Vợ Mình Mình Nuôi
39: Chương 37


Trên đường từ văn phòng về, Lục Lê đút tay vào túi lười biếng đi sau lưng Khương Nghi.
Không cần nhìn mặt mà chỉ nhìn bóng hắn dưới đất cũng đủ cảm nhận được tâm tình phơi phới của hắn.
Mặt Trình Triều như cây héo, uể oải đi cuối đám người.
Lâu lâu Khương Nghi ngoái đầu lại rồi kề tai Lục Lê thì thầm với vẻ khó hiểu: "Trình Triều bị sao vậy?"
Lục Lê thản nhiên đáp: "Ai biết đâu."
Khương Nghi rầu rĩ nói: "Dạo này cậu ấy cứ lạ lạ."
Lục Lê không muốn Khương Nghi chú ý đến người khác nên hờ hững nói: "Chắc dậy thì nổi loạn ấy mà.

Kệ nó đi."
Sau khi về ký túc xá, lần đầu tiên Lục Lê cảm thấy căn cứ huấn luyện quân sự tồi tàn này cũng có điểm tốt.
Chẳng hạn như giường nhỏ rất đúng ý hắn.
Các bạn cùng phòng khác đều tỏ vẻ khó hiểu, mấy người này bị huấn luyện viên xách tới phòng làm việc, giường Khương Nghi sập thì kiểu gì đám này cũng ăn mắng, sao lúc về Lục Lê lại đắc ý thế chứ?
Cứ như có niềm vui to lớn từ trên trời rơi xuống vậy.
Còn sắc mặt Trình Triều thì hoàn toàn trái ngược, giống như hắn mới thật sự là người bị chửi, mặt xám ngoét như tro.
Đám bạn cùng phòng đang thắc mắc thì học sinh ngáy như sấm kia lục ba lô lấy ra mấy cặp nút bịt tai rồi ngượng ngùng phát cho mọi người trong phòng.
Vóc dáng hắn cao lớn, ngượng ngùng gãi đầu nói hắn cũng biết mình mắc chứng ngáy to, ban đêm ngáy nhất định sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác.
Thế là cố ý chuẩn bị cho mỗi người một cặp nút bịt tai mới, nhưng hôm qua bận soạn đồ nên quên béng việc này.
Khương Nghi cầm nút bịt tai, thấy bạn cùng phòng trước mặt rối rít xin lỗi thì lắc đầu nói không sao.
Ban đêm tắt đèn chưa bao lâu thì giường đối diện vang lên tiếng ngáy quen thuộc như sấm rền.
Khương Nghi vừa nhắm mắt lại chợt cảm thấy nút bịt tai của mình bị gỡ ra.
Cậu mở mắt, phát hiện Lục Lê đã tháo nút bịt tai.
Trong bóng tối, Lục Lê vùi đầu vào cổ cậu, ngón tay nghịch tóc cậu, trong mùi dầu gội thơm thoang thoảng, đột nhiên hắn gọi khẽ: "Khương Nghi."
Khương Nghi chẳng chút nghĩ ngợi nghiêm mặt nói: "Không được.

Không cho cắn."

Lục Lê mắt điếc tai ngơ, ngậm vành tai cậu rồi kéo cậu vào lòng ôm chặt, chóp mũi giật giật, sau đó vùi vào cổ cậu, hơi thở nóng rực phả vào làm da cậu cũng nóng theo.
Giọng hắn nghe không rõ là khàn thật hay vì vùi đầu vào cổ cậu, mơ hồ nói: "Chỉ một cái thôi mà."
Ngón tay Khương Nghi cuộn lại, cảm thấy từ dái tai đến sau vành tai vừa tê vừa ngứa.
Cậu thấy hơi kỳ lạ, không hiểu sao hơi thở cũng bắt đầu nóng lên.
Dạo này Lục Lê cắn người ngày càng kỳ quái, không giống kiểu đùa giỡn cắn yêu cho hả giận mà cứ như thú đói chỉ muốn nuốt chửng cậu.
Yết hầu Khương Nghi nhấp nhô, cậu không hề biết rằng dưới ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ rọi vào, vành tai mình đã bị cắn đỏ ửng, hệt như miếng bạch ngọc trơn láng bị nhuộm đỏ một mảng.
Lục Lê ngẩng đầu lên thấy Khương Nghi vì không biết gì nên ngoan ngoãn tròn xoe mắt nhìn mình như lúc còn bé.
Cứ như hắn có làm gì đi nữa thì cậu cũng sẽ không sợ hắn, không né tránh hắn.
Ngoan như búp bê vậy.
Cổ họng Lục Lê khô khốc, tim đập dồn dập, một cảm xúc nào đó vừa gấp rút vừa mãnh liệt tràn ngập lồng ngực, ầm ầm như sấm chớp rền vang làm đầu Lục Lê ong ong.
Nếu có thể thân mật hơn chút nữa thì tốt rồi.
Thân mật đến mức hắn có thể chẳng chút kiêng dè để lại dấu vết và mùi hương mình muốn trên người Khương Nghi, thân mật đến mức trong mắt Khương Nghi chỉ có hắn, thân mật đến mức Khương Nghi chỉ được có mình hắn mà thôi.
Khương Nghi thầm gọi: "Lục Lê."
Cậu muốn bảo hắn đừng cắn hỏng tai mình.
Lúc nhỏ thừa dịp ban đêm Khương Nghi ngủ say, Arno liếm trộm lúm đồng tiền của cậu đỏ bừng một mảng.
Lục Lê ôm cậu, đầu dựa vào cổ cậu, ngoại trừ tiếng thở dốc nặng nề hơn mọi khi thì không có phản ứng gì khác.
Khương Nghi lại gọi tên Lục Lê.
Một giây sau, Lục Lê vén chăn lên rồi mang dép sải bước vào phòng vệ sinh.
Khương Nghi khẽ thở phào một hơi, không hiểu sao cảm thấy hơi nóng, cậu giũ chăn để hơi nóng thoát ra bớt, ngay cả giường cũng rung rinh mấy lần.
"Kẽo kẹt ——"
Giường kêu cót két mấy tiếng.
Khương Nghi ngẩng đầu lên, phát hiện Trình Triều dậy thì nổi loạn thò đầu ra nhìn mình chằm chằm một cách vô cảm.
Khương Nghi giật nảy mình, đột nhiên có cảm giác bị kiểm tra, mở to mắt đối mặt với Trình Triều.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Trình Triều thấy trên giường không có ai mới nhẹ giọng nói: "Cổ đau.


Duỗi cổ một lát."
Khương Nghi: "......"
Cậu gượng gạo đáp: "Ừm."
Trình Triều duỗi cổ một phút rồi lại rụt đầu về.
Khương Nghi quấn chăn mỏng quay đầu nhìn phòng vệ sinh, phát hiện trong phòng vẫn còn sáng đèn.
Cậu định chờ Lục Lê trở lại sẽ nghiêm túc nói rõ chuyện cắn người, nhưng đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy hắn về giường.
Nhớ lại lần trước ở khách sạn, Trình Triều đi toilet không có giấy nên ở lì trong đó một tiếng rưỡi, Khương Nghi thoáng do dự rồi rón rén xuống giường đến phòng vệ sinh.
Khi nhẹ chân nhẹ tay đi ngang chỗ ngồi của mình, Khương Nghi còn cầm theo gói khăn giấy.
Đứng trước phòng vệ sinh sáng trưng, Khương Nghi dỏng tai gõ nhẹ lên cửa một cái rồi gọi khẽ: "Lục Lê."
Trong phòng vệ sinh chẳng có động tĩnh gì.
Khương Nghi thì thào hỏi: "Có cần khăn giấy không?"
"......"
Hồi lâu sau, trong phòng mới vọng ra giọng nói hơi khàn: "Không cần đâu."
Giọng hắn hơi gấp gáp, cứ như đang bị ai rượt đuổi vậy.
Khương Nghi dỏng tai lên, khom người nói nhỏ: "Không cần thật à ——"
"......"
"Không cần.

Tớ đâu có đi vệ sinh ——"
Khương Nghi sờ mũi: "À."
Cậu nghĩ ngợi rồi lại nói nhỏ: "Hay là cậu bị bí tiểu? Cậu xi xi thử xem."
"......"
Phòng vệ sinh hoàn toàn im ắng.

Đợi một hồi, Khương Nghi đành phải cầm khăn giấy rón rén trở lại giường.
Cậu nằm trên giường mơ màng nghĩ thầm chắc Lục Lê bị bốc hỏa cũng nên.
Ngày mai phải pha cho hắn ly trà thanh nhiệt mới được
Trong phòng vệ sinh sáng trưng, lồng ngực Lục Lê phập phồng dữ dội, hắn nhìn chằm chằm tay mình, hầu kết nhấp nhô lên xuống mấy lần.
Cảm thấy hình như mình cần khăn giấy thật.
Sáng hôm sau.
Khương Nghi lấy từ vali ra một túi cao dán hoạt huyết giảm đau và một gói trà thanh nhiệt đưa cho Lục Lê và Trình Triều, nghiêm túc dặn dò hai người phải dán cao và uống trà đúng giờ.
Lục Lê thản nhiên cầm gói trà thanh nhiệt, nhìn qua chẳng có vẻ gì bất thường.
Cường độ huấn luyện quân sự hôm nay cao hơn hôm qua nhiều, chẳng những giảm bớt thời gian giải lao mà huấn luyện viên cũng nghiêm khắc hơn hẳn.
Sau khi đứng nghiêm nửa tiếng, học sinh lớp chọn mới biết nụ cười tủm tỉm của huấn luyện viên hôm qua là để tập cho mình làm quen.
Dưới mũ lính của Khương Nghi lót một tờ khăn giấy, huấn luyện hơn nửa ngày, khăn giấy trên đầu đã ướt nhẹp mồ hôi.
Ánh nắng ban ngày chói chang, cậu hơi mím môi, trên lưng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Đợi huấn luyện viên cho nghỉ giải lao mấy phút, Lục Lê đi tới xoa ót Khương Nghi để cậu tỉnh táo lại, hắn thấp giọng nói: "Khó chịu à? Khó chịu thì nói với huấn luyện viên đi."
Khương Nghi lắc đầu, nữ sinh trong lớp còn chưa nói gì, nam sinh như cậu lý nào lại không chịu nổi chứ.
Sắc mặt Lục Lê trầm xuống nhưng không nói gì mà chỉ thay khăn giấy trên đầu Khương Nghi.
Hết giờ giải lao, huấn luyện viên chọn ra một người trong hàng để thay mình dẫn dắt cả đội huấn luyện, lập tức nhìn trúng Lục Lê cực kỳ nổi bật trong đội.
Sau khi huấn luyện viên tán gẫu với bạn xong thì ung dung trở về đội mình, phát hiện cả đội đã chuyển tới dưới bóng cây huấn luyện.
Huấn luyện viên: "???"
Ông quát: "Làm gì thế! Quay lại đây!"
Đợi cả đội trở lại dưới nắng, huấn luyện viên tức quá hóa cười hỏi nam sinh tóc vàng đứng đầu: "Em dẫn dắt cả đội huấn luyện thế đấy à?"
Lục Lê không nói gì mà liếc nhìn người đứng thứ ba trong hàng, sau đó mới nói: "Báo cáo huấn luyện viên, lúc nãy em không phân biệt được trái phải ạ."
Huấn luyện viên: "Không phân biệt được trái phải?"
Thấy vẻ ngang ngạnh của Lục Lê, ông chậm rãi nói: "Thôi được, hít đất năm chục cái trước đi."
Trong bộ đội có rất nhiều binh lính ương bướng càn quấy, cũng có rất nhiều cách để trị loại người này.
Mấy phút sau.
Lục Lê tỉnh bơ đứng dậy, hít đất năm chục cái hết sức chuẩn, dù có cầm thước đo cũng chẳng tìm ra lỗi gì.
Huấn luyện viên tặc lưỡi, biết trường trung học số 1 có không ít học sinh con nhà giàu, từ nhỏ đã tiếp xúc với nhiều môn thể thao hơn người bình thường nên thể chất cũng mạnh hơn.
Hiển nhiên nam sinh trước mặt là người nổi trội nhất trong số đó.
Ông cũng không so đo mà chỉ cười như không cười nói Lục Lê đã quan tâm bạn học mới như vậy thì mua nước đãi mọi người đi.

Lục Lê biết huấn luyện viên cho mình bậc thang leo xuống nên dẫn mấy nam sinh đến tiệm tạp hóa mua nước.
Trong lúc mấy nam sinh trong lớp đi mua đồ uống, huấn luyện viên hứng thú hỏi: "Tôi nhớ hôm qua Lục Lê ở lớp các em vào rừng bị bắt đúng không? Bị bắt với ai thế? Nào nào nào, giơ tay lên cho tôi xem."
Nhìn nam sinh tóc vàng kia không giống kiểu người không chịu nổi phơi nắng, trong lòng huấn luyện viên biết rõ cảm xúc tuổi mới lớn của nam sinh.
Trên trán Khương Nghi dán cao lạnh, phản ứng hơi chậm nên hồi lâu sau mới giơ tay lên nói: "Báo cáo, em bị bắt chung với bạn ấy ạ."
Huấn luyện viên nhìn một vòng cũng không thấy ai giơ tay, đang định trêu ghẹo thì thấy một cánh tay trắng nõn giơ cao, ông nhìn xuống, phát hiện đó là một nam sinh tóc đen cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn rất ra dáng học sinh ngoan hiền.
Huấn luyện viên hỏi: "Sao lại bị bắt? Vào rừng nghịch điện thoại à?"
Khương Nghi lắc đầu rồi thành thật đáp: "Xức dầu ạ."
Huấn luyện viên: "......"
Ông lập tức mất sạch hứng thú hóng chuyện nên xua tay nói: "Thôi, bỏ tay xuống đi."
Buổi chiều.
Chắc vì buổi trưa thấy nhiều học sinh đứng nghiêm làm mặt mũi tái mét nên buổi chiều huấn luyện nới lỏng hơn, số lần nghỉ ngơi cũng nhiều hơn.
Khương Nghi ngồi bệt dưới đất, dường như bị nóng đến mức khó chịu nên trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, môi cũng tái nhợt hẳn đi.
Lục Lê ngồi cạnh xoa gáy cho cậu tỉnh táo lại, thỉnh thoảng thấp giọng bảo cậu: "Mệt quá thì đến phòng y tế đi."
Khương Nghi im lặng hồi lâu mới nói: "Không đến mức vậy đâu."
"Khương Nghi ——"
Bỗng nhiên có mấy bạn học mới xách đồ uống đến, Khương Nghi vừa ngẩng đầu đã thấy một túi đồ uống trước mắt, trên túi còn đọng nước lấm tấm.
"Lớp bên cạnh mua cho cậu đấy."
Khương Nghi thoáng sửng sốt rồi ngạc nhiên hỏi: "Tớ có nhờ lớp bên cạnh mua giùm đâu, có phải lấy nhầm rồi không?"
Mấy nam sinh gãi đầu bối rối nói: "Chẳng biết nữa.

Bọn tớ mua đồ xong thì có người đưa túi đồ uống này, nói là tặng cậu đấy."
Trình Triều cởi mũ lính xuống rồi nhạy bén nhìn túi đồ uống, đầu óc xoay chuyển nhanh hơn bất cứ ai khác.
Sắc mặt Lục Lê bỗng lạnh đi, hắn nhìn chằm chằm đồ uống trước mặt, nụ cười hờ hững trên môi tắt ngấm, ngồi thẳng người lên.
Mấy nam sinh nhét đồ uống vào ngực Khương Nghi rồi trêu ghẹo: "Chắc nữ sinh nào thấy cậu huấn luyện mệt quá nên mua cho cậu đấy."
Khương Nghi nhận lấy đồ uống, ngập ngừng hỏi: "Các cậu có nhớ là lớp nào không?"
Thấy Khương Nghi có vẻ muốn trả lại, mấy nam sinh lắc đầu nói: "Bọn tớ cũng không biết nữa, trong tiệm đông quá, chớp mắt một cái đã không thấy người đưa nước đâu nữa."
Bọn họ trêu chọc: "Chắc con gái người ta cũng không muốn để cậu biết tên đâu, cậu có hỏi cũng vô ích thôi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương