Võ Lâm Tam Tuyệt
-
Chương 63: Nhận lãnh trách nhiệm
Cái tin Võ lâm Tam tuyệt quy tiên lọt vào tai Tạng Biên tứ xú không khác gì tiếng sét đánh ngang tai.
Bốn anh em y đều giật mình kinh hãi, tám con mắt đều ngơ ngác nhìn.
Tuy cái tin Võ lâm Tam tuyệt ẩn núp ở trong thâm sơn đã đồn đại trên giang hồ từ mười mấy năm rồi, nhưng đó mới chỉ là tin đồn thôi. Người trong võ lâm ai ai cũng không dám chứng thực tin đồn ấy đúng hay là không, nhưng sự thật thì Võ lâm Tam tuyệt đã bị chôn vùi ở trong núi sâu đã từ lâu rồi. Các thuộc hạ của Ngũ Kỳ minh đều không tin những lời đồn ấy, vì chúng tin võ công của Võ lâm Tam tuyệt đã luyện tới mức tuyệt đỉnh, làm sao mà chết được một cách dễ dàng như thế? Cho nên chúng vẫn tin tưởng lời đồn ấy thất thiệt. Và cho rằng Minh chủ của chúng vẫn còn ẩn cư tại một thâm sơn cùng cốc rất bí ẩn, đang tu luyện một môn thần công tuyệt thế. Chúng còn tin sẽ có một ngày kia thể nào cũng có một vị tân Minh chủ toàn tài mà cũng là người được truyền thụ môn võ công y bát của ba vị lão Minh chủ, sẽ đem lại sinh khí bồng bột cho Ngũ Kỳ minh. Lá cờ chính nghĩa sẽ oanh oanh liệt liệt dương oai với thiên hạ võ lâm. Vì thế, chúng cứ đợi chờ tân Minh chủ xuất hiện và cứ thế đã đợi chờ suốt ba mươi năm liền. Vì lòng tin tưởng quá cương quyết, nên chúng không bị lời đồn đại của giang hồ ảnh hưởng chút nào.
Từ khi Âu Dương Siêu ra đời hành đạo tới giờ, sử dụng Truy Hồn kỳ một mình đấu với Thiên Sơn tứ kiếm, Thanh Thành lục đạo, Cống Lai bát sách, các tay cao thủ hạng nhất đương thời, nên tên tuổi của chàng đã lừng danh khắp thiên hạ ngay, không ai là không biết tới và cũng không ai không hiểu xuất thân của chàng, là người đã được truyền thụ y bát của Võ lâm Tam tuyệt và cũng là con trai của vợ chồng Âu Dương Đơn đại hiệp.
Tuy xuất thân lai lịch của chàng ai ai cũng biết nhưng anh em của Ngũ Kỳ minh, vì lẩn quẩn ở chốn thâm sơn cùng cốc tại biên giới, lại ít đi lại trên giang hồ, nên mãi tới hơn tháng trước đây mới được hay tin.
Tất nhiên, thuộc hạ của Ngũ Kỳ minh, khi hay tin người môn đệ của Võ lâm Tam tuyệt đã xuất thân giang hồ, ai nấy đều mừng rỡ hết sức và cũng phấn chấn vô cùng nữa. Thế rồi năm vị Kỳ chủ đã gặp nhau để thương lượng và lập tức đem ba mươi mấy tay cao thủ đi vào Trung Nguyên để tìm kiếm hành tung của Âu Dương Siêu. Âu Dương Siêu nói cho họ biết cái tin Võ lâm Tam tuyệt đã quá vãng, tiếp theo đó, chàng rầu rĩ thở dài một tiếng và từ từ nói với anh em Tứ xú rằng :
- Nếu năm xưa ba vị ân sự đã dặn bảo anh em Minh hạ như vậy, tại hạ phải nên đi phụ trách công việc của bổn Minh để thực hiện lời hứa với ân sư, nhưng tại hạ hãy còn ít tuổi, tài hèn sức mọn, quả thật sợ không gánh vác nổi trọng trách ấy, huống hồ...
Nói tới đó, chàng ngưng giấy lát, lại nói tiếp :
- Các vị hãy cho tại hạ biết địa chỉ của quý Minh ở đâu để ít bữa nữa tại hạ thể nào cũng tới đó thay mặt ân sư xử lý mọi việc.
Hóa Câu nghiêm nghị đáp :
- Sao thiếu hiệp không đi ngay bây giờ?
- Tại hạ còn có nhiều việc phải làm, hiện giờ chả thể đi được.
- Có phải vì vụ hẹn ước ở Hoàng Sơn sắp tới không?
Quý vị nên rõ, việc Âu Dương Siêu hẹn Chưởng môn nhân của bảy môn phái đến ngày mười lăm tháng ba đấu với nhau ở trên đỉnh núi Hoàng Sơn để giải quyết tất cả các mối thù đã lan tràn khắp giang hồ, người trên thiên hạ ai ai cũng đều biết thế. Âu Dương Siêu bảo còn có việc phải làm, tuy không phái chỉ cuộc hẹn ước ở trên Hoàng Sơn, nhưng Hóa Long lại hỏi vấn đề đó nên chàng cũng không muốn giải thích, chỉ gật đầu và nói :
- Sau vụ hẹn ước Hoàng Sơn xong, tại hạ thể nào cũng đi tới quý Minh một chuyến.
Hóa Long ngẫm nghĩ giây lát bỗng chắp tay chào Âu Dương Siêu nghiêm nghị đáp :
- Thiếu hiệp đã nói như vậy, anh em lão xin cáo từ ngay bây giờ, để về báo cáo cho năm vị Kỳ chủ hay. Đến lúc đó, thuộc hạ chúng tôi sẽ đến Hoàng Sơn nghênh đón biệt giá.
Nói xong, y cùng ba người anh em quay mình đi luôn. Chúng nhảy lên trên ngọn cây mà đi từ ngọn này sang ngọn khác, qua khỏi trận pháp Mê Tiên ấy.
Ông già điếc tuy bị Hóa Báo đả thương nội tạng, nhưng vết thương không nặng lắm, huống hồ nội công của y lại tinh thâm, nên trải qua điều tức một hồi y đã chữa khỏi vết thương đó liền.
Âu Dương Siêu chờ cho anh em Tứ xú đi khỏi, mới quay lại ân cần hỏi ông già điếc rằng :
- Ông điếc, vết thương của ông đã khỏi chưa?
Bà già câm giơ tay ra hiệu, ông già điếc cung kính đáp :
- Đa tạ công tử hỏi han tới, đầy tớ già này đã lành mạnh như thường rồi.
Âu Dương Siêu gật đầu, hai mắt chàng bỗng sáng ngời như ngọn đèn ló, nhìn thẳng vào mặt ông già điếc và ôn tồn hỏi :
- Già điếc, bàn thờ của tiên phụ mẫu có phải là lão chủ nhân của bổn cốc bày thờ đấy không?
Bà già câm giơ ta ra hiệu, ông già điếc nghiêm nghị đáp :
- Sau khi hay tin lệnh tôn lệnh đường ngộ nạn, lão chủ nhân chúng tôi đau đớn vô cùng, liền vẽ bức hình để lên bàn thờ để cúng.
Âu Dương Siêu nghe nói, cảm động vô cùng, lại hỏi tiếp :
- Nếu vậy, lão chủ nhân của bổn cốc là bạn chí thân của tiên phụ, nhưng chẳng hay...
Nói tới đó, chàng ngừng giây lát lại nói tiếp :
- Hai người bạn với nhau như thế nào, xin già điếc cho tại hạ hay.
Ông già điếc gật đầu đáp :
- Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, mời công tử hãy theo lão bộc vào trong nhà nghỉ ngơi, rồi lão bộc sẽ tường trình hết cho công tử hay.
Nói xong, y cùng bà già câm đi trước dẫn đường vào một căn nhà xinh đẹp ở phía bên trái tại giữa khu rừng.
Âu Dương Siêu vừa đi vào đến trong rừng, thì Xảo Xảo đã nhảy lại ôm chặt lấy chàng, rất ngây thơ và nũng nịu hỏi :
- Thúc thúc ẵm Xảo Xảo đi vào trong nhà nhé?
Âu Dương Siêu thấy cô bé khả ái như vậy, chàng liền ẵm nó lên hôn hít mấy cái rồi bảo :
- Ngoan lắm. Ngoan lắm.
Giao Cơ thấy vậy vừa cười vừa mắng con nhỏ rằng :
- Lớn như thế rồi hơi một tí là cháu cứ bắt người ẵm, con bé này càng lớn càng vô phép.
Xảo xảo cười khanh khách đáp :
- A dì. Không phải Xảo Xảo vô phép đâu. A dì đừng mắng Xảo Xảo nữa, đó là thúc thúc thích Xảo Xảo và Xảo Xảo cũng mến thúc thúc, bằng không khi nào Xảo Xảo lại bắt thúc thúc phải ẵm như vậy.
Con nhỏ nói tới đó, hai mắt trợn tròn xoe, nhìn Âu Dương Siêu hỏi tiếp :
- Thúc thúc bảo có phải không?
Âu Dương Siêu vội gật đầu đáp :
- Phải, Xảo Xảo nói rất đúng.
Giao Cơ vừa cười vừa lườm chàng một cái, rồi đi qua cạnh Giang Mẫn, nhìn Giang Mẫn cười. Nàng rất thân mật đắt tay Giang Mẫn ỏn ẻn nói :
- Chị vào trong nhà nghỉ ngơi với em đi.
Tính Giao Cơ rất hiền thục, lúc trước vì nàng chưa biết Giang Mẫn là gái giả trai, nên mới thổi khúc Mê tiên vừa mới học thành, để xem trong hai người ai là người có định lực hơn, không ngờ lại làm cho hai người cẩu hợp với nhau...
Đối với việc đó, nàng ăn năn không yên lòng, nhất là từ khi biết Âu Dương Siêu là con của Âu Dương đại hiệp mà sư phụ mình đang phụng thờ ở trong nhà mình, nàng lại càng ăn năn và không yên tâm thêm. Vì thế mà nàng đối với Giang Mẫn lại càng tỏ ra thân mật hơn để Giang Mẫn lượng thứ cho mình. Sự thật đối với chuyện vừa rồi Giang Mẫn cũng hơi hận Giao Cơ thật nhưng không quan trọng cho lắm, vì có nhờ như thế nàng mới quen Âu Dương Siêu và mới chưa đầy một ngày đã thành vợ chồng với nhau ngay. Thoạt tiên, nàng có hận Giao Cơ thật, nhưng sau biết rõ nàng ta vô tâm, và không phải là người dâm đãng, nàng thông cảm ngay. Huống hồ, tình hình bây giờ đã rõ rệt rồi, sư phụ của Giao Cơ lại là bạn thân của cha mẹ Âu Dương Siêu, nên nàng không lượng thứ cũng phải lượng thứ bằng không nàng làm gì được nào? Thế rồi Giang Mẫn nhìn Giao Cơ mỉm cười gật đầu. Hai người dắt tay nhau đi trước, Âu Dương Siêu ẵm Xảo Xảo theo sau, tiến thẳng vào căn nhà xinh đẹp ở trong rừng.
Vợ chồng ông già điếc đã bày sẵn thức ăn trên bàn rồi, thấy Âu Dương Siêu ẵm Xảo Xảo, ông già liền sầm ngay nét mặt lại, quát mắng Xảo Xảo :
- Xảo Xảo sao lại bắt công tử ẵm như thế? Con bé này vô lễ thật có mau mau xuống không?
Âu Dương Siêu nghe nói, vội xua tay ông già điếc, và nói :
- Già điếc! Đừng có mắng nó. Tại tôi thích nó đấy?
Ông già điếc tuy không nghe thấy gì, và không biết Âu Dương Siêu nói những gì, nhưng thấy chàng xua tay, liền hiểu ngay là chàng ra hiệu cho mình đừng có mắng Xảo Xảo, nên ông ta vội cung kính đáp :
- Lão bộc xin vâng lệnh.
Ngừng giây lát, ông già lại nói tiếp :
- Bây giờ đã quá Ngọ rồi, công tử với Giang cô nương đã đói bụng rồi. Trong thâm sơn cùng cốc không có món ăn gì ngon để đãi quý vị chỉ có cơm rau dưa thôi, xin công tử với Giang cô nương ăn tạm cho đỡ đói.
Nói xong cung kính mời Âu Dương Siêu với Giang Mẫn hai người ngồi bàn.
Từ hôm qua đến giờ, Âu Dương Siêu với Giang Mẫn chưa hề ăn miếng cơm nào, trong bụng đã đói ran. Vì mọi việc đã xảy ra liên tiếp nên quên cả bụng đói. Bây giờ chàng bỗng nghe thấy ông già điếc nó tới ăn cơm, lại thấy trên bàn bày la liệt thức ăn, liền cảm thấy sôi bụng tức thì. Chàng cũng không khách sáo gì nữa, vội nhìn ông già, mỉm cười gật đầu, đặt Xảo Xảo xuống cái ghế cạnh đó, rồi chàng ngồi xuống ăn cơm luôn.
Cơm nước xong, không chờ chàng lên tiếng hỏi, ông giã điếc đã kể hết chuyện sư phụ của Giao Cơ với cha mẹ chàng và Tam tuyệt có liên can gì với nhau cho chàng nghe.
Thì ra sư phụ của Giao Cơ là Ngọc Tiêu Thiên Nữ Liễu Vy vốn là bạn thân của mẹ Âu Dương Siêu khi mới từ Nam Hải vào Trung Nguyên ở. Hai chị em cùng hành đạo giang hồ, tâm tình rất mật thiết, không khác gì chị em ruột thịt vậy.
Vì hai người là tuyệt sắc giai nhân, nên đã làm điên đảo không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt thời bấy giờ, nhưng hai người rất kiêu ngạo, không coi những người ấy vào đâu. Hai người cùng hành đạo như vậy đã hơn một năm trời không may có chuyện xảy ra, khiến hai người phải xích mích. Đó là chuyện cả hai cùng yêu chung một chàng, mà chàng ấy lại là Âu Dương Đơn, cha của Âu Dương Siêu.
Đáng lẽ hai người thân với nhau như thế, có thể cùng lấy chung một chồng có phải là yên không? Nhưng vì cả hai đều có tính hiếu thắng, nên không sao dung hòa được. Tuy bề ngoài hai người vẫn thân mật với nhau, nhưng sự thật hai người đều ngấm ngầm ganh đua nhau.
Sau không hiểu tại sao, bỗng thấy mất tích Liễu Vy. Thì ra nàng đã chịu nhường chồng cho bạn thân là Tôn Uyển Bình, mẹ của Âu Dương Siêu, mà đi ẩn núp ở một nơi hẻo lánh.
Âu Dương Đơn với Tôn Uyển Bình đi khắp đại giang Nam Bắc tìm kiếm Liễu Vy, nhưng không sao kiếm thấy nàng ta cả.
Khi hai vợ chồng Âu Dương Đơn bị các tay cao thủ của bảy đại môn phái vây đánh, thì Liễu Vy đang ở sa mạc. Nghe tin dữ ấy, nàng đem vợ chồng ông già câm điếc trở về Trung Nguyên ngay.
Uyển Bình là bạn thân của nàng, Âu Dương Đơn là người yêu, tất nhiên nàng phải nghĩ cách trả thù cho hai người. Nhưng nàng là người rất thông minh, biết việc này không phải là việc thường, vì bảy môn phái, người nhiều, thế mạnh, sức lực rất lớn, muốn báo thù không phải là chuyện dễ, phải tùy cơ ứng biên mới được.
Nàng cũng biết, vợ chồng Âu Dương Đơn có một đứa con. Tư khi vợ chồng Âu Dương Đơn bị giết hại, thì đứa con ấy mất tích, không biết ở đâu hết. Thế rồi, bà ta mới chọn nơi hoang cốc này, bố trí thành một chốn rất bí ẩn, lấy tên là “Mê Tiên cốc”, cùng vợ chồng ông già câm điếc ở lại nơi đó, lập bàn thờ, thờ vợ chồng Âu Dương Đơn. Một mặt, nàng đi khắp nơi tìm kiếm con của người bạn, một mặt nàng lại khổ luyện võ công để tìm cơ hội trả thù cho bạn và người yêu.
Không ngờ, nàng lại bạc mệnh, ở Mê Tiên cốc được hơn năm năm thì bị bệnh nặng rồi chết.
Giao Cơ vốn là con của một vị quan. Vợ chồng quan lớn ấy đều chết hết. Người trong họ định chiếm hết tài sản của nàng, nên mới đem nàng đi tiêu diệt. May thay, giữa đường gặp Liễu Vy cứu thoát. Liễu Vy thấy nàng đúng là một nhân tài để luyện võ, nên bà ta ẵm nàng về trong Mê Tiên cốc này và nuôi nấng dạy bảo để làm môn đồ.
Sau bà ta bị bệnh nặng, biết mình không sao sống được, bèn đem hết tài ba của mình viết thành một cuốn sách, giao cho vợ chồng ông già câm điếc, bảo vợ chồng ông ta trông nom Giao Cơ và dạy nàng học võ chờ khi nào nàng học hết cuốn võ công của bà ta để lại mới được phép cho nàng biết tên của sư phụ, và cũng cấm nàng không được rời khỏi sơn cốc này để đi ra giang hồ.
Vợ chồng ông già câm điếc, tuy là đạo tặc, nhưng rất trọng nghĩa khí. Vì cám ơn Liễu Vy đã cứu hai người thoát chết, nên hai người mới tình nguyện làm nô bộc như thế.
Tuy Liễu Vy không nhận điều kiện đó, nhưng vẫn vui lòng để cho vợ chồng ông già ấy ở chung và coi như là bạn thôi.
Ba người từ Trung Nguyên ra ngoài sa mạc, rồi lại từ sa mạc trở về Trung Nguyên. Vợ chồng ông già điếc đều trung thành với nàng vô cùng.
Còn tại sao Liễu Vy lại quen biết Võ lâm Tam tuyệt? Thì ra ba mươi năm về trước, Tam tuyệt rời khỏi Ngũ Kỳ minh, đi ra ngoài sa mạc tìm chỗ ẩn cư để luyện thần công, vì vậy mới gặp Liễu Vy. Ba người còn ở nhà Liễu Vy ba ngày rồi mới đi, cho nên vợ chồng ông già điếc đã gặp Tam tuyệt là thế. Âu Dương Siêu nghe ông bà điếc kể xong, nhìn Âu Dương Siêu một hồi, lại hỏi tiếp :
- Công tử! Còn một việc này, không biết công tử có nhận cho không?
- Già điếc có việc gì chỉ giáo, xin cứ nói đi?
- Về việc Ngũ Kỳ minh mời công tử làm Minh chủ, theo ý lão nô, thì công tử nên nhận ngay đi! Rồi công tử lãnh đạo Ngũ Kỳ minh hành đạo giang hồ, chủ trì võ lâm chính nghĩa để thừa kế đại chí của lệnh sư.
Ông già vừa nói xong, Giang Mẫn vội xen lời nói :
- Già điếc nói rất phải. Đại ca nên nhận làm Minh chủ của Ngũ Kỳ minh đi, để gánh vác chủ trì chính nghĩa cho võ lâm, làm một việc oanh oanh liệt liệt như vậy mới không phu tài đức của đại ca!
Âu Dương Siêu cau mày lại, đáp :
- Nhưng tiểu đệ...
Không để cho chàng nói, Giang Mẫn lại nũng nịu nói tiếp :
- Còn nhưng cái gì nữa! Ngũ Kỳ minh là của Võ lâm Tam tuyệt tổ chức thành, mà đại ca là môn đồ duy nhất, nên đại ca phải thừa kế di chí của ba vị sư phụ.
Âu Dương Siêu thấy thái độ vừa hờn vừa nũng nịu của nàng, liền cười và đáp :
- Theo lời chị nói rất hợp lý, và tiểu đệ không nhận làm Minh chủ của Ngũ Kỳ minh không được, phải không?
- Tất nhiên rồi, đại ca không thể từ chối được việc này!
Giao Cơ đứng cạnh, cũng nũng nịu xen lời nói :
- Công tử! Tuy tiểu muội không biết rõ những việc của giang hồ mấy, nhưng già điếc và chị Giang Mẫn đều nói như vậy, tất nhiên không thể sai lầm vào đâu được! Công tử nên nghe theo ý kiến của mọi người đi!
Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát liền gật đầu đáp :
- Hãy để tôi suy nghĩ lại đã.
Xảo Xảo bỗng ngây thơ nói :
- Thúc thúc đi làm Minh chủ đi! Xảo Xảo lúc nào cũng đi theo thúc thúc, Xảo Xảo sẽ giúp đỡ chú một tay. Thúc thúc bằng lòng chứ?
Âu Dương Siêu nghe nói, vừa cười vừa đáp :
- Được! Sau này gặp kẻ địch, thúc thúc đánh không nổi thế nào thúc thúc cũng sẽ nhờ Xảo Xảo giúp đỡ một tay.
Bốn anh em y đều giật mình kinh hãi, tám con mắt đều ngơ ngác nhìn.
Tuy cái tin Võ lâm Tam tuyệt ẩn núp ở trong thâm sơn đã đồn đại trên giang hồ từ mười mấy năm rồi, nhưng đó mới chỉ là tin đồn thôi. Người trong võ lâm ai ai cũng không dám chứng thực tin đồn ấy đúng hay là không, nhưng sự thật thì Võ lâm Tam tuyệt đã bị chôn vùi ở trong núi sâu đã từ lâu rồi. Các thuộc hạ của Ngũ Kỳ minh đều không tin những lời đồn ấy, vì chúng tin võ công của Võ lâm Tam tuyệt đã luyện tới mức tuyệt đỉnh, làm sao mà chết được một cách dễ dàng như thế? Cho nên chúng vẫn tin tưởng lời đồn ấy thất thiệt. Và cho rằng Minh chủ của chúng vẫn còn ẩn cư tại một thâm sơn cùng cốc rất bí ẩn, đang tu luyện một môn thần công tuyệt thế. Chúng còn tin sẽ có một ngày kia thể nào cũng có một vị tân Minh chủ toàn tài mà cũng là người được truyền thụ môn võ công y bát của ba vị lão Minh chủ, sẽ đem lại sinh khí bồng bột cho Ngũ Kỳ minh. Lá cờ chính nghĩa sẽ oanh oanh liệt liệt dương oai với thiên hạ võ lâm. Vì thế, chúng cứ đợi chờ tân Minh chủ xuất hiện và cứ thế đã đợi chờ suốt ba mươi năm liền. Vì lòng tin tưởng quá cương quyết, nên chúng không bị lời đồn đại của giang hồ ảnh hưởng chút nào.
Từ khi Âu Dương Siêu ra đời hành đạo tới giờ, sử dụng Truy Hồn kỳ một mình đấu với Thiên Sơn tứ kiếm, Thanh Thành lục đạo, Cống Lai bát sách, các tay cao thủ hạng nhất đương thời, nên tên tuổi của chàng đã lừng danh khắp thiên hạ ngay, không ai là không biết tới và cũng không ai không hiểu xuất thân của chàng, là người đã được truyền thụ y bát của Võ lâm Tam tuyệt và cũng là con trai của vợ chồng Âu Dương Đơn đại hiệp.
Tuy xuất thân lai lịch của chàng ai ai cũng biết nhưng anh em của Ngũ Kỳ minh, vì lẩn quẩn ở chốn thâm sơn cùng cốc tại biên giới, lại ít đi lại trên giang hồ, nên mãi tới hơn tháng trước đây mới được hay tin.
Tất nhiên, thuộc hạ của Ngũ Kỳ minh, khi hay tin người môn đệ của Võ lâm Tam tuyệt đã xuất thân giang hồ, ai nấy đều mừng rỡ hết sức và cũng phấn chấn vô cùng nữa. Thế rồi năm vị Kỳ chủ đã gặp nhau để thương lượng và lập tức đem ba mươi mấy tay cao thủ đi vào Trung Nguyên để tìm kiếm hành tung của Âu Dương Siêu. Âu Dương Siêu nói cho họ biết cái tin Võ lâm Tam tuyệt đã quá vãng, tiếp theo đó, chàng rầu rĩ thở dài một tiếng và từ từ nói với anh em Tứ xú rằng :
- Nếu năm xưa ba vị ân sự đã dặn bảo anh em Minh hạ như vậy, tại hạ phải nên đi phụ trách công việc của bổn Minh để thực hiện lời hứa với ân sư, nhưng tại hạ hãy còn ít tuổi, tài hèn sức mọn, quả thật sợ không gánh vác nổi trọng trách ấy, huống hồ...
Nói tới đó, chàng ngưng giấy lát, lại nói tiếp :
- Các vị hãy cho tại hạ biết địa chỉ của quý Minh ở đâu để ít bữa nữa tại hạ thể nào cũng tới đó thay mặt ân sư xử lý mọi việc.
Hóa Câu nghiêm nghị đáp :
- Sao thiếu hiệp không đi ngay bây giờ?
- Tại hạ còn có nhiều việc phải làm, hiện giờ chả thể đi được.
- Có phải vì vụ hẹn ước ở Hoàng Sơn sắp tới không?
Quý vị nên rõ, việc Âu Dương Siêu hẹn Chưởng môn nhân của bảy môn phái đến ngày mười lăm tháng ba đấu với nhau ở trên đỉnh núi Hoàng Sơn để giải quyết tất cả các mối thù đã lan tràn khắp giang hồ, người trên thiên hạ ai ai cũng đều biết thế. Âu Dương Siêu bảo còn có việc phải làm, tuy không phái chỉ cuộc hẹn ước ở trên Hoàng Sơn, nhưng Hóa Long lại hỏi vấn đề đó nên chàng cũng không muốn giải thích, chỉ gật đầu và nói :
- Sau vụ hẹn ước Hoàng Sơn xong, tại hạ thể nào cũng đi tới quý Minh một chuyến.
Hóa Long ngẫm nghĩ giây lát bỗng chắp tay chào Âu Dương Siêu nghiêm nghị đáp :
- Thiếu hiệp đã nói như vậy, anh em lão xin cáo từ ngay bây giờ, để về báo cáo cho năm vị Kỳ chủ hay. Đến lúc đó, thuộc hạ chúng tôi sẽ đến Hoàng Sơn nghênh đón biệt giá.
Nói xong, y cùng ba người anh em quay mình đi luôn. Chúng nhảy lên trên ngọn cây mà đi từ ngọn này sang ngọn khác, qua khỏi trận pháp Mê Tiên ấy.
Ông già điếc tuy bị Hóa Báo đả thương nội tạng, nhưng vết thương không nặng lắm, huống hồ nội công của y lại tinh thâm, nên trải qua điều tức một hồi y đã chữa khỏi vết thương đó liền.
Âu Dương Siêu chờ cho anh em Tứ xú đi khỏi, mới quay lại ân cần hỏi ông già điếc rằng :
- Ông điếc, vết thương của ông đã khỏi chưa?
Bà già câm giơ tay ra hiệu, ông già điếc cung kính đáp :
- Đa tạ công tử hỏi han tới, đầy tớ già này đã lành mạnh như thường rồi.
Âu Dương Siêu gật đầu, hai mắt chàng bỗng sáng ngời như ngọn đèn ló, nhìn thẳng vào mặt ông già điếc và ôn tồn hỏi :
- Già điếc, bàn thờ của tiên phụ mẫu có phải là lão chủ nhân của bổn cốc bày thờ đấy không?
Bà già câm giơ ta ra hiệu, ông già điếc nghiêm nghị đáp :
- Sau khi hay tin lệnh tôn lệnh đường ngộ nạn, lão chủ nhân chúng tôi đau đớn vô cùng, liền vẽ bức hình để lên bàn thờ để cúng.
Âu Dương Siêu nghe nói, cảm động vô cùng, lại hỏi tiếp :
- Nếu vậy, lão chủ nhân của bổn cốc là bạn chí thân của tiên phụ, nhưng chẳng hay...
Nói tới đó, chàng ngừng giây lát lại nói tiếp :
- Hai người bạn với nhau như thế nào, xin già điếc cho tại hạ hay.
Ông già điếc gật đầu đáp :
- Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, mời công tử hãy theo lão bộc vào trong nhà nghỉ ngơi, rồi lão bộc sẽ tường trình hết cho công tử hay.
Nói xong, y cùng bà già câm đi trước dẫn đường vào một căn nhà xinh đẹp ở phía bên trái tại giữa khu rừng.
Âu Dương Siêu vừa đi vào đến trong rừng, thì Xảo Xảo đã nhảy lại ôm chặt lấy chàng, rất ngây thơ và nũng nịu hỏi :
- Thúc thúc ẵm Xảo Xảo đi vào trong nhà nhé?
Âu Dương Siêu thấy cô bé khả ái như vậy, chàng liền ẵm nó lên hôn hít mấy cái rồi bảo :
- Ngoan lắm. Ngoan lắm.
Giao Cơ thấy vậy vừa cười vừa mắng con nhỏ rằng :
- Lớn như thế rồi hơi một tí là cháu cứ bắt người ẵm, con bé này càng lớn càng vô phép.
Xảo xảo cười khanh khách đáp :
- A dì. Không phải Xảo Xảo vô phép đâu. A dì đừng mắng Xảo Xảo nữa, đó là thúc thúc thích Xảo Xảo và Xảo Xảo cũng mến thúc thúc, bằng không khi nào Xảo Xảo lại bắt thúc thúc phải ẵm như vậy.
Con nhỏ nói tới đó, hai mắt trợn tròn xoe, nhìn Âu Dương Siêu hỏi tiếp :
- Thúc thúc bảo có phải không?
Âu Dương Siêu vội gật đầu đáp :
- Phải, Xảo Xảo nói rất đúng.
Giao Cơ vừa cười vừa lườm chàng một cái, rồi đi qua cạnh Giang Mẫn, nhìn Giang Mẫn cười. Nàng rất thân mật đắt tay Giang Mẫn ỏn ẻn nói :
- Chị vào trong nhà nghỉ ngơi với em đi.
Tính Giao Cơ rất hiền thục, lúc trước vì nàng chưa biết Giang Mẫn là gái giả trai, nên mới thổi khúc Mê tiên vừa mới học thành, để xem trong hai người ai là người có định lực hơn, không ngờ lại làm cho hai người cẩu hợp với nhau...
Đối với việc đó, nàng ăn năn không yên lòng, nhất là từ khi biết Âu Dương Siêu là con của Âu Dương đại hiệp mà sư phụ mình đang phụng thờ ở trong nhà mình, nàng lại càng ăn năn và không yên tâm thêm. Vì thế mà nàng đối với Giang Mẫn lại càng tỏ ra thân mật hơn để Giang Mẫn lượng thứ cho mình. Sự thật đối với chuyện vừa rồi Giang Mẫn cũng hơi hận Giao Cơ thật nhưng không quan trọng cho lắm, vì có nhờ như thế nàng mới quen Âu Dương Siêu và mới chưa đầy một ngày đã thành vợ chồng với nhau ngay. Thoạt tiên, nàng có hận Giao Cơ thật, nhưng sau biết rõ nàng ta vô tâm, và không phải là người dâm đãng, nàng thông cảm ngay. Huống hồ, tình hình bây giờ đã rõ rệt rồi, sư phụ của Giao Cơ lại là bạn thân của cha mẹ Âu Dương Siêu, nên nàng không lượng thứ cũng phải lượng thứ bằng không nàng làm gì được nào? Thế rồi Giang Mẫn nhìn Giao Cơ mỉm cười gật đầu. Hai người dắt tay nhau đi trước, Âu Dương Siêu ẵm Xảo Xảo theo sau, tiến thẳng vào căn nhà xinh đẹp ở trong rừng.
Vợ chồng ông già điếc đã bày sẵn thức ăn trên bàn rồi, thấy Âu Dương Siêu ẵm Xảo Xảo, ông già liền sầm ngay nét mặt lại, quát mắng Xảo Xảo :
- Xảo Xảo sao lại bắt công tử ẵm như thế? Con bé này vô lễ thật có mau mau xuống không?
Âu Dương Siêu nghe nói, vội xua tay ông già điếc, và nói :
- Già điếc! Đừng có mắng nó. Tại tôi thích nó đấy?
Ông già điếc tuy không nghe thấy gì, và không biết Âu Dương Siêu nói những gì, nhưng thấy chàng xua tay, liền hiểu ngay là chàng ra hiệu cho mình đừng có mắng Xảo Xảo, nên ông ta vội cung kính đáp :
- Lão bộc xin vâng lệnh.
Ngừng giây lát, ông già lại nói tiếp :
- Bây giờ đã quá Ngọ rồi, công tử với Giang cô nương đã đói bụng rồi. Trong thâm sơn cùng cốc không có món ăn gì ngon để đãi quý vị chỉ có cơm rau dưa thôi, xin công tử với Giang cô nương ăn tạm cho đỡ đói.
Nói xong cung kính mời Âu Dương Siêu với Giang Mẫn hai người ngồi bàn.
Từ hôm qua đến giờ, Âu Dương Siêu với Giang Mẫn chưa hề ăn miếng cơm nào, trong bụng đã đói ran. Vì mọi việc đã xảy ra liên tiếp nên quên cả bụng đói. Bây giờ chàng bỗng nghe thấy ông già điếc nó tới ăn cơm, lại thấy trên bàn bày la liệt thức ăn, liền cảm thấy sôi bụng tức thì. Chàng cũng không khách sáo gì nữa, vội nhìn ông già, mỉm cười gật đầu, đặt Xảo Xảo xuống cái ghế cạnh đó, rồi chàng ngồi xuống ăn cơm luôn.
Cơm nước xong, không chờ chàng lên tiếng hỏi, ông giã điếc đã kể hết chuyện sư phụ của Giao Cơ với cha mẹ chàng và Tam tuyệt có liên can gì với nhau cho chàng nghe.
Thì ra sư phụ của Giao Cơ là Ngọc Tiêu Thiên Nữ Liễu Vy vốn là bạn thân của mẹ Âu Dương Siêu khi mới từ Nam Hải vào Trung Nguyên ở. Hai chị em cùng hành đạo giang hồ, tâm tình rất mật thiết, không khác gì chị em ruột thịt vậy.
Vì hai người là tuyệt sắc giai nhân, nên đã làm điên đảo không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt thời bấy giờ, nhưng hai người rất kiêu ngạo, không coi những người ấy vào đâu. Hai người cùng hành đạo như vậy đã hơn một năm trời không may có chuyện xảy ra, khiến hai người phải xích mích. Đó là chuyện cả hai cùng yêu chung một chàng, mà chàng ấy lại là Âu Dương Đơn, cha của Âu Dương Siêu.
Đáng lẽ hai người thân với nhau như thế, có thể cùng lấy chung một chồng có phải là yên không? Nhưng vì cả hai đều có tính hiếu thắng, nên không sao dung hòa được. Tuy bề ngoài hai người vẫn thân mật với nhau, nhưng sự thật hai người đều ngấm ngầm ganh đua nhau.
Sau không hiểu tại sao, bỗng thấy mất tích Liễu Vy. Thì ra nàng đã chịu nhường chồng cho bạn thân là Tôn Uyển Bình, mẹ của Âu Dương Siêu, mà đi ẩn núp ở một nơi hẻo lánh.
Âu Dương Đơn với Tôn Uyển Bình đi khắp đại giang Nam Bắc tìm kiếm Liễu Vy, nhưng không sao kiếm thấy nàng ta cả.
Khi hai vợ chồng Âu Dương Đơn bị các tay cao thủ của bảy đại môn phái vây đánh, thì Liễu Vy đang ở sa mạc. Nghe tin dữ ấy, nàng đem vợ chồng ông già câm điếc trở về Trung Nguyên ngay.
Uyển Bình là bạn thân của nàng, Âu Dương Đơn là người yêu, tất nhiên nàng phải nghĩ cách trả thù cho hai người. Nhưng nàng là người rất thông minh, biết việc này không phải là việc thường, vì bảy môn phái, người nhiều, thế mạnh, sức lực rất lớn, muốn báo thù không phải là chuyện dễ, phải tùy cơ ứng biên mới được.
Nàng cũng biết, vợ chồng Âu Dương Đơn có một đứa con. Tư khi vợ chồng Âu Dương Đơn bị giết hại, thì đứa con ấy mất tích, không biết ở đâu hết. Thế rồi, bà ta mới chọn nơi hoang cốc này, bố trí thành một chốn rất bí ẩn, lấy tên là “Mê Tiên cốc”, cùng vợ chồng ông già câm điếc ở lại nơi đó, lập bàn thờ, thờ vợ chồng Âu Dương Đơn. Một mặt, nàng đi khắp nơi tìm kiếm con của người bạn, một mặt nàng lại khổ luyện võ công để tìm cơ hội trả thù cho bạn và người yêu.
Không ngờ, nàng lại bạc mệnh, ở Mê Tiên cốc được hơn năm năm thì bị bệnh nặng rồi chết.
Giao Cơ vốn là con của một vị quan. Vợ chồng quan lớn ấy đều chết hết. Người trong họ định chiếm hết tài sản của nàng, nên mới đem nàng đi tiêu diệt. May thay, giữa đường gặp Liễu Vy cứu thoát. Liễu Vy thấy nàng đúng là một nhân tài để luyện võ, nên bà ta ẵm nàng về trong Mê Tiên cốc này và nuôi nấng dạy bảo để làm môn đồ.
Sau bà ta bị bệnh nặng, biết mình không sao sống được, bèn đem hết tài ba của mình viết thành một cuốn sách, giao cho vợ chồng ông già câm điếc, bảo vợ chồng ông ta trông nom Giao Cơ và dạy nàng học võ chờ khi nào nàng học hết cuốn võ công của bà ta để lại mới được phép cho nàng biết tên của sư phụ, và cũng cấm nàng không được rời khỏi sơn cốc này để đi ra giang hồ.
Vợ chồng ông già câm điếc, tuy là đạo tặc, nhưng rất trọng nghĩa khí. Vì cám ơn Liễu Vy đã cứu hai người thoát chết, nên hai người mới tình nguyện làm nô bộc như thế.
Tuy Liễu Vy không nhận điều kiện đó, nhưng vẫn vui lòng để cho vợ chồng ông già ấy ở chung và coi như là bạn thôi.
Ba người từ Trung Nguyên ra ngoài sa mạc, rồi lại từ sa mạc trở về Trung Nguyên. Vợ chồng ông già điếc đều trung thành với nàng vô cùng.
Còn tại sao Liễu Vy lại quen biết Võ lâm Tam tuyệt? Thì ra ba mươi năm về trước, Tam tuyệt rời khỏi Ngũ Kỳ minh, đi ra ngoài sa mạc tìm chỗ ẩn cư để luyện thần công, vì vậy mới gặp Liễu Vy. Ba người còn ở nhà Liễu Vy ba ngày rồi mới đi, cho nên vợ chồng ông già điếc đã gặp Tam tuyệt là thế. Âu Dương Siêu nghe ông bà điếc kể xong, nhìn Âu Dương Siêu một hồi, lại hỏi tiếp :
- Công tử! Còn một việc này, không biết công tử có nhận cho không?
- Già điếc có việc gì chỉ giáo, xin cứ nói đi?
- Về việc Ngũ Kỳ minh mời công tử làm Minh chủ, theo ý lão nô, thì công tử nên nhận ngay đi! Rồi công tử lãnh đạo Ngũ Kỳ minh hành đạo giang hồ, chủ trì võ lâm chính nghĩa để thừa kế đại chí của lệnh sư.
Ông già vừa nói xong, Giang Mẫn vội xen lời nói :
- Già điếc nói rất phải. Đại ca nên nhận làm Minh chủ của Ngũ Kỳ minh đi, để gánh vác chủ trì chính nghĩa cho võ lâm, làm một việc oanh oanh liệt liệt như vậy mới không phu tài đức của đại ca!
Âu Dương Siêu cau mày lại, đáp :
- Nhưng tiểu đệ...
Không để cho chàng nói, Giang Mẫn lại nũng nịu nói tiếp :
- Còn nhưng cái gì nữa! Ngũ Kỳ minh là của Võ lâm Tam tuyệt tổ chức thành, mà đại ca là môn đồ duy nhất, nên đại ca phải thừa kế di chí của ba vị sư phụ.
Âu Dương Siêu thấy thái độ vừa hờn vừa nũng nịu của nàng, liền cười và đáp :
- Theo lời chị nói rất hợp lý, và tiểu đệ không nhận làm Minh chủ của Ngũ Kỳ minh không được, phải không?
- Tất nhiên rồi, đại ca không thể từ chối được việc này!
Giao Cơ đứng cạnh, cũng nũng nịu xen lời nói :
- Công tử! Tuy tiểu muội không biết rõ những việc của giang hồ mấy, nhưng già điếc và chị Giang Mẫn đều nói như vậy, tất nhiên không thể sai lầm vào đâu được! Công tử nên nghe theo ý kiến của mọi người đi!
Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát liền gật đầu đáp :
- Hãy để tôi suy nghĩ lại đã.
Xảo Xảo bỗng ngây thơ nói :
- Thúc thúc đi làm Minh chủ đi! Xảo Xảo lúc nào cũng đi theo thúc thúc, Xảo Xảo sẽ giúp đỡ chú một tay. Thúc thúc bằng lòng chứ?
Âu Dương Siêu nghe nói, vừa cười vừa đáp :
- Được! Sau này gặp kẻ địch, thúc thúc đánh không nổi thế nào thúc thúc cũng sẽ nhờ Xảo Xảo giúp đỡ một tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook