không được, anh phải gọi cô trở về, lấy chấn phu cương*.

(*) Lấy chấn phu cương: Phát huy bản lĩnh của người chồng.

Đỗ Ngự Đình móc ra điện thoại từ trong túi, dãy số này, trước ngày hôm nay anh đã gọi vào dãy số này hai ba mươi lần.

Sau nhạc chờ, điện thoại rốt cuộc cũng được nhận.

“Này, em đang ở đâu? Nhanh chóng trở về cho anh.” Đỗ Ngự Đình cứng cổ, hét ra toàn những lời này, chẳng qua là có vẻ chưa đủ phấn khích. Chấn phu cương, anh phải cứng rắn hơn một chút, “Nhanh lên, nếu không anh để cho quản gia đóng cửa, anh đợi em thêm một tiếng, không không, hai tiếng cũng được, nếu không ba tiếng thì như thế nào?”

Đầu bên kia rất ồn, có nam có nữ đang cười vui vẻ, “Cút ——” Ninh Noãn Dương nói một chữ đơn giản, cúp máy.

“Em ¬ ——” Đỗ Ngự Đình nhìn chằm chằm điện thoại, “Tức chết tôi rồi!” Mạnh mẽ đấm vào ghế sô pha, cô, cô lại cúp điện thoại của anh.

Không được, anh không thể dung túng cô như vậy.

Lại ấn điện thoại: “Này, nếu em không trở về anh sẽ để cho quản gia đóng cửa, nói mau, em đang ở đâu, anh kêu tài xế đến đón em.”

“Nhàm chán!” Lần này không còn một chữ nữa.

Anh không tin điều xấu này, tại sao anh lại nói không giữ lời.

Gọi nữa: “Này, hỏi em lần cuối cùng, em đang ở đâu, anh lái xe tới đón em.”

“Anh đi chết đi!” Điện thoại lại bị cúp.

Đỗ Ngự Đình giận đến tay chân phát run, nhưng vẫn ấn điện thoại: “Mau trở về, anh cho người đi mua tôm hùm tê cay em thích ăn, còn có, anh sẽ không truy cứu những chuyện trước kia nữa.”

“Anh nằm mơ!”

Đỗ đại thiếu vô cùng buồn bực một mình đứng ở cửa, cầm điện thoại, nhìn chằm chằm cửa, cô không trở về vậy anh sẽ chờ ở đây.

. . . . . . . . . .

“Thật sự không tha thứ cho anh ấy?” Lục Tử Viễn cầm chai rượu, ngửa đầu uống một ngụm.

“Không, tuyệt đối không!” Ninh Noãn Dương lắc đầu, trong tay cũng cầm một chai rượu.

Trên đất, chất đầy vỏ chai rượu, hai người bọn họ dựa lưng vào nhau ngồi dưới đất ngắm sao.

“Ngôi sao kia sáng quá! Anh đi lấy cho em đi!” Ninh Noãn Dương mơ mơ màng màng đẩy Lục Tử Viễn ở sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đã uống rất khá.

“Được, em muốn cái gì anh đều cho em.” Lục Tử Viễn gật đầu cười, giọng nói mơ hồ, suy nghĩ lại liền đặc biệt thanh tỉnh.

Lời đối thoại như vậy, bọn họ đã từng nói qua ——

“Anh A Viễn, ngôi sao kia sáng quá, anh đi lấy cho em đi!” Trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, Lăng Y Y đưa tay chỉ ngôi sao trên trời.

“Được, em muốn cái gì anh đều cho em.” Lục Tử Viễn cười vuốt ve đầu của cô, trong lòng lên kế hoạch ngày mai nhất định sẽ đi lấy sao cho cô.

“Anh A Viễn, anh thật tốt....”

“A Viễn, anh thật tốt!” Ninh Noãn Dương thỏa mãn cười, mí mắt nặng nề, “Không giống tên khốn Đỗ Ngự Đình kia, ngoại trừ chọc cho em tức giận, cái gì cũng không biết làm? Ngu ngốc! Ăn hại, khốn khiếp!” Cô tức giận nói ra, trực tiếp ném chai rượu trong tay xuống dưới lầu.

Bây giờ chỗ bọn họ đang ở là lầu bốn của Đỗ trạch, lầu bốn là tầng thượng lộ thiên trồng hoa, bình thường rất ít người tới đây, sau khi Ninh Noãn Dương nói với quản gia sẽ đi ra ngoài, lại kéo Lục Tử Viễn tới đây uống rượu.

“Cẩn thận rơi trúng người.” Lục Tử Viễn buồn cười nhìn hành động của cô.

“Mặc kệ, chỉ muốn rơi trúng người, chỉ muốn rơi trúng người.” Ninh Noãn Dương đã uống tới say như chết, vỏ chai rượu dưới đất có hai ba phần là của cô.

“Đỗ Ngự Đình, đồ khốn khiếp, anh là đồ khốn khiếp!” Cô đứng dậy, quơ cánh tay, la hét như người điên, còn không ngừng ném vỏ chai rượu xuống lầu.

“Anh dám chọc lão nương tức giận, đập chết anh, cái tên khốn khiếp, uy hiếp em....”

“Cẩn thận em nói cho anh của em biết, sẽ lột da của anh.”

“Em muốn quăng anh xuống biển làm mồi cho cá.”

Nói ra một đống lời nói nhảm, vỏ chai rượu dưới đất đã ném đi hết phân nửa.

. . . . . . . . . . .

Đỗ Ngự Đình đứng ở trong sân, bất an đi tới đi lui, ánh mắt nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa, thỉnh thoảng nhin đồng hồ đeo tay trên cổ tay.

Cũng đã mười hai giờ, cô vẫn chưa về, thật là kỳ lạ. Chờ cô trở về, anh nhất định sẽ......

Chờ cô trở về, anh vẫn là nên xin lỗi cô! Cái gì mà phu cương gì đó cũng ném sang một bên, nhưng mà, cô vẫn chưa về.

“Beng ——” Trong không trung xẹt qua một cái, giống như ngôi sao đang rơi, rơi ở bên chân.

Là một vỏ chai rượu.

“Beng ——”

Lại một vỏ chai rượu.

Đỗ Ngự Đình ngửa đầu tránh né.

“Beng ——”

“Beng ——”

“.....”

Đỗ Ngự Đình nhảy ra tránh né, không biết từ đâu rơi xuống nhiều vỏ chai rượu như vậy, anh hình như còn loáng thoáng nghe được tiếng người chửi anh.

Không thể nào, anh lắc đầu một cái, nhất định là anh nghe nhầm rồi, quá nhớ Noãn Noãn, nên mới nghe được giọng nói của cô.

Vẫn là nên gọi điện thoại cho cô, cầu xin tha thứ.

Điện thoại vẫn vang lên, nhưng không ai nhận.

“Beng ——”

Từ không trung rơi xuống, rơi vào đầu của Đỗ đại thiếu, “Ui ——” Anh cắn răng, xoa đầu.

Trên mặt đất điện thoại đã bị ném hỏng, vẫn có điện thoại gọi vào.

Anh nhặt điện thoại, màn hình của điện thoại màu trắng, lóe lên dãy số quen thuộc.

“Ơ?”

Là của anh, điện thoại này, anh lập tức khôi phục tinh thần, là Noãn Noãn.

“Beng ——” Lại một vỏ chai rượu rơi xuống.

Trên lầu, đúng nhất định là trên lầu.

Đỗ trạch rất lớn, Đỗ đại thiếu tìm xong lầu hai, lại thở hồng hộc leo lên lầu ba, tìm xong, vẫn không thấy!

Lầu bốn!

“Noãn Noãn ——” Quả nhiên cô ở lầu bốn, còn có Lục Tử Viễn cũng ở đây, trên người của cô khoác áo khoác của Lục Tử Viễn.

Lục Tử Viễn đứng dậy, bước chân lảo đảo, khiêu khích hất cằm nhìn Đỗ Ngự Đình.

“Noãn Noãn, em uống say rồi, anh ôm em xuống lầu nghỉ ngơi.” Đỗ Ngự Đình không có ý so đo chuyện này, bây giờ anh chỉ muốn mang cô trở về phòng, nghỉ ngơi thật tốt, hình như cô đã uống quá nhiều rượu.

Ninh Noãn Dương lảo đảo xông tới trước mặt của Đỗ Ngự Đình, nắm lấy cổ áo của anh, ánh mắt say đến mông lung nhìn anh, lầu bầu: “Đừng nhúc nhích, anh lúc ẩn lúc hiện ở đây làm gì?”

“Anh không nhúc nhích!”

“Anh gạt người!” Ninh Noãn Dương cười khúc khích, đưa tay nhéo mặt của Đỗ Ngự Đình, giống như nhéo con nít vậy, “Rất co dãn! Không tệ, nuôi rất tốt, chỉ là có chút thô!”

“Có chút giống với tên khốn Đỗ Ngự Đình!”

Khóe miệng của Đỗ Ngự Đình kéo kéo, anh chính là tên khốn kia.

Cô đưa tay, nắm lấy tay của anh, có chút bất mãn lắc đầu: “Quá gầy, không được, không được!”

“Ngày mai, anh sẽ ăn nhiều một chút, nuôi tới mập một chút.” Đỗ Ngự Đình nói.

“Ơ?” Ninh Noãn Dương tò mò mở to mắt, vẻ mặt vô tội: “Heo cũng biết nói, haha, cười chết tôi rồi, con heo giống Đỗ Ngự Đình cũng biết nói.”

“Haha!” Lục Tử Viễn buồn cười, có chút đồng tình nhìn Đỗ Ngự Đình.

Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình đen lại, anh thành heo rồi, heo.....

“Vậy chúng ta đi sinh heo nhỏ đi!” Bất chấp mọi thứ, anh khom lưng ôm lấy cô, đi xuống lầu.

Cô nói anh là heo, thì chính là heo đi!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương