Ngay lập tức, một tin nhắn "không rõ số" được tìm thấy bên trong.
"Khách sạn Dynasty 907, đến nhà hàng này, chỉ cần nhắc tên Kiều Lương với bọn họ, cô có thể gặp được người mà cô muốn gặp nhất."
"Chết tiệt!" Kiều Lương giận dữ mắng, "Hoàng Phủ Quyết, anh thật độc ác!" "
Anh ta nói với chỉ số IQ và năng lực của Sở Hân Tình, không thể nào tìm được anh ta nhanh như vậy.

Chuyện này ngoại trừ Hoàng Phủ Quyết thì đâu còn ai khác?
Sở Hân Tình bị người lợi dụng thậm chí còn không biết," Hoàng Phủ Quyết..

Cái tên này rất quen thuộc, là ai nhỉ? "
Ném điện thoại xuống giường, sau đó Kiều Lương liền bước đi.
" A Lương..

"Sở Hân Tình đuổi theo, nhưng người bên kia đã đi trước cô một bước, mở cửa ra ngoài.
" Lục Tử Lương! "Cô ta đuổi theo đến hành lang," Rốt cuộc anh có ý gì hả? "
Chủ động giúp cô ta đặt phòng và mời cô ta qua.

Cô ta còn nghĩ anh ta đã đổi ý.

Khi cô ta đến, anh ta lại bày ra sắc mặt rồi bỏ rơi cô, đây rốt cuộc là ý gì?

Kiều Lương dừng lại ở cửa thang máy," Cô nên về sớm một chút đi, đừng lãng phí thời gian ở đây, bởi vì tôi đã từ chức! "
" Lục Tử Lương! "chạy chậm đuổi tới, anh ta lại đóng cửa thang máy xuống lầu, Sở Hân Tình đá một cước vào thang máy rồi hét lên," Anh là đồ khốn kiếp, anh đợi đấy! "
Cô quay mặt lại, chú ý tới người đàn ông mặc bộ âu phục cách đó không xa, biết mình thất lễ, cô ta vội vàng rút chân lại, tức giận quay người lại.
Người đàn ông mặc âu phục giơ tay lên và ấn tai nghe Bluetooth trêи tai anh ta," Ngài Will, Sở Hân Tình đã nhận phòng khách sạn rồi, đầu bếp thứ hai mới vừa từ phòng của cô ấy rời đi.

"
" Được rồi, tôi hiểu rồi.

"bên kia Will cúp điện thoại, quay lại phòng làm việc, đứng trước bàn làm việc," Dựa theo sự sắp xếp của ngài, Sở Hân Tình đã vào khách sạn rồi, lúc cô ấy vào thì tình cờ gặp Kiều Lương và cô Cam đang cùng nhau rời đi, cô Sở nửa đường ngăn cản lại Kiều Lương, kéo tới phòng mình.

Hai người có vẻ mới vừa tranh cãi một lúc và Kiều Lương đã rời đi.

Đúng rồi, tin tức từ nhà hàng truyền tới là Kiều Lương đã từ chức.

"
Hoàng Phủ Quyết nhàn nhạt nhếch môi, ở cuối văn kiện ký lên tên của mình.
* * *
* * *
Ngồi ở trong xe, nhìn Cam Đường trêи ghế sau đang nghiêng mặt nhìn dòng xe cộ đang chạy bên ngoài, Cam Viện thở phào nhẹ nhõm.

Với tính cách cố chấp của tên đó, nếu đã nói thì nhất định sẽ làm, việc kiểm tra quan hệ cha con này chắc chắn sẽ không thể trốn được, từ lúc đồng ý với Hoàng Phủ Quyết, cô vẫn đang suy nghĩ cách có thể dấu giếm được.
Xe dừng ở đèn đỏ, Cam Viện dừng xe, điện thoại di động trong túi vang lên, cô lấy điện thoại di động ra kết nối.
" Cô Cam, ngài Hoàng Phủ đã đặt chỗ ở Vườn thượng uyển, đã hẹn nhϊế͙p͙ ảnh gia nói chuyện với cô về buổi chụp.

Ngài xem, bây giờ tôi có thể đến đón cô được không? "
" Không cần, chúng tôi sẽ trực tiếp đi tới.

"
" Được rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ vào điện thoại di động của cô, trêи đường cô lái xe cẩn thận.

"
Cúp máy, Cam Viện nhét lại điện thoại vào túi xách, tiện tay sửa lại mấy sợi tóc đang rớt xuống.
Cả hai chiếc kẹp tóc đều rơi ở chỗ của Hoàng Phủ Quyết, bây giờ chỉ buộc tùy tiện một chút bằng một cái dây chun, nên mái tóc có chút lỏng.
Đưa ngón tay trở lại tay lái, cô nhìn nghiêng vào gương chiếu hậu, chú ý tới trong gương chiếu hậu tóc đen của đứa nhỏ bị ánh nắng buổi chiều chiếu vào biến thành màu vàng, trong lòng cô chợt nảy ra một ý tưởng.
Có rồi!
Hoàng Phủ Quyết, lần này tôi sẽ để anh hoàn toàn từ bỏ ý định.
" Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy? "
Cậu bé ngồi ở ghế sau hỏi.
" Đi ăn tối với nhϊế͙p͙ ảnh gia và nói về việc chụp ảnh của con.

"
" Kia..

chú Hoàng Phủ có ở đó không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương