Hoàng Phủ Quyết híp đôi mắt màu lam lại, nhìn chăm chú vào Cam Viện, quan sát biểu hiện của cô, muốn từ trêи mặt cô nắm bắt một chút manh mối gì đó.
Nhưng anh đã thất bại.
Cô ở đối diện bàn, chỉ là bình tĩnh nhìn chăm chú khuôn mặt của anh, trêи khuôn mặt thanh tú không có nhiều cảm xúc, đôi mắt một mực không nhìn ra được hoảng hốt hay sợ hãi.
Đồng ý dứt khoát như vậy, chẳng lẽ anh nhận sai người rồi?
Nhưng tại sao, anh lại cảm thấy rất quen thuộc với cô, thời gian trùng hợp, cùng một nhóm máu..

Chẳng lẽ mọi chuyện thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Hoặc, đó chẳng qua là muốn trì hoãn, làm vậy để cho anh không nghi ngờ.
Người thông minh như Hoàng Phủ Quyết như vậy, vào lúc này cũng không có cách nào để từ chối sự thật..
"Được." Hoàng Phủ Quyết từ trêи ghế đứng thẳng dậy, "Sáng mai, anh đến đón em."
Nếu không thể kết luận được vậy thì dùng sự thật để nói chuyện.
Khốn khϊế͙p͙, cô tưởng anh chẳng qua là thăm dò thôi, lại chơi thật à?
Cam Viện chửi thầm trong lòng, người không sợ hãi thản nhiên đứng dậy khỏi ghế.
"Được rồi, vậy..


hẹn gặp lại vào ngày mai."
"Cái này trả lại cho em."
Cam Viện dừng lại, Hoàng Phủ Quyết kéo ghế ra đứng dậy đi tới phía sau cô.
Cô nghi ngờ quay mặt lại thì thấy người đàn ông đang đưa tay ra lấy thứ gì đó từ túi trong của áo vest, đó là một cặp kính gọng nhựa đen bọc bởi vải nhung - chiếc kính mà cô đã đeo và rớt ở nơi này của anh trước đây.
Cái kính mới vừa rồi đã bị biến dạng, đúng lúc dùng cái này thay thế..
"Cảm ơn."
Cô đưa tay cầm lấy kính, xoay người đi về phía lối ra, tách chân kính, đặt kính lên sống mũi.
"Chờ một chút."
Người đàn ông lần nữa mở miệng.
Chưa xong?
Cô dừng lại và không nhịn được nhìn về phía anh.
Người đàn ông đã bước đến trước mặt cô, đưa tay vén mái tóc lộn xộn bị đè dưới chân kính của cô, cô theo bản năng nghiêng đầu, tóc cô đột nhiên kẹt ở góc kính, da đầu đột nhiên bị một trận đau rát.
"..."
Cô ấy hít một hơi, hất lòng bàn tay của Hoàng Phủ Quyết ra, "Thành công thì không có mà thất bại thì có thừa!"
Cô đưa tay lên đỡ tóc và kính của mình, cô kéo vài lần mà không kéo được tóc ra.


Chỉ làm cho tóc bên đầu đau hơn, một đôi mày khó chịu cau lại.
Thấy dáng vẻ cô cau mày nhếch mép, Hoàng Phủ Quyết lại lần nữa giơ bàn tay lên.
"Để anh."
"Không cần!"
Cô tức giận đẩy anh ra, quay lưng về phía anh, tiếp tục kéo mái tóc của mình.
Vì không nhìn thấy nên cô chỉ có thể kéo nó theo cảm giác của mình, kéo vài lần thì không thể kéo ra được.

Một tay cô nắm lấy kính, tay kia nắm tóc, đưa tay ra muốn kéo đứt tóc.
Hai lòng bàn tay đưa tới, một trái một phải nắm lấy tay cô, cô lại tiếp tục giãy dụa, da đầu càng ngày càng đau.
"Đừng nhúc nhích!"
Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô, giọng điệu không cho phép cô từ chối, cô bị máy sợi tóc này làm giận đến điên rồi, lập tức rút tay ra để cho anh giúp đỡ.
Đứng sau lưng cô, từ một bên gò má nhìn vào khuôn mặt cô, Hoàng Phủ Quyết cầm lấy kính của cô, cẩn thận vén từng sợi tóc một của cô sang một bên.
Động tác của anh vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng, một chút cũng không làm cô đau.
Từ góc nhìn của anh, có thể thấy dấu răng hôm qua anh để lại trêи cổ cô, sau một đêm, dấu răng không còn rõ ràng như lúc đầu.
Nhưng mà lại biến thành một vòng tròn li ti màu tím sẫm, giống như một bông hoa lạ nở trêи da thịt cô, ánh mắt anh nhìn vào bông hoa, trong lòng không kìm được đến nụ hôn đêm qua.
Vừa rồi tôi chỉ tập trung vào mái tóc của cô ấy, bây giờ mới chú ý tới, mùi thơm thoảng thoảng trêи tóc cô ấy, đó không phải là mùi nước hoa ngọt ngào, mà là mùi gỗ thông, là mùi hương thảo yêu thích của anh.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương