Vợ Lớn Trở Về
-
Chương 17
Quả thực là đêm hôm qua Hồng gia không về, anh ta không về cũng không có cuộc gọi nào gọi về báo cho tôi biết.
Mà anh ta đã không gọi thì tôi cũng sẽ không hỏi, tôi không muốn đóng vai vợ hiền quản giáo chồng mỗi ngày, rất mất hình tượng.
Cũng vì giấc mơ kỳ lạ đêm hôm qua nên cả ngày hôm nay tôi cứ bần thần khó chịu mãi.
Lúc khuya sau khi tỉnh dậy tôi có gọi cho bên phía bệnh viện hỏi thăm tình hình của A Nhị, bọn họ bảo với tôi là cô ấy vẫn ổn, không có vấn đề gì.
Tôi cũng định là đi thăm cô ấy, nhưng bác sĩ nói với tôi A Nhị vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, có vào thăm cũng không thể vào gặp được.
Đứng nhìn A Nhị qua lớp cửa kính dày đặc thật sự là một loại cảm giác rất ức chế, vậy nên tôi mới quyết định ở nhà, không đi.
Về phần dì của A Nhị, tôi không giữ dì ấy ở lại trong phủ mà sắp xếp cho dì ấy ở bên ngoài, đợi một hai hôm nữa tôi sẽ đưa dì ấy đến thăm A Nhị.
Ở phủ Hạ này không an toàn, tôi không dám lơ là cảnh giác, vẫn nên “giấu” dì của A Nhị đi thì tốt hơn.
*
Sáng nay, mẹ chồng nàng dâu có việc cần bàn nên tôi tới phòng mẹ chồng tôi từ sớm.
Sau khi bàn xong chuyện, thấy trời còn sớm nên tôi đóng vai con dâu ngoan hiền tiễn mẹ chồng đi công việc.
Tình cảm hai mẹ con tôi vẫn tốt, chỉ cần không đề cập đến chuyện của Phúc Bảo thì chắc chắn sẽ luôn tốt giống như thế này.
Mẹ chồng tôi đi rồi, tôi rảnh rỗi dạo quanh vườn hít thở thêm không khí trong lành.
Ngày hôm nay tôi không rảnh lắm, chút nữa sẽ đến công ty để họp chiến lược với nhân viên, có thể sẽ bận rộn đến tối mới về.
Mỗi lần đến công ty đều sẽ bận rộn như vậy, vừa làm việc, vừa đưa nhân viên đi giải lao… ra dáng bà chủ thực thụ.
Tôi đi dạo một mình trong vườn, hôm nay lười không tập yoga nên đi dạo là thượng sách.
Cũng không nghĩ sẽ gặp Hà Viên đang tập ở trong vườn, mà đã gặp chẳng nhẽ lại tránh đi, vậy nên vẫn phải cố nán thêm chút thời gian để trò chuyện với chị ấy.
Hà Viên nhìn thấy tôi trước, chị ấy vừa thấy tôi thì đã đứng dậy, dáng người thon gọn, săn chắc, trông có vẻ đủ đầy sức sống hơn dạo trước rất nhiều.
Bước đến gần phía tôi, Hà Viên nhoẻn môi cười, giọng nói ngọt ngào, dễ nghe.
– Mợ Cả hôm nay trông sắc mặt không được tốt lắm… vết thương lại đau hả mợ?
Hà Viên lịch sự, tôi cũng không có lý gì mà ngang ngược với người ta.
Giữ thái độ hòa nhã, tôi trả lời.
– Vẫn còn đau, chưa khỏi hẳn được.
Hà Viên khẽ gật đầu, chị ấy nhìn tôi, đột nhiên lại nói.
– Về chuyện mợ phạt Phúc Bảo hôm trước, lúc đó là do tôi xót con nên không nghĩ được thấu đáo, cố tình chống đối lại mợ.
Bây giờ nghĩ lại, là tôi hồ đồ quá, vốn dĩ tôi không nên suy nghĩ nông cạn như vậy… mợ dạy dỗ Phúc Bảo là việc tốt… tôi thật lòng cảm ơn mợ.
Tôi cũng không tỏ vẻ huênh hoang, đối với lời cảm ơn này của Hà Viên, tôi vẫn sẽ nhận lấy.
Sẵn tiện gặp chị ấy ở đây, tôi cũng nên nói rõ với chị ấy vài lời về chuyện của Phúc Bảo.
– Chị không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ muốn tốt cho con chị mà thôi.
Sẵn gặp riêng chị ở đây, tôi cũng muốn nói rõ với chị chuyện này.
Tôi thật sự không có nhu cầu nhận con nuôi, vậy nên chị không cần lo là tôi sẽ giành lấy con của chị.
Bà nội Phúc Bảo muốn tôi nhận Phúc Bảo làm con, bà ấy có lý do riêng của bà ấy, tôi nghĩ là chị cũng hiểu được lý do vì sao mà đúng không? Nếu chị hiểu được lý do thì tốt, cũng nên thông cảm cho người làm bà nội ấy… bà ấy cũng vì muốn những điều tốt nhất cho con trai của chị mà thôi.
Nhưng còn riêng tôi, tôi sẽ không nhận con của ai làm con cả, chị có thể yên tâm, con của chị thì vẫn là con của chị… vậy nhé.
Hà Viên nghe tôi nói những lời rõ ràng và dứt khoát như vậy, chị ấy thoáng im lặng, giống như là trong lòng đang có dò xét và nghĩ suy vậy.
Lại khoảng chừng mấy giây sau, như đã suy nghĩ cẩn trọng, nét mặt Hà Viên đột nhiên trở nên nghiêm túc, chị ấy nói với tôi, giọng điệu có phần ngập ngừng…
– Tôi cũng có chuyện này muốn nói thật với mợ… tôi biết là mợ nghi ngờ tôi trong chuyện núi đá giả… nhưng tôi cũng thú thật với mợ một điều là tôi không có làm ra chuyện gì ác nhân thất đức hết.
Mợ cũng biết thân phận của tôi ở phủ Hạ này rồi đó, nếu như không có Phúc Bảo, vậy thì tôi đã bị đuổi đi từ lâu rồi.
Vậy nên đó cũng là lý do mà tôi sợ mợ nhận nuôi Phúc Bảo, tôi sợ tôi trở thành kẻ vô dụng, sợ là mãi mãi sẽ không được ở bên cạnh con trai tôi nữa… Tôi không có tiền, không có quyền lực, càng không có được sự bảo vệ của cậu Cả… nếu nói là tôi hại mợ… tới nghĩ thôi tôi cũng không nghĩ ra được là tôi sẽ hại mợ bằng cách nào…
Dừng chút, Hà Viên bỗng dưng nhìn tôi bằng ánh mắt khổ sở, chị ấy tiếp tục lên tiếng.
– Mợ tin tôi thì tôi mừng, còn nếu mợ không tin tôi thì tôi… tôi chịu vậy.
Tôi cũng không biết phải minh oan cho tôi như thế nào để mợ tin tưởng tôi nữa.
Lúc mợ xảy ra chuyện, cậu Cả có đến hỏi tôi… tôi cũng đã thề với cậu ấy là tôi không bao giờ dám động tới mợ.
Tôi cũng không biết là cậu Cả có tin tưởng tôi không nhưng những lời mà tôi nói ra, tôi cam đoan tất cả đều là sự thật.
Phúc Bảo mất tích cũng không phải là do tôi trông thằng bé không kỹ… mà vì…
Hà Viên nói đến đây thì dừng lại, sự ngập ngừng của chị ấy khiến cho tôi cảm thấy tò mò.
Chẳng qua là tôi cũng không thể hiện sự nôn nóng ra mặt, ngược lại là tôi cố tỏ ra điềm tĩnh, tôi trầm giọng, khẽ hỏi:
– Vì gì? Chẳng phải hôm đó là chính chị trông giữ Phúc Bảo sao?
Hà Viên gật đầu xác nhận, nhưng chị ấy cũng không quên tiết lộ thêm cho tôi biết một thông tin quan trọng khác…
– Dạ đúng là tôi trông Phúc Bảo, chuyện này là chính xác, tôi không có phủ nhận.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện, mấy ngày sau, tôi cố gặng hỏi Phúc Bảo thì thằng bé cuối cùng cũng chịu nói.
Thằng bé bảo với tôi là bữa đó có người kêu thằng bé đi trốn đi, nếu không trốn thì sẽ bị… mợ bắt làm con nuôi.
Là vì sợ phải xa mẹ nên Phúc Bảo mới trốn, chứ mặc dù tính nết của Phúc Bảo có nghịch ngợm thật nhưng thằng bé cũng sẽ không nghịch đến mức như vậy đâu mợ…
Tôi nhíu mày suy ngẫm những gì mà Hà Viên vừa nói, sau đó liền hỏi:
– Vậy là ai nói với Phúc Bảo như vậy? Chị có tìm hiểu được chưa?
Hà Viên gật đầu, chị ấy nhanh chóng trả lời.
– Tôi có tìm hiểu, cũng cho Phúc Bảo đi quanh nhận dạng thử xem người hù dọa thằng bé là ai.
Nhưng lạ một điều là thằng bé không tìm ra được người đã nói những lời như vậy vào ngày hôm đó.
Phúc Bảo còn nhỏ, bình thường được tôi với dú Cúc chăm kỹ, ít cho chạy quanh tiếp xúc với nhiều người, vậy nên thằng bé có không nhận ra được nhiều người thì cũng không trách thằng bé được.
Nhưng mà cũng may là Phúc Bảo nhận ra được là người nọ nói chuyện bằng giọng khàn lắm, không phải là giọng địa phương ở đây, mà nghe như giọng đặc trưng ở vùng X đó mợ.
Tôi tiếp nhận thêm thông tin từ chỗ Hà Viên, chắc chắn là tôi sẽ không hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối nhưng tôi sẽ đem những thông tin này về để tìm hiểu lại thêm một lần nữa.
Tôi biết Hà Viên nói với tôi như thế này thì cũng là có dụng ý riêng của chị ấy.
Hà Viên không phải là muốn về cùng phe với tôi đâu, thứ chị ấy muốn là muốn tự minh oan cho bản thân mình mà thôi.
Hoặc cũng có thể là chị ấy muốn có thêm cơ hội để được ở lại phủ Hạ mà không lo bị tôi gây khó dễ.
Dù chưa biết những lời mà Hà Viên nói có phải là sự thật hay không, nhưng trước cứ tiếp thu cái đã, thà là có thêm manh mối còn đỡ hơn là không có gì…
Sau khi nói chuyện với Hà Viên, tôi liền trở lên phòng để thay quần áo đến công ty.
Thông tin vừa nãy Hà Viên vừa nói với tôi, chị ấy cũng có bảo là chị ấy chưa từng nói qua với ai, tôi là người đầu tiên chị ấy tiết lộ.
Thú thật thì thân phận của Hà Viên ở phủ Hạ rất khó xử, hay nói đúng hơn là hoàn toàn không có chút gì để người khác có thể xem trọng chị ấy ngoài việc chị ấy sinh được Phúc Bảo.
Vậy nên nếu có tiết lộ ra thông tin vừa rồi thì cũng chưa chắc có người chịu tin lời chị ấy nói, có khi còn bị phản tác dụng, tố ngược lại chị ấy dựng chuyện hòng chạy tội nữa cũng nên.
Ở kiếp trước, thân phận của Hà Viên cũng là như vậy, Hồng gia cũng không tỏ ra coi trọng hay là ghét bỏ gì chị ấy, thái độ của anh ta lấp lửng, thích thì sẽ bảo vệ một hai câu, không thích thì cứ để ai muốn làm gì thì làm.
Thật sự là thân phận của Hà Viên rất mờ nhạt, mờ nhạt đến mức có khi tôi còn quên luôn cả sự hiện diện của chị ấy ở trong phủ Hạ này nữa.
Nhưng đổi lại ở kiếp này lại có sự thay đổi nhiều, tần suất Hà Viên xuất hiện ngày một nhiều, cục diện cũng dần dần xoay chuyển một cách chóng mặt.
Vậy nên ở hiện tại, tôi không còn quá tự tin vào bản thân mình nữa, từng sự việc xảy ra đều khiến cho tôi phải suy xét và đánh giá cẩn trọng hơn.
Cục diện thay đổi hẳn rồi, ký ức ở kiếp trước cũng chỉ còn là sự tham khảo thêm cho tôi mà thôi!
*
Tôi đến công ty, quanh đi quẩn lại liền hết một ngày, mãi tới lúc ngẩn mặt nhìn lên thì đã thấy mọi người ra ngoài ăn uống hết rồi, chỉ còn lại một mình tôi ở trong phòng làm việc.
Tôi cũng không cố tham công tiếc việc, biết sức khỏe mình không được tốt lắm nên tôi thu dọn đồ đạc rồi ra về, việc còn lại để mai hãy làm tiếp.
Về đến phủ Hạ, thấy Hồng gia vẫn chưa về, tôi liền sinh ra bất mãn, nghĩ trong bụng chắc hôm nay anh ta lại không về nữa rồi.
Lướt nhìn vào điện thoại, không có cuộc gọi nào, cũng không có tin nhắn nào từ Hồng gia… tôi liền mắng thầm anh ta trong bụng vài câu.
Cũng không hiểu sao tôi lại có thể mê được người đàn ông vừa khô khan lại vừa vô tâm như vậy nữa, đúng là yêu quá hóa ngu mà!
Không thèm đợi, tôi tắm rửa sau đó lên giường tập ngủ sớm.
Nếu đã không ngủ được ngon thì nên ngủ sớm, mặc dù ngủ sớm không giúp ngủ ngon thêm nhưng được cái đẹp da đẹp dáng, vậy cũng tốt.
Ấy vậy mà lúc tôi vừa thiu thiu ngủ thì điện thoại lại đột nhiên reo lên, tôi có chút khó chịu lồm cồm ngồi dậy, nhìn vào số hiển thị trên màn hình điện thoại là số của Hồng gia, tôi thoáng chốc cảm thấy bực mình.
Trượt nút nghe, định mắng anh ta một trận, ấy mà tôi còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói trầm đục của Thế Nam, kèm theo đó là ngữ khí nghiêm nghị cực kỳ:
– Em đến bệnh viện đi, A Nhị chuyển xấu rồi!
*
A Nhị chuyển xấu trong đêm, vừa hay tin thì tôi đã tung chăn chạy ngay đến bệnh viện mà không kịp chần chừ bất cứ điều gì.
Chỉ là lúc tôi vừa chạy đến trước cửa phòng cấp cứu, tôi vậy mà đã nhìn thấy Hồng gia và cả… Diệu Nhàn cũng đang ở đó từ lúc nào!
Diệu Nhàn ngồi bên cạnh Hồng gia, chị ta dìu lấy cánh tay của anh ta, giống như là muốn ôm anh ta vào lòng luôn vậy.
Ngay cái khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh thân mật này của hai người bọn họ, tôi giống như là tức nước vỡ bờ.
Bao nhiêu tức giận, bao nhiêu kìm nén, bao nhiêu tổn thương đều như một lần nữa mà bùng nổ hết lên vậy…
Tôi bước đến trước mặt Hồng gia và Diệu Nhàn, sức chịu đựng như bị chạm đến giới hạn, gom góp oan uất của kiếp trước, gom cả luôn sự tức giận ở kiếp này.
Tôi không còn muốn nhẫn nhịn thêm nữa, lúc này chỉ muốn làm loạn lên một lần cho thỏa mãn cơn thịnh nộ trong lòng tôi mà thôi.
Mắt đối mắt với hai người bọn họ, tôi lạnh giọng, nói gằng từng chữ:
– Hồng gia… A Nhị đâu?
Đối diện với câu hỏi của tôi, Hồng gia còn chưa kịp trả lời, vậy mà Diệu Nhàn đã lanh chanh chen miệng vào trả lời giúp.
– A Nhị còn đang cấp cứu, tôi nghĩ cô ấy chắc sẽ không…
Diệu Nhàn nói chưa hết câu thì tôi đã phát điên lên mà nạt nộ thẳng vào mặt chị ta, tôi trừng mắt, quát lớn:
– Tôi hỏi chị à? Câm mồm!
Diệu Nhàn sững sốt, chị ta đứng hình khi bị tôi mắng.
Mà Hồng gia ở bên cạnh cũng không khá hơn là bao, anh ta híp mắt nhìn tôi, giọng khàn cực kỳ.
– Thiên Ngọc, bình tĩnh đi đã…
Tôi phát điên rồi, chẳng muốn giữ bình tĩnh nữa, cứ nhẫn nhịn, cứ âm thầm chịu đựng, thật sự rất mệt mỏi.
Tôi biết thừa là Hồng gia anh ta không yêu tôi, tôi cũng đã cố không muốn quan tâm tới anh ta nữa, còn hứa với lòng sẽ trả thù anh ta một vố thật cay.
Thế nhưng khi nhìn thấy anh ta và Diệu Nhàn một lần nữa quấn quýt thân mật bên nhau, lại nghĩ đến suốt từ hôm qua đến giờ, anh ta không về nhà nhưng lại có thời gian ở bên cạnh Diệu Nhàn.
Chỉ mới nghĩ đến nhiêu đó thôi đã khiến cho tôi phát hỏa lên, khiến cho tôi muốn lôi đầu đôi tra nam tiện nữ này ra mà chửi tục cho hả giận.
Nói tôi ghen tuông cũng được, nói tôi không có bản lĩnh cũng được luôn… yêu nhiều hận nhiều… tôi thật sự vẫn còn rất hận anh ta…
Hồng gia nhìn thấy tôi kích động, anh ta bước đến trước mặt tôi, tay muốn nắm lấy tay tôi nhưng lại bị tôi vùng ra thật mạnh.
Tôi cứ tưởng tôi vùng tay như thế thì anh ta sẽ không sao, vậy mà thật không ngờ, Hồng gia to con uy vũ như vậy mà xém chút nữa lại bị tôi vùng tay đến ngã…
Giây phút nhìn thấy Hồng gia loạng choạng đứng không vững, phải nói là tôi kinh ngạc vô cùng.
Hai mắt tôi mở to, mấy lời mắng chửi sắp sửa tuông ra đều đột nhiên tốc biến chui hết lại vào trong cổ họng.
Hồng gia… anh ta sao vậy? Anh ta lại đang diễn trò à? Không cần phải diễn đâu!
Diệu Nhàn hốt hoảng đỡ lấy Hồng gia, tôi cũng muốn đỡ nhưng lại bị chậm mất một nhịp…
Sau khi đỡ được chồng tôi, Diệu Nhàn đột nhiên quay sang trợn tròn mắt nhìn tôi, vẻ mặt chị ta đanh lại, hùng hổ mắng tôi.
– Thiên Ngọc, cô vừa vừa phải phải thôi… cô có biết…
Diệu Nhàn nói còn chưa dứt câu thì đột nhiên cửa phòng cấp cứu được mở, người ở bên trong lần lượt bước ra ngoài.
Nhìn thấy bác sĩ, tâm tình của tôi liền quay lại lo cho A Nhị.
Nhưng mà số Trời đúng là trêu đùa tôi… A Nhị vậy mà lại…
– Xin lỗi Hồng gia, xin lỗi gia đình… chúng tôi đã cố gắng hết sức… bệnh nhân đã không qua khỏi!
A Nhị… c-h-ế-t rồi… cô ấy c-h-ế-t thật rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook