Vợ Mình Mình Nuôi
-
Chương 48
Chung Mậu đang hoảng hốt bị dọa bay hết hồn vía, vô thức muốn hét lên một tiếng.
Lục Lê đột ngột bịt chặt miệng người trước mặt.
Hắn nghiến răng rít lên hai chữ: "Câm mồm."
"Mẹ nó ông đây là người đấy nhé."
Chung Mậu vẫn lộ ra vẻ khiếp sợ, đến khi Lục Lê sầm mặt đập đầu hắn mấy cái thì hắn mới bị cơn đau làm cho sực tỉnh.
Mẹ nó đúng là người thật.
Chứ không phải mơ.
Mắt Chung Mậu trợn to như sắp lọt ra ngoài, vừa định mở miệng thì hai người không khống chế được động tác của mình nên gây ra tiếng động hơi lớn.
Khương Nghi đang ngủ say trên giường hình như đã nhận ra điều gì nên ngón tay cuộn lại để bên má khẽ nhúc nhích, lông mi cũng chớp chớp mấy lần như cánh bướm.
Lục Lê và Chung Mậu bị bịt miệng lập tức cứng đờ không dám thở mạnh.
Hồi lâu sau, thấy Khương Nghi vẫn nhắm mắt ngủ say trên giường, hai người mới thở phào một hơi.
Mười phút sau.
Lục Lê nín thở, rón rén vén chăn lên rồi nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Sau khi xuống giường, việc đầu tiên hắn làm là lạnh mặt kéo Chung Mậu dưới sàn ra khỏi phòng ngủ.
Chung Mậu: "......"
Ngoài phòng khách, Lục Lê đạp Chung Mậu trên ghế salon rồi hạ thấp giọng hùng hổ nói: "Mẹ nó nửa đêm cậu không ngủ mà làm gì thế hả? Lỡ đánh thức Khương Nghi dậy thì con mẹ nó cậu cút vào gầm giường ngủ cho tớ nghe không."
Chung Mậu ôm mông bị mắng xối xả một trận, bắt đầu cảm thấy nửa đêm mình ngồi xổm đầu giường người ta cũng hơi đáng sợ nên lập tức chột dạ xin lỗi rối rít.
Nhưng một lát sau, Chung Mậu cảm thấy có gì đó sai sai.
Hắn còn chưa hỏi tại sao nửa đêm Lục Lê leo lên giường Khương Nghi huơ tay dọa người mà Lục Lê đã đánh phủ đầu hắn rồi à?
Bất kể thế nào, Lục Lê mới giống ăn trộm hơn hắn chứ?
Chung Mậu lập tức trừng Lục Lê mắng: "Nửa đêm tớ ngồi đầu giường người ta, còn cậu nửa đêm leo giường người ta đấy nhé!"
Lục Lê: "Thích ý kiến không? Thích ý kiến thì trả đôi dép cậu đang mang cho tớ trước đi."
Chung Mậu: "......"
Lục Lê rón rén đẩy cửa phòng ngủ rồi rón rén cầm gối trên sàn quăng mạnh vào Chung Mậu, hắn quay đầu lạnh lùng nói một câu bằng khẩu hình: "Cút ra ngoài ngủ đi."
Chung Mậu: "......"
Hắn nhìn thoáng qua ghế salon trong phòng khách tối thui, màn cửa bay phất phơ nhìn hết sức rùng rợn.
Chung Mậu vội vàng ôm gối bám chặt cửa phòng ngủ, nói rát cả họng mới chui được vào phòng.
Sau khi chui vào, Chung Mậu giống như người chết nằm trong quan tài, thanh thản đặt tay trên bụng quyết không nhúc nhích, Lục Lê mới lạnh mặt đóng cửa phòng ngủ rồi leo lên giường Khương Nghi.
Sáng hôm sau.
Vì mới trải qua đợt huấn luyện quân sự nên đồng hồ sinh học của Khương Nghi vẫn dừng lại ở một giờ cố định, trước khi chuông báo thức reo lên đã nửa mê nửa tỉnh, mơ màng tỉnh giấc.
Nhưng Lục Lê trên giường quàng ôm cậu, vùi đầu vào gáy cậu, hai mắt nhắm chặt như còn đang ngủ.
Khương Nghi mở mắt ra rồi cựa quậy muốn xuống giường.
Lục Lê theo bản năng siết chặt cánh tay, cậy mạnh ôm cậu trong ngực không cho cậu cơ hội nhúc nhích.
Khương Nghi chậm rãi giẫm lên chân Lục Lê như muốn đạp hắn tỉnh dậy.
"......"
Lục Lê đang vùi đầu vào gáy cậu bị giẫm đạp thì bất mãn túm chân Khương Nghi đè chặt trên người mình.
Hồi lâu sau, Lục Lê mới từ từ tỉnh lại.
"Sao dậy sớm thế?"
Vì mới ngủ dậy nên giọng hắn hơi khàn, vùi đầu vào vai Khương Nghi không chịu ngẩng lên.
Khương Nghi thở dài nói: "Cậu thả tớ ra trước đi đã."
Người sau lưng ôm chặt cậu vào lòng như ôm búp bê khiến cậu không sao nhúc nhích được.
Lục Lê dụi đầu vào tóc Khương Nghi hít hà, chân dài kẹp lấy bắp chân cậu, lười biếng nói: "Ngủ thêm chút nữa đi mà......"
Khương Nghi cảm thấy hơi thở ấm áp của người sau lưng phả vào gáy hơi nhột, cậu nghiêng đầu nói: "Ngủ đủ rồi......"
Lục Lê nhìn phần gáy phủ tóc đen lòa xòa của Khương Nghi, lộ ra một đoạn thon thả trắng muốt sau áo mặc nhà khiến người ta chợt có khát khao liếm láp gặm cắn.
Tốt nhất là có thể để lại vết.
Ban ngày những vết cắn sâu kia sẽ ẩn dưới cổ áo thẳng thớm, còn ban đêm tóc đen sau gáy sẽ bị thân mật vén lên, sau đó vết cắn trên gáy sẽ bị làm cho sâu hơn.
Lục Lê nghiến chặt hàm dưới để mình tỉnh táo lại, không để quỷ thần xui khiến cúi đầu cắn lên.
Nhưng tiếng hít thở kia làm thế nào cũng ngăn không được, luồng khí nóng rực phả vào gáy Khương Nghi.
Cậu nghiêng đầu càm ràm: "Cậu nóng quá đi mất......"
Lục Lê càng muốn kề sát cậu hơn, hơn nữa còn không thèm nói đạo lý kề sát cậu: "Mùa đông thì thích tớ ở cạnh cậu, vừa đến mùa hè đã không thích rồi hả?"
Hắn càng nói càng bất mãn: "Có phải mai mốt cậu sẽ đá tớ xuống giường luôn không?"
Khương Nghi ngại ngùng nói thật: "Tớ cũng muốn vậy lắm chứ. Nhưng đá không nổi."
Lục Lê: "...... Cậu đá thật đấy à?"
Khương Nghi ngại ngùng nói: "Ừm."
Lục Lê im lặng, sau đó thật sự tức giận cúi đầu cắn cổ Khương Nghi.
Khương Nghi ngáp một cái như đã quá quen rồi.
Sau đó cậu ngước mắt thấy Chung Mậu quấn chăn trợn tròn mắt nhìn họ.
"......"
Chung Mậu trố mắt nhìn hai người trên giường, Lục Lê quay lưng về phía hắn, đầu vùi vào gáy Khương Nghi, chân dài kẹp lấy bắp chân cậu, cánh tay vòng qua eo cậu.
Phản ứng đầu tiên của Khương Nghi là muốn Lục Lê kéo chăn che đi, nhưng cả người cậu đều bị Lục Lê ôm chặt nên không sao động đậy được.
Cậu im lặng một hồi, sau đó cố tỏ vẻ trấn tĩnh thò đầu ra cười nói: "Chào buổi sáng."
Lục Lê hầm hừ một tiếng, tưởng Khương Nghi đang chơi trò gì nên cũng lười biếng nói: "Chào buổi sáng."
Khương Nghi kéo tóc vàng của Lục Lê rồi xoay mặt hắn lại đối diện với Chung Mậu.
Chung Mậu: "......"
Lục Lê: "......"
Lục Lê im lặng một hồi, sau đó thản nhiên nói như không có chuyện gì: "Chào buổi sáng."
Chung Mậu hoảng hốt nhìn hai đứa bạn mình sáng sớm nằm chung một giường ôm ấp nhau, hồi lâu sau cũng lúng túng nói: "Chào buổi sáng."
Khương Nghi phát hiện cả buổi sáng Chung Mậu đều ngơ ngơ ngác ngác, hình như trạng thái tinh thần không tốt lắm.
Cậu lén lút kéo Lục Lê hỏi: "Có phải cậu ấy còn nhớ bé yêu của mình không vậy?"
Dù sao hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai chia tay, chưa hết tổn thương cũng là bình thường.
Lục Lê hời hợt nói: "Chắc vậy."
Chung Mậu xoắn xuýt hoảng hốt cả buổi sáng.
Hắn nghĩ có lẽ vì mình bị lừa ba mươi tám ngàn, cộng thêm lúc trước dây dưa quá lâu với bé yêu là con trai nên giờ tư tưởng của hắn đã từ từ chao đảo ngả nghiêng.
Chẳng hạn như thấy hai đứa bạn thân của mình ngủ chung mà vẫn thấy bình thường như bị bỏ thuốc lú vậy.
Hắn và Tần Lan cũng thường xuyên chơi game suốt đêm rồi ngủ chung với nhau trên ghế salon, chẳng có gì to tát cả.
Không thể vì bé yêu là con trai mà thần hồn nát thần tính như người bị ma nhập vậy.
Chung Mậu tự trấn an mình, sau đó vững dạ quay đầu lại thì thấy Khương Nghi nằm gối lên đùi Lục Lê trên ghế salon say sưa chơi Anipop, tâm lý vừa được trấn an của hắn hệt như quả bóng bị kim đâm thủng lập tức xẹp xuống.
Khương Nghi rủ Chung Mậu chơi game nhưng hắn hốt hoảng xua tay.
Hôm nay là cuối tuần, ngày mai toàn thể học sinh lớp mười của trường trung học số 1 sẽ chính thức đón lễ khai giảng.
Vì sắp khai giảng nên nhà họ Lục canh chừng rất nghiêm, ngày hôm sau Lục Lê không thể leo cửa sổ vào ngủ với Khương Nghi được nữa, Chung Mậu xoắn xuýt cả ngày rốt cuộc thở phào một hơi, cảm thấy sau cuộc tình qua mạng kia mình trở nên yếu bóng vía hơn hẳn.
Ngày đầu tiên khai giảng, giáo viên lớp chọn bảo các nam sinh trong lớp đi chuyển sách.
Khương Nghi cũng không ngoại lệ mà chuyển sách với các nam sinh khác.
Lục Lê ôm luôn phần của cậu rồi đưa cho Khương Nghi mấy cuốn sách, bảo cậu xách đi theo mình.
Vì nơi chuyển sách cách khu dạy học rất xa nên phải lặn lội mấy chuyến mới chuyển xong.
Lục Lê tới máy bán hàng tự động dưới lầu mua nước, còn Khương Nghi thì lau bàn, trên đường đi giặt khăn cậu bị một người chặn lại.
Đó là một nam sinh có mái tóc quăn tự nhiên nhìn rất sáng sủa, hắn dè dặt hỏi: "Chào bạn, bạn là Khương Nghi đúng không?"
Khương Nghi ngẩng lên rồi khẽ gật đầu, cậu thấy người trước mặt hơi quen nên do dự nói: "Bạn là?"
Nam sinh mừng rỡ reo lên: "Tớ là Tống Tử Nghĩa nè! Cậu còn nhớ tớ không?"
"Hồi nhỏ cậu còn tặng tớ bút màu nữa đó! Hai hộp bút màu kia tớ vẫn chưa nỡ dùng đâu!"
Lục Lê đột ngột bịt chặt miệng người trước mặt.
Hắn nghiến răng rít lên hai chữ: "Câm mồm."
"Mẹ nó ông đây là người đấy nhé."
Chung Mậu vẫn lộ ra vẻ khiếp sợ, đến khi Lục Lê sầm mặt đập đầu hắn mấy cái thì hắn mới bị cơn đau làm cho sực tỉnh.
Mẹ nó đúng là người thật.
Chứ không phải mơ.
Mắt Chung Mậu trợn to như sắp lọt ra ngoài, vừa định mở miệng thì hai người không khống chế được động tác của mình nên gây ra tiếng động hơi lớn.
Khương Nghi đang ngủ say trên giường hình như đã nhận ra điều gì nên ngón tay cuộn lại để bên má khẽ nhúc nhích, lông mi cũng chớp chớp mấy lần như cánh bướm.
Lục Lê và Chung Mậu bị bịt miệng lập tức cứng đờ không dám thở mạnh.
Hồi lâu sau, thấy Khương Nghi vẫn nhắm mắt ngủ say trên giường, hai người mới thở phào một hơi.
Mười phút sau.
Lục Lê nín thở, rón rén vén chăn lên rồi nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Sau khi xuống giường, việc đầu tiên hắn làm là lạnh mặt kéo Chung Mậu dưới sàn ra khỏi phòng ngủ.
Chung Mậu: "......"
Ngoài phòng khách, Lục Lê đạp Chung Mậu trên ghế salon rồi hạ thấp giọng hùng hổ nói: "Mẹ nó nửa đêm cậu không ngủ mà làm gì thế hả? Lỡ đánh thức Khương Nghi dậy thì con mẹ nó cậu cút vào gầm giường ngủ cho tớ nghe không."
Chung Mậu ôm mông bị mắng xối xả một trận, bắt đầu cảm thấy nửa đêm mình ngồi xổm đầu giường người ta cũng hơi đáng sợ nên lập tức chột dạ xin lỗi rối rít.
Nhưng một lát sau, Chung Mậu cảm thấy có gì đó sai sai.
Hắn còn chưa hỏi tại sao nửa đêm Lục Lê leo lên giường Khương Nghi huơ tay dọa người mà Lục Lê đã đánh phủ đầu hắn rồi à?
Bất kể thế nào, Lục Lê mới giống ăn trộm hơn hắn chứ?
Chung Mậu lập tức trừng Lục Lê mắng: "Nửa đêm tớ ngồi đầu giường người ta, còn cậu nửa đêm leo giường người ta đấy nhé!"
Lục Lê: "Thích ý kiến không? Thích ý kiến thì trả đôi dép cậu đang mang cho tớ trước đi."
Chung Mậu: "......"
Lục Lê rón rén đẩy cửa phòng ngủ rồi rón rén cầm gối trên sàn quăng mạnh vào Chung Mậu, hắn quay đầu lạnh lùng nói một câu bằng khẩu hình: "Cút ra ngoài ngủ đi."
Chung Mậu: "......"
Hắn nhìn thoáng qua ghế salon trong phòng khách tối thui, màn cửa bay phất phơ nhìn hết sức rùng rợn.
Chung Mậu vội vàng ôm gối bám chặt cửa phòng ngủ, nói rát cả họng mới chui được vào phòng.
Sau khi chui vào, Chung Mậu giống như người chết nằm trong quan tài, thanh thản đặt tay trên bụng quyết không nhúc nhích, Lục Lê mới lạnh mặt đóng cửa phòng ngủ rồi leo lên giường Khương Nghi.
Sáng hôm sau.
Vì mới trải qua đợt huấn luyện quân sự nên đồng hồ sinh học của Khương Nghi vẫn dừng lại ở một giờ cố định, trước khi chuông báo thức reo lên đã nửa mê nửa tỉnh, mơ màng tỉnh giấc.
Nhưng Lục Lê trên giường quàng ôm cậu, vùi đầu vào gáy cậu, hai mắt nhắm chặt như còn đang ngủ.
Khương Nghi mở mắt ra rồi cựa quậy muốn xuống giường.
Lục Lê theo bản năng siết chặt cánh tay, cậy mạnh ôm cậu trong ngực không cho cậu cơ hội nhúc nhích.
Khương Nghi chậm rãi giẫm lên chân Lục Lê như muốn đạp hắn tỉnh dậy.
"......"
Lục Lê đang vùi đầu vào gáy cậu bị giẫm đạp thì bất mãn túm chân Khương Nghi đè chặt trên người mình.
Hồi lâu sau, Lục Lê mới từ từ tỉnh lại.
"Sao dậy sớm thế?"
Vì mới ngủ dậy nên giọng hắn hơi khàn, vùi đầu vào vai Khương Nghi không chịu ngẩng lên.
Khương Nghi thở dài nói: "Cậu thả tớ ra trước đi đã."
Người sau lưng ôm chặt cậu vào lòng như ôm búp bê khiến cậu không sao nhúc nhích được.
Lục Lê dụi đầu vào tóc Khương Nghi hít hà, chân dài kẹp lấy bắp chân cậu, lười biếng nói: "Ngủ thêm chút nữa đi mà......"
Khương Nghi cảm thấy hơi thở ấm áp của người sau lưng phả vào gáy hơi nhột, cậu nghiêng đầu nói: "Ngủ đủ rồi......"
Lục Lê nhìn phần gáy phủ tóc đen lòa xòa của Khương Nghi, lộ ra một đoạn thon thả trắng muốt sau áo mặc nhà khiến người ta chợt có khát khao liếm láp gặm cắn.
Tốt nhất là có thể để lại vết.
Ban ngày những vết cắn sâu kia sẽ ẩn dưới cổ áo thẳng thớm, còn ban đêm tóc đen sau gáy sẽ bị thân mật vén lên, sau đó vết cắn trên gáy sẽ bị làm cho sâu hơn.
Lục Lê nghiến chặt hàm dưới để mình tỉnh táo lại, không để quỷ thần xui khiến cúi đầu cắn lên.
Nhưng tiếng hít thở kia làm thế nào cũng ngăn không được, luồng khí nóng rực phả vào gáy Khương Nghi.
Cậu nghiêng đầu càm ràm: "Cậu nóng quá đi mất......"
Lục Lê càng muốn kề sát cậu hơn, hơn nữa còn không thèm nói đạo lý kề sát cậu: "Mùa đông thì thích tớ ở cạnh cậu, vừa đến mùa hè đã không thích rồi hả?"
Hắn càng nói càng bất mãn: "Có phải mai mốt cậu sẽ đá tớ xuống giường luôn không?"
Khương Nghi ngại ngùng nói thật: "Tớ cũng muốn vậy lắm chứ. Nhưng đá không nổi."
Lục Lê: "...... Cậu đá thật đấy à?"
Khương Nghi ngại ngùng nói: "Ừm."
Lục Lê im lặng, sau đó thật sự tức giận cúi đầu cắn cổ Khương Nghi.
Khương Nghi ngáp một cái như đã quá quen rồi.
Sau đó cậu ngước mắt thấy Chung Mậu quấn chăn trợn tròn mắt nhìn họ.
"......"
Chung Mậu trố mắt nhìn hai người trên giường, Lục Lê quay lưng về phía hắn, đầu vùi vào gáy Khương Nghi, chân dài kẹp lấy bắp chân cậu, cánh tay vòng qua eo cậu.
Phản ứng đầu tiên của Khương Nghi là muốn Lục Lê kéo chăn che đi, nhưng cả người cậu đều bị Lục Lê ôm chặt nên không sao động đậy được.
Cậu im lặng một hồi, sau đó cố tỏ vẻ trấn tĩnh thò đầu ra cười nói: "Chào buổi sáng."
Lục Lê hầm hừ một tiếng, tưởng Khương Nghi đang chơi trò gì nên cũng lười biếng nói: "Chào buổi sáng."
Khương Nghi kéo tóc vàng của Lục Lê rồi xoay mặt hắn lại đối diện với Chung Mậu.
Chung Mậu: "......"
Lục Lê: "......"
Lục Lê im lặng một hồi, sau đó thản nhiên nói như không có chuyện gì: "Chào buổi sáng."
Chung Mậu hoảng hốt nhìn hai đứa bạn mình sáng sớm nằm chung một giường ôm ấp nhau, hồi lâu sau cũng lúng túng nói: "Chào buổi sáng."
Khương Nghi phát hiện cả buổi sáng Chung Mậu đều ngơ ngơ ngác ngác, hình như trạng thái tinh thần không tốt lắm.
Cậu lén lút kéo Lục Lê hỏi: "Có phải cậu ấy còn nhớ bé yêu của mình không vậy?"
Dù sao hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai chia tay, chưa hết tổn thương cũng là bình thường.
Lục Lê hời hợt nói: "Chắc vậy."
Chung Mậu xoắn xuýt hoảng hốt cả buổi sáng.
Hắn nghĩ có lẽ vì mình bị lừa ba mươi tám ngàn, cộng thêm lúc trước dây dưa quá lâu với bé yêu là con trai nên giờ tư tưởng của hắn đã từ từ chao đảo ngả nghiêng.
Chẳng hạn như thấy hai đứa bạn thân của mình ngủ chung mà vẫn thấy bình thường như bị bỏ thuốc lú vậy.
Hắn và Tần Lan cũng thường xuyên chơi game suốt đêm rồi ngủ chung với nhau trên ghế salon, chẳng có gì to tát cả.
Không thể vì bé yêu là con trai mà thần hồn nát thần tính như người bị ma nhập vậy.
Chung Mậu tự trấn an mình, sau đó vững dạ quay đầu lại thì thấy Khương Nghi nằm gối lên đùi Lục Lê trên ghế salon say sưa chơi Anipop, tâm lý vừa được trấn an của hắn hệt như quả bóng bị kim đâm thủng lập tức xẹp xuống.
Khương Nghi rủ Chung Mậu chơi game nhưng hắn hốt hoảng xua tay.
Hôm nay là cuối tuần, ngày mai toàn thể học sinh lớp mười của trường trung học số 1 sẽ chính thức đón lễ khai giảng.
Vì sắp khai giảng nên nhà họ Lục canh chừng rất nghiêm, ngày hôm sau Lục Lê không thể leo cửa sổ vào ngủ với Khương Nghi được nữa, Chung Mậu xoắn xuýt cả ngày rốt cuộc thở phào một hơi, cảm thấy sau cuộc tình qua mạng kia mình trở nên yếu bóng vía hơn hẳn.
Ngày đầu tiên khai giảng, giáo viên lớp chọn bảo các nam sinh trong lớp đi chuyển sách.
Khương Nghi cũng không ngoại lệ mà chuyển sách với các nam sinh khác.
Lục Lê ôm luôn phần của cậu rồi đưa cho Khương Nghi mấy cuốn sách, bảo cậu xách đi theo mình.
Vì nơi chuyển sách cách khu dạy học rất xa nên phải lặn lội mấy chuyến mới chuyển xong.
Lục Lê tới máy bán hàng tự động dưới lầu mua nước, còn Khương Nghi thì lau bàn, trên đường đi giặt khăn cậu bị một người chặn lại.
Đó là một nam sinh có mái tóc quăn tự nhiên nhìn rất sáng sủa, hắn dè dặt hỏi: "Chào bạn, bạn là Khương Nghi đúng không?"
Khương Nghi ngẩng lên rồi khẽ gật đầu, cậu thấy người trước mặt hơi quen nên do dự nói: "Bạn là?"
Nam sinh mừng rỡ reo lên: "Tớ là Tống Tử Nghĩa nè! Cậu còn nhớ tớ không?"
"Hồi nhỏ cậu còn tặng tớ bút màu nữa đó! Hai hộp bút màu kia tớ vẫn chưa nỡ dùng đâu!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook