Vợ Lớn Trở Về
Chương 22


Mới đó mà đã gần đến 49 ngày của A Nhị, tôi định là không về quê của dì Lan mà ở lại phủ Hạ rồi làm một mâm cơm cúng cho cô ấy.

Thật ra thì toàn thời gian A Nhị đều sống ở phủ Hạ, vậy nên làm cơm cúng cho cô ấy ở đây thì cũng là hợp lý.

Tôi cũng có hỏi qua dì Lan và mẹ chồng tôi, cả hai người họ đều đồng ý.
Tôi vừa xuống phòng bếp dặn dò đội ngũ nhà bếp chuẩn bị mâm cơm cúng 49 ngày cho A Nhị.

Hầu hết mọi người đều vui vẻ, bọn họ còn đưa thêm ý kiến cho tôi vì lo là tôi không có kinh nghiệm trong việc cúng kiếng.

A Nhị lúc còn sống được lòng rất nhiều người, vậy nên khi cô ấy mất đi, người trong phủ đều cảm thấy vô cùng đau lòng.
A Tam đi theo sau lưng tôi, con bé vô cùng sốt sắng trong việc cúng 49 ngày cho A Nhị.

Lúc này, con bé ríu rít nói vào bên tai tôi.
– Mợ, chị Nhị thích hoa lan hồ điệp nhất, bữa đó mình có thể mua hoa lan cúng cho chị ấy được không mợ?
Tôi gật đầu, nhàn nhã đáp.
– Được chứ, để mợ dặn người mua.

Mặc dù bây giờ mua hoa cho cô ấy thì có phần hơi muộn, nhưng thà có còn hơn không… Coi như là mợ cháu mình an ủi vong hồn của A Nhị đi, chỉ cần mình thấy cần thiết là được rồi.
A Tam gật gù, con bé đột nhiên đi sát lại gần bên cạnh tôi, nhỏ to bí ẩn.
– Mà mợ ơi, dạo này mợ có nghe thông tin gì không mợ?
Tôi nhíu mày, khẽ hỏi:
– Thông tin gì?
A Tam nhanh nhảu đáp.
– Vậy là mợ chưa biết gì luôn hả? Là chuyện của A Nhị đó mợ… chị Nhị linh thiên ghê luôn đó mợ!
Tôi ngước hẳn mặt sang nhìn A Tam, tò mò hỏi:
– Linh thiên chuyện gì? Sao mợ không biết gì hết vậy?
A Tam hai mắt sáng rỡ, con bé ríu rít kể lại cho tôi nghe không xót một chữ nào.
– Vậy mà em tưởng mợ biết rồi chớ… Chuyện là dạo gần đây, người làm trong phủ thường hay thấy chị Nhị… về thăm!
Tôi ngớ người, tròn mắt hỏi lớn:
– Gì chứ? Em nói thiệt không vậy Tam? Về thăm là sao? Là ai thấy A Nhị?
A Tam đáp nhanh:
– Dạ, nhiều người thấy lắm, mà không có thấy chị Nhị hiện về… chỉ là thấy chị Nhị “ghé” thăm thông qua tấm gương soi trong phòng tắm thôi à.
A Tam càng nói tôi càng tò mò, lại có chút nôn nóng, tôi hỏi vội.
– Em nói cái gì vậy Tam? Nói rõ ra chút xem nào…

Chắc là nhìn thấy biểu cảm của tôi căng thẳng quá, A Tam lúc này mới nghiêm túc giải thích.
– Dạ, thì chuyện là như thế này, dạo gần đây rất nhiều người trong phủ mình lúc tắm đột nhiên nhìn thấy chị Nhị “hiện về”.

Nhưng không phải là chị ấy hiện hình về, mà là chị Nhị viết chữ lên tấm gương để báo cho mọi người biết đó mợ.
– Viết chữ lên gương? Ý em nói A Nhị viết chữ lên gương soi trong phòng tắm để nói chuyện với mọi người?
A Tam nghe tôi hỏi, con bé khẽ lắc đầu, tông giọng thấp hẳn.
– Nói chuyện thì không có nói… chỉ là mọi người thấy hiện lên hai chữ A Nhị rồi là viết tên của người ở trong phòng thôi.

Ví dụ như ở phòng của cô A thì thấy hai chữ “cô A”, còn ở phòng của chị T thì lại thấy hai chữ “A Nhị”.

Mà thường là thấy hiện lên hai chữ “A Nhị” là nhiều hơn ạ…
Tôi chau mày, lầm bầm nói khẽ.
– Lạ vậy sao? Có khi nào là vì mọi người quá nhớ A Nhị mà trông gà hóa cuốc không hả Tam? Chứ mợ nghe vụ này thấy ngộ ngộ sao á? Phòng mợ có đâu?
A Tam thần thần bí bí trả lời với tôi.
– Cái này… là thiệt đó mợ… là chị Nhị đó.

Chứ mợ nghĩ xem, làm gì có chuyện cùng lúc nhiều người đều thấy chữ hiện lên ở trong gương được, đúng không mợ? Với lại, em cũng có nghe mấy người lớn ở trong phủ nói… lý do mà ở phòng của chủ không thấy hiện chữ thì có thể là do phủ mình có ấn phong ma quỷ nên chị Nhị mới không vào được đó mợ.

Phủ Thượng, phủ Trung, phủ Hạ… phủ nào cũng được làm phép hàng năm, ma quỷ không vào được đâu.
Nghe A Tam nói như vậy, tôi thấy cũng có phần đúng, chuyện tâm linh là không thể không tin, biết đâu A Nhị hiện về thật thì sao? Dù gì cũng sắp tới 49 ngày của cô ấy, thời gian này vong hồn của cô ấy vẫn còn ở lại dương gian mà!
Nghĩ nghĩ, tôi mới quay sang dặn dò A Tam.
– Ừm, vậy em để ý thêm chuyện này đi Tam, có gì mới thì báo cho mợ biết liền.

Mợ muốn nói chuyện với A Nhị, nếu nghe tin cô ấy “hiện về” ở đâu thì báo cho mợ biết liền… nghe chưa?
A Tam gật đầu nhận lệnh, thái độ nghiêm túc có thừa.
– Dạ, em biết rồi, mợ cứ giao chuyện này lại cho em!
___________________________
Nhà bếp hôm nay cho ra món chè rất lạ, ăn vô cùng lạ miệng, khiến cả phủ thích thú vô cùng.

Thời tiết se lạnh thế này mà có món chè âm ấm để ăn, nghĩ thì cũng thấy thích hợp lý.
Theo như cảm nhận của riêng tôi thì đây là món chè khoai dẻo bình thường, nhưng đặc biệt ở chỗ là chè khoai dẻo có cả nhân mặn nữa, rất lạ.

Không biết nhân mặn là gì nhưng ăn vào như có vị tôm, vừa lạ vừa ngon.
Chén chè đặt trên bàn, tôi vừa ăn vào một viên chè khoai dẻo nhân mặn, cảm nhận mùi vị rất thơm, không bị tanh cũng không bị dị kỳ.


Lại nhìn sang bên cạnh thấy Hồng gia không động vào một chút nào, có chút là lạ, tôi khẽ hỏi.
– Hồng gia… anh không ăn à? Ngon lắm ý!
Nghe tôi hỏi, Hồng gia chỉ lắc đầu nhè nhẹ, anh ta đáp.
– Anh không thích ăn ngọt, em ăn đi.

Ngon lắm à?
Tôi gật gật đầu, khen ngợi hết lời.
– Ngon thật ạ! Đây đã là chén thứ hai trong một ngày rồi ấy.

Anh không ăn thì tiếc quá, hay để em ăn giúp nhé?
Hồng gia đột nhiên bật cười, anh ta nhìn tôi, tâm tình vui vẻ có thừa, giọng nói rất ấm.
– Ngon thì ngon nhưng cũng đừng ăn nhiều, chè mà có cả nhân mặn nhân ngọt thì chỉ nên ăn ít thôi.

Nếu em thích thì ngày mai bảo với Nhàn một tiếng, em ấy lại nấu cho em ăn.
Diệu Nhàn nấu món chè này?
Nghe Hồng gia nói như vậy, chân mày tôi khẽ nhíu, thái độ chuyển từ yêu thích sang nghi ngờ, tôi trầm giọng, hỏi.
– Anh nói chè này là do Diệu Nhàn nấu à? Cô ấy biết nấu những món đặc biệt như thế này sao?
Thế Nam gật đầu xác nhận, ngữ khí có phần tán dương.
– Diệu Nhàn có ước mơ trở thành đầu bếp nổi tiếng, em ấy nấu ăn rất ngon, biết cách phối hợp nguyên liệu, chế biến sáng tạo rất độc đáo.

Món chè này anh từng ăn qua một lần rồi, vị lạ và khá ngon, A Đức rất thích món này của Diệu Nhàn.
Ôi dào, thiệt là biết cách khen ngợi “người tình” của anh ta quá mà.

Diệu Nhàn nấu ăn ngon, có ước mơ trở thành đầu bếp nổi tiếng… mấy chuyện này tôi biết chứ.

Ở kiếp trước Diệu Nhàn phải nói là được Trời độ, làm tới đâu thắng vẻ vang tới đó, tới tôi còn phải ganh tị với sự thành công vang dội của chị ta kia mà.

Chỉ là ở kiếp này, chưa chắc mọi việc sẽ thành công được như ở kiếp trước đâu…
Tôi nhìn chén chè thơm ngon ở trên bàn, mãi tới thời điểm này mới có dịp để ghét bỏ.

Không thèm đáp lời của Hồng gia, tôi chỉ quay sang A Tam đang đứng ở phía ngoài, tôi thẳng thắng ra lệnh.

– Tam, đem xuống cho mợ đi, mợ no rồi, không muốn ăn nữa.
A Tam “dạ” một tiếng, sau đó trực tiếp bưng cả hai chén chè đi xuống, cả chén của Hồng gia cũng được bưng đi.

Trên bàn lúc này không còn sót lại một chút gì là dấu vết của chè khoai dẻo, sạch sẽ lạ thường.
Lúc này, Hồng gia mới rót cho tôi cốc trà lạnh, đặt cốc trà trước mặt tôi, anh ta nhàn nhã lên tiếng.
– Uống chút nước cho dịu lại cổ họng, sau này hạn chế ăn ngọt, chẳng phải em sợ béo lắm sao?
Tôi có chút mất hứng nhưng vẫn nhận cốc trà uống hết một hơi, công nhận uống trà lạnh vào sảng khoái hơn hẳn.

Ngước mắt nhìn lên gương mặt soái ca của Hồng gia, tôi định hỏi dò anh ta vài chuyện.

Ấy mà còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì ở bên ngoài, chú Ngộ quản gia đột nhiên hớt hải chạy đến, kèm theo đó là giọng nói đầy kích động của chú ấy.
– Cậu Cả, mợ Cả… xảy ra chuyện không hay rồi… cả phủ mình bị ngộ độc… có cả bà chủ cũng bị nữa.
Tôi nghe mà giật mình, quay sang đã thấy Hồng gia đứng bật dậy từ lúc nào, anh ta phản ứng rất nhanh, còn nhanh hơn cả tôi nữa.

Chân mày cau chặt lại, Hồng gia uy phong hỏi lớn.
– Đã gọi bác sĩ đến xem chưa? Bà chủ có ổn không?
Chú Ngộ không dám chậm trễ, vội vàng trả lời:
– Đã gọi bác sĩ thưa cậu.

Bà chủ bị không quá nặng, chỉ hơi đau bụng một chút, vừa nãy có uống thuốc đau bụng rồi, hiện tại sức khỏe của bà bình thường.

Chỉ nghiêm trọng ở chỗ người làm, có người bắt đầu có triệu chứng nôn mửa rồi thưa cậu.
Bị ngộ độc, triệu chứng nôn mửa?
Tôi đứng dậy theo Hồng gia, vội vàng bước đến chỗ của anh ta.

Thế nhưng vừa bước được vài bước, bụng tôi đột nhiên bắt đầu quặng đau, hai chân cũng run run, tiếp tục đi không nổi nữa…
Chú Ngộ quản gia là người phát hiện ra tôi có vấn đề đầu tiên, vừa thấy tôi khựng người ôm bụng, chú ấy đã kêu ầm lên, sau đó mới đến Hồng gia phát hiện ra tôi có vấn đề.

Hồng gia chạy vội đến đỡ lấy tôi, ôm tôi vào lòng, anh ta gấp gáp kêu lớn.
– Bác sĩ! Chú Ngộ đi gọi bác sĩ, nhanh, gọi bác sĩ cho tôi!
Bụng tôi đau thật sự, nhưng cũng không phải là đau đến mức không thể chịu đựng được.

Chỉ là lúc tôi nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của Hồng gia khi nhìn thấy tôi ôm bụng… cái kiểu ánh nhìn lo lắng cực độ ấy… nó chân thật đến mức không thể nào chân thật thêm được nữa…
Tôi… c-h-ế-t tôi thật rồi… cứ cái đà này tôi sẽ điên lên mất! Hồng gia ơi là Hồng gia!
*
Tôi được Hồng gia bồng lên trên phòng, áp mặt vào lồng ngực của anh ta, tôi cảm nhận rất rõ nhịp tim đập thật nhanh, thật đều ở trong lồng ngực.

Thân nhiệt của Hồng gia rất ấm, rất phù hợp với một người thể hàn sợ lạnh như tôi…
Hồng gia bồng tôi lên phòng, chú Ngộ thì đi gọi bác sĩ, A Tam ríu rít đứng chờ ở một bên, con bé sợ tôi sẽ không chịu nổi.
Đặt tôi nằm ở trên giường, Hồng gia trấn an tôi liên tục, tay anh ta nắm chặt lấy tay tôi, vừa trông bác sĩ đến, vừa cố gắng dịu giọng, trấn an tôi.

– Không sao không sao… bác sĩ đến ngay thôi… khám xong sẽ hết đau bụng… anh hứa đấy!
Tôi mím môi, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang nắm chặt lấy tay tôi lúc này.

Cái cảm giác hiện tại của tôi phải nói là kỳ cục làm sao, là đau bụng thì ít nhưng mà đau lòng thì nhiều.

Phải như ở kiếp trước, anh ta cũng tận tâm với tôi như thế này thì tôi đã không phải c-h-ế-t oan, cũng đã không kéo theo một đời ân ân oán oán sâu nặng như thế này…
Nhìn không nổi ánh mắt thương xót của Hồng gia, tôi vờ tìm cách đuổi người.
– Hồng gia… đi xem mẹ đi… em không sao đâu.
Hồng gia nhíu mày nhìn tôi, tôi biết là anh ta đang rất lo lắng, đến cả chân mày cũng nhíu lại suốt, chưa có được một giây nào giãn ra.

Thế nhưng khi đối diện với tôi, Hồng gia luôn dùng chất giọng dịu dàng nhất, trầm ấm nhất để nói chuyện với tôi.

Phải nói là Hồng gia rất kiên nhẫn với tính khí của tôi, cũng cực kỳ bao dung với tất cả mọi thứ của tôi, kể cả là tính tình khó ở dở dở ương ương của tôi hiện tại…
– Anh xem em trước, phía mẹ đã có người đi xem, không lo, không cần lo… cố gắng một chút… bác sĩ đến ngay rồi…
Hồng gia đã nói như vậy, vậy nên tôi cũng không tiếp tục khăng khăng bắt anh ta phải làm theo ý tôi nữa.

Phần nữa bụng dạ tôi đang khó chịu, cũng lười phải nói chuyện nhiều.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, sau khi khám qua một lượt cho tôi rồi phát thuốc cho tôi uống gấp, ông ấy mới bảo là tình hình của tôi không nghiêm trọng, cũng là giống với mẹ chồng tôi, uống thuốc vào là sẽ khỏi triệu chứng đau bụng.
Vì tình hình ở dưới phủ đang rất loạn nên sau khi phát thuốc cho tôi, bác sĩ liền đi nhanh ra khỏi phòng, gấp gáp kiểm tra cho người ở dưới phủ.

Tôi cũng không có ý giữ Hồng gia lại, sau khi uống thuốc xong, tôi khẽ nói với anh ta.
– Thế Nam… anh xuống xem tình hình của mẹ đi… em không sao rồi… không còn thấy đau bụng nhiều nữa.
Hồng gia giúp tôi lau mồ hôi còn vương lại ở trên trán, biết tôi không sao, anh ta cũng không nán lại lâu.

Khẽ gật đầu, anh ta nói với tôi:
– Ừm, anh xuống nhà xem mẹ và mọi người thế nào rồi anh lại lên với em.

Ở trong phòng nghỉ ngơi, đừng xuống dưới nhà, có anh và mọi người lo rồi.
Tôi gật gật đầu, thều thào đáp.
– Vâng ạ! Có gì nhớ báo với em.
– Anh biết rồi, anh đi đây, nghỉ ngơi đi, sẽ ổn thôi.
Thế Nam rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại tôi và A Tam.

A Tam thì đang bận rộn pha nước ấm các thứ, cũng không để ý đến biểu cảm kỳ quái của tôi hiện tại…
Nói thế nào nhỉ, những người có triệu chứng hơi nghiêm trọng ở dưới phủ đều là những người đã từng đối xử từ tệ bạc cho đến rất tệ bạc với tôi ở kiếp trước.

Tôi đã bảo rồi mà, luật chơi hiện tại là của tôi, kiếp trước dám giẫm tôi ở dưới chân, vậy thì dám làm dám chịu, đừng than trách với ai cả….
Kiếp trước một mình tôi chịu đựng, cả đám bọn họ thì hả hê, hiện tại tôi trọng sinh sống lại rồi… cũng đừng trách tôi độc ác… đây là quả báo mà bọn họ đáng phải nhận lấy… vậy thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương